Q.8 - Chương 24: Chuyến Bay Cất Cánh
Lúc này đã là hơn năm giờ chiều, sắc trời cũng trở nên tối mịt. Từ lúc rạng sáng khi “cha” qua đời đến nay, đám người Diệp Tưởng chạy đi chạy lại suốt cả ngày trời, đến cơm cũng chưa kịp ăn.Thôi thì đành phải đợi tới lúc lên máy bay rồi dùng bữa sau vậy.Màn đầu tiên cũng đã sắp quay xong rồi, là đến một đoạn thời gian kịch bản bỏ trống khá dài, ai cũng không biết còn biến cố gì nữa hay không.
Sân bay New York.
Lúc này, chiếc phi cơ phụ trách chuyến bay mang số hiệu 444 đã đỗ sẵn ở đó.Đó là một chiếc máy bay Boeing 747 kiểu dân dụng có sức chứa tới 366 hành khách.Thân máy bay dài hơn 70m, sải cánh máy bay cũng dài gần 60m.Không gian bên trong thân máy bay được chia làm 1 khoang hạng thương gia và 1 khoang hạng nhất ( theo như cách sắp xếp của các hãng máy bay thì khoang hạng nhất tiện nghi hơn khoang thương gia, và khoang thương gia thì tiện nghi hơn khoang thông thường) và 2 khoang phổ thông. Linh cữu được đặt trong khoang phổ thông nằm ở phần đuôi máy bay do Ken [ Trương Hạo Thiên ] phụ trách trông giữ. Sự sắp xếp này do kịch bản quy định nên họ phải làm theo.
Khi đi đến sân bay, nhìn sắc trời nhá nhem tối,Diệp Tưởng đã chuẩn bị tâm lý.
Đoàn người bắt đầu chuyển vali hành lý ra khỏi xe. Vì để tránh khiến người ta chú ý nên tất cả mọi người đều không mặc tang phục mà chỉ mặc quần áo tương đối tối màu.Sau khi Diệp Tưởng đi ra, theo sát hắn là Vũ Phàm và Phó Tử Bân, Ngô Hạo Vũ, tiếp theo là Triệu Không Ảnh và Hứa Tuệ.Hoắc Thanh Lam được phân công vận chuyển linh cữu.
Quá trình làm thủ tục xuất nhập cảnh khá dễ dàng.Về chuyện vận chuển di thể thì chỉ cần bỏ thêm chút tiền là có thể dễ dàng được qua cửa.Do bọn họ bao hẳn 1 chiếc máy bay nên cũng không phải chờ đợi làm thủ tục check in. Điểm tốt của việc có tiền bắt đầu được thể hiện : chỉ cần bỏ tiền thì làm gì cũng thuận lợi,cho dù có ở quốc gia nào trên thế giới cũng vậy.
Tiếp đó, rốt cuộc......
Ở sân bay, trợ lý giám đốc công ty hàng không tên Wall tự mình tiếp đãi khách quý của chuyến đi này. Y nói rõ cụ thể tình hình, hơn nữa còn giới thiệu nhân viên đội bay cho bọn họ. Nhân viên đội bay không cũng giống như tiếp viên hàng không đều đã ký hợp đồng của Vương gia.Cơ trưởng là người có kinh nghiệm bay cực kỳ phong phú.Tiếp viên hàng không cũng là người Hoa giống như những gì mình Vương gia yêu cầu -- nữ nhân vật chính Thẩm Thanh.
Uỷ thác cho nhân viên vận chuyển bốc xếp hành lý của mình lên máy bay, đoàn người đi tới chiếc phi cơ.
- Chuyến bay mang số hiệu 444......
Triệu Không Ảnh nhíu mày, thần sắc có vẻ khó coi nói:
- Không phải điềm báo xấu gì đấy chứ......
- Sao ạ?
Vị trợ lý giám đốc có vẻ khó hiểu. Chung quy lại bọn họ là người Mĩ nên không hiểu số 4 (tứ) phát âm giống chữ "tử". Đối với người phương Tây thì con số 13 mới là điềm xấu.
Tập đoàn Hùng Bá đã gia nhập phố tài chính Wall từ rất lâu rồi. Vốn tài chính của tập đoàn này vô cùng dồi dào và hùng hậu.Có thể xếp tập đoàn Hùng Bá vào 1 trong những « người khổng lồ » của giới tài chính. Tập đoàn « trùm sò » như vậy chỉ cần dậm chân 1 cái là giới đầu tư cổ phiếu phố Wall lập tức lao đao ngay. Cho nên, Wall cũng có vẻ lo lắng và vội vàng hỏi:
- Điềm xấu ư? Thật ngại quá ! Chúng tôi không biết điều này thưa ngài Vương......
- Mà thôi, cũng chẳng còn thời gian nữa. Chúng tôi cũng không thể săm soi nhiều như vậy.
Triệu Không Ảnh phất tay tỏ vẻ không quan tâm.Dù sao lời nói vừa rồi của y cũng chỉ là một câu trong kịch bản.
Bọn họ rất nhanh đi tới phía dưới chiếc máy bay Boeing,sau đó đi vào trong máy bay thông qua cầu thang được hạ xuống từ thân máy bay. Diệp Tưởng đi trước mặt Vũ Phàm để nàng không ở quá gần Triệu Không Ảnh. Hành động này của y tuy chỉ rất nhỏ thôi nhưng Vũ Phàm cũng nhận ra. Đồng thời, Diệp Tưởng cũng gửi tin tức cho nàng :
- Không cần phải sợ đâu em ! Bọn chúng cũng không biết được thực lực của chúng ta.Chúng càng không nhìn thấu chúng ta thì chúng ta sẽ càng an toàn.
Vũ Phàm quả thật có hơi chút khẩn trương. Người có tên, cây có bóng.Tên tuổi và hung danh của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 thật sự quá vang dội.Nhưng nghe Diệp Tưởng nói như vậy thì trong lòng của Vũ Phàm cũng yên tâm đôi chút. Thế nhưng nàng nhớ ra rằng mình đã từ chối tình cảm của Diệp Tưởng, mà giờ thì nàng đã có đủ năng lực để tự bảo vệ mình ,nên nàng không thể lại tiếp tục nhận ân tình của Diệp Tưởng nữa. Giờ là lúc mà nàng nên báo đáp Diệp Tưởng mới phải.
Sau khi đi vào trong phi cơ, bọn họ thấy ngay Tiêu Mộng Kì trong bộ đồng phục nữ tiếp viên hàng không.
Vốn là Diệp Tưởng đoán rằng Tiêu Mộng Kì vừa nhìn thấy hai người Triệu Không Ảnh, Hứa Tuệ thì đôi mắt của nàng sẽ như phun ra lửa giống như chỉ e đối phương không nhìn ra bộ dáng ta muốn giết chết các ngươi; thế nhưng sự thật lại không phải vậy. Tiêu Mộng Kì cười tươi sau đó khom người chào rồi nói với giọng rất ngọt ngào:
- Kính chào quý khách ! Tôi là tiếp viên được công ty giao trọng trách phục vụ quý khách trên chuyến bay lần này.Tên tôi là Thẩm Thanh !
Tiêu Mộng Kì cũng biết cười sao?
Với Diệp Tưởng thì chuyện này còn khủng bố hơn bất cứ loại quỷ hồn nào khác!
Tiêu Mộng Kì tuy rằng bị cừu hận làm cho đầu óc choáng váng, nhưng nàng cũng tuyệt đối không phải người có chỉ số IQ chỉ 2 con số. Nàng đã suy tính rất nhiều lần về chuyện hôm nay nàng sẽ gặp Triệu Không Ảnh và Hứa Tuệ. Bọn chúng chỉ e đã sớm quên đi chuyện của năng đó,thậm chí còn không nhớ được nàng tên Tiêu Mộng Kì.Nàng chỉ là 1 nhân vật nhỏ nhoi không quan trọng mà thôi. Nếu đã như vậy thì trước tiên không nên lộ ra ác ý để chúng đề phòng. Lúc này, khi thật sự đến lúc báo thù, nàng ngược lại bắt đầu nhẫn nhịn và ẩn mình.
Kế hoạch báo thù của nàng vốn tồn tại rất nhiều biến số nên chỉ cần đi sai 1 bước là nàng sẽ phải trả giá bằng mạng của chính mình, cho nên trong bất cứ giai đoạn nào của kế hoạch,Tiêu Mộng Kỳ cũng luôn rất cẩn thận. Triệu Không Ảnh trong mắt nàng chẳng qua chỉ là tên tiểu tốt.Kẻ nàng thực sự muốn giết là An Nguyệt Hình !
Trên thực tế, Diệp Tưởng đã dùng đôi mắt của ác ma để áp chế nàng.Nhưng nói cho cùng thì Diệp Tưởng cũng không phải là vật chủ của ác ma nên hắn cũng không bị « Ác ma » hoàn toàn chiếm lấy linh hồn, cho nên đôi mắt của ác ma cũng sẽ không có uy lực mạnh mẽ vốn có. Nhân tính và ma tính đan xen vào nhau trong Diệp Tưởng.Khi phần nhân tính trong hắn chiếm phần hơn thì Tiêu Mộng Kì cũng sẽ ít bị áp chế hơn. Bởi vậy, nàng lại bắt đầu rục rịch.
Triệu Không Ảnh trên thực tế vẫn chưa quên Tiêu Mộng Kì, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Lúc trước sau khi giết cái gã Tôn Dĩ Xuyên của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 thì ngay sau đó Bạch Vũ Sóc lại trở thành trung cấp linh môi sư nên hắn cũng có chút ấn tượng. Mộc Lam cũng đã từng lấy làm tiếc nuối khi không thể lôi kéo được vị linh môi sư này. Nhưng thế thì đã sao? Dù gì hắn cũng là trung cấp linh môi sư, huống chi hắn căn bản không sợ một diễn viên hạng ba của một rạp chiếu phim nho nhỏ.Việc giết y cũng chẳng ảnh hưởng tới địa cục. Kể cả « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 có thật sự muốn báo thù đi chăng nữa thì hắn sợ cái gì? Trong 20 tầng « Rạp chiếu phim địa ngục », kẻ muốn giết Triệu Không Ảnh hắn cũng có khối người, nhưng hắn vẫn sống rất ung dung.Còn những kẻ muốn giết hắn thì phần lớn đều đã trở thành xương trắng.
Hứa Tuệ cũng còn nhớ rõ Tiêu Mộng Kì. Lúc Tôn Dĩ Xuyên bị giết hại, cô ta được chứng kiến tận mắt. Thậm chí, trước đó cô ta cũng dự đoán được Đại nhân An Nguyệt Hình vốn là kiếp sau của « Ác ma ».Cứ nhìn « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 đáng sợ ra sao thì có thể nhìn thấy được một hai. Bởi vậy Hứa Tuệ cũng không có chút cảm giác gì trước cái chết của Tôn Dĩ Xuyên. Dù sao người cũng không phải ta giết, hắn chết hay sống đâu có quan hệ gì với ta?
Bởi vậy, hai người cũng không tỏ ra mất tự nhiên trước mặt của Tiêu Mộng Kì. Họ chỉ nói những lời thoại đã có sẵn trong kịch bản.Tiêu Mộng Kì cũng rất bình tĩnh trả lời. Nội dung của bản hợp đồng chỉ nhấn mạnh việc nàng phải giữ bí mật về nội dung của nó.
- Vậy cô và các nhân viên khác đã biết mình phải làm gì chưa?
Triệu Không Ảnh hỏi.
Tiêu Mộng Kì hơi cúi đầu rồi nói:
-Cụ thể phải làm thế nào thì trên hợp đồng đã có viết.
Lúc này dù sự căm hận đang chiếm trọn lòng nàng, nhưng ngoài mặt nàng vẫn phải ép mình cười tươi để khiến đối phương mất cảnh giác. Bây giờ nàng vẫn chưa thể trực tiếp ra tay với chúng được. Nàng sẽ tìm cơ hội trong quá trình quay phim.
- Được rồi ! Rất tốt !
Triệu Không Ảnh sau khi nói xong lại liếc mắt đánh giá Tiêu Mộng Kì rồi nói:
- Vậy lần này xin nhờ cô.
- Dạ.
Nhân vật Thẩm Thanh trong kịch bản là một cô gái có tính cách hướng ngoại và thân thiện [ dù sao đã làm tiếp viên hàng không thì không thể nào là người hướng nội được ! ], đồng thời cũng là một tiếp viên hàng không tương đối chuyên nghiệp. Trong kịch bản gốc, Thẩm Thanh cũng cảm thấy ngạc nhiên với việc họ thuê trọn chiếc máy bay.Nàng thực sự không rõ họ đang làm việc thần bí gì mà phải thuê trọn cả máy bay. Mặc dù rất tò mò nhưng sự chuyên nghiệp của một tiếp viên hàng không cũng không cho phép nàng hỏi nhiều nên nàng đành phải dằn hết nghi vấn vào trong lòng. Việc Vương Kiếm còn nhấn mạnh ngay mặt của Thẩm Thanh rằng nàng phải giữ bí mật khiến cho Thẩm Thanh càng lúc càng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.
Trước mắt, thân phận của thi thể bên trong linh cữu được giữ bí mật 1 cách nghiêm khắc nên nàng cũng không biết lần này máy bay sẽ vận chuyển một thi thể về nước. Chỉ có giám đốc biết việc bọn họ muốn vận chuyển một di thể về nước,nhưng thân phận của di thể lại được nói thành 1 thành viên của Vương gia, hơn nữa giám đốc cũng phải ký kết hiệp ước bảo mật. Một khi cái chết của tổng giám đốc của tập đoàn Hùng Bá -- Vương Thế Đồng bị công khai thì chắc chắn giá cổ phiếu sẽ tụt dốc không phanh.Nếu bất cứ ai trong đám con cháu của Vương gia kế thừa quyền kinh doanh tập đoàn Hùng Bá thì người đó sẽ là người đứng mũi chịu sào, nên có lý nào bọn họ lại để vị thế của công ty bị suy giảm trong mắt của giới đầu tư cổ phiếu? Chắc chắn trước hết phải về Hồng Kông, sau đó xác định người kế nghiệp, rồi lựa chọn thời cơ thích hợp.Khi đó công ty cũng đã chuẩn bị tốt về phương diện quan hệ xã hội, đồng thời người thừa kế cũng đã được quyết định, cho nên sự không ổn định trong giới tài chính sẽ giảm xuống thấp nhất.
Có thể nói, người trong Vương gia vì để giữ bí mật nên đã chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Cứ như vậy, linh cữu được chuyển tới buồng ở duôi máy bay và việc phụ trách trông giữ cái xác sẽ do Ken do Trương Hạo Thiên thủ vai đảm nhiệm.Thư ký Trương do Hoắc Thanh Lam thủ vai cũng sẽ ở đó.Còn đám người Diệp Tưởng, Triệu Không Ảnh thì ngồi ở khoang hạng nhất. Tiêu Mộng Kì thì bị cấm không được tiếp cận linh cữu. Trong thời gian bay từ New York tới Hồng Kông, nhiệm vụ của nàng là phục vụ tốt nhất có thể.
Chỗ ngồi của Diệp Tưởng ở phía sau của Vũ Phàm. Phó Tử Bân thì ngồi cạnh Vũ Phàm. Dù sao chuyện Vũ Phàm ngồi cạnh “chồng” mình là chuyện tự nhiên. Diệp Tưởng chỉ có thể ngồi cùng “anh rể" Ngô Hạo Vũ.
Rất nhanh, phi cơ cất canh. Trước khi cất cánh, mọi người theo thường lệ tắt hết điện thoại di động, máy tính.
Trong hiện thực Diệp Tưởng chưa được ngồi qua máy bay bao giờ. Khi phi cơ cất cánh,hắn cảm thấy hơi nôn nao và khó chịu.Cơ thể hắn vẫn chưa thích ứng được. Phi cơ từ từ bay lên trời. Sau đó bên dưới cửa sổ, sân bay New York bắt đầu không ngừng nhỏ lại. Sắc trời cũng càng ngày càng tối .
- Hy vọng mọi người có thể có được 1 chuyến đi vui vẻ.
Tiêu Mộng Kì cười tươi sau đó bắt đầu phân phát thức ăn.Mọi người cũng chưa dùng cơm chiều. Chuyến bay này không phải là 1 chuyến bay bình thường nên thức ăn không phải là loại thông thường như trong những chuyến bay khác mà chúng được chuẩn bị dựa trên sở thích của từng người.
Tiêu Mộng Kì đi đến trước mặt Diệp Tưởng sau đó tươi cười đưa bữa tối cho hắn. Diệp Tưởng nhìn nàng sau đó thông qua kịch bản gửi tin cho nàng:
- Cô biết nên làm thế nào rồi chứ? Đừng có hành động thiếu suy nghĩ !
-Phải xem hành động của anh mà làm .
Tiêu Mộng Kì trả lời.
- Cám ơn.
Diệp Tưởng nói câu thoại đầu tiên của hắn với nữ nhân vật chính Tiêu Mộng Kì.
Màn đầu tiên cũng kết thúc.
Phi cơ dần bay vào bầu trời đêm tăm tối....