Q.1 - Chương 26: Lăn Lộn

Tề Băng sắp rơi sấp xuống mặt đất với tốc độ tăng lên không ngừng. Nhưng dù hắn có ngã lên mặt đất đến tan xương nát thịt thì e rằng khuôn mặt ấy vẫn không hề đổi sắc.

“Trần băng, lên!” Tề Băng hét lớn, hắn đã khôi phục lại quyền khống chế thân thể trên không trung nên tốc độ rơi cũng chậm lại.

Chỉ thấy Tề Băng bỗng đứng lơ lửng giữa trời rồi từ từ hạ xuống. Đôi chân hắn đáp xuống mặt đất một cách vững vàng và để lại vô số mảnh vỡ màu bạc trên quỹ đạo vừa đi qua.

“Không ngờ ngươi còn có phương pháp biến bụi bặm trong không khí thành băng để làm chỗ đặt chân. Xem ra năng lực của ngươi không chỉ đơn giản như tạo ra chút không khí lạnh, bởi những mảnh băng kia làm sao có thể chịu được sức mạnh khi ngươi rơi xuống chứ?” Dương Tứ Hải lại xuất hiện ở một nơi sau lưng Tề Băng không xa. Tốc độ di chuyển quái dị đến kinh người.

“Thực tế phức tạp hơn ngươi tưởng nhiều lắm, bởi đã là băng do ta tạo ra thì ta có thể khống chế chúng. Cho dù nhỏ như hạt bụi, ta cũng có thể khiến chúng lơ lửng trên không, hơn nữa muốn triệt tiêu sự khống chế của ta cũng phải dùng sức mạnh tương đương. Lại nói nếu ta dùng đủ số lượng thì muốn chúng chịu đựng được lực rơi của ta cũng không hề khó.” Tề Băng tháo mắt kính rồi cất vào trong túi áo, giờ đây mắt hắn đang lấp lánh ánh sáng màu bạc.

“Nếu ngươi cho ta một khoảng thời gian dài để chuẩn bị thì ta có thể tạo ra lĩnh vực của mình trong phạm vi nhất định. Đến lúc đó, mỗi một hạt bụi, mỗi một phân tử nước trong không khí, miễn là vật có thể đóng băng thì đó chính là vũ khí của ta. Tốc độ của ngươi dù có nhanh hơn nữa cũng chẳng thấm vào đâu..."

Tuy Tề Băng đứng yên tại chỗ và không hề động đậy nhưng một bàn tay bằng băng khổng lồ chợt ngưng tụ giữa không trung. Thì ra không khí xung quanh đã phủ đầy vô số bông tuyết li ti mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Ngoài nhiệt độ đang giảm xuống ra, hoàn toàn không thể phát hiện được dấu hiệu ngưng tụ vật chất nào.

Dương Tứ Hải không hề tỏ ra hoảng sợ mặc dù bàn tay khổng lồ hệt như một chiếc vỉ đập ruồi đang bay đến. Và bởi vì cũng đứng yên không hề động đậy nên lúc một tiếng động lớn vang lên cũng là thời điểm bàn tay khổng lồ đã đập xuống người hắn.

Nếu hắn không né tránh thì chắc hẳn sẽ bị đập dẹp như cái bánh.

“Ồ, khá lắm. Băng của ngươi do những hạt bụi và phân tử nước nhỏ bé trong không khí biến thành, sau đó dùng linh lực để ngưng tụ lại nên vừa có thể tổn thương hồn ma vừa có thể tổn thương thân thể. Kẻ yếu ớt như Cố Hữu Hâm đúng là không xứng được chết trong tay ngươi.”

Giọng nói của Dương Tứ Hải vang lên trong rừng cây. Tề Băng chưa từng chiến đấu với hồn ma của âm Dương giới nhưng tốc độ né tránh nhanh đến mức này là điều không thể tồn tại. Bởi cho dù đối phương có nhanh hơn nữa, hắn cũng có thể dựa vào những bông tuyết ở khắp mọi nơi để cảm nhận quỹ đạo di chuyển của đối phương.

Trừ khi đó là dịch chuyển tức thời!

Mặc dù Tề Băng không đoán được năng lực của Dương Tứ Hải là cái gì nhưng những bông tuyết trong không khí thì vẫn biến thành vô số mũi đao sắc nhọn cuốn lấy Dương Tứ Hải. Chỉ là đối phương luôn đột ngột biến mất giữa thế công liên miên bất tận, sau đó lại xuất hiện.

Tề Băng cảm thấy thân thể mình lại bay lên lần nữa, sau đó bắt đầu rơi xuống. Lần này tốc độ bay lên và rơi xuống nhanh hơn lúc nãy gấp mấy lần. Dẫu cho hắn phản ứng kịp thời nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đứng vững, đã vậy đôi chân còn bị chấn động đến tê rần.

“Thế nào? Có vui không? Thằng nhóc tên Nhạc Trần bị ta ném mấy chục lần mới chết, trên người nó không còn một khúc xương lành lặn. Hay đấy chứ.” Dường như Dương Tứ Hải có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào hắn muốn. Đối mặt với chiêu dịch chuyển tức thời không bị hạn chế đó, tuy đòn tấn công của Tề Băng trải rộng khắp nơi nhưng cũng vô dụng. Dẫu sao muốn ngưng tụ băng thành vũ khí để tấn công cũng cần thời gian.

Cứ như vậy, Tề Băng bị ném lên mười mấy lần. Việc điều khiển vô số bông tuyết đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của hắn, đã vậy lại phải liên tiếp chịu đựng những đòn tấn công hầu như không thể chống đỡ của Dương Tứ Hải lại càng khiến thân thể hắn ngày càng mệt mỏi. Cơ bắp hai chân đã đến mức cực hạn nên tê đến nỗi không còn cảm giác. Cho dù lúc đáp xuống hắn luôn ngồi xuống hoặc nhào lộn để giảm bớt lực va chạm nhưng đây cũng không phải là kế sách lâu dài.

Tề Băng dần dần ngưng tấn công để tập trung tinh thần điều khiển bông tuyết làm giảm bớt tốc độ rơi. Trong đầu hắn, những suy đoán về năng lực của Dương Tứ Hải đang vụt qua nhanh như bay. Nếu không biết rốt cuộc Dương Tứ Hải ra tay như thế nào, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn mình sẽ chết.

Cơ thể người có rất nhiều cơ chế tự bảo vệ thuộc về bản năng, ví dụ như lúc bị tạt nước lạnh lên người sẽ tự động rụt cổ, phổi sẽ hít sâu một hơi thật gấp; hoặc ví dụ như đang ngồi trên tàu cao tốc từ trên cao lao xuống, tuy biết rõ có dây an toàn nhưng thân thể cũng tự đông căng cứng. Vì vậy, cách thức tấn công của Dương Tứ Hải khiến thể lực và tinh thần của Tề Băng giảm đi rất nhanh, hoàn toàn không có cơ hội thở dốc.

“êy, thằng yếu sinh lý kia! Ngươi đùa đủ chưa vậy? Ta xem đến phát chán rồi.” Giọng nói xuất hiện rất đột ngột, mà mục tiêu châm chọc lại chính là Dương Tứ Hải.

Tề Băng cũng nhận ra giọng nói này, người nói không ai ngoài Vương Hủ!

“Ngươi không phải là thằng nhóc suýt bị Trần Phương giết chết vào đêm qua sao? Thế nào đây, muốn nộp mạng cùng với hắn à?” Dương Tứ Hải hoàn toàn không để Vương Hủ vào trong mắt. Nếu không phải Tề Băng cũng có mặt, nói không chừng Dương Tứ Hải đã cóp lại câu nói “Ngay cả tư cách được chết trong tay ta ngươi cũng không có” mất rồi.

“Tề Băng ơi, dường như ngươi bị thằng cha yếu sinh lý này chơi tới mức ná thở à nha. Khó khăn lắm ta mới thoát khỏi sở cảnh sát, định đến reo hò cổ vũ nhưng ngươi làm ta quá thất vọng.”

“Ngươi mau chạy đi! Dương Tứ Hải là hồn ma của âm Dương giới. Ngươi không đánh thắng hắn đâu, mau báo cho Miêu Gia biết...” Tề Băng còn chưa nói xong lại bị ném lên trên trời một lần nữa. Đến lúc hắn đáp xuống đất, một dòng máu đã xuất hiện trên khóe miệng.

“Miêu Gia à? Ngươi đừng nhắc đến hắn nữa, hắn đang tiễn Bình Đẳng Vương và tình nhân cũ của mình lên đường trong chuyến bay đêm nay. Lại nói có rất nhiều nơi tại sân bay không được dùng điện thoại, đừng trông chờ làm gì. Vừa rồi ta phải dựa vào bản thân mới thoát ra khỏi sở cảnh sát đấy." Thật ra khi Vương Hủ đang ở trong sở cảnh sát thì bỗng sực nhớ đêm nay Tề Băng phải hành động một mình nên mới cảm thấy lo lắng. Thế là hắn mượn điện thoại của lão Hồ gọi cho Tề Băng, kết quả là đường truyền không thông. Trong lòng hắn bỗng xuất hiện một dự cảm không lành, bởi thế hắn mới quyết định trốn ra ngoài.

Biện pháp mà Vương Hủ nghĩ ra rất đơn giản, đó là tự đập đầu vào tường. Và hành động ngược đãi bản thân đó làm lão Hồ và những đồng chí mặc thường phục sững sờ ngay tại trận. Sau đó, hắn nở nụ cười với khuôn mặt đầy máu và nói “Đưa ta đến bệnh viện” rồi ngất đi.

Những người ở xung quanh cũng không biết hắn lên cơn hay hay đã chết nên lúc khiêng hắn ra khỏi cửa cũng không biết nói gì với William và phó cục trưởng Ngụy. Chẳng lẽ lại nói bọn họ đã lót sách báo rồi mới ra tay, nào hay kết quả lại ra nông nỗi này.

Vì không thể để hắn chảy máu đến chết trong sở cảnh sát, bọn họ chỉ có thể đưa Vương Hủ lên xe cấp cứu và trực tiếp tạo điều kiện cho hắn vượt ngục thêm một lần nữa...

Vết thương do Vương Hủ gây ra thoạt nhìn có vẻ vô cùng kinh người, nhưng thực ra chỉ là vết thương ngoài da nên lành lại rất nhanh. Ngay khi những nhân viên cấp cứu trên xe cứu thương dùng bông gòn lau sạch vết máu thì đã phát hiện hắn hoàn toàn không bị gì cả. Đáng tiếc bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ người bị thương bỗng nhiên bật dậy rồi hạ gục viên cảnh sát đi cùng. Nhìn những động tác thuần thục ấy, dường như đây không phải là lần đầu tiên...

Nhân viên cấp cứu chưa từng thấy những pha hành động như thế, lại nhớ người này được khiêng ra từ sở cảnh sát, nên điều cho rằng Vương Hủ là dân liều mạng. Cuối cùng không ai dám cản mà chỉ có thể để hắn leo xuống xe rồi chạy mất.

“Ha ha ha, ngươi tưởng rằng hắn có thể chạy thoát sao? Ta giết hắn dễ như trở bàn tay mà thôi.” Dương Tứ Hải vừa nói vừa vẫy tay về phía Vương Hủ.

Chỉ là Vương Hủ lại không hề bay lên như mong đợi của hắn.

Dương Tứ Hải sững người, sau đó lại thử thêm mấy lần, Vương Hủ vẫn không hề động đậy!

Vương Hủ nhìn hành vi của Dương Tứ Hải mà chẳng hiểu ngô khoai gì: “Làm gì đó? Hô hô, hình như trò giường nhún của ngươi không có tác dụng với ta thì phải, vậy ta không khách sao nữa đâu.” Vương Hủ vừa nói vừa lao về phía Dương Tứ Hải. Nhưng ngay khi hắn vừa tung một cú đấm, Dương Tứ Hải đột ngột biến mất.

“Hừ! Tuy không biết vì sao chiêu này vô dụng với ngươi nhưng nếu muốn giết ngươi chỉ ta cần dùng tay không là đủ.” Khi câu này vang lên cũng là lúc Dương Tứ Hải xuất hiện sau lưng Vương Hủ.

Bấy giờ, cánh tay phải của Dương Tứ Hải chợt co lại thành trảo rồi vồ lên lưng của hắn. Đòn tới ngập tràn uy thế, dường như muốn đâm thẳng vào tim kẻ địch.

Phản ứng của Vương Hủ cũng không chậm. Đầu tiên, hắn ra chiêu ôm đầu chạy như chuột rồi lập tức lăn lộn mấy vòng trên mặt đất. Đến khi lăn được hơn năm mét, hắn đã phá được đòn tới của Dương Tứ Hải...

Dương Tứ Hải lại xuất hiện sau lưng Vương Hủ trong chớp mắt. Kết quả, cú đánh của hắn lại bị Vương Hủ tránh được bằng cách lăn lộn trên mặt đất.

Đến ngày hôm nay, Dương Tứ Hải đã biết thế nào là “vô chiêu thắng hữu chiêu”.

Tề Băng nhân cơ hội này nghỉ ngơi hồi sức nhưng lông mày vẫn nhíu chặt: “Chuyện gì xảy ra vậy? Nếu tốc độ của Dương Tứ Hải thật sự kinh người thì tại sao tấn công lại không nhanh, chỉ có tốc độ di chuyển mới kinh khủng. Chẳng lẽ đúng là dịch chuyển tức thời sao? Vậy năng lực ném người khác lên trên không là gì?”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện