Chương 1521: Hàng giả kiêu ngạo (4)
Edit: Sahara
"Hừ!" Tào Nguyệt Cầm hừ lạnh, giọng đầy khinh thường: "Là ngươi đụng ta trước, chẳng lẽ không đáng bị dạy dỗ?"
"Cô..." Quân Linh Nhi giận run cả người, nhưng trước đó Quân Huyễn đã có dặn dò, cho nên lúc này nàng chỉ có thể ráng nhẫn nhịn: "Hai người va chạm, đâu phải chỉ mình ta có lỗi, chẳng lẽ cô không có lỗi sao?"
Tào Nguyệt Cầm không ngờ Quân Linh Nhi dám cãi lại mình, cho nên hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại nổi giận đùng đùng: "Ta mới là tiểu thư chính thống! Ngươi là cái thá gì hả? Trong người ngươi đâu có dòng máu của Quân gia! Quân gia nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi chẳng những không biết ơn, mà còn dám dạy dỗ ta? Đáng thương cho ta, ở bên ngoài chịu khổ bao nhiêu năm, bây giờ vất vả lắm mới trở về Quân gia, không ngờ lại bị con của một kỹ nữ ức hiếp."
Nói xong, Tào Nguyệt Cầm liền khóc rống lên, làm như là đã chịu uất ức rất lớn.
Nếu Quân Linh Nhi mà là cháu gái ruột của Quân lão gia tử, thì dù có cho Tào Nguyệt Cầm thêm mấy lá gan, nàng ta cũng không dám kiêu ngạo đến như vậy. Nhưng bởi vì phụ quân của Quân Linh Nhi chỉ là đồ đệ của Quân lão gia tử, nên Tào Nguyệt Cầm mới dám to gan làm càn!
Nàng ta tin tưởng, một người ngoài thì không thể nào bằng được với người thân cốt nhục như nàng ta. Dù Quân lão gia tử có ở đây thì cũng sẽ đứng về phía nàng ta.
"Ngươi dám mắng mẹ ta?" Quân Linh Nhi phẫn nộ ngút trời, giơ chân lên đá về phía Tào Nguyệt Cầm.
Nếu Tào Nguyệt Cầm kia chỉ mắng nàng, nàng còn có thể cố nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng ả lại dám mắng mẫu thân của nàng.
Cái này bảo nàng làm sao mà nhịn?
"Linh Nhi tiểu thư!"
Khi chân của Quân Linh Nhi chỉ còn cách ngực Tào Nguyệt Cầm vài phân*, thì bỗng có một tiếng quát lớn vang lên, tích tắc sau đó, cổ chân của Quân Linh Nhi bị người ta giữ chặt.
"Đại trưởng lão, ngài thả con ra, con phải dạy cho cô ta một bài học!" Hai mắt Quân Linh Nhi đỏ ngầu, đáy mắt còn đang cháy lên lửa giận.
"Linh Nhi!" Giọng điệu của đại trưởng lão có chút nôn nóng, trán toát mồ hôi: "Đây dù sao cũng là cốt nhục của Quân gia, dù đại tiểu thư có làm sai, con cũng không nên động thủ!"
Trong Quân gia, vì Quân Linh Nhi là hậu nhân duy nhất, nên tất cả các vị trưởng lão đều rất yêu thương nàng, hơn nữa, tính tình Quân Linh Nhi cũng rất tốt, hoạt bát đáng yêu, làm cho các vị trưởng lão đều nâng nàng như nâng trứng.
Tuy nhiên.....
Dù bọn họ có yêu thương Quân Linh Nhi cách mấy, cũng không thể để mặc nàng tùy tiện động thủ với Tào Nguyệt Cầm.
"Linh Nhi, chẳng lẽ con đã quên mất, bao nhiêu năm qua, lão gia chủ đã thương nhớ đứa con thất lạc của ngài như thế nào sao? Con đành lòng để ngài ấy thương tâm à?"
Đại trưởng lão tận tình khuyên bảo, trong mắt còn có chút đau lòng.
Hốc mắt Quân Linh Nhi càng đỏ hơn, nước mắt chực chờ trào ra ngoài: "Nhưng vừa rồi cô ta đã nhục mạ mẫu thân con là kỹ nữ!"
Đại trưởng lão ngẩn ra, mày nhíu chặt, hiển nhiên là không có chút hảo cảm nào với Tào Nguyệt Cầm.
Dù cho gia chủ không phải là cốt nhục của lão gia chủ, nhưng tốt xấu gì cũng là gia chủ Quân gia, vậy mà Tào Nguyệt Cầm lại hỗn xược đến như vậy, dám mắng cả phu nhân?
"Linh Nhi!" Đại trưởng lão thở dài: "Tuy ta cũng muốn bênh vực con, nhưng thân phận Tào Nguyệt Cầm còn bày ra đó, ta cũng không thể làm được gì. Hay là con hãy bỏ qua chuyện này đi, được không?"
Cả người Quân Linh Nhi cứng lại, mẫu thân bị nhục mạ, mà nàng còn phải bỏ qua?
"Không được! Không thể bỏ qua như vậy được!" Tào Nguyệt Cầm bước ra từ sau lưng đại trưởng lão, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu căng nhìn Quân Linh Nhi như nhìn một kẻ dưới*: "Ả đụng trúng ta, còn muốn động thủ với ta, ta muốn ả phải tạ tội với ta!"
(*kẻ dưới: trích từ câu người trên kẻ dưới, ám chỉ quan hệ chủ tớ, kẻ dưới là chỉ tôi tớ, hạ nhân...)
"Tào cô nương!" Sắc mặt đại trưởng lão cũng không được đẹp: "Người đừng được một tấc lại muốn lấn một thước, dù sao Linh Nhi tiểu thư cũng là cháu gái của lão gia chủ! Còn được lão gia chủ một tay nuôi lớn, hiển nhiên là không thể dùng tình cảm bình thường để mà so sánh!"