Q.13 - Chương 3: Diệp Tịch Kính
Hai tiếng khóc vang dội nỉ non, đánh vỡ sự yên tĩnh.
Diệp Tưởng cùng Hầu Tước đều nhìn về phía phòng sinh!
“Ta...... Ta...... Ta đã làm cha rồi !” Diệp Tưởng kích động không thôi !
Kỳ thật nói như vậy cũng có chút quái dị, tuy hắn đã nhìn thấy Tích Kính lớn khôn như thiếu nữ, nhưng hiện tại Tích Kính vừa mới sinh ra lại khiến hắn chân chính cảm nhận được sự kích động của người làm cha chào đón đứa con đầu lòng!
Phụ thân ! Một từ thật tự hào cũng thật nặng trách nhiệm!
Lúc này, cho dù là Hầu Tước luôn lạnh lùng cũng lộ ra biểu tình động dung. Đó chính là cốt nhục của hắn !
Từ đây, trong thế giới địa ngục này hắn có người huyết mạch tương liên với bản thân!
Hiện tại, song phương nhìn nhau, theo hai sinh mệnh mới ra đời, khúc mắc tạm thời buông bỏ xuống.
“Chúc mừng ngươi, Hầu Tước.” Diệp Tưởng cuối cùng thốt lên những lời này.
Hầu Tước lại không có bất cứ xấu hổ nào, trả lời:“Cùng vui.”
Theo sau, hai người chạy về phía phòng sinh.
Thời điểm vị hộ sĩ ôm hài tử của hai người đưa cho bọn hắn, Diệp Tưởng và Hầu Tước đều có cảm giác thỏa mãn rất mãnh liệt.
“Chúc mừng, là nữ nhi.” Hộ sĩ cười nói với Diệp Tưởng:“Hài tử rất giống mẫu thân.”
Mà Hầu Tước bên này, hộ sĩ lại cười nói:“Chúc mừng , là một nhi tử trắng trẻo mập mạp.”
Diệp Tưởng và Hầu Tước ôm hài tử đồng thời nhìn về phía Vũ Sóc cùng Vũ Phàm đang nằm trên giường. Nhị nữ không phải là người bình thường, cho dù vừa sinh xong cũng không có vẻ suy yếu.
Đối với Diệp Tưởng mà nói, ôm Tích Kính trong lòng, có một loại cảm giác trước kia đã mất nay lại có. Trong [phòng học dị độ] hắn mất đi Tích Kính, cho nên lần này hắn nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ nữ nhi! Cho dù thế nào, nhất định phải khiến nàng sống thật vui vẻ và an bình!
Mà ở thời điểm Tích Kính sinh ra, hắn nhận được nhắc nhở của rạp chiếu phim.
Tích Kính nhiều nhất chỉ có thể ở trong thế giới mộng tới năm 16 tuổi. Sau 16 tuổi, vô luận nguyện ý hay không nàng cũng phải tới thế giới rạp chiếu phim, tham gia điện ảnh.
Hầu Tước cũng nhận được nhắc nhở như thế.
Hai hài tử này là đời sau rạp chiếu phim có ý định lưu lại cho Diệp Tưởng cùng Hầu Tước. Chỉ sợ rạp chiếu phim chính là cổ vũ sinh sôi phát triển hậu đại của hai kẻ có huyết thống cường đại. Nói đến cùng, diễn viên có thể thừa kế một bộ phận của nhân vật hay không đều do rạp chiếu phim tiến hành phán định. Điện ảnh độ khó càng cao, càng dễ dàng tiếp nhận ảnh hưởng và thừa kế.
Cho nên, Diệp Tưởng và Hầu Tước cùng đạt thành ăn ý.
Tạm thời buông bỏ thành kiến, nhất trí đối phó Long Ngạo Thiên.
Đồng thời...... hảo hảo nuôi nấng hai hài tử này.
Lại nói...... Đồng thời sinh ra một nam một nữ trong thế giới mộng này, hai hài tử đối với nhau mà nói, chính là tồn tại chân thật nhất...
Tại thế giới mộng, thời gian trôi qua được Ôn Vũ Phàm đề cao tới mức lớn nhất. Đồng thời, nàng bắt đầu cực lực làm phong phú thế giới này, hết thảy cần để cho hai hài tử một đoạn thời gian thơ ấu vui vẻ.
Đương nhiên. Mô hình xây dựng lớn nhất chính là phạm vi nội thành, bên ngoài phạm vi này, cái gì cũng đều không có, chỉ là một mảnh tinh thần hư vô.
Sau đó là thiết lập nhân vật. Hai đứa nhỏ cần có những người chung quanh, từ học sinh nầm non, lão sư cho tới trung học, đại học... tất cả bằng hữu, những người tiếp xúc đều do Ôn Vũ Phàm dựa theo những trải nghiệm trước đây tạo nên, thậm chí ngay cả tên trường học cũng không thay đổi.
Đồng thời, thiết lập niên đại vào những năm 90, không có Internet. Lý do rất đơn giản, internet có nội dung phức tạp khổng lồ, Vũ Phàm không thể biên ra nhiều tin tức tới như vậy. Mà TV, trừ tin tức thì đem [ Hoàn Châu cách cách ][ Thiên Long Bát Bộ ][ thần điêu hiệp lữ ][ mèo đen cảnh trưởng ][ hồ lô oa ][ Tây Du kí ] phát qua một lần là xong. Báo chí lại càng không thành vấn đề, chỉ cần đem một vài tin tức xử lý thành hệ thống là được, dù sao trẻ con cũng không thích xem báo giấy.
Đương nhiên đây chỉ là những bài bố đơn giản mà thôi. Đợi khi hài tử lớn lên cần hấp thu tri thức, như vậy sẽ tiến hành sàng chọn những vấn đề học tập liên quan tới linh dị. Ví dụ như tiết thể dục trở thành chương trình học kỹ xảo biểu diễn, linh dị học sẽ trở thành một môn bắt buộc, ngoại ngữ hoàn toàn không quan trọng, dù gì bọn hắn cũng không cần phải thi thố cái gì.
Đương nhiên có thể xây dựng được mô hình này hay không chủ yếu dựa vào tinh thần lực của Ôn Vũ Phàm. Nàng dựa vào địa lý, văn hóa những năm 90 trong phòng học dị độ, thuận lợi kiến tạo nên mô hình trong thế giới mộng.
Mục đích ...... Chính là để hai đứa nhỏ có thể hảo hảo trưởng thành, sau khi nghênh đón sinh nhật tuổi 16, sẽ trở thành một diễn viên.
Nhoáng một cái......
Mười năm trôi qua .
Tại thế giới hiện thực còn chưa tới một tháng, nhưng trong mộng đã trôi qua mười năm.
Đương nhiên, Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc đều là Bất Tử chi Thân, hơn nữa nay ở trong mộng, đối với thời gian trôi qua cơ hồ đã không còn cảm giác. Một năm đi qua cũng chỉ như giấc mộng Nam Kha, nháy mắt liền tan biến.
Thế nhưng, đối với hài tử mà nói, lại là mười năm tuế nguyệt chân thật.
“Dante, Dante !”
Trong một tiểu khu ưu nhã, một nữ hài mười một tuổi chạy vọt tới sau một bụi cây.
Ở đó, một nam hài đang ngồi đọc sách dưới gốc cây, trên tay hắn chính là nguyên tác [ Don Quijote ] tiếng Tây Ban Nha, cực kỳ không ăn khớp với tuổi tác!
Hầu Tước từ nhỏ đã dạy Dante ngôn ngữ các quốc gia, mục đích chính là chuẩn bị cho chuyện diễn trò trong tương lai. Đối với nhi tử này, Hầu Tước cũng tương đối coi trọng. Tuy rằng Hầu Tước lớn lên tại Tây phương, nhưng hắn chung quy vẫn là người Hoa Hạ, đối với hậu nhân không có khả năng không coi trọng. Mà Dante là trưởng tử của hắn, tự nhiên không thể không dốc hết sức dạy bảo. Truyền thụ ngôn ngữ chỉ là một bộ phận mà thôi. Sau mười tuổi, Hầu Tước tính toán bắt đầu đặc huấn các phương diện đối với nhi tử, tỉ như không được dễ dàng rơi vào trạng thái sợ hãi, trải qua kinh nghiệm sinh tử trong phim kinh dị (vân vân)......
“Dante !” nữ hài chạy tới trước mặt Dante nói:“Ta tìm ngươi đã nửa ngày !”
“Xảy ra chuyện gì ? Tịch Kính?”
Diệp Tịch Kính, đây là danh tự Diệp Tưởng đặt cho nữ nhi của mình, âm đọc tuy giống nhau, nhưng từ “Tích” đổi thành “Tịch”. Chủ yếu là hy vọng nữ nhi có một bắt đầu mới cho nên không sử dụng danh tự cũ.
“Ngươi giả bộ cái gì mà giả bộ ! Thời điểm ta tới gần ngươi đã biết rồi, không phải ngươi kế thừa năng lực cảm giác tinh thần của Vũ Phàm a di sao? Còn ở đây xem sách, đừng giả bộ nữa cho ta !”
“Nữ hài tốt nhất không nên nói những từ ngữ như thế.”
“Hừ, nếu không phải ta và ngươi chung một ngày sinh nhật, có tất yếu cần phải quản ngươi sao? Ba mẹ nói, sau tiệc sinh nhật có chuyện quan trọng muốn nói, kêu ngươi về nhà sớm một chút!”
“Mẫu thân muốn tìm ta, chỉ cần chút dao động tinh thần là được rồi, không cần người phải xa xôi chạy tới tìm.”
“Ân...... Mẹ ta nói, đây là để rèn luyện ta một chút.”
Dante nhẹ nhàng khép sách lại, nói:“Qua mười tuổi, chúng ta hẳn không còn được sống những ngày thanh nhàn.”
“Ta biết...... Ngươi mỗi ngày đều nói những lời như vậy. Ngươi cùng ba ba ngươi thật sự giống nhau vô cùng!”
Tại một ngã tư đường gần đó, Diệp Tưởng cảm giác được hết thảy.
Dante cùng Tịch Kính, có thể nói là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau.
Kỳ thật Diệp Tưởng vốn không hy vọng hai đứa quá mức thân cận, dù sao Dante cũng là Ác Ma, hắn và Hầu Tước chỉ là ích lợi nhất trí tạm thời, tương lai sẽ có một ngày là địch.
Bất quá, dường như Hầu Tước đối với điều này chỉ tỏ thái độ cam chịu. Hẳn hắn cũng đang có toan tính.
Nói thực ra Diệp Tưởng thật đúng là cảm giác hai hài tử này có thể sinh ra cảm tình, chung quy tại thế giới mộng này, chỉ có hai đứa là bạn cùng lứa tuổi.
Cuối cùng...... Hắn quyết định, vẫn là thuận theo tự nhiên đi, để cho mọi chuyện cứ thế mà tuần tự phát triển.
Hắn không muốn đời tiếp theo bị trói buộc gông xiềng, chỉ hy vọng Tịch Kính có thể đi theo con đường của nàng.
Tịch Kính thời đại này, nhất định phải khiến nàng hạnh phúc.
Đây là tâm nguyện duy nhất của hắn.
Hôm nay là sinh nhật của Tịch Kính cùng Dante.
Mà khi đó, không ai có thể dự trắc tương lai. Cũng không ai có thể biết Tịch Kính cùng Dante, tương lai sẽ trở nên như thế nào.
“Bọn chúng có thể vui vẻ ở chung liền để kệ bọn chúng.” Vũ Sóc không biết tới từ lúc nào đứng bên cạnh Diệp Tưởng, trên tay nàng đang bưng một chiếc bánh ngọt thật lớn.
Đêm nay sẽ tổ chức sinh nhật cho hai đứa nhỏ.
Đồng thời...... Cũng sẽ dựa theo ý tứ của Hầu Tước, bắt đầu tiến hành đặc huấn. Thời gian không nhiều, bọn nhỏ chỉ còn sáu năm thời gian, sau đó nhất định phải tiến vào rạp chiếu phim địa ngục.
Mười năm thời gian này đối với Ôn Vũ Phàm cũng đã là cực hạn trên mặt tinh thần. Đám người Diệp Tưởng không thể tu luyện trong thế giới này, nếu không sẽ phá vỡ thời gian gia tốc.
“Đáng giận, đáng giận, đáng giận a !” Tịch Kính nhìn bóng dáng Dante, miệng nhỏ ồn ào, chân đạp bình bịch lên mặt đất đuổi theo.
Bởi vì thơ ấu trải qua hoàn toàn khác nhau, tính cách Tịch Kính và Tích Kính tương phản rất lớn.
“ Dante, đừng đắc ý ! Ta nhất định sẽ vượt qua ngươi ! Đừng lúc nào cũng xem thường người khác !”
Trên thực tế, trên các phương diện, Dante đều vượt xa Tịch Kính, có lẽ do duyên cớ gen di truyền của Hầu Tước. Vô luận dung mạo, thể dục, học tập, Dante đều cực kỳ xuất sắc. Vì thế đối với Tịch Kính mà nói, Dante chính là “Con nhà người ta”. Kỳ thật Diệp Tưởng vốn không định để nữ nhi tranh đấu với nhi tử của Hầu Tước, thế nhưng hắn biết tương lai rất có khả năng chiến một trận cùng Hầu Tước, khó tránh khỏi có một tia tâm lý cạnh tranh.
“Ngươi chờ đó...... Dante ! Bổn tiểu thư nhất định sẽ chiến thắng ngươi !”
Buổi tối......
Dante giúp cha mẹ bày bàn, mà Tịch Kính lại thỉnh thoảng chạy vào nhà bếp ăn vụng đồ ăn.
“Mụ...... Quà sinh nhật của ta là gì?” Tịch Kính quấn quýt Vũ Sóc:“Mau nói cho ta biết đi......”
“Nhanh giúp mọi người bày bát đũa đi ! Đừng lúc nào cũng nghĩ tới quà.” Vũ Sóc nhẹ nhàng gõ đầu nữ nhi.
“Nga......” Tịch Kính phụng phịu đi giúp đỡ những người khác.
Phụ trách nấu ăn chủ yếu là Vũ Sóc, trù nghệ của nàng có thể nói tuyệt nhát, món cay Tứ Xuyên, đồ ăn Quảng Đông, Hoài Dương, không gì không thông.
Không bao lâu, trên bàn bày đủ các loại đĩa thức ăn thơm nghi ngút.
Hai gia đình sáu người đều ngồi xuống, bánh sinh nhật cũng đã chuẩn bị tốt.
Tiệc sinh nhật Dante cùng Tịch Kính mười tuổi, bắt đầu.[ chưa xong còn tiếp..]