Chương 1666: Thánh Nữ tộc tìm đến cửa (ba)
Edit: Quỳnh Lê.
Thanh âm Diệp lão đứt quãng, một câu cũng không thể nói liền mạch.
Nếu mặc kệ Vân Lạc xảy ra chuyện, hắn liền hổ thẹn với Vân Lạc Phong vì sự tín nhiệm của nàng.
"Thông gia...... Lão già ta cho dù phải trả giá mạng sống, cũng sẽ không......để người khác bắt ngươi để uy hiếp Phong nhi."
Vân Lạc gắt gao nắm tay, phẫn nộ nhìn phía đám người Thánh Nữ tộc.
"Những năm gần đây, Phong nhi chưa từng chủ động đi trêu chọc bất cứ kẻ nào, chỉ là luôn có người chủ động trêu chọc nó......"
Nữ nhân liếc về phía Diệp lão đã nữa chết nữa sống, rồi đem tầm mắt chuyển hướng Vân Lạc.
"Ai nói nàng không chủ động trêu chọc chúng ta? Nếu không phải trước đây nàng bắt cóc truyền nhân của Thánh Nữ tộc, cường giả của chúng ta cũng sẽ không tìm nàng gây phiền toái."
"Cái rắm!" Vân Lạc phẩn nộ phun một câu thô thiển, "Không có khả năng Phong nhi lại đi bắt cóc người khác!"
"Hừ! Theo thông tin được tìm thấy, truyền nhân Lâm Nhược Bạch trong tộc của chúng ta bị Vân Lạc Phong bắt cóc!"
Lâm Nhược Bạch?
Thân mình Vân Lạc bỗng nhiên cứng lại, tiểu Bạch không phải là đồ đệ của Phong nhi sao?
Suy nghĩ ở trong lòng hắn liền đem lời này nói ra......
Ai ngờ sau khi nghe được lão gia tử nói, nữ nhân cuồng vọng cười to hai tiếng.
"Truyền nhân của Thánh Nữ tộc lại gọi người khác là sự phụ? Thật nực cười! Chỉ bằng nàng cũng xứng? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi dùng lời nói dối để lừa gạt ta, để ta không giết ngươi! Đã đắc tội đến Thánh Nữ tộc thì nhất định phải chết!"
Xôn xao!
Cuồng phong kích động, một đầu tóc đen bay trong gió.
Khí thế nàng sắc bén như kiếm, bắn về phía Vân Lạc.
Dưới khí thế cường đại, thân thể Vân Lạc không thể nhúc nhích.
Cho dù như thế, khóe môi Vân Lạc vẫn giơ lên độ cong châm chọc......
Trong hoàn cảnh như vậy, thế nhưng hắn còn dám kiêu ngạo như vậy?
Nữ nhân càng thêm phẫn nộ, xuống tay một chút cũng không lưu tình.
Mắt thấy trường kiếm sắp xuyên qua thân thể lão nhân, tại đây một khắc, một uy áp vô hình từ hư không truyền xuống, trong khoảnh khắc này khí thế như trường kiếm trống rỗng tiêu tán......
"Xem ra lúc trước Thánh Nữ tộc được giáo huấn còn chưa đủ."
Thanh âm tà khí nghiêm nghị, càng là lộ ra hàn khí dày đặc không rét mà run.
Sắc mặt nữ nhân đại biến, ngẩng đầu lên liền thấy trong không trung xuất hiện một thân bạch y trắng như tuyết, tuyệt mỹ như tranh.
Nữ nhân bên trong Thánh Nữ tộc không ít, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành càng có rất nhiều, nhưng mà lại không có ai tuyệt mỹ như bạch y nữ tử này......
"Gia gia."
Bạch y nữ tử đạp không mà đến, chỉ cần vài bước, lưu lại trên trời một đạo hư ảnh.
"Phong nhi, mau nhìn xem Diệp lão gia tử còn có thể cứu được hay không."
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Vân Lạc Phong, Vân Lạc liền vội vàng nói.
Thân hình Vân Lạc Phong chợt lóe tới bên cạnh Diệp lão, bàn tay duỗi ra từ trong Không Gian Thần Điển lấy ra một gốc cây linh thảo, đem bài trừ chất lỏng trong linh thảo rồi đưa đến cho Diệp lão ăn vào.
"Lục phủ ngũ tạng đều bị thương, ta chit tạm thời cầm máu, nếu muốn chữa lành vết thương cho hắn, thì phải cần đến một loại nước thuốc."
Bình thường dược liệu phối ra nước thuốc, là không thể chữa khỏi thương thế của Diệp lão, duy nhất chỉ có linh thảo trong Không Gian Thần Điển mới có thể giảm bớt..
Cũng may lúc này Tầm Kim Thử không có đem linh dược dùng hết, còn để lại cho nàng không ít, vì vậy nàng còn có thể phối nước linh dược......
"Kế tiếp, sẽ là thời gian tính sổ."
Vân Lạc Phong chậm rãi quay đầu, tà mắt lạnh lùng nhìn thẳng đám người Thánh Nữ tộc. "Vân Lạc Phong?" sắc mặt nữ nhân biến đổi, tại sao gia hỏa này lại xuất hiện ở đây?
Vân Lạc Phong chậm rãi giơ tay, bá một tiếng, một lực lượng cường đại từ lòng bàn tay phá tan không khí đánh trúng ngực của nữ nhân.