Chương 156: Yến Kỳ Khổ Tâm Bạn Tốt Thành Thù
Trên vách núi, Vân Nhiễm khẽ buông tay, bảo tàng bay bay trong sơn cốc, sắc mặt Mang Tước thay đổi, rống lên: “Ngươi điên rồi.”
Hắn loa người lên, xông thẳng về phía bảnđồ trên tay Vân Nhiễm. Đáng tiếc gió trên núi quá mạnh, nháy mắt đã không thấy bảo tàng đâu. Sắc mặt Mang Tước phủ mưa rền gió dữ, hắn điên cuồng nghĩ muốn bóp chết nữ nhân đối diện, đó là bản đồ bảo tàng, là thứ bọn hắn trăm ngàn vạn khổ muốn tìm kiếm, nàng ta lại ném đi như vậy.
Mang Tước lui lại phía sau, ánh mắt đỏ sậm, nhanh chóng lên tiếng: “Người đâu, giết hết tất cả những người này cho ta, kể cả nữ nhân này cũng không tha.”
Mang Tước vừa nói xong, Tử Huyên đứng sau hắn cười ha hả: “Ha, ha, đáng đời, các ngươi thật sự đáng chết.”
Vài bóng người xông thẳng về những người Lưu Hoa Đường. Giọng Vân Nhiễm vang lên: “Mang Tước, nếu muốn bản đồ, nhanh chóng thả sư phụ của ta ra, nếu không bản đồ này thật sự sẽ bị hủy.”
Đám người Mang Tước nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, thấy trên tay Vân Nhiễm vẫn cầm bản đồ như cũ, vừa rồi thứ nàng ném không phải là bản đồ, lòng Mang Tước khẽ trầm xuống, mắng nữ nhân đối diện âm hiểm xảo quyệt.
Nhưng hắn cũng không dám trêu chọc nữ nhân này, nhìn vẻ mặt nàng, nếu ép quá, thật sự có thể hủy bản đồ.
“Được.”
Mang Tước vung tay lên, người giả mạo sư phụ Vân Nhiễm bị kéo xuống, hai hắc y nhân lại dẫn một người khác tới. Người vừa ra Vân Nhiễm đã có cảm giác quen thuộc kì lạ, hét lên: “Sư phụ, sư phụ người sao rồi?”
Người Mang Tước dẫn ra đúng là sư phụ của nàng Phó Miêu Chi, bà vốn đang hôn mê, nhưng mơ màng nghe thấy giọng Vân Nhiễm, từ từ mở mắt, thấy Vân Nhiễm đang đứng trên vách núi đối diện. Sắc mặt thay đổi, giãy dụa lên tiếng: “Nhiễm Nhi, sao con lại ở đây, tự nhiên chạy tới đây làm gì?”
Vân Nhiễm còn chưa kịp lên tiếng, Tử Huyên ở bên cạnh đã cười tủm tỉm tiếp lời: “Sư phụ của ta, đệ tử tốt của ngươi mang bản đồ đến đổi ngươi, xem ra ngươi đau nàng cũng đau.”
“Bản đồ bảo tàng?”
Miêu Chi im lặng, nhưng nhanh chóng có phản ứng, bà không nhìn Vân Nhiễm mà nhìn Tử Huyên, ngoan độc nói: “Là đồ tiện nhân ngươi bán đứng tiểu sư muội đúng không?”
Tử Huyên cười ha ha: “Đúng vậy, là ta khai nàng ra, sao nào? Nhân bất do kỷ, ta cũng không muốn tiếp tục theo các ngươi trốn đông trốn tây, giống như con chuột cống vĩnh viễn không thấy mặt trời.”
Nàng muốn ăn ngon, mặc đẹp, giống như những nư nhân khác ngày ngày vui vẻ. Nàng không muốn khổ cực, trước kia không rõ Lưu Hoa Đường là gì, vì sao sư phụ phải dẫn theo các nàng trốn khắp nơi, hóa ra nhiệm vụ của Lưu Hoa Đường là bảo vệ bảo tàng.
Tử Huyên vừa nghĩ đến chuyện này, liền cảm thấy đầu óc của sư phụ bị hỏng. Rõ ràng trong tay có một đám bảo bối, nhưng lại tình nguyện sống cực khổ qua ngày. Nếu là nàng đã sớm lấy bảo tàng ra ăn đến chết cũng không hết, bảo vệ cái gì.
“Sư phụ, ta nói ngươi nha, rõ ràng trong tay có nhiều bảo bối như vậy, vì sao không sớm lấy ra để hưởng ngày lành, cần gì phải sống kham khổ, tội gì đâu.”
Miêu Chi phẫn nộ hét lên: “Câm miệng, tiện nhân, sớm biết ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa thế này, trước đó ta nên bóp chết ngươi.”
Miêu Chi căm tức nhìn Vân Nhiễm ở phía đối diện, trầm giọng ra lệnh: “Nhiễm Nhi, mau xuống núi, sư phụ ra lệnh cho ngươi lập tức xuống núi.”
Mang Tước vừa nghe bàn tay khẽ động kề kiếm lên cổ Miêu Chi: “Có tin ta dùng một kiếm giết chết ngươi.”
Sắc mặt Miêu Chi không biến, Vân Nhiễm ở phía đối diện lại thay đổi sắc mặt, bàn tay nắm chặt lại, quát lạnh: “Mang Tước, lập tức bỏ kiếm của ngươi ra, có tin ngay bây giờ ta sẽ phá hủy bản đồ.”
Ánh mắt Mang Tước đầy tơ máu, nhưng cũng chậm rãi thu hồi kiếm. Hắn nâng mắt nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, bây giờ ngươi đã thấy sư phụ, đem bản đồ qua đây, chúng ta trao đổi, ta thả vài người của Lưu Hoa Đường ngươi đưa bảo tàng cho ta.”
“Không được, ngươi phái người đưa sư phụ cùng người của Lưu Hoa Đường sang đây, ta đưa bản đồ cho các ngươi. Đừng tưởng ta không biết phía đối diện ngươi đã giấu không ít cao thủ. Ta đâu có ngốc như vậy.”
Vân Nhiễm nghiêm mặt lên tiếng, ánh mắt Mang Tước càng tối, quận chúa Trường Bình quả nhiên rất thông minh, hắn ngưng mi suy nghĩ, cuối cùng đồng ý. Bây giờ hắn chỉ muốn lấy bản đồ, bọn họ ẩn nấp nhiều năm như vậy chỉ vì muốn đoạt được thứ này, nếu có nó, nghiệp lớn của chủ nhân có thể thành.
Mang Tước vung tay lên, phía sau có vài tên cao thủ đi tới, mỗi người áp giải một người của Lưu Hoa Đường đi qua chỗ Vân Nhiễm.
Mang Tước nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, đề phòng nàng có hành động khác, hắn có thể ra lệnh cho thuộc hạ giết chết người của Lưu Hoa Đường.
Lần này bọn họ bắt được tất cả bẩy người, Tử Huyên đã quy thuận, còn lại sáu người. Người người đều bị tra tấn, bị trọng thương, trong đó nặng nhất là Miêu Chi. Ai bảo nữ nhân này cứng đầu, cái gì cũng không chịu nói, nếu không phải Tử Huyên khai ra quận chúa Trường Bình. Bọn họ còn không biết có một người như nàng.”
Mang Tước dẫn theo thuộc hạ thả sáu người ra, tới gần Vân Nhiễm mới phát hiện, những người này đều bị đánh trọng thương, trong đó sư phụ là nặng nhất, chân tay không thể động đậy, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, Vân Nhiễm nhìn thấy như vậy, trong lòng đau đớn, chửi ầm lên.
“Mang Tước, ngươi là đồ súc sinh, dám đối xử với sư phụ của ta như vậy.”
Mang Tước nhướng máy, trầm giọng nói: “Việc này không trách chúng ta được, ai bảo bà ta chống đối không nói. Nếu chịu khai ra chúng ta có thể tha cho một mạng, nhưng bà ta cái gì cũng không chịu nói.”
Miêu Chi không để ý đến Mang Tước, nhìn Vân Nhiễm hét lên: ‘Vân Nhiễm, sư phụ ra lệnh cho ngươi, nhanh chóng chạy đi, không cần quan tâm đến chúng ta.”
Cửu sư huynh Tần Lưu Phong cũng hét lên: “Tiểu sư muội, muội đi đi.”
Trên ngọn núi này có rất nhiều cao thủ, bọn họ đi lại không tiện, cho dù Vân Nhiễm có dẫn người lên núi cũng không phải đối thủ của đám người kia. Nếu dẫn theo mọi người, khẳng định không thể thoát thân, cho nên Miêu Chỉ không hy vọng Vân Nhiễm cứu bà.
Bà hét lên: “Vân Nhiễm, nếu như còn coi ta là sư phụ, con liền chạy đi.”
Mang Tước cũng hét lên: “Quận chúa Trường Bình, bây giờ sư phụ đã ở trước mặt ngươi, nhanh chóng giao bản đồ ra đây.”
Vân Nhiễm cầm bản đồ, cao giọng nói: “Một tay giao người, một tay giao bản đồ.”
Vài cái phế nhân bọn họ cần làm gì, có điều? Ánh mắt Mang Tước lóe lên, chỉ cần lấy được bản đồ, nhưng người này đều phải chết.
Vài tên thuộc hạ dẫn Miêu Chi cùng đám người Tần Lưu Phong tới, Miêu Chi thấy Vân Nhiễm đã sắp tới, tâm trạng khẩn trương. Hắc y nhân áp giải bà cũng không để ý đến bà, lực chú ý của mọi người đều đặt lên Vân Nhiễm, nhìn chằm chằm bản đồ trong tay nàng. Chỉ cần lấy được bản đồ, chính là có công lớn, sau này chủ tử đoạt được thiên hạ, bọn họ chính là đại công thần.
Không ai để ý tới Miêu Chi, bà đã như mảnh chỉ treo chuông, dùng toàn sức lực lao ra ngoài nhằm thẳng vách núi nhảy xuống.
Sắc mặt mọi đều thay đổi, không ai ngờ Miêu Chi thà chết không để Vân Nhiễm đem bản đồ ra đổi. Đám người Mang Tước càng thêm tin tưởng, bản đồ trong Vân Nhiễm là đồ thật.
Mang Tước lao về phía trước, đánh ra một chưởng, đồng thời ra lệnh: “Cướp.”
Vân Nhiễm cảm thấy cả người tê liệt, trái tim đau đớn khác thường, hét ầm lên: “Sư phụ.”
Nàng không chút suy nghĩ nhảy xuống vách núi, đồng thời nhìn về phía đám người Mang Tước hét lên: “Không phải các ngươi muốn bản đồ sao, lấy đi.”
Nàng ném bản đồ về phía vách núi, vài bóng người nhanh chóng nhảy tới, không thèm để ý đến đám người Lưu Hoa Đường.
Yến Kỳ vẫn luôn ẩn nấp phía sau tan nát cõi lòng nhìn Vân Nhiễm lao người xuống vách núi, thân hình nhanh chóng lao ra, đồng thời quát lạnh: “Giết.”
Trong núi rừng có vài bóng người lao ra nhằm thẳng về phía đám người Mang Tước. Long Nhất, Long Nhị cũng tham gia vào trận chiến.
Trong bóng đêm, không ngừng vang lên âm thanh chém giết.
Đám người Long Nhất vọt tới vài người bên Lưu Hoa Đường, giải huyệt đạo cho bọn họ, có người bị thương quá nặng không thể cử động. Tần Lưu Phong đau thấu tim nhớ đến cảnh sư phụ tình nguyện nhảy núi cũng không muốn liên lụy đến tiểu sư muội, tức giận đánh về phía hắc y nhân.
Bên ngoài vách núi, Vân Nhiễm nhanh chóng lao về phía Miêu Chi. Bà đã dùng toàn sức lực nhảy ra, thân hình va chạm mạnh vào vách núi. Vốn đang bị thượng nặng lại bị va chạm mạnh, không chịu nổi hộc máu. Vân Nhiễm rơi xuống chỗ Miêu Chi, bà nhìn nàng từ ái nói: “Nhiễm Nhi, trở về đi, trở về đi.”
Vân Nhiễm không để ý, ôm chặt lấy bà, hai người rơi xuống nhanh hơn. Ánh mắt Miêu Chi từ ái, bà không có nhìn lầm Vân Nhiễm, nàng là nha đầu lương thiện, nhưng trong lòng Miêu Chi vẫn đau, tuy rằng võ công của Nhiễm Nhi không tệ, nhưng nhảy xuống vách núi, cũng không thể leo lên. Nàng đây là muốn đi theo mình, Miêu Chi đau lòng hét lên: “Nhiễm Nhi, con điên rồi.”
“Sư phụ, con sẽ không bỏ mặc người.”
Vân Nhiễm hét lên, nàng tình nguyện chết cũng muốn cứu sư phụ.
Đột nhiên trên đỉnh đầu có một sợi dây mây quấn lấy thân hình Vân Nhiễm cùng Miêu Chi, giọng Yến Kỳ vang lên: “Nhiễm Nhi, dùng khinh công đưa sư phụ nàng lên, ta giúp nàng.”
“Được,” Vân Nhiễm mừng rỡ, nắm chắc sư phụ, nắm chặt dây mây, dùng lực nhảy lên, nàng nhìn sư phụ dịu dàng nói: “Sư phụ, con sẽ không để cho người chết, người yên tâm.”
Miêu Chi nở nụ cười, không phải vì bản thân mình, mà vì Nhiễm Nhi không có chuyện gì, thật sự quá tốt rồi.
“Nhiễm Nhi, con thật ngốc.”
Vân Nhiễm dùng khinh công nhảy lên vách núi, được nửa đường, một bóng trắng lướt qua, Yến Kỳ bế Vân Nhiễm nhảy thẳng về phía trên.
Rất nhanh cả ba người đã lên tới vách núi, lúc này bên trên đã đánh nhau thành một đoàn, hai bên đều bị thương. Sau người Lưu Hoa Đường, ngoại trừ Tần Lưu Phong những người khác đã bị giết, võ công của Tần Lưu Phong rất cao cho dù bị thương cũng không có gì trở ngại.
Miêu Chi nhìn người của Lưu Hoa Đường bị giết, thân hình lại suy yếu hộc máu. Vân Nhiễm hoảng hốt, ôm lấy bà: “Sư phụ, người làm sao vậy?”
“Nhiễm Nhi, sư phụ không được rồi, con đừng đau lòng, sư phụ có chuyện muốn nói với con.”
Vân Nhiễm vừa nghe, cả người trầm xuống, nắm chặt tay bà: “Sư phụ, sẽ không, con sẽ không để cho người chết. Gân tay, gân chân người bị bọn họ cắt đứt, con sẽ nối lại, người bị thương con sẽ chữa lành, sư phụ sẽ không có chuyện gì.”
Miêu Chi lắc đầu nhìn Vân Nhiễm ánh mắt tràn đây vui mừng, bà yếu ớt nói: “Nhiễm Nhi, sư phụ thật vô dụng, bọn họ hạ ngũ độc tán, bây giờ độc đã xâm nhập vào máu, sư phụ chắc không sống được.”
Miêu Chi thở dốc, tựa vào ngực Vân Nhiễm, miệng bà vẫn hộc máu.
Vân Nhiễm nghe thấy vậy, cả người tê liệt ngửa đầu nhìn bầu trời đêm hét lên: “Sư phụ.”
Không thể kiềm chế khóc thất thanh, nàng vừa khóc vừa bắt mạch cho Miêu Chi. Một chút hi vọng trong lòng sụp đổ, đúng vậy, sư phụ trúng ngũ độc tán, hơn nữa đã xâm nhập vào máu, không thể cứu chữa, cho dù nàng dùng thần chú thiên phách cũng không cứu được bà.
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ hét lên: “Yến Kỳ, bắt Mang Tước cùng Tử Huyên lại cho ta, ta muốn hai người bọn họ, băm thành trăm mảnh chôn cùng sư phụ.”
Yến Kỳ thiếu chút nữa bị Vân Nhiễm dọa chết, giờ lại thấy nàng đau lòng, hắn cùng đau lòng, thật muốn chịu đau thay cho nàng.
Giờ lại nghe thấy Vân Nhiễm nói vậy, lập tức đáp lời: “Được.”
Yến Kỳ lao ra ngoài, Vân Nhiễm ôm chặt Miêu Chi, đau lòng khóc: “Sư phụ.”
“Đừng đau lòng, nghe sư phụ nói.”
Tinh thần Miêu Chi đã bắt đầu không tốt yếu ớt nói: “Con có biết phản đồ Lưu Hoa Đường là ai không?”
Vân Nhiễm lắc đầu, nàng không biết, chỉ nghe sư phụ nói qua về người này.
Miêu Chi mơ màng cười rộ lên, ánh mắt đau khổ, nồng đậm bi thương.
“Hắn là con ta.”
Miêu Chi dứt lời, Vân Nhiễm hoảng sợ: “Sư phụ, người nói gì?”
“Phản đồ là con ta, tên hắn là Tống Tuyển.”
Vân Nhiễm nghe sư phụ nói vậy, lại nghĩ đến chuyện người bị cắt đứt gân chân tay, bị hạ độc ngũ độc tán. Chẳng lẽ người khiến sư phụ như vậy lại chính là con trai bà.
“Sư phụ, chẳng lẽ cái tên hại người, lại là con người.”
Miêu Chi gật đầu, đau đớn: “Đúng vậy, hắn là con ta, con biết không? Chẳng những hắn, đến phụ thân hắn cũng mơ tưởng đến bảo tàng, nhưng bị ta phát hiện, ta liền giết chết hắn, thật không ngờ Tống Tuyển cũng nghĩ đến đoạt bảo tàng.”
Miêu Chi ngày càng chảy nhiều máu hơn, Vân Nhiễm rơi lệ, nắm chặt tay lại, ánh mắt lạnh băng, nàng sẽ không bỏ qua cho tên không bằng cầm thú, dám thương tổn sư phụ, bà là mẫu thân của hắn.
“Bọn họ đều hận ta, bởi vì ta không cho bọn họ bảo tàng, nếu bảo tàng rơi vào tay bọn họ thiên hạ ắt loạn.”
Miêu Chi từ từ mở to mắt, mê man, bà vì bảo vệ bảo tàng, trả bất cứ giá nào, cuối cùng vẫn là vô nghĩa, nhưng bà không có sự lựa chọn khác.
“Con biết sư phụ là ai không?”
Vân Nhiễm lắc đầu, trước đó sư phụ cũng không nói với nàng những chuyện này: “Ta là hậu nhân của tiểu hoàng tử tiền triều, bảo tàng là của tổ tiên ta.”
“Đời sau của hoàng thất tiền triều.”
Vân Nhiễm ngây ngẩn cả người, Vân Nhiễm không ngờ sư phụ là người của hoàng thất tiền triều, là hậu nhân của tiểu hoàng tử kia.
Miêu Chi khó nhọc thở,thân hình giảy dụa, đau đớn: “Nhiễm Nhi, sư phụ nói với con, bảo tàng? Bảo tàng?”
Miêu Chi còn chưa nói xong, Tần Lưu Phong đã tới, hắn thấy sư phụ không được, cả người như phát điên.
“Sư phụ.”
Tần Lưu Phong đau đớn, khóc thét lên, lời Miêu Chi muốn nói bị Tần Lưu Phong cắt ngang, bà nhớ tới một chuyện nhìn hắn: “Lưu Phong, có một chuyện sư phụ vẫn chưa nói với con, về thân thế của con.”
Miêu Chi thở dồn dập,Tần Lưu Phòng cùng Vân Nhiễm đau lòng: “Sư phụ người đừng nói nữa.”
Miêu Chi cố giãy dụa nói: “Lúc sư phụ nhặt được con, trên người được bọc bằng lòng bào, còn có một mảnh ngọc bội cực phẩm, mấy năm nay sư phụ điều tra, con chắc là người hoàng thất Nam Ly, những thứ kia sư phụ để trong tiểu trúc của Vân Nhiễm, con có thể đi lấy.”
Miêu Chi không nói được thêm nữa, bà chậm rãi nhắm mắt lại, Tần Lưu Phong cùng Vân Nhiễm ôm chặt lấy bà.
“Sư phụ, sư phụ.”
Miêu Chi dùng chút hơi tàn, hét lên: “Nhiễm Nhi, giúp sư phụ hoàn thành tâm nguyện, bảo tàng ở, ở con?”
Nhưng bà chưa kịp nói ra bảo tàng ở đâu, đã nhắm mắt, qua đời.
Hai người ngây ngẩn, nhìn Miêu Chi nhằm mắt. Từng chuyện ngày xưa như hiện về, sư phụ yêu thương bọn họ, nhất là Tần Lưu Phong, hắn là sư phụ nuôi lớn, có ân tái tạo. Không ngờ người đã chết, Tần Lưu Phong nắm chặt tay, phát lời thề: “Ta nhất định phải báo thù cho sư phụ, ta muốn giết chết bọn họ, nhất định phải giết bọn họ.”
Trên vách núi lúc này đã im lặng, Yến Kỳ dẫn theo vài người chạy tới, thấy Miêu Chi đã chết, hơi giật mình, sau đó nhanh chóng nói: “Nhiễm Nhi, Mang Tước đã bị giết chết, sư tỷ nàng đã chạy thoát.”
Mang Tước giao chiến với Yến Kỳ, sắp bắt được hắn, phía sau lại lao tới một mũi tên bắn chết Mang Tước.
Xem ra người sau lưng thật giảo hoạt, vì không để Mang Tước rơi vào tay bọn họ trực tiếp giết chết hắn.
Về phần sư tỷ của Nhiễm Nhi, không biết đã chạy tới nơi nào.
Vân Nhiễm đau lòng khóc lên, ôm chặt lấy Miêu Chi, ánh mắt độc ác, tuyên thệ: “Sư phụ, con nhất định phải tự tay bắt lấy Tống Tuyển, giết chết không bằng cầm thú.”
Hắn sao có thể nhẫn tâm với sư phụ như vậy, bà là mẫu thân của hắn, vì có được bảo tàng, hắn không những cắt đứt gân chân tay, còn hạ ngũ độc tán, thật đáng giận.
Vân Nhiễm càng nghĩ càng hận, lửa giận vây quanh người.
Trong lòng hai người tràn ngập sát khi, im lặng không nói.
Yến Kỳ lên tiếng trước: “Trời sắp sáng, vẫn nên đem sư phụ nàng đi an táng.”
Tần Lưu Phong đứng dậy, ôm lấy Miêu Chi trong lòng Vân Nhiễm: “Ta đưa sư phụ về Phượng Thai Huyền, chôn cất người ở nơi trước kia người sống, Hạt bà bà vẫn luôn ở đó, bà sẽ chăm sóc sư phụ, nếu để người ở ngoài một mình, sẽ rất cô độc.”
Vân Nhiễm vì lời của Tần Lưu Phong, lại rơi nước mắt, giao sư phụ cho hắn.
Tần Lưu Phong ôm Miêu Chi xuống núi, bóng dáng hắn lộ ra vẻ cô độc, lạnh lẽo, trước kia có sư phụ, bây giờ hắn không còn gì.
Vân Nhiễm rơi lệ, nàng vốn nghĩ đợi đến khi mình hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, nàng sẽ trở về Phượng Thai Huyền sống cùng với sư phụ, không ngờ người lại?
Nghĩ vậy, Vân Nhiễm khóc nức nở, khiến người ta đau lòng không thôi.
Yến Kỳ ôm lấy nàng, trần an: “Nhiễm Nhi, đừng quá đau lòng, sư phụ của nàng yêu nàng như vậy, cũng không hi vọng nàng đau lòng.”
Vân Nhiễm không hé răng, nàng nhớ tới chuyện sư phụ vì không muốn nàng cứu mà nhảy núi, sư phụ luôn đối xử tốt với nàng. Mang nửa công lực truyền cho nàng, nếu không sao có thể khiến nàng trong ba năm ngắn ngủi có một thân công lực như vậy, nghĩ đến những chuyện sư phụ đã làm, nàng còn chưa kịp báo đáp.
Vân Nhiễm rơi lệ, trong lòng tuyên thề, nhất định phải bắt được Tống Tuyển. Còn phải hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, tìm được minh quân. Tuy trước mắt nàng không biết bản đồ bảo tàng ở đâu nhưng sư phụ chỉ ở có vài nơi, nàng nhất định sẽ tìm được.
“Chúng ta trở về thôi.”
Yến Kỳ đau lòng lên tiếng, ôm Vân Nhiễm xuống núi, nàng nằm trong lòng hắn, lạnh lùng hỏi: “Thuộc hạ của Mang Tước đều chạy thoát sao?”
“Bắt được hai người, chết không ít, người của chúng ta quá ít, nên không thể bắt được bọn họ. Hai người kia chỉ sợ không biết gì, nếu không vì sao Mang Tước bị giết mà bọn họ không có chuyện gì.”
“Thật đáng giận, không ngờ tên điên này lại thông minh như vậy.’
Vân Nhiễm vừa nghĩ đến chuyện này lại muốn giết người, nếu để nàng bắt được Tống Tuyển nhất định sẽ băm hắn thành trăm mảnh, muốn bảo tàng phát điên rồi, dám giết cả mẫu thân mình.
Yến Kỳ thật lo lắng: “Nhiễm Nhi, những người đó không lấy được bản đồ, chỉ sợ sau này sẽ nhằm vào nàng, nàng phải cẩn thận một chút.”
Yến Kỳ càng nghĩ càng lo lắng cho an toàn của Vân Nhiễm, ánh mắt sâu xa, trong lòng đã có chủ ý.
Lúc này sắc trời đã sáng, đoàn người nhanh chóng về kinh, Vân Nhiễm mê man thiếp đi, cả người vô lực, Miêu Chi mất đi là đả kích lớn với nàng. Trong lúc ngủ có mấy lần nàng mơ màng giật mình tỉnh lại, Yến Kỳ nhìn mà đau lòng không thôi, ôm về phủ Vân vương, đặt nàng lên giường, ở cạnh nàng, đến tận khi thấy nàng không tỉnh lại mới rời đi.
Trong cung, ngự thư phòng.
Hoàng đế đang bàn chuyện với Triệu thừa tướng, thái giám đi tới cung kính bẩm báo: “Hoàng thượng, thái hậu nương nương tới đây.”
Sở Dật Kỳ nhướng mày: “Không thấy trẫm đang bàn chuyện với Triệu thừa tướng sao?”
“Ân,” Tiểu thái giám sợ trắng mặt, hoàng thượng bây giờ càng cuồng bạo hơn so với lúc trước.
Tiểu thái giám còn chưa lui ra, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng thái giám vội vàng: “Thái hậu nương nương, xin dừng bước.”
Nhưng thái hậu đã đẩy tiểu thái giám ra bước vào ngự thư phòng. Sắc mặt hoàng thượng khó coi nhìn chằm thái hậu, Triệu thừa tương nhanh chóng đứng dậy: “Hoàng thượng, thần cáo lui trước.”
Hoàng đế gật đầu đồng ý, Triệu thừa tướng cùng thái giám lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Thái hậu không còn cường thế như trước kia, đỏ con mắt: “Hoàng nhi, vì sao lại muốn bắt cậu của người.”
Hóa ra lúc trước thái hậu mạnh mẽ bắt hoàng đế thả Mai đại tướng quân, khiến triêu thần phản đối. Không ít người đứng ra buộc tội Mai Sơn tự ý rời biên quan, khiến triều đình tổn thất binh lính, xin hoàng thượng cắt chức, bắt trở về kinh thành, phái người khác trấn thủ thành Liên Dương.
Hoàng đế chuẩn tấu, phái người bắt Mai Sơn về kinh, bây giờ đang ở trong nhà giam bộ hình.
Thái hậu nhận được tin từ Mai gia, nhanh chóng chạy tới đây.
Ánh mắt hoàng đế âm trầm, khóe môi cười lạnh.
“Mẫu hậu thật sự là nực cười, chẳng lẽ người không biết triều thần đứng ra buộc tội cậu, ta cũng không có cách nào khác. Biên quan xảy ra chuyện như vậy, người cho rằng hắn còn xứng làm đại tướng quân Đại Tuyên sao?”
Thái hậu mềm nhũn người ngã xuống, Kì Nhi muốn đoạt hai mươi vạn binh quyền của Mai gia sao. Nếu như Mai gia mất đi binh quyền, vẫn còn là Tĩnh Xuyên hầu phủ quyền thế ngập trời sao? Nghĩ vậy, trong lòng thái hậu dâng lên cơn tức giận, mình tân tân khổ khổ, đưa con lên đăng cơ, chẳng lẽ lại có kết cục này sao?
“Kì Nhi, sao con có thể làm như vậy, phải biết rằng cậu con chưởng quản hai mươi vạn binh quyền, con có lợi thế rất tốt, hắn là chỗ dựa vững chắc cho con.”
“Chỗ dựa sao?”
Sở Dật Kỳ cười lạnh: “Không phải mẫu hậu nói, nếu không có trẫm, còn có Định vương, phủ Tĩnh Xuyên hầu có thể để người khác đăng cơ sao? Vậy phủ Tĩnh Xuyên hầu còn là chỗ dựa vững chắc của trẫm sao?”
Thái hậu toát mồ hôi lạnh, đau đớn nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng Nhi, là mẫu hậu sai, không nên nói với con như vậy, Mai Sơn thật sự là cậu ruột của con.”
Đáng tiếc Sở Dật Kỳ không thèm để ý tới bà, trực tiếp phất tay: “Mẫu hậu trở về đi, không cần quản chuyện này, nhi thần cũng không phải người vô tình, tuy rằng Mai Sơn đã phạm sai lầm, nhưng trẫm cũng không định giết hắn, chẳng qua chỉ đoạt lấy binh quyền, khiến hắn ở phủ Tĩnh Xuyên hầu tự mình suy nghĩ.”
Thái hậu thiếu chút nữa ngất đi, đoạt binh quyền của Mai Sơn còn hơn so với đòi mạng của hắn.
Cả đời hắn cầm binh quyền, dẫn binh đánh giặc, sao có thể chấp nhận chuyện này, huống chi hai mươi vạn binh quyền kia như mạng của Mai Sơn.
Giờ khắc này, thái hậu cảm thấy lửa giận ngất trời, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt lại.
Sở Dật Kỳ thản nhiên lên tiếng: “Mẫu hậu, trước mắt ta vẫn còn một chút nhân từ với Mai gi, ngươi đừng suy nghĩ linh tinh nữa, nếu không chỉ sợ ngay cả một tia nhân từ cuối cùng trẫm cũng không có.”
Ý của hoàng đế nếu thái hậu lại gây ra chuyện gì, hoàng thượng không ngại chém cả nhà Mai gia.
Mặt thái hậu trắng như giấy, hoàng đế nhìn ra ngoài gọi người: “Người đâu, đưa thái hậu về cung.”
“Ân, hoàng thượng.”
Tiểu thái giám nhận lệnh tiến vào, mời thái hậu ra ngoài, đợi bà ta đi rồi, ánh mắt hoàng thượng hung ác, nhìn chằm chằm bóng lưng vừa mới rời đi. Đột nhiên gọi Hứa An tới: “Từ hôm nay trở đi, phái thêm người tới hầu hạ thái hậu, nhớ kỹ, người bình thường không được gặp thái hậu.”
Sắc mặt Hứa An tối sầm lại, đây là hoàng thượng đang muốn giam lỏng thái hậu nương nương, có chuyện gì vậy, nhưng Hứa An cũng không dám nói lời nào, nhanh chóng đi ra ngoài, phái thị vệ canh giữ bên ngoài cung thái hậu.
Trong cung thái hậu.
Thái hậu khó thở dựa vào nhuyễn tháp, bà cảm thấy mình thật sự bị nghiệt tử kia chỉnh đến chết, bà đã nói mình là mẹ ruột, Mai Sơn là cậu hắn, vì sao hắn còn không tin, muốn đoạt binh quyền của Mai Sơn. Hắn chính là đồ bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa.
Thái hậu thật muốn bóp chết Sở Dật kỳ, trong lòng hối hận, sao lúc trước mình lại giúp người này đăng cơ, sớm biết nghiệt tử này bất hiếu, lúc đó bà nên bóp chết hắn đi.
Thái hậu tức giận đến khóc lên, trong điện không có ai.
Bà để cho thái giám cùng cung nữ lui xuống, ủy khuất khóc thầm.
Thái hậu đang rơi lệ, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói quan tâm: “Mẫu hậu, người làm sao vậy?”
Thái hậu nhanh chóng nhìn qua thấy Định vương Sở Dật Lâm đang đứng trước mặt mình. Hắn thấy thái hậu nhìn mình nói nhanh: “Bên ngoài bỗng nhiên gia tăng thêm nhiều thị vệ, sao ta cảm thấy hoàng huynh hình như muốn giam lỏng mẫu hậu.”
Thái hậu nhìn thấy Định vương, trực tiếp nhào vào lòng hắn khóc lớn: “Lâm nhi, mẫu hậu đã gây ra nghiệt gì, lại có nghiệt tử như hoàng huynh của con, mẫu hậu hối hận.”
Ánh mắt Định vương lóe lên, ôm lấy thái hậu, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mẫu hậu đừng đau lòng, quay về ta sẽ nói chuyện với hoàng huynh, nhưng vì sao hắn lại bắt cậu.”
Sở Dật Lâm vừa nói xong, thái hậu lại khóc lên, tất cả đều do bà, nếu không phải bà lừa Kì Nhi, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
“Lâm Nhi, bây giờ ta phải làm sao, hoàng huynh ngươi muốn đoạt hai mươi vạn binh quyền của Mai gia.”
“Tại sao lại như vậy?”
Sở Dật Lâm nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu, ra vẻ đau lòng thay thái hậu, bà nắm tay hắn: “Sớm biết như vậy, lúc trước Mai gia đã ủng hộ ngươi lên ngôi làm hoàng đế, ngươi nhất định sẽ không tàn nhẫn giống như nghiệt tử kia.”
“Bổn vương sao có thể nhẫn tâm với mẫu hậu, đối với cậu như vậy, mọi người là người thân của bổn vương.”
Thái hậu lại khóc thét lên, cảm thất tuyệt vọng, Sở Dật Lâm nhẹ giọng: “Mẫu hậu không cần đau lòng, người đau lòng cũng không giải quyết được gì, vẫn nên nghĩ cách giúp cậu cầm lại hai mươi vạn binh quyền. Mẫu hậu cũng bình binh quyền như mạng đối với cậu, nếu mất đi có khác gì lấy mạng cậu.”
“Bây giờ có cách gì, hoàng huynh con đã một lòng muốn động đến Mai gia.”
Thái hậu âm ngoan, đột nhiên nhìn Định vương: “Ta không thể để cho Mai gia xuống dốc như vậy, nếu không có binh quyền, Mai gia còn lại gì, hơn nữa triều đình nhìn ra hoàng thượng không sủng Mai gia, về sau người người Đại Tuyên đều có thể bắt nạt Mai gia chúng ta.”
Thái hậu nhìn chằm chằm Định vương: “Lâm Nhi, mẫu hậu muốn đưa con lên ngôi, muốn đuổi nghiệt tử kia xuống.
Ánh mắt Sở Dật Lâm chợt sáng lên, nhưng vẻ mặt lại ra vẻ chần chừ.
“Mẫu hậu, việc này không thể tùy tiện nói lung tung, nếu rơi vào tai hoàng huynh, ắt rước lấy họa, huống chi bây giờ cậu không có binh quyền.”
“Hừ, hắn nghĩ cũng thật dễ dàng, hai mươi vạn binh quyền kia là cậu ngươi tận tâm bồi dưỡng, sao có thể trong thời gian ngắn nghe theo sự quản lý của người khác. Cho nên ta nhất định phải tác động để cho cậu ngươi ra mặt, chúng ta nhất định phải đuổi nghiệt tử kia xuống.”
Thái hậu nói xong, nhìn Định vương: “Lâm Nhi, nếu con lên ngôi, sẽ không đối xử với mẫu hậu với mọi người như thế chứ.”
Sở Dật Lâm nhanh chóng lắc đầu: “Mẫu hậu, sao có thể, từ nhỏ Lâm Nhi đã hiếu thuận với người, lúc trước người nó ta giúp hoàng huynh lên ngôi, ta có nói lời nào đâu.”
“Lâm Nhi vẫn rất nghe lời mẫu hậu.”
Thái hậu nghĩ lại cũng thấy đúng, quả thật Sở Dật Lâm rất nghe lời bà, nếu để hắn lên ngôi. Bà cùng Mai gia sẽ khác, tiếp tục để Sở Dật Kỳ yên bị, có khả năng hắn sẽ ra tay với Mai gia, trong tay hắn vẫn còn giữ phong thư ăn năn của bà.
“Được, quay về con sẽ nói chuyện với cậu, bàn kỹ về chuyện này.”
Thái hậu hạ quyết tâm muốn đuổi Sở Dật Kỳ xuống, đưa Định vương lên ngôi.
Sở Dật Lâm nở nụ cười, bàn tay trong tay áo nắm chặt thành quyền.
Trong viện Như Hương, Vân Nhiễm ngủ cả ngày, đến gần tối mới tỉnh lại. Nghĩ tới chuyện sư phụ đã chết, nàng không muốn động, đến tận khi ngoài cửa có người vội vàng tiến vào, Lệ Chi nhanh chóng lên tiếng: “Quận chúa, không xong rồi, Yến quận vương bị thích khách ám sát, không những bị thương còn trúng độc.”
Sắc mặt Vân Nhiễm thay đổi, vội vàng đứng dậy, Lệ Chi nhanh chóng giúp nàng mặc quần áo, nàng vừa mặc vừa hỏi: “Yến quận vương đang khỏe mạnh sao lại bị thương, võ công hắn như vậy ai có thể khiến hắn bị thương, bây giờ hắn thế nào, có hôn mê không?”
Lệ Chi nhanh chóng bẩm báo: “Quận chúa đừng nóng lòng, Yến quận vương không sao, chỉ là vết thương nhẹ, độc tính cũng không nghiêm trọng.”
Vân Nhiễm nghe Lệ Chi nói xong khẽ thở ra, nhưng cũng vội vàng chạy ra ngoài.
Lệ Chi ở phía sau hô lớn: “Quận chúa, người đừng vội, Yến quận vương không có chuyện gì, đang chờ trong phòng khách.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt trong phòng khách, Yến Kỳ suy yếu dựa vào trên ghế, thấy Vân Nhiễm tiến vào, Yến quận vương nở nụ cười trấn an nàng: “Nhiễm Nhi, nàng đừng lo lắng, ta không vấn đề gì.”
Vân Nhiễm sao tin lời hắn, xông tới kiểm tra miệng vết thương, phát hiện hắn chỉ bị thương ngoài da, nhưng trên miệng vết thương trúng độc, cũng không quá nghiêm trọng. Nàng lấy ra giải độc đơn cho Yến Kỳ ăn, lại sai người mang hòm thuốc tới, băng bó vết thương cho hắn. Đến khi xử lý xong, nàng mới thở dài nhẹ nhõm, đau lòng nhìn sắc mặt Yến Kỳ tái nhợt, đang yên lành sao lại bị thương.
Yến Kỳ thấy nàng sốt ruột, vẻ mặt khẽ cười, ánh mắt trong nước hồ, không có giận dữ giống như người vừa bị ám sát. Vân Nhiễm hơi nghĩ một chút sắc mặt khẽ thay đổi, nhìn chằm chằm Yến Kỳ: “Yến Kỳ, thích khách lần này, sẽ không phải do chàng tự gây ra chứ.”
Hắn làm vậy là muốn thuận lý thành chương đến ở trong phủ Vân vương bảo vệ nàng.
Yến Kỳ không lên tiếng, ý cười càng nồng đậm, Vân Nhiễm biết mình đoán khong sai, tức giận hét lên: “Chàng lại tự biên tự diễn, khiến mình trúng độc bị thương.”
Sắc mặt Vân Nhiễm khó coi, thấy hắn tự đem thân mình ra đùa giỡn, nàng đau lòng muốn chết.
Yến Kỳ lôi kéo nàng: “Nhiễm Nhi, ta lo lắng cho nàng, ta bị thương có thể thuận lợi ở lại phủ Vân vương cho nàng chữa trị. Như vậy có thể bảo vệ nàng, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khiến nàng bị thương.”
“Chàng?”
Vân Nhiễm nghe lời hắn nói, vừa giận vừa đau lòng không biết nói gì.
Yến Kỳ cầm tay nàng: “Nhiễm Nhi, nàng đừng tức giận, ta không có chuyện gì.”
Vân Nhiễm lườm hắn: “Đây là lần duy nhất, nếu có lần tiếp theo, xem ta có để ý tới chàng không. Sau này phải biết quý trọng chính mình, bất kể thế nào cũng không cho phép thương tổn bản thân.”
Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm, sung sướng đáp ứng: “Được, sau này bản quận vương sẽ không như vậy,”
Cuối cùng Vân Nhiễm cũng nở nụ cười, nhưng nhìn thấy miệng của hắn lại đau lòng, nam nhân này suy nghĩ nhiều như vậy, càng khiến nàng đau lòng.
Ngoài cửa, Sơn Trà đi tới bẩm báo: “Quận chúa, Lam tần cùng Hạ tiểu thư phủ Vũ An hầu tới.”
Vừa nghe thấy Lam Tiểu Lăng, Vân Nhiễm lại nhớ tới chuyện xảy ra lúc tiến cung. Nữ nhân này lại kê đơn muốn đưa nàng lên giường của hoàng thượng. Nghĩ vậy, sắc mặt Vân Nhiễm khó coi, nhếch mép tạo thành đường thẳng, quanh thân Yến Kỳ cũng phủ sương, ra lệnh cho Sơn Trà: “Quận chúa không muốn gặp, bảo các nàng đi về đi.”
Vân Nhiễm ngăn lại, nàng cũng muốn nhìn xem, nữ nhân này muốn làm gì, huống chi nàng ta là phi tử của hoàng thượng, trực tiếp ngăn ngoài cửa, sẽ khiến người khác dị nghị.
“Cho các nàng vào đi.”
Sơn Trà lui ra ngoài, Yến Kỳ nhướng mày không đồng ý nói: “Nhiễm Nhi, nàng để ý đến tiện nhân này làm gì, nên cách xa ả một chút.”
“Có đôi khi, trốn không phải là cách hay, nữ nhân này nếu dám tiếp tục tính kế, ta sẽ không bỏ qua cho nàng.” Vân Nhiễm lạnh lẽo lên tiếng, cuối cùng Yến Kỳ cũng im lặng. Vân Nhiễm dịu dàng nhìn hắn: “Chàng bị thương, nên đi nghỉ sớm một chút, nếu muốn ở lại đây phải nghe lời ta, không nghe lời thì về phủ Yến vương đi.”
Vân Nhiễm dứt lời, Yến Kỳ không dám hé răng, Vân Nhiễm gọi Lệ Chi vào: “Dẫn quận vương đi nghỉ, hắn bị trúng độc, ta muốn giải độc cho hắn.”
“Ân, quận chúa.”
Lệ Chi cao hứng lĩnh mệnh, Yến Kỳ nói nhanh: “Ta muốn ở chỗ gần Vân Nhiễm nhất.”
“Ân, Yến quận vương.” Lệ Chi cung kính đápp lời, dẫn Yến Kỳ rơi đi. Yến Kỳ đứng dậy, thuộc hạ bên cạnh nhanh chóng chạy tới đỡ hắn. Tuy rằng Yến quận vương không có vấn đề gì, nhưng lúc này đang đóng kịch.
Lúc đoàn người ra đến cửa phòng khách, đúng lúc Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh đi qua. Ánh mắt Yến Kỳ sắc lạng như băng liếc Lam Tiểu Lăng một cái. Nữ nhân kia cảm nhận được hàn ý, không nhịn được khẽ rùng mình, không dám nhìn Yến Kỳ. Nhưng nghĩ tới Vân Nhiễm được một nam nhân tuyệt sắc khuynh thành như vậy yêu, lại nghĩ tới bản thân mình. Trong lòng nổi lên ghen tị, vì sao Vân Nhiễm lại chiếm được một người nam nhân như vậy.
Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh tiến vào phòng khách, Vân Nhiễm từ từ đứng dậy, nhưng cũng không đón tiếp. Tuy rằng Lam Tiểu Lăng là phi tử của hoàng thượng, nhưng cũng chỉ là tần, Vân Nhiễm tuy chỉ là quận chúa, nhưng là nhất phẩm, cho nên không cần phải hành lễ. Nàng đứng dậy chỉ vì phép lịch sự của chủ nhà.
Ánh mắt Lam Tiểu Lăng khẽ tối lại, nhưng rất nhanh làm như không có chuyện gì, cùng với Hạ Tuyết Dĩnh tới bên cạnh Vân Nhiễm.
Hạ Tuyết Dĩnh vui mừng lên tiếng: “Nhiễm Nhi, không ngờ Tiểu Lăng có thể xuất cung thăm cha mẹ, nàng cùng ta tới thăm ngươi.”
Vân Nhiễm nghe Hạ Tuyết Dĩnh nói xong, nhìn Lam Tiểu Lăng khách sao nói: “Lam Tần thật sự quá khách sáo.”
Lam Tiểu Lăng cứng mặt, bàn tay khẽ nắm lại, Hạ Tuyết Dĩnh lại lên tiếng.
“Nhiễm Nhi, Tiểu Lăng đã nói với ta, nàng chọc ngươi tức giận, ngươi đừng giận nàng có được không, nàng biết sai rồi, ngươi tha cho nàng đi.”
Vân Nhiễm nghe thấy vậy, không nhịn được cười rộ lên, nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “Ngươi biết nàng ta làm gì sao?”
Hạ Tuyết Dĩnh lắc đầu, Lam Tiểu Lăng không nói, chỉ nói nàng phạm lỗi, Vân Nhiễm đang giận nàng, nàng muốn làm hòa, cho nên mời nàng cùng đến phủ Vân vương một chuyến.
Lam Tiểu Lăng nghe xong, sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng hét lên: “Vân Nhiễm, ta sai rồi, xin ngươi tha thứ cho ta một lần đi.”
Vân Nhiễm nhìn Lam Tiểu Lăng nặng nề nói: “Có những sai lầm có thể tha thứ, nhưng cũng có những sai lầm không thể tha thứ, chuyện ngươi làm đối với ta ở vế sau, hai chúng ta không còn là bằng hữu, ta sợ một ngày nào đó ngươi lại tính kế lên đầu ta.”
Vân Nhiễm lạnh lùng, ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm Lam Tiểu Lăng: “Nếu ngươi lại ra tay với ta, đưa ta lên giường của hoàng thượng thì phải làm sao.”
Vân Nhiễm dứt lời, Hạ Tuyết Dĩnh trắng mặt, nhìn chằm chằm Lam Tiểu Lăng, lại nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, ngươi nói gì, Tiểu Lăng nàng đã làm gì?”
“Nàng ta hạ dược, muốn đưa ta lên giường của hoàng thượng, nhưng bị ta nhìn thấy, ngươi nói ta còn có thể làm bằng hữu với nàng sao. Nếu còn không dám chắc ngày nào đó lại bị nàng tính kế.”
Hạ Tuyết Dĩnh khó tin trợn mắt nhìn Lam Tiểu Lăng, giống như nhìn thấy quái vật.
“Tiểu Lăng, sao ngươi lại như vậy, biết rõ ta cùng Nhiễm Nhi không muốn vào cung. Còn làm vậy với Nhiễm Nhi.”
Lam Tiểu Lăng đã sớm không còn là bằng hữu Lam Tiểu Lăng thẳng thắn trước kia các nàng biết nữa. Nàng ta đã thay đổi, khiến các nàng không nhận ra được.
Lam Tiểu Lăng thấy ánh mắt của Hạ Tuyết Dĩnh, theo phản xạ khẽ cắn môi, trong lòng gia tăng hận ý với Vân Nhiễm. Sao nàng ta lại nói ra, nàng đã tới để xin lỗi, nàng ta còn nói với Tuyết Dĩnh. Chỉ sợ sau này nàng không có ai làm bạn. Ngay cả Tuyết Dĩnh cũng không coi nàng là bạn.”
Lam Tiểu Lăng đau lòng nhìn Vân Nhiễm cùng Hạ Tuyết Dĩnh: “Không phải chủ ý của ta, là chủ ý của hoàng thượng, hắn muốn thành thân với Vân Nhiễm. Ta chỉ có thể phối hợp với hoàng thượng, nếu không không hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho ta.”
“Nhưng Nhiễm Nhi là bằng hữu của ngươi, ngươi không thể vì hoàng đế bức ép mà hại nàng, sau này hoàng đế lại bắt ngươi hại chúng ta, có phải ngươi cũng xuống tay.”
Hạ Tuyết Dĩnh lạnh tâm, lùi lại phía sau, cách xa Lam Tiểu Lăng, phân rõ khoảng cách, không thể tiếp tục ở gần nữ nhân này, nếu còn tiếp tục, chỉ sợ nàng cũng hại mình.
“Vân Nhiễm, Tuyết Dĩnh, các ngươi không thể tha thứ cho ta một lần sao?”
Lam Tiểu Lăng nghẹn ngào lên tiếng, nàng không muốn mất đi bằng hữu. Vân Nhiễm cự tuyệt: “Thật xin lỗi, Lam Tiểu Lăng, sau này ngươi là hoàng đế của phi tử, không phải bằng hữu của chúng ta bởi vì lập trường của chúng ta đã khác nhau.”
Không phải Vân Nhiễm tàn nhẫn, mà vì nàng là nữ nhân của hoàng thượng, lập trường của hai bên khác nhau, các nàng là kẻ địch. Nếu hôm nay nàng tha thứ cho nàng ta, quay về nàng vẫn cùng một phe với hoàng thượng, cho nên bọn họ không thể là bạn.
“Vân Nhiễm, ngươi thật tàn nhẫn.”
Lam Tiểu Lăng cảm thấy nhỏ ãu, trong lòng tràn dâng sự căm ghét đối với Vân Nhiễm. Vì cái gì, ông trời thật không công bằng, nàng cùng Vân Nhiễm đều có thân phận tôn quý, vì sao nàng phải trở thành một trong vô vàn nữ nhân của hoàng thượng, còn bị hắn ép buộc. Nhưng Vân Nhiễm lại sống vui vẻ nhàn hạ, có được một nam nhân tao nhã tuyệt thế yêu, cái gì tốt đều bị nàng ta chiếm được, không, nàng không cam lòng.
Bạn đang đọc truyện trên Webtruyen.com -->