Q.1 - Chương 36: Kết Cục
Sau khi mất đi đôi tay, Hà Gia Mục gào lên điên cuồng rồi lùi về phía sau. Khi tỉnh lại từ nỗi hoảng sợ, hắn mới phát hiện người ra tay chính là Vương Hủ.
Trong khoảnh khắc ấy, móng vuốt của hắn sắp chạm vào yết hầu của Tề Băng nhưng thật không ngờ Vương Hủ lại ra tay với tốc độ gần như bằng hắn. Rồi thì Hà Gia Mục chỉ cảm thấy bả vai bỗng lạnh lẽo, rồi nhìn thấy cánh tay của mình bị chém bay đi.
Hà Gia Mục lui lại rất xa rồi trốn vào trong rừng cây. Dường như hắn không định chạy trốn mà vẫn đang chờ đợi thời cơ để ra tay, dù sao ba người Vương Hủ đã như cây cung căng hết cỡ nên ai thắng ai thua còn khó nói.
Miêu Gia ngồi tựa vào gốc cậy một cách nhàn nhã rồi châm một điếu thuốc, trong miệng lại càu nhàu: “Sao hắn vẫn chưa chết.”
Lúc này, trên tay Vương Hủ xuất hiện một thanh kiếm dài hơn dao găm, thân kiếm rất hẹp, toàn thân như một viên pha lê màu đen. Chính hung khí này vừa rồi chặt đứt cánh tay thô to như cành cây của người sói, đã vậy cả một giọt máu cũng không dính lên thân kiếm.
“Chuyện của Vương Hủ là sao? Chẳng lẽ trước giờ hắn luôn che giấu thực lực?” Tề Băng thấy thái độ của Miêu Gia vẫn ung dung nên tạm thời cũng không có ý định đuổi theo mà chỉ nhanh chóng hồi phục sức lực, đồng thời hỏi hắn nghi ngờ trong lòng mình.
Miêu Gia cười nói: “Chắc hẳn trong lúc nguy cấp đã đột phá chướng ngại. Món vũ khí kia chứng minh linh thức của hắn đã tăng lên.”
Vương Hủ thấy Hà Gia Mục lùi lại cũng không đuổi theo, thay vào đó xông vào đám hồn ma đang ùn ùn kéo tới như sóng biển. Giờ đây hắn đã có thể phân biệt được hồn ma nào là ảo ảnh nên hắn nhào thẳng tới chân thân của ma nữ.
Vương Hủ tóm cổ ma nữ ở giữa đám hồn ma rồi ép nó vào thân cây, tay phải cầm kiếm chỉ vào yết hầu nó: “Cô gái, nếu không muốn hồn phi phách tán thì biết thân biết phận một chút. Hãy duy trì quỷ cảnh này, đừng để cho người sói chạy mất và không được làm hại bạn của ta.”
Bấy giờ, ma nữ đã hiện ra chân thân. Đó là một cô gái tóc dài che kín mặt. Dường như nó đã bị khuất phục bởi sự uy hiếp của Vương Hủ nên gật đầu, sau đó lùi vào bóng tối. Những ảo ảnh xung quanh cũng biến mất.
Vương Hủ giải quyết xong ma nữ thì không còn lo lắng sau lưng nữa. Thế là hắn quay đầu bước về phía bãi chiến trường bừa bộn lúc nãy để chuẩn bị xử lý Hà Gia Mục.
Bấy giờ, hai cánh tay của Hà Gia Mục đều bị chặt đứt nên không thể sử dụng đao gió, đòn hắn thành thạo nhất. Dẫu sao hắn cũng không thể dùng miệng để phun sóng xung kích như người Saiyan nên xem ra chỉ còn lại chiêu cắn và đá. Nhưng sau khi thiếu đi hai tay, cảm giác thăng bằng sẽ hơi thay đổi nên tốc độ của hắn cũng chịu ảnh hưởng.
Vấn đề lớn nhất là việc hắn đã mất đi ưu thế về tâm lý. Trong ba người, Vương Hủ vốn bị hắn xem như cỏ rác nhưng bỗng nhiên lại thể hiện thực lực kinh người. Điều này là nguyên nhân quan trọng khiến Hà Gia Mục phải ẩn nấp vì nếu không cẩn thận thì thứ bị chém tiếp theo chính là cổ của mình.
Vương Hủ đứng giữa bãi đất trống với bộ dạng rất hung hăng. Nói gì thì nói, hắn thật sự cũng có vốn để hung hăng vì ngay cả Miêu Gia cũng không thể làm người sói bị thương nhưng thanh kiếm đen trong tay hắn lại dễ dàng chặt đứt cánh tay của nó. Hắn từng nghe Miêu Gia nói khi linh thức tăng đến một mức nhất định sẽ có thể biến thành vũ khí thuộc về linh hồn của mình, vì vậy hắn đã hơi đắc ý quá mức khi cho rằng mình là một cường giả cùng cấp bậc với Miêu Gia.
“Này! Tên họ Hà! Lúc nãy ngươi tóm cổ của ông đây rồi ném như ném tạ không phải điên cuồng lắm sao? Bây giờ sao lại giở trò hèn hạ rồi? Nhanh ra đây quỳ xuống nhận lỗi rồi chịu chết, nếu ông đây tâm trạng tốt thì sẽ cho ngươi được chết toàn thây.”
Vương Hủ hét lớn về phía rừng cây: “Ồ, đúng rồi. Ngươi đã không còn toàn thây, chi bằng ta tiện tay giết một con chó rồi chôn cùng ngươi. Như vậy đã là quá đẹp.”
Nghe Vương Hủ sỉ nhục Hà Gia Mục một cách trắng trợn, Tề Băng chỉ biết lắc đầu. Có lẽ trong một trận chiến công thành, nếu để Vương Hủ ra trước trận chửi mắng khiêu khích thì chưa đầy mười phút sau, toàn bộ quân thủ thành sẽ chạy ra liều mạng với hắn.
Ở trong rừng, Hà Gia Mạn đang hấp thu sức mạnh từ mặt trăng. Hai vết thương trên vai hắn nhanh chóng khép miệng. Đối với hắn, vết thương như thế này cũng không thể khiến hắn tàn tật mãi mãi, chí ít phải tốn hơn ba tháng mới có thể mọc ra đôi tay khác. Cái quan trọng là trong khoảng thời gian này phải không ngừng ăn tim người để thúc đẩy quá trình hồi phục. Vừa nghĩ đến những ngày tháng sau này sẽ khá khó khăn, Hà Gia Mục lại thêm thù hận ba người trước mặt, đêm nay nhất định phải dồn bọn chúng vào chỗ chết.
Sau một tiếng hú, Hà Gia Mục bỗng lao về phía Vương Hủ. Tốc độ của hắn đã kém xa tốc độ lúc đầu, còn thực lực của Vương Hủ lúc này lại cao hơn lúc nãy rất nhiều. Vì thế khi sử dụng Linh Thức Tụ Thân Thuật, không ngờ hắn lại có thể đánh ngang tay với người sói.
Tề Băng rất nghi ngờ về cảnh tượng này: “Miêu Gia, tên người sói này có gì đó bất thường. Cho dù hai tay hắn đã đứt nhưng vết thương đó không thể ảnh hưởng hắn đến mức này. Sao tốc độ và sức mạnh của hắn chỉ còn lại khoảng hai mươi phần trăm lúc đầu? Đáng lẽ bây giờ hắn không còn lí do gì để chừa lại sức chứ nhỉ.”
Miêu Gia chẳng thèm nhìn xem cảnh đánh nhau nà chỉ hút thuốc “Hừ… Ta lại cảm thấy hắn mạnh đến mức quá đáng. Cho dù vào đêm trăng tròn nhưng điều đó cũng hơi quá khoa trương. Sao đến bây giờ vẫn chưa chết…” Hắn lại cằn nhằn vài câu giống như việc người sói còn sống chính là một phép màu, còn việc tên này có thể chiến đấu tiếp chính là thần tích.
Thấy Tề Băng vẫn chưa hiểu ý của mình, Miêu Gia chỉ đành giải thích tiếp: “Ngươi còn nhớ lần ta chém hắn ở trên không chứ?”
Tề Băng gật đầu. Tuy động tác của Miêu Gia nhanh đến mức hắn không thể nhìn không rõ nhưng qua câu nói của Hà Gia Mục: “Chỉ có tốc độ còn đáng kể nhưng chém lên mình ta lại giống như muỗi chích”. Hắn vẫn hiểu rằng lúc đó chắc chắn Miêu Gia đã dùng dao phẫu thuật tấn công lên thân thể người sói.
“Còn một lần ta chém trước khi bị hắn đá bay. Lần đó, ta nghiêm túc hơn một chút. Theo ta tính toán, sau lần đầu tiên hắn đáng lẽ phải chết nhưng hắn vẫn có thể chiến đấu cùng ta, vì vậy ta lại chém lần thứ hai, kết quả hắn vẫn còn sức để đá văng ta.” Miêu Gia phà ra một ngụm khói với vẻ mặt rất không vui.
“Sau đó hắn lại phóng đao gió bừa bãi rồi bỏ một tay để né đao nhưng đến bây giờ vẫn chưa chết, đúng là một quái vật… Ta thật khó tưởng tượng được một thứ đã bị ta chém nát toàn bộ nội tạng nhưng đến bây giờ vẫn có thể vật lộn với tên nhân viên ngu ngốc của ta.”
Tề Băng nghe xong liền ngạc nhiên. Thì ra biêt danh Ripper nhằm ám chỉ dao phẫu thuật có thể chém rách linh thể vì linh thức của Miêu Gia quá mạnh mẽ. Còn kỹ xảo đánh thẳng vào nội tạng trong lúc chiến đấu với người sói có thể nói là kỹ năng của thần. Rốt cuộc dưới tốc độ như thế, chuyện hầu như không thể này được thực hiện như thế nào.
“Ngươi chưa hiểu sao? Chỉ cần tốc độ đạt đến một mức nào đó thì có thể làm vết thương rách ra, sau này chỉ cần vuốt nhẹ thì lề sách sẽ biến mất.” Miêu Gia nói một cách thong thả nhưng trong lòng Tề Băng lại xem hắn như một quái vật thật sự.
Lúc này, cuộc chiến giữa Hà Gia Mục và Vương Hủ đã bước vào giai đoạn cuối cùng. Miệng của Hà Gia Mục không ngừng phun ra máu tươi. Cho dù năng lực hồi phục của người sói có mạnh hơn nữa thì nội tạng bị vỡ cũng không thể nhanh chóng lành lặn như vết thương da thịt. Vì vậy hóa ra Hà Gia Mục đã thua từ trước, cho dù lúc nãy hắn lựa chọn chạy trốn chắc chắn cũng sống không qua nổi đêm nay.
Vương Hủ dần chiếm được ưu thế. Thanh kiếm của hắn lần lượt để lại những vết thương mới trên người của Hà Gia Mục. Trong khi giờ thì người sói đã không còn cắn hoặc đạp nữa mà chỉ lo né tránh, nhưng dù như thế hắn cũng dần gắng gượng hết nổi. Cái chết ập đến chính là số mệnh không thể thay đổi, vấn đề bây giờ chỉ là thời gian mà thôi.
Lúc này, Vương Hủ thúc cùi chỏ lên mình người sói. Còn Hà Gia Mục thì lại cảm thấy bên trong cơ thể vô cùng đau đớn đến nỗi hắn phải quỳ xuống đất và không ngừng nôn ra máu.
Thanh kiếm trong tay Vương Hủ sắp chém lên cổ của Hà Gia Mục nhưng hắn đã không còn có thể né tránh đòn này.
Người sói đành nhắm đôi mắt lại chờ đợi giây phút cuối cùng.
Trong lòng hắn rất hận. Hắn hận những người săn quỷ, hắn hận cả thế giới này, hắn còn hận cả bản thân mình…
Nhưng đầu của Hà Gia Mục vẫn chưa bay lên vì thanh kiếm của Vương Hủ chỉ gác lên cổ hắn và không hề có ý định ra tay.
“Như vậy là sao! Không phải ngươi muốn giết ta sao! Vì sao! Các ngươi còn muốn đoạt lấy thứ gì từ ta.” Hà Gia Mục gào lên giận dữ, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng hắn, dù chỉ gào thét nhưng cũng khiến hắn đau đến nỗi không muốn sống.
“Ồ, vừa rồi ta nói giết ngươi để dụ ngươi ra khỏi chỗ trốn mà thôi. Kẻ muốn giết ngươi là hắn chứ không phải ta.” Vương Hủ chỉ về phía Tề Băng và Miêu Gia đang từ phía sau bước tới.
“Ta luôn làm việc theo nguyên tắc tự vệ chính đáng. Điều này ai ai cũng biết, không tin ngươi cứ đi hỏi thử xem.”
“Ngươi bớt ba hoa đi. Do ngươi chưa từng giết người nên không dám xuống tay thì có?” Miêu Gia vẫn một bộ dạng uể oải, còn vết thương của hắn đã lành quá nửa, không biết thứ thuốc mà hắn hút rốt cuộc là linh đan diệu dược gì.
“Ha ha ha ha! Bọn ngươi cũng có lúc không thể xuống tay sao? Ha ha ha ha!” Hà Gia Mục bỗng bật cười điên cuồng: “Khi ta mười hai tuổi, cha mẹ ta đã bị người săn quỷ giết vào một đêm cũng giống như đêm nay. Họ bị giết chết trước mặt ta còn ta phải chạy trốn như một con chó, sau đó nhảy xuống vực mới có thể may mắn sống sót. Cha mẹ ta đã làm gì. Các ngươi có quyền gì mà giết họ. Ai cho các ngươi cái quyền đó.”
“Bản năng của người sói ép chúng phải giết người để ăn tim. Người săn quỷ làm thế chỉ vì bảo vệ người vô tội.” Tề Băng trả lời với vẻ mặt lạnh lùng như cũ.
“Vô tội? Trên thế giới này có ai vô tội? Ta sinh ra đã là người sói chính là tội lỗi ư? Điều này do ta chọn sao? Con người ăn động vật khác thì vô tội, người sói bẩm sinh đã phải ăn người, đó là tội ư?”
Hà Gia Mục rú lên một cách thê thảm. Từ nhỏ hắn đã phải sống cuộc sống lẩn trốn, bởi hình ảnh cha mẹ bị giết hại một cách tàn nhẫn ngay trước mặt khiến hắn vô cùng sợ hãi người săn quỷ. Bao năm nay, hắn chưa từng có một giấc ngủ yên ổn vì hắn sợ mình lúc nào cũng có thể bị người khác bắt khi mình yên giấc. Hắn hi vọng mình là một người bình thường, như vậy cha mẹ sẽ không bị giết và hắn cũng sẽ không cần phải ăn tim người.
Nhưng dòng máu của người sói khiến hắn điên cuồng. Hắn từng ăn ông lão đã nuôi dưỡng mình do không khống chế được bản thân. Khi tỉnh táo lại, hắn đã nôn mửa suốt một ngày sau khi nhìn thấy xác chết trên mặt đất.
Thời gian dần trôi qua, Hà Gia Mục chỉ có thể buông xuôi trước số mệnh. Hắn cố gắng giết ít người hơn, không ngừng chạy trốn khắp nơi và không kết bạn với bất cứ ai. Vì hắn sợ một ngày nào đó hắn sẽ ăn mất bạn của mình.
Đối với Hà Gia Mục, cuộc sống chỉ có chạy trốn và đau khổ…
Đến tận đêm nay, khi nhìn thấy Miêu Gia, hắn biết rốt cuộc người săn quỷ đã tìm ra mình. Hắn hận những người này, hắn muốn báo thù. Tuy sợ hãi ngày này sẽ đến nhưng lúc nào hắn cũng chuẩn bị để đón nhận nó. Chiêu thức của hắn đã được rèn luyện từ lâu, còn đêm nay chính là lúc báo thù rửa hận.
Hà Gia Mục muốn khiến người săn quỷ phải sợ hãi hắn, cho bọn họ nếm trải sự đau khổ khi đồng bọn bị giết trước mặt mình.
Đến bây giờ, hắn mới hiểu rằng cho dù có giết hết ba người trước mặt thì mình chỉ càng thêm đau khổ mà thôi.
“Hà Gia Mục, ta hi vọng ngươi hiểu. Khi chúng ta lấy mạng của người khác đều hiểu rằng một lúc nào đó chúng ta sẽ bị người khác giết chết.” Miêu Gia rít một hơi thuốc thật sâu: “Đêm nay nếu bị ngươi giết, chúng ta cũng sẽ không oán hận gì cả. Nói một câu khó nghe đó là do chúng ta tự chuốc lấy. Người săn quỷ không phải là Phật nên không thể xem chúng sinh khắp thế gian bình đẳng như nhau. Chúng ta chỉ bảo vệ những người vô tội - những người vẫn chưa hiểu rõ cái chết và cũng không có nghĩa vụ phải làm vật hi sinh cho số phận bi thảm của ngươi.”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng lừa dối lương tâm khi giết người!” Đây là câu hỏi cuối cùng của Hà Gia Mục.
Miêu Gia bật cười ha ha: “Có lẽ ta may mắn hơn ngươi.”
Nghe xong, Hà Gia Mục cũng bật cười. Hắn bỗng cảm thấy cái chết không hề đáng sợ đến thế.
Có lẽ vì cuộc sống như thế quá mệt mỏi, hắn cần phải nghỉ ngơi, cần được cứu rỗi, cần phải chết.
Từ khi hắn không còn hối lỗi vì hành vi ăn người, từ khi hắn buông xuôi trước vận mệnh, hắn đã đánh mất cái gọi là tỉnh ngộ và trở thành một người đáng thương chỉ biết oán trách thế gian. Hắn đã sớm thua trong trận chiến với số mệnh, bây giờ hắn chỉ cần sự giải thoát mà thôi.
Thanh kiếm của Vương Hủ chém xuống, đầu của Hà Gia Mục rơi xuống đất. Ấy vậy mà trên gò má của người sói xuất hiện dòng nước mắt chảy xuôi. Vương Hủ không cho Hà Gia Mục cơ hội để nói tiếp vì tiếng cười của hắn đã nói hết tất cả.
Dù là người săn quỷ cũng được, người sói cũng được, có lẽ tất cả đều được định trước kết cục như thế này.
Ánh trăng Trung Thu vẫn sáng tỏ và xinh đẹp như mọi khi. Bầu trời đêm như đang văng vẳng tiếng hú, âm thanh này có lẽ đến từ sâu trong linh hồn của người sói và mãi mãi nói lên số phận thê lương và cô độc của chúng...