Chương 336: Vị hôn thê (2)
Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Nam tử trung niên vội vàng đoạt lấy ngân phiếu, đưa tới gần mắt kiểm tra thật giả, sau khi xác định tấm ngân phiếu này là thật, hắn nhanh nhẹn nhét vào trong ống tay áo, rồi ngay cả tài sản cũng không thu xếp, vội vàng rời đi nơi này.
Tiêu Kính khinh miệt nhìn bóng dáng nam tử trung niên vội vàng rời đi, chậm rãi thu hồi ánh mắt, dừng tầm mắt ở trên người Lăng Dao.
“Như vậy chúng ta có thể ở đây rồi, kế tiếp, chính là tìm kiếm phế vật kia.”
Lăng Dao nhíu nhíu mày: “Chỉ là, chúng ta không nhìn thấy phế vật kia mười mấy năm, dù cho hắn xuất hiện ở trước mặt chúng ta, chưa chắc chúng ta nhận ra hắn.”
“Yên tâm,” Tiêu Kính thần bí cười, “Trong tay của ta có một thứ, chỉ cần có thứ này, hắn vừa xuất hiện ở trước mặt thì ta có thể nhận ra lập tức!”
Nghe vậy, trong lòng Lăng Dao nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Như vậy thì được, vì hạnh phúc của ta cùng Ngọc Thanh, ta phải mau chóng tìm được phế vật kia, giải trừ hôn ước với hắn! Chỉ có đệ nhất thiên tài Tiêu gia như Ngọc Thanh mới có thể xứng với ta.”
Tiêu Ngọc Thanh, Tiêu gia đệ nhất thiên tài! Là đối tượng mà vô số nữ tử trong Linh Vực tha thiết ước mơ! Những người trong đó, cũng bao gồm nàng!
Nếu phế vật kia có tự mình hiểu lấy thì không nên dây dưa cùng nàng! Mà đồng ý từ hôn với nàng.
“Yên tâm đi,” Tiêu Kính an ủi vỗ vỗ bả vai Lăng Dao, “Cho dù sau khi hắn nhìn thấy ngươi rồi bắt đầu dây dưa, Tiêu gia chúng ta cũng có biện pháp làm hắn từ bỏ ngươi! Hai nhà Tiêu Lăng phải liên hôn! Nhưng mà, đối tượng ngươi liên hôn không phải là phế vật kia!”
“Chỉ hy vọng như thế.”
Hiện giờ chỉ cần tưởng tượng đến phế vật kia, đáy mắt Lăng Dao liền hiện lên một tia chán ghét.
Nếu không phải vì từ hôn, cả đời này nàng ta đều không muốn nhìn thấy phế vật kia!
“Chúng ta đi vào nghỉ ngơi trước,” Tiêu Kính hơi nheo hai mắt lại, “Về phần phế vật kia…… Ta sẽ tìm được hắn nhanh thôi.”
……
Bên trong phủ Tướng quân.
Trong hậu hoa viên, thiếu nữ ngồi ở dưới cây hoa đào bế mạc dưỡng tức, linh lực nhàn nhạt quanh quẩn quanh thân nàng, theo lỗ chân lông lúc đóng lúc mở mà đi vào trong cơ thể.
Bỗng nhiên, thiếu nữ nghe thấy tiếng bước chân vội vàng đi đến, nàng hơi mở mắt, con ngươi màu đen nhìn tiểu nha hoàn đang đi vào hậu viện.
“Thế nào?” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, hỏi.
“Tiểu thư,” Khinh Yên nhăn mày đẹp, “Ta đã phân phó rồi, các khách điếm cũng không dám tiếp nhận hai người đó, chỉ là nam nhân của Tiêu gia kia lấy ngân phiếu mua một căn nhà.”
“Ta biết rồi.”
Trong mắt đen của Vân Lạc Phong lộ ra tia sáng làm người ta không cách nào hiểu được nàng suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu nàng mới cong môi cười, trong đôi mắt cong cong chứa ánh sáng nguy hiểm.
“Cũng đến lúc ta đi thăm hai người kia rồi.”
Khinh Yên chớp mắt: “Tiểu thư, người muốn ra tay với người của Tiêu gia sao? Lấy lý do gì?”
“Lý do?” Vân Lạc Phong cười khẽ một tiếng, “Đừng quên, ta là đệ nhất ăn chơi trác táng của Long Nguyên Quốc, đánh người cần gì lý do? Đơn giản là thấy bọn họ khó chịu thôi! Khinh Yên, gọi mọi người ở quân đoàn, chúng ta đi làm chuyện lớn!”
Vân Lạc Phong nàng đánh người chưa bao giờ cần tìm lý do gì, chỉ là thấy những người đó chướng mắt mà thôi! Ai có thể nói gì nàng?
Hai mắt Khinh Yên sáng lên, quả thực tiểu thư nhà mình quá khí phách, xem ra nàng còn phải học tập tiểu thư rất nhiều điều, đặc biệt là tinh thần không biết xấu hổ như lúc này!