Quyển 9 - Chương 8: Đóng băng
Duyên liên quan người, sự việc, sự vật và còn dẫn lối cho vận mệnh. Nó được coi là một loại năng lực thần kỳ trong cõi mông lung.
Năng lực của Liễu Khuynh Nhược không phức tạp như vậy. Nàng chỉ có thể chia tách, thay đổi và cơ cấu lại những vật chất được xem là “duyên” trên cơ sở vật lí học.
Giấy có thể quay trở về cây cối; xi măng cốt thép có thể hóa thành sắt, đất, cát, đá; màu tím có thể chia ra màu đỏ và màu xanh; con người có thể biến thành nguyên tố carbon và vài lít nước.
Ngay đến vật chất cũng có thể chuyển hóa sang dạng phân tử, nguyên tử...
Giết người hóa ra rất đơn giản đối với Liễu Khuynh Nhược. Nàng chỉ cần chuyển hóa một vài thành phần hóa học trong cơ thể người thành chất khác thì lập tức gây nên những triệu chứng khó thở, mất nước hoặc hoại tử. Cùng lẽ đó, nàng có thể cứu người bằng năng lực của mình.
Trình độ linh thể hợp nhất có thể định đoạt mức độ cản trở đối với năng lực linh hồn của nàng. Tuy nhiên, Tiên Thiên Thủy Phách của Thủy Vân Cô dường như có hiệu quả đặc biệt nào đó.
Vì vậy, Liễu Khuynh Nhược đành phải chọn cách khác.
Nếu không thể dùng trực tiếp năng lực của mình lên cơ thể người thì chuyển sang đánh phá khu vực xung quanh. Đó là “nén áp suất” (1), một hiện tượng ngược với “vụ nổ” nhưng uy lực đáng sợ hơn nhiều.
Chỗ đứng của Thủy Vân Cô trở nên mù mịt. Vấn đề không nằm ở thị giác mà là do không khí và linh tử ở khu vực đó bị nén lại. Hắn nghe thấy tiếng kêu của Miêu Gia nên bản năng đã phản ứng ngay lập tức.
Khi Liễu Khuynh Nhược vừa ra tay, gần như cùng lúc đó, Thủy Vân Cô dùng hết tốc độ để thoát khỏi chỗ đứng. Hắn rất may mắn. Nếu hắn chậm trễ giây lát thì chắc chắn tan xương nát thịt. Thể tích của phần xác thịt còn lại sẽ không lớn hơn một đầu ngón tay. Tất cả tay chân đều bị dồn một một điểm cực nhỏ.
“Phù...”
Thủy Vân Cô thở phào:
“Vẫn ổn... vẫn ổn...”
Liễu Khuynh Nhược nói với giọng điệu lạnh lẽo:
“Ổn chỗ nào? Tình huống vẫn giống như lúc nãy mà thôi.”
Tuy nói vậy nhưng nàng không ra tay mà bắt đầu giữ khoảng cách với Thủy Vân Cô.
Miêu Gia nói nhỏ với Đoạn Phi:
“Cái chiêu Áp Súc vừa rồi là một cách vận dụng năng lực linh hồn cấp cao nên không thể sử dụng liên tục trong thời gian ngắn. Tuy vậy, chiêu này cực kỳ hung hiểm. Nếu Tiểu Cô tiếp tục gặp nguy hiểm thì ngươi hãy làm giúp một việc.”
Đoạn Phi thay đổi sắc mặt:
“Ngươi phải biết rằng, nếu chúng ta gia nhập cuộc chiến với Liễu Khuynh Nhược thì sẽ bị năng lực linh hồn của nàng tiêu diệt một cách dễ dàng.”
Miêu Gia nói:
“Biết chứ, ta chỉ muốn ngươi đi giúp Vương Hủ để giúp hắn bớt lãng phí hơi sức, nhanh chóng thoát thân và nghênh đón kẻ địch cùng với Tiểu Cô.”
Đoạn Phi quay sang nhìn về phía của Vương Hủ:
“Hừ, ta thấy không cần thiết nữa rồi.”
Miêu Gia nhìn theo thì thấy Vương Hủ đang cầm một cánh tay của Sài Hưng rồi quay lòng vòng giống như chuẩn bị ném tạ. Tiểu quỷ kia thấy trời đất trở nên quay cuồng nhưng chỉ biết kêu oe oe thật to.
“Không thể nào! Woody đã làm gì để khiến cho hắn trở nên trâu bò như thế chứ?”
Ngay cả Miêu Gia cũng phải giật mình.
Trên thực tế, Vương Hủ hiện nay đúng là trâu bò vậy đấy. Nếu lúc trước hắn dùng một phần linh lực để làm tám phần mười công việc thì nay có thể dùng ngần ấy để làm một việc cần tới hai mươi phần linh lực.
Trước đây, Vương Hủ rất vụng về khi tung ra những chiêu thức mạnh mẽ. Hắn chẳng khác nào một tay mơ được thừa kế võ công thượng thừa. Mặc dù đôi lúc giành chiến thắng vì đánh bất ngờ nhưng hắn chủ yếu dựa vào ưu thế của bản thân mà thôi.
Lúc này, Vương Hủ đã hóa thành một cao thủ võ lâm có kinh nghiệm phong phú, vận dụng nội công thành thạo và thừa sức đánh vỡ gạch ngói bằng chiêu thức đơn giản như Ngũ Bộ Quyền.
Do đó, lão đệ Sài Hưng chịu thiệt vì khinh địch. Hắn bị tóm trong khi còn đang ngạc nhiên vì một gã củi mục chuyên đi ăn chực bỗng nhiên tiến một bước thật dài.
Vương Hủ quay Sài Hưng lòng vòng đến mức choáng váng rồi mới ném sang Quách Tịnh Thiên. Người kia giơ tay chặn lại. Đúng lúc đó, hắn cảm thấy một thứ nóng rát lướt qua bả vai.
Con ngươi co lại, hắn cúi đầu nhìn thì nhận ra cánh tay của mình không cánh mà bay.
Vương Hủ xuất hiện sau lưng Quách Tịnh Thiên với tốc độ ngang với Minh Động. Trên tay của hắn đang cầm cánh tay bị đứt.
“Sao nào? Ta làm tốt chưa?”
Quách Tịnh Thiên quay đầu lại với vẻ kinh ngạc.
Vương Hủ lại biến mất tiêu. Thân hình của hắn lóe lên rồi xuất hiện phía trước Quách Tịnh Thiên. Mặt mày bình thản, hắn đưa tay ra sau đón lấy Sài Hưng đang bay đến một cách vững vàng, không cần quay lại nhìn.
Sau đó, Vương Hủ lần lượt chụp đầu của Sài Hưng và Quách Tịnh Thiên rồi va nhẹ vào nhau, coi như tha cho hai gã...
Đến Tinh Long cũng cảm thấy mở rộng tầm mắt. Tại sao hai kẻ đủ sức kiên trì mấy chiêu khi đánh với mình lại bị Vương Hủ dày vò đến mức độ này cơ chứ?
Nguyên nhân rất đơn giản: bọn họ quá khinh địch!
Khi quyết đấu với Tinh Long, cả hai đều rất căng thẳng, không dám thư giãn. Bọn họ giống như một sợi dây cót bị căng đến cực hạn. Khi Vương Hủ đến quấy rối, họ đã thở phào nhẹ nhõm. Nếu Tinh Long đã nói để Vương Hủ đơn đấu thì chắc chắn không nhúng tay vào. Cao nhân như vậy đâu có dễ nuốt lời. Do đó, Vương Hủ thật sự lấy một địch hai. Trải qua mấy ngày tiếp xúc, hai người đã biết được sơ qua cân lượng của cái gã ăn chực này.
Song, họ ngàn vạn lần không ngờ thực lực của Vương Hủ tăng vọt đến thế. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự gia tăng về chất so với trước đây.
Tất nhiên, việc trở tay không kịp chỉ là một giai đoạn. Nếu bạn không thể giải quyết trận đấu triệt để trong giai đoạn trên thì mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn hơn khi kẻ địch ổn định được thế trận.
Vương Hủ chẳng hề đuổi tận giết tuyệt vì tính cách trời sinh không ưa làm vậy. Do đó, hai thành viên trung tâm của Vô Hồn, vốn đang nóng giận bởi sự đả kích cả về tinh thần và thể chất, bắt đầu trả thù cho bằng được.
Họng súng của Quách Tịnh Thiên chuyển từ đen sang trắng thêm một lần nữa. Linh lực đang tập trung lại.
Trong khi đó, Sài Hưng làm một việc nằm ngoài dự đoán của mọi người. Thân là một người thuộc hệ ảo thuật, hắn đột ngột phóng đến trước mặt Vương Hủ để đánh giáp lá cà.
Vương Hủ đơ người mất một giây. Tưởng rằng đối phương làm vậy vì cơn giận xông lên não, hắn bèn đón đỡ như thường. Tuy nhiên, ngay khi hai người tiếp xúc với nhau, Vương Hủ nhìn thấy nụ cười lạnh trên khóe miệng của Sài Hưng.
Cơn lạnh thấu xương ập đến! Bản năng chiến đấu nói với Vương Hủ rằng Sài Hưng đang che giấu một sát chiêu hung hiểm!
Bất ngờ xảy đến đúng như dự đoán...
Xương và máu thịt trên hai tay của Sài Hưng bỗng nhiên vỡ nát. Từ đó, vô số thanh kim loại mọc ra khỏi da, nhanh chóng lan tràn khắp xung quanh rồi giam cầm Vương Hủ.
“Đây là cái gì vậy?”
Vương Hủ trừng mắt nhìn. Khả năng cảm ứng mọi vật trong trời đất không hề phản ứng trước vật chất vừa rồi. Điều này chỉ còn một cách giải thích là chúng không thuộc về thế giới này.
Vốn ở đằng xa theo dõi cuộc chiến, Đoạn Phi bỗng chốc đánh giết đến nơi. Hắn không nói nhiều, lập tức dùng cả ba chiêu Lưu, Ảnh, Thiểm. Dưới áp lực của luồng linh lực khổng lồ, động tác của Sài Hưng chậm đi trông thấy. Mặc dù hắn vận linh lực đến đỉnh điểm nhưng chỉ đủ đảm bảo bản thân không bị đè bẹp bởi linh lực của Đoạn Phi.
Tuy vậy, chiếc lồng kim loại trong suốt gần như không bị ảnh hưởng. Sài Hưng đang điều khiển cho nó dày hơn và bao trọn cả người Vương Hủ.
Trước tình huống như vậy, Đoạn Phi nhanh chóng đưa ra biện pháp giải quyết hữu hiệu nhất.
Hắn vung thanh đao nhỏ về phía vai của Sài Hưng với ý định chặt đứt hai cánh tay quái dị kia.
Quách Tịnh Thiên “cụt tay” vừa hay tập trung đủ năng lượng cho Quỷ Khiếu Pháo. Luồng ánh sáng trắng rực từ nòng súng bắn thẳng tới Đoạn Phi.
“Hừ, thật phiền phức!”
Đoạn Phi đành phải thay đổi hướng chém. Một luồng đao khí xen lẫn linh khí ào ạt lao tới như cơn sóng thần. Chiêu này chỉ là giải pháp tạm thời nhưng uy lực còn lớn hơn so với tuyệt chiêu cần phải chuẩn bị cả buổi của Quách Tịnh Thiên.
Ngay từ đầu, Quỷ Khiếu Pháo Pháo bị lĩnh vực Lưu làm giảm tốc độ và sức phá hoại nên dễ dàng rơi rụng khi gặp phải đao khí của Đoạn Phi. Bên cạnh đó, đao khí của Đoạn Phi trong lĩnh vực của hắn chẳng khác nào quả cầu tuyết càng ngày càng to. Nó lao thẳng về phía Quách Tịnh Thiên ngay sau khi đập tan Quỷ Khiếu Pháo.
Biến cố kinh người lại xảy ra thêm lần nữa!
Bấy giờ, Dụ Hinh đột ngột ập tới. Nàng lẳng lặng di chuyển ra sau lưng Đoạn Phi. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong gang tấc.
Tuy Đoạn Phi ở trong lĩnh vực được tạo ra từ linh khí của mình nhưng không phát hiện được nàng. Sau khi chém đao khí, hắn đã để lộ một sơ hở nho nhỏ. Dụ Hinh đứng ở ngoài cuộc chiến là vì chờ đợi cơ hội giết người tuyệt vời ấy!
Cuộc chiến loạn xạ trên bắt đầu bước vào gian đoạn gay cấn. Mới có mấy giây thôi mà tình thế đã thay đổi mấy lần.
Ngay trong thời điểm quan trọng như vậy, thời gian trên đời cứ như ngưng đọng. Mọi thứ đều chậm lại. Sự chậm chạm ấy khiến người ta hít thở không thông...
Áp lực linh khí trên người Sài Hưng đã biến mất, thay vào đó là cơn buốt lạnh đến thấu xương.
Kim loại bao quanh Vương Hủ dần dần chuyển sang màu trắng. Từng mảnh nhỏ như hoa tuyết đang bay lơ lửng khắp người hắn.
Quay đầu lại, Đoạn Phi thấy quyền nhận của Dụ Hinh chỉ cách mình một tấc nhưng không động đậy được nữa.
Quách Tịnh Thiên không bị đao khí đâm trúng. Đao khí được tạo ra từ linh tử vô hình chậm dần, biến thành thực thể rồi vỡ nát thành bụi. Hình thái bây giờ của chúng là... băng!
Dưới vành nón, đôi mắt của Tinh Long bỗng trở nên sắc sảo vô cùng:
“Hừm, lâu lắm rồi mới cảm thấy mát mẻ như vậy.”
Miêu Gia xoay cổ một vòng:
“Một mình làm cho cả bọn ngừng tay. Thằng ôn nhà ngươi đã mạnh hơn rồi đấy.”
Dụ Hinh trông có vẻ hơi lơ đãng. Nàng thở hổn hển, xoay người rồi ngỡ ngàng khi nhìn thấy một người lẽ ra không thể xuất hiện trước mặt mình.
-----o Chú thích o-----
(1) Trong vật lý, áp suất nén là một áp lực tác dụng trên một vật thể di chuyển qua chất lỏng. Nó gây ra một lực kéo mạnh mẽ tác dụng lên vật thể.
Vụ nổ vật lý là sự giải phóng thể tích sau khi vật chất bị nén dưới một áp suất lớn. Ví dụ điển hình cho trường hợp này là nổ bình khí nén. Tưởng tượng đơn giản hơn, nổ bóng bay là một trường hợp của vụ nổ vật lý.