Chương 52: Cơm trái dừa (5)
Ngày mọi người rời đảo, bọn họ đi chuyến bay trưa, khi đang ở nhà hàng Trung Quốc duy nhất ăn cơm, hướng dẫn viên du lịch địa phương đi cùng bọn họ bốn ngày vừa qua, bỗng nhiên lấy ra một món quà, đưa cho Thanh Thanh, nói là: "Quà dành tặng cho đôi vợ chồng son duy nhất trong đoàn."
Cố Thanh đang ăn rau muống trộn tỏi giã, bù lại thiếu hụt dinh dưỡng do hai ngày qua không ăn rau xanh. Vì thế khi món quà kia được đưa ra, mọi người trên bàn đều vui vẻ.
Bọn họ đi cùng Đầu Bài và tiểu kim chủ đến hưởng tuần trăng mật nha? thì ra là thế.
Cố Thanh rầu rĩ suốt đoạn đường về tới Thượng Hải
Cuối cùng đến Thượng Hải đã là đêm khuya, Đầu Bài lái xe đưa Cố Thanh và anh họ tới dưới lầu nhà Cố Thanh. Anh họ xuống xe đi lấy hành lý, cô định nói tạm biệt, bỗng dưng lại có chút luyến tiếc. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên thân cận với một người khác giới như vậy, dường như đã quen trước khi ngủ, khi thức dậy có thể thấy gương mặt của hắn, nghe được giọng hắn.
Đừng ngại ngùng, Thanh Thanh Mạn.
"Em đi đây, anh về đến nhà thì gọi cho em." cô rốt cục hạ quyết tâm, cáo biệt.
"Được." Đôi mắt xinh đẹp kia nhìn cô, sau đó nắm tay cô.
Trong lúc cô còn thương cảm, hắn hôn lên lòng bàn tay cô, nhẹ giọng nói: "Bỗng nhiên có chút không nỡ để em về."
...Xong rồi.
Quyết tâm cáo biệt vừa hạ đã biến đâu mất rồi.
Giọng của hắn như thấm tận đáy lòng cô, thật sự không nói nổi lời tạm biệt.
Đừng cứ dùng chất giọng này nói chuyện với em
"Có muốn anh cùng lên lầu không? Gặp cha mẹ em?" hắn đột nhiên hỏi.
Cô càng hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là lắc đầu nguầy nguậy, rút tay về nói tạm biệt, thuận tiện bỏ thêm câu ngủ ngon, bỏ chạy xuống xe. Đến khi hấp tấp về nhà, tắm nước ấm xong nhảy lên giường, bịt kín chăn mới thở ra một hơi...Nhưng lòng cũng trống trống vắng vắng, cô lại lần nữa cự tuyệt sao
...
Nhưng vừa nghe "gặp cha mẹ" cô liền hoảng sợ, tuy đã từng không chính thức gặp qua, nhưng hắn đề nghị là yêu cầu phi thường chính thức. cô dường như còn chưa chuẩn bị tâm lý xong.
Hẳn là do thời gian quá ngắn.... Nhưng mà, cô vươn tay lấy gối ôm, ôm vào lòng, đã thân mật đến thế, cơ hồ không giữ lại gì, lỡ như sau này có khả năng.... chia tay?
Cô ôm chặt gối, lập tức bỏ ý tưởng kia.
Thật đáng sợ, chỉ nghĩ đến hai chữ đó thôi đã cảm thấy khổ sở
Đây gọi là lo được lo mất sao?
Lăn qua lăn lại như thế ngủ mất, còn ngủ không yên, cứ áy náy việc bản thân cự tuyệt hắn hai lần liên tiếp. không biết ngủ bao lâu, đại khái là khi trời vừa sáng, chợt nghe tiếng điện thoại reo, cô với tay lấy điện thoại, để bên tai, alo một tiếng.
"Anh không ngủ được, đến bệnh viện luôn" Giọng hắn còn từ tính ôn nhu hơn cả DJ của chương trình radio đêm khuya, "Tối qua ngủ ngon không?" Hình như hắn đang ở bên ngoài, nghe được tiếng xe mơ hồ.
Cô ừ một tiếng, một lát sau, lại nhẹ giọng nói: "Em nhớ anh."
"Nhớ bao nhiêu?" Hắn cười.
"Rất nhớ...." Cô dứt khoát đầu hàng, nói thẳng đáp án cuối cùng: "Rất nhớ anh."
Người cô nhớ, nhớ đến ngủ không được, đương nhiên là hắn.
"Hôm nào anh đi siêu thị, xem có bán dừa không," Tâm tình hắn có vẻ không tồi, "Em vẫn muốn ăn cơm trái dừa?"
Đúng vậy, đáng tiếc đảo kia có xoài ngon, dừa thì không ngon lắm, không được như nguyện.
"Được," Giọng cô yếu ớt, thật sự rất mệt, "Anh không cần ngủ một chút sao? Sớm thế này đã phải đến bệnh viện?"
Mạc Thanh Thành qua loa bảo không mệt, đại khái nói lúc trước có bệnh nhân vừa lắp máy tạo nhịp tim đã đến rừng nhiệt đới du lịch Kết quả bị nhiễm bệnh, vừa lúc hắn trở về, đến bệnh viện xem tình huống thế nào. cô nghe một lát, thật sự rất mệt, bị hắn dỗ một lúc, cầm điện thoại ngủ mất.
Giữa trưa hôm sau cô tỉnh lại, nhớ lại những gì hắn nói, hình như không có gì đặc biệt.
Hắn rốt cuộc không quấn lấy vấn đề gặp cha mẹ
Rời đi vài ngày, giáo sư tổ chức tiệc tốt nghiệp rốt cục phát hiện người biểu diễn đàn tranh đã biến mất, vô cùng lo lắng triệu tập cô về trường, bắt đầu diễn tập chiêng trống rùm beng. Bị giáo sư đuổi giết như thế, cô rốt cục có thời gian hồi hồn sau chuyến du lịch, chỉ là thi thoảng ở hội trường diễn tập thất thần, đoán hắn đang làm gì.
Từ nay về sau, Thương Thanh Từ đối với cô, thật sự chính là Mạc Thanh Thành.
Là bác sĩ Mạc.
Cho nên, bác sĩ Mạc mỗi ngày sẽ làm gì nhỉ?
Hắn của đời thực, đối với cô vẫn còn rất nhiều bí ẩn chưa khám phá. Ví dụ như, thật ra thì cô chỉ biết cha mẹ hắn là bác sĩ, nhưng ở bệnh
viện nào? cô cũng không biết, sẽ không là ở bệnh viện đối diện siêu thị chứ? Nếu vậy chẳng lẽ sau này cha mẹ hắn muốn gặp cha mẹ cô chỉ cần đi qua đường là được....
Hắn bước xuống thần đàn, đẩy ra một cánh cửa khác trước mặt cô.
Mà thế giới bên kia cánh cửa là gì? Bên kia là hắn của đời thực, từ nhỏ lớn lên thế nào, đã trải qua những việc gì, cô đều muốn hiểu hết, chậm rãi từng chút một thấu hiểu.
Thực thần kỳ đúng không?
Cô biết rất nhiều đôi tình nhân phát triển từ thế giới Online, thậm chí cuối cùng còn kết hôn, dường như đều để ý đến sở thích sở trường hình tượng hoặc danh tiếng của nhau trên thế giới online thay đổi thế nào, những việc của thực tế trái lại không quan trọng. Bởi vì thật ra... Bỏ qua ánh hào quang, đa số mọi người là người bình thường.
Nhưng hắn...
Ngón tay cô khẽ gảy đàn tranh, hắn ở nơi nào cũng không bình thường.
Dù sao cũng diễn tập xong, ở đây có điều hòa miễn phí, nơi yên tĩnh thích hợp tám chuyện nhất. Những người hợp tấu bên cạnh đã bắt đầu nói chuyện phiếm, đề tài kéo kéo liền kéo tới bệnh viện lớn nhất thành phố, nói mấy hôm trước nhận một bệnh nhân, mang theo virus bệnh truyền nhiễm, khiến cho cả khoa bác sĩ lẫn y tá đều phải tạm thời ở lại bệnh viện, gián tiếp cách ly. Lòng Cố Thanh giật thót, đó là bệnh viện của Đầu Bài mà?
Cô vội vàng hỏi, nhưng cô gái đó chỉ nghe trong nhà tán gẫu biết thôi:
"Khoa nào á? không biết..." Lời còn chưa dứt, Cố Thanh đã ném đàn tranh, chạy.
Hình như hai ngày nay hắn quả thật rất bận, bận đến không hề liên lạc với cô.
Đều do cô, lúc trước đã quen với việc hắn bận rộn công việc, giờ giấc nghỉ ngơi lộn xộn, quen hắn trong lúc mình ngủ say gửi đến tin nhắn
Hoặc tin thoại, ngẫu nhiên gọi vài cuộc điện thoại Lần này thời gian liên lạc ngắn, cô tưởng vì mấy ngày nghỉ mà công việc nhiều, không xử lý kịp, đương nhiên sẽ ít liên lạc.
Hình như hắn từng nói...nói làm cơm trái dừa. Không đúng, nói là có người bệnh đi rừng nhiệt đới?
Sau đó về bị nhiễm bệnh?
Hình như đúng là sau đó mất liên lạc?
Sẽ không là khoa của hắn thật chứ? Không thể nào?
Cố tình trùng hợp, điện thoại của hắn tắt máy.
Cô gọi mấy cuộc, đều không liên lạc được, những lúc mấu chốt thế này sao lại tắt máy chứ? cô gọi điện thoại của Tuyệt Mỹ, cũng không liên lạc được, cảm giác như trong một buổi chiều, hai người trong phòng đó cùng biến mất khỏi thế giới?!
Quên đi, trực tiếp đến gặp thì yên tâm hơn.
Cô ôm túi của mình, đứng ở trạm tàu điện ngầm, thậm chí khi tàu vào ga cô vẫn còn ngẩn người. Những người xung quanh vào hết rồi cô mới phát giác mà đi vào. Ngồi tàu điện nửa tiếng sẽ đến nhà hắn, ngồi bốn mươi lăm phút sẽ đến bệnh viện, nên đi chỗ nào đây?
.... Sao lại rối loạn lung tung thế này.
Cô ôm chặt túi, hỗn loạn vô cùng.
Trời đất u ám, đã hoàn toàn mất khả năng tư duy lo-gic...