Chương 426: Tiêu Thần vô sỉ
Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Chẳng qua Vân Lạc Phong chỉ là thuận miệng hỏi một câu này thôi, rốt cuộc một gia tộc lớn như Tiêu gia, làm sao cho phép người không cùng huyết mạch lưu lại trong tộc?
Chỉ là sau khi Vân Lạc Phong nói xong thì cả người Lâm Duyệt chấn động, đáy mắt lộ ra một tia sợ hãi, dường như bà muốn che dấu sợ hãi nên phá lên cười điên cuồng.
“Ha ha ha, Tiêu Ngọc Thanh tất nhiên là nhi tử ta sinh ra, có phải bây giờ ngươi cảm thấy sợ hãi hay không? Nhi tử ta tiến vào vô hồi chi sâm, cũng nhất định sẽ đạt kỳ ngộ cường đại, tuyệt đối không thể kém phế vật này, lúc đó, nó sẽ tìm ngươi báo thù cho ta, ha ha ha!”
Trong khi điên cuồng cười to, đột nhiên, Lâm Duyệt đánh một quyền vào trước ngực mình, tức khắc, máu tươi máu phun tới, nhiễm hồng toàn bộ mặt đất……
Vân Lạc Phong ngây ngẩn cả người.
Nàng không nghĩ tới loại người tham sống sợ chết như Lâm Duyệt cũng sẽ tự sát, chẳng lẽ bà ta sợ mình sẽ dò hỏi ra thứ gì?
Hoặc là, vừa rồi mình thuận miệng hỏi, đã hỏi tới điều che giấu trong lòng bà ta.
Tiêu Ngọc Thanh không phải là là nhi tử bà ta sinh ra?
“Chuyện này ta sẽ đi tra.”
Hiển nhiên Vân Tiêu biết nghi hoặc trong lòng Vân Lạc Phong, hắn chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng vòng lấy bả vai thiếu nữ, gương mawjt lãnh khốc lộ ra một tia ngưng trọng.
“Được.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu, chuyện này giao cho Vân Tiêu, nhất định hắn có thể tra ra chân tướng.
“Vân Tiêu, những người Tiêu gia này ngươi muốn xử trí như thế nào?” Vân Lạc Phong rúc vào bả vai của nam nhân, khóe môi công lên một độ cong tà khí.
Vân Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn phụ tử Tiêu gia, giọng nói vẫn luôn lãnh khốc: “Giết.”
Hắn dừng một chút, lại nói một câu: “Đừng quên lời nàng từng hứa với ta.”
Giờ này khắc này, mắt đen của nam nhân nghiêm túc chuyên chú nhìn nàng, dường như ánh mắt trần trụi kia có thể xuyên thấu y phục nàng, nhìn thân thể của nàng không sót một cái gì.
Chân mày Vân Lạc Phong hơi run rẩy một chút, nam nhân này vẫn còn nhớ những lời nàng nói lúc trước.
“Vân Tiêu,” Vân Lạc Phong ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào gương mặt anh khí tuấn mỹ của nam nhân, “Chuyện ta đồng ý với ngươi, nhất định sẽ làm được.”
Cho dù ngay từ đầu nàng chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Nhưng nếu Vân Tiêu tưởng thật thì nàng sẽ thực hiện hứa hẹn của mình.
Nghe được câu trả lời khẳng định của thiếu nữ, khóe môi Vân Tiêu cong lên, rồi sau đó, ánh mắt lãnh khốc hướng về phía phụ tử Tiêu gia, độ cong bên môi cũng biến mất không còn nữa.
Nụ cười của hắn chỉ nở rộ với mình Vân Lạc Phong, những người khác không có tư cách!
“Tiêu nhi,” Tiêu Thần run run cả người, cười gượng hai tiếng, “Ta tốt xấu gì cũng là phụ thân con, nếu con giết ta thì chính là bất hiếu, hẳn là con sẽ không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy chứ? Huống chi, đệ đệ con đã rời khỏi Tiêu gia, từ nay về sau Tiêu gia chỉ có một mình con, chỉ cần con trở về, nhất định ta sẽ toàn tâm đối tốt với con.”
Tiêu Thần thấy tốt xấu gì mình cũng là phụ thân sinh ra Vân Tiêu, có thế nào thì nam nhân này cũng không thể nhẫn tâm đến mức thật sự động thủ với thân phụ!
Dù sao, nếu nhi tử giết lão tử thì nhất định sẽ bị trời phạt!
Gương mặt nam nhân vẫn lãnh khốc, giọng nói trầm thấp: “Người thân của ta chỉ có một người.”
Người kia chính là Vân Lạc Phong!
“Tiêu nhi, trước kia là vi phụ không tốt, hiện tại vi phụ đã biết sai rồi,” Nụ cười của Tiêu Thần hơi cứng lại, hắn tận lực để giọng mình nghe càng dịu dàng thêm, “Nếu con trở về Tiêu gia, vi phụ sẽ dùng hết cả đời để đền bù cho con thật tốt.”