Q.1 - Chương 10: Vua Gian Lận
Sau buổi diễn thuyết nhàm chán của lão giám thị, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Cuộc thi diễn ra trong ba tiếng vào buổi sáng và buổi chiều, còn bài thi thì chẳng khác một "hồ sơ nhân sự". Phản ứng đầu tiên của Vương Hủ khi đọc được đề thi chính là... Xong!
Bài thi này được tổng hợp từ các môn học tiếng Anh, lịch sử, ngữ văn, địa lí... Đáng nói là nhiều câu phải phân tích đề và trình bày kiến giải của mỗi cá nhân, hoàn toàn không thể trích dẫn.
Thật ra, trường Tường Dực sắp xếp như vậy có ẩn ý riêng. Nói thế là vì cuộc thi vào buổi chiều là đề tổng hợp các môn toán, lý, hóa; do đó phần lớn các câu bên trong có đáp án cố định. Mà những học sinh trải qua cuộc thi thiên về hệ văn vào lúc sáng sẽ được phê duyệt đơn giản ngay trong buổi trưa hôm đó. Nếu ngươi bỏ trống hàng loạt câu hỏi và cóp nhặt bậy bạ mà viết vào... Vậy xin chúc mừng, cuộc thi buổi chiều cũng không cần tham gia nữa, bởi ngươi đã mất tư cách bước vào trường.
Vương Hủ đổ mồ hôi như mưa, chưa nói đến nhiều câu hỏi dù cho có liếc trộm đáp án cũng vô dụng. Riêng nữ sinh bên cạnh đã bị hắn dọa đến mức sắp khóc, mỗi ánh mắt của Vương Hủ gần như tước đi nửa cái mạng của nàng. Thậm chí chỉ cần nữ sinh thấy đầu của hắn lệch đi, nàng sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi. Điều này làm Vương Hủ không đành lòng nhìn về phía nàng lâu hơn.
Đối với Vương Hủ, lẽ ra phương pháp quay bài là một trò dễ như bỡn. Lấy bản lĩnh đã được tôi luyện tại sòng bạc dưới mặt đất của hắn, mặc cho là trí nhớ, năng lực hay thị giác đều thật kinh người. Nếu có người ném một bộ bài lên trời trước mặt hắn, sau đó chộp đại vài lá, chắc chắn hắn sẽ biết trong tay đang cầm lá bài gì. Thậm chí, hắn còn nhớ rõ tất cả những lá bài có tiếp xúc với ánh mắt của hắn rồi mới rơi xuống đất.
Lại ví dụ như thời điểm Vương Hủ chia bài, hắn có thể biết rõ trình tự từng lá bài từ đầu đến cuối, sau đó chỉ việc xào lại theo ý mình để lá bài có thể rơi xuống vị trí hắn muốn một cách chuẩn xác nhất. Kỹ xảo này là trụ cột trong thuật cờ bạc, nhưng thường chỉ có thể học mà khó tinh tường. Bởi vậy, nếu trong lúc ngươi chia bài và tìm được một lá ba bích, sau đó nhớ đại khái vị trí của nó, rồi xào cho nó thành lá cuối cùng trong bộ bài, việc này chỉ cần chia bài mấy giờ thì đã có thể thành công nhiều lần. Còn Vương Hủ, hắn có năng lực điều khiển toàn bộ bộ bài, vì thế trong mắt người khác... hắn chẳng khác thần bài.
Bởi vậy chỉ cần ánh mắt tiếp xúc với con chữ trong chớp mắt thì xem như đã quay bài thành công. Sau đó, hắn chỉ việc dùng phương pháp tốc kí để viết lại những gì mình nhớ mà thôi. Có thể nói chiêu này là hàng nhái từ năng lực "gặp qua không quên được" của thiên tài, các tay cao thủ trên chiếu bạc hầu như đều tinh thông món này.
Nhưng tình huống hôm nay làm Vương Hủ hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Chắc chắn con bé này cho rằng mình là kẻ cuồng theo dõi, cho nên mới có biểu hiện như trước mắt. Lần trước có đám "Men In Black" kia, nàng rất hung hăng càn quấy nhưng bây giờ dịu dàng như gấu, thật đúng chuẩn "ngực to không não", "ưa bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh"... Ông đây khinh bỉ ngươi vô cùng vô tận." Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng trước mắt đã là đường cùng, đành ở đó vò đầu tìm đường lui.
Vương Hủ bị tổn thất dưới tay cô bé này hai lần, mà hai lần này hắn đều bị nàng nghĩ oan là kẻ cuồng theo dõi. Cũng chính điều này khiến hắn phải cảm thán vận mệnh thích trêu ngươi, ngoài ra còn thở dài thở ngắn để giải sầu mà không chú ý lão giám thị đã chú ý đến mình từ lâu.
"Hay cho thằng nhóc này, từ lúc bắt đầu cuộc thi đã ngắm nghía con gái nhà người ta suốt. Ta thấy ngươi không có cách nào làm bài thật tốt, cuối cùng chỉ có nộp giấy trắng mà thôi. Bộ ngươi đến đây quấy rối người khác sao?"
Vì vậy, lão giám thị bước đến bên cạnh Vương Hủ và che khuất tầm mắt của hắn. Sau đó, lão nhìn vào tờ giấy trắng của Vương Hủ từ trên xuống dưới nhằm diễn tả sự khinh bỉ vô bờ bến của mình.
Đột nhiên, lão giám thị run rẩy. Những thí sinh xung quanh không hề nhận ra ánh mắt của lão cũng thay đổi.
"Gì vậy... Tại sao mình lại cảm thấy kỳ quái nhỉ. Không, đây không phải là cơ thể của mình, đây là...!"
Thì ra khi Vương Hủ lọt vào trong tầm nhìn của lão giám thị, nỗi tức giận trong lòng không có chỗ phát tiết, bởi vậy mới trừng mắt với lão. Lúc đó, hắn rất tập trung. Cảm xúc vì phẫn nộ mà trở nên phấn khởi, kết quả là đột nhiên mất ý thức. Sau một cái chớp mắt, hắn nhận ra mình không còn ở trong cơ thể của mình mà đang ở trong cơ thể của lão giám thị!
Hắn nhìn thấy "chính mình" bỗng đổ gục trên bàn, dáng vẻ thật chẳng khác gục xuống bàn ngủ bao nhiêu. Đến đây, hắn thử nhúc nhích thân thể hiện tại và chợt nhận ra hành động của mình rất tự nhiên. Tuy không biết nguyên lí để phát động kỹ năng "nhập hồn" nhưng hắn biết, giờ đây, việc nhìn trộm bài của người khác còn dễ hơn trở bàn tay!
Khóe miệng nở nụ cười mỉm, Vương Hủ nghênh ngang bước lên bục giảng, ngồi xuống ghế. Khi nhìn xuống đám thí sinh đang suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, hắn suýt cười thành tiếng: "Viết đi, viết đi nào! Chờ các ngươi viết xong, ta sẽ xem thật kỹ. Hê hê, xem xong sẽ đích thân sao y bản chánh."
Thế là hắn bắt đầu uống trà xem báo, thoải mái đến đâu không cần nói cũng biết.
Một giờ thoáng qua như chớp mắt. Lúc này, Vương Hủ quét mắt khắp phòng học. Khi đó, hắn mới thấy cô gái bên cạnh thân thể thật của mình đang làm bài thật hăng say, xem ra nhờ mình ngủ như chết mà cô nàng mới có thể nhẹ nhõm. Lúc này, hắn bắt đầu dạo khắp phòng học. Thật ra mục đích chính của việc này chỉ là muốn xem tên của nữ sinh trên bài thi mà thôi.
"Thượng Linh Tuyết!"
Vương Hủ lẳng lặng ghi nhớ cái tên này, sau đó quay về chỗ ngồi tại bục giảng. Theo suy đoán của hắn, một giờ nữa sẽ lúc thời cơ chín mùi. Đến lúc đó, đáp án trên đề đã được giải không ít. Hắn chỉ việc đi dạo một lần cuối cùng để xem sơ bài thi của mỗi người nhằm chắc chắn rằng những câu có đáp án cố định sẽ chính xác. Còn những câu yêu cầu phải trình bày phân tích thì hắn sẽ trả lời bằng cách tổng hợp luận điểm của vài người là được.
Lúc này, đột nhiên có một nam sinh đứng lên rồi bước về phía Vương Hủ. Thấy thế, hắn hơi bất ngờ nhưng lập tức nhớ rằng mình là giám thị, là đại ca của phòng thi... thế nên lập tức hắng giọng rồi nói: "Học sinh kia, bây giờ đang trong giờ thi. Mời ngươi trở về vị trí của mình, nếu không ta sẽ hủy bỏ tư cách thi cử của ngươi."
"Ta muốn nộp bài." Nam sinh trả lời rất ngắn gọn, sau đó đẩy cặp kính cận rồi rời khỏi phòng học. Những thí sinh khác bắt đầu than thở, đều cho rằng nam sinh này bỏ cuộc nên cũng có cảm giác không muốn liều chết chống đỡ nữa. Còn nữ sinh thì có cảm thấy sốt ruột, sau khi ngẩng đầu nhìn xung quanh, các nàng lập tức "múa bút thành văn".
Mới đầu, Vương Hủ cũng cho rằng người nọ biết khó mà lui, nào ngờ vừa nhìn vào bài thi lập tức mở rộng tầm mắt.
Kẻ nộp bài, tên là Tề Băng, vốn đã làm xong toàn bộ bài thi! Ngoài ra, nét chữ trên bài rất rõ ràng, mạch lạc và không hề có dấu vết tẩy xóa, xem ra không giống như viết bậy cho qua chuyện.
Mười phút sau, Vương Hủ xem xong toàn bộ bài thi của Tề Băng rồi khép bài lại với đôi bàn tay run rẩy và sau đó bắt đầu dạo một vòng quanh phòng thi. Theo hắn thấy, do nhiều thí sinh không tự tin gạch xóa lung tung khiến bài thi của họ thật chẳng khác cặn bã là mấy. Chỉ là khi nhận ra phần lớn đang trong tình trạng mồ hôi đầy đầu, Vương Hủ nhìn bọn họ bằng ánh mắt có ba phần đồng tình, bảy phần khinh bỉ. Thậm chí, hắn cũng quên mình bước vào phòng thi cũng chỉ biết quay cóp.
Hắn đưa mắt nhìn khắp phòng học, sau đó phát hiện ngoại trừ Thượng Linh Tuyết và một số thí sinh, đáp án phần phân tích và trình bày của những người còn lại không thể so sánh với Tề Băng. Mặc dù Vương Hủ là một kẻ chỉ tốt nghiệp một trường hạng ba nhưng hắn cũng có thể nhận ra đáp án của Tề Băng khác với đáp án của bọn họ như trời với vực.
"Tề Băng ơi Tề Băng! Nếu ta là vua gian lận, vậy ngươi chính là vua thi cử. Bội phục, bội phục..." Kế hoạch của Vương Hủ thay đổi vì sự xuất hiện của Tề Băng. Chính vì vậy, hắn trở lại bục giảng, mở bài thi của Tề Băng một lần nữa. Trong mắt hắn, thứ này thật chẳng khác bản phô tô của đáp án tiêu chuẩn, thế nên dứt khoát bỏ ra nửa giờ để nhớ thật kỹ.
Sau khi xong việc, Vương Hủ giả vờ ngủ gà ngủ gật trên ghế. Trong lúc nhắm mắt, hắn cảm ứng được thân thể của mình trong không gian đen kịt, hệt như kim chỉ nam luôn tìm được hướng nam. Chỉ cần linh hồn của Vương Hủ cảm ứng được thân thể của mình thì hắn có thể trở lại đó bất cứ lúc nào.
Chỉ thấy cơ thể của lão giám thị run rẩy rồi mở mắt ra nhìn khắp mọi nơi. Dường như lão không hề nhớ những gì xảy ra khi bị Vương Hủ nhập vào cơ thể. Sau khi gãi đầu, lão giám thị cho rằng mình ngủ quên nên tiếp tục nhìn tình huống trong phòng học.
"Thật giống tình trạng của những năm qua, làm bài được hay không nhìn sắc mặt cũng đủ biết... Như thằng nhóc kia, vừa vào phòng thi đã ngắm nữ sinh bên cạnh thật lâu, bây giờ lại ngủ gục trên bàn. Hừ, không ngờ chuyện này mà hắn cũng dám làm!"
Lão giám thị phẫn nộ! Là một người đã đảm nhận việc dạy học ở trường Tường Dực nhiều năm, lão đã dạy dỗ vô số người. Mặc dù bây giờ đã về hưu nhưng lão vẫn ở lại trường để nghiên cứu lý luận. Chính vì thế, cái uy của lão rất lớn. Đến hiệu trưởng còn phải gọi lão là "giáo sư Trương" một cách cung kính.
Đời này, "giáo sư Trương" chưa từng gặp một học sinh như Vương Hủ. Phải biết rằng nhiều học sinh tốt muốn tham gia cuộc thi nhập học của Tường Dực nhưng không có cơ hội, bởi những yêu cầu về thành tích ưu tú, đạo đức học tập, kinh tế gia đình... Mặc dù đọc sách trong trường không tính phí nhưng phí tổn trong sinh hoạt tại đây rất xa xỉ, bởi vậy vô số học sinh rất giỏi nhưng không được hiệu trưởng trường mình đề cử, đó là điều chính những hiệu trưởng đó cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Nhưng hôm nay, có một học sinh ác liệt dám ngủ trong cuộc thi "thần thánh". Hỏi làm sao Giáo sư Trưởng không tức giận cho được.
Đang lúc lão định đi đến góc phòng thi để hủy bỏ tư cách thi của Vương Hủ...
Vương Hủ cử động!