Q.1 - Chương 20: Đêm Thứ Hai
Chín giờ đêm, mặt hồ nhân tạo vốn bình lặng chợt gợn sóng lăn tăn, lạ là chẳng hề có cơn gió nào thổi ngang qua đây.
Bỗng có một nam sinh dạo bên hồ một mình, người này vừa hút thuốc vừa nhìn bầu trời, thỉnh thoảng thở dài thở ngắn.
Lúc này, một tiếng cười khe khẽ vang lên từ phía hồ nước. Trong đêm tối mịt mờ, khó ai có thể nói rõ đây là tiếng gió hay tiếng gì khác...
Nam sinh rụt cổ, dụi tắt điếu thuốc. Sau khi phì phèo hơi thuốc cuối cùng, hắn chuẩn bị bỏ đi mà không hề chú ý rằng, thật ra ngụm khói kia cũng đã biến thành sương trắng...
Trong lúc đi về phía ký túc xá, hắn không thấy bất cứ người đi đường nào, điều này rất hợp với tâm trạng của hắn.
Chẳng biết đã đi được bao lâu, nam sinh vẫn chưa thể rời khỏi hồ nhân tạo.
Hắn cảm thấy ngạc nhiên, con đường này chưa bao giờ dài như hôm nay.
Nam sinh chợt quay đầu lại, nhìn thoáng qua mặt hồ. Đột nhiên, hắn phát hiện có một nữ sinh đứng bên bờ hồ. Nhìn bờ lưng quen thuộc đó, hắn dám chắc rằng đây là người con gái hắn thầm mến mộ.
Nữ sinh nọ đứng ở bên hồ, để mặc mái tóc óng ả đung đưa theo gió. Lúc này, đôi bờ vai của nàng run lẩy bẩy, có lẽ vì gió về đêm khá lạnh, hoặc chăng là vì nàng đang khóc...
Nam sinh bước đến, hắn muốn cởi áo khoác để choàng lên người nàng, mặc dù hắn không dám chắc rằng mình có tư cách để làm thế hay không.
Hắn đã bước đến sau lưng nữ sinh và hắn cũng nhận ra nàng không hề run rẩy vì lạnh hoặc vì khóc... mà là vì nàng đang cười!
Đúng, giọng cười của nữ sinh rất lạ! Mà có lẽ nam sinh kia cũng chưa từng nghe tiếng cười nào như vậy... Dường như nó đến từ một nơi rất sâu trong cõi u minh.
Nữ sinh đó hoàn toàn không phải là người hắn yêu, mà là một con quỷ trong đêm!
Nam sinh muốn chạy trốn, nhưng hắn nhận ra cơ thể của mình không chịu nghe lời, thậm chí yết hầu cũng chẳng thể run rẩy.
Hắn đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn nữ sinh quay người.
Đó là một khuôn mặt có nhiều vết bỏng đã thối rữa, quanh miệng đã không còn da, cả hàm răng trắng ởn cũng lộ ra.
Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt oán độc!
Cứ như vậy, nam sinh bị nữ quỷ đẩy xuống hồ.
Cái lạnh căm căm của nước trong hồ làm cơ thể của hắn có thể cảm nhận được một chút tri giác. Cũng nhờ điều này, hắn quyết liều mạng bơi về phía trước để thoát khỏi vực sâu đen kịt xung quanh...
Chợt có một sức mạnh khổng lồ kéo nam sinh xuống.
Nam sinh cố nén đau đớn rồi trừng mắt để xem dưới nước có cái gì, mặc dù hắn biết làm như vậy trong đêm là điều phí công.
Nhưng hắn đã thấy được thứ gì đó. Cũng chẳng người nào biết hắn nhìn thấy cái gì mà từ sau khi nhìn xuống, hắn nở một nụ cười rất tươi... và sau mỗi lúc thì nụ cười ấy lại càng đáng sợ.
Tầm mắt của nam sinh vẫn chỉ nhìn một chỗ ở dưới nước, cứ như đôi mắt đó đã ngưng hoạt động. Thậm chí cho đến khi bắt đầu sung huyết, tròng mắt cũng không hề đảo một lần...
Hắn dần dần chìm trong vực sâu...
Năm phút sau, Vương Hủ và Tề Băng chạy tới bên bờ hồ.
Tề Băng quan sát bốn phía thật kỹ rồi nói với Vương Hủ: "Nó vừa biến mất chưa được bao lâu, quỷ đạo này rất sâu. Chúng ta hãy cùng dùng linh thức để tìm lối vào quỷ cảnh."
Vương Hủ chỉ ậm ừ cho xong rồi nhìn đông nhìn tây cho đỡ chán. Giờ đây, hắn vẫn còn chìm đắm trong niềm vui lúc ban ngày, thậm chí dù phải đi bắt quỷ cũng chẳng hề ảnh hưởng tâm trạng của hắn.
Vì Quỷ Cốc Tử cứ thích làm những chuyện khác người nên Tề Băng cũng không có ý kiến gì với hành vi biếng nhác của thằng oắt kia. Thay vào đó, hắn cẩn thận tìm tòi dọc bờ hồ. Khi nãy, hắn cảm thấy quanh đây có hồn ma bóng quế quấy phá mặc dù đang một nơi cách đây rất xa. Cũng chính vì vậy, hắn mới rủ rê Vương Hủ xông tới nơi này.
Nhìn mặt hồ tĩnh lặng trước mắt, trong lòng hắn chợt xuất hiện một dự cảm không hay. Khả năng dự cảm này là một bản năng có được sau khi đi săn quỷ nhiều năm... Và hắn cũng biết, chắc chắn lần này mình sẽ đối mặt với một nguy hiểm khó lường.
Tề Băng nhanh chóng tìm ra lối vào quỷ cảnh, đó là một chỗ khuyết trên lan can vừa đủ để một người trưởng thành rơi xuống hồ.
Thấy vậy, hắn gọi Vương Hủ và cùng đi đến đó.
Sau khi nhắm mắt lại, đi chín bước theo hướng Tây, hai người mở mắt. Đây cũng là lúc hai người nhận ra mình đang ở một nơi mờ ảo, quỷ khí dày đặc. Tuy cảnh vật cũng hệt như ban nãy nhưng vừa đủ để người khác cảm thấy có sự khác biệt, dường như đó là một luồng năng lượng sền sệt di chuyển trong không khí... Thường thì áp lực vô hình này sẽ tỉ lệ thuận với oán khí của ác quỷ chế tạo quỷ cảnh.
"Chú ý, ác quỷ lần này không phải nhân vật bình thường." Tề Băng cố tập trung, quyền nhận màu bạc cũng đã xuất hiện trên tay hắn.
Vương Hủ vừa định trả lời, kết quả là khi hắn vừa xoay đầu thì không hề nhìn thấy Tề Băng nữa.
Vì cảm thấy không ổn nên hắn liền gọi í ới vài tiếng, chỉ là không hề có bất cứ âm thanh nào đáp lại.
Đột nhiên, Vương Hủ nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở phía xa xa.
Tóc người này rất dài, mặc váy liền áo màu xanh, đó chính là dáng vẻ của Thượng Linh Tuyết vào lúc ban ngày!
Tuy Vương Hủ biết bất cứ thứ gì mình nhìn thấy đều có thể là ảo giác nhưng vì lo cho an nguy của Thượng Linh Tuyết nên hắn quyết kiên trì bước tới.
Trong lúc không hay không biết, Vương Hủ đã bước tới ký túc xá mà hắn đã nhìn thấy trong kính viễn vọng vào ngày hôm qua.
Câu chuyện tạm chia làm hai. Lúc này, Tề Băng cũng đã nhận ra sự biến mất Vương Hủ, chỉ là hắn không hề lo lắng đến an nguy của thằng oắt họ Vương. Trong suy nghĩ của Tề Băng, kẻ này là người Miêu Gia phái tới để trợ giúp mình. Và mặc dù hành động của hắn có hơi quái đản nhưng chẳng bao giờ chịu thua thiệt. Nói không chừng, hắn chính là một đại cao thủ thâm tàng bất lộ.
Thế nên Tề Băng đành chuyên tâm ứng phó tình huống trước mắt.
Trước mắt chợt có nhiều xác chết dần nổi lên trên mặt hồ, Tề Băng đếm thấy có ba nam hai nữ. Nếu nói con quỷ trong hồ này là Cố Hữu Hâm hoặc là Lê Diệu Hoa, những người đã chết hơn hai mươi hai trước, vậy những thi thể này có thể là oan hồn của người bị hại trong mấy tháng gần đây. Nhưng Nhạc Trấn không hề chết trong hồ, vậy đêm nay đã có thêm một người chết!
Đó là ai? Chẳng lẽ Vương Hủ đã chết rồi?
Tề Băng chưa kịp ngẫm nghĩ đến nơi đến chốn thì đã thấy một đôi tay trắng nhợt vươn ra ở giữa bờ hồ. Lúc này, đôi tay đó nắm lấy hai chân của một thi thể rồi kéo xuống. Còn thi thể thì đột ngột cười gằn như lúc còn sống, sau đó mở trừng mắt, nhìn thẳng xuống phía dưới cho đến khi hoàn toàn chìm vào trong hồ...
Tiếp theo là thi thể thứ hai, thứ ba, cứ như con quỷ kia đang tái hiện cảnh nó hãm hại những người này trước mặt Tề Băng vậy.
Tề Băng, vốn đang theo dõi những cảnh trước mắt, đột ngột cảm thấy dưới chân hơi lạnh. Khi cúi đầu nhìn xuống, hắn chợt phát hiện nước trong hồ đã tràn lên bờ và thấm ướt giày của mình.
Trong hồ nước tản mát mùi máu tươi và mùi xác chết thối rửa nồng nặc, thậm chí đủ làm con người cảm thấy nhộn nhạo. Tề Băng biết con quỷ muốn hắn nhảy xuống hồ, bởi điều đó cũng giống như chui vào bụng quỷ và mặc nó tiêu hóa.
Nhưng Tề Băng không lùi mà tiến!
Sau khi tung người nhảy vào trong hồ, hắn phát hiện quỷ khí xung quanh còn mạnh hơn so với trên bờ mấy lần, điều này chứng tỏ con quỷ ở đây là một kẻ cực mạnh.
Tề Băng đột ngột cảm thấy dưới chân mình bị một sức mạnh khổng lồ nắm lấy, cúi đầu nhìn thì chỉ thấy một mảng đen kịt. Bấy giờ, hắn cũng không hề giãy dụa mà niệm một câu thần chú nín thở đơn giản rồi chờ đợi cho đến khi chìm xuống đáy hồ.
Cũng không biết đã chìm được bao lâu, dưới chân Tề Băng chợt có cảm giác đã đến đích, xung quanh cũng không còn áp lực và lực đẩy của nước.
Quan sát thật kỹ bốn phía, hắn mới xác định mình đang đứng dưới đáy hồ, chỉ là nơi đây không hề có nước mà chỉ có mùi xác chết và máu tươi mà thôi.
Khuôn mặt của Tề Băng vẫn chẳng có bất cứ cảm xúc gì. Tất nhiên, Tề Băng cũng không bỏ câu thần chú nín thở bởi hắn biết mặc dù bốn phía có sự tồn tại của không khí nhưng nếu mình trao đổi dưỡng khí thì chắc chắn sẽ bị sặc chết.
Trong trạng thái nín thở, hắn đột ngột nói với bóng tối: "Ta đã xuống đây theo hy vọng của ngươi, giờ ngươi có thủ đoạn gì thì hãy dùng hết để ta mở mang kiến thức chút đỉnh."
Giọng nói của một người đàn ông chợt văng vẳng trong bóng tối: "Ta biết ngươi rất lợi hại, thậm chí ta cũng không thể tìm ra nhược điểm của ngươi. Nhưng nếu đã xuống dưới đáy hồ, vậy hôm nay chắc chắn là ngày giỗ của ngươi!"