Chương 420: Phụ thân Lâm Nhược Bạch đến đây (2)
Editor: Tiểu Ly Ly.
Đáng tiếc, hiện tại với hắn mà nói, tất nhiên phải lên trên thuyền kia của Ngụy Liên Thành.
Ai bảo Ngụy Liên Thành là người duy nhất có thể liên lạc với vị đại nhân của Linh thần sơn.
“Ha ha.” Ngụy Liên Thành cười lạnh hai tiếng, khóe môi gợi lên một nụ cười châm chọc: “Xin lỗi, ta không cảm thấy ta và Tiêu gia các ngươi là một! Tiêu gia các người phạm sai lầm, thì phải tự mình gánh vác.”
Ngay tại thời điểm này, Ngụy Liên Thành đã chú ý tới ánh mắt bắt mãn của Lâm Nhược Bạch, lập tức phủi sạch quan hệ với Tiêu Lâm, chứng minh chính mình trong sạch.
Hắn cũng không muốn tiểu tổ tông này hiểu lầm cái gì.
Sắc mặt Tiêu Lâm càng thay đổi, tựa hồ không nghĩ tới Ngụy Liên Thành sẽ gấp gáp phủi sạch quan hệ như vậy, ngực của hắn bắt đầu nổi giận.
“Ngụy Liên Thành, hy vọng ngươi sẽ không vì hành động hôm nay mà hối hận!”
Ngụy Liên Thành cười cười: “Yên tâm đi, ta còn không đến mức vì Tiêu gia các người mà đi đến hối hận đâu.”
“Hừ!” Tiêu Lâm hừ hừ, chuyển mắt nhìn phía Vân Lạc Phong: “Thật sự ngươi muốn làm khó Tiêu gia chúng ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ những người của Linh thần sơn sao?”
Linh thần sơn?
Vân Lạc Phong theo bản năng liền liếc nhìn về phía Lâm Nhược Bạch……
Lúc trước, khi nàng nhìn thấy Lâm Nhược Bạch, chính là ở chân núi Linh thần, cho nên, dù cho lão nhân kia không có nói cho mình biết thân phận của Lâm Nhược Bạch, nhưng nàng vẫn là có thể nghĩ ra được địa vị của nàng ta ở Linh thần sơn.
Huống chi, nàng cũng không cho rằng Linh thần sơn sẽ không có lý do thiên vị Tiêu gia!
“Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong đè đè tay Vân Tiêu, khóe môi mỉm cười nhìn phụ tử Tiêu gia, bên môi giơ lên một đường cung: “Năm đó, các ngươi trục xuất Vân Tiêu ra khỏi gia tộc, có thể nghĩ tới cảnh tượng hôm nay không?”
Trong lòng Tiêu Thần bỗng nhiên run rẩy một chút, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, ánh mắt cầu xin vòng qua người Vân Lạc Phong, liếc nhìn nam tử lãnh khốc bên cạnh nàng.
“Tiêu nhi, ngươi đừng quên, không có Tiêu gia chúng ta, cũng sẽ không có ngươi! Ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn Tiêu gia diệt vong?”
Nghe được lời này, ánh mắt Vân Tiêu chậm rãi dừng ở trên người Vân Lạc Phong, ánh mắt hắn không hề ôn nhu như cũ nữa, ngược lại mang theo ánh sáng mà người khác không thể nào lý giải được.
“Nàng vui vẻ là được.”
Hắn vẫn là một câu kia, chỉ cần Vân Lạc Phong vui vẻ, cho dù nàng làm cái gì, hắn đều sẽ ở sau lưng yên lặng ủng hộ nàng.
Rồi sau đó, tựa hồ nhớ tới gì đó Vân Tiêu lại lần nữa nói một câu: “Nàng đã đáp ứng với ta, chỉ cần ta giải quyết chuyện Tiêu gia, nàng liền đáp ứng để cho ta thoát y phục của nàng.”
Ngụ ý, hắn muốn diệt Tiêu gia, mục đích chính là vì cởi một thân váy áo của Vân Lạc Phong.
Tiêu Thần hoàn toàn phẫn nộ rồi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt của nam nhân lãnh khốc, tức giận quát lớn nói: “Ngươi đại nghịch bất đạo, cũng dám đối xử với gia gia và phụ thân ngươi như thế, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!”
Oanh!
Tiêu Thần vừa nói xong, một chưởng mang theo gió mà đến, đánh lui thân thể hắn mấy bước.
Thiếu nữ xoa xoa váy áo, mặt mày liều lĩnh mang theo cái nhìn trên cao xuống, lạnh lùng nhìn xuống mọi người ở Tiêu gia.
“Nam nhân của ta, các ngươi không có tư cách nhục nhã!”
Phụt!
Tiêu Thần phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở trên người hắn run rẩy, hận không thể bầm thây những người trước mặt ra vạn đoạn.
Trái lại những người này, trong mắt Tiêu Lâm lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Bởi vì hắn biết, lúc này đây, Tiêu gia xem như hoàn toàn xong đời!
“Gia chủ!”
Trong lúc Tiêu Lâm có cảm giác tuyệt vọng hết sức sâu sắc, một giọng nói vội vã từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó, một người gia đinh bước nhanh mà đến, chấp tay, nói: “Khởi bẩm gia chủ, người của Linh thần sơn tới.”