Chương 51: Bạch Liên Hoa, Lục Trà Nữ (5)
Thời gian một nén hương đã hết.
Lão Tiêu vừa lên tiếng, đám người Giang Tập Nguyệt dừng bút, cười đắc ý nhìn thành quả của mình.
Đám người Vân Nhiễm bên này lại bày ra vẻ tiếc nuối, làm người ta suy đoán các nàng vẽ không đẹp bằng người.
Giang Tập Nguyệt nhìn thần thái của Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh càng thêm sung sướng, nhìn lão Tiêu mở miệng: “Lão Tiêu, mời ngươi mở bức họa, ọi người cùng bình phẩm xem chúng ta ai cao hơn một bậc.”
“Được,” Lão Tiêu đáp lời, mở hai bức họa ra ọi người cùng ngắm.
Nhóm Giang Tập Nguyệt vẽ chính là bức họa mục đồng diễn xuân, cỏ xanh mơn mởn, hoa trải rộng, mục đồng cưỡi trên một con trâu, phía trên là bầu trời xanh, dưới chân là cỏ xanh hoa mềm, không xa là dòng suối nhỏ, trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, đồng tử đáng yêu quả là một bức tranh tinh xảo động lòng người, có thể nói kỹ xảo vẽ của ba người đã đạt đến trình độ lư hỏa thuần thanh, rõ ràng là ba người cùng vẽ, nhưng lại nhìn như từ tay một người vẽ, trên tranh còn có lời đề từ.
Lập tức mọi người ca ngợi không dứt, đều nói ba vị là cao thủ họa sư là tài nữ Lương Thành.
Giang Tập Nguyệt ánh mắt cao ngạo nhìn về phía ba người Vân Nhiễm, cười như không cười phân phó lão Tiêu: “Lão Tiêu, ọi người xem bức tranh của Lam tiểu thư cùng quận chúa đi.”
Lão Tiêu phất tay, có hai hạ nhân liền mang bức vẽ của nhóm Tiểu Lăng mở ra, khiến mọi người có chút không hiểu, bức tranh chỉ có đơn điệu hoa mai ngũ sắc cùng một bài thơ, hoa cũng là hoa đẹp, thơ cũng là thơ hay, nhưng tổ hợp lại có chút đơn giản, không thể so với bức mục đồng diễn xuân của Giang Tập Nguyệt.
Mọi người bàn tán xôn xap, nhìn Lam Tiểu Lăng, lại nhìn Giang Tập Nguyệt, trong đó không ít người đều nhận định Lam tiểu thư thua chắc rồi. Chẳng những mất ngọc kỳ lân ba ngàn lượng, còn phải đứng trước mặt mọi người nhận mình là bao cỏ, thật đúng là làm khó người.
Định vương có chút giật mình, hắn nghĩ Vân Nhiễm bình tĩnh như vậy hẳn đã nắm chắc phần thắng, không ngờ cũng chỉ là một bức tranh tầm thường, bức này rõ ràng không địch lại được ba người Giang Tập Nguyệt, ánh mắt Sở Dật Lâm nhìn về phía Nam Tiểu Lăng, người thua không những mất ngọc kỳ lân, còn phải tự nhận mình là bao cỏ, đây mới là đả thương người.
Chẳng lẽ Vân Nhiễm cùng Lam tiểu thư từng có xích mích, nên cố ý hại nàng thua trận, lúc này trong lòng Tiểu Lăng cũng bất an, tuy rằng Vân Nhiễm đã cùng nàng nó qua bức tranh này có điểm huyền diệu, nhưng nghe bốn phía bàn tán, nàng vẫn có chút sợ hãi.
Giang Tập Nguyệt khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý, nhìn Nam Tiểu Lăng: “Lam tiểu thư, ngươi cho rằng hai chúng ta ai là người thắng.”
Giang Tập Nguyệt dứt lời, Mai Nhược Hàn đã tiếp lời: “Giang tỷ tỷ, người nói lời này không phải là thừa sao, Làm tiểu thư dĩ nhiên biết rõ ai là người thắng.”
Đây chính là khinh bỉ, Lam Tiểu Lăng sắc mặt tối sầm muốn động thủ, Vân Nhiễm nhanh tay giữ nàng lại nhìn về phía lão Tiêu: “Lão Tiêu, hãy cho người dùng miếng vải đen che khuất ánh sáng.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, bốn phía lại xôn xao bàn tán: “Đây là có ý gì?”
“Bức họa này có gì đặc biệt sao?”
“Nhìn bộ dáng quận chúa, chỉ sợ là muốn làm trò.”
Rất nhiều người đều hứng thú, Giang Tập Nguyệt nhìn Vân Nhiễm, sắc mặt trầm xuống, kia cũng chỉ là môt bức tranh bình thường, nàng ta thật nhìn không ra có điểm nào đặc biệt, tóm lại nếu các nàng muốn thắng chỉ băng một bức họa như vậy là tuyệt đối không có khả năng.
Lão Tiêu nhìn về phía Định vương xin chỉ thị, Sở Dật Lâm đồng ý gật đầu.Thấy vậy Giang Tập Nguyệt lại nắm chặt tay, trong lòng càng thêm oán hận Vân Nhiễm.
Tứ Phương Quán rất nhanh tìm miếng vải đen đem che ánh sáng lại, bốn phía đều tối như mực, mọi người ngừng thở, nhìn chằm chằm một chỗ, đột nhiên bên trong tấm màn có ánh lửa, Vân Nhiễm đốt bức tranh của các nàng.
Mọi người đều ngây dại, đây là quận chúa muốn làm gì? Sao lại đốt bức tranh, Giang Tập Nguyệt phản ứng nhanh nhạy quát: “Quận chúa là có ý gì, vì sao lại đốt bức tranh, cho dù có đốt, mọi người cũng đã nhìn thấy, tranh của các người không thể so sánh với tranh của chúng ta.”
Bốn phía không ít người gật đầu, đúng vậy, nếu quận chúa muốn hủy bức tranh để tiêu hủy bằng chứng là không có khả năng, bọn họ đều đã nhìn thấy. Đang lúc mọi người bán tán xôn xao Vân Nhiễm đã đốt xong bức tranh biến thành tro tàn, đúng lúc này kỳ tích đã xảy ra.
Trong bóng đêm, vang lên một âm thanh rất nhỏ, sau đó là mùi thơm nhẹ nhàng thanh nhã của hoa mai, còn có từng đóa hoa mai nở rỗ giữa không trung, càng lúc càng có nhiều hoa mai sáng rực trong bóng tối.
Mọi người đầu tiên là ngây dại, sau đó có người kêu lên:
“Giận phóng hoa mai ngũ sắc.”
“Trời ạ, thật sự là hoa mai ngũ sắc nở rộ, còn có tỏa ra mùi hương.”
“Là thật a, thật sự là kỳ diệu.”
Tứ Phương Quán tràn ngập tiếng kinh hôm rất nhiều người ngạc nhiên thét chói tai, chưa bao giờ chứng kiến một màn thần kỳ như vậy, đốt bức tranh lại tái hiện cảnh giống như thật.
Đến lúc nàng tâm Lam Tiểu Lăng mới buông xuống, khóe môi nở nụ cười vui sướng cầm tay Vân Nhiễm: “Cám ơn ngươi, Quận chúa.”
Vốn hôm nay đã định nàng thất bại, không ngờ quận chúa vừa ra tay đã xuất ra kỳ chiêu, khiến Giang Tập Nguyệt muốn thắng cũng khó.
Xem mọi người kích động như vậy, ván này khẳng định các nàng thắng chắc rồi.
Một bên Hạ Tuyết Dĩnh ngạc nhiên nhìn hồng mai trong bóng tối, phong cảnh hoa lệ sống động, ngoài hoa mai nở rộ còn có một hàng câu thơ, có người chậm rãi đọc lên, rất nhiều người lại tán thưởng thơ hay.
Thật sự là một bức tranh độc nhất vô nhị, có thể nói là tuyệt nhất thiên hạ.
Nam Tiểu Lăng hân hoan, đám người Giang Tập Nguyệt mặt mày lại u ám khó coi đến cực điểm, không ngờ còn có thủ pháp vẽ như vậy, làm người ta căm tức, giờ phút này nàng ta tâm lạnh sợ ngây người, chỉ nghĩ phải tự nói ra minh là bao cỏ, cả người như chìm trong hồ băng.
Bất quá Giang Tập Nguyệt cũng không phải hạng người vô năng, đầu có nhanh chóng chuyển động.
Nang thân là tiểu thư phủ Tuyên Bình hầu, tương lai có thể gả đến nhà quyền quý, sao có thể tự nhận mình là bao cỏ, nếu nàng thật sự nói, chỉ sợ cuộc sống về sao của nàng sẽ mờ mịt. Nhưng là tự mình đồng ý, lại có Định vương đồng ý, nếu nàng không nói, sẽ bị đánh ba mươi đại bản, nàng biết rất rõ nếu chịu đại bản không chết thì cũng trọng thương cho nên nàng cũng không muốn bị đánh, hiện tại phải làm sao mới tốt đây.
Giang Tập Nguyệt đang nghĩ đối sách, hoa mai ngũ sắc đã tan biến, tấm màn đen được kéo ra, mọi người vỗ tay ầm ầm như sấm.
Không ít người hưng phấn đứng lên, trong đó có nhị công tử nhà Lễ bộ Thị lang Diêu Thanh Sơn kích động hỏi Vân Nhiễm.
“Quận chúa Trường Bình, xin hỏi người tranh này được gọi là gì?”
Vân Nhiễm bình bình đạm đạm lên tiếng: “ Ngũ sắc lưu quang họa.”
Đây là vô tình trong lúc chế thuốc, lợi dụng oánh quang phấn cùng với vài loại thảo dược có chứa màu sắc, mùi hương mới có thể tạo ra lưu quang kì diệu, nàng vốn là muốn để mình khi rảnh rỗi có thể ngắm cảnh, không ngờ hôm nay lại đem ra giáo huấn Giang Tập Nguyệt không biết trời cao đất rộng.
“Ngũ sắc lưu quang họa, thật là kỳ diệu.”
“Đúng vậy, cho tới giờ vẫn chưa từng thấy qua bức tranh nào động lòng người như vậy.”
Lại có một nam nhân hỏi Vân Nhiễm: “Quận chúa, ngũ sắc lưu quang họa, nếu như vẽ bức khác cũng có tác dụng kỳ diệu như thế sao?”
Vân Nhiễm gât đầu: “Đúng vậy.”
Mọi người đều ô lên, kích động, muốn biết phương pháp chế tạo ngũ sắc lưu quang họa, đáng tiếc phương pháp chế tác độc đáo như vậy, khẳng định quận chưa sẽ không muốn tiết lộ ra.
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn nhóm Giang Tập Nguyệt, lúc này khuôn mặt cao ngạo kia đã hơi trắng bệch.
Vân Nhiễm lại đảo ánh mắt qua lão Tiêu: “Lão Tiêu, chúng ta cũng Giang tiểu thư, ai cao hơn một bậc.”
Lão Tiêu không hề nghĩ ngợi, tươi cười đap: “Dĩ nhiên là nhóm quận chúa vẽ tốt hơn.”
Lão Tiêu vừa dứt lời, mọi người cũng phụ họa thêm: “Đúng vậy, bức tranh của quận chúa có thể nói là thiên hạ đệ nhất tuyệt, các bức tranh bình thường không thể so sánh, trận này quận chúa cùng Lam tiểu thư thắng.”
“Đúng vậy, quận chúa cùng Lam tiểu thư thắng.
…
Giang Tập Nguyệt nghe mọi người nói, không tự chủ được, chân mềm nhũn, trên người toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt Triệu Thanh Nghiên cùng Mai Nhược Hàm cũng không khá hơn bao nhiêu, bình thường các nàng tự ình cao hơn người, không nghĩ tới hôm nay bị đánh bại, là vì tự mình khinh người.
Giang Tập Nguyệt có bao nhiêu thảm Nam Tiểu Lăng có bấy nhiêu cao hứng, hôm nay nàng căn bản không nghĩ tới thứng Giang Tập Nguyệt, hiện tại nhờ có quận chúa lại thắng, sao nàng không vui cho được, vô duyên vô cớ được ngọc kỳ lân trị giá ba ngàn, còn mạnh mẽ đả kích Giang Tập Nguyệt, thật sự là đại sung sướng.
Nam Tiểu Lăng nhìn Giang Tập Nguyệt: “Giang Tập Nguyệt, ngươi còn chờ cái gì, đem ngọc kỳ lân ba ngàn đưa cho ta.”
Lão Tiêu liếc nhìn Giang Tập Nguyệt, Giang Tập Nguyệt cắn răng gật đầu, lão lập tức phân phó người lấy ngọc kỳ lân giao cho Nam Tiểu Lăng. Nam Tiểu Lăng cầm lấy quan sát cẩn thận, ba ngàn lạng bạc với nàng cũng không có ý nghĩa gì, nhưng đây là chiến lợi phẩm, thật sự làm cho người ta cao hứng.
Nàng ta vừa vuốt ve ngọc kỳ lân lại nhìn Giang Tập Nguyệt: “Giang tiểu thư hình như đã quên mất một chuyện cá cược? Hiện tại nên thực hiện.”
Mọi người trong Tứ Phương quán đang ồn ào đều im lặng, rất nhiều người nhớ tới lúc cá cược, nếu ai thua thì phải tự nói mình là bao cỏ.
Không ít nam tử thấy Giang Tập Nguyệt trẻ trung xinh đẹp, nếu phải nói ra những lời như vậy thật là đau lòng.
Mai Nhược Hàm đứng lên: “Nam Tiểu Lăng, ngươi đừng khinh người quá đáng, mọi người đều là bằng hữu, sao phải cả vú lấp miệng em, chẳng lẽ nhất định phải thành kẻ thù?”
Nam Tiểu Lăng nhíu mày, nhìn Mai Nhược Hàm: “Ta muốn hỏi Mai tiểu thư, nếu hôm nay đổi lại người thua là ta, các ngươi có thể bỏ qua cho ta sao?”
Lời này vừa nói ra trong lòng mọi người đều hiểu. với tính cách của Giang Tập Nguyệt nhất định sẽ không tha cho Lam Tiểu Lắng, cho nên chén rượu đắng ngày hôm nay, cũng chỉ có thể để nàng ta tự mình nuốt xuống. Tại nàng ta tự cao đắc ý khinh người, nên mới bại thảm hại.
Giang Tập Nguyệt đang vắt óc suy nghĩ làm sao để có thể vừa không phải nói ra, vừa không phải nhận ba mươi đại bản.
Trong Tứ Phương Quán người người đều nhìn Giang Tập Nguyệt, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp giờ biến sắc, khiến người ta thương tiếc, thậm chí còn có vài vị công tử tính toán muốn thay Giang Tập Nguyệt cầu tình xin Định vương gia nương tay.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng vó ngựa dồn dập, có người chạy vào kêu to: “Không tốt, người của Giám sát ti tới đây.”
“Giám sát ti?,” không ít người vừa thấy đã mặt đã tái mét, phải biết rằng người trong giám sát ti đều là thái giám, người nào người nấy đều tâm ngoan thủ lạt, nếu rơi vào trong tay bọn họ, không chết cũng trọng thương. Những người đang ngồi ở đây đều có thân phận hiển hách, thâm chí có không ít người là thiên kim, công tử nhà quan lớn, vừa nghe giám sát ti đến trong lòng lại bất an.
Vân Nhiễm và Lam Tiểu Lăng nhìn nhau, trong lòng có chút tiếc hận, các nàng còn muốn nghe Giang Tập Nguyệt tự nhận mình là bao cỏ.
Đám người Triệu Thanh Nghiên lại thở dài nhẹ nhõm, Đường Tử Khiên cùng Tần Dục Thành cũng tiếc hận, tuy rằng Giang Tập Nguyệt có tài, có mạo, nhưng cá tính lại kiêu ngạo, lúc nào cũng bày ra bộ dáng ra là đệ nhất tài nữ khiến bọn họ cũng không thích nữ nhân này. Đang mong chờ nàng ta tự nhận mình la bao cỏ, giám sát ti lại phá hủy, Đường Tử Khiên không khỏi buồn bực.
“Giám sát ti ái nam ái nữ kia, không đi bắt quan to trong triều nhận tham ô hối lộ, chạy đến Tứ Phương Quán làm gì?”
“Ngươi không phải không biết, từ khi Yến Kỳ chưởng quản Giám sát ti đã huyết tẩy biết bao quan viên, hiện tại mọi người không ai dám làm càn, đều ẩn mình rất kỹ, ngươi nói xem có phải Yến Kỳ nhàn rỗi cho nên muốn kiếm chuyện để làm đi.”
Mọi người đang xem náo nhiệt Định vương lại thở dài nhẹ nhõm, thật lòng hắn cũng không hy vọng Giang Tập Nguyệt có chuyện, nếu hôm nay nàng ta thật sự nói câu kia, chỉ sợ phủ Tuyên Bình hầu sẽ xa cách hắn. Tuy rằng hắn đã nói phạt ba mươi bản tử, cũng chỉ vì nóng giận, vẫn là nên để nàng ta vừa không phải nói cũng không phải nhận đòn. Hủy diệt nàng ta cũng là đánh vào mặt phủ Tuyên Bình hầu.
Trong Tứ Phương Quán mọi người đang mang vẻ mặt trầm tư, bên ngoài có mấy thái giám mặc cẩm y màu đen chân không chạm đất lướt vào, cả một loạt đều là cẩm y màu đen, đai lưng mà vàng, trên người khoác áo choàng màu đen như sứ giả đến từ địa ngục. Màu đen càng làm nổi bật lên sắc mặt trắng bệch như quỷ hút máu, một đôi mắt hẹp dài âm trầm ngoan lệ.
Bọn họ vừa xuất hiện không ít người chân tay lạnh cóng, kinh hãi ngừng thở, thậm chí một vài thiên kim còn không chịu nổi muốn ngất đi.
Người của giám sát ti là đám thái giám sinh lý biến dị, chon nên rất biến thái, chi cần vào giám sát ti đừng nghĩ đến chuyện toàn thân trở ra, mọi người nhìn đám người kia lại nhớ đến chủ tử của bọn họ Yến Kỳ, rõ ràng là một nam nhân tao nhã đón gió thưởng trăng, nhưng lại đi cầm đầu một đám thủ hạ tâm ngoan thủ lạt.
Ba năm trước Yến Kỳ hồi kinh, tiên đế để cho hắn chưởng quản giám sát đi, hắn giải tán toàn bộ đám người cũ, mang theo một lượng lớn thái giám từ trong cung ra làm việc, đám người kia đều âm hiểm tàn nhẫn, nhưng xét đến cùng tàn nhẫn nhất phải là chủ tử của bọn họ, có thể nghĩ ra chủ ý kinh khủng như vậy, lợi dụng thái giám tâm ngoan thủ lạt để làm việc.
Nghe đồn, thái giám không có việc gì liền nghĩ cách tra tấn người, bọn họ nghĩ ra vô vàn phương pháp để tra tấn, có cứng rắn như sắt đá vào giám sát ti cũng phải mềm.
Hai đội người giám sát ti nhanh chóng bao vây Tứ Phương Quán, sau đó một tên thái giám chạy nhanh ra ngoài cung kính cúi đầu đón chủ nhân, trước cửa là ba đạo thân ảnh tiêu sái, dẫn đầu là một nam tử áo trắng, tao nhã quanh thân không nhiễm chút bụi trần, phảng phất như hoa trong kính trăng trong nước, nụ cười ôn nhuận như hoa nở làm cho người ta bị mê hoặc, nữ nhân ở đây đều mặt đỏ tim đậm, trong lòng thầm nói.
“Yến quận vương, thật sự là Yến quận vương.”
Trong mắt Vân Nhiễm đã muốn nổi phon ban bão táp, mỗi lần nhìn thấy nam nhân này, nàng liền phát hỏa. Cùng hắn giao thủ luôn thảm bại, điều này làm cho nàng thật khó chịu, bị hắn từ hôn nàng chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút cho thỏa hận. Ai ngờ lần nào cũng thất bại, làm cho tức giận trong lòng nàng ngàng càng tăng cao.
Định vương mặt mày u ám, chậm rã dẫn thủ hạ đi qua: “Yến Kỳ, ngươi làm cái gì vậy?”
Yến Kỳ quét mắt nhìn khắp Tứ Phương Quán, lại nhìn Sở Dật Lâm, thản nhiên lên tiếng: “Bản quận vương tra được tin tức, Tứ Phương Quán là ổ mật thám, cho nên bản quận vương phụng ý chỉ của hoàng thượng đến tịch thu tài sản của Tứ Phương Quán, cũng điều tra rõ người đứng sau chỉ điểm là ai.”
Vẻ mặt bình tĩnh Định vương hỏi: “Mật thám.”
Mọi người như bùng nổ, thật không thể tưởng tượng được, tứ phương quán lại là tổ chức mật thám.
“Sao có khả năng được?”
“Đúng vậy, không thể nghĩ tới.”
Yến Kỳ không để ý đến người khác, tao nhã vung tay ra lệnh: “Tra, tất cả người của Tứ Phương Quán đều bỏ tủ.”
“Ân, chủ tử,” Một đội hắc y nhanh chóng tiến vào.
Đột nhiên có người kêu lên lên: “Lão Tiêu, lão Tiêu.”
Lão Tiêu là người phụ trách Tứ Phương Quán lúc này lại uống thuốc độc tự sát, càng chứng tỏ có khả năng đây là tổ chức mật thám, lần này mọi người đều bất động, nếu để Yến Kỳ bắt được, chẳng những thân mình không xong còn ảnh hưởng đến mọi người trong gia tộc.
Nhất thời bên trong một mảnh im lặng, ánh mắt Yến Kỳ nhìn lão Tiêu ra lệnh cho Trực Nhật: “Đi, kiểm tra xem hắn trúng độc gì? Nhất định phải cứu sống hắn.”
“Ân, chủ tử.”
Trực Nhật nhanh chóng tiến lên kiểm tra, sắc mặt có chút khó coi, sau đó dùng ngân châm le lại mấy huyệt đạo trên người lão Tiêu. Lúc này trên mặt cùng miệng lão đều là màu đen, chứng tỏ trúng phải độc rất lợi hại.
Trực Nhật quay lại cung kính bẩm báo: “Chủ tử thuộc hạ vô năng, chỉ có thể che lại huyệt đạo, không có biện pháp giải độc trên người hắn, nếu sau nửa canh giờ không có giải dược, hắn sẽ chết.”
Yến Kỳ mặt không biến sắc, nhưng ánh mắt u ám lạnh như hồ băng, nhíu mày suy nghĩ, không ai dám làm phiền đến hắn, chỉ sợ mình vô tình thành vong mạng dưới tay đám người biến thái này.
Ngay cả Định vương cũng biết chuyện này quan trọng, nên cũng im lặng không lên tiếng, dõi mắt nhìn.
Ánh mắt Yến Kỳ nhìn lại một góc Tứ Phương Quán, vừa bước vào cửa hắn đã nhìn một lượt cũng thấy một bóng dáng quen thuộc, quận chúa Trường Bình phủ Vân vương. Hắn nhớ rõ nàng nhiều lần sử dụng độc, chứng minh nữ nhân này am hiểu về độc nói không chừng nàng có cách giải độc cho lão Tiêu, cho nên?
Yến Kỳ nở nụ cười tao nhã đi tới trước mặt Vân Nhiễm.
“Quận chúa Trường Bình, có thể nói chuyện một chút được không?”
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, trong mắt hắn hiện rõ đang có tính toán, bở vì lúc trước mình nhiều lần dùng độc với hắn, cho nên hắn đoán trên người mình khả năng có giải độc đan hoặc linh dược, cho nên hắn muốn đánh chủ ý lên đầu nàng, nằm mơ đi.
Vân Nhiễm cười khinh miệt nói: “Không rảnh, thời gian của ta rất quý báu, không rảnh bồi Yến quận vương?”
Yến Kỳ cười càng đậm: “Quận chúa, ngươi chắc chắn chứ, bản quận vương sợ ngươi sẽ hối hận.”
“Hối hận,” Vân Nhiễm nghe ra hắn đang uy hiếp nàng, hắn dám uy hiếp nàng, đúng là tiểu nhân, chẳng những nhiều lần thoát khỏi mưu kế của nàng, tính kế nàng, giờ còn uy hiếp nàng.
Vân Nhiễm muốn đánh hắn, sau đó mắng một câu: “Tiểu nhân, đánh chết ngươi.”
Bất quá hiện tại tình thế không ổn, cho nên? Vân Nhiễm cắn răng không thèm nhìn mặt tên tiểu nhân, đi tới một góc sảnh. Yến Kỳ cũng cười cười đi theo nàng, hai thân ảnh kẻ trước người sau nhìn qua thật hài hòa.
Rất nhiều người đều mở mịt không hiểu, đây là có chuyện gì? Quận chúa cùng quận vương không phải vẫn xung khắc như nước với lửa sao? Khi nào thì giao tình của bọn họ tốt như vậy, mà nếu đã thân thiết vì sao vẻ mặt quận chúa giống như rất tức giận.
Ánh mắt Định vương hơi u ám, nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa, tập trung lắng nghe xem bọn họ nói chuyện gì, nhưng đều không nghe được, hắn ta biết là Yến Kỳ sử dụng nội lực để ngăn người ngoiaf nghe len bọn họ nói chuyện.
Vân Nhiễm lên tiếng: “Yến quận vương có chuyện gì mau nói đi?”
“Trên người ngươi có giải độc đan đúng không?”
“Không có,” Vân Nhiễm không cần nghĩ đáp lời, Yến Kỳ cũng không vội, nhẹ nhàng mân mê chiếc nhẫn ngọc, vừa nhìn đã biết là hàng thượng đẳng, mềm nhẵn sáng bóng, giống như da thịt nữ tử tỏa ra ánh sáng xanh mềm mại, làm Vân Nhiễm dâng lên buồn bực.
“Quận chúa khẳng định sao? Ngươi nói, đứng sau lưng Tứ Phương Quán có thể là một người công hơn chủ, tay cầm trọng binh, tâm sinh nghịch ý muốn đoạt vị.”
Từng câu từng tùng chữ đều chỉ thẳng đến Vân Tử Khiếu.
Vân Nhiễm đen mặt, âm u liếc Yến Kỳ: “Tiểu nhân, ngươi lại dám hãm hại trung lương, không sợ bị thiên lôi đánh chết sao.”
Vân Nhiêm vừa dứt lời, Yến Kỳ đã nâng mắt nhìn nàng, không muốn lên tiếng: “Có muốn đến Giám sát ti rửa miệng không, sao lại thối thế này?”
“Dám chê ta thối sao? Được, ta văn nhã cho ngươi xem? Bạch liên hoa, lục trà nữ ngươi chọn cái nào?”
Vân Nhiễm hung hăng mở miệng nhìn chằm chằm Yến Kỳ, chỉ thấy hắn cao quý thanh nhã, không phải bạch liên hoa thì là gì, nghĩ vậy tâm tình chợt tốt lên: “Bạch liên hoa, ngươi đến cùng là muốn làm gì?”
Note: Bạch liên hoa: là tỏ ra mình thanh thuần, trong trắng yếu đuối, lấy được cảm tình của người khác
Lục trà nữ, (trà xanh biểu), giả vờ thanh tao nhưng lại thích làm tiểu tam.