Q.5 - Chương 26: Đáp Án
Vương Hủ miễn cưỡng uống viên thuốc do Yến Ly đưa cho rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Lẽ ra hắn định mượn nhiệm vụ lần này để tránh bị thôi miên nhưng việc Yến Ly đi theo tới khách sạn Phong Vân khiến hắn cảm thấy không ổn. Lúc này đây, Yến Ly đã tìm được một lý do rất hay. Đó là nếu hắn không nghĩ ra kế hoạch nào có tính xây dựng thì chi bằng để cái tôi kia giải quyết vấn đề.
Ngay khi Elbert vừa ra ngoài, Vương Hủ một lần nữa bị thôi miên một cách phản cảm.
Không rõ từ khi nào Yến Ly không còn hỏi bất cứ chuyện gì của Vương Hủ mà chỉ nói chuyện với cái tôi kia. Lúc này cũng vậy, Yến Ly lấy cuốn sổ tay luôn mang theo bên người ra. Cặp mắt mèo lấp lánh vẻ hứng khởi.
Nàng búng tay, mắt Vương Hủ mở ra, trong con ngươi xuất hiện tơ máu. Cả người lập tức tỏa ra vẻ trầm tĩnh nhưng buồn phiền.
“Đã mấy ngày không gặp rồi đó!” Yến Ly tỏ ra rất thân thiện đối với cái tôi của Vương Hủ.
"Không đâu, ngày nào chúng ta cũng gặp nhau hết. Đừng quên rằng ta có ký ức đồng bộ với hắn."
"Nhưng lần nói chuyện gần nhất với ngươi đã là mấy ngày trước."
Vương Hủ thở dài: "Yến Ly, ngươi có biết mình đang làm gì hay không?"
Câu hỏi đột ngột đó khiến Yến Ly ngẩn người một lúc: "Đương nhiên, không phải chúng ta đã từng nói ngươi giúp ta nghiên cứu tâm lý, còn ta giúp ngươi..."
"Ngươi đã đổi ý." Vương Hủ ngắt lời.
"Ta..." Yến Ly muốn phủ định nhưng chợt nhớ ra Vương Hủ có thể nhìn thấu suy nghĩ, bèn không nói gì nữa.
Ánh mắt Vương Hủ chất chứa nhiều ưu phiền, tựa như đang tự trách bản thân: "Dù thế nào thì ta cũng hy vọng ngươi tôn trọng quyết định của ta."
Yến Ly cao giọng nói: "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy quyết định này bất công với ngươi sao?"
"Không, ta tồn tại mới là bất công. Cái tôi kia thì..."
"Ta không hiểu! Tại sao ngươi phải biến mất để nhường sức mạnh và ký ức cho cái tôi kia? Tại sao lại là ngươi? Tại sao người biến mất không phải là hắn? Chẳng phải ngươi mới là Vương Hủ ư? Hắn chỉ là một nhân cách mà năm năm trước ngươi sáng tạo ra, nếu biến mất thì hắn phải biến mất mới đúng. Ngươi có thể thực sự sống mà không cần là người lẩn trốn sâu trong linh hồn hắn."
Vương Hủ cười khổ: "Vì vậy mới bất công với hắn. Ta là một kẻ nhu nhược, còn hắn... kiên cường hơn nhiều so với ta. Năm năm trước, ta chọn trốn chạy với toàn bộ sức mạnh và nỗi đau trong lòng, sau đó một mình gặm nhắm vết thương. Cái tôi kia cũng có ký ức về chuyện cha mẹ mất đi, lẽ nào hắn không đau khổ? Nhưng hắn vẫn cười, vẫn sống và vẫn đối mặt với thế giới mà ta không dám đối mặt. Bây giờ vì lực chi phối ảnh hưởng nên một trong hai người bọn ta sẽ biến mất. Nếu cứ kéo dài thì người có ký ức nhiều hơn là ta sẽ sống sót, đó mới là bất công lớn nhất."
Yến Ly vẫn không từ bỏ: "Không còn cách khác à?"
"Không, thật ra ngươi không cần đau buồn đâu. Ta không hề biến mất hoàn toàn mà chỉ trở lại làm một với cái tôi kia."
"Hừ! Vì sao ta phải đau buồn cơ chứ? Ta chỉ không muốn trở thành kẻ đồng lõa khiến ngươi tự sát mà thôi."
"Việc thôi miên của ngươi chỉ là một cách tăng tốc trong kế hoạch của ta. Cho dù ngươi không giúp thì ta vẫn có thể tự tay hoàn thành."
"Vậy sau này chúng ta không gặp lại nhau là được!"
Yến Ly tức giận, quay đầu đi mà không thèm nói gì nữa. Khóe mi đẫm lệ.
Vương Hủ lại thở dài: "Cho nên ta mới hỏi ngươi có biết mình đang làm gì hay không?"
Yến Ly vẫn im lặng.
Vương Hủ tiếp tục nói: "Có lẽ lúc đầu ngươi hiếu kỳ nên thôi miên và ghi chép trạng thái tâm lý của ta. Việc ghi nhớ và nghiên cứu hai loại nhân cách đó khiến số lần ta xuất hiện và gặp ngươi càng lúc càng nhiều, ký ức của ta và cái tôi kia cắt nhau nghiêm trọng hơn. Chuyện này chỉ có thể dừng lại khi ta tự hủy hoại ý thức.
Lẽ ra kết quả như vậy là tốt nhất, nhưng kể từ khi ngươi yêu ta thì mọi chuyện không thể khống chế được nữa. Ngươi gặp mặt ta không phải vì nghiên cứu mà chỉ vì muốn gặp ta. Câu hỏi của ngươi dần dần vượt khỏi phạm trù của một học giả. Ngươi đã thử thay đổi kế hoạch của ta để ta trở lại chứ không phải tìm cách để hủy diệt."
Yến Ly rơi nước mắt. Lời Vương Hủ nói đều là sự thật nên nàng không định phản bác và cũng không thể nào phản bác.
Vừa khóc, nàng vừa hỏi: "Nếu Yến Ly và Thượng Linh Tuyết cùng xuất hiện trong cuộc sống của ngươi thì ngươi sẽ chọn ai?"
Hình như phụ nữ rất thích hỏi mấy câu kiểu như vậy...
Vấn đề này hoàn toàn không đi theo quy luật. Giả thiết của nó cũng rất ấu trĩ và cái quan trọng nhất là không thể dùng khoa học để chứng thực. Nếu có thì chỉ có cái gọi là đưa ra giả thiết, tiến hành thực nghiệm và nghiệm chứng kết quả...
Mặc dù câu hỏi nhìn như đơn giản nhưng bất cứ gã đàn ông cũng không muốn trả lời.
Cái hay nằm ở chỗ người đàn ông biết phụ nữ muốn nghe đáp án nào. Người phụ nữ cũng biết đáp án trước khi hỏi. Mấu chốt là bạn nên trả lời như thế nào với hai đáp án trên...
Vương Hủ trả lời với đáp án thứ ba: "Ta không biết."
Yến Ly mỉm cười dù nước mắt vẫn rơi không ngừng. Đáp án này mới là đáp án khiến nàng vui mừng.
Câu hỏi của nàng như ngầm nói: "Ta biết bây giờ ngươi thích Thượng Linh Tuyết và hiểu rằng chuyện này mãi mãi không thay đổi được nữa, nhưng ta muốn nghe chính miệng ngươi trả lời. Đáp án này chứng tỏ vị trí của ta trong lòng ngươi."
Nhiều lúc một cô gái thông minh cũng sẽ hỏi đôi ba câu ngu ngốc. Lúc ấy, chuyện bạn nên làm là nói thật lòng. Có thể đó mới là thứ nàng muốn nghe.
Yến Ly lau nước mắt bằng ống tay áo rồi cao ngạo nói: "Vương Hủ, ta sẽ tiếp tục giúp ngươi và ngươi cũng không cần phải quan tâm đến cảm nhận của ta. Ta chỉ mong khi ngươi biến mất thì ký ức từng có giữa chúng ta vẫn còn.”
Vương Hủ cười nói: "Ta rất vinh hạnh trở thành bạn của ngươi trong những ngày này."
Giữa họ đã gỡ xong khúc mắt, chỉ có điều khách sạn Phong Vân vẫn còn vấn đề chưa thể giải quyết.
Một cuộc giết chóc sắp sửa diễn ra ở tầng dưới...