Chương 35
Chương 35. Học làm vú em
Đại phu rất nhanh được thỉnh đến, nguyên lai là Phượng Trữ trước đây ăn uống không theo quy luật, lúc no lúc đói, tâm tình lo âu, hư hỏa rất thịnh, tính khí ra tật xấu. Hơn nữa thời gian này lại làm việc mệt nhọc, thân mình hư nhược, hôm qua vừa vui một chút lại buồn bã, lại ăn quá nhiều, thân thể đã kém, vì thế bất bình thường một chút là bệnh. Đêm qua nàng nôn ói liên tục, nôn hết những gì đã ăn, dạ dày đau, miệng chua, vô cùng đau đớn.
Đại phu hỏi tình trạng, xem mạch, trước cho Phượng Trữ uống một viên tiêu thực, sau đó lại xem mạch một hồi, cho đơn thuốc. Long Tam ôm Bảo Nhi nước mắt lưng tròng ở một bên nhìn, hắn một bên nghe đại phu nói, một bên còn phải lo lắng cho Bảo Nhi, đại phu nói Bảo Nhi không nghe hiểu, vì thế Bảo Nhi bám lấy hỏi Long Tam, Long Tam giải thích cho Bảo Nhi xong vẫn không hiểu, vì thế nàng càng hỏi nhiều. Long Tam không có cách nào, đành phải tổng kết một câu: “Nương của con hôm qua ăn nhiều quá, ăn hỏng cả bụng, uống thuốc rồi nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn.”
Bảo Nhi nghe xong, thực không hài lòng với lão đại phu, nàng ở bên tai Long Tam nho nhỏ giọng cáo trạng: “Thúc, lão bá bá nói chuyện không rõ ràng, làm cho Bảo Nhi không rõ.”
Long Tam bất đắc dĩ, đành phải vuốt vuốt đầu Bảo Nhi: “ Bảo Nhi ngoan, bá bá không phải cố ý.”
Bảo Nhi gật gật đầu, một lát sau mặt đỏ hồng, bám vào bên tai Long Tam nhỏ giọng nói: “Thúc, đi tiểu…”
Long Tam sửng sốt, rồi sau đó kinh hãi, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn xem, Phượng Trữ vừa mới khóc mệt, lại mới uống xong thuốc, cơ thể suy yếu buồn ngủ, từ từ nhắm hai mắt lim dim, lão đại phu thì vùi đầu viết phương thuốc, Long Tam lại quay đầu nhìn Bảo Nhi trên cánh tay, nàng mở to mắt tròn, vô tội lại đáng thương nhìn hắn.
Long Tam thanh thanh cổ họng, nói với lão đại phu một tiếng: “Ta mang đứa nhỏ đi vệ sinh, một hồi sau sẽ trở lại.” Lão đại phu gật đầu đáp lại, Long Tam xấu hổ ôm Bảo Nhi đi ra ngoài.
Còn chưa đi đến nhà vệ sinh, chợt thấy trên cánh tay ấm áp, giống như có chất lỏng chảy lên, Long Tam trong lòng cả kinh, thấy Bảo Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, nàng nho nhỏ thanh khiếp vía nói: “Thúc, thúc đi quá chậm.”
Long Tam khóc không ra nước mắt, nhưng lại bị người khác giành trước khóc, hắn chỉ đành an ủi: “Là thúc sai rồi, lần tới thúc sẽ ráng đi nhanh hơn, Bảo Nhi ngoan, không khóc.” Bảo Nhi hé miệng gật gật đầu, dụi mắt: “ Bảo Nhi không ngoan, Bảo Nhi chảy nước tiểu lên người thúc.”
“Không phải, không phải, là thúc sai rồi. Thúc không có việc gì, Bảo Nhi không khóc, Bảo Nhi ngoan nhất.” Long Tam một bên dỗ, hiểu ra lý do vì sao Phượng Trữ mang đứa nhỏ đi nhà vệ sinh phải chạy.
Hắn đem Bảo Nhi trở về phòng nhỏ, đại phu đã viết xong phương thuốc, thấy hắn trở về nhanh như vậy có chút kinh ngạc, đại phu dặn dò Long Tam dưỡng bệnh cần chú ý những gì, sau đó cáo từ. Long Tam đặt Bảo Nhi xuống đất rồi móc túi lấy tiền, cố gắng không để lộ ống tay áo ướt nước tiểu. Nhưng lúc Bảo Nhi thấy hắn bỏ tiền ra trả, lại ôm lấy chân hắn.
Long Tam kinh ngạc cúi đầu nhìn nàng, thấy Bảo Nhi bộ dáng sốt ruột kéo kéo ống quần, cúi đầu xuống, Bảo Nhi nho nhỏ giọng bên tai nói: “Thúc, bá bá này không làm cho nương nương hết đau, tại sao còn muốn tiền tiền?” Sáu chữ cuối giọng điệu lo lắng, theo như nàng thấy, bá bá này không làm gì cả chỉ trò chuyện như thế thì sao lại tốn tiền?
Long Tam dở khóc dở cười, chỉ đành nói: “Uống thuốc xong nương mới có thể hết bệnh, Bảo Nhi đừng vội.” Hắn thanh toán tiền, tiễn đại phu, bắt đầu bắt tay vào thay quần cho Bảo Nhi. Nhưng dạo quanh một vòng không tìm thấy cái quần sạch sẽ nào, Long Tam có chút sốt ruột, sợ Bảo Nhi mặc đồ ướt bị cảm lạnh, đành lấy xiêm y của Phượng Trữ quấn quanh người Bảo Nhi, sau đó cởi cái quần ướt ra.
Bảo Nhi nhìn xiêm y, nhắc nhở thúc: “Đây là đồ của nương nương.”
Long Tam cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp cạn, hắn cố gắng bảo trì ngữ khí nhẹ nhàng: “Không thấy quần của Bảo Nhi, cho nên lấy đồ của nương cho Bảo Nhi dùng trước. Đợi thúc để thúc tìm quần cho con.”
Long Tam muốn đi hỏi Phượng Trữ, nhưng nàng vẫn đang ngủ, Long Tam nghĩ nàng đêm qua khó chịu trong người, chắc chắn không ngon giấc, vì thế không đành lòng đánh thức nàng, chỉ đành tự mình tìm quanh. Mãi mới tìm thấy phần xiêm y tận dưới đáy tủ, hắn thở phào, quay người lại, lại thấy Bảo Nhi khoác xiêm y của Phượng Trữ, đá vạt áo, phất tay áo, phơi mông trắng ra xoay a xoay.
Long Tam tái cả mặt, Bảo Nhi đang chơi vui, thấy Long Tam nhìn mình chăm chăm, mân miệng, nhanh nhanh lấy xiêm y rông lòng thòng bao người lại. Long Tam hít vào thở ra, hít vào thở ra, bình tĩnh bình tĩnh, ngồi xổm xuống khoa tay múa chân cầm cái quần của Bảo Nhi, hướng nàng vẫy tay: “Đến, thúc đổi quần cho con.”
Bảo Nhi đi qua, vịn lấy cánh tay của Long Tam, chân ngắn cho vào ống quần, một bên chỉ đạo, phải mặc như vậy, nương là làm như thế này, thế này. Long Tam hừ hừ ừ làm theo, hơn nửa ngày rốt cục cũng mặc xong được cái quần.
Sừa soạn hoàn chỉnh cho Bảo Nhi, mặt trời đã cao ba sào, nhìn bộ dáng Bảo Nhi thế này nhất định ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn đâu, Phượng Trữ thì vẫn đang ngủ, mà hắn còn phải đi mua thuốc, hắn nghĩ nghĩ, quyết định trước mang Bảo Nhi đi ăn điểm tâm đã.
Bảo Nhi không thuận theo: “Nương nương bị bệnh, Bảo Nhi không đi.”
“Nương còn phải chờ Bảo Nhi mang thuốc cùng thức ăn trở về nha, Bảo Nhi không đi nương có thể khỏi bệnh?”
Bảo Nhi cảm thấy thúc thúc nói chuyện có lý, nhưng là nàng còn có một vấn đề: “Nương nương nói, chưa chải đầu thì không thể ra cửa.”
Chải đầu? Long Tam lại choáng váng, hắn làm sao có thể chải đầu cho tiểu oa nhi? Bảo Nhi đã tự động tự giác cầm lược đưa cho hắn, Long Tam kiên trì chải chải, nhưng tóc của Bảo Nhi vừa mềm lại mịn, chải thế nào cũng tuột về chỗ cũ, Long Tam cắn răng một cái, cầm dây đỏ tùy tiện cột tóc Bảo Nhi thành một túm đơn giản sau đầu, nhân tiện nói: “Chải xong rồi.”
Bảo Nhi cầm gương xem xem, trái soi phải soi, nói: “Nương nương không cột tóc như thế này.”
“Đây là kiểu tóc mới thúc làm cho con, nương chưa từng làm bao giờ.”
Bảo Nhi còn đang nhíu nhíu mày tự hỏi, Long Tam rốt cục không chịu nổi xuất tuyệt chiêu: “ Bảo Nhi có đói bụng không? Điểm tâm ăn ở quán hôm qua có ngon không? Ở đó còn có gà hầm, đào tâm giáp tô, khỏa đường phấn viên, thúc mang con đi ăn, ăn no rồi thì đi mua thuốc cho nương.”
Bảo Nhi cũng chỉ là tiểu hài tử, vừa nghe ăn ngon mắt sáng rực lên, dùng sức gật đầu, nhưng cũng không quên dặn: “Cũng mua đồ ăn cho nương ăn nga.”
“Ừ.” Long Tam đáp lời, trong lòng nghĩ nghĩ, Phượng Trữ tiêu hóa không tốt, không thể lại ăn nhiều. Hắn ôm Bảo Nhi, đi đến trước hiệu thuốc bắc, để lại phương thuốc cho hiệu thuốc chuẩn bị, lại ôm Bảo Nhi đến cửa hàng bên cạnh tửu lâu mua cho nàng thêm mấy bộ xiêm y, cũng mua luôn quần áo cho chính mình, cuối cùng cũng thay được bộ quần áo dính nước tiểu, lại tính toán Phượng Trữ đang có bệnh trong người, lại đặt thêm mấy bộ xiêm y, mấy ngày tới sẽ không cần vất vả giặt quần áo.
Đặt hàng xong, dặn dò lúc hoàng hôn tới lấy, Long Tam lại đưa Bảo Nhi về tửu lâu, kêu toàn những món ngon, Bảo Nhi phi thường vui vẻ, vừa ăn vừa hỏi những bộ xiêm y nhiều màu kia là xiêm y cho nàng sao? Để làm cái gì? Long Tam kiên nhẫn trả lời, bắt chước Phượng Trữ ngày hôm qua đút cơm cho Bảo Nhi, để ý canh giờ, đã thấy đến giờ cơm trưa.
Bảo Nhi tự ăn được mấy muỗng, Long Tam cũng đút được thêm mấy muỗng, một chút cơm xem như thuận thuận lợi lợi ăn x. Long Tam đối với oa nhi này, hoàn toàn không có chút tính tình công tử nào, cô nàng này so với Phượng Trữ còn khó đối phó hơn, hắn còn sợ hầu hạ không tốt sẽ khiến Phượng Trữ nổi giận. Bữa cơm này hắn ăn không được bao nhiêu, hoàn toàn chỉ lo đút cho nàng ăn. Hắn không khỏi cảm thán hôm qua Phượng Trữ thật sự là quá giỏi, vừa đút cho Bảo Nhi ăn no, lại có khả năng tự ăn no căng đến nỗi đau bụng, hôm qua hắn nhìn thì cảm thấy bình thường, hôm nay được tự mình thử qua, thật đúng là tốn nhiều công lực.
Long Tam nhanh chóng đem phần đồ ăn còn lại trên bàn nhét vào bụng, sau đó dặn chủ quán đưa cháo đến tiểu viện của Phượng Trữ, để lại bạc, mang theo Bảo Nhi qua dược quán lấy thuốc, sau đó dẹp đường hồi phủ.
Trên đường về, Long Tam hỏi: “Sáng sớm tại sao con đứng một mình trước cửa viện?”
Bảo Nhi đáp: “Đại nương cùng di không có nhà, trong viện không có người, nương nương đau đến không động đậy, Bảo Nhi sợ hãi, muốn ra cửa tìm người hỗ trợ.”
Long Tam cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, lại gặp phải tình huống như vậy, chắc nàng kích động lắm. Hắn ôm Bảo Nhi vào trong ngực thật chặt, tự trách: “Đều là thúc không tốt.” Nếu không phải hắn lấy mỹ thực dụ dỗ Phượng Trữ, Phượng Trữ cũng sẽ không biết tiết chế mà ăn đến đổ bệnh. Nếu hắn không bỏ rơi hai mẹ con nàng, hai người cũng sẽ không lưu lạc đến tận đây, khiến Phượng Trữ đổ bệnh.
Bảo Nhi đương nhiên không biết Long Tam nghĩ gì, nàng lắc đầu nói: “Thúc đã ở đây, Bảo Nhi không sợ, nương nương cũng sẽ mau khỏe. Đêm qua nương còn nói, trên đời này nàng thích nhất chính là thúc.”
Long Tam trong lòng mừng như điên, vội vàng hỏi: “Thật vậy à?”
Bảo Nhi gật đầu, Long Tam lại hỏi tiếp: “Nương con còn nói gì không?”
Bảo Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cẩn thận nghĩ nghĩ: “Nương còn nói, thúc lúc nào cũng cười, rất đáng ghét.”
Long Tam ý cười cứng ở trên mặt, tại sao vừa mới là thích, hiện tại lại chán ghét. Bảo Nhi lại nói: “Nương nói nàng sợ hãi, bất quá có Bảo Nhi, nàng sẽ không sợ.” Nói đến đây, trên mặt tiểu oa nhi có chút đắc ý: rất lợi hại.”
Long Tam cười khổ, cúi đầu chạm vào chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi: “Đúng rồi, Bảo Nhi rất lợi hại.” Hắn cũng vì tiểu oa nhi này mà trong lòng bất ổn, sầu khổ khó chịu.
Một lớn một nhỏ trở về nhà, Phượng Trữ bị đánh thức, Long Tam thả Bảo Nhi xuống bên giường, cúi người sờ lên mặt của Phượng Trữ: “Có cảm thấy tốt hơn chút nào không?”
Phượng Trữ gật gật đầu, cảm thấy cả người yếu ớt, nhịn không được dùng mặt cọ cọ lên tay của hắn làm nũng: “Làm sao bây giờ? Hai ngày tới sợ là ăn không được này nọ đi?”
“Còn muốn ăn nữa à?” Long Tam trừng mắt: “Chút nữa ta đi sắc thuốc cho nàng, nhất định phải uống.”
Phượng Trữ đô miệng mất hứng, lúc này ngoài cửa có người kêu to, là người ở tửu lâu đưa cháo đến, Long Tam đi ra ngoài nhận, quay lại vừa thấy, Bảo Nhi đá bay hài của mình, trèo lên trên giường chui vào chăn nằm chung với Phượng Trữ, hai mẹ con nho nhỏ nói chuyện.
Long Tam vào phòng, chợt nghe Phượng Trữ hỏi Bảo Nhi: “Tại sao không chải đầu đã ra ngoài?” Sau đó Bảo Nhi thành thành thật thật trả lời: “Thúc nói đây là kiểu tóc mới…” Long Tam vừa nghe, khụ khụ hai tiếng, cầm lấy gói thuốc cùng ấm sắc thuốc nhanh ra ngoài đến phòng bếp sắc.
Đợi hắn bưng thuốc trở về, nhìn đến trên giường chỉ có mình Bảo Nhi, bị dọa nhảy dựng: “Nương con đâu?”
“Nhà vệ sinh.” Bảo Nhi nhanh nhảu đáp. Long Tam nhíu mi, đặt thuốc lên bàn, đi ra ngoài tìm Phượng Trữ, mới ra khỏi phòng liền nhìn thấy nàng bước chậm trở về, cả thân người quấn vài lớp áo chỉ chừa lại cái đầu. Nàng không rửa mặt chải đầu thay quần áo, muốn đi nhà vệ sinh đem cũng phải quấn thêm mấy lớp áo mới dám đi, Long Tam bước đến bế nàng lên đưa vào phòng, thả lại trên giường.
“Tại sao không để thùng phân trong phòng?” Long Tam thấy Phượng Trữ vất vả như vậy liền tức giận.
“Phòng ở quá nhỏ, thông gió lại không tốt, để thùng phân trong này sẽ rất thối.” Phượng Trữ nhăn nhăn cái mũi, giống như nàng đã ngửi thấy được mùi thối. Bảo Nhi ở một bên cũng phụ ha: “ Bảo Nhi cùng nương đều không thích.”
Long Tam một bên đưa chén thuốc cho Phượng Trữ, vừa nghĩ, là, hai người đều không thích, chỉ thích tự hành xác chạy đến nhà vệ sinh. Phượng Trữ vừa thấy hắn nghiêm mặt, thuốc có mùi khó chịu cũng không dám than, uống một hơi cạn hết. Long Tam lúc này mới bớt nghiêm, xoa xoa đầu của nàng.
Uống xong thuốc rồi, một phòng hai kẻ lớn nhỏ không có việc gì làm, Long Tam nhìn phần cháo mà tiểu lâu đưa đến, nói với Bảo Nhi: “Nếu đói bụng thì nói với thúc, để thúc múc cháo cho con ăn.” Bảo Nhi gật đầu, Phượng Trữ ôm chăn không phục: “Cháo đó không phải cho ta ăn sao?”
Long Tam kéo ghế dựa ở bên giường ngồi xuống, trừng mắt nhìn nàng: “Nàng yếu như vậy, trước ngủ một giấc đã, thức dậy mới được ăn.”
Phượng Trữ nói nhỏ, nàng lần này thật là cảm thấy bệnh quá tệ, chút sức lực cũng không có, quả nhiên trên đời không có món ngon tự dưng trên trời rớt xuống, cái gì cũng phải trả giá mới có. Nàng nhắm mắt lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một câu: “Trong cháo có thịt không?” Long Tam “Hừ” một tiếng, lười trả lời nàng.
Lúc này Bảo Nhi có chút nhăn nhó ở trên giường giật giật, Long Tam thấy, rất là cảnh giác: “ Bảo Nhi, làm sao vậy?”
Bảo Nhi đỏ mặt, nho nhỏ nói: “Thúc, mắc tè.”
Nàng vừa nói ra lời này, uy lực vô cùng, Phượng Trữ mở to mắt, Long Tam “Vèo” đứng lên, một phen ôm Bảo Nhi lao ra bên ngoài, Bảo Nhi “Oa” một tiếng kêu to, bị Long Tam ôm lên, phóng như bay ra khỏi phòng. Phượng Trữ nháy mắt mấy cái, có chút muốn cười, lại vừa muốn khóc.
Làm sao bây giờ? Nàng dường như càng thích Long Tam, hắn nếu thực đi rồi, còn lại nàng cùng Bảo Nhi, nên làm cái gì bây giờ?
Nàng còn đang rối rắm khổ sở, Long Tam ôm Bảo Nhi đã trở lại. Phượng Trữ che giấu tâm sự, cười nói: “Đi tiểu chưa? Có biết dội nước không?”
Bảo Nhi đỏ hồng khuôn mặt nhỏ nhắn, thực nghiêm túc lắc đầu. Long Tam vẻ mặt xấu hổ, đem Bảo Nhi thả lại trên giường, nói: “Nếu lại mắc, con lại kêu thúc.
Bảo Nhi gật gật đầu, sau đó tiến vào chăn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn giấu ở trong lòng Phượng Trữ. Phượng Trữ cảm thấy kỳ lạ, vội hỏi: “Sao lại thế này?”
Bảo Nhi bám vào bên tai Phượng Trữ nho nhỏ giọng nói: “Thúc chạy rất nhanh, như gió vậy đó, vèo một cái.” Bảo Nhi khoa tay múa chân tạo dáng gió thổi qua.
“Sau đó thì sao?” Phượng Trữ hỏi.
Bảo Nhi đỏ mặt: “ Bảo Nhi thấy rất vui, đến nhà vệ sinh, lại hết mắc tè.”
Phượng Trữ sửng sốt một hồi, lại giật mình, nhịn không được cười ha ha, nàng cười, lại bị đau bụng, ôm chăn thành một đống, Bảo Nhi thấy nương nở nụ cười, cũng bắt chước hắc hắc ngây ngô cười, Phượng Trữ một bên cười, một bên xoa bụng của Bảo Nhi: “ Bảo Nhi a, không thể như vậy, nghẹn tiểu là không tốt.”
Long Tam nhìn hai mẹ con ở trên giường cười không ngừng, mặt tái hết. Hắn nào biết chăm sóc tiểu oa nhi lại khó như vậy, đi chậm thì bị tè lên người, chạy nhanh thì lại tè không ra?
Phượng Trữ cười đến thở không nổi, nàng nhìn biểu tình của Long Tam càng cảm thấy buồn cười, nàng bắt chước ngữ khí của Bảo Nhi, thanh thanh cổ họng nói: “Thúc, đi tè mà dùng khinh công là không được.”
Bảo Nhi ôm mặt đỏ bừng cười khanh khách, Long Tam trên mặt lúc đỏ lúc trắng, hắn nhìn Phượng Trữ kia đã bệnh còn không chịu an phận, rốt cục một tay đưa qua ôm lấy nàng vào trong ngực mà cù, oán hận nói: “Nàng đúng là quỷ gây sự.”
Phượng Trữ thét chói tai, ở trong lòng hắn vừa cười lại nháo, Bảo Nhi cũng chui vào giữa hai người, một hồi kêu “Thúc”, một hồi kêu “Nương”, trong lúc nhất thời, trong căn phòng nhỏ tràn đầy tiếng cười đùa, trong lòng Long Tam, trong lòng Phượng Trữ, đều đem ưu sầu bi thương, ân oán tình cừu, trì hoãn mê đoàn, tạm thời quăng hết lên chín tầng mây.