Chương 159: Cố ý phá cửa

Ánh trăng sáng dịu dàng, bao trùm toàn bộ phủ Vân vương, nơi nơi tĩnh lặng, mọi người đều chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên ngoài cửa phủ có binh lính gõ cửa, quản gia nhanh chóng dẫn người ra mở cửa. Người còn chưa ra tới nơi, cửa phủ đã bị đá văng, cả vương phủ bị kinh động. Mọi người ngồi xuống kinh ngạc nhìn bên ngoài. Vân Nhiễm ra lệnh cho Long Nhất nhanh chóng đi xem đã xảy ra chuyện gì. Ai lại kiêu ngạo có gan ban đêm xông vào vương phủ, còn đạp cửa lớn.

Người xông vào không phải ai khác chính là phụ thân của Hạ Tuyết Dĩnh, Vũ An hầu Hạ Thụy. Ông dẫn theo vào thuộc hạ xông vào, liền mắng to: “Vân Tử Khiếu, lão già khốn khiếp không biết xấu hổ, tuổi đã một bó, còn dụ dỗ nữ nhi của ta. Ngươi có biết xấu hổ hay không, nữ nhi của ta cũng lớn như nữ nhi của ngươi, vậy mà ngươi nhẫn tâm dụ dỗ nàng, Vân Tử Khiếu, ngươi ra đây cho ta.”

Trong màn đêm, giọng Hạ Thụy mắng hết sức vang dội truyền khắp phủ Vân vương.

Từ lúc đạp cửa Vân Tử Khiếu đã bị kinh động, đúng lúc dẫn người ra liền nghe thấy Hạ Thụy mắng lớn, trực tiếp bốc hỏa.

“Hạ Thụy, đây là phủ Vũ An hầu sao, đây là phủ Vân vương, là nơi ngươi muốn tới thì tới sao, rõ ràng là đi tìm chết.”

Hạ Thụy vừa thấy Vân Tử Khiếu xuất hiện, mắt đã sớm đỏ, hét lớn một tiếng lao vào đánh, Vân Tử Khiếu cũng không thoái nhượng, trực tiếp nghênh đón, hai người đánh nhau.

Chẳng những hai người bọn họ đánh, thuộc hạ của Hạ Thụy cùng thuộc hạ của phủ Vân vương cũng đánh nhau, hai bên giao thủ.

Động tĩnh trong phủ Vân vương kinh động tới rất nhiều người. Người người kinh hãi nhìn hai bên đánh nhau loạn thành một đoàn. Vân Nhiễm cũng dẫn ba nha hoàn chạy tới, vừa rồi nàng đã sai Long Nhất đi thăm dò, qua điều tra nàng biết Vũ An hầu đến phá cửa là vì chuyện của Hạ Tuyết Dĩnh. Ông đã biết chuyện Tuyết Dĩnh thích phụ vương nhà mình. Người làm phụ thân như Vũ An hầu không thể chấp nhận nữ nhi thích một nam nhân bằng tuổi mình, cho nên mới tức giận.

Vân Nhiễm hiểu được tâm trạng của Vũ An hầu, nhưng hiểu được là một chuyện, nàng cũng không đồng tình với hành động của Vũ An hầu. Huống chi người ta mắng phụ vương của nàng, đạp cửa là cửa nhà nàng.

“Dừng tay.”

Vân Nhiễm quát lạnh, đáng tiếc Vũ An hầu đang đỏ mắt, không để ý tới nàng. Vân Nhiễm không khỏi căm tức, đang muốn ra lệnh cho người chặn lại Vũ An hầu phát điên.

Đột nhiên phía sau nàng có người lạnh lẽo lên tiếng: “Dừng tay.”

Tuy rằng chỉ là một mệnh lệnh, nhưng lại mang theo nội lực. Nội lực của Vũ An hầu không sâu, cho nên âm thanh vừa truyền vào tai khiến ông ta đau nhức, nhanh chóng lui lại. Lúc này mặt mũi ông đã bầm dập bị thương không nhẹ, lại nhìn trên người Vân Tử Khiếu, tuy rằng cũng bị trúng một số quyền, nhưng không có chuyện gì lớn.

Vũ An hầu thiếu chút nữa tức chết, ông tới để đánh người. Không ngờ người chưa đánh được, mình lại bị đánh, đây là chuyện gì. Vũ An hầu trợn tròn miệng, lửa giận bừng bừng nhìn chằm chằm Vân Tử Khiếu. Sắc mặt Vân Tử Khiếu cũng khó coi, ông đây là gặp tai bay vạ gió đi, đã vô số lần cự tuyệt nha đầu kia, nói rõ ông không thích nàng. Bây giờ lão tử này không hỏi trắng đen tới đây đánh người, còn có chuyện như vậy sao?

Yến Kỳ đi tới, nhìn Vũ An hầu: “Vũ An hầu, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được chạy tới phá cửa phủ Vân vương, là muốn làm gì, muốn hủy vương phủ sao?”

Vũ An hầu nhìn thấy Yến Kỳ, hơi dừng tay lại, thở hổn hển nói: “Yến quận vương, không phải ta cố tình tới gây chuyện, Vân Tử Khiếu thật sự khinh người quá đáng, hắn đã lớn tuổi như vậy, còn dụ dỗ nữ nhi của ta, ngươi nói xem ta có thể bỏ qua cho hắn.”

Vũ An hầu nhắc tới đây liền đau đầu, từ lúc biết chuyện, thiếu chút nữa tức hộc máu. Xem ra là tại ông dung túng cho nha đầu chết tiệt kia, để cho nàng vô pháp vô thiên dám thích cả một lão già như Vân Tử Khiếu. Ông ta cùng với mình không khác nhau là mấy, chẳng lẽ về sau còn muốn nghe Vân Tử Khiếu gọi nhạc phụ. Vừa nghĩ đến cảnh này đầu liền đau, ông tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy.

“Vân Tử Khiếu, ngươi trâu già gặm cỏ non, có biết xấu hổ không.”

Yến Kỳ có chút kinh ngạc, nhìn Vân Tử Khiếu. Sắc mặt ông cực kì khó coi, bị con rể nhìn như vậy, đúng là mất hết mặt mũi.

Vân Tử Khiếu lạnh lùng lên tiếng: “Vũ An hầu, ngươi tự cho mình lớn mặt, là nữ nhi nhà ngươi thích ta, mặt mày mày dạn chạy tới, bản vương làm gì nàng?”

Vân Tử Khiếu còn chưa dứt lời, trước cửa vang lên một âm thanh vang dội cắt đứt ngang lời Vân Tử Khiếu. Mọi người quay đầu nhìn trước cửa phủ, thấy Hạ Tuyết Dĩnh trắng mặt nhìn mọi người bên trong. Đầu nàng còn vang vang câu nói của Vân Tử Khiếu, không thể tan biến.

Mặt dày mày dạn chạy tới, không phải bổn vương.

Hóa ra trong cảm nhận của hắn nàng là người như vậy, Hạ Tuyết Dĩnh cười thê lương, cảm thấy mình như một con thuyền cô đơn trong sóng to gió lớn, bàng hoàng, bất lực. Nàng nghĩ mình thích Vân Tử Khiếu, sẽ có một ngày cảm động được ông, hóa ra trong lòng ông mình là một kẻ mặt dày.

Hạ Tuyết Dĩnh đong đầy lệ, nước mắt rơi lả tả, một nư nhân ngay thẳng đáng yêu, khóc như làm từ nước. Đến Vân Tử Khiếu cũng cảm thấy mình hơi tàn nhẫn, không nhịn được tiến lên giải thích: “Hạ tiểu thư, thật ra ta?”

Hạ Tuyết Dĩnh khóc thét lên: “Thật xin lỗi, ta không cố ý, là lỗi của ta, sau này ta sẽ không bao giờ quấn lấy ông, khiến ông gặp thêm phiền phức.”

Nói xong, Hạ Tuyết Dĩnh liền xông ra ngoài, Vân Nhiễm ở phía sau không nhịn được đau lòng, gọi lớn: “Tuyết Dĩnh.”

Không ngờ Hạ Tuyết Dĩnh lại nghe được phụ vương nói một câu đả thương người như vậy. Thật ra Vân Nhiễm hiểu, phụ vương không muốn làm tổn thương Hạ Tuyết Dĩnh. Tuy rằng ông không thích nàng, nhưng cũng không nỡ làm tổn thương một đứa nhỏ. Vừa rồi nói ra lời như vậy, là do bị Vũ An hầu ép. Vân Nhiễm quay đầu lườm Vũ An hầu lạnh giọng nói.

“Vũ An hầu, ông cao hứng sao, vui vẻ sao. Tuyết Dĩnh vốn đã đau lòng, ông còn chạy tới phủ Vân vương gây chuyện, khiến phụ vương ta nói ra lời tổn thương nàng. Ông biết không? Phụ vương ta vẫn không đành lòng khiến nàng ta tổn thương, ông lại tới gây chuyện, việc này truyền ra ngoài, sau này Tuyết Dĩnh sao còn có thể lập gia đình.”

Vũ An hầu im lặng, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu, còn có Yến Kỳ. Ba người giống như một nhà, ông không chiếm đượcc chỗ tốt. Vũ An hầu hung hăng tức giận, nói: “Phủ Vũ An hầu chúng ta về sau không có nửa điểm quan hệ với phủ Vân vương. Vốn dĩ trước đó quận chúa cứu phu nhân nhà ta, phủ chúng ta vô cùng cảm kích, nhưng bây giờ Vân Tử Khiếu làm tổn thương nữ nhi của ta, sau này chúng ta không nợ các ngươi.”

Vũ An hầu xoay người rời đi, Vân Nhiễm nhìn cửa lớn bị đổ, vẻ mặt bất đắc dĩ, cái này gọi là phá hoại.

Yến Kỳ đi tới, dịu giọng: “Nàng đừng phiền, để cho nữ nhân kia tỉnh ra cũng tốt, đỡ phải quấn lấy vương gia.”

Vân Nhiễm không đồng ý, lườm Yến Kỳ: “Nam nhân chính là đồ nhẫn tâm.”

Nói xong, nàng tiện mắt lườm phụ vương nhà mình, lướt qua người ông rời đi. Vân Tử Khiếu ở phía sau hét lên: “Nữ nhi, con ngoan, chuyện này để mặc ta đi, phụ vương bị oan mà.”

Vân Nhiễm không thèm quan tâm đến ông, nhanh chân rời đi. Yến Kỳ ở bên cạnh nàng âm thầm nói đáng đời, mỗi ngày đều thấy Vân Tử Khiếu ăn một chút mệt mới vui, nhưng hắn cẩn thận không thể để cho nhạc phụ biết, nếu không đừng nghĩ cưới nữ nhi nhà người ta.

Vân Nhiễm đi về viện Như Hương, Yến Kỳ vẫn luôn đi theo nàng. Vân Nhiễm dừng bước, quay đầu nhìn hắn: “Yến đại quận vương, ta muốn ngủ, chàng đi theo ta làm gì.”

Yến Kỳ tà mị, dụ hoặc nói: “Hay là cùng nhau ngủ.”

Hai má Vân Nhiễm nóng lên, trợn mắt, tiểu nha hoàn phía sau cười ha hả.

Yến quận vương thật biết chiếm tiện nghi.

Vân Nhiễm hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Nhìn chàng, tinh thần không tệ, hình như đã khỏe rồi, có phải nên?”

Nàng còn chưa nói hết câu, người phía sau đã ngáp xoay người rời đi, vừa đi vừa kéo miệng: “Thật là buồn ngủ, không có chút tinh thần nào, ta còn chưa khỏe đâu, ta thật yếu, Trực Nhật, Phá Nguyệt, mau tới đỡ gia, gia nhà ngươi đi không nổi rồi.”

Vân Nhiễm giật giật khóe miệng, tiểu nha hoàn cười càng hăng. Yến quận vương thật đặc biệt, lại rất sủng quận chúa, thật sự là vị hôn phu số một.

Vân Nhiễm quay đầu nhìn ba nha hoàn: “Nhìn thấy chưa, nam nhân là để trị, không thể sủng, sủng hơn một chút họ liền leo lên đầu.”

Nói xong, không nhịn được cười rộ lên, tâm trạng cũng khá hơn. Nhưng nghĩ tới Hạ Tuyết Dĩnh lại buồn rầu, nghĩ nàng đau lòng, khổ sở, thật bất đắc dĩ. Không biết sau này nàng ta có thể buông phụ vương ra.

….

Trong cung, ngự thư phòng, sắc mặt hoàng thượng vui mừng, tinh thần không tệ, đang ngồi nói chuyện với một nữ nhân quyến rũ động lòng người. Nữ tử này chính là công chúa Vinh Đức Sở Vận Ninh.

“Vận Ninh, hiện nay trong tay hoàng huynh có vài tòa nhà, muội xem chọn lấy một chỗ, hoàng huynh cho muội làm phủ công chúa.”

Hoàng đế vì chuyện Trầm Chiêu chữa bệnh, nên phá lệ rất tốt với công chúa Vinh Đức. Buổi tối hôm qua dùng thuốc, tuy rằng chưa cảm thấy có tác dụng, nhưng dưới bụng đã có cảm giác nóng, khiến hắn thấy có hy vọng, cho nên rất cao hứng nhìn Sở Vận Ninh.

Hoàng đế bày ra khế đất, công chúa Vinh Đức nhìn kỹ, chọn lấy một phần, cười tủm tỉm hỏi Sở Dật Kỳ: “Chỗ này hình như gần phủ Vân vương.”

Sở Dật Kỳ nhìn một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy, chỗ này rất gần phủ Vân vương, nhưng toàn nhà này hơi kém một chút, làm phủ công chúa hình như có chút khó coi.”

Sở Vận Ninh cười quyến rũ: “Hoàng huynh đã quên sao? Ta nói giúp huynh chú ý động tĩnh trong Lương Thành, huynh nói xem đứng mũi chịu sào, nên để ý nhất đến nhà nào?”

Sở Vận Ninh vừa dứt lời, lại nói tiếp: “Tòa nhà này hơi nhỏ, nhưng có thể bỏ tiền mua tòa bên cạnh để mở rộng, như vậy không phải sẽ thành lớn sao?”

Sở Vận Ninh nói vậy, Sở Dật Kỳ không hề phản đối: “Được, muội đã muốn chỗ này, hoàng huynh ban cho muội làm phủ công chúa.”

Sở Vận Ninh gật đầu, nâng mắt nhìn Sở Dật Kỳ, trong lòng có chút ám trầm, ánh mắt sắc bén. Khóe môi cười không dứt: “Hoàng huynh yên tâm đi, bất kỳ kẻ nào cũng không dao động được lòng muội. Muội là người của hoàng huynh, của hoàng đế Đại Tuyên, vĩnh viễn đều như vậy, muội sẽ đứng phía sau huynh, không có người khác.”

Trong mắt Sở Dật Kỳ khởi động ánh sáng, nghe Sở Vận Ninh nói vậy, hắn thật vui vẻ, muội muội này từ nhỏ đã thông minh, nếu có nàng giúp đỡ, không thể nghi ngờ hắn có thêm một cánh tay.

“Vận Ninh, muội yên tâm, hoàng huynh sẽ không bạc đãi muội. Ngày nào còn hoàng huynh, muội chính là công chúa Vinh Đức lá ngọc cành vàng, không ai động đến được.”

“Ta biết, hoàng huynh thương nhất muội muội, ta không giúp huynh thì giúp ai.”

Sở Vận Ninh khẽ cười rộ lên, Sở Dật Kỳ cũng nở nụ cười, ngự thư phòng cực kỳ ấm áp, lâu lắm rồi mới có được không khí như vậy.

Sở Vận Ninh ngoảnh đầu lại nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng huynh, vì cảm tạ người đã ban ta một toàn công chúa phủ. Hoàng muội có thể giúp huynh làm một chuyện. Chuyện mà huynh muốn làm nhất.”

Dứt lời, chân mày Sở Dật Kỳ hơi nhếch lên, ngữ điệu không tốt lắm: “Nếu nói chuyện mà hoàng huynh muốn làm nhất, bây giờ thật sự có một chuyện. Nếu không thể hoàn thành tâm nguyện này, ta ăn không ngon ngủ không yên, mỗi lần nghĩ tới đều buồn bực không chịu được.”

Công chúa Sở Vận Ninh tiếp lời: “Hoàng huynh tâm tâm niệm niệm, phải chăng là chuyện cưới quận chúa Trường Bình vào cung làm phi.”

Sở Dật Kỳ nghe thấy tên Vân Nhiễm, liền ngoan độc: “Nữ nhân này thật đáng giận, biết rõ trẫm có ý đón nàng vào cung, lại trực tiếp cự hôn, tìm mọi cách gây khó xử cho trẫm. Nàng là hoa vương Đại Tuyên, vốn trẫm định sau khi đón vào cung phong làm một trong tứ phi. Ai ngờ nữ nhân này lại không tán thưởng, bây giờ trẫm cưới nàng vì không cam lòng. Thiên hạ này chi có trẫm không cần nữ nhân, không thể có nữ nhân không cần trẫm.”

Nữ nhân này không muốn tiến cung, hắn càng muốn để nàng vào cung.

Sở Vận Ninh cười cười nhìn Sở Dật Kỳ: “Được, nếu hoàng huynh đã muốn cưới quận chúa Trường Bình, hoàng muội liền giúp người.”

Sở Dật Kỳ nghe Sở Vận Ninh nói vậy, tâm trạng sung sướng lên: “Được, huynh muội chúng ta cùng liên thủ, không tin không đấu lại nữ nhân kia. Yến Kỳ muốn cưới nàng đúng là nằm mơ. Muốn cướp người từ trong tay trẫm là chuyện không có khả năng.”

Sở Vận Ninh cười u ám, nói sang chuyện khác: “Hoàng huynh, nghe nói hai mươi vạn quân thành Liên Dương rơi vào tay Trầm Thụy.”

Sở Dật Kỳ gật đầu: “Hắn là người của ta.”

“Cũng là người của muội, người cần nắm chặt hắn trong tay, trung thành với một mình mình. Ta nghe nói, vợ cả Trầm đại tướng quân qua đời đã hơn ba năm, sao hoàng huynh không ban cho hắn một thê tử.”

Sở Dật Kỳ hơi chau mày, gần đây hắn chỉ quan tâm đến một chuyện, quên để ý đến những chuyện khác. Đề nghị của Vận Ninh thật sự không tệ.

“Vậy trẫm liền ban cho hắn một thê tử, khiến hắn hiểu hoàng ân mênh mông, chỉ cần hắn trung thành với trẫm, sẽ có tất cả tiền tài, binh quyền nữ nhân.”

Sở Dật Kỳ nói xong, Sở Vận Ninh thản nhiên nói: “Hoàng huynh chưa hiểu ý muội rồi, không thể có lòng hại người nhưng không thể không phòng người. Người thưởng cho Trầm tướng quân phải là người một nhà với chúng ta, có thể tùy tiện nắm động tĩnh của Trầm Thụy. Mặt khác thân phận người này phải cao quý, khiến Trầm Thụy nhìn thấy ưu ái của hoàng thượng dành cho hắn, như vậy Trầm Thụy sẽ trung thành không hai lòng.”

Sở Vận Ninh nói xong, Sở Dật Kỳ hiểu được: “Ý muội là muốn trẫm gả công chúa hoàng thất cho hắn.”

Hoàng thất ngoại trừ Vận Ninh còn có hai người khác là công chúa An Nhạc cùng công chúa Tĩnh Nhã.

“Trầm Thụy năm nay đã hơn bốn mươi, An Nhạc cùng Tĩnh Nhã mới mười lăm, mười sáu tuổi, gả các nàng cho hắn, chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ chê cười.”

“Chê cười gì, thân là công chúa hoàng thất, hưởng thụ vinh sủng của công chúa, cần chuẩn bị tốt tinh thần kết hôn vì hoàng thất, đây là vận mệnh của công chúa.” Công chúa Vinh Đức thản nhiên nói, không tán thành với sự không kiên định của hoàng huynh. Tuy nhiên nàng vẫn nhận định hắn là hoàng đế Đại Tuyên, Định vương tàn ác hơn hoàng huynh nhiều, nàng cũng không hi vọng hắn ta đăng cơ.”

“Không phải hoàng huynh đã quên, hoàng tỷ đã cùng cách, nàng gả cho Trầm Thụy cũng là chuyện bình thường, hơn nữa hoàng huynh nên suy nghĩ xem làm thế nào để củng cố giang sơn của chính mình, chứ không phải lo thiên hạ chê cười. Huynh là hoàng đế, thiên hạ này có ai dám cười huynh, nhưng nếu huynh đánh mất giang sơn, mới khiến thiên hạ chê cười.”

Lời của Sở Vận Ninh khiến Sở Dật Kỳ ngẩn ra, trong lòng hiểu rõ. Đúng vậy, hắn đánh mất giang sơn mới khiến người khác chê cười. Hắn ngồi vững chắc trên ngai vàng sẽ không có ai dám.

Sinh ra làm công chúa hoàng thất, nên chuẩn bị sẵn vận mệnh làm đám hỏi. Trong lòng Sở Dật Kỳ bình tĩnh, trầm ổn gọi Hứa An vào.

“Truyền chỉ xuống, đêm nay thiết yến, làm tiệc tẩy trần cho Công chúa Vinh Đức.”

“Ân, hoàng thượng.”

Hứa An lui ra ngoài, hắn hiểu được, trước mắt công chúa Vinh Đức là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, không thể đắc tội.

Trong ngự thư phòng lại vang lên âm thanh hoàng thượng nói chuyện với công chúa Vinh Đức. Không ai dám quấy rầy bọn họ.

Cung yến.

Đại thần trong triều đều dẫn gia quyến vào cung dự tiệc. Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm ngồi cùng một chiếc xe ngựa.

Về phần Yến Kỳ đã bị Vân Tử Khiếu đuổi xuống, cô độc ngồi trên xe ngựa phủ Yến vương đi phía sau. Vừa nghĩ tới khuôn mặt bá đạo của Vân Tử Khiếu, Yến Kỳ lại lạnh lùng, trong lòng tính toán, sớm muộn cũng có một ngày hắn đuổi Vân Tử Khiến xuống xe của Nhiễm Nhi.

Trên xe ngựa phủ Vân vương, Vân Tử Khiếu dặn dò Vân Nhiễm: “Nữ nhân như công chúa Vinh Đức con phải cẩn thận một chút. Tiểu nha đầu này rất lợi hại, có thể làm cho tất cả mọi người thích nàng ta, chứng minh nàng ta vừa thông minh vừa có tâm kế. Nàng ta khôn khéo hơn so với những nữ nhân con đã gặp trước đây, chỉ sợ ngay cả trưởng công chúa Phùng Dực cũng kém nàng.”

Vân Nhiễm gật đầu, cũng coi trọng công chúa Vinh Đức, nàng ta là muội muội của Sở Dật Kỳ, tự nhiên đứng trên lập trường của hắn. Có thể nữ nhân này sẽ là đối thủ lớn nhất của nàng, không thể khinh thường.

“Phụ vương yên tâm, con sẽ cẩn thận.”

Vân Tử Khiếu gật đầu, nghĩ tới hoàng thượng cùng công chúa Vinh Đức. Vốn có một Định vương một hoàng thượng đã đủ khiến người ta đau đầu, giờ còn nhiều thêm một công chúa Vinh Đức, đúng là phiền phức.

“Phụ vương đừng lo, bọn họ không động đến ta thì thôi, nếu động, ta không ngại cá chết rách lưới với bọn họ.”

Tính Vân Nhiễm thàn làm ngọc nát, nếu có người trêu chọc nàng, ép nàng nóng nảy, nàng thà rằng ngọc đá cùng nát. Dù sao nàng cũng đã sống một đời, thêm ba năm đã là nhiều, cho nên không sợ chết.

Xe ngựa đi thẳng vào cung, đêm nay yến tiệc tổ chức tại điện Thái Ninh, bình thường đây là nơi hoàng thượng hay dùng để chiêu đãi khách quý. Không ngờ lần này tiệc tẩy trần của công chúa lại được tổ chức ở đây, có thể thế hoàng thượng sủng công chúa đến mức nào.

Không ít đại thần trong triều hiểu rõ, hiện tại tâm phúc của hoàng thượng là công chúa Vinh Đức.

Cho nên người người đều tìm hiểu tin tức về vị công chúa này.

Vân Nhiễm vừa từ trên xe xuống, đã có một thân ảnh như lốc xoáy lao tới kéo nàng đi.

Vân Nhiễm theo phản xạ đánh ra một quyền, nhưng nhìn người tới là Đường Tử Khiên phủ hộ quốc tướng quân. Thật lâu nàng không có nói chuyện với hắn, lần này lại phát điên gì đây.

Đường Tử Khiên kéo Vân Nhiễm tới một góc sáng sủa bên ngoài điện Thái Ninh.

Rất nhiều người chỉ lo nói chuyện, không để ý tới tình hình bên này. Chỉ có mình Yến Kỳ sắc mặt khó coi bước xuống xe ngựa. Nếu không vì ngại quanh đây có nhiều đại thần, hắn đã tiến lên đánh cho Đường Tử Khiên một trận, tiểu tử này lại quấn lấy Nhiễm Nhi là có ý gì.

Ánh mắt Yến Kỳ hiện lên vẻ lo lắng, yên lặng tìm một chỗ có thể nghe thấy âm thanh Đường Tử Khiên nói chuyện với Vân Nhiễm.

“Vân Nhiễm, ta nhận được tiên, đêm nay hoàng thượng thiết yến ngoại trừ vì tẩy trần cho công chúa Vinh Đức, còn muốn chỉ hôn cho công chúa An Nhạc.”

Vân Nhiễm lạnh lùng: “Hoàng thượng chỉ hôn cho công chúa An Nhạc, liên quan gì tới ngươi. Ngươi vẫn nên tỉnh lại đi.”

Đường Tử Khiên không để ý tới Vân Nhiễm chế nhạo, nói nhanh: “Ngươi có biết hoàng thượng muốn gả An Nhạc cho ai không?”

Vân Nhiễm không hé răng, nàng không biết, không phải hắn tới nói cho nàng sao?

Giọng Đường Tử Khiên có chút không khống chế được: “Hắn muốn gả An Nhạc cho Trầm Thụy, con hắn ta đã lớn hơn An Nhạc vài tuổi. Ngươi nói xem gả An Nhạc cho người như vậy có phải hơi quá đáng.”

Đường Tử Khiên tức giận lên tiếng. Hắn biết tin này là do hoàng hậu phái người truyền tới. Bảo hắn đưa tin cho Vân Nhiễm để nàng nghĩ cách giúp An Nhạc thoát thân.

Chuyện này hoàng hậu vẫn chưa nói với An Nhạc sợ nàng đau lòng.

Vân Nhiễm đen mặt mắng Sở Dật Kỳ.

“Tên chết tiệt này, An Nhạc là muội muội hắn, hắn lại dám gả cho Trầm Thụy. Không phải hắn luôn coi trọng thể diện sao, làm vậy, không sợ người trong thiên hạ cười nhạo sao?”

Đường Tử Khiên nóng vội cầm lấy tay Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ngươi là bằng hữu tốt của An Nhạc, nên nghĩ cách giúp nàng đi, trăm ngàn lần đừng để nàng gả cho Trầm Thụy.”

Trong lòng Vân Nhiễm tức giận, sắc mặt khó coi, tuy rằng Đường Tử Khiên báo cho nàng tin này, nhưng nàng cũng không cho hắn sắc mặt hòa nhã. Nếu không phải trước đó hắn phụ An Nhạc, sẽ xảy ra chuyện này sao.

“Việc này đều do ngươi gây ra, nếu đối xử tốt với An Nhạc, sẽ xảy ra chuyện này sao? Bây giờ ngươi quan tâm làm gì, nàng sống hay chết có liên quan gì tới ngươi đâu.”

Đường Tử Khiên ủ rũ, hắn biết mình đuối lí, nên không dám xuất hiện trước mặt Vân Nhiễm. Chuyện hôm nay vì có liên quan tới hạnh phúc của An Nhạc, hắn mới dám tới tìm nàng.

Vân Nhiễm còn muốn phát hỏa, chỗ tối đã có một bóng trắng nhẹ nhàng đi tới, đánh rớt tay Đường Tử Khiên đang nắm tay Vân Nhiễm. Sắc mặt Yến đại quận vương âm ngao, lạnh lùng, ánh mắt âm u lườm Đường Tử Khiên: “Ngươi còn dám nhìn Nhiễm Nhi, xem ta có chém móng vuốt của người.”

Đường Tử Khiên không thể phát hỏa với Vân Nhiễm chẳng lẽ lại không thể với Yến Kỳ?

Hắn nhìn Yến Kỳ quát lạnh: “Yến Kỳ, ngươi phát điên cái gì.”

Sắc mặt Yến quận vương lạnh thấu xương, quanh thân phủ hàn khí, nhấc tay muốn dạy dỗ Đường Tử Khiên, nhưng bị Vân Nhiễm ngăn cản: “Các ngươi đừng đánh, bây giờ nên nghĩ làm thế nào giúp An Nhạc thoát thân.”

Yến Kỳ thu tay lại, Đường Tử Khiên nhìn Vân Nhiễm: “Hay là ngươi hạ dược An Nhạc, khiến nàng bị bệnh nặng, hoặc khiến mặt nàng bị hỏng, khiến nàn không gả được. Như vậy hoàng thượng không thể gả An Nhạc cho Trầm Thụy.”

Vân Nhiễm nghĩ nghĩ, cách này hơi ngốc, nhưng cũng có thể làm, nếu An Nhạc bị hủy dung, hoàng thượng không thể gả nàng cho đại tướng quân Trầm Thụy thành Liên Dương.

“Được, ta đi tìm An Nhạc.”

Yến Kỳ lôi kéo tay nàng: “Ta đưa nàng đi.”

Đêm nay không khí trong cung có chút quỷ dị, hắn lo lắng để Nhiễm Nhi đi một mình.

Vân Nhiễm không phản đối, hai người lắc mình hòa vào màn đêm đi thẳng tới cung điện của hoàng hậu, bây giờ An Nhạc đang ở đó.

Đường Tử Khiên nhìn hai người biến mất, nghĩ tới Yến Kỳ bá đạo, không hỏi hừ lạnh. Thật là tên thích ăn dấm chua, sau này uống dấm đến chết đi.

Trong điện của An Nhạc, môi nàng run run mở to mắt không thể tin lời Vân Nhiễm nói.

“Ngươi nói, hoàng huynh muốn gả ta cho Trầm đại tướng quân đóng ở thành Liên Dương.”

Nàng biết Trầm Thụy, chân chính là một mãng phu, vừa đen vừa thô kệch, quanh năm suốt tháng đóng ở biên quan. Nhìn qua thật già, bốn mươi mà như năm mươi, dùng võ lực, An Nhạc không thích nam nhân như vậy, dù là trong suy nghĩ nàng cũng không vui. Năm nay nàng mới mười sáu, chẳng lẽ cả đời sau này phải ở lại bên người nam nhân như vậy sao?

An Nhạc tức giận đến run rẩy, không khống chế được lệ rơi, bàn tay cũng nắm chặt lại, sao hoàng huynh có thể đối xử với nàng như vậy.

“Ta không lấy chồng, ta sẽ không gả.”

An Nhạc hung hăng nói: “Cùng lắm thì chết, chết cũng được, dù sao ta cũng không gả cho Trầm Thụy.”

Vân Nhiễm lo lắng nhìn An Nhạc, cầm tay trấn an nàng: “Ngươi đừng kích động, ta tới đây để giúp ngươi. Ta cho ngươi một viên thuốc, ngươi ăn vào đi, một lúc nữa sẽ nóng lên ngất đi, sao đó trên mặt nổi mụn, như vậy hoàng thượng sẽ không thể gả ngươi cho Trầm Thụy, sẽ không chuyện gì.”

Vân Nhiễm nói xong, An Nhạc lập tức đông ý.

“Được, Nhiễm Nhi, thuốc đâu, ta nguyện ý uống, bất luận thế nào ta cũng không gả cho Trầm đại tướng quân, hớn già như vậy, có thể làm phụ thân của ta được rồi.”

Chỉ cần nghĩ An Nhạc đã cực kì không thích.

Vân Nhiễm thấy nàng đồng ý, liền lấy thuốc ra đưa cho An Nhạc, nàng không cần suy nghĩ uống vào, kéo tay Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, cảm ơn ngươi.”

“Ngươi khách sáo với ta làm gì, chỉ là?”

Vân Nhiễm thở dài, lo lắng: “An Nhạc, ta sợ lần này ngăn cản hoàng thượng, sau này hắn lại muốn chỉ hôn cho ngươi, lần sau biết phải làm sao, không thể lần nào cũng uống thuốc.”

An Nhạc tối mặt, nắm chặt tay, vì sao lại để cho một kẻ như vậy làm hoàng đế, nàng rõ ràng là muội muội của hắn, hắn lại đối xử với nàng như vậy.

Trong cung điện, Yến Kỳ thúc giục Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, sắp tới giờ rồi, chúng ta nên tới điện Thái Ninh.”

“Được,” Vân Nhiễm gật đầu, từ biệt An Nhạc: “An Nhạc, chuyện khác để về nói sau, ngươi điều chỉnh tâm trạng một chút, ra vẻ như không có chuyện gì đi dự tiệc. Tóm lại đêm nay hoàng thượng đừng nghĩ gả ngươi cho Trầm Thụy.”

Trước mắt hoàng thượng trọng dụng Trầm Thụy, không có khả năng gả một công chúa bị hủy dung cho hắn.

An Nhạc điều chỉnh hô hấp, nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đi khỏi. Đợi bọn họ đi rồi, nàng khẽ thở ra, nếu trước kia nàng còn chút cảm tình với hoàng huynh, bây giờ đã sớm tan rã, nàng chỉ hận vì sao ngày đó phụ hoàng lại muốn chọn người như vậy lên ngôi.

Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ lặng lẽ rời khỏi điện Thái Ninh, khi bọn họ tới điện Thái Ninh, trong triều đã có không ít đại thần tới.

Hai người vừa xuất hiện, đã khiến có tiếng bàn tán xôn xao. Gần đây chuyện bọn họ tình chàng ý thiếp được nhắc tới rất nhiều, Yến quận vương cự tuyệt quận chúa Nhược Uyển, còn khiến nàng bị thương nặng, có thể thấy hắn thích quận chúa Trường Bình nhiều tới đâu, xem ra chuyện tốt của hai người sắp tới.

Nhưng có một số đại thần lại biết, hoàng thượng cố tình muốn cưới quận chúa Trường Bình vào cung, cho nên hôn sự của hai người có chút khó khăn.

Ngoài cửa vang lên giọng thái giám: “Công chúa Vinh Đức tới.”

Chủ nhân của buổi tiệc đêm nay tới, người người quay đầu nhìn chằm chằm trước cửa, thấy một bóng người đỏ như lửa đi tới, da trăng như tuyết vô cùng mịn màng, quần áo đỏ như lửa càng làm nổi bật khuôn mặt phù dung kiều diễm quyến rũ, giống như một đóa hoa quốc sắc thiên hương khiến người xem đắm chìm, trong lòng tán thưởng, công chúa Vinh Đức xinh đẹp như hoa.

Công chúa Vinh Đức không những có dung mạo xinh đẹp, còn tự tin mười phần, giơ tay nhấc chân hào quang bắn ra bốn phía, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng động lòng người, quanh người sáng rực, không ai cưỡng lại được đôi mắt dường như biết nói.

Trong đại điện, người người ngây ngốc nhìn công chúa Vinh Đưc, thấy nàng dẫn vài ba tì nữ đi tới, lướt qua mặt mọi người, tươi cười đi tới trước mặt Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm. Có người nhanh ý nhìn chằm chằm, trong lòng âm thầm đoán, chuyện gì đây, chẳng lẽ công chúa Vinh Đức cũng thích Yến quận vương.

Công chúa Vinh Đức đi tới trước mặt Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, nâng mi khẽ cười, dịu dàng lên tiếng: “Sư huynh, đã lâu không gặp.”

Thanh âm dễ nghe vang lên, mọi người trong điện sợ ngây người, chuyện gì vậy, công chúa Vinh Đức lại gọi Yến quận vương là sư huynh.

Từ bao giờ bọn họ lại thành sư huynh muội.

Vân Nhiễm ở bên cạnh Yến Kỳ khẽ trầm xuống, sư hunh,sư muội, tràn ngập ái muội. Công chúa Vinh Đức lại là sư muội của Yến Kỳ, đây là có chuyện gì. Vì sao nàng cảm thấy buồn bực trong lòng khó chịu, cảm thấy bọn họ có chuyện gì đó mà nàng không biết. Vừa nghĩ tới chuyện này, cả người liền hơn giận, nhìn chằm chằm Yến Kỳ.

Khuôn mặt Yến Kỳ không có nhiều biến hóa, kinh ngạc tan biến trong nháy mắt, ôn hòa chào hỏi công chúa.

“Hóa ra, Vận Ninh là công chúa Vinh Đức.”

Trước đó hắn không biết nàng là công chúa Vinh Đức, hơn nữa hai người quen biết không sâu, sư phụ của Yến Kỳ là sư huynh muội với sư phụ của Sở Vận Ninh. Cho nên bọn họ gặp mặt vài ba lần, Sở Vận Ninh đã gọi hắn là sư huynh hắn cung không phản đối, chính là không ngờ gặp lại, sư muội này lại biến thành công chúa Vinh Đức Đại Tuyên.

“Sao vậy, hình như nhìn thấy ta sư huynh không vui?”

Sở Vận Ninh khẽ cúi đầu, dáng vè mềm mại, khóe môi khẽ cười, hai người nhìn qua thật tự nhiên.

Vân Nhiễm nhìn mà khó chịu, người ta hoàn toàn không để ý tới nàng. Nàng sẽ không tin Sở Vận Ninh không biết chuyện nàng cùng Yến Kỳ, chỉ sợ nàng ta đã sớm biết, nhưng giả vờ không thấy nàng.

Yến Kỳ nhương mày, ánh mắt nổi sóng ngầm, thanh âm trong trẻo lạnh lùng.

“Sao có thể, chỉ là không ngờ Vận Ninh là công chúa Vinh Đức Đại Tuyên, cho nên có chút kinh ngạc.”

Sở Vận Ninh cười duyên dáng, mọi người đều bị nàng ta hấp dẫn, công chúa Vinh Đức thật xinh đẹp, so với quận chúa Trường Bình thủy linh động lòng người, nàng ta càng thêm quến rũ như một đóa hoa thiên kiều bá mị, không biết Yến quận vương có bị hấp dẫn không.

Mọi người đang suy nghĩ, Sở Vận Ninh đã ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm, vươn bàn tay trắng nõn, cười trong suốt chào hỏi Vân Nhiễm.

“Trường bình, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp,” Vân Nhiễm không kiêu ngạo, không xiểm nhịnh vươn tay, vày dài màu xanh nhạt, yểu điệu thanh nhã, như sương sớm trên trúc lan, tỏa ra mùi hương tự nhiên, vẻ đẹp của Vân Nhiễm khác hẳn với Sở Vận Ninh, hai người hai phong cách.

Sở Vận Ninh giống như một đóa hoa mẫu đơn trong ngự hoa viên, quốc sắc thiên hương, xinh đẹp động lòng người.

Vân Nhiễm lại giống như một nhánh trúc bên hồ, xinh đẹp thanh lệ.

Trong đại điện có không ít người bị bọn họ hấp dẫn. Thi thoảng lại đánh giá công chúa Vinh Đức cùng Vân Nhiễm. Một người là người Yến quận vương thích, một người là sư muội, hai nữ nhân đều có liên quan tới quận vương, không biết cuối cùng, ai sẽ là người gả tới phủ Yến vương.

Người khác bàn tán, tay Vân Nhiễm cùng Sở Vận Ninh đặt cùng một chỗ, hai người đều không sử dụng nội lực, chỉ dùng sức nắm chặt, tuy nhiên trên mặt đều là ý cười. Trong lòng Vân Nhiễm hiểu rõ, chỉ sợ công chúa Vinh Đức thích Yến Kỳ, cho nên mới ngấm ngầm phân cao thấp với nàng.

Trong quá khứ, dù có bao nhiêu nữ nhân thích Yến Kỳ, nàng cũng không để ý. Vi nàng cảm thấy Yến Kỳ sẽ không thèm nhìn những nữ nhân đó, nhưng bây giờ nhìn công chúa Vinh Đức, Vân Nhiễm cảm thấy nguy cơ thật mạnh, có điều muốn cướp người từ tay nàng, cũng phải xem có bản lĩnh không.

“Nghe nói, sư huynh ta thích ngươi.”

Sở Vận Ninh buông tay ra cười duyên dáng: “Chẳng phải ta đây cần phải gọi ngươi là sư tẩu.”

Vân Nhiễm nhướng mày, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: “Bây giờ còn chưa cần, nhưng rất nhanh có thể gọi.”

Vân Nhiễm dứt lời, mọi người trong điện kinh hô nhìn Yến Kỳ, quận chúa Trường Bình có ý gì, bọn họ sắp thành thân sao.

Công chúa Vinh Đức tối mắt, không nói thêm gì, ý cười càng sáng lạn: “Ta đây chúc mừng quận chúa Trường Bình trước, đến lúc đó sẽ tự mình tới cửa chúc mừng.”

Sánh mắt sáng lạnh khẽ lướt qua người Vân Nhiễm, không ít phu nhân trong đại điện đi tới. Trước mắt công chúa Vinh Đức chính là tâm phúc của hoàng thượng, bọn họ tự nhiên muốn nịnh bợ nàng, giúp phu quân tìm thêm sự trợ giúp củng cố địa vị trong triều.

Thi thoảng vang lên tiếng cười của Sở Vận Ninh, Vân Nhiễm ở phía sau tối mắt nhìn chằm chằm nữ nhân như trăng sao, nàng phát hiện nữ nhân này thích cười, kiều diễm như nắng, khiến người ta muốn lại gần, nhưng nụ cười của nàng ta có bao nhiêu mê người, chỉ sợ nội tâm có bấy nhiêu âm u.

Vừa rồi nàng ta bất đông đến trước mặt nàng, sau đó giả vờ như không nhìn thấy nàng, cố ý thân mật với Yến Kỳ, không phải đề cho nàng nhìn thấy quan hệ của nàng ta với Yến Kỳ không bình thường sao.

Yến Kỳ nhìn lại, thấy sắc mặt Vân Nhiễm không tốt, đang muốn quan tâm hỏi nàng có chuyện gì. Trng triều lại có không ít đại thần đi tới, vây quanh người Yến Kỳ khiến hắn không thể đi tới hỏi thăm Vân Nhiễm.

Yến Kỳ vừa đi, trong điện đã có vài ba người đi tới, dẫn đầu là thế tử phi phủ Tần quốc công Triệu Thanh Nghiên, phía sau nàng ta là Mai Nhược Hàm phủ Tĩnh xuyên hầu, cùng vài ba bị tiểu thư khác, vài người cản đường đi của Vân Nhiễm.

Khuôn mặt thanh tú của Triệu Thanh Nghiên cực gầy, ánh mắt tiều tụy, vừa nhìn đã biết, nàng ta sống ở phủ Tần quốc công cũng không được như ý.

Thế tử Tần Dục Thành, đối với nàng cũng không tốt, liên tuc nạp hai phòng thiếp vào phủ, mỗi đêm đều qua đêm trong phòng bọn họ, thậm chí một trong hai người còn mang thai.

Mỗi lần đau khổ, trong lòng Triệu Thanh Nghiên lại trù ẻo Vân Nhiễm. Thậm chí nàng ta còn làm một hình nhân ở trong phòng, trên mặt có viết lên của Vân Nhiễm, mỗi ngày đánh một lần mới thấy thoải mái hơn một chút.

Nhưng hôm nay thấy công chúa Vinh Đức xuất hiện, Triệu Thanh Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, theo phản xạ dẫn người tới đây.

Bây giờ Lương Thành không còn là thiên hạ của mình Vân Nhiễm, còn có một công chúa Vinh Đức không hề kém nàng, còn tốt hơn, xuất thân cao quý, dung mạo xinh đẹp, trí tuệ cũng không thua nàng.

“Vân Nhiễm, Lương Thành không còn là thiên hạ của mình ngươi.”

Trước đó nam nhân nhắc tới Vân Nhiễm, người người đều sáng mắt, nhưng vừa rồi nàng ta thấy, trong đại điện có không ít người nhìn công chúa Vinh Đức.

Triệu Thanh Nghiên càng nghĩ càng vui vẻ khuôn mặt sung sướng, lâu lắm rồi, nàng mới được cười như vậy.

“Vân Nhiễm, ngươi nói xem, Yến quận vương có thể thích công chúa Vinh Đức xinh đẹp như hoa hay không, huống hồ người ta vốn là sư huynh muội.

Tuy Vân Nhiễm biết, Triệu Thanh Nghiên nói vậy để nàng bất an, nhưng không hiểu vì sao, lòng nàng vẫn nặng nề, có cảm giác khó chịu. Yến Kỳ cùng công chúa Vinh Đức thật sự không có chuyện gì sao?

“Triệu Thanh Nghiên, ta phát hiện, ngươi ngày càng nhiều chuyện. Ngươi nhìn xem mình bây giờ đã thành dạng gì, thật là một bà lão, ngươi nói Tần Dục Thành chịu được ngươi như vậy sao? Có phải hắn vắng vẻ ngươi không, cưới hai kiều thiếp về phủ.”

Lời Vân Nhiễm như một thanh đao nhỏ cắm vào lòng Triệu Thanh Nghiên, cả mặt nàng ta tái đi, ánh mắt lóe lên sát khí sắc bén, nghiến răng nghiến lợi hận không thể đi lên cắn Vân Nhiễm.”

“Vân Nhiễm, ngươi đừng chê cười ta, ngươi cũng không tốt được bao nhiêu, ta sẽ chờ đến lúc ngươi bị bỏ rơi, đến lúc đó xem ngươi còn cười được.”

Triệu Thanh Nghiên vừa dứt lời, phía sau vang lên một thanh âm: “Triệu Thanh Nghiên, đây là lễ giáo của phủ Tần quốc công sao, ta cũng muốn hỏi phu nhân quốc công, ai dạy người lễ nghi như vậy.”

An Nhạc đi tới, sắc mặt trầm trầm nhìn Triệu Thanh Nghiên, bây giờ An Nhạc đã bỏ đi sự dịu dàng trước đó, sau lần cùng cách với Đường Tử Khiên, lại bị hoàng thượng lạnh lùng tính kế, bây giờ nàng rất mạnh mẽ.

Triệu Thanh Nghiên vừa nghe thấy lời An Nhạc, sợ trắng mặt, nếu chuyện này đến tai quốc công phu nhân, chỉ sợ trở về nàng ta lại bị phạt quỳ, cho nên Triệu Thanh Nghiên trừng mắt liếc Vân Nhiễm rồi đi.

An Nhạc đi tới, kéo tay Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, ngươi đừng tin lời Triệu Thanh Nghiên, Yến quận vương không phải người như vậy. Hắn không dễ dàng thích người khác, nếu không đã không cần chờ ngươi.”

Vân Nhiễm nghe An Nhạc nói xong, tâm trạng tốt hơn nhiều. Nghĩ lại đúng thật Yến Kỳ không dễ dàng thích người khách, nếu thích công chúa Vinh Đức tội gì tới trêu chọc nàng, cho nên căn bản không có chuyện gì, chỉ là nàng tự dọa mình. Nhưng điều này chứng minh nàng ngày càng nặng tình với Yến Kỳ, không thể giống như trước giả vờ không nhìn thấy.

“Umh, ta cũng không tin lời Triệu Thanh Nghiên.” Vân Nhiễm nhìn An Nhạc, khẽ hỏi: “Ngươi không có chuyện gì chứ.”

An Nhạc lắc đầu: “Không có việc gì.”

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào trong điện, vài đám ba năm người đang tụm vào nói chuyện với nhau. An Nhạc cùng Vân Nhiễm đi tới đã sớm có người tới vây quanh.

Vân Nhiễm nhớ tới Hạ Tuyết Dĩnh, nâng mắt nhìn qua, thấy vẻ mặt nàng sầu khổ trong góc. Đang muốn đi tới nói chuyện với nàng, ngoài điện lại truyền tới của thái giám: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm.”

Mọi người trong điện nhanh chóng đứng dậy cung nghênh thánh giá, đợi đến khi hoàng đế cùng hoàng hậu đi tới đài cao.

Mọi người nhanh chóng tìm vị trí ngồi xuống, chỗ của phủ Vân vương cùng Yến vương gần nha, Yến Kỳ ngồi cạnh Vân Nhiễm, vừa ngồi xuống, liền nghiêng người sang quan tâm hỏi nàng.

“Nhiễm Nhi, nàng không sao chứ.”

Ánh mắt Vân Nhiễm quét đến vị trí trên đài, bóng dáng đỏ như lửa làm như vô tình, lơ đãng nhìn qua đây, mắt Vân Nhiễm sáng lên, cố ý lại gần Yến Kỳ cười dịu dàng.

“Ta không sao, chàng đừng lo lắng.”

Tay nàng khẽ nâng lên, sửa vạt áo cho Yến Kỳ, động tác hết sức thân thiết, Yến Kỳ có chút được sủng mà sợ. Hôm nay Nhiễm Nhi dịu dàng như nước, bình thường rất ít khi thấy nàng như vậy.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện