Chương 85
Chương 85: “Chân tướng”
Không đợi nụ hôn của Phượng Thương rơi xuống, Mộ Dung Thất Thất đã kiễng chân lên chủ động hôn lên môi Phượng Thương.
“Biểu tẩu, thật là uy vũ!” Hoàn Nhan Khang đứng dậy kêu lên, huýt sáo, mọi người bên cạnh đều mừng rỡ không chịu nổi, xem ra tình cảm của vương gia cùng vương phi rất tốt, điều này thật sự là chuyện khiến cho mọi người vui vẻ.
Hai người, không coi ai ra gì đứng hôn, phảng phất như thiên địa lúc này chỉ có hai người bọn họ.
“Bụp!” “Phanh!” Chín trăm chín mươi chín bông pháo hoa bằng trúc bị đốt, cả vương phủ là bầu trời bao la sáng ngời như ban ngày, trên bầu trời bao la nở rộ sắc tím, khiến toàn bộ người trong kinh thành chú ý, cũng kinh động tới Hoàn Nhan Liệt ở trong cung.
“Đây là chuyện gì xảy ra? Kính Đức, cho người đi xem một chút!”
Hoàn Nhan Liệt thả tấu chương đang phê duyệt trong tay xuống, đi tới bên giường, nhìn một mảnh ngũ sắc trên bầu trời cách đó không xa, chân mày cau lại : “Hình như là hướng của Nam Lân vương phủ, nhanh, hoả tốc cho người đi điều tra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Không chỉ hoàng cung, mà người Tây kỳ quốc ở dịch quán cũng bị kinh động.
Nhìn về phía Nam Lân vương phủ pháo hoa đầy trời, đôi môi của Thượng Quan Vô Kị nhếch lên. Từ khi đưa Mộ Dung Thất Thất tới đây, đến bây giờ, nhiệm vụ của hắn là chờ đám cưới của Mộ Dung Thất Thất. Đã thấy nàng hạnh phúc, trở thành tân nương của Phượng Thương, sứ mạng của hắn cũng sẽ hoàn thành.
Chỉ là hôm nay, hôn kì của Mộ Dung Thất Thất càng ngày càng gần, gần đến mức khiến cho hắn cũng không dám đi tới Nam Lân vương phủ, sợ nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, trong lòng không chịu nổi cảm giác thống khổ này. Mặc dù trong lòng cực kỳ muốn gặp nàng, nhưng bây giờ thấy nàng, cũng biến thành hi vọng xa vời. Đã như vậy, không bằng không thấy, không gặp gỡ, nàng ở trong lòng hắn thủy chung là bộ dáng thiếu nữ, sẽ không thay đổi, sẽ không già đi, chỉ dừng lại ở hình ảnh đó.
” Bên Nam Lân vương phủ làm sao vậy?” Long Trạch Cảnh Thiên cho người đi hỏi thăm, không đầy một lát, người liền trở lại.
“Hồi bẩm vương gia, là Nam Lân vương cầu hôn với Chiêu Dương công chúa. Nghe nói chuẩn bị chín trăm chín mươi chín cây pháo hoa. Về phần cầu hôn này rốt cuộc là cái gì, thuộc hạ không tìm hiểu được.”
“Cầu hôn?” Nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, Long Trạch Cảnh Thiên trầm mặc, trong đầu ảo tưởng Mộ Dung Thất Thất đứng dưới trời đất sắc màu bao la này nở nụ cười như thế nào.
Thật là bỏ lỡ sao? Mặc dù mục đích lúc trước của Long Trạch Cảnh Thiên tới Bắc Chu là cho người tìm Thái Tử Phi Dư Thi Thi, muốn nàng ở bên trong quấy rối, nhưng mà nữ nhân này tựa hồ một chút tác dụng cũng không có.
Hơn nữa, mấu chốt chính là, Mộ Dung Thất Thất động tâm với Phượng Thương, cho dù gây rối, thật sự đoạt lại nàng, nữ nhân một lòng ở trên người nam nhân khác, còn có thể bố thí tình yêu cho hắn sao?
Long Trạch Cảnh Thiên cau mày, nhìn chằm chằm bầu trời đầy màu sắc kia, trầm mặc không nói. Rốt cuộc nên là nên làm như thế nào đây? Buông tay, để cho nàng hạnh phúc? Hắn không độ lượng được như vậy. Nhưng nếu như mạnh mẽ đem nàng giữ lại bên người, nhìn nụ cười của nàng dần dần biến mất, hắn cũng làm không được. Làm sao bây giờ đây?
Vô luận trong lòng Thượng Quan Vô Kị hay Long Trạch Cảnh Thiên nghĩ như thế nào, trong lòng của Lý Vân Khanh, lúc này trừ mất mát, còn có càng sâu hơn là một mảnh thản nhiên. Nam nhân kia hắn cũng gặp qua, cũng tiếp xúc qua, dung mạo thiên tiên, thiên chi kiều tử, nam nhân như vậy, mới xứng đáng để nàng thương hắn.
Từ nay về sau, cùng với nàng, hắn chỉ có quan hệ là biểu ca, không hơn không kém. Hắn trừ đem hình ảnh của nàng giấu ở trong lòng cả đời, còn có thể làm được gì đây? Biển người mênh mông, tìm kiếm một người tri kỷ bầu bạn, nếu có được, ta may mắn, không có được, chỉ trách mệnh ta. . . . . . Nàng hạnh phúc, không phải là kì vọng của hắn sao?
Ba nam nhân cũng không nói chuyện, làm cho không khí có chút trầm muộn.
Bạch Ức Nguyệt vừa nghe, Phượng Thương thế nhưng lại mạnh bạo như vậy để đổi được nụ cười của mỹ nhân, khiến cho Mộ Dung Thất Thất cảm thấy cao hứng. Cô gái này thật tình, vô luận dáng vẻ kệch cỡm, hay là cường ngạnh bá đạo, hoặc là phóng túng kích tình, đều chân thật như vậy, khiến cho mọi người yêu thích, huống chi là người khác phái đây.
Chỉ có một người, lúc này tâm tình không tốt nhất.
Mộ Dung Thanh Liên cắn môi, ngó chừng bầu trời của Nam Lân vương phủ, hâm mộ vô cùng. Tại sao nàng lại chưa từng có mệnh tốt như Mộ Dung Thất Thất vậy? Tại sao lâu như vậy, Long Trạch Cảnh Thiên vẫn lạnh băng đối với nàng? Tại sao nàng rõ ràng ưu tú hơn so với Mộ Dung Thất Thất, vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy Mộ Dung Thất Thất tốt hơn đây?
Mộ Dung Thanh Liên đã hoàn toàn quên mất trong cuộc thi tứ quốc tranh tài Mộ Dung Thất Thất đã hạ thủ lưu tình đối với nàng, hiện tại Mộ Dung Thất Thất ở Nam Lân vương phủ, căn bản cũng không có trêu chọc nàng nhưng trong lòng nàng lại có u ác tính hết lần này tới lần khác giống như ăn phải chất xúc tác, không ngừng bành trướng, đem tất cả vấn đề quy kết ở trên người Mộ Dung Thất Thất.
Trong hoàng cung, Kính Đức đem chuyện xảy ra ở Nam Lân vương phủ nói cho Hoàn Nhan Liệt, nghe được Phượng Thương quỳ một gối trước mặt Mộ Dung Thất Thất cầu hôn, Hoàn Nhan Liệt sửng sốt:”Xem ra, lần này hắn động tâm. . . . . .”
“Đúng ạ. Lấy tính tình kiêu ngạo của Phượng Thương thì quả quyết sẽ không làm ra loại chuyện như vậy ở trước mặt mọi người. Bệ hạ, Nam Lân vương thế nhưng lại coi Chiêu Dương công chúa thành quả tim, miếng thịt của mình.”
Nghe Kính Đức nói, khóe miệng Hoàn Nhan Liệt lộ ra một nụ cười tàn khốc: “Như vậy thì tốt rồi. Trẫm muốn đục khoét trái tim, miếng thịt của hắn để cho hắn đau đến không muốn sống. Ha ha ha ha.”
Buổi tối, Tô Mi cùng Tố Nguyệt lui ra, đem không gian để lại cho Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương, để cho đôi yêu thương nhau thề non hẹn biển. Trong phòng, mùi hoa Đinh Hương vờn quanh bốn phía, Mộ Dung Thất Thất nằm trong lòng Phượng Thương, ngón tay quấn quanh người Phượng Thương, lười biếng híp mắt, giống như con mèo nhỏ.
“Lần đầu tiên đám cưới, đêm đó ta đột nhiên phát bệnh, kết quả đối phương bị hù chết chôn sống. . . . . .”
“Lần thứ hai, đối phương trong lúc vô tình thấy tròng mắt màu tím của ta, kêu ra tiếng, bị Như Ý giết. . . . . .”
“Lần thứ ba, đối phương nghe nói ta khắc vợ, muốn chạy trốn, kết quả từ trên tường té xuống, gãy cổ chết. . . . . .”
“Lần thứ tư, hỉ kiệu không tới, nàng cắt cổ tay tự tử. . . . . .”
“Người vào cửa, muốn câu dẫn ta, ở trong phòng hạ mị hương, ta giết nàng. . . . . .”
“Thứ sáu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, bị trúng độc. . . . . .”
“Người thứ bảy trước hôn nhân thất trinh, tự sát. . . . . .”
“Người thứ tám nghe được tiếng bước chân của ta, bị kinh sợ, đã chết. . . . . .”
Nghe Phượng Thương đem quá khứ của mình kể ra nhất thanh nhị sở, nghe hắn gặp phải những thứ này, Mộ Dung Thất Thất tung mình lên, ngồi ở trong ngực Phượng Thương, “Vương gia, ngươi số đào hoa rất nhiều nha. Nói như vậy, hình như có chút không công bằng. Ta là lần đầu tiên gả cho chàng, chàng cưới nhiều lần như vậy, cứ nghĩ lại ta liền cảm thấy không cam lòng. Nếu không ta cũng vậy gả đi tám lần, chúng ta cũng coi như huề nhau đi.”
“Nàng dám?” Tay của Phượng Thương ngắt nhẹ eo nhỏ của Mộ Dung Thất Thất, “Nàng là người của ta! Cả đời này cũng sẽ mang dòng họ của ta, trừ ta ra, thiên hạ này không ai dám cưới nàng.”
“Vì sao?” Mộ Dung Thất Thất chớp mắt, ra vẻ hồ đồ.
“Bởi vì nữ nhân của ta, người khác nếu muốn nhúng chàm, phải hỏi trước kiếm của ta có cho phép không.”
Phượng Thương khí phách tuyên ngôn, Mộ Dung Thất Thất nghe được đặc biệt cao hứng. Nàng thích bộ dáng ương ngạnh của Phượng Thương, hắn nói ra nhưng lời nồng đậm tham muốn giữ lấy cùng ghen tức, nghe làm cho người ta yêu thích.
“Ha ha, vương gia, như vậy cũng không đúng rồi. Trước chàng cưới nhiều nữ nhân như vậy, ta còn không có đổ dấm, chàng ngược lại đã cảm thấy ủy khuất rồi.” Mộ Dung Thất Thất bĩu môi, trong lòng mặc dù bị lời nói bá đạo của Phượng Thương làm cho cảm động, nhưng vẫn có chút không vui vẻ: “Vừa nghĩ tới cháng kém chút nữa trở thành nam nhân của nữ nhân khác, cùng người khác sinh con dưỡng cái, ta liền cảm thấy rất ủy khuất.”
Mộ Dung Thất Thất ghen tức, Phượng Thương có thể hiểu được, hắn kéo Mộ Dung Thất Thất đến trước mặt mình, hôn lên trên trán của nàng: “Khanh Khanh, nếu như ta nói, trước nàng, ta không biết yêu là cái gì, nữ nhân đối với ta mà nói chỉ là công cụ để nối dõi tông đường nàng có tức giận không?”
“Sau khi cha mẹ ta qua đời, hoàng ngoại tổ mẫu là người thương duy nhất trong lòng ta. con nối dõi của Phượng thị đơn bạc, đến đời của cha ta, chỉ có một mình ta, bà lo lắng cho huyết mạch của Phượng thị, cho nên mỗi lần lại từ ái chỉ định kết hôn, nhưng luôn không thể thành công, ngược lại làm cho bà lo lắng, cũng càng thêm gấp gáp, cuối cùng mới có cục diện như bây giờ. . . . . .”
“Vậy chàng không biết cự tuyệt à?” Mộ Dung Thất Thất trong lòng dịu lại. Mặc dù những người kia bây giờ đã thành quá khứ, nhưng mà các nàng luôn có chút quan hệ cùng Phượng Thương, làm cho nàng nghĩ muốn độc nhất vô nhị trong lòng hắn, có chút ăn dấm vặt.
“Khanh Khanh, ta nếu cự tuyệt, người khác ắt sẽ mất hứng.”
Lúc này, trên mặt Phượng Thương nở nụ cười bí hiểm, tràn đầy ý vị, rồi lại hàm chứa chút lạnh lẽo. Nghe giọng điệu của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy có cái gì đó không đúng, chẳng lẽ ở đây còn ẩn chuyện tình gì sao?
“Ta lần đầu tiên thành thân, đêm tân hôn cổ độc đột nhiên phát tác, ngày đó cũng không phải là mười lăm. Sau này, chỉ cần tân nương vào vương phủ bái đường, đêm đó ta liền bị cổ độc phát tác. Về phần những nữ nhân kia, vô luận trúng độc hay là tự sát hay là thất trinh, đều để lộ chút bóng dáng. . . . . .”
“Ý chàng là có người giết bọn họ, ngụy trang thành ngoài ý muốn? Là có người cố ý muốn bêu xấu danh dự của chàng?” Mộ Dung Thất Thất hiểu ra, chân mày cũng vì vậy mà dựng lên: “Rốt cuộc là người nào? Tại sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ đối phương có huyết hải thâm cừu sao?”
Phượng Thương cười không đáp, tròng mắt đen phát ra lạnh lẽo nồng đậm, mà tay của hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc của Mộ Dung Thất Thất: “Hai ngày trước ta vào cung, hoàng thượng kêu ta ăn một chút điểm tâm cùng trà, ta ra khỏi ngự thư phòng liền ói ra tay, trở lại để Tấn Mặc nhìn xem, nói điểm tâm cùng nước trà có thuốc dẫn phát độc. . . . . .”
“Là Hoàn Nhan Liệt?”
Cái kết quả này thật sự khiến cho Mộ Dung Thất Thất thất kinh. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Hoàn Nhan Liệt không phải là người thương yêu Phượng Thương nhất sao? Đám cưới của bọn họ lần này, báu vật Hoàn Nhan Liệt ban thưởng đều chuyển tới Nam Lân vương, chỉ kém chút xíu là mang cả hoàng cung đưa tới, chẳng lẽ hết thảy là ngụy trang sao?
“Từ lần thứ tư, tân nương ở trên kiệu hoa cắt cổ tay, ta liền nhìn ra một vài vấn đề. Người con gái kia không phải là tự sát, mà là bị giết. Cho đến lần thứ bảy, tân nương trước tân hôn thất trinh sau đó tự sát, ta mới xác định sau lưng chuyện này đều do Hoàn Nhan Liệt.”
“Hắn không phải là cữu cữu của chàng sao? Tại sao lại đối với chàng như vậy? Chẳng lẽ bên ngoài nói những lời kia là giả dối? Bắc Chu hoàng đế sủng ái Nam Lân vương, những điều này là giả dối sao?”
Cái kết quả này thật là bất khả tư nghị. Nếu như chân tướng đúng như Phượng Thương nói, như vậy chân tướng này thật sự là quá tàn khốc. Người này làm sao có thể dối trá như vậy? Vừa hiền lành hòa ái, là một vị trưởng giả khả kính, vừa ở sau lưng tính toán, xuất ra vô số chiêu ngoan độc.
“Bởi vì ta một mực tra ra chuyện tình mười lăm năm trước ở Nhạn Đãng sơn. Thế nhân đều nói Phượng Tà thua ở trong tay Mộ Dung Thái, hừ, phụ thân ta lại là như vậy sao, Mộ Dung Thái sao có thể so sánh với cha ta.”
Lúc nói chuyện, Phượng Thương áy náy nhìn Mộ Dung Thất Thất một cái, bởi vì chuyện này nói với Mộ Dung Thái hình như cũng không quá tốt, nói về Mộ Dung Thái vẫn là nói về cha vợ hắn.
“Chàng cứ nói đi, không có chuyện gì.” Kể từ khi ở chỗ Lý Thu Thủy biết mình không phải là con gái của Mộ Dung Thái, Mộ Dung Thất Thất thở phào nhẹ nhõm. có người cha lạnh lùng khắc bạc như vậy, chính nàng cũng chịu không được chuyện này.
“Lúc ấy phụ thân đã nắm chắc phần thắng, lấy thủ đoạn dụng binh của cha, đừng nói là một Mộ Dung Thái, cho dù mười người, cũng không cách nào cùng phụ thân đánh đồng.”
“Vương gia, ý của chàng là đại tướng quân ở Nhạn Đãng sơn sở dĩ chiến bại, không phải bởi vì khả năng của Mộ Dung Thái, mà là thua ở trong tay người của mình ư?”
“Thông minh!” Phượng Thương gật đầu nhéo chóp mũi của Mộ Dung Thất Thất: “Nói một chút liền hiểu, Khanh Khanh quá thông minh.”
Phượng Thương khích lệ, Mộ Dung Thất Thất nhếch miệng mỉm cười, nàng hiện tại càng muốn biết, rốt cuộc là người nào bán đứng Phượng Tà? Rốt cuộc là ai khiến cho Phượng Thương nhỏ như vậy liền mất đi cha mẹ? Rốt cuộc là người nào có cừu hận lớn như vậy với Phượng Tà, thế nhưng lại xuống tay được?
“Nếu như ta không có đoán sai, người này chính là người cậu thân ái của ta, Hoàn Nhan Liệt.” “Cái gì?” Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn ngây dại, nếu không phải Phượng Thương chính miệng nói ra lời này, nàng cũng không tin tưởng những thứ này. Nhưng mà đáp án này cũng thật sự là quá kinh thế hãi tục.
Ban đầu ở Nhạn Đãng sơn đánh một trận, nếu thắng, Bắc Chu quốc có thể tiến quân thần tốc, Tây kỳ quốc sẽ trở thành lịch sử, “Hoàn Nhan” sẽ trở thành dòng họ tôn quý nhất trên lãnh thổ kia, toàn bộ núi sông cũng sẽ biến thành lãnh thổ của Bắc Chu quốc. Nếu thật như lời Phượng Thương nói, Hoàn Nhan Liệt vì sao phải làm như vậy? Hắn như vậy, chẳng phải là chặt đứt dã tâm bao quát tứ hải của hắn sao?
“Nguyên nhân là gì? Hắn tại sao phải làm như vậy?”
Mộ Dung Thất Thất từ trong giật mình cực độ khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh, lời của Phượng Thương,nàng tin tưởng, nhưng mà sau lưng chuyện này rốt cuộc có lý do gì? Đến tột cùng là nguyên nhân gì, lúc này Hoàn Nhan Liệt lại buông tha cho ích lợi lớn, tự chặt cánh tay mình? Phượng Tà là bạn thân nối khố của hắn, hai người cùng nhau lớn lên, là một loại tình bạn hữu nghị, còn là muội phu của hắn, lại càng là linh hồn của quân Bắc Chu quốc, vì sao Hoàn Nhan Liệt lại muốn phá hủy Phượng Tà?
“Nếu không phải bởi vì ta mỗi lần đều ở trong đêm tân hôn phát bệnh, nếu không phải bởi vì mấy cô gái vô tội bị chết kì quặc kia, khiến cho ta điều tra ra, ta cũng sẽ không hoài nghi đến Hoàn Nhan Liệt. Hắn tại sao phải làm như vậy, đáp án của vấn đề này ta cũng muốn biết. Mẫu thân của ta là muội muội hắn thương yêu nhất, phụ thân là huynh đệ tốt nhất của hắn, rốt cuộc là nguyên nhân gì để cho hắn ra tay nặng như vậy, bí mật sau lưng này ta cũng chưa suy nghĩ ra.”
Vừa nghĩ tới bộ dáng chết thảm của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, còn có đứa trẻ chưa kịp ra đời kia, quả đấm của Phượng Thương nắm thật chặt, hận không thể đem Hoàn Nhan Liệt chộp tới lập tức tra hỏi.
“Vậy chàng đã tra hỏi từ Mộ Dung Thái chưa? Nếu quả thật là Hoàn Nhan Liệt bán đứng quân tình, Mộ Dung Thái hẳn là biết, dù sao chuyện này cũng là Mộ Dung Thái ra mặt.”
“Tra không được. lúc Nạp Lan Tín ở Mộ Dung phủ dạy nàng học, nhân cơ hội đi khắp cả Mộ Dung phủ, ngay cả nhà kho của Mộ Dung Thái cũng đi qua, nhưng cũng không có tra được bất kỳ chuyện gì. Giống như tất cả dấu vết, cũng bị người ta san bằng, thật giống như cho tới bây giờ cũng không có phát sinh chuyện tương tự. Có lẽ, Mộ Dung Thái cũng chỉ là cây đao, mà chuôi đao, còn đang nằm trong tay người khác.”
“Vương gia!” Mộ Dung Thất Thất hiện tại có chút đau lòng cho người trước mắt này. Thì ra chân tướng lại tàn khốc như vậy. Người ngoài nhìn vào, Phượng Thương thân có địa vị cao, vinh hoa phú quý, hiển hách một thời, nhưng sau lưng những chuyện này, bọn họ nào biết đâu.
Tựa hồ đọc hiểu ý nghĩ nội tâm của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương một lần nữa ôm Mộ Dung Thất Thất vào trong lòng, đầu thật sâu chôn ở cổ của nàng.
“Khanh Khanh, những thứ này vốn là chuyện của ta, nhưng lại kéo nàng vào, ta thật sự tự trách vô cùng. Nhưng mà, nàng tốt đẹp như vậy, ta không nỡ buông tay. Ta sợ chờ ta xử lý xong chuyện của mình, nàng đã gả làm thê tử của người khác. Ta có lòng tham lam muốn giữ lấy nàng, nhất định sẽ dùng hết thủ đoạn đem nàng đoạt lại.”
Mộ Dung Thất Thất trở tay, ôm lấy Phượng Thương, người nam nhân này, thật không biết nên nói thế nào cho phải: “Vương gia, ta và chàng là vợ chồng, trượng phu có khó khăn, thê tử theo lý nên theo ở bên người, giúp chàng cùng lo sầu giải nạn. Vương gia là người trọng yếu nhất đối với ta trên thế giời này, bây giờ nói như vậy, chẳng phải là muốn chia lìa tình cảm cùng ta sao?”
“Khanh Khanh” Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, khiến cho giọng nói của Phượng Thương có chút run rẩy: “Ta có lúc cảm thấy ta rất ích kỷ, kể từ khi gặp lại nàng, đã nghĩ muốn độc chiếm nàng, để nàng trở thành vật tư hữu của ta, dù sao, cái thế giới này thứ để cho ta chú ý cũng để cho ta lưu luyến quá ít. Nhưng. . . . . . thế giới của ta quá mức phức tạp, để nàng theo ta cùng nhau đối mặt, là ta tư tâm quá nặng.”
Phượng Thương nói những lời này, làm cho Mộ Dung Thất Thất rốt cục cũng hiểu, vì sao trong mắt của hắn luôn cất giấu một tia u buồn, thì ra là bởi vì trên lưng hắn đeo huyết hải thâm cừu, cho nên mới không thể tùy ý thoải mái.
“Vương gia!” Mộ Dung Thất Thất nắm tay của Phượng Thương kiên định nhìn hắn: “Vương gia, bất cứ lúc nào, vô luận chuyện gì phát sinh, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng sẽ phụng bồi cùng chàng. Đi theo bên cạnh chàng lòng ta cam tâm, đây là ta tự nguyện.”
“Chúng ta đã lập thành lời thề non hẹn biển, đại tướng quân là phụ thân của ta, Minh Nguyệt công chúa, cũng là mẫu thân của ta. Thù của cha mẹ, không đội trời chung. Thù này chúng ta nhất định phải báo. Tuyệt đối không thể để cho bọn họ ôm hận mà chết.”
Lời nói của Mộ Dung Thất Thất như chém đinh chặt sắt, cực kỳ dũng cảm, Phượng Thương phảng phất như gặp lại cô gái dưới đêm trăng đàn lên khúc hát chí khí hào hùng, vừa định nói chuyện, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vang.
“Người nào?” Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đồng thời xuất thủ, hai người đá văng ra cửa sổ đi ra ngoài, lại phát hiện một người đứng ở trên tường. Người nọ, mang mặt nạ con nít, thấy mặt nạ, Mộ Dung Thất Thất cả kinh: “Chính là hắn! Vương gia, đêm đó hắc y nhân ở suối nước nóng chính là hắn.”
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, một đạo bóng trắng đánh úp về phía hắc y nhân, Phượng Thương đã đến bên cạnh hắc y nhân, chỉ trong chốc lát, hai người đã qua mười chiêu.
“Không tốt, hắn muốn chạy trốn.” Mộ Dung Thất Thất nhảy lên, nghĩ muốn giúp đỡ, lại không nghĩ tới đối phương ném ra một đoàn sương khói, chờ sương khói tan hết, thân ảnh của đối phương đã biến mất.
Những người khác nghe tiếng động bên Tùng Lâu cũng bị kinh động, chờ mọi người xuất động tìm kiếm hắc y nhân, hắn thế nhưng giống như bốc hơi, một lần nữa biến mất vô tung vô ảnh.
“Người này chẳng những vô cùng quen thuộc với địa hình Phượng Vũ sơn trang, mà còn đối với Vương Phủ cũng rất quen thuộc.”
Mộ Dung Thất Thất khẳng định nói, lời nói của nàng chiếm được sự ủng hộ của Phượng Thương. Người nọ đối với vương phủ không phải quen thuộc bình thường, ngay cả ám vệ an bài cũng biết nhất thanh nhị sở, còn có thể thuận lợi chạy trốn, hắn rốt cục là người nào? Quen thuộc vương phủ như vậy, nếu là địch nhân của hắn, đây chẳng phải là chuyện rất không ổn sao? Hơn nữa mới vừa rồi Phượng Thương cùng hắc y nhân so chiêu, hai người rõ ràng ngang tài ngang sức, người này rốt cuộc là người nào?
“Gia tăng phòng vệ trong vương phủ!” Phượng Thương sắc mặt có chút trầm, sắp đến ngày thành thân của hắn, nếu hắc y nhân kia là người của Hoàn Nhan Liệt, chẳng phải là Mộ Dung Thất Thất lần này sẽ gặp nguy hiểm sao?
Phượng Thương không dám nghĩ tiếp, lúc trước nhiều việc ngoài ý muốn như vậy, hắn cũng không để ý, bởi vì không phải là người trong lòng hắn. Nhưng lần này hoàn toàn khác, Mộ Dung Thất Thất là trân bảo hắn vất vả tìm kiếm được, nếu nàng có việc gì, hắn phải làm sao bây giờ? Chờ Mộ Dung Thất Thất nằm ngủ xong, Phượng Thương đi tới thư phòng.
“Như Ý, ta giao việc thủ vệ ngày thành thân cho ngươi. Ngươi cần phải đảm bảo, ngay cả con ruồi cũng không thể đi. Truyền cho Nạp Lan Tín, để cho người của Phật sinh môn giám thị tất cả những người khả nghi trong kinh thành, bắt được sau đó lập tức giải quyết. Cát Tường, cầm Hổ Phù của ta, để cho Ưng kỵ quân chuẩn bị đợi lệnh.”
Liên tiếp ba đạo lệnh ban ra, làm cho Cát Tường, Như Ý cùng Nạp Lan Tín ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Trong lúc nhất thời, cả không khí cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
Tròng mắt đen của Phượng Thương lóe ra ánh sáng u lãnh, người áo đen kia rốt cuộc là người nào? Tới vương phủ có mục đích gì? Tại sao hắn lại quen thuộc vương phủ như vậy? Chẳng lẽ hắn là người của Hoàn Nhan Liệt? Vô số vấn đề xuất hiện ở trong đầu Phượng Thương, tìm không được đáp án, làm cho người ta không nhịn được xúc động trong lòng.
Bình tĩnh! Phượng Thương cố gắng làm cho nội tâm của mình bình tĩnh trở lại. Chuyện này quan hệ đến sự an nguy của Mộ Dung Thất Thất, hắn không thể không khẩn trương. Mặc dù hắn nắm chắc có thể bảo vệ Mộ Dung Thất Thất, nhưng phải cẩn thận mới được. Nếu thật sự không được, vậy cũng chỉ có thể để cho thời tiết Bắc Chu quốc thay đổi. Nếu Hoàn Nhan Liệt dám đả thương Mộ Dung Thất Thất, hắn không ngần ngại thực hiện trước kế hoạch của mình.
Cách ngày hai mươi tám càng ngày càng gần, hắc y nhân như cũ không có tin tức, vẻ mặt của Phượng Thương nhìn như bình tĩnh, nhưng nội tâm sôi trào mãnh liệt, tung tích của hắc y nhân không rõ, hôn kỳ sắp tới, không biết Hoàn Nhan Liệt lần này chuẩn bị xuất chiêu gì.
Ngày hai mươi bảy, Phượng Thương mang Mộ Dung Thất Thất đưa vào cung, dựa theo lễ nghi rước dâu hai nước, ngày hai mươi tám hắn mới tới hoàng cung đón rước Mộ Dung Thất Thất.”Hết thảy phải cẩn thận!” Phượng Thương lúc gần đi liên tục dặn dò Mộ Dung Thất Thất, hắn không yên lòng để cho Mộ Dung Thất Thất ở nơi khác, nhờ cậy riêng hoàng thái hậu Đông Phương Lam, để cho Mộ Dung Thất Thất ở tại tẩm cung của bà.
Chờ sau khi Phượng Thương đi, Mộ Dung Thất Thất đi vào Cẩm Huyền Cung liền thấy được Đông Phương Lam.
Bắc Chu quốc thắng ở cuộc thi tranh bá, chuyện này Đông Phương Lam đã sớm biết. Trước kia mặc dù có chút không cam lòng, nhưng nếu như đã đánh cuộc, Mộ Dung Thất Thất thắng, bà phải đáp ứng, cho nên mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn ngầm đồng ý hôn sự này.
Hiện tại, Phượng Thương ở trước ngày tân hôn đem Mộ Dung Thất Thất đưa đến Cẩm Huyền Cung của Đông Phương Lam, khiến cho trong lòng lão thái hậu có bao nhiêu vui mừng. Xem ra ở trong lòng Phượng Thương, người làm hoàng ngoại tổ mẫu như bà vẫn đáng giá tín nhiệm. Đồng thời, Đông Phương Lam cũng thấy rõ ràng vị trí quan trọng của Mộ Dung Thất Thất trong lòng của Phượng Thương, nếu không hắn như thế nào lại đem tân nương phó thác cho bà đây?
“Ngồi đi!” Đông Phương Lam chỉ vào cái ghế bên cạnh, Mộ Dung Thất Thất vừa đi qua, Tuyết Nhi trong ngực Đông Phương Lam liền nhảy xuống, vừa đong đưa chạy đến dưới chânMộ Dung Thất Thất: “Gâu, gâu, gâu” Tuyết Nhi ngoắt cái đuôi, ở bên chân Mộ Dung Thất Thất đi từ từ.
“Xem ra Tuyết Nhi rất thích ngươi.” Đông Phương Lam có chút kinh ngạc, cháu gái của bà nhiều như vậy, cũng chưa từng thấy Tuyết Nhi quá thân mật đối với người nào như vậy. Mộ Dung Thất Thất lần đầu tiên tới, Tuyết Nhi đã liền thích nàng như vậy, xem ra, thiếu nữ này hẳn là có chỗ hơn người.
Mộ Dung Thất Thất cũng không biết, chỉ bằng con chó như quả tuyết cầu này, cảm tình của Đông Phương Lam đối với nàng tăng lên rất nhiều, nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tuyết Nhi, Tuyết Nhi tựa hồ rất hưởng thụ, híp mắt, cọ bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, giống như muốn nàng ôm.
“Đứa nhỏ này, thế nhưng lại thích ngươi.” Đông Phương Lam nhìn Tuyết Nhi với ánh mắt vô cùng ôn nhu, giống như nhìn con gái của mình.
Thấy vẻ mặt Đông Phương Lam, Mộ Dung Thất Thất có chút đồng tình với vị lão nhân trước mắt này, không biết lúc nói đến chuyện thảm kịch mười lăm năm trước, bà như thế nào chịu nổi bi thương đây? Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, trong lòng có bao nhiêu sức để chịu đựng a?
Nghe nói hoàng thái hậu Bắc Chu quốc rất tin Phật, kể từ khi con gái và con rể qua đời, hàng năm đều lên chùa lễ Phật. Nói như vậy Đông Phương Lam thích sự thanh tịnh ở chùa, có lẽ mỗi khi thấy cả thành phồn hoa này, sẽ làm cho bà càng thêm bi thương, càng thêm nhớ nhung con gái cùng con rể, mà ở chùa ăn chay lễ Phật, vì con gái con rể cùng ngoại tôn nữ chưa xuất thế cầu phúc, sẽ làm tâm tình của bà thanh tịnh.
Mộ Dung Thất Thất ôm Tuyết Nhi vào trong ngực, ngồi ở trước mặt Đông Phương Lam.
Từ chỗ Phượng Thương biết được kẻ đầu sỏ thảm kịch mười lăm năm trước là Hoàn Nhan Liệt, nhìn lại Đông Phương Lam, Mộ Dung Thất Thất vô cùng thương tiếc vị lão nhân này. Phượng Thương sợ là cũng sẽ không đem chân tướng nói ra cho hoàng ngoại tổ mẫu biết. Người lớn tuổi như vậy nếu biết chân tướng sự tình, sợ là càng thêm chịu không được.
Mộ Dung Thất Thất không nói chuyện, chỉ chậm rãi vuốt lông của Tuyết Nhi, Đông Phương Lam vẫn nhìn Mộ Dung Thất Thất, chờ tới lúc Thanh cô bưng trà cùng điểm tâm tới, Đông Phương Lam đột nhiên nói một tiếng “Thật giống!”
“Tiểu thư, ngài nói giống cái gì?” Thanh cô bưng trà cho Đông Phương Lam.
“Thanh cô, lúc trước ai gia không phải nói, cảm giác thấy ánh mắt của Chiêu Dương công chúa giống như một người sao, hôm nay thấy nàng ôm Tuyết Nhi như vậy, ai gia mới nhớ tới, năm đó Minh Nguyệt cũng ôm Bảo Tuyết như vậy.”
Bảo Tuyết trong miệng Đông Phương Lam, là chỉ Tuyết Nhi trong ngực Mộ Dung Thất Thất, cũng là một con chó Nhật màu trắng. Nghe Đông Phương Lam nói như vậy, Thanh cô cũng cẩn thận đánh giá Mộ Dung Thất Thất nhiều lần, cuối cùng cũng gật đầu liên tục: “Đúng a! Tiểu thư vừa nói, nô tỳ cũng cảm thấy cử chỉ thần thái của Chiêu Dương công chúa, đặc biệt là đôi mắt kia, cực kỳ giống Minh Nguyệt công chúa của chúng ta. Thật là cực kỳ giống.”
Lời nói của chủ tớ bọn họ truyền tới tai Mộ Dung Thất Thất, làm cho nàng sửng sốt. Ánh mắt của nàng giống như Minh Nguyệt công chúa? Mộ Dung Thất Thất lúc này nghĩ tới đêm đó, hắc y nhân lúc thấy nàng cũng gọi một tiếng “Minh Nguyệt”, chẳng lẽ cũng là nói ánh mắt của nàng giống như Minh Nguyệt công chúa?
Đông Phương Lam si ngốc nhìn Mộ Dung Thất Thất, trong mắt dần dần có lệ nóng.
“Ai gia dưới gối chỉ có Minh Nguyệt là con gái, từ nhỏ nàng là bảo bối trong lòng của ai gia, thật giống như ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ rơi. Minh Nguyệt đặc biệt hiểu chuyện, từ nhỏ cũng biết quan tâm người. Trên thế giới này người để cho ai gia nhớ thương nhất không phải là tiên hoàng, mà là Minh Nguyệt.”
Chẳng biết tại sao, Đông Phương Lam đột nhiên nói hết ý nghĩ của mình, nhìn Mộ Dung Thất Thất, chậm rãi nói chuyện xưa của Hoàn Nhan Minh Nguyệt .
“Minh Nguyệt gả cho Phượng Tà, ai gia đặc biệt cao hứng. Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Phượng Tà nhân phẩm tốt, năng lực lớn, ai gia rất thích người con rể này, ta hi vọng bọn họ có thể thật dài thật lâu như vậy, ân ân ái ái, bạc đầu giai lão.”
“Nhưng mà vận mệnh trêu cợt người. Ai gia không nghĩ tới bọn họ sẽ chết ở Nhạn Đãng sơn.” Nói đến đây, trong ánh mắt Đông Phương Lam có chút lệ nóng.
“Ai gia biết, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, nhưng mà vừa nghĩ tới ngươi là con gái của Mộ Dung Thái, ai gia cũng rất không vui. Cho dù hiện tại, trong lòng ai gia cũng không ngăn được sợ hãi.” Đông Phương Lam vuốt bộ ngực mình nói: “Nhưng mà Thương Nhi thích ngươi. Ai gia cũng nhìn ra được đứa bé kia mất đi cha mẹ, đã đủ bất hạnh rồi, nếu như ai gia phản đối nữa, như vậy Thương Nhi quả thực quá khổ rồi. Ai gia không muốn chia rẽ các ngươi.”
Nói đến đây, nước mắt của Đông Phương Lam rơi xuống. Chẳng biết tại sao, thấy vị lão phụ nhân trước mắt này rơi lệ, trong lòng Mộ Dung Thất Thất cũng rất khó chịu, nàng đứng dậy đến trước mặt Đông Phương Lam, lấy ra khăn tay nhẹ nhàng đưa cho Đông Phương Lam lau nước mắt trên gương mặt .
“Ngoại tổ mẫu, đã khổ sở nhiều rồi! Ta với vương gia sẽ cùng nhau hiếu thuận với ngài.”
Một tiếng “ngoại tổ mẫu”, khiến cho trong lòng Đông Phương Lam cảm khái vạn lần, mà Mộ Dung Thất Thất ôn nhu lau nước mắt cho bà, khiến cho sự cứng rắn sau cùng trong lòng vị lão nhân này cũng bị hòa tan: “Năm đó, tiên hoàng băng hà, Minh Nguyệt cũng như vậy ở bên cạnh ai gia, vì ai gia gạt lệ, trấn an ai gia nàng nói: “mẫu hậu, ta cùng Phượng Tà sẽ hiếu kính với ngài, ngài đừng quá khổ sở”
Xúc cảnh sinh tình, tất cả bi thương cùng tịch mịch nảy lên trong ngực Đông Phương Lam, Mộ Dung Thất Thất khiến cho bà nhớ lại chuyện cũ, những chuyện tốt đẹp khó quên trong quá khứ kia cứ nhất nhất hiện lên trước mắt Đông Phương Lam. Thân ảnh của Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Mộ Dung Thất Thất chồng lên nhau, khiến cho Đông Phương Lam bị hoa mắt.
“Minh Nguyệt! Minh Nguyệt!” tay Đông Phương Lam run rẩy vuốt ve ở trên mặt Mộ Dung Thất Thất: “Minh Nguyệt, con có biết mẫu hậu rất nhớ con không? Minh Nguyệt của ta….”
Đông Phương Lam ôm Mộ Dung Thất Thất, nước mắt tuôn đầy mặt, những kiên cương mấy năm này ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn sụp đổ, còn lại chỉ có từ mẫu bi thương nhớ thương con gái mà thôi.
Biết Đông Phương Lam đau khổ, Mộ Dung Thất Thất vẫn không nhúc nhích, chỉ tùy ý ôm lấy lão nhân. Nàng nhẹ nhàng giúp Đông Phương Lam thuận khí. Vị lão nhân này thật sự là quá đáng thương. Đến bây giờ còn chẳng hay biết gì.
Đông Phương Lam khổ sở, khiến cho Mộ Dung Thất Thất đau lòng cho vị lão nhân này, nhưng ngược lại càng thêm hận hậu quả do Hoàn Nhan Liệt gây ra. Người này làm sao lại ác tâm như vậy? Làm hại người ta mất đi thân nhân. Hắn rốt cuộc tại sao muốn làm như vậy?
Đông Phương Lam khóc thật lâu, lâu đến mức quên cả thời gian, cuối cùng lão nhân mệt mỏi ngủ ở trong ngực Mộ Dung Thất Thất. Lúc Mộ Dung Thất Thất cùng Thanh cô đỡ Đông Phương Lam chuyển đến trên giường, sau khóe mắt lão nhân vẫn còn nước mắt.
“Công chúa, cực khổ cho ngài rồi.” Thanh cô có chút áy náy nhìn đầu vai của Mộ Dung Thất Thất bị nước mắt của Đông Phương Lam làm ướt đẫm: “Ngày mai là ngày thành thân của ngài cùng Vương gia, hôm nay thế nhưng. . . . . .”
“Thanh cô, ngài không cần khách khí. Thái hậu cũng là xúc cảnh sinh tình. Huống chi nàng là ngoại tổ mẫu của vương gia, sau này cũng là trưởng bối của ta, đây vốn là việc ta phải làm.” Mộ Dung Thất Thất một lần nữa lau nước mắt sau khóe mắt cho Đông Phương Lam, nhìn sâu vị lão nhân này một cái: “Thanh cô, thái hậu làm phiền ngài chiếu cố.”
Mộ Dung Thất Thất lui ra, đóng lại cửa, Đông Phương Lam mở mắt. Đáy mắt một mảnh tia máu màu đỏ: “Thanh cô!”
“Tiểu thư, ta ở đây.”
“Thanh cô, đem mũ phượng cũng khăn chùm của Minh Nguyệt lúc làm đám cưới tìm ra đây. Đưa cho đứa nhỏ này. Để cho nàng ngày mai mặc y phục xuất giá của Minh Nguyệt.”
“Tiểu thư.” Thanh cô tinh tường hiểu tầm quan trọng của mũ phượng và khăn chùm của Hoàn Nhan Minh Nguyệt ở trong lòng Đông Phương Lam, hiện tại đưa cho Mộ Dung Thất Thất, chẳng lẽ đã chấp nhận thân phận của nàng?
“Ai gia già rồi, tầm nhìn cũng không hẹp như vậy. Nàng là cô nương tốt. Là một cô nương tốt.” Phân phó xong những thứ này, Đông Phương Lam hơi mệt chút, chậm rãi nhắm mắt lại. Đây là khoảng thời gian đầu tiên Mộ Dung Thất Thất rời xa Phượng Thương, mặc dù hai người bọn họ cũng không có hành động gì vượt rào, cũng không có ngủ cùng giường, nhưng mà ít nhất mỗi ngày gặp nhau, hơn nữa buổi tối chỗ hai người ở cũng cách nhau không xa.
Hôm nay là ngày độc thân cuối cùng, Mộ Dung Thất Thất muốn một mình một người ở Cẩm Huyền Cung xa lạ này, chờ Phượng Thương ngày mai tới cung rước nàng, điều này làm cho Mộ Dung Thất Thất có chút không quen.
Mộ Dung Thất Thất mở ra rương gỗ trước mặt, nơi này chứa đồ giá y mà Lý Thu Thủy chuẩn bị cho nàng, ngày mai sẽ mặc.
Mở rương gỗ ra, Mộ Dung Thất Thất bỗng nhiên ngửi thấy được một mùi vị khác thường, giống như mùi hoa bách hợp. Cẩn thận ngửi lần nữa, cỗ mùi lạ này đến từ đồ giá y. Không! Không phải là hoa bách hợp, mà là mùi mị hương của dược vật, nếu không phải nàng đối với mấy cái này hiểu rất rõ, căn bản sẽ không phát hiện ra cái này.
Lý Thu Thủy thế nhưng lại thêm mùi hương lạ lùng vào giá y, điều này làm cho Mộ Dung Thất Thất vô cùng bất khả tư nghị. Tại sao lại như vậy? Tại sao bà ta lại làm như vậy? Chẳng lẽ là vì thúc đẩy nàng viên phòng cùng Phượng Thương sao? Nhưng vì sao lại phải phí công lớn như vậy? Hơn nữa mùi thơm lạ lùng này không giống với mị tình hương bình thường, mà đối với cơ thể con người còn có hại. Chẳng lẽ Lý Thu Thủy không biết sao?
Lần nữa nhớ lại lúc trước khi rời đi, Lý Thu Thủy nói mấy lời không giải thích được, Mộ Dung Thất Thất càng nghĩ càng cảm thấy Lý Thu Thủy có vấn đề, lúc này lại thấy bộ giá y này.
Đang lúc Mộ Dung Thất Thất tính toán đi tìm Tô Mi cùng Tố Nguyệt, một người áo đen xuất hiện ở trước mặt nàng, nhìn lên, lại là người đeo mặt nạ con nít kia.
Mộ Dung Thất Thất trong tay lấy ra hai cây sợi tơ, nghĩ muốn tập kích người nọ, không ngờ hắn lại xoay người bỏ chạy. Lần này không thể để cho hắn dễ dàng chạy mất. Mộ Dung Thất Thất bám theo phía sau hắc y nhân thật chặt.
Người này tựa hồ cố ý cùng Mộ Dung Thất Thất giữ một khoảng cách, vừa không làm cho nàng đuổi kịp mình, vừa không để cho Mộ Dung Thất Thất cách quá xa. Mộ Dung Thất Thất đi theo phía sau hắc y nhân, bay theo trong ban đêm yên tĩnh. Hắc y nhân dẫn theo Mộ Dung Thất Thất rẽ nhiều lần, cuối cùng nhảy vào một biệt viện. Mộ Dung Thất Thất không hề nghĩ ngợi, cũng đi theo nhảy xuống.
Nơi này, là một thiên điện của Cẩm Huyền Cung, Mộ Dung Thất Thất thấy hắc y nhân vào thiên điện, nàng cũng đi theo vào.
Trong điện sạch sẽ, màn che dài làm bằng cẩm bạch rũ trong điện, cũng giống lúc trước, hắc y nhân một lần nữa biến mất vô ảnh vô tung, cả trong điện nhìn không thấy bóng người hắc y nhân.
Hắc y nhân kia rốt cuộc là người nào? Mộ Dung Thất Thất vuốt tơ vàng trong tay, cẩn thận đánh giá hết thảy trong điện, lúc xoay người, thấy được trên tường treo một bức họa.
“Ái nữ Minh Nguyệt” Trước bức họa, là một khối bài vị đen nhánh. Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng đọc dòng chữ trước mắt, một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn bức tranh.
Vừa nhìn thấy cô gái trong bức tranh, Mộ Dung Thất Thất ngây dại. Người nọ là Hoàn Nhan Minh Nguyệt sao? Vì sao, vì sao Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng nàng lớn lên giống nhau như vậy? Quả thực là giống nhau như đúc.
Mộ Dung Thất Thất không nhịn được đưa tay lên sờ nhân vật trong bức tranh, nàng kia cười yếu ớt ngồi bên cửa sổ đọc sách, vẻ mặt tự nhiên hào phóng, ngũ quan hoàn mỹ tinh xảo. Trên bức họa viết : “Ái thê Minh Nguyệt”, chấp bút là “Phượng Tà” .
“Hoàn Nhan Minh Nguyệt! Nếu như ngươi là Hoàn Nhan Minh Nguyệt, ta đây là ai?” Mộ Dung Thất Thất dỡ mặt nạ trên mặt xuống, nhìn cô gái trong bức tranh. Có một ý nghĩ xuất hiện ở trong đầu Mộ Dung Thất Thất, nhưng nàng không dám suy nghĩ, cũng không dám đi chứng nhận.
Nếu như, nàng là con gái của Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà, vậy nàng tại sao lại xuất hiện ở Mộ Dung phủ, còn lấy thân phận con gái của Mộ Dung Thái để sống? Lúc đứa trẻ trong bụng Hoàn Nhan Minh Nguyệt chết mới được bảy tháng, nếu Hoàn Nhan Minh Nguyệt thật đã chết rồi, vậy đứa trẻ kia làm sao sống?
Khó trách Lý Thu Thủy lúc nhìn thấy mặt nàng lại kêu giống, chẳng lẽ là nói nàng giống như Hoàn Nhan Minh Nguyệt sao? Hắc y nhân kia rốt cuộc là người nào? Hắn không phải là biết cái gì chứ? Cho nên mới thất thanh kêu lên tên : “Minh Nguyệt”, mới có thể dẫn mình tới cái chỗ này?
Khó trách nàng nhìn thấy Đông Phương Lam sẽ cảm thấy thân thiết, Đông Phương Lam cũng nói nàng có thần thái cử chỉ cùng ánh mắt giống như Hoàn Nhan Minh Nguyệt. Nếu như thân phận chân thật của nàng là con gái của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, như vậy tất cả không có gì để giải thích rồi.
Nhưng mà, Mộ Dung Thất Thất thật không dám suy nghĩ tất cả những thứ này. Nếu thật như vậy, nàng cùng Phượng Thương không phải là huynh muội sao? Huynh muội yêu nhau? Loạn luân? Nàng đã yêu thân ca ca của mình, tại sao lại như vậy?
Chân Mộ Dung Thất Thất mềm nhũn, thống khổ ngồi dưới đất. Nhìn lên mĩ nhân trong bức họa, nước mắt Mộ Dung Thất Thất theo gương mặt rơi xuống.
Nếu như tất cả là sự thật, nàng đã tìm được cha mẹ ruột của mình rồi, hẳn là cao hứng mới phải, nhưng mà, nếu như hết thảy là sự thật, nàng cùng Phượng Thương phải làm sao bây giờ? Bọn họ mới vừa thề non hẹn biển, mới vừa thề yêu nhau đến lâu dài, hiện tại tại sao lại xuất hiện biến cố như vậy?
Trong điện vắng ngắt, trước linh bài bên cạnh hai cây nến một người lặng yên rơi lệ, ánh nến đốt lập lòe, đem bóng dáng của Mộ Dung Thất Thất kéo dài vô hạn.
Làm sao bây giờ? Mộ Dung Thất Thất vẫn tự xưng là thông minh hiện tại cũng không biết nên xử lý vấn đề này như thế nào? Tới Nam Lân vương phủ, tìm Phượng Thương nói cho rõ sự tình ? Nhưng mà nếu biết rõ ràng rồi thì phải làm thế nào đây, biết rõ thân phận, cũng là ý nàng muốn cùng hắn chia tay lâu dài, sau này cũng đã không thể ở cùng nhau.
Lúc này, Mộ Dung Thất Thất cỡ nào hi vọng mình là một con đà điểu, đem mình vùi đầu trong đôi cánh rộng rãi, quên hết thảy phiền não. Giờ khắc này, nàng có chút hận cái người mang nàng đến đây, hắc y nhân mang mặt nạ con nít. Hắn vì sao phải vạch trần một màn tàn nhẫn này như vậy, chẳng lẽ thấy nàng tâm tê phế liệt, hắn rất vui vẻ sao?
Nếu hắn là người biết chuyện, vì sao không sớm xuất hiện? Vì sao lại vào lúc nàng động tâm động tình hắn mới nói rõ chân tướng? Người này tại sao lại ác như vậy?
Một loại cảm xúc xuất hiện hiện trong lòng Mộ Dung Thất Thất, nàng cỡ nào muốn dựa vào trong ngực Phượng Thương khóc thật lớn một lần. Nhưng khóc thì có tác dụng gì? Nếu như Phượng Thương là anh ruột của nàng, bọn họ là anh em yêu nhau, cũng không có cách nào tiếp tục được nữa.
Vô luận kiếp trước hay kiếp này, mặc dù gặp phải nhiều khó khăn như vậy, Mộ Dung Thất Thất thủy chung vẫn luôn kiên cường, cười đối mặt, nhưng chuyện hôm nay tới quá đột nhiên, đột nhiên tới mức nàng căn bản không cách nào tiếp nhận cái kết quả này.
Làm sao bây giờ? Mộ Dung Thất Thất đầu óc hỗn loạn, lùi bước hay là rời đi?
Phượng Thương đã gần trong gang tấc, nhưng sự thật kéo dài khoảng cách của bọn họ không thể nào thay đổi. Huynh muội mến nhau chắc chắn sẽ không được người đời chấp nhận nổi, đợi đến khi chân tướng rõ ràng, bọn họ sẽ thân bại danh liệt.
Chẳng lẽ muốn rời đi sao? Lúc này rời đi, chạy trốn thật xa, rời xa Phượng Thương, rời xa đoạn tình cảm này sao? Như vậy, nàng làm sao có thể làm được? Muốn dứt bỏ đoạn tình này, buông tha cho đoạn tình yêu này, nàng như thế nào có thể bỏ xuống được?