Chương 4: Xã giao giả dối
Đi theo Lâm Quân Dật vào một hội quán tư nhân cao cấp, ánh sáng phát ra từ những ngọn đèn khiến cô không mở mắt ra nổi.
Không thể tưởng tượng nỗi, bốn năm qua cô cũng đã chẳng còn xa lạ gì với cái thế giới xa hoa trụy lạc này, ấy vậy mà cô vẫn không thể chịu nổi với vẻ vàng son choáng ngợp ở nơi đây.
Có biết bao nhiêu người khát khao cuộc sống xa hoa này, nhưng với cô mà nói, cuộc sống đó vĩnh viễn là một địa ngục trần gian không thể nào trốn thoát.
Giờ khắc này, cô rất muốn tìm bờ vai của một người đàn ông mà cô có thể dựa dẫm, khiến cô có thể tránh xa những gã đàn ông ham mê trụy lạc ấy.
Nhưng chỉ trong giờ phút này thôi, việc Trần Lăng lừa dối cô đã trở thành một vết thương mà cô không bao giờ có thể quên được, cô đã không còn có thể nhận lấy bất kì điều gì ở đàn ông nữa, không thể lại ngu ngốc tin tưởng những lời thề non hẹn biển nhất thời của một gã đàn ông.
Băng Vũ và Lâm Quân Dật vừa ngồi xuống không lâu thì giám đốc Trương với dáng người hơi phì nộn cũng nhàn nhã bước tới.
"Tổng giám đốc Lâm! Để anh chờ lâu rồi."
"Giám đốc Trương". Lâm Quân Dật lập tức đứng dậy, tươi cười như cúc nở giữa mùa thu, vươn hai tay đon đã chào đón. Có việc nhờ cậy người khác giúp đỡ, ngay cả con người luôn lạnh lùng, cao ngạo như Lâm Quân Dật mà còn phải hạ mình như thế, huống chi là Băng Vũ.
"Chào ngài, giám đốc Trương!" Băng Vũ cũng thể hiện nụ cười 'chuyên nghiệp' đã được rèn luyện qua nhiều năm. Ngay lập tức, lễ phép đứng lên cung kính bắt tay.
Ông ta nắm tay Băng Vũ, gật đầu mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô ước chừng khoảng năm giây, sau đó quét qua quét lại khắp thân thể cô vài vòng rồi mới thu hồi ánh mắt nham nhở cùng bàn tay núng nính thịt của lão ta lại.
Sau khi giám đốc Trương ngồi xuống, theo lẽ thường thì Băng Vũ nên ngồi ngay bên cạnh ông ta.
Sau một chút do dự, Băng Vũ đang định bước qua ngồi thì Lâm Quân Dật tự dưng kéo một chiếc ghế đối diện với giám đốc Trương ra, rồi sau đó khẽ nhếch cằm với cô.
Đợi Băng Vũ ngồi xuống chiếc ghế ấy, anh mới ngồi xuống cạnh cô.
Có Lâm Quân Dật bên cạnh, tự nhiên cô lại có một cảm giác an toàn, ít nhất là Băng Vũ không cần phải lo lắng về việc mấy gã đàn ông sau khi say rượu không kiểm soát được bàn tay của mình.
* * * * * * * * * *
Một buổi tối xã giao dối trá và chán ngán nhưng nhìn qua không khí lại có vẻ như đầy nhiệt tình đã bắt đầu.
Lâm Quân Dật uống rất ít, còn chưa tới nửa ly rượu. Từ đầu đến cuối anh chỉ im lặng ngồi bên cạnh nhìn cô thành thạo thốt ra những lời tán thưởng giám đốc Trương và nâng ly uống với lão ta. Băng Vũ hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác, đành phải chấp nhận nâng ly đối ẩm cùng lão, đây là quá trình bắt buộc phải có, muốn nói muốn bàn gì thì cứ phải sau vài chén rượu cụng qua chúc lại rồi mới có thể bắt đầu được.
Trong nháy mắt, chai rượu đã cạn gần thấy đáy. Nhân viên phục vụ bước đến và rót đầy cho hai người một ly rượu vang khác.
Băng Vũ gắng kiềm chế cảm giác nóng như bị phỏng trong ruột và đầu óc đã gần như choáng váng của mình.
Thực sự là tửu lượng của cô không cao lắm, nhưng những trường hợp như thế này cô đã trải qua không ít nên cô có kinh nghiệm để che dấu ý thức không còn được mấy tỉnh táo của mình, cứng rắn không để cho bản thân lộ ra những biểu hiện thất thố.
Trước kia khi đi cùng với các sếp cũ, chỉ trợ sức giúp sếp thôi thì thấy có hiệu quả rõ rệt. Nhưng lúc này, chỉ có một mình cô đối mặt với lão giám đốc Trương dạn dày kinh nghiệm rượu bia này thì thật sự là cô không đủ sức. Cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lâm Quân Dật, dưới ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn, không thể thấy rõ được các góc cạnh trên gương mặt anh, cả người anh chợt trở nên nhu hòa hơn hẳn. Nhất là đôi mắt kia, vẻ nhu tình trong ấy còn khiến người ta say lòng hơn cả rượu...
Chẳng lẽ cô say nhanh thế sao, tự nhiên lại sinh ra ảo giác! Ánh mắt anh ta làm sao có thể dịu dàng như vậy???
Băng Vũ chợt cảm thấy hoảng sợ trong lòng, né tránh tầm mắt của Lâm Quân Dật, nhìn chằm chằm vào ly vang đỏ trong tay. Xuyên qua màu đỏ tươi như máu của ly rượu, cô nhìn chăm chú vào mười đầu ngón tay tinh tế của mình, lại nhớ tới khuôn mặt ngày nhớ đêm mong ấy, tâm tư cô cũng bắt đầu ứa máu.
Giám đốc Trương thấy Băng Vũ cầm ly rượu đến thất thần, cười hỏi: "Cô Diêu có vẻ rất hứng thú với loại rượu vang này nhỉ?"
Cô ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt mê đắm của lão ta, phát giác ra ánh mắt của lão cũng có chút hoảng hốt. Không biết ai đầu tiên đã nghĩ ra việc tìm phụ nữ cùng uống rượu nhỉ, xem ra rất biết cách hưởng thụ sắc đẹp của phụ nữ.
Băng Vũ chưa bao giờ soi gương xem bộ dạng lúc nửa say nửa tỉnh của cô trông như thế nào, nhưng cô thường xuyên nhìn thấy được vẻ kiều mỵ và nụ cười tràn ngập nét dụ họăc của mình khi say trong mắt những gã đàn ông.
Cô nâng ly, cười ngọt gào nói với lão Trương: "Không... có một người bạn từng nói với tôi, rượu vang là một loại rượu tinh tế, nó không chỉ có hương vị nồng đậm thơm ngon mà còn phảng phất chút hương vị của tình yêu..."
Cô nuốt vào trong lòng vế còn lại của câu đang nói, thực ra Trần Lăng còn nói : "Hương vị đó rất giống em..."
Cô dừng một chút, cố gắng áp chế sự chua xót trong lòng, duy trì vẻ tươi cười của mình: "Xin mời! Giám đốc Trương!"
Băng Vũ đặt ly rượu lên môi khẽ hớp một ngụm, đây đúng là loại vang cao cấp, hương thơm nồng đậm không dứt tràn ngập khắp khoang miệng khiến cô không nhịn được lại nhớ tới nụ hôn ngây ngô đầu tiên của cô và Trần Lăng.
Trong cơ thể cô bắt đầu có những cơn sóng tình không thể lý giải được, khống chế không được mình lại đưa mắt phiêu diêu liếc qua khuôn mặt Lâm Quân Dật đang gần trong gang tấc bên cạnh.
Anh ta đang chăm chú nhìn cô, đồng tử lóe sáng có vài tơ máu, thân hình hoàn mỹ của anh ta và Trần Lăng giống nhau như đúc, làm say lòng người!
Cô nghĩ là cô đã say rồi! Hoài niệm kia làm cho mọi xúc giác của cô trở nên mềm nhũn...
"Giám đốc Trương, vấn đề vay vốn của chúng tôi khi nào mới được xác định?" Lâm Quân Dật cuối cùng cũng chính thức vào chủ đề, nếu anh ta không nhập đề thì rốt cuộc cô cũng không thể nào duy trì nổi.
Giám đốc Trương hắng giọng, nghiêm túc nói: "Vấn đề này còn cần vài luận chứng nữa, tôi cần thêm một ít thời gian để xem xét thêm."
Loại người cố làm ra vẻ này ở trong thương trường cô nhìn mãi cũng đã quen mắt, bọn họ rõ ràng chỉ muốn xem xét lợi ích riêng của mình đã đủ hay chưa, lại cố tình không nói thẳng, giả bộ bày ra dáng vẻ nghiêm trang làm người ta không mở miệng được.
Mà vào những thời điểm này, phụ nữ luôn là loại vũ khí tốt nhất, có thể dễ dàng phá vỡ cục diện bế tắc ấy.
Cô thấy Lâm Quân Dật nhìn về phía mình, lập tức hiểu ý, dịu giọng nói: "Giám đốc Trương, nếu chúng tôi có chỗ nào thiếu sót, ngài nhất định phải nói thẳng để chúng tôi còn biết sửa chữa kịp thời... công ty chúng tôi mới thành lập chưa được bao lâu, nên cần ngài chiếu cố nhiều hơn."
Lão ta định ánh mắt lại nhìn cô, ngữ khí dịu đi rất nhiều: "Đương nhiên rồi, có điều mức vốn công ty các vị muốn vay lớn quá, mà vấn đề thế chấp thì..."
"Ngài quyền cao chức trọng như vậy, mấy vấn đề thế chấp nhỏ nhặt ấy chẳng phải chỉ cần một câu nói của ngài là xong sao, ngài cũng biết thực lực công ty chúng tôi rồi đấy, mấy ngàn vạn này tổng giám đốc Lâm của chúng tôi sao lại không cân nhắc kỹ lưỡng chứ."
"Đó là, đó là..."
Lâm Quân Dật lập tức nắm được lời nói của lão ta, chen vào: "Dự án của công ty chúng tôi đều là những căn hộ cao cấp, môi trường sống rất thoải mái, không khí rất trong lành dễ chịu, không biết giám đốc Trương có hứng thú đổi nhà ở không?? Tôi có thể tặng ngài một căn hộ sang trọng nhất."
Giám đốc Trương không nói gì chỉ cười, nụ cười thập phần chói lọi lạ lẫm.
Lâm Quân Dật trầm tư một chút, nói tiếp: "Cách đây không lâu, tôi có mua một số căn biệt thự ở phía tây... nhưng tình hình tài chính gần đây có chút gấp gáp, nên muốn chuyển nhượng đi với giá thấp, không biết giám đốc Trương có hứng thú không?"
Ánh mắt mê đắm của lão ta rốt cuộc cũng có tiêu điểm, cười thân thiết hơn nhiều: "Oh? Không biết Lâm tổng muốn bán bao nhiêu?"
"Nếu ngài rảnh thì thư ký của tôi sẽ dẫn ngài đi xem, chỉ cần ngài thích, giá cả không thành vấn đề."
"Cũng được!" Khóe miệng lão ta lộ ra nụ cười ái muội làm cho cô kinh hãi, Lâm Quân Dật thật đúng là lợi hại, ra tay hào phóng, đánh trúng lòng người, hơn nữa... quả nhiên cứ nhẹ nhàng như vậy liền mang cô đem bán.
Bất quá, anh ta nói 'thư ký của anh ta', mà thư ký đó không phải là cô chứ?
Thật lâu sau, buổi tiệc xã giao mới kết thúc.
Bước ra khỏi hội quán, gió lạnh ập tới khiến người Băng Vũ trở nên run rẩy từng trận, có lẽ là vì cô chỉ uống rượu mà không ăn được bao nhiêu nên mới bị như vậy.
Giám đốc Trương bước đến hỏi cô có muốn lão ta đưa về không, cô không trả lời. Băng Vũ thừa biết hàm ý của lão, nhưng lại không thể trực tiếp cự tuyệt, nên đành phải đưa ánh mắt cầu cứu sang Lâm Quân Dật.
Lâm Quân Dật quả thực không làm cô thất vọng, thay cô giải vây: "Hôm nay thân thể Băng Vũ không được khỏe lắm, không muốn làm phiền ngài, để lần sau đi vậy."
Cái gì mà lần sau chứ?
Lão Trương quay lại nhìn cô, cười cười vẻ hiểu ý: "Được được, để lần sau vậy."
Thấy xe của lão ta đã đi xa, Băng Vũ còn chưa kịp nói rõ với Lâm Quân Dật lập trường của mình đã vội vàng vọt tới một ngõ ngách gần đó phun ra hết tất cả những gì có trong bao tử, những vị chua xót, cay đắng cũng từ trong cơ thể trào ra theo. Mùi vị đó thật đúng không phải bình thường, rất ghê tởm.
Nương theo ngọn đèn, cô nhìn thấy thứ chất lỏng đỏ tươi như máu từ miệng chảy ra, nước mắt cũng không thể cầm được từ từ rớt xuống.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi loạn tóc cô, cũng thổi luôn tâm tư cô đến rối loạn.
Lúc này, không biết giai điệu một ca khúc ở đâu lại truyền tới. Từng lời, từng chữ đâm sâu vào tim cô.
"Em buông tay ra, không buông lấy một lời nặng nề, để cho anh thấy sự dũng cảm, nhẹ nhàng, thoải mái nơi em, gì em cũng có thể...
Chỉ mong anh sống hạnh phúc, nếu anh yêu cô ấy, em sẽ tự nguyện khuyên bảo bản thân mình thôi đừng mơ mộng xa vời..."
Cô ôm ngực, ngồi xổm xuống và bắt đầu khóc, cảm giác nhớ thương một người quả thật quá đau đớn.
Nhất là trong lúc nửa tỉnh nửa say này, nỗi nhớ càng làm người ta đau đến tê liệt cả tim gan.
"Trần Lăng, anh ở đâu?? Anh sống thế nào? Có phải anh đã kết hôn rồi không...? Lúc anh ôm ấp người yêu thương trong lòng, liệu anh còn có chút nào nhớ đến một người phụ nữ đã yêu anh suốt mười năm này không, có biết em rất rất nhớ anh không?" Cô dùng một thanh âm chỉ đủ để chính mình nghe thấy, bởi chỉ có cô mới cảm nhận hết được nỗi thống khổ trong lòng mình...
Bỗng nhiên, một chiếc áo khoác có mang theo mùi nước hoa đặc trưng được khoác lên vai Băng Vũ.
Băng Vũ còn chưa kịp cự tuyệt thì toàn bộ cơ thể lẫn chiếc áo khoác ấy đã bị một người nào đó ôm vào vòng tay ấm áp.
"Cô không sao chứ?" Anh ngồi xổm nửa người xuống bên cạnh cô khẽ hỏi, khuôn mặt ấy gần như kề sát mặt cô, hơi thở nóng rực phả vào làn da mặt mỏng manh của cô.
Băng Vũ tránh đi hơi thở ấm áp đó, vội vàng đứng lên điều chỉnh lại hơi thở của mình: "Không có gì".
Anh ta dường như đã cảm nhận được sự thất thố của mình, lập tức nhìn cô giải thích: "Xin lỗi... nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về."
"Số 119, Đường Tân Vinh, tiểu khu Trăng Rằm".
* * * * * * * * * *
Băng Vũ ngồi vào xe Lâm Quân Dật khi trên vai vẫn còn mang chiếc áo khoác của anh, trên chiếc áo hàng hiệu ấy có một mùi nước hoa thoang thoảng hòa quyện với một chút hương rượu, hương vị rất nồng nàn, rất đậm tính chiếm hữu nhưng cũng thật làm người ta mê đắm, cũng như anh vậy.
Không biết là do chất cồn quấy phá, hay vẫn là do gương mặt quá giống với gương mặt mà cô vô cùng hoài niệm kia, mà khiến cô cứ thế nhìn chằm chằm vào Lâm Quân Dật, nhìn rất lâu, tham lam thưởng thức từng cử chỉ, từng hành động của anh.
Sau khi chia tay Trần Lăng, Băng Vũ cực lực dùng những bận rộn của mình hòng để che lấp nỗi nhớ mà anh để lại cho cô, nhưng từ khi Lâm Quân Dật xuất hiện, thì rất nhiều cảm xúc mãnh liệt đã muốn quên lãng lại lần nữa trở về, cô không thể không thừa nhận, thời khắc này lại châm ngòi cho nỗi nhớ nơi cô đến cực hạn.
Cứ như vậy, chính bản thân cô cũng không biết cô có thể kiên trì được bao lâu nữa.
Phỏng chừng anh cũng không chịu được ánh mắt khác thường của cô, lạnh lùng nói: "Cô có biết dùng ánh mắt như vậy để nhìn một người đàn ông sẽ rất nguy hiểm không?"
"Ah...." Băng Vũ vội vàng dời tầm nhìn nhìn ra ngoài cửa xe: "Thực sự xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy anh rất giống một người tôi quen biết."
"Vậy sao?"
"Là mối tình đầu của tôi." Băng Vũ vừa nói vừa cảm nhận được cồn bắt đầu chậm rãi ăn mòn trí óc cô, tâm tư của cô ngày càng hỗn loạn.
Anh khẽ nhếch mi, tựa hồ như đã hiểu: "Mối tình đầu". Ý nghĩa gì đâu.
Đột nhiên hỏi: "Vì sao lại... chia tay?"
Nghe nhắc đến hai chữ chia tay, một màn chia tay ngày ấy lại chợt thoảng qua trước mắt cô, những giọt nước mắt khó khăn lắm cô mới khiến nó ngừng lại được, lúc này lại từ từ chảy xuống.
Vì sao?? Cô cũng rất muốn biết là vì cái gì, là vì người ấy lén lút gọi điện thoại cho người phụ nữ khác hay là vì khi người ấy nhìn cô mà phải luôn gắng gượng nở nụ cười? Dường như cũng không phải, có lẽ là vì vẻ bàng hoàng bất đắc dĩ của người ấy khiến cho cô không thể đành lòng, không muốn người ấy lại phải tiếp tục giãy dụa trong mâu thuẫn.
Nếu cả hai người phụ nữ đều làm người ấy đắn đo không biết nên chọn ai, vậy thì cô tình nguyện rời khỏi anh ấy, để anh ấy không cần phải giãy dụa trong sự áy náy nữa.
Nhưng buông tay thì rất dễ dàng, nhưng muốn trái tim mình cũng buông tha thật quá khó khăn. Đã hơn bốn năm mà cô vẫn như thế, không thể làm cho bản thân quên đi người ấy và một lần nữa chấp nhận một tình cảm mới.
"Bởi vì anh ấy không thể cho tôi những gì tôi muốn." Đây là lý do duy nhất cô có thể nghĩ ra. Thứ cô muốn nhất là một tình yêu duy nhất, chung thủy, một trái tim đầy đủ vẹn nguyên, nhưng người ấy không thể cho cô.
Lâm Quân Dật sửng sốt một chút, những ngón tay đặt trên vô-lăng dần dần nắm chặt, nương theo ánh đèn đường chiếu rọi vào, cô dường như thấy trên mu bàn tay trắng nõn của anh nổi đầy gân xanh.
Lâm Quân Dật đột nhiên dừng xe lại, quay mặt nhìn sâu vào mắt cô. Ánh mắt ấy thập phần phức tạp, có khiếp sợ, có do dự... lại dường như còn gì đó nữa mà cô không thể đoán ra đó là gì.
Băng Vũ không ngừng lau đi nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuôi xuống rớt lên chiếc áo khoác của anh. Cô lùi người dựa lưng vào ghế ngồi, đầu óc trống rỗng, ý thức dần trở nên mơ hồ, thứ duy nhất cô có thể thấy được rất rõ ràng là bóng dáng Trần Lăng.
"Trần Lăng, Trần Lăng, em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh..." Khi nghe được âm thanh nghẹn ngào của chính mình, cô biết cô đã say, bởi vì nếu cô không say, cô tuyệt đối sẽ không thốt ra những lời này.
Giữa trạng thái mơ màng, hình như cô cảm giác được có bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô, an ủi trái tim đang thổn thức của cô, bàn tay ấy rất giống Trần Lăng.
Cô biết anh không phải Trần Lăng, nhưng cô lại nói với chính mình: "Anh ấy, chính là người đàn ông mà mày yêu, đã trở lại bên mày rồi đó!"
Lúc này đây, hãy cứ để cho cô say đi, say đến mức có thể ngã vào trong giấc mơ vô cùng chân thật ấy. Hãy để cô được kéo ống tay áo người ấy, được một lần nữa gọi tên người ấy, và nói với người ấy rằng cô rất nhớ anh.
Cô bất tri bất giác mà ngủ, giấc mơ lại biến hóa sang một cảnh khác.
Đầu tiên, cô mơ thấy Trần Lăng đứng ở sân trường trung học chờ cô, còn cô mặc một chiếc váy dài màu trắng bước về phía anh...
Tiếp theo đó, cô lại mơ thấy anh đứng dưới lầu ký túc xá của cô, kéo cánh tay cô hỏi: "Em có bạn trai chưa?"
Lòng cô ngập tràn hạnh phúc trả lời: "Chưa."
Cô của năm tuổi ngày ấy quen biết anh của bảy tuổi, rồi sau đó cô và anh cứ lần lượt gặp lại rồi lại lần lượt bỏ lỡ lẫn nhau, vậy thì lúc này đây, có thể hay không cô và anh còn có thể gặp lại...