Chương 422: Phụ thân của Lâm Nhược Bạch tới (4)

Editor: Tiểu Ly Ly.

“Đại nhân.”

Tiêu Lâm lại không có trông thấy ánh mắt kỳ quái của Ngụy Liên Thành, tiếp tục nói: “Loại người giống như hắn, là không có tư cách trở thành Đại ngôn nhân* của Linh thần sơn, chỉ có thể trung thành với Linh vực mới có tư cách như vậy.”

Đại ngôn nhân*: người phát ngôn.

Hắn còn kém nói thẳng Ngụy Liên Thành, không có tư cách trở thành Đại ngôn nhân, chỉ có nhân tài Tiêu Lâm hắn trung thành mới có tư cách này!

“Ha ha!” Ngụy Liên Thành cười lạnh hai tiếng, “Tiêu Lâm, thật không biết ngươi thật sự ngu xuẩn hay là giả bộ ngu xuẩn, ta chưa từng gặp qua người nào có trình độ ngu xuẩn giống ngươi.”

Cái ngu xuẩn này, vậy mà trước mặt Lâm Kinh Phong nói Lâm Bạch Nhược là nữ nhi riêng của hắn, này chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Sắc mặt Lâm Kinh Phong âm trầm đáng sợ, hai tròng mắt giống như bắt đầu nổi lên gió lốc mãnh liệt, mắt hắn sắc bén như kiếm lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Lâm, nhưng cuối cùng hắn cái gì cũng không có nói, đi thẳng về phía Lâm Nhược Bạch.

“Ngụy Liên Thành.”

Trong lúc Lâm Kinh Phong bước đến trước mặt thiếu nữ, bước chân của hắn dừng một chút, thanh âm trầm thấp khàn khàn kêu lên.

Tiêu Lâm đắc ý nhìn mắt Ngụy Liên Thành, lão già kia cũng dám giúp đỡ những người này làm khó Tiêu gia hắn, hiện tại người của Linh thần sơn tới, hắn cũng chết chắc rồi!

Chính là kế tiếp, Lâm Kinh Phong nói một câu, lại làm cho mặt già của Tiêu Lâm cứng đờ, kinh ngạc nói không ra lời.

Giọng nói của nam nhân càng thêm trầm thấp, lạnh lẽo giống như lãnh đạo nhẹ nhàng xẹt ngang qua: “Coi chừng hắn, đừng để cho hắn chạy.”

Vẻ mặt Tiêu Lâm đờ đẫn ra, hắn không rõ lời nói của Lâm Kinh Phong là có ý gì?

Theo lý mà nói, hắn không phải là thẹn quá thành giận, đánh chết những kẻ thù bên ngoài và phản đồ Ngụy Liên Thành sao?

Nhưng vì sao hắn phải Ngụy Liên Dạ coi chừng mình?

Thực nhanh, hành động của Lâm Kinh Phong đã gải đáp nghi vấn trong lòng của Tiêu Lâm……

Khi hắn đi đến trước mặt Lâm Nhược Bạch, ánh mắt sắc bén dần dần ôn hòa, gương mặt anh tuấn giơ lên nụ cười mềm nhẹ, ấm giọng nói: “Tiểu Bạch, vì sao lần này con gặp được vi phụ, không có giống như thường ngày, chạy tới ôm vi phụ?”

Giọng nói nam nhân, nháy mắt đánh nhốt Tiêu Lâm vào địa ngục.

Trong lòng hắn lãnh lẽo, cả người nổi lên mồ hôi lạnh.

Hắn vừa rồi hình như nghe được Lâm Kinh Phong nói ra hai chữ vi phụ với thiếu nữ này?

Chẳng lẽ, thiếu nữ kia là nữ nhi của Lâm Kinh Phong?

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Tiêu Lâm liền trở nên tái nhợt, không hề có màu sắc.

Ngụy Liên Thành dung túng thiếu nữ như thế, cũng không phải bởi vì thiếu nữ là nữ nhi riêng của hắn, mà là bởi vì đối phương là đại tiểu thư Linh thần sơn?

Buồn cười, hắn trước giờ vẫn luôn cho rằng Lâm Nhược Bạch là nữ nhi riêng của Ngụy Liên Thành, lại cảng tự mình nói ra trước mặt phụ thân nàng……

“Phụ thân” Lâm Nhược Bạch nhìn đi đến trước mắt Lâm Kinh Phong, một đôi mắt to sáng ngời bên trong chứa đựng ủy khuất, “Người không phải không yêu con.”

Lâm Kinh Phong không rõ nữ nhi bảo bối vì sao sẽ nói ra những lời như thế, không khỏi sửng sốt một chút, chợt lại trông thấy vẻ mặt nhỏ nhắn ủy khuất kia, ôn nhu trên gương mặt càng ngày càng đậm: “Tiểu Bạch, ngươi là nữ nhi duy nhất của phụ thân, phụ thân không yêu ngươi thì yêu ai?”

Lâm Nhược Bạch bĩu cái miệng nhỏ, ánh mắt lại quét về phía sắc mặt sớm đã trắng bệch của Lâm Duyệt: “Vừa rồi dì này nói, nữ nhi không có cách nào nói dỗi tông dường cho gia tộc, phụ thân sẽ không yêu thương, chỉ có người giống nhi tử nàng vậy, mới là nhân tài ưu tú chân chính, nàng còn nói, phụ thân của ngươi tính giao sản nghiệp cho chất nhi của người cũng không thể giao cho con, nếu không khẳng định sẽ bị người chê cười!”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện