Chương 184: Nghĩa nữ, loạn côn
Sau hoa viên vang lên tiếng kêu thảm thiết, Yến Kỳ mặt không đổi sắc dẫn thuộc hạ đi qua, bỏ qua tiếng thét thống khổ của Nguyễn Mộng Điệp.
Hai nha hoàn Nguyễn gia trợn mắt há hốc mồm, các nàng vốn tưởng tiết mục phải là tiểu thư nhào vào lòng Yến quận vương, sau đó nàng bày ra tư thế xinh đẹp nhất, quận vương động tình nạp tiểu thư làm thiếp. Sao lại thế này, đợi tới khi Nguyễn Mộng Điệp thét lên, hai nha hoàn mới chạy vội tới nâng tiểu thư nhà mình dậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta bị hủy rồi, mũi gãy, miệng méo, sưng phù đến đáng sợ, làm gì còn điểm nào xinh đẹp, cú sốc quá lớn, Nguyễn Mộng Điệp đau tới ngất đi.
Hai tiểu nha hoàn bị dọa khóc: “Tiểu thư, tiểu thư.”
Trong một góc hoa viên, đám người Vân Nhiễm lạnh mặt nhìn chủ tứ ba người, vẻ mặt khinh bỉ, tiểu xiếc Nguyễn Mộng Điệp không khác gì trò mèo, thật không biết xấu hổ.
Bây giờ bị Yến quận vương đạp hỏng mặt, đáng đời.
Vân Nhiễm nhìn Vân Vãn Sương: “Tam muội, phái người đưa Nguyễn tiểu thư về phủ, sau này loại nữ nhân như vậy đừng cho tới nhà, nếu lão thái thái gây sự, muội nói với bà, việc này do ta quyết, ba ta sẽ không dám làm gì.”
Nói xong, Vân Nhiễm đi ra đón Yến Kỳ.
Vân Vãn Sương, dẫn Hạ di nương, cùng ngũ muội Vân San đi về phía chủ tở Nguyễn Mộng Điệp, nhanh chóng ra lệnh cho người làm đưa nàng ta về Nguyễn gia.
Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ về sân trước kia mình từng ở.
“Sao chàng lại một mình tới đây, phụ vương đâu?”
“Có người tìm nhạc phụ bàn việc, ta liền tới đây tìm nàng.”
Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ, quả thật tướng mạo người ngày bậc nhất, khó trách Nguyễn Mộng Điệp ngây người, chính mình cũng nhiều lúc thất thần si mê.
“Nhiễm Nhi, làm sao vậy?”
“Ta đang nghĩ, khuôn mặt bị như vậy, sau này ăn nhiều mệt nha.”
Vân Nhiễm thở dài một tiếng, Yến Kỳ nắm tay nàng, bá đạo nói: “Đây cũng không phải chuyện của ta, tại những kẻ đó gây sự. Nhiễm Nhi đừng lo, nếu lần sau lại có kẻ muốn diễn trò, chẳng những ta đạp gãy mũi, còn muốn chọc mù hai mắt, cắt miệng của ả.”
Vân Nhiễm giật giật khóe miệng, người này cũng thật ngoan độc.
Có điều nàng rất vừa lòng.
“Umh, cứ như vậy đi, Tiểu Yến Tử nhà ta ngày càng khiến nương tử hài lòng.”
Vân Nhiễm nói vậy, Yến Kỳ cười sung sướng, khuôn mặt hoa lệ càng thêm minh diễm.
Thuộc hạ phía sau nghe hai người nói chuyện, mà sững sờ, hai người này ngoan độc hơn bất kỳ kẻ nào, nếu rơi vào tay bọn họ, tuyệt đối xui xẻo.
Đoàn người tiến vào viện Như Hương, bên trong vẫn giống trước kia, sạch sẽ, Vân Nhiễm dẫn Yến Kỳ đi nghỉ ngơi.
Hai người vừa mới vào phòng đã nghe thấy tiếng Trực Nhật: “Gia.”
Yến Kỳ lên tiếng: “Chuyện gì?”
“Nữ nhân kia thừa cơ đập đầu vào tường tự sát.”
Yến Kỳ nhíu mày suy nghĩ một chút, nhớ ra nữ nhân kia là ai. Công chúa Vinh Đức bị hắn sai người vứt ở hẻm Tây, Nhiễm Nhi đã trở lại, ả muốn chết thì cho chết đi.
“Đã chết, ném!”
“Ân, gia.” Trực Nhật lui xuống, hai người lên giường nằm nghỉ.
Vân Nhiễm quan tâm hỏi: “Ai vậy?”
Nàng còn chưa biết chuyện công chúa Vinh Đức bị Yến Kỳ thu thập. Hắn cũng quên nói với nàng, giờ nghe nàng hỏi, trực tiếp quăng: “Một ả nữ nhân chết tiệt, Nhiễm Nhi, vi phu mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi.”
Ngoài miệng Yến quận vương kêu mệt, nhưng mắt rất sáng, long lanh nhìn Vân Nhiễm. Nàng vừa nhìn đã hiểu người này muốn làm gì, trực tiếp nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Không biết người này tinh lực tốt, hay nam nhân khai trai đều như vậy, chỉ cần có cơ hội liền muốn làm chuyện xấu.
Có điều Vân Nhiễm giả vờ ngủ cũng vô dụng, móng heo của Yến đại quận vương đã sờ soạng lên trên, Vân Nhiễm trừng mắt lườm hắn. Hắn liền cúi đầu hôn nàng, khiến nàng không thể lên tiếng, không khí trong phòng bùng cháy.
Bên ngoài một mảnh im lặng, mấy thuộc hạ rất hiểu ý đứng ở xa chờ đợi không cho người khác tới gần phòng của chủ tử.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm uyên ương phiếm hồng, ân ái triền miên, một lần lại một lần, cả hai đều có chút mệt mỏi, thu thập đơn giản một chút liền ngủ.
Đợi tới khi hai người tỉnh lại, sắc trời đã không còn sớm, ngoài cửa sổ sắc trời đã xanh thẳm.
Khung cảnh yên ắng, Yến Kỳ tự tay mặc quần áo cho Nhiễm Nhi, lại hôn nàng một lúc mới chịu buông ra, tự mặc quần áo cùng nhau đi ra ngoài.
Sơn Trà thấy hai người đi ra liền cung kính lên tiếng: “Quận vương, quận vương phi, trưởng công chúa gửi thiệp mời, nói đêm nay mở tiệc chiêu đãi trong phủ, mời hai người tới dự.”
“Được.”
Hiện tại Vân Nhiễm rất tốt với trưởng công chúa, vừa nghe thấy bà mời liền sảng khoái đáp ứng.
Sự thật trưởng công chúa tổ chức yến hội, là vì muốn nhìn thấy nữ nhi của mình.
Thân phận của bà không thể trực tiếp tới cửa thăm Vân Nhiễm, nên đành phải tổ chức tiệc, mời một vài vị phu nhân tiểu thư, trong đó cũng có Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm nhìn thời gian, sắc trời đã không còn sớm, nếu không đi sẽ muộn. Hai người rời khỏi viện Như Hương tìm Vân Tử Khiếu từ biệt, đúng lúc ra cửa thấy Vân Vãn Sương dẫn người tới hỏi, bọn họ có ở lại dùng bữa tối hay không. Vân Nhiễm nói tạm biệt, dẫn người rời khỏi phủ, Vân Tử Khiếu cũng không có trong phủ.
Trên xe ngựa phủ Yến vương, ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, giống như phủ một tầng lụa mỏng câu hồn.
Hắn gọi Trực Nhật vào dặn dò vài câu, Trực Nhật nhận lệnh dẫn người đi làm việc.
Vân Nhiễm nhìn vẻ mặt hắn, rõ ràng đang tính toán muốn thu thập ai đó, không nhịn được hỏi: “Chàng định trừng trị ai?”
Yến Kỳ thì thầm bên tai Vân Nhiễm, nàng cười rộ lên: “Chuyện này có chút thú vị.”
Phủ trưởng công chúa.
Rường cột chạm trổ, thấp thoáng rong nói, ánh đèn màu ấm áp nhu hòa, khiến phủ địa trông huyền ảo mông lung.
Lúc Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ tới, trong phủ đã có không ít khách nhân. Trưởng công chúa đang tiếp đón, vừa nghe thấy quản gia bẩm báo quận vương cùng quận vương phi tới, liền cao hứng dẫn người ra nghênh đón.
Yến hội đêm nay tổ chức trong nhà thủy tạ, trước viện có một hồ nước lớn, xung quanh treo đầy đèn màu, lung linh, xinh đẹp, giữa hồ có một đài lớn, không rõ dùng để làm gì, người người nhỏ giọng bàn tán.
Yến Kỳ cùng Vẫn Nhiễm đi theo quản gia gặp trưởng công chúa đang đi tới. Vân Nhiễm mỉm cười: “Trưởng công chúa.”
Trưởng công chúa nhìn nàng, theo phản xạ dừng bước, ngắm giai nhân xinh đẹp lóa mắt, dù yên tĩnh, nhưng khí tức, đều cường ngạnh hơn người, trưởng công chúa yêu thích không thôi, cao hứng đi tới, kéo tay Vân Nhiễm.
“Vân Nhiễm, rốt cuộc ngươi đã bình an, trước đó dọa chết chúng ta?”
Vân Nhiễm nắm tay trưởng công chúa, nhu hòa nói: “Nhọc trưởng công chúa nhung nhớ.”
Trưởng công chúa cười không đáp, sở dĩ đêm nay bà thiết yến là vì nàng. Bà muốn ngày một nhiều, trước kia chỉ thầm nghĩ cùng nữ nhi ở một chỗ, nhưng giờ bà phát hiện lúc muốn đi thăm nữ nhi lại không có lý do. Nên trưởng công chúa có một tâm nguyện, nhận Vân Nhiễm làm nghĩa nữ, sau này bà muốn gặp nữ nhi có thể hợp tình hợp lý đi thăm nàng, hơn nữa bà cũng có thể đón Nhiễm Nhi tới phủ.
“Đứa nhỏ này, khách sao với bản cung làm gì, bản cung vẫn muốn đi thăm ngươi, nhưng vì mới tân hôn ta không dám phiền.”
Vân Nhiễm cảm kích công chúa quan tâm, đại hôn của nàng đều do bà chủ trì, nàng nợ bà rất nhiều, thật sự muốn làm gì đó cho trưởng công chúa.
“Ta còn chưa cảm ơn trưởng công chúa giúp ta chuẩn bị đại hôn, nếu sau này có chuyện gì, nhất định phải tìm ta, chỉ cần có thể ta sẽ giúp.”
Vân Nhiễm nghiêm túc nói, mắt trưởng công chúa sáng rực lên, nói nhanh: “Ta có?”
Nhưng bà còn chưa nói nên lời, cửa thủy tạ đã có người đi tới, là Tiêu Diêu vương phi, bên cạnh bà ta còn có một số phu nhân trong kinh thành, mọi người đều tới chào hỏi Vân Nhiễm, trò chuyện với trưởng công chúa.
“Bác, chúng ta đều đói bụng, yến tiệc khi nào mới bắt đầu?”
Tiêu Diêu vương phi làm nũng với trưởng công chúa, bên cạnh bà ta có người hỏi trưởng công chúa: “Đêm nay công chúa thiết yến, phải chăng có chuyện gì cao hứng.”
Các nàng thấy tâm trạng công chúa không tệ, hình như có chuyện vui.
Tất cả mọi người đều nhìn trưởng công chúa, Vân Nhiễm cũng nhìn bà, nàng nhận ra bà rất cao hứng rõ ràng có việc vui.
Trưởng công chúa cười cười quét mắt nhìn mọi người: “Đêm nay bản cung thiết yến quả thật có việc, nói ra mọi người đừng chê cười mới được nha.”
Phu nhân phủ Tĩnh Xuyên hầu cười tiếp lời: “Ai dám chê cười trưởng công chúa, công chúa có việc gì vui chia xẻ với chúng ta đi.”
Người người nhìn chằm chằm trưởng công chúa, giọng bà trong trẻo: “Từ khi Minh Tuệ qua đời, bản cung vẫn luôn một mình rất tịch mịch, nên muốn thu một nghĩa nữ, đêm nay thiết yến vì chuyện này, chỉ sợ tiểu thư các nhà ghét bỏ bản cung.”
Nghĩa nữ trưởng công chúa?
Mọi người ngây ngốc cả người, không ngờ yên tiệc đêm nay là vì chuyện này, thật kích động.
Tuy rằng trước đó trưởng công chúa có một số thanh danh không tốt, nhưng gần đây đã bình lặng, trưởng công chúa vẫn là trưởng đích hoàng thất, chuyện nhỏ đó còn không vặn ngã được bà. Nếu được thu nhận, có thể dính tới hoàng thất, trưởng công chúa được hoàng đế tam triều sủng ái, làm nghĩa nữ của bà cũng được hưởng phúc lây.
Một lát sau cả phủ đều biết chuyện trưởng công chúa muốn thu nghĩa nữ.
Tất cả đều động tâm, người người lướt qua mặt bà, hy vọng trưởng công chú nhìn trúng mình.
Vân Nhiễm nhìn trưởng công chúa bị mọi người vây qanh, chân mày hơi nhấc lên. Nàng nhớ trưởng công chúa có tình cảm trân trọng với mình, mình lại hại chết quận chúa Minh Tuệ, cùng Hạ Chi Diêu. Nàng nợ trưởng công chúa quá nhiều, không biết trưởng công chúa có bằng lòng nhận mình không.
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, nhỏ giọng thì thầm: “Yến Kỳ, nếu ta nhận trưởng công chúa làm nghĩa mẫu, chàng thấy có được không?”
Ánh mắt Yến Kỳ nheo lại, nhớ tới chuyện lần trước trưởng công chúa nói, hắn không mấy tin tưởng. Nhưng biểu hiện gần đây của bà giống như thể hiện Nhiễm Nhi thật sự là nữ nhi của trưởng công chúa, Yến Kỳ còn đang nghĩ mình có nên nói cho nàng biết không. Cuối cùng hắn tạm thời không tiết lộ, nếu không thật quá bất công cho Vân Tử Khiếu, mười mấy năm nuôi nữ nhi của người khác, nữ nhi của mình lại sớm chết yểu.
Nhiễm Nhi nhận công chúa làm nghĩa mẫu, kết quả này không tệ, Yến Kỳ gật đầu: “Nếu nàng muốn nhận bà làm nghĩa mẫu thì nhận đi.”
“Được.”
Vân Nhiễm cao hứng cười rộ lên.
Yến hội rất nhanh đã bắt đầu, đài cao giữa hồ hóa ra dùng để biểu diễn hí khúc, con hát đứng trên đài biểu diễn còn phấn khích hơn đứng trên mặt đất. Mọi người thưởng thức mỹ vị, nhưng lực chú ý của rất nhiều người không nằm trên người con hát mà nhằm vào trưởng công chúa.
Lão phu nhân phủ Tần quốc công kéo tay một nữ nhi của mình, cười cười nhìn trưởng công chúa: “Trưởng công chúa, ngươi xem cháu gái ta thế nào, nhu thuận, đáng yêu, nếu nhận trưởng công chúa làm nghĩa mẫu sẽ tận tâm hiếu kính với ngươi.”
Phu nhân phủ Tĩnh Xuyên hầu cũng đẩy con nhà mình ra, sợ chậm chân bị nhà khác đoạt mất.
“Trưởng công chúa, người thấy nữ nhi nhà chúng ta thế nào, chẳng những tinh thông cầm kỳ thi họa, còn hát rất hay, nếu trưởng công chúa nhận nàng, rảnh rỗi nàng có thể ca hát để người giải sầu.”
“Phủ công chúa có ca cơ,” Có người hừ lạnh, lập tức đẩy nữ nhi nhà mình lên.
Nhất thời Yến hội trở nên náo nhiệt, ai cũng đẩy tiểu thư nhà mình lên nhận trưởng công chúa làm nghĩa mẫu, chỉ cần được nhận, gia tộc bọn họ liền có quan hệ với hoàng thất. Sau này thân phận của nữ nhi cũng nước nên thì thuyền lên.
Trưởng công chúa vẫn cười không nói gì, nàng muốn nhận chỉ có một, chính là nữ nhi của mình, đám người này tính là gì.
Ánh mắt trưởng công chúa nhìn Vân Nhiễm vô cùng dịu dàng, nàng chậm rãi đứng dậy, bưng chén rượu nhìn trưởng công chúa: “Không biết Nhiễm Nhi có vinh hạnh nhận trưởng công chúa làm nghĩa mẫu hay không.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, cả yến hội ngơ ngần, không thể tin được nhìn nàng.
Đầu óc quận vương phi bị hỏng rồi thì phải, trước kia đối chọi gay gắt với trưởng công chúa, tính kế quận chúa Minh Tuệ, hại Hạ Chi Diêu người công chúa yêu, bây giờ còn muốn nhận bà làm nghĩa mẫu, chuyện này có thể sao?
Người người âm thầm khinh bỉ Vân Nhiễm.
Nàng không để ý tới những người khác, bưng chén rượu nhìn trưởng công chúa, ánh mắt bà từ ái nhìn Vân Nhiễm, ôn hòa nói: “Vì sao ngươi muốn nhận ta làm nghĩa mẫu.”
“Nhiễm Nhi đã từng làm rất nhiều chuyện bất lợi với trưởng công chúa. Bây giờ Nhiễm Nhi thầm nghĩ tận tâm tận tực bù lại, hy vọng người cho ta một cơ hội.”
Vân Nhiễm dứt lời, trưởng công chúa ngưng mày, mọi người nín thở nhìn chằm chằm bà, khẩn trương, lẽ nào trưởng công chúa đồng ý nhận nữ nhân này.
Ánh mắt trưởng công chúa quét qua mọi người, cầm chén rượu lên, nhìn về phía Vân Nhiễm: “Ngươi đã nói vậy, ta thật muốn cho ngươi một cơ hội.”
Vân Nhiễm nở nụ cười, lập tức cầm chén lên gọn gàng dứt khoát: “Nhiễm Nhi kính nghĩa mẫu một ly.”
“Được, được!” Trưởng công chúa cao hứng uống cạn, sau đó nhìn các vị phu nhân: “Thật ngại, bản cung nghĩ tới nghĩ lui, thấy cần phải cho quận vương phi một cơ hội để bù đắp.”
Mọi người đã chết lặng, chuyện gì đây, uổng các nàng kích động như vậy, kết quả người không có khả năng nhất lại thành nghĩa nữ trưởng công chúa, thật khiến người ta thất vọng.
Trưởng công chúa cầm chén rượu nói nhanh: “Bản cung kính các vị một ly, cảm tạ đêm nay các vị đã tới, sau này bản cung có nghĩa nữ sẽ không tịch mịch, ta rất cao hứng, các vị tận tình thưởng thức.”
Trưởng công chúa thật cao hứng rốt cuộc bà cũng nhận Nhiễm Nhi làm nghĩa nữ, sau này nếu nhớ nàng, có thể hợp tình hợp lý đi thăm.
Mọi người dù thất vọng nhưng cũng không dám thể thiện xảy ra ngoài, đang ăn uống linh đình, đột nhiên bên ngoài nhà thủy tạ vang lên tiếng thét chói tai: “Không xong rồi, có trộm, có trộm.”
Một tiếng hét, khiến phủ công chúa nổi lên sóng to gió lớn, ai cũng hoảng sợ, trộm, có trộm xông vào phủ công chúa, tên này không muốn sống nữa sao?
Bên trong có chút hoảng loạn, trưởng công chúa đứng dậy ý bảo mọi người an tâm đừng loạn, bà dặn dò thị vệ lập tức đi bắt trộm. Yến Kỳ cũng rảnh rỗi ra tay đi bắt người.
Bên này, ca cơ ngừng hát, mọi người ngừng ăn, chờ đợi, không biết có bắt được trộm không.
Rất nhanh đã bắt được người, mọi người nhìn lại, thấy tên kia né tránh không dám ngẩng đầu, sắc mặt trưởng công chúa khó coi quát lạnh: “Lá gan thật lớn, dám tới phủ trưởng công chúa trộm đồ, rõ ràng tìm chết, người đâu, kéo người này xuống đánh chết cho bản cung.”
Trưởng công chúa vừa nói xong, người kia nhanh chóng cầu xin: “Trưởng công chúa xin tha mạng!”
Có người lập tức nhận ra thanh âm này, sắc mặt cổ quái lên tiếng: “Đây không phải Mai tiểu thư phủ Tĩnh Xuyên hầu sao?”
“Mai tiểu thư nào?”
Có người hỏi, người vừa lên tiếng nói tiếp: “Là người độc chết Định vương phi, bị hoàng đế bắt vào đại lao, ra lệnh xử trảm, Mai Nhược Hàm nha.”
“Không phải chém rồi sao? Thế nào vẫn còn sống.”
Mọi người cổ quái nhìn phu nhân phủ Tĩnh Xuyên hầu, sắc mặt bà ta cũng trắng bệch, sao có thể như vậy, nữ nhi này phát điên cái gì. Đang yên lành chạy tới phủ công chúa.
Trưởng công chúa nghe thấy đây là Mai Nhược Hàm, lập tức ngăn cản thị vệ nhìn phu nhân phủ Tĩnh Xuyên hầu: “Đây là có chuyện gì? Rõ ràng hoàng thượng đã ra lệnh xử chết vị tiểu thư này. Sao nàng còn sống khỏe mạnh, còn chạy tới đây gây chuyện.”
Mai Nhược Hàm ngay cả chết cũng đã nghĩ, nàng không trộm này nọ, nàng vẫn trốn trong phủ. Nhưng không ngờ hôm nay có người đánh nàng bất tỉnh, khi tỉnh lại đã ở trong phủ công chúa, bây giờ bị phát hiện, có thể tưởng tượng chuyện gì xảy ra tiếp theo.
“Người đâu, lập tức xuất xe ngựa, bản cung muốn áp giải Mai tiểu thư diện thánh.”
Trưởng công chúa thét lên, phủ nhân phủ Tĩnh Xuyên hầu trắng mặt, nhanh chóng quỳ xuống: “Trưởng công chúa, cầu xin người giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta đi.”
Nếu chuyện của nữ nhi bị lộ, có thể tưởng tượng hoàng đế sẽ giận đến mức nào, phủ bọn họ chứa chấp tội phạm tử hình, cả nhà đều bị chém, sao lại thế này.
Đáng tiếc trưởng công chúa không để ý, bao nhiêu người thấy được, bà muốn che dấu cũng không được. Nếu không tiến cung bẩm báo, chỉ sợ phủ trưởng công chúa cũng bị liên lụy.
“Phu nhân Tĩnh Xuyên hầu vẫn nên trở về báo cho người trong gia tộc chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Trưởng công chúa đứng dậy, quét mắt nhìn mọi người, trầm giọng: “Yến hội hôm nay chấm dứt tại đây, sau này bản cung sẽ lại mở tiệc chiêu đãi các vị.”
Vân Nhiễm đi tới bên cạnh giúp đỡ trưởng công chúa: “Nghĩa mẫu, ta tiến cung với người.”
Có náo nhiệt không thể bỏ lỡ, nàng muốn nhìn xem sắc mặt Định vương cùng hoàng đế sẽ thế nào.
Thực tế Mai Nhược Hàm là do Yến Kỳ sai người bắt tới, trước đó hắn đã sớm biết, Định vương cùng phủ Tĩnh Xuyên hầu động thủ, đánh tráo Mai Nhược Hàm từ trong nhà giam, một thứ nữ thay nàng ta nhận tội chết. Bây giờ trên đầu Mai Nhược Hàm là thứ nữ Mai gia. Vài ngày nữa Định vương sẽ cưới nàng qua cửa. Dù không thể làm chính phi, cũng có thể làm trắc phi, minh chứng Định vương cùng Mai gia là một thể.
Đáng tiếc hắn ta không tính đến chuyện, Yến Kỳ luôn theo dõi bọn họ.
Biết rõ Mai Nhược Hàm bị đổi ra. Cuyện này bại lộ không biết phủ Tĩnh Xuyên hầu sẽ như thế nào, Định vương còn đứng chung một chỗ với bọn họ sao, đây là cánh tay đắc lực của Định vương, nếu chặt đi rồi vẻ mặt hắn sẽ thế nào nhỉ.
Yến Kỳ cũng muốn xem kịch vui.
Khách nhân đều đi về, trưởng công chúa, Yến Kỳ, Vân Nhiễm áp giải Mai Nhược Hàm vào cung.
Phu nhân phủ Tĩnh Xuyên hầu lập lức về nhà báo tin, đồng thời cũng báo cho Định vương.
Trong cung.
Trong tẩm cung của hoàng thượng rất đông người, ngoại trừ hoàng đế ngồi phía trên, bên dưới còn có trưởng công chúa, Yến Kỳ, Vân Nhiễm, phía đối diện là Sở Dật Lâm, Sở Văn Hạo, Tần đại nhân, Lam đại tướng quân, Triệu thừa tương, Phạm ngự sử, mọi người đều kinh tâm nhìn Mai Nhược Hàm.
Đây chẳng phải vị tiểu thư bị hoàng thượng phán xử trảm sao, đã bị chém sao còn hoàn hảo thế này.
Định vương cau có, đau lòng Mai Nhược Ham bị bắt, lại giận sao chuyện này lại lộ ra bên ngoài. Bọn họ đã dùng thứ nữ Mai gia thế thân Mai Nhược Hàm, một thời gian sau, việc này liền trôi qua. Nhưng nhanh như vậy đã bị phát hiện, đúng là đòi mạng.
Sắc mặt Định vương khó coi, tâm trặng nặng trịch, không nói câu nào.
Ánh mắt hắn quét qua Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, hai người cười hờ hững như có như không, ánh mắt ý nói, là chúng ta làm đó.
Sở Dật Lâm thiếu chút hộc máu, bọn họ dám làm như vậy.
Sắc mặt hoàng thượng phủ mưa rền gió dữ, thân là hoàng đế, hạ lệnh xử trảm, người lại còn sống khỏe mạnh, rõ ràng không coi hắn ra gì.
“Thượng thư bộ hình đâu?”
Tần đại nhân nhanh chóng bước ra khỏi hàng, dập đầu: “Hoàng thượng, chuyện này thần giao toàn quyền cho Chu đại nhân thị lang bộ hình, không biết sao chuyện lại thế này, xin hoàng thượng tha thứ.”
Hoàng thượng nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ, nữ nhi của Chu Kiều thượng thư bộ hình không phải gả cho Định vương sao? Chuyện này hắn cũng nhúng tay. Hoàng đế nghĩ một chút, nhớ tới tần trước Mai Nhược Hàm gánh tội. Sở Dật Lâm đau lòng, nên ra tay cứu nàng ta ra.
“Định vương, ngươi giải thích chuyện này thế nào?”
Sở Dật Lâm kinh hãi, nhanh chóng đứng dậy: “Bẩm hoàng thượng, thần đệ không biết.”
“Không biết?” Nữ nhi của Chu Kiểu hẳn là tiểu thiếp của ngươi đi, bây giờ Mai Nhược Hàm được cứu, ngươi nói mình không biết, cho rằng trẫm dễ lừa gạt lắm sao?”
Sắc mặt hoàng đế âm trầm đáng sợ, ánh mắt tóe lửa hận không thể lập tức ban chết cho Sở Dật Lâm.
Định vương nói nhanh: “Bẩm hoàng thượng, thần đệ quả thật không biết chuyện này.”
Hoàng đế hỏa đại nhanh chóng ra lệnh cho thị vệ: “Người đâu, áp giải thị lang Chu Kiền tới đây, trẫm muốn xem rốt cuộc là ai sai khiến hắn làm như vậy, hắn có mấy cái đầu để chém.”
Thị vệ nhanh chóng dẫn thuộc hạ đi bắt Chu Kiền.
Mọi người im lặng không lên tiếng, hoàng thượng nổi cơn thịnh nọ, ai dám đi làm vật hi sinh. Ánh mắt hắn hung ác nhìn Định vương, chậm rãi nhìn lại Mai Nhược Hàm quát hỏi: “Mai Nhược Hàm, ai thả ngươi ra khỏi đại lao?”
Giờ khắc này, Mai Nhược Hàm sợ phải chết, vốn tưởng mình thoát được một kiếp, sau đó thuận lợi gả cho Định vương làm trắc phi. Hắn đã nói, chờ hắn lên ngôi hoàng đế, sẽ lập nàng làm hậu, chính phi cũng chỉ là râu ria.
Không ngờ chuyện bị lộ, chỉ sợ nàng không thoát được.
Mai Nhược Hàm thực sự sợ hãi, nhưng nhớ tới Sở Dật Lâm, trong lòng có chút mong đợi. Người nhà nói, nếu nàng bị phát hiện, trăm ngàn lần không được khai ra Định vương, hơn nữa nàng thật sự có chút tình ý với hắn. Mai Nhược Hàm nghĩ rồi nói nhanh: “Bẩm hoàng thượng, chu đại nhân thả thần nữ.”
“Chu đại nhân nhận lệnh của ai?”
Hoàng đế âm trầm lên tiếng, Mai Nhược Hàm lắc đầu: “Bẩm hoàng thượng, thần nữ không biết ai sai khiến Chu đại nhân.”
Định vương nghe thấy vậy, thở ra nhẹ nhõm, may quá!
Trước khi tiến cung hắn đã sai người diệt trừ Chu Kiền, việc này chết vô đối chứng.
Bây giờ Mai Nhược Hàm lại khẳng định không biết ai sai sử, như vậy chuyện không liên quan tới hắn.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm lạnh mặt nhìn Mai Nhược Hàm, không ngờ nữ nhân này lại có tình ý với Định vương. Sắp chết còn chịu khai hắn ra.
Đáng tiếc, Định vương cũng không bảo vệ được nàng, chết không thể nghi ngờ. Hơn nữa dù Mai Nhược Hàm không khai, Mai gia bao che cũng trốn không thoát tội.
“Người đau, lập tức áp giải Tĩnh Xuyên hầu tiến cung.”
Tĩnh Xuyên hầu là phụ thân Mai Nhược Hàm.
Thái giám Hứa An nhận lệnh, dẫn người tới phủ Tĩnh Xuyên hầu.
Mai Nhược Hàm nhanh chóng dập đầu cầu xin: “Hoàng thượng, tha mạng, xin hoàng thượng tha mạng.”
“Tha mạng, ngươi cầu xin trẫm, không phải ngươi có bản lĩnh thoát ra khỏi nhà giam sao, vẫn nên để cho người kia cứu ngươi thêm lần nữa đi.”
Sở Dật Kỳ âm u nói, khuôn mặt vặn vẹo khó coi.
Hắn cảm thấy mình như trò cười, rõ ràng đã xử tử, bây giờ người vẫn còn sống. Hắn gọi gì làm hoàng đế, còn gì là lời vàng tiếng ngọc, mọi người đều mắng hắn là kẻ ngốc.
Đại điện yên tĩnh, chỉ có tiếng Mai Nhược Hàm cầu xin.
Tới tận khi thị vệ đi bắt thị lang bộ hình trở về bẩm báo, nàng ta mới ngừng lại.
“Bẩm hoàng thượng, thị lang Chu Kiền đã tự sát trong phủ.”
Sở Dật Kỳ cười ha hả: “Hay cho một Chu Kiền, biết trước tự sát trong phủ, chẳng lẽ hắn nghĩ mình chết sẽ vô sự sao?”
Ánh mắt hoàng đế dữ tợn: “Người đâu, bắt toàn bộ người Chu phủ vào ngục, ba ngày sau xử chém.”
Mọi người kinh ngạc, không ngờ hoàng thượng đại khai sát giới, Triệu thừa tướng nhanh đứng dậy: “Hoàng thượng, việc này do Chu Kiền làm, người nhà họ Chu vô tội không đáng chết, xin hoàng thượng khai ân.”
Sở Dật Kỳ nheo mắt nhìn Triệu Thừa Tướng: “Hắn dám can đảm làm ra chuyện như vậy sau lưng trẫm, hắn tưởng chết là hết sao? Theo như ý thừa tướng, sau này nếu ai cãi thánh ý chỉ cần chết là xong?”
Triệu thừa tướng cứng mặt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, đúng vậy, khi quân phạm thượng, hoàng đế có quyền xử chém cả nhà.
Chỉ là ông cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn.
Sở Dật Kỳ ra lệnh cho Lam đại tướng quân: “Chuyện này giao cho Lam đại tướng quân, khanh lập tức tới Chu gia, bắt hết cả nhà giam vào đại lao, nếu lần này trẫm còn nghe nói có người trốn thoát, chém không tha.”
Nếu lại có người làm như vậy, còn cần tới hoàng đế là hắn sao?
Lam đại tướng quân cung kính nhận lệnh đi bắt người, nhưng ông còn chưa ra tới cửa đã nghe thấy giọng hoàng đế u lãnh: “Định vương, trẫm nhỡ rõ Chu gia có một nữ nhi là tiểu thiếp của ngươi.”
Định vương tối sầm mặt, cung kính lên tiếng: “Ân, hoàng thượng.”
“Lam đại tướng quân, nữ nhân này cũng phải bắt vào đại lao.”
Hoàng đế không đổi sắc, Định vương u ám, ánh mắt sắc bén, nhưng cũng không nói thêm gì.
Đây là hoàng đế tát vào mặt hắn trước mặt mọi người, cũng nói cho mọi người biết, dù là Định vương hắn ta cũng trừng trị.
Hứa An đã dẫn phụ thân Mai Nhược Hàm, Tĩnh Xuyên hầu tiến vào.
Ông ta đã biết chuyện, trong lòng hận tới hộc máu, trước đó ông cũng không đồng ý cứu nữ nhi, bởi vì nếu bị phát hiện, chỉ sợ cả phủ bị liên lụy. Nhưng Định vương một lòng muốn cứu, hắn là phụ thân dĩ nhiên cũng tác thành, không ngờ cuối cùng vẫn lộ, gia môn đại bại.
Tĩnh Xuyên hầu quỳ giữa đại điện: “Thần gặp qua hoàng thượng.”
“Tĩnh Xuyên hầu, ngươi nhận ra nữ nhân bên cạnh mình sao? Trẫm cũng tò mò, rõ ràng người đã chết, lại sống tới tận bây giờ, ngươi giải thích cho trẫm?”
Ánh mắt Sở Dật Kỳ dữ tợn, sâu kín nhìn Tĩnh Xuyên hầu như một co mãnh thú.
Lòng ông ta run lên, cố gắng nghĩ biện pháp tự cứu mình, cung kính đáp: “Hoàng thượng, thần không biết tại sao nghiệt nữ này không chết, xin hoàng thượng minh xét.”
“Ha, ha, Tĩnh Xuyên hầu, lẽ nào ngươi cũng nghĩ Chu Kiền đã chết, Mai gia sẽ không có chuyện gì. Nếu vậy trẫm sẽ phái người điều tra, nếu tra ra Mai gia chứa chấp tội phạm, một người cũng đừng mong sống, đây là ngươi tự tìm.”
Tĩnh Xuyên hầu ngây ngẩn cả người, ông không dám mạo hiểm như vậy, để cho hoàng đế đi điều tra. Gần đây người gặp Mai Nhược Hàm không ít, cả Mai gia đều bị liên lụy.
Cả người ông mềm nhũn, biết lần này trốn không thoát.
“Hoàng thượng, thần đáng chết, xin hoàng thượng trừng phạt.”
Tĩnh Xuyên hầu quỳ xuống, không nhiều lời, thái độ nhận tội rõ ràng nói cho mọi người trong điện Mai gia biết Mai Nhược Hàm không chết, bọn họ lừa dối hoàng thượng bao che cho nàng ta. Chỉ sợ tội không nhẹ.
Sở Dật Kỳ sâu kín lên tiếng: “Tĩnh Xuyên hầu, thành thật nói với trẫm, rốt cuộc ai thả Mai Nhược Hàm ra, nếu các ngươi khai, nói không chừng trẫm sẽ bỏ qua tội bao che cho Mai gia.”
Hoàng đế vừa dứt lời, Sở Dật Lâm run rẩy, bàn tay nắm chặt lại nhìn Tĩnh Xuyên hầu, ông sẽ không khai ra chứ.
Nháy mắt Tĩnh Xuyên hầu muốn khai Định vương, nhưng rất nhanh liền phủ định. Bởi vì nếu ông khai ra, hoàng thượng cũng sẽ không tin tưởng Mai gia, trời sinh tính đa nghi, biết bọn họ chưa chấp Mai Nhược Hàm đã tức giận không thôi. Nếu giờ khai ra, người sẽ khẳng định bọn họ cấu kết với Định vương, vậy Mai gia cũng không có đường sống, thôi để mình ông gánh tội đi.
Tĩnh Xuyên hầu khóc nói: “Hoàng thượng, lão thần hồ đồ, quá yêu nữ nhin, cho nên bỏ tiền mua chuộc thị lang Chu đại nhân, khiến hắn đồng ý cho thần dùng thứ nữ thế thên Nhược Hàm. Hoàng thượng, lão thần đáng chết.”
Hoàng đế đứng bật dậy, âm ngoan nhìn ông ta, khốn khiếp, cơ hội tốt như vậy lại không cần, đã vậy đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt.
Hoàng đế nắm chặt bàn tay, nhìn cửa điện hét lên: “Người đâu, Tĩnh Xuyên hầu cả gan làm loạn, khi quân phạm thượng, lập tức giam vào đại lao, ba ngày sau treo cổ.”
Một câu treo cổ, khiến mặt Tĩnh Xuyên hầu như tro tàn.
Thần tử ngồi trong điện lo lắng, hoàng thượng nhiện giết người sao, Tĩnh Xuyên hầu là cậu ngài. Tuy rằng ông chứa chấp tội phạm nhưng chưa đến nỗi bị xử tử.
Mai gia khác Chu gia, là đại lực giúp hoàng đế đăng cơ, đại tướng quân Mai Sơn cầm trọng binh đóng mười năm ở biên quan, một thế hệ Mai gia là công thần.
Phạm ngự sử nhanh chóng bước ra khỏi hàng: “Xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, Tĩnh Xuyên hầu tuy rằng chứa chấp tội phạm, nhưng niệm tình thương con, hơn nữa Mai gia trung thành tận tụy, nếu hoàng thượng giết Tĩnh Xuyên hầu, ắt sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng, nói người lạnh bạc vô tình. Thỏ khôn chết chó săn phanh. Ai còn giám ra sức vì người, xin hoàng thượng khai ân, tha cho Tĩnh Xuyên hầu một mạng.”
Triệu Thừa tướng tiếp lời: “Hoàng thượng cân nhắc.”
Tuy rằng Triệu thừa tướng đối nghịch với Mai gia, nhưng ông còn không làm được chuyện bỏ đá xuống giếng, nhanh chóng cầu tình cho Tĩnh Xuyên hầu.
Định vương vẫn bất động, nếu hắn lên tiếng, Tĩnh Xuyên hầu sẽ chết nhanh hơn.
Sở Văn Hạo đứng dậy: “Hoàng thượng, thần cho rằng Tĩnh Xuyên hầu tội chết có thể miễn tội sống khó tha, chi bằng hoàng thượng hạ chỉ phế phỏ tước vị, biếm thành thứ dân, vừa trừng phạt người trong phủ, lại ngăn cản lời đàm tiếu của thiên hạ, bọn họ sẽ nói người nhân nghĩa.”
Một câu nhân nghĩa đánh trúng tâm tư Sở Dật Kỳ, hắn nhìn Tĩnh Xuyên hầu, âm lãnh hạ chỉ: “Người đâu, hạ chỉ, phế Tĩnh Xuyên hầu, biếm thành thứ dân, đuổi ra khỏi Lương Thành, trọn đời không được bước vào nửa bước.”
Tĩnh Xuyên hầu không ngờ giữ được một mạng, bỏ qua những thứ khác, dập đầu tạ ơn: “Thần cảm tạ thánh ân.”
Hoàng đế không để ý tới hắn, lại ra lệnh: “Người đầu, kéo Mai Nhược Hàm xuống loạn côn đánh chết.”
Mai Nhược Hàm mềm nhũn ngã xuống, liên tục thét lên: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng.”
Đáng tiếc không có ai để ý tới nàng, thái giám nhanh chóng tiến vào, kéo nàng ra ngoài, nhân tiện nhét vải vào mồm khiến nàng ngừng kêu.
Định vương đau lòng nắm chặt tay, cũng không dám nói thêm câu nào.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đứng bên cạnh lạnh mặt xem trò hay. Tuy rằng không quá hài lòng với kết cục này, nhưng tiếp theo còn có trò hay, hơn nữa lần này bọn họ đối phó Sở Văn Hạo, tên này còn sống thật sự rất vướng mắt, diệt đi thì hơn.