Quyển 10 - Chương 19: Bữa Tối

Dịch giả: Tuyệt Hàn

Một buổi cuối tuần nào đó trong tháng bảy, nhiều mây, lại oi bức.

Mùa hè của thành phố S khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, khác hẳn với kiểu nóng của vùng ôn đới. Thời tiết nắng gắt ở đây lại thường kèm theo độ ẩm lớn, chỉ cần ra khỏi phòng không có điều hòa một chốc, cả người sẽ lập tức cảm thấy nhớp nhúa.

Hôm nay, vác theo tấm thân đầy mồ hôi do chạy xe dưới nắng,Vương Hủ nhấn chuông cửa nhà Yến Ly.

Nhà của Yến Ly nằm ở phía đông thành phố, đó là một vùng dành cho những người tương đối khá giả, một dãy nhà cộng tám tầng, mỗi một tầng lại có thêm một khoảng.

Sau khi bấm chuông, người mở cửa là một bà cô tóc đỏ. Mọi chuyện về Yến Ly trên cơ bản Vương Hủ đều nắm rõ, cho nên hắn có thể gọi tên của bà cô này.

Vương Hủ rất lễ phép chào hỏi: "Chào cô ạ! Cô nhất định chính là cô Vibia rồi, cháu là bạn học của Yến Ly."

Bà cô Vibia này chính là bà con xa của Yến Ly, vì mẹ nàng thường bận rộn công việc, rất ít về nhà. Cho nên về phương diện sinh hoạt từ trước tới nay, đều do cô Vibia này chăm sóc cho Yến đại tiểu thư.

Còn tại sao Yến Ly lại có một người thân ngoại quốc như vậy hả, thật ra thì cũng rất đơn giản, bà ngoại nàng vốn là người gốc Hy Lạp, cho nên nàng cũng có một phần là người Hy Lạp. Màu tóc đỏ như rượu vang kia cũng không phải là do nhuộm lên.

Bà cô này quan sát Vương Hủ một phen, ánh mắt kia thực sự có thể dùng từ “gian trá” để hình dung.

"Cậu chính là Vương Hủ?"

Vương Hủ gật đầu một cái: "Đúng ạ."

"Ừ. . ."

Bà cô Vibia này lập tức cười thô bỉ, khiến người ta khó có thể tưởng tượng được lý do: "Hà hà hà. . . nào nào, mời vào mời vào."

Vương Hủ đi vào với vẻ rụt rè, hơn nữa còn bỏ dép trước cửa, khác hẳn với con người hắn trước kia.

Yến Ly ngồi trên ghế salon trong phòng khách, trên người vẫn chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng manh, xem TV với vẻ mặt vô vị. Nhìn thấy Vương Hủ đi vào, nàng cũng không có động tác gì khác, chỉ hỏi một câu dửng dưng: "Tới rồi hả?"

"Ừ. . . Tới rồi. . ."

Vương Hủ đáp lại, trong lòng hắn đang gào thét: Nàng từ khi thức dậy tới khi đi ngủ đều không thay quần áo, lại còn ngồi trong phòng điều hòa với vẻ mặt chán chường, chẳng phải đây chính là mộng tưởng của đám trạch nam hay sao. . .

Giọng của bà cô Vibia khiến người ta rợn cả tóc gáy lại vang lên: "Hà hà hà. . . Cứ thoải mái nói chuyện với bạn nhé Yến Ly, hôm nay ta về nhà sớm một chút."

Nói rồi nhanh chóng cởi cái tạp dề đang khoác trên mình xuống, mặc một cái áo khoác rộng, tiến về phía cửa chính, vừa đi vừa nói: "Bái bai!"

Yến Ly vẫn giữ nguyên vẻ mặt ủ dột, giọng nói cũng đầy vẻ không nóng không lạnh, nói: "Tạm biệt cô."

Vương Hủ cảm thấy có chút bối rối, bởi vì hôm nay người gọi hắn tới chính là Yến Ly. Nhưng hiện giờ nàng lại giống như mơ mơ màng màng, khiến hắn không hiểu rõ gì cả.

Chờ tới khi tiếng cửa sắt ở ngoài cùng vang lên tiếng khóa, Yến Ly rốt cuộc mở miệng nói: "Nói là về nhà, thực ra thì cô ấy ở dưới lầu."

"Ta biết, ngươi ở tầng tám, còn cô Vibia ở tầng bảy. . ."

"Nhưng ngươi yên tâm, tối nay cô Vibia sẽ không quấy rầy chúng ta."

Sau khi nghe được câu này, trong nháy mắt Vương Hủ giống như bị một viên đạn bắn xuyên tim, dường như máu từ động mạch hắn phun trào. Dường như chỉ sau hai giây, mặt hắn đỏ bừng, cổ phình to, phấn khởi không dứt, cực kỳ kích động, cằm cũng run run: "Ngươi ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì? !"

Yến Ly nhìn hắn một cái, nàng ngược lại vẫn rất bình tĩnh: "À? Thì ra ngươi còn không biết hả?"

"Ta ta. . . Ta ta. . . Ta biết cái gì. . ." Vương Hủ càng nói càng run: "Hay là còn phải biết cái gì?"

Lúc này Yến Ly lần đầu tiên nở nụ cười, cặp mắt mèo kia không ngừng quan sát Vương Hủ, hỏi: "Ngươi cái gì cũng không biết?"

Vương Hủ rõ ràng đã hiểu vấn đề hoàn toàn khác, mặt dày nói ra câu trả lời: "Thật ra thì. . . Mọi thứ nên biết, ta đều biết. Chẳng qua là chưa có cơ hội kết hợp thực hành và lý thuyết mà thôi."

"Ngươi đang nói gì đó?"

Yến Ly nói: "Hôm nay là sinh nhật ngươi, ngươi rốt cuộc có nhớ hay không?"

Vương Hủ quả thật đã quên mất sinh nhật của mình: "Hả? Hóa ra ngươi muốn chúc mừng sinh nhật ta?"

"Vậy ngươi cho rằng ta đang nói gì?"

"Ừm. . ." Vương Hủ đang nghĩ biện pháp che giấu mấy lời vừa rồi. Đáng tiếc trong đầu hắn chỉ vang lên một thanh âm: Vào những lúc như thế này, không nên gấp gáp, tìm một cái kẽ đất, cắm đầu chui xuống là được. . .

Yến Ly lại là giảo hoạt cười một tiếng: "Còn nghĩ gì vậy? Những gì ngươi vừa mới nghĩ chẳng lẽ ta không biết sao?"

"Ài. . ." Vương Hủ thở dài một tiếng, ngồi xuống salon bên cạnh Yến Ly, hỏi nàng: "Vui không?"

"Hắc hắc. . . Có một chút, phản ứng của ngươi so với tưởng tượng của ta cũng có chút dễ thương đấy."

"Quá âm hiểm rồi. . . Đúng là phụ nữ."

"Vậy ta hôn ngươi một chút, ngươi đừng giận nữa được không?"

"Cái gì? !"

Vương Hủ thiếu chút nữa từ trên ghế salon ngã vật xuống sàn nhà.

"Ta lừa ngươi đó."

Một tay Vương Hủ nắm chặt lại, toàn thân phát run: "Quá âm hiểm. . . Đúng là phụ nữ. . ."

Yến Ly cũng không tiếp tục chọc hắn nữa, nhìn đồng hồ trên tường: "Cũng sắp tới bốn giờ rồi, ta đi chuẩn bị cơm tối. Hôm nay ta đã chuẩn bị một số món."

Vương Hủ cầm điều khiển trên bàn lên, không ngừng đổi kênh, giống như ở nhà mình, miệng vẫn hỏi: "Hai tên khốn Miêu Gia, Tề Băng, cả Dụ Hinh nữa, bọn họ lúc nào tới?"

Yến Ly buộc tạp dề lên, bắt đầu làm thức ăn, trả lời: "Bọn họ đều nói không rảnh, không tới."

Vương Hủ thiếu chút nữa bóp nát cái điều khiển trong tay, khó chịu nói: "Ngươi đừng có đùa ta nữa được không?"

"Ta không hề đùa ngươi, là thật. Bọn họ đều nói không đến, còn bảo ta thay bọn họ chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, quà sinh nhật cũng gửi tới rồi."

Trong đầu Vương Hủ thoáng qua mấy ý đồ xấu xa, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi một tin cho Miêu gia, nội dung là: Tất cả mọi người đều "không rảnh", có phải đều do ngươi sắp xếp?

Miêu Gia gần như lập tức nhắn lại, chỉ có mấy chữ ngắn ngủn— kiên trì nỗ lực.

Vương Hủ cảm động, hai tay nắm chặt lại, tự nhủ: "Làm rất khá. . . Cái tên cặn bã này, vào thời khắc này ngươi lại trở thành đồng minh đáng tin cậy nhất của ta! !" . . .

Bận rộn mãi tới tận bảy giờ, ngoài trời cũng đã tối dần, Yến Ly cuối cùng cũng chuẩn bị mọi thứ tươm tất. Mặc dù Vương Hủ đã nhiều lần muốn vào phòng bếp phụ một tay, nhưng đều bị nàng đuổi ra.

Nàng cởi tạp dề xuống, trên mặt tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn nở một nụ cười xinh đẹp nhất với Vương Hủ: "Ta đi thay quần áo, ngươi đợi ta một chút."

Vương Hủ chỉ nhẹ nhàng nói: "Đi đi."

Giờ phút này, nhìn đôi vai gầy của nàng. Dường như có một thứ xúc cảm trào dâng trong lòng Vương Hủ, có lẽ, cảm giác hiện giờ hắn cảm nhận được, chính là hạnh phúc.

Yến Ly không để Vương Hủ chờ lâu, nàng chọn một cái váy, sửa sang lại tóc, cũng không trang điểm cầu kỳ mà đi ra khỏi phòng. Nhưng Vương Hủ lại cảm thấy, tối nay Yến Ly là xinh đẹp nhất, so với nàng của trước đây lại càng lay động lòng người.

Bọn họ ngồi xuống bàn, nhìn những món ăn tinh xảo, Vương Hủ khó tưởng tượng được tất cả đều do một đại tiểu thư hai mươi mấy năm không xuống bếp làm ra.

Nhưng mà dù sao đẹp vẫn chỉ là đẹp, mùi vị thì. . . Nói thật ra, cũng không phải là khó ăn. Dù sao để có thể nấu nướng thành thạo, không phải chỉ trong một thời gian ngắn là có thể tiến bộ. Hơn nữa trước giờ Yến học tỷ cũng chưa từng vào bếp, có thể làm được như hôm nay đã là không tệ rồi.

Hai người uống một chút vang đỏ khai vị, một vệt hồng rất nhanh xuất hiện trên má Yến Ly, nàng hỏi: "Ăn không ngon, không cần miễn cưỡng ăn quá nhiều, chút nữa ăn thêm bánh ngọt là được."

"Không không, ăn rất ngon, so với mấy thứ ta làm thì tốt hơn nhiều."

Nàng lại nói thẳng, không hề kiêng kỵ: "Được rồi, ta tự làm ra đó, có vị thế nào ta đều biết."

Vương Hủ cười một tiếng, "Được rồi, trừ món cà ri kia, những thứ khác đều ổn."

Hắn nhích lại gần phía nàng, nhỏ giọng hỏi: "Này. Nhưng mà món cà ri kia ngon hơn rất nhiều so với các món khác, không phải là mua từ nhà hàng năm sao nào đó chứ?"

Yến Ly cầm một cái muỗng lên, gõ nhẹ lên đầu Vương Hủ: "Mua ở nhà hàng cái đầu ngươi! Ta biết ngươi thích ăn cà ri nhất, món này ta đã tập lâu rồi!"

Ai ngờ Vương Hủ nhân cơ hội này nắm chặt lấy tay nàng không thả: "Ta biết. . . Ta biết. . ."

Hắn dĩ nhiên biết. Hôm nay khi tới đây hắn cũng đã chú ý rồi, bàn tay Yến Ly vốn rất nõn nà, nhưng hiện tại lại đầy vết phỏng còn chưa lành. Mặc dù nàng không muốn để Vương Hủ nhận ra, nên đã dán băng cá nhân, còn luôn kéo ống tay áo ngủ che lại. . .

Vương Hủ nhấc ghế lên, ngồi xuống bên cạnh Yến Ly: "Yến học tỷ."

"Buông tay ra."

Yến Ly trợn mắt nhìn hắn một cái.

Nhưng Vương Hủ đã bắt lấy bàn tay còn lại của nàng: "Ngươi đừng hòng. . ."

Yến Ly nhìn hắn thẳng vào mắt hắn: "Vậy ngươi còn gọi ta là Yến học tỷ?"

Vương Hủ suy nghĩ một chút, cũng đúng, hình như nàng hay họ Đinh, tên lúc nhỏ là cái gì nhỉ?

Hắn cười hắc hắc: "Ly nhi, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."

"Ta sẽ nghe một chút, nhưng đáp án thì ta sẽ phải cân nhắc."

Yến Ly dường như không hề để ý hai bàn tay của mình đã bị Vương Hủ nắm chặt.

Lúc này, Vương Hủ hỏi một câu hỏi cực kỳ kinh người: "Nếu là có một ngày, ta bị hói, ngươi còn thích ta không?"

Không khí trong phòng lập tức xuống tới âm độ, Yến Ly rút hai tay lại, hấp háy mắt nói: "Trong phòng ta có kéo, hay là ngươi muốn thử?"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện