Q.1 - Chương 19: Thư Viện

Tề Băng không điều tra được đầu mối mình cần, vì mặc dù Tiểu Huệ biết trong trường vẫn còn những hồn ma khác nhưng nàng chỉ quanh quẩn quanh gốc cây khóc lóc nên chưa từng trò chuyện với chúng. Nghe đâu từng có vài người nhìn thấy nàng khóc vào ban đêm, tiếc là ai nấy cũng đều bỏ chạy mất tăm.

Vương Hủ lại hỏi nàng có biết tình hình hiện nay của Hồ Kiến Quốc hay không.

Tiểu Huệ lắc đầu, xem ra nàng đã chọn cách chịu đựng tất cả đau khổ một mình.

Tề Băng vẫn mang bộ mặt không hề có bất kỳ cảm xúc nào. Chỉ là lúc này, hắn chợt lấy một cái ống tre, rút ba nén nhang, sau đó lại cầm một chuỗi tràng hạt và bắt đầu niệm kinh. Thấy vậy, Hồn Ma Tiểu Huệ ngừng khóc rồi khom người cảm ơn Tề Băng. Bóng dáng của nàng dần dần mờ đi hệt như Tằng Nghị đêm qua.

Đến khi Tiểu Huệ hoàn toàn biến mất, Tề Băng mới ngừng niệm kinh.

Từ lúc biết chữ, Tề Băng đã học tập các loại kinh của Đạo giáo và Phật giáo. Trong khi người khác phải học ba trăm bài thơ Đường thì hồi còn nhỏ Tề Băng đã học thuộc lòng mấy ngàn bộ kinh, thậm chí có một vài hòa thượng già từng khen tiếng niệm kinh của Tề Băng kinh chứa ý cảnh sâu xa, có thể xoa diệu tâm trạng của người khác và giúp người nghe dễ dàng lĩnh ngộ thiền cơ.

Nhưng đối với Vương Hủ, hành vi của tên này quả là lãng phí thời gian và sức lực. Chẳng như hắn, chỉ việc vỗ vai người ta rồi kêu một tiếng "anh bạn" là xong, hiệu quả này thật tốt biết bao.

Sau khi hai người siêu độ hồn ma, Vương Hủ đi xuôi theo con đường được một đoạn thì mới nhận ra cảnh vật xung quanh đã trở lại như trước, bên đường cũng xuất hiện nhiều người đi lại, xem ra đã hoàn toàn thoát khỏi quỷ cảnh. Lúc này, Vương Hủ hỏi Tề Băng làm sao vào được không gian kỳ quái đó nhưng lại bị trách mắng một phen. Có lẽ lý do Tề Băng không có hứng giải thích những kiến thức cơ bản đó thuần túy là vì câu hỏi này chẳng khác sỉ nhục chỉ số IQ của hắn.

Tề Băng nhảy lên chiếc mô tô hiệu Yamaha của mình rồi bỏ đi. Nhìn bóng lưng của hắn, Vương Hủ thầm nghĩ nếu thằng oắt này phối trí một cặp kính đen và một bộ áo da với khuôn mặt vô cảm đó thì nói không chừng cũng có thể quay bộ phim "Kẻ Hủy Diệt" phiên bản châu Á.

Vương Hủ trở về nơi vừa dựng xe để tìm chiếc xe đạp của mình rồi tiếp tục đi tìm thư viện. Lần bắt quỷ này vô cùng kỳ quái, nói thế bởi thời gian không trôi hề qua nhanh như đêm qua. Từ lúc hắn điện thoại đến khi Tề Băng đến đây cũng không quá mười mấy phút, riêng lúc Tề Băng niệm kinh thì có cảm tưởng như thời gian chợt ngừng lại. Cho nên cả quá trình Vương Hủ gặp ma chưa đến hai mươi phút. Tất nhiên, hắn sẽ không nghĩ ngợi thêm về vấn đề phức tạp này...

Khi thể lực của Vương Hủ sắp đến mức cực hạn, cuối cùng hắn cũng đến được thư viện.

Chỉ là lúc vừa phát hiện mình đã rẽ vào rất nhiều đường vòng, Vương Hủ đã ân cần hỏi thăm toàn bộ người nhà của người thiết kế ngôi trường này một phen.

Vương Hủ chạy đến khu sách lịch sử cổ đại. Hắn định tìm một quyển sách kiểu như "từ điển giản thể của Phục Ma Thiên”. Tiếc rằng vật này không thể tồn tại, thế nên nếu muốn tìm hiểu chữ viết và thư pháp của các nước thời Chiến Quốc thì hắn chỉ có thể học tập từ từ. Vương Hủ không biết rằng nếu hắn tu luyện linh thức bản thân đến trình độ nhất định, hắn cũng sẽ có thể dùng tinh thần để giao tiếp và học tập từ pháp bảo Phục Ma Thiên. Đây chính là đường tắt, nhưng lúc này linh thức của hắn vẫn kém trình độ đó rất xa.

Đột nhiên, Vương Hủ lại bị việc khác thu hút trong lúc hắn cũng chẳng thể tập trung.

Thì ra Thượng Linh Tuyết đang đọc sách ở phía trước. Lúc này, cô nàng đang ngồi bên cạnh cửa sổ, quay lưng về phía Vương Hủ, thỉnh thoảng lại ghi chép gì đó.

Chỗ ngồi xung quanh đều không có người. Thực ra đây cũng là một loại hiện tượng tâm lý kỳ lạ của con người, rõ ràng nam sinh và nữ sinh tại đây đều chú ý đến sự hiện diện của mỹ nữ hạng siêu kia, nhưng thỉnh thoảng họ chỉ liếc trộm một cái, chứ chẳng ai dám đi tiên phong để đến ngồi cạnh nàng.

Và giờ đây, sinh viên trong thư viện chợt nhìn thấy một màn không thể tin nổi xảy ra trước mắt mình.

Vương Hủ, tên lưu manh đó... Hắn dám đứng nhìn trộm ở sau lưng Thượng Linh Tuyết!

Thật ra Vương Hủ đứng sau lưng Thượng Linh Tuyết chỉ là vì hắn định xem thử có phải nàng đã lấy phải nàng cuốn sách “Từ điển giản thể Phục Ma Thiên” mà hắn cần tìm hay không. Tuy mục đích ban đầu là xem sách nhưng kết quả ánh mắt của hắn lại bị làn da trắng như tuyết của Thượng Linh Tuyết hấp dẫn.

Ánh mắt này bắt đầu xuôi theo cổ rồi đi xuống, đi xuống... cho đến dừng lại tại nơi hắn muốn nhìn: Cổ áo!

Cổ áo của chiếc đầm màu xanh mà Thượng Linh Tuyết đang mặc tuy không thấp nhưng cũng chỉ tới xương quai xanh, chỉ là thứ càng mờ ảo lại càng khiến người ta càng suy nghĩ sâu xa. Vương Hủ nhìn một lúc, mới chợt cảm thấy mặt mình ửng hồng... nhưng nếu hắn biết có ba mươi mấy người trong thư viện đang muốn lấy mạng chó của hắn thì có lẽ sắc mặt sẽ chuyển sang màu trắng.

Có lẽ Thượng Linh Tuyết cũng phát hiện được điều gì đó. Nhưng chỉ đến khi quay lại nhìn, nàng mới bị dọa đến nỗi phải bật dậy... sau đó là đỏ mặt.

Không thể không nói Thượng Linh Tuyết là một người rất văn hóa, bởi nàng chưa hề văng tục chửi thề bao giờ, ngay cả trong tình huống trước mắt.

“Ngươi... ngươi đang làm gì vậy?”

Vương Hủ là người thế nào, da mặt hắn đã dày đến mức không thể đong đếm được. Và với tố chất tâm lý vô cùng vững vàng ấy, mặt hắn không những không đổi sắc mà còn trả lời bằng một giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Ồ, ta đang tìm cuốn sách mà ngươi đang xem nên mới xem ké chút đỉnh.”

Tuy hắn khoác lác là thế nhưng Thượng Linh Tuyết vẫn tin sái cổ. Cũng không phải là vì nàng quá ngốc mà do trình độ diễn xuất của Vương Hủ đã đạt đến đỉnh cao. Cùng lúc đó, khuôn mặt của hắn lại như muốn nói: “Ta biết ngươi hiểu lầm, nhưng ta không thích ngươi hiểu lầm theo xu hướng đó."

Lại nói trước đây Thượng Linh Tuyết cũng từng vì hiểu lầm mà đưa Vương Hủ đến đồn cảnh sát, đến nay vẫn chưa có cơ hội xin lỗi hắn. Bởi vậy, tâm lý của nàng luôn tồn tại một loại tư duy theo quán tính, rằng: Vương Hủ là người tốt bị mình hiểu lầm, hơn nữa vừa rồi hắn còn giúp đỡ mình một lần, tuy cách làm hơi đặc biệt nhưng mình vẫn chưa cảm ơn.

Vương Hủ ngồi xuống bên cạnh rồi bắt đầu trò chuyện với Thượng Linh Tuyết trong hoàn cảnh bị bủa vây bởi ánh mắt sắc lẻm như dao của những người xung quanh. Theo lẽ thường, đa số người ở đây đã xác định quan hệ giữa hai người là tình nhân nên mới có thể cười nói bỏ qua hành vi lưu manh vừa rồi. Cũng có người cho rằng đôi tình nhân này đúng là do duyên trời đã định, thậm chí còn có một bài thơ làm chứng:

Từ khi hoa nọ cắm cứt trâu

Cứt trâu bất tận mãi không dứt

(Đại ý là từ khi có sự tích "hoa lài cắm bãi cứt trâu", cứt trâu vẫn cứ xuất hiện thường xuyên để các bông hoa tươi cắm lên. Nguyên văn: Tự cổ tiên hoa sáp ngưu phẩn, thử phẩn miên miên vô tuyệt kỳ - 自古鲜花插牛粪, 此粪绵绵无绝期; No_dance8x tạm dịch)

“Ngươi tên Vương Hủ phải không?”

“Phải, chính là ta.”

“Ta có rất nhiều điều muốn hỏi ngươi... Đầu tiên, tại sao ngươi biết tên ta? Thứ hai, hôm nọ ngươi theo dõi ta là vì cái gì? Ồ, còn chuyện ngươi biết ta đứng thứ hai trong kỳ thi tuyển sinh nữa?” Thượng Linh Tuyết hỏi thật nhiều, dường như nàng sợ Vương Hủ sẽ tự nói tự nghe rồi chạy mất.

Đây là lần đầu tiên Vương Hủ nói chuyện với Thượng Linh Tuyết ở khoảng cách gần như vậy, và cũng là lần đầu tiên hắn gần gũi với người khác giới. Bởi vậy, chỉ với mùi hương thoang thoảng trên người thiếu nữ và đôi mắt chớp chớp như muốn phóng ra điện của Thượng Linh Tuyết... đã làm hô hấp của hắn gặp trở ngại, tim cũng đập loạn như hươu chạy.

Thoạt nhìn thì có vẻ Vương Hủ là một kẻ gan to bằng trời, nhưng thật ra hắn cũng chỉ dám dùng ánh mắt để sàm sỡ mà thôi. Thậm chí, nếu Thượng Linh Tuyết có hôn mê trước mặt thì e rằng hắn cũng không dám đụng chạm hay sờ mó một lần.

Thế là lúc này, Vương Hủ lại cảm thấy căng thẳng: "À ừm, chuyện theo dõi hôm nọ thực ra có nguyên nhân khác, chỉ là không tiện nói ra. Còn hai câu hỏi kia rất đơn giản, đó là vì ta quay cóp, thế thôi!”

Vương Hủ là chuyên gia nói dối nhưng mãi cho đến bây giờ hắn mới nhận ra đôi lúc muốn nói năng lưu loát cũng phải tốn rất nhiều sức lực.

Thượng Linh Tuyết nghe xong, bèn bật cười. Nhưng cũng bởi người đẹp hoa nhường nguyệt thẹn bật cười với khoảng cách quá gần mà Vương Hủ lại cuống quít cả lên: “Sao ngươi lại cười? Vì... vì ta quay cóp sao?”

“Không phải, không phải, ngươi đừng hiểu lầm. Ta đang nhớ lại chuyện lần trước xảy ra ở hành lang thôi. Còn nhớ lúc đó, ngươi gọi ta lại nói chuyện, cũng nhắc đến quay cóp. Đó là lần đầu tiên ta gặp một người nói mình quay cóp nhưng còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như thế. Ngươi quả là một người rất thú vị!” Vương Hủ chỉ nghe mỗi câu cuối trong lời nói của nàng. Bấy giờ, trong lòng hắn gào thét thế này: “Nàng đang khen mình đây mà! Chắc chắn là vậy rồi! Mà những lúc thế này chắc chắn là ám chỉ một điều gì đó! Hay là mùa xuân? Đúng vậy, chính là mùa xuân!”

(Mùa xuân là mùa của tình yêu, của hạnh phúc. Vương Hủ cho rằng lời của Thượng Linh Tuyết như muốn ám chỉ đến đến tình yêu)

Vương Hủ còn chưa tiêu hóa xong câu trước, Thượng Linh Tuyết lại nói tiếp: “Thật ra ta không chỉ nhớ những lời của ngươi khi giải thích về chuyện theo dõi mà còn nhớ ngươi từng khen ta xinh đẹp. Trừ ba và Trần bá bá, ngươi chính là người đầu tiên khen ta xinh đẹp, cảm ơn.” Nói xong, nàng viết số di động của mình lên một mảnh giấy rồi đưa cho Vương Hủ: “Chúng ta kết bạn nha... Ưm, chính thức làm quen ấy... Ta tên là Thượng Linh Tuyết.”

Nàng xòe bàn tay...

Lúc suy nghĩ Vương Hủ trở lại bình thường đã là mười lăm phút sau, bởi vừa bắt tay xong Thượng Linh Tuyết đã chào tạm biệt.

Và mặc dù Vương Hủ cũng nói “Ta tên Vương Hủ, rất vui được làm quen với ngươi” và cũng bắt tay, cũng chào tạm biệt. Nhưng một chuỗi động tác của hắn lại vô cùng máy móc, cứ như một món đồ chơi được lên dây cót. Có lẽ hành động diễn ra theo bản năng, e rằng bộ não của hắn đã tạm thời đoản mạch trong lúc Thượng Linh Tuyết nói câu thứ hai rồi.

Sau việc này, người thảm nhất chỉ có thể là Tề Băng. Nói thế bởi sau khi Vương Hủ biến thành cây si, hắn đã gặp nguy hiểm ngay trong tối hôm đó...

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện