Q.1 - Chương 34: Người Sói Tấn Công
Miêu Gia dẫn hai người bước về phía trước nhờ ánh trăng chiếu rọi xuyên qua bóng đêm. Xem ra việc ma nữ bị thương sau cú đánh của Vương Hủ đã khiến bầu không khí nặng nề trong quỷ cảnh cũng giảm đi nhiều.
“Ta không hiểu lắm, vì sao người sói lại chạy vào trong trường Tường Dực?” Sau lưng Miêu Gia, Vương Hủ cất tiếng hỏi.
“Vì hắn vốn là nhân viên của trường này.” Giọng điệu của Miêu Gia vẫn bình tĩnh như mọi khi.
“Đệch, ngay cả thân phận của hắn ngươi cũng biết. Có phải vì vậy nên ngươi mới cố ý trà trộn vào trường nhân dịp Trung Thu để một chọi một với hắn không? Sao ngươi không báo trước một tiếng để chúng ta làm thịt hắn nhân lúc hắn không thể biến hình?”
“Ai nói với ngươi rằng người sói chỉ có thể biến hình vào ngày trăng tròn?” Câu hỏi ngược của Miêu Gia khiến Vương Hủ ngẩn người, hóa ra hắn lại tưởng tượng đối phương cũng có những đặc điểm như người sói trong phim ảnh.
Miêu Gia nói tiếp: “Người sói cũng có thể biến hình vào những ngày thường vì khả năng này có thể khống chế được, chỉ là lúc trăng tròn thì chúng sẽ mạnh hơn bình thường và chắc chắn sẽ biến hình mà thôi.”
“Vậy tại sao ngươi lại lựa chọn lúc đối thủ mạnh nhất để ra tay?”
“Ta vừa nhận được tin tức vào ngày hôm nay. Người sói này tên là Hà Gia Mục, cha mẹ hắn đã bị người săn quỷ giết khi hắn còn rất nhỏ. Trước giờ, hắn vẫn luôn chạy trốn. Người này rất xảo quyệt, những người sói khác khó có thể nhẫn nhịn giống như hắn. Một khi đói, bọn chúng liền giết người để ăn tim. Còn Hà Gia Mục, hắn làm việc cẩn thận từng ly từng tí và không dễ dàng ra tay. Trung bình một năm, tên này chỉ giết năm sáu người, đã vậy mỗi lần gây án đều ở những nơi khác nhau, khoảng cách giữa những vụ án cách xa nhau. Cách giết người rồi chạy trốn ngẫu nhiên như thế khiến cảnh sát hoàn toàn không biết nên bắt đầu điều tra từ đâu, ngay cả người săn quỷ cũng khó có thể tìm thấy tung tích của hắn.”
“Vậy mà vừa rồi ngươi còn rảnh rỗi ngồi bày hàng bói toán à? Cứ tìm hắn rồi đánh lén không phải đã xong rồi sao?”
"Thật ra ta cũng không biết hình dạng và tên hắn thường dùng trong trường. Dù sao chỉ khi hắn biến hình thì ta mới có thể dò được linh thức của hắn mà thôi.”
“Ai cung cấp tin tình báo cho ngươi vậy? Chẳng lẽ hắn gọi điện thoại rồi nói với ngươi rằng trong trường Tường Dực có một người sói lâu năm tên là Hà Gia Mục rồi bảo ngươi đi tiêu diệt hắn vào đêm trăng tròn hôm nay hả?”
“Không sai, cô ta nói vậy đấy… Còn thông tin cơ bản về Hà Gia Mục là do ta hỏi được trong quán rượu Hắc Miêu.” Lần này, Miêu Gia nói với vẻ thật thà và bất lực.
“Đừng nói với ta là người đó đã biết tin tức từ lâu nên mới cố ý gọi điện thoại đến chơi ngươi một vố vào ngày trăng tròn nhé.”
“Sở Giang Vương.”
Miêu Gia thở dài, hắn chỉ nói ba chữ nhưng đã giải thích rõ mọi việc.
Vương Hủ không nói nữa, trong lòng hắn cũng thông cảm với Miêu Gia. Trong lúc không tự chủ được, hắn thầm cảm thán rằng khoảng cách giữa yêu và hận quả thật rất mong manh.
Người đi sau cùng là Tề Băng, nãy giờ hắn chưa từng mở miệng nhưng bỗng đặt câu hỏi: “Sở Giang Vương sao? Hình như Sở Giang Vương bây giờ chính là tiền bối Soul Breaker đúng không? Ngươi nói sớm là được rồi, chúng ta đều hiểu mà.”
Miêu Gia nghe xong liền tức đến suýt hộc máu, có lẽ vì hắn thật không ngờ ai cũng biết vụ bê bối tình ái của mình. Chẳng lẽ gia tộc lớn như nhà họ Tề đều lấy chuyện xấu của hắn ra làm đề tài bàn luận mỗi khi rãnh rỗi sao?
Miêu Gia vội vàng đổi chủ đề: “Sau khi các ngươi bỏ đi, ta đã cứu sống thằng quỷ xui xẻo đó. Không lâu sau, ta bỗng cảm thấy một luồng linh thức không hề có ý che giấu chợt xuất hiện. Thường thì chỉ khi biến hình, người sói mới có linh thức yếu ớt như vậy. Thế là ta lập tức đến đây tìm, kết quả Hà Gia Mục vừa thấy ta liền bỏ chạy rồi dẫn ta đến nơi của các ngươi. Ta nghĩ chắc chắn hắn có mục đích gì đó.”
Vương Hủ không hề để ý đến chuyện này: “Mục đích gì chứ? Chẳng lẽ hắn cảm thấy đối phó một mình ngươi thì quá dễ nên muốn một mẻ lưới hốt gọn cả ba chúng ta sao?”
“Không sai, ngươi nói đúng rồi.” Một quái vật đầu sói mình người bỗng trả lời câu hỏi của Vương Hủ.
Chỉ thấy Hà Gia Mục cao gần ba mét, lông đen khắp người hắn tua tủa như kim thép, móng vuốt của hắn sáng loáng như mũi dao, còn răng nanh trong mồm lại lởm chởm đến đáng sợ. Quần áo trên người hắn vốn đã biến thành những mảnh vải vụn quấn quanh hông từ sớm.
Bấy giờ, hắn nghêng ngang bước đến gần ba người. Có vẻ như hắn hoàn toàn không để bọn người kia vào trong mắt.
Vương Hủ cảm thấy một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng thấy. Cảm giác ngột ngạt như Thái Sơn áp đỉnh và vẻ hung ác như ngưng tụ thành thực chất hoàn toàn không giống những trò ảo thuật của ma quỷ, mà chính là sự mạnh mẽ thuần túy. Người sói khiến Vương Hủ sinh ra cảm giác bất lực, cảm giác này tựa như kẻ mạnh chỉ cần một giây đã có thể đoạt lấy tính mạng của kẻ yếu vậy.
Giờ thì Vương Hủ không hề nghi ngờ việc người sói có năng lực bắt gọn ba người một mẻ nữa. Chỉ là hắn nghĩ đã ra gì đó nên vội vàng hỏi Miêu Gia với giọng rất nhỏ: “Có phải hắn dựa vào linh thức để tìm chúng ta không? Linh Tuyết đi cùng với Dụ Hinh liệu có gặp nguy hiểm không?”
“Yên tâm, Dụ Hinh là cao thủ che giấu linh thức của bản thân. Nếu nàng cố ý thì cho dù là ta hay Tề Băng cũng không thể tìm ra. Vừa rồi, Dụ Hinh đã che giấu bản thân trước khi tên này biến hình nên hắn không thể tìm thấy họ.”
Nghe xong, Vương Hủ mới thở phào nhưng rồi lại cảm thấy nghi ngờ chính mình: "Vậy liệu mình còn có cơ hội sống sót để gặp lại Thượng Linh Tuyết hay không?"
“Các ngươi đang lẩm bẩm gì thế? Không phải muốn giết ta sao? Ra tay đi chứ!” Hà Gia Mục còn chưa nói xong, móng vuốt to lớn của hắn đã lướt đến sau một tiếng gào thét.
Tốc độ của hắn cực nhanh, Tề Băng vội vàng lùi về phía sau nên vừa may có thể tránh khỏi đòn này.
Tuy đánh trượt nhưng móng vuốt của hắn lại phóng ra ba lưỡi đao gió theo sát đối phương, thế nhưng Tề Băng cũng không phải ngọn đèn cạn dầu. Vô số bông tuyết li ti đã kết thành một tấm khiên bảo vệ trước ngực trong nháy mắt.
Vài tiếng lách cách vang lên, sau đó tấm khiên bằng băng và những lưỡi đao gió cùng nhau tan vỡ. Không ngờ chỉ là gió do đòn tấn công tạo nên lại có uy lực như thế.
Khi Vương Hủ tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã đứng dưới trên một cành cây, còn Miêu Gia đang nắm chặt bả vai của hắn và lắc đầu.
Trong lúc thế này, không ngờ Miêu Gia cũng không quên khinh bỉ Vương Hủ. Thật sự không biết do hắn to gan tài cao hay tính cách quá xấu xa nữa.
“Này… kinh quá đi, ta chưa kịp nhìn rõ động tác của hắn, đã vậy uy lực thật quá đáng sợ. Rốt cuộc hắn là người sói hay là người Saiyan?”
(Super Saiyan trong Dragon Ball)
“Linh thức của người sói vô cùng yếu, về cơ bản thì xấp xỉ với ngươi nhưng cơ thể gần như đã phát triển đến cực hạn. Dù sao dòng máu trong người bọn chúng khác với loài người, chúng đã là một chủng tộc khác rồi.”
“Ngươi giải thích như vậy hoàn toàn chỉ để sỉ nhục ta, phải không?”
Hai người còn chưa nói chuyện được vài câu thì Hà Gia Mục đã hừ lạnh một tiếng rồi bổ nhào về phía hai người.
Chỉ thấy trên mặt đất in hằn hai hàng dấu chân cực sâu còn bóng người của Hà Gia Mục đã biến mất khỏi nơi vừa đứng, sau đó xuất hiện trước mặt Miêu Gia và Vương Hủ trong nháy mắt.
Lúc này, hai người đang đứng trên cây nên di chuyển khó khăn. Tề Băng biết tình hình sắp hỏng bét nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh nên hắn đã không kịp ngưng tụ băng để giúp đỡ.
“Ha ha...” Miêu Gia bỗng bật cười. Móng vuốt của Hà Gia Mục vồ đến như một cơn sóng thần, uy thế khiến Vương Hủ nghẹt thở, còn bộ dạng Miêu Gia vẫn dửng dưng.
Bấy giờ, Miêu Gia đặt một tay lên gáy Vương Hủ rồi ném thằng này xuống dưới đất một cách quyết đoán. Không biết từ lúc nào, trong bàn tay còn lại của hắn đã xuất hiện một cây dao phẫu thuật toàn thân lấp lánh ánh sáng đỏ.
“Ngươi nhảy lên trên không chính là một sai lầm, bởi vì ngươi không thể né tránh được.” Khi Miêu Gia bắt đầu nói chuyện, hắn vẫn còn trong tầm mắt của Hà Gia Mục. Thế mà khi nói xong, hắn đã đứng dưới mặt đất.
Đáng ngạc nhiên ở chỗ, hắn còn đáp xuống sớm hơn cả Vương Hủ.
Còn Hà Gia Mục, mặc dù đòn tấn công của hắn không trúng mục tiêu nhưng hắn hầu như không hề bị thương.
“Ha ha ha ha… Lúc nãy ngươi nói gì vậy? À, ta cũng phải đáng nhắc tới tốc độ của ngươi, tiếc rằng khi đánh lên người lại chẳng khác gì muỗi cắn. Để ta dạy cho ngươi cách giết người nhé!”
Hà Gia Mục lại gầm lên, sau đó đứng nguyên tại chỗ và giơ móng vuốt lên: “Trảo Đao Phong Nhận, nhị liên!” Sau đó, hắn vung tay xuống rồi tạo ra năm lưỡi đao gió.
Những lưỡi đao này bay đến với tốc độ rất nhanh, rõ ràng Hà Gia Mục cố ý tăng uy lực nên sức tấn công hơn xa lúc nãy.
Miêu Gia nhảy lên cao để tránh đao gió đang bay tới. Ở giữa không trung, đồng tử hắn chợt co rút lại rồi đột ngột đổi tư thế và ra sức vung vẩy con dao phẫu thuật.
Ngay sau đó, mạn sườn của hắn bỗng phun máu như vừa bị một thanh đao vô hình từ bên cạnh chém trúng.
“Ồ? Không những phát hiện được đợt thứ hai mà còn đỡ được bốn lưỡi đao gió. Ngươi khá lắm, người săn quỷ.” Khóe miệng của Hà Gia Mục nhếch lên để nở một nụ cười lạnh lùng.
Tề Băng nhìn đòn này với vẻ kinh ngạc. Đợt đao gió thứ hai của hai chiêu thức liên hoàn này được người sói phát động bằng ám kình khi vung ngược tay lên trên sau đòn thứ nhất. Tuy uy lực không bằng đợt thứ nhất nhưng tốc độ lại rất nhanh, đã vậy lại còn có thể điều chỉnh dựa theo hướng né tránh của đối phương nên dùng mắt thường rất khó phát hiện quỹ đạo bay. Nếu vừa rồi không nhìn thấy Miêu Gia đón đỡ thì khi mình đối mặt với chiêu này có lẽ sẽ rất thê thảm.
Thấy người anh em Saiyan dũng mãnh như vậy, Vương Hủ cảm thấy mình ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân. Thế là hắn dứt khoát chạy ra xa đứng nhìn.
Vì để bọn họ không quên đi sự tồn tại của mình, hắn cố gân cổ hò hét để trợ uy: “Các ngươi cố lên! Ta giúp các ngươi canh gác. Nếu nữ quỷ đến thì ta ngăn cản giùm.”
Hà Gia Mục quay mặt về phía hắn rồi cười lạnh, sau đó lại tiếp tục đọ sức cùng Miêu Gia. Tề Băng thì lại ra vẻ “Ta không quen biết hắn”. Thế nên có thể nói Vương Hủ đã hoàn toàn bị phớt lờ, nhưng cái mồm quạ đen của hắn lại vô cùng linh nghiệm.
Bởi vì ma nữ đã đến tham gia cuộc vui ngay lúc này...