Chương 297: Thân phận của Vân Tiêu
Editor: Kim Phượng
“Nếu ta thân là phế vật, mẫu thân của ta cũng không còn chỗ lợi dụng! Cho nên ông ta biếm mẫu thân ta từ thê thành thiếp, lại cưới người khác! Vào ngày ông ta cưới người khác, ta bị xoá tên khỏi tộc đường, đuổi ra khỏi gia tộc, cùng lúc đó, tân thê tử của ông ta phái người ném ta vào Vô Hồi chi sâm.”
Mỗi một câu nói của Vân Tiêu khiến lòng Vân Lạc Phong trầm xuống vài phần.
Nàng chưa bao giờ thấy lòng phụ thân nào lại tàn nhẫn đến trình độ như thế, lại đuổi nhi tử ruột thịt của mình ra khỏi gia tộc, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.
“Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Vân Tiêu, nhắm mắt lại, gằn từng chữ một nói: “Ngươi yên tâm, thù này ta nhất định sẽ thay ngươi báo, không có bất luận kẻ nào sau khi làm ngươi bị thương còn có thể sống sót.”
Mặc kệ địch nhân của hắn cường đại cỡ nào, nàng cũng sẽ cùng hắn đối mặt, sinh tử không rời.
Vân Tiêu ngẩn ra, hắn giơ tay ôm lấy thân thể Vân Lạc Phong, trên dung nhan lãnh khốc gợi lên một độ cong nho nhỏ.
“Bây giờ ta có nàng đã đủ rồi.”
Tra tấn khi còn nhỏ khiến hắn bây giờ đối xử lãnh khốc với mọi người, cũng làm tâm ma của hắn vô cùng tàn nhẫn, nhưng chỉ có thiếu nữ trong ngực này mới có thể khiến hắn buông bỏ tất cả đề phòng, cam nguyện hóa ôn nhu.
Tựa như nghĩ tới cái gì, Vân Tiêu tiếp tục nói: “Người của Tiêu gia giống như cũng không biết nữ nhân kia đã từng ném ta vào Vô Hồi chi sâm, thế nên hiện giờ trên đại lục hình như người của Tiêu gia đang tìm ta.”
Vô Hồi chi sâm, có đến mà không có về.
Nếu như hắn bị ném vào Vô Hồi chi sâm này, người của Tiêu gia tất nhiên cho rằng hắn đã bỏ mạng ở Vô Hồi, bất luận như thế nào cũng không thể phái người đi tìm hắn ở đâu.
“Bọn họ tìm ngươi?” Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, đáy mắt lại lộ ra một tia cười lạnh, “Ngày đó là bọn họ đuổi ngươi ra khỏi gia tộc, hiện tại tìm ngươi lại là vì cái gì?”
Vân Tiêu lắc lắc đầu: “Không biết."
Sau khi nói lời này, hắn dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Mặc kệ bọn họ vì sao tìm ta, ta cũng sẽ không quay về Tiêu gia, chỉ có nơi này mới là nơi ta ở lại.”
Vân Lạc Phong nhẹ vỗ về cằm: “Những người đó có biết thực lực hiện tại của ngươi hay không?”
“Bên ngoài ta lấy mặt nạ gặp người, bởi vậy không ai biết ta là Quỷ Đế.”
Nghe vậy, Vân Lạc Phong trầm tư.
Những người đó không biết thực lực của Vân Tiêu, vậy tìm hắn là vì cái gì?
Nếu nói không có mục đích, Vân Lạc Phong làm sao cũng sẽ không tin tưởng!
“Binh tới tướng chắn, nước tới đất ngăn, Vân Tiêu, dù là khó khăn gì, ta sẽ cùng ngươi đối mặt.”
Lời của thiếu nữ khiến lòng nam nhân hơi hơi ngẩn ra một chút, trong mắt đen cũng đã không còn lãnh khốc lúc đầu.
“Ta không muốn thấy người của Tiêu gia, không phải sợ bọn họ, chỉ là…… Không muốn để những người đó ô nhiễm mắt và tay của ta.” Sắc mặt của nam nhân phá lệ nghiêm túc, ánh mắt nhìn chăm chú Vân Lạc Phong, “Mắt của ta chỉ cần nhìn chăm chú nàng, tay của ta chỉ dùng để ôm nàng, lực lượng của ta cũng là vì bảo vệ nàng, những người khác đều không đáng giá.”
Vân Tiêu không phải người biết nói lời âu yếm, nhưng mỗi một câu hắn nói đều rất thành khẩn và cũng rất chân thành tha thiết, làm người ta không tự chủ được phải tin phục.
Khoé môi Vân Lạc Phong gợi lên một nụ cười: “Vân Tiêu, ngươi không muốn để những người đó ô nhiễm tay của ngươi nhưng ta lại không cách nào chịu đựng bất luận kẻ nào đã từng khi dễ ngươi, thương tổn ngươi, nhất định có một ngày ta sẽ làm bọn họ sống trong hối hận!”