Chương 238: Xử chém loạn thần tặc tử

Dân chúng Lương Thành Đại Tuyên kích động vì sự trở về của đế hậu, ai cũng hoan hô vui mừng, trà quán, tửu lâu lại náo nhiệt, được nhắc tới nhiều nhất là chuyện đế hậu không chết bình an trở về.

Gặp nhau câu đầu tiên mọi người nói đó là: “Hoàng thượng cùng hoàng hậu đã về.”

Sau đó nhìn nhau cười, không khí nhiệt tình kích động, không ai quan tâm xem hoàng thượng là người Sở gia hay Yến gia, có phải huyết mạch hoàng thất chính thống hay không. Dân chúng càng quan tâm nhiều hơn ai mang tới cho mình nhiều lợi ích, ai bảo vệ gìn giữ hòa mình cho bọn họ. Bọn họ đâu quan tâm tới xuất thân của hoàng đế.

Hoàng thượng cầm quyền, mọi người đều có cơm ăn, ngoài không sợ cường đạo, trong không sợ quan tham, liên tiếp ban hành nhiều chính sách miễn giảm sưu thuế, khiến cuộc sống của bọn họ dễ dàng hơn, đó là những chuyện trước kia bọn họ không dám nghĩ, nên bây giờ bọn họ chỉ nhận hoàng thượng, hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.

Tống gia cùng Tiêu Diêu vương ngàn tính vạn tính suốt hai mươi năm, lại duy độc quên tính tới lòng người, được lòng dân được thiên hạ.

Bây giờ dân chúng Đại Tuyên hướng về Yến Kỳ và Vân Nhiễm, nhận thức bọn họ làm đế hậu, căn bản không thể nhận người khác.

Cho nên Tiêu Diêu vương cùng Tống gia bại hoàn toàn.

Thông cáo vừa dán lên, kinh đô Đại Tuyên lại nổi nên kích tình, không ngờ Tiêu Diêu vương lại mạo nhận huyết mạch hoàng thất, năm đó Diêu phi sinh công chúa, chính là Tiêu Diêu vương phi Tống Mẫn, đổi công chúa cành vàng lá ngọc ra khỏi cung, đổi một hoàng tử giả vào cung, còn âm mưu dùng vị hoàng tử này đoạt ngôi, con mẹ nó Tống gia thật sự ghê tởm.

Nhất thời khắp nơi vang lên tiếng mắng chửi Tống gia

Có vài người không thuộc họ Tống gia, nhưng cũng mang họ Tống không dám đi ra ngoài, mang họ Tống lúc này trở thành một điều sỉ nhục.

Đồng thời mọi người cũng nghe thấy thông cáo nói, ba ngày sau công khai xử án, ai chuẩn bị sẵn sàng để đi nghe xử, xem kết cục của tặc tử. Chẳng những muốn đoạt ngôi, còn bí mật ra tay với đế hậu, ác miệng nói hoàng thượng không phải huyết mạch hoàng thất, trong khi chính mình mới là hàng giả, không biết xấu hổ.

Tống gia bị mắng, Yến Trăn nhị công tử phủ Yến vương cũng bi mắng, có người càng thêm âm hiểm làm hình nhân Tống gia với nhị công tử, mội ngày đâm một chút, nguyền rủa bọn họ.

Cung Vân Hoa cực kỳ náo nhiệt, đế hậu cao cao tại thượng ngồi phía trên, bên dưới là Yến Khang, Vân Tử Khiếu còn có Đường tướng quân phủ hộ quốc tướng quân, thừa tướng, đám người Vũ An hầu, Đường Thi, An Nhạc, Chiêu Dương cũng có mặt, ai cũng kích động nhìn đế hậu đã về, trong lòng cảm thấy yên tâm.

Yến Khang không nhịn được hỏi Yến Kỳ: “Hoàng thượng, rốt cuộc chuyện này là thế nào, vì sao hai người tự dưng tới Nam Ly, còn truyền ra lời đồn bị hại, chúng thần thật sự không hiểu.”

Yến Kỳ nhìn Yến Khang, quét mắt nhìn mọi người chậm rãi lên tiếng: “Việc này bắt đầu từ cái chết của thái hoàng thái hậu, trước khi chết bà ta nói có người xúi giục mình,hoàng hậu nghĩ tới phản đồ Tống Tuyển, hắn từng có ý định giết chúng ta, nhưng trước khi hắn chết, hắn cũng nói mình chỉ là một quân cờ, nghe theo lệnh làm việc.”

Yến Kỳ không nhắc tới chuyện bảo tàng, hắn không muốn để cho nhiều người biết chuyện này, bọn họ đã lấy ra một số lượng lớn vàng từ trong đó, cũng không định tiếp tục động tới nó.

Yến Kỳ ngừng một chút, trong điện yên tĩnh không tiếng động, ai cũng tập trung tinh thần nghe chuyện.

“Sau đó Đức phi trúng mị dược, khiến Sở Dật Kỳ sủng hạnh ả, lúc sắp chết ả một mực khẳng định mình không hạ mị dược với hoàng thượng, vậy thuốc do ai bỏ, thêm vào thái hoàng thái hậu, chúng ta xác định, còn có một kẻ đứng sau màn, hắn có âm mưu gì, sau một thời gian dài điều tra, chúng ta phát hiện một âm mưu kinh thiên, lão Diêu phi Phạm thị Thanh Dương thực chất là hậu nhân của Tống thị”

“Ngay từ đầu, chúng ta cũng nghĩ tới chuyện Tống gia cấu kết với Tiêu Diêu vương là do Tống Mẫn. Có một lần hoàng hậu phát hiện lão Diêu phi yêu thương Tống Mẫn như con đẻ, Nhiễm Nhi nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu vĩnh viễn không thể thân mật như vậy, từ đó chúng ta nghi ngờ Tống Mẫn là nữ nhi của Diêu phi, Tiêu Diêu vương là con cháu của Tống gia.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vài người kinh hãi, không ngờ Tống gia cùng Tiêu Diêu vương lại có dã tâm lớn như vậy, cũng may đế hậu cẩn trọng, lần theo dấu vết phát hiện ra âm mưu. Nếu không phải bọn họ tìm ra, Tống gia vẫn ẩn mình, hoàng thượng bị hại, bọn họ có thể đạt thành tâm nguyện.”

“Trẫm biết dã tâm của bọn họ, sẽ ra tay đối phó với chúng ta, nên trước đó đã ban hai nữ nhân tới phủ Tiêu Diêu vương, lại biếm Tống Mẫn thành tiểu thiếp. Các vị nghĩ thử xem, vốn là công chúa cành vàng lá ngọc lưu lạc thành tiểu thiếp, nàng ta nhận được sao. Không thể! Nên Tống gia bị ép hành động, bọn họ liên thủ với thánh nữ Nam Ly, bắt cóc sư huynh của hoàng hậu là một trong số các vị hoàng tử Nam Ly, đồng thời gửi thư bảo bọn ta tới đó một chuyến, thực tế bọn họ muốn diệt trừ chúng ta trong thánh cung.”

“Lúc tới Nam Ly, chúng ta tương kế tựu kế, kết quả Tống gia cho rằng chúng ta thật sự đã chết ở trong kim sát trận, thật ra người chết chỉ là thế thân. Tống gia tưởng bọn ta đã chết, dĩ nhiên sẽ gấp rút hành động đăng cơ, chúng vừa ra tay, trẫm liền có cơ hội bắt bọn chúng.”

Chờ sau khi bọn họ về kinh, ta lập tức dùng binh phù điều động ngũ thành binh mã, bày ra thiên la địa võng ở Đại Tuyên, nên cả đám đều sa lưới.”

Đám quần thần đứng dậy cung kính nhìn hoàng thượng.

“Chúng thần chúc hoàng thượng, hoàng hậu một lưới bắt gọn đám người Tống gia cùng Tiêu Diêu vương.”

Yến Kỳ tối mặt lại, nhanh chóng lắc đầu: “Không, vẫn còn một kẻ trốn thoát.”

Vân Tử Khiếu cùng Yến Khang đồng thanh: “Kẻ nào?”

“Nhị lão Tống gia, Tống Trình, hắn chính là minh chủ của tổ chức sát thủ Ngốc Ưng Minh, tâm ngoan thủ lạt, tàn bạo độc ác, lần này trẫm phá hỏng âm mưu hai mươi năm của Tống gia, còn bắt gọn cả tộc, hận ý càng sâu, hắn ắt sẽ ra tay phát hận, trẫm chỉ lo hắn đối phó với dân chúng Đại Tuyên.”

Yến Kỳ vừa nói xong, mọi người trong điện biến sắc mặt, ai cũng lo lắng.

Yến Kỳ chậm rãi lên tiếng: “Trước đó trẫm đã ra lệnh cho giám sát ti cùng ngũ thành binh mã Sở Dật Hiên âm thầm điều tra, chỉ cần có manh mối liền nhanh chóng bắt được kẻ này, nếu không bắt ắt thành tai họa.”

Trong đại điện im lặng, không ai lên tiếng, Vân Nhiễm khẽ chớp hàng mi dài: “Theo ý của bản cung, trước mắt Tống Trình đã không còn ở kinh thành, hắn biết khắp nơi đang điều tra mình nên đã sớm trốn đi, măt khác hắn nhất định trả thù việc Tống gia cùng Tiêu Diêu vương bị bắt, ngày xử chém thị chúng, hắn nhất định có hành động. Hoàng thượng chỉ cần sắp xếp binh lực tập trung vào ngày đó, chắc chắn sẽ có biến.”

Yến Kỳ gật đầu, gọi Trầm An vào, dặn dò hắn, lập tức ra lệnh cho Sở Văn Hiên xuất thành, điều tra bên ngoài.

Vân Nhiễm nhìn biểu hiện nghiêm túc của mọi người, cười rộ lên: “Mọi người đừng quá lo lắng, bây giờ chỉ còn một mình Tống Trình, tin rằng rất nhanh sẽ bắt được hắn”

Thừa tướng Tiêu Trí Xa gật đầu, đúng vậy, âm mưu hai mươi năm của Tống gia còn bọ phá, lại sợ một Tống Trinh sao? Sớm muộn gì cũng bắt được hắn.

Không khí trong điện lại sinh động, người người chúng mừng đế hậu thành công bắt được tặc tử.

Vân Tử Khiếu đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, nhanh chóng quét mắt tìm Đường Thi. Đường Thi thấy ánh mắt của ông hai má tự dưng ửng hồng.

Vân Tử Khiếu trầm ổn lên tiếng: “Thần có một chuyện muốn bẩm báo, xin hoàng thượng, hoàng hậu nương nương làm chủ.”

Vân Nhiễm không bỏ qua ánh mắt của ông, đồng thời nhớ lại chuyện ở Ngọ Môn, Đường Thi tình thâm ý trọng, nhặt xác cho hai phủ Yến Vân, cả đời canh mộ cho hai nhà, nàng ta làm được tới mức đó, thật không uổng trước đó mình ra tay cứu giúp.

“Nói ta xem.”

Vân Nhiễm lên tiếng, Vân Tử Khiếu lập tức cười nói: “Thần xin hoàng thượng cùng hoàng hậu gả tiểu thư Đường Thi của Đường gia cho bổn vương làm chính phi, từ nay về sau thần nhất định không phụ nàng.”

Mọi người đưa mắt nhìn Vân Tử Khiếu, sau đó nhìn đế hậu.

Yến Kỳ cười nhìn Vân Nhiễm, khẽ vỗ tay nàng, ý muốn nói chuyện này do nàng toàn quyền làm chủ.

Vân Nhiễm cao hứng mặt mày như hoa nở, vui mừng vì có người bầu bạn với phụ vương.

“Được, chuẩn, ban nghĩa nữ Đường Thi phủ hộ quốc tướng quân cho Vân vương gia làm chính phi, quay về bản cung sẽ ra lệnh cho khâm thiên giám chọn ngày hoàng đạo cho hai người thành thân.”

Vân Tử Khiếu cùng Đường Thi nhanh chóng bước ra khỏi hàng tạ ơn, nhìn không khí vui mừng trong điện, ánh mắt Đường Tử Khiên vô thức quét về phía An Nhac, đúng lúc công chúa An Nhạc nhìn lại, đôi mắt đen láy sáng rời bình tĩnh, đã không còn vẻ u ám ngày xưa, hắn mừng thay cho nàng, tất cả đã qua hắn cũng quên đi, nguyện cầu An Nhạc có thể tìm được một người yêu nàng.

Bọn họ chung quy bại bởi thời gian, dù tới được với nhau, vết thương trong quá khứ vẫn để lại sẹo, chi bằng chúc phúc thành toàn cho đối phương.

An Nhạc hơi lặng người, nhưng cũng rất nhanh nở nụ cười đáp lại, nàng cũng buông bỏ ân oán trong quá khứ.

Đám người thừa tướng chúc mừng Vân Tử Khiêu, Yến Khang thấy ông cuối cùng cũng tìm được vương phi tình đầu ý hợp, trong lòng vui mừng cho ông, đồng thời lại có chút chua xót nhớ tới Yến vương phi đã chết. Ông nghĩ mình cũng thử thích nàng, nhưng bắt đầu từ lúc nàng lạnh lùng với Yến Kỳ, ông cũng chết tâm với nàng, hai người càng lúc càng xa.

Thái giám Phương Trầm An tử bên ngoài vào bẩm báo, triều thần đang tập trung ở ngự thư phòng cầu kiến hoàng thượng.

Yến Kỳ ôn nhu nhìn Vân Nhiễm một cái, rồi dẫn Tiêu Trí Xa, cùng đám người Vân Tử Khiếu rời khỏi cung Vân Hoa tới ngự thư phòng.

Không có hoàng thượng, cung Vân Hoa trở nên sinh động.

An Nhạc chúc mừng Đường Thi: “ Chúc mừng ngươi.”

Công chúa Chiêu Dương cướp lời: “Dì, người phải lập gia đình sao?”

Đường Thi nở nụ cười, khí chất ung dung, trả lời công chúa An Nhạc cùng Chiêu Dương, sau đó nhìn Vân Nhiễm: “Cảm ơn hoàng hậu nương nương.”

Vân Nhiễm lắc đầu: “Sao phải nói tạ, ta còn kính nhờ tỷ, sau này chiếu cố nhiều hơn tới Vân gia.”

Hai nữ nhân cùng nở nụ cười, công chúa Chiêu Dương cùng Duyên Khánh ùa tới bên người Vân Nhiễm, quấn lấy nàng: “Mẫu hậu, nhi thần nhớ người.”

Vân Nhiễm cười rộ lên, hai tiểu nha đầu nha đầucũng thật biết nịnh nọt, nàng bế Chiêu Dương, lại xoa đầu Duyên Khánh: “Mẫu hậu cũng nhớ các con, hai tiểu gây chuyện, ở trong cung có chọc bác giận hay không.”

Công chúa Chiêu Dương lập tức đáp lời.

“Bẩm mẫu hậu, nhi thần không có chọc tức bác, không tin, mẫu hậu hỏi bác thử xem.

Vân Nhiễm khẽ véo mũi Chiêu Dương: “Con nha, biết rõ bác thương con, căn bản không dám tố cáo con đúng không.”

Duyên Khánh đứng trước mặt nàng: “Mẫu hậu, con cũng muốn người véo mũi nhỏ.”

Vân Nhiễm ngơ ngẩn, nha đầu ngốc này, nào có ai muốn bị đánh, nhưng nàng cũng không khách khí, khẽ véo mũi nhỏ của Duyên Khánh khiến tiểu nha đầu cười khanh khách.

Vân Nhiễm nhìn Duyên Khánh: “Duyên Khánh ngày càng đẹp.”

Công chúa Duyên Khánh ôm tay Vân Nhiễm: “Mẫu hậu nhi thần nhớ muội muội cùng đệ đệ, khi nào mới đón bọn họ về.

Bọn họ không có ai chơi cùng, nha đầu thật nhớ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm nhẵn của đệ đệ, sờ thật thích.

Vân Nhiễm cười nói: “Chờ mẫu hậu xong việc ở trong cung, sẽ tự mình tới Lãm Y cốc đón đệ đệ, muội muội về có được không?”

Chiêu Dương cùng Duyên Khánh vỗ tay hoan hô: “Tốt quá, rất nhanh có thể nhìn thấy đệ đệ, muội muội.”

Đường Thi cùng An Nhạc vui vẻ nhìn hai đứa trẻ vui đùa với hoàng hậu, hai nha đầu đã hoạt bát hơn rất nhiều, không còn u ám như trước kia, còn gì tốt hơn.

Hứa An lại tiến vào bẩm báo: “Hoàng hậu, bên ngoài có Tống tiểu thư, cùng Tống phu nhân phủ doãn cầu kiến.”

Vân Nhiễm phất tay: “Truyền các nàng vào đi.”

Nàng không ngờ Vân Tương lại hồi kinh, có lẽ nhờ thế mà Tống gia thoát được một kiếp. Không có nàng biết đâu bọn họ cũng bị kéo vào, tuy rằng tam muội gả tới Tống gia nhưng chỉ bằng nàng ta chưa chắc đã đủ sức ảnh hưởng, thêm Vân Tương còn chút chuyển cơ. Lúc Tiêu Diêu vương làm loạn, Tống gia ẩn mình không ra, còn theo đám Tiêu Trí Xa ẩn mình, bãi quan không lên triều.

Vân Tương cùng Vân Vãn Sương tiến vào, sắc mặt hai người không quá tốt.

Tuy nói Tống gia không dính dáng tới tội danh mưu phản của Tiêu Diêu vương, nhưng xảy ra chuyện như vậy, đủ để chu di cửu tộc. Các nàng cũng nằm trong số đó, nếu hoàng thượng giận dữ hạ chỉ xử chém cửu tộc, các nàng phải chết không cần nghi ngờ.

Vân Tương nghĩ mình chết không sao cả, chỉ là nàng không muốn để cho cha mẹ huynh trưởng lâm vào cảnh đó, nên hôm nay mới tiến cung.

Vân Tương có thể coi như tiền Định vương phi, nàng không muốn để cho người khác nhận ra mình nên đeo mạng che mặt, thướt tha đi vào.

Khác với Vân Tương yểu điệu, Vân Vãn Sương lại có chút ngơ ngẩn, Vân Nhiễm phát hiện nàng đã mang thai, tuy rằng còn chưa lộ bụng, nhưng đi đứng rất cẩn thận, vừa nhìn đã nhận ra.

Hai nữ nhân tiến vào cung kính hành lễ với Vân Nhiễm: “Thần nữ, thần phụ gặp qua hoàng hậu nương nương.”

Vân Nhiễm phất tay: “Đứng lên đi, ban ngồi.”

Hai người vẫn quỳ: “Hôm nay thần nữ tới là có chuyện quan trọng muốn cầu xin nương nương, xin nương nương thành toàn.”

Vân Nhiễm nhướng mày nhìn hai nàng: “Nói.”

Vân Tương nói nhanh: “Bẩm hoàng hậu nương nương, lần này Tiêu Diêu vương gây loạn Đại Tuyên, luận tội phải chu di cửu tộc, gia tộc thần nữ cũng nằm trong vòng đó. Nên thần nữ sợ hãi tiến cung, cầu xin hoàng hậu khai ân, trước đó Tiêu Diêu vương đăng cơ xưng tân đế, một nhà thần nữ kiên quyết phản đối phân rõ giới tuyến với bọn họ, nên xin hoàng thượng cùng hoàng hậu tha cho nhà thần nữ một mạng.”

Vân Tương vừa dứt lời, Vân Vãn Sương cũng lên tiếng: “Bây giờ cả kinh thành đều tức giận chửi mắng họ Tống, phàm là người họ Tống đều bị mắng chửi, đánh đập, chúng thần phụ không dám ra cửa, hôm nay tiến cung là muốn cầu xin hoàng hậu một ân điển.”

Giờ khắc này Vân Tương cùng Vân Sương cảm thấy vô cùng may mắn vì trước đó kiến quyết, nếu không các nàng ắt bị xử chém, cho dù cầu hoàng hậu cũng vô dụng. Bây giờ các nàng cầu xin là bởi vì nhà mình vẫn luôn đứng về phe đế hậu.

Vân Nhiễm cười ôn hòa: “Các ngươi đứng lên đi, việc này bản cung với hoàng thượng đã biết, Tống đại nhân làm quan thanh liêm, không dính vào chuyện mưu phản, nên các ngươi đừng lo Tống gia gặp chuyện gì. Tam muội hình như đang mang thai, đứng dậy đi đừng quỳ lâu.”

Nghe Vân Nhiễm nói vậy, rốt cuộc hai người có thể buông xuống, nhất là Vân Vãn Sương cảm động khi thấy nàng quan tâm tới mình.

“Thần phụ tạ ơn.”

Vân Nhiễm đứng dậy đỡ hai người lên.

“Được rồi, các muội đừng lo lắng, không sao, tất cả đều qua rồi.”

Đường Thi cùng An Nhạc cũng đứng dậy đỡ bọn họ.

“Đúng vậy, đừng lo lắng, hoàng thượng cùng hoàng hậu sẽ không liên lụy tới người vô tội.”

Bắt đầu từ khi đế hậu về kinh, tất cả trần ai lạc định, kinh thành từng bước ổn định, Nguyễn gia, Vương gia cùng đám triều thần tham gia mưu phản đều bị bắt vào đại lao, các triều thần không liên quan vẫn tiếp tục làm việc.

Ba ngày sau, bộ hình công khai thẩm vấn án Tống gia mưu phản, dân chúng cả kinh thành chạy tới vây xem, sau đó vì quá đông, hoàng hậu cùng hoàng thượng ra lệnh xử án ngay trước cửa để cho tất cả mọi người đều thấy chân tướng.

Lúc Sở Tuấn Nghiêu bị dẫn ra, vốn đã chật vật, còn bị dân chúng ném đồ, cả đám người như bị kích động theo phản xạ cởi giầy dép ném hắn.

Sở Tuấn Nghiêu lộ ra bản mặt phẫn hận, một khắc này hắn rốt cuộc bị đánh bại, không phải ai cũng có thể làm hoàng đế, phải được dân yêu, dân ủng hộ. Nhìn những kẻ này hận hắn như thể hắn là thứ gì đó, dù đăng cơ cũng không ai chấp nhận.

Tống gia âm mưu tất cả, tích lũy tiền tài, nhân khí, thậm chí còn nổi lên tâm tư với bảo tàng, nhưng bọn họ vẫn đều quên lòng dân, được lòng dân được thiên hạ, điều này chứng tỏ, trời sinh hắn không có khiếu làm hoàng đế.

Dân chúng xung quanh vứt đồ, Yến Kỳ cũng không ngăn cản, chờ dân chúng phát hận xong, hắn mới giơ tay lên, dân chúng lập tức thu tay im lặng.

Yến Kỳ lên tiếng, thẩm vấn Tống gia mưu phản, bồi thẩm có hai đại vương phủ, hoàng đế ngồi giữa, bên cạnh đó còn có rất đông triều thần tham gia thẩm án.

Thượng thư không thẩm vấn Sở Tuấn Nghiêu mà thẩm vấn Yến Trăn trước, hắn ta không dấu giếm chuyện gì nói ra toàn bộ quá trình Sở Tuấn Nghiêu dụ dỗ hắn tạo lời khai giả.

Yến Trăn đổ hết tội lỗi lên đầu Sở Tuấn Nghiêu, nhưng hắn dám âm mưu hãm hại hoàng thượng, dù không có Tống gia hắn vẫn phạm vào tội chết.

Sau Yến Trăn, tới lượt Tiêu Diêu vương phi Tống Mẫn.

Tống Mẫn lúc này kinh hồn táng đảm, nào dám quanh co, trực tiếp nhận mình là công chúa hoàng thất, Sở Tuấn Nghiêu là con cháu Tống gia.

Tiếp theo tới lượt Diêu phi Phạm Vân Nương, thấy chuyện đã tới nước này, dù tiếp tục kiên trì cũng còn ý nghĩa gì đầu, bà cũng nhận tội âm mưu hai mươi năm của Tống gia là do đại ca Tống Triển đề nghị. Năm đó Tống Triển một lòng muốn vào triều tranh thủ công danh, không ngờ ông lại chỉ trúng thám hoa, ông cho rằng mình có thể thành trạng nguyên, bởi vì không có gia tộc, không có quan hệ nên mới rớt, bắt đầu từ đó nảy sinh tâm tư mưu đoạt đế vị.

Sau đó Tống Triển chết, những người khác vẫn làm theo kế hoạch đại ca đã vạch ra.

Tất cả mọi người đều khai ra, tội danh của Sở Tuấn Nghiêu như ván đã đóng thuyền, không có chuyển cơ

Sở Tuấn Nghiêu trắng mặt, nhận tội.

Vụ án Tống gia mưu phản chính thức kết thúc.

Hoàng thượng hạ chỉ, Sở Tuấn Nghiêu cùng Tống gia bị xử chém, vài vị quan to trong triều đồng lõa đều bị xử chém, về phần các chi, ai liên quan đều bị bắt lại, tịch thu tài sản, người tham gia trực tiếp bị xử chém, nhẹ thì bị lưu đày ba ngàn dặm.

Những người họ Tống không liên quan được miễn tội.

Ngoài ra còn có một đạo chiếu thư nói Tống nhị lão Tống Trình là minh chủ Ngốc Ưng Minh đang lẩn trốn, ra lệnh cho các châu phủ lùng bắt, ai bắt được trực tiếp thăng ba cấp, dân chúng phát hiện báo tien được thưởng vạn lượng vàng.

Về phần Phạm Vân Nương, Tống Mẫn cùng tất cả các quan viên liên quan đều bị xử chém, không cho phép nhặt xác, phơi thây ngoài thành.

Ngày hai mười tháng mười một, xử chém tặc tử thị chúng kết thúc.

Lúc những người liên quan bị dẫn đi, có người hôn mê, Yến nhị công tử trợn mắt hét lên: “Hoàng huynh, người tha cho ta đi.”

Đáng tiếc Yến Kỳ không để ý tới hắn, mình đã cho hắn ta không ít cơ hội, là do hắn không cần.

Yến Trăn thấy Yến Kỳ không quan tâm tới mình, lại nhìn Yến Khang: “Phụ vương, cứu ta, cứu ta.”

Yến Khang nhìn nghiệt tử bị kéo ra ngoài, thiếu chút nữa hắn hại chết cả phủ Yến vương, sao ông còn dám giữ hắn lại, khác nào nuôi sói trong nhà. Nghiệt tử như vậy không có cũng được, cứu hắn, biết đâu ngày nào đó hắn lại cắn mình.

Tất cả mọi người đều bị áp giải xuống, Yến Trăn không chịu nổi kích thích, ngất đi.

Dân chúng xung quanh xem xử án vỗ tay hoan hô, tỏ ý vui mừng.

Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, trời xanh không bóng mây.

Xử loạn thần, vạn người vây xem, cả Tống gia cùng quan viên trong triều đều bị áp giải tới ngoài thành xử chém. Đối mặt với cái chết, ai cũng không nhịn được kêu gào, bên ngoài thành một mảnh ai oán thê lương.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện