Chương 16: Bảo đồ
Dòng suối chảy chầm chậm, Địa Long đang yên lặng uống nước, trên thân hình khổng lồ của Địa Long treo đầy đủ loại bình lọ.
Mặc Nhan Ngọc ngồi thẳng người ở cỗ kiệu trên người Địa Long, ngắm nghía một quả Lam yên đạn trong tay đến ngẩn ngơ.
Hai ngày này, bóng dáng của Thạch Nham thường xuyên hiện lên trong đầu nàng, làm sao cũng không vứt ra được. Nhớ lại dục vọng chiếm hữu trần trụi trong mắt Thạch Nham, nàng cứ khó ăn mất ngủ, hận không thể bắt được Thạch Nham mà rút gân đoạn cốt mới thấy sảng mái.
Bởi vì Tạp Lỗ đã chết, trên đường dược nô đi theo không cần sử dụng nữa, nên sớm đã được nàng thả ra.
Hôm nay còn lên đường với nàng, chỉ có mười một tên Võ Giả cảnh giới Hậu Thiên của Mặc gia, với lực lượng như thế không đủ để nàng phóng tay tiếp tục tìm kiếm tung tích Thạch Nham, chỉ có thể chờ viện binh của gia tộc đến.
Một chùm lam quang yếu ớt, đột nhiên ở năm dặm phía trước bay lên bầu trời, lam quang dày đặc lượn lờ, từ từ tản đi.
"Rốt cục đến rồi!" Mặc Nhan Ngọc vẻ mặt phấn chấn, vội vàng cầm Lam yên đạn trong tay ném hư không, một đoàn lam quang tương tự ngay trên đỉnh đầu lam quang nổ tung bắn ra.
Đám Võ Giả bên cạnh Địa Long, sắc mặt vui mừng, vung tay soàn soạt, như đang chuẩn bị làm chuyện lớn.
Chưa đến một khắc, ba bóng người từ đằng xa bay vút đến, một người cầm đầu râu dài phất phơ, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, rất nhanh hắn đã đi đến bên cạnh Mặc Nhan Ngọc, giương giọng cười nói: "Ngọc nhi, Tạp Lỗ đại sư nhân đâu?"
"Tam thúc, Tạp Lỗ đại sư đã chết." Mặc Nhan Ngọc kiên trì giải thích: "Chúng ta trên đường đụng phải một tiểu tặc, tiểu tặc kia chỉ có tu vi cảnh giới Hậu Thiên, không biết dùng cách gì mà cắt được đầu Tạp Lỗ đại sư."
Mặc Triều Ca biến sắc, vẻ mặt bỗng âm trầm lại, "Có lấy được thứ trên người Tạp Lỗ không?"
Mặc Nhan Ngọc lắc đầu, "Cũng bị tiểu tử kia lấy đi rồi."
"Ngu ngốc!"
Mặc Triều Ca chửi nhỏ một câu, sắc mặt hung ác nham hiểm, hừ lạnh nói: "Chúng ta nhận được tin tức, Tạp Lỗ từ trong tay sư phụ hắn trộm đi một bức tranh có tàn đồ của 'Thiên Môn', bây giờ sư phụ Mộc Tuần đang tìm hắn khắp nơi vì để tìm lại một bộ tàn đồ kia, nghe nói 'Thiên Môn' thông đến 'Thần Vực' mà trong đó có cất giấu Linh cấp thậm chí Thánh cấp vũ kỹ, thế nên ta mới vội vã dẫn theo hai cung phụng tới đây chỉ vì có được một bộ tàn đồ kia, ngươi lại không có xem trọng hắn! Thật là ngu ngốc!"
"Cái gì?" Mặc Nhan Ngọc mặt đầy kinh hãi, "Sao lại có chuyện như thế?"
"Nếu không trộm bảo đồ của sư phó hắn, làm sao Tạp Lỗ lại đáp ứng ngươi rời khỏi Dược Vương Cốc chứ? Ngươi thật sự nghĩ Tạp Lỗ ham phú quý của Mặc gia ta ư? Hừ, còn không phải hắn sợ hãi Mộc Tuần đuổi giết hắn, nên muốn chạy trốn tới Thương Minh ta tị nạn sao."
Mặc Triều Ca sắc mặt âm trầm, trầm ngâm một chút, quát khẽ: "Kể lại mọi chuyện vừa qua. Tiểu tử kia chắc còn trong U Ám sâm lâm, chúng ta phải tìm được hắn! Chuyện bảo đồ quan trọng hơn, Mặc gia chúng ta nhất định phải có được!"
Mặc Nhan Ngọc cũng biết được sự tình nghiêm trọng, ngoài tình huống hai lần Thạch Nham xâm phạm nàng không kể ra, nàng nói ra từng một chi tiết khác, không có sót một chi tiết nào.
"Ngu ngốc!" Mặc Triều Ca lại mắng một câu, tức giận nói: "Sao ngươi không đuổi theo? Tiểu tử kia chỉ có cảnh giới Hậu Thiên, bất luận thông qua cách gì giết Tạp Lỗ, khẳng định hắn cũng trả cái giá không nhỏ, nói không chừng hắn cũng bị thương rất nặng, chỉ cần ngươi đuổi theo, tất nhiên có thể thoải mái giết chết hắn hắn! Thật đúng là đồ ngu!"
"Ta là sợ tổn thất lớn hơn nữa, mới..." Mặc Nhan Ngọc xấu hổ cúi đầu.
"Tiểu tử kia chỉ có cảnh giới Hậu Thiên, thế nhưng ngươi lại sợ hãi hắn?" Mặc Triều Ca tức giận dậm chân, "Ngươi thật sự là lãng phí vô ích nhiều tài nguyên của gia tộc! Còn thất thần làm gì, còn không chỉ đường cho ta! Ngươi! Ngươi! Ngươi! Đưa Địa Long dựa theo lộ tuyến an toàn chạy về Thương Minh, những người còn lại theo ta tiếp tục tìm kiếm!"
...
Thạch Nham đuổi theo hai ngày, ngay cả một bóng ma cũng không thấy.
Dưới ánh trăng mát lạnh, Thạch Nham dựa vào một gốc cổ thụ, cau mày, tạm thời bỏ qua ý niệm tiếp tục đuổi theo.
Từ sau lưng lấy cái túi của Tạp Lỗ xuống, Thạch Nham mở túi ra, nhìn thứ bên trong đến ngẩn người.
Trong túi có một quyển độc kinh, mấy bình độc dược do Tạp Lỗ luyện chế, hai bản Phàm cấp vũ kỹ phân biệt là "Ô Quang Thuẫn" và "Huyền Âm Quyết".
Trừ những thứ đó ra, cũng chỉ còn tấm tàn đồ màu vàng tái, trong tàn đồ ngoài hai ngọn núi như hai vú nữ nhân ra, Thạch Nham nhìn hai ngày cũng không nhìn không ra cái gì đành bỏ qua.
Trong hai bản vũ kỹ, "Huyền Âm Quyết" tu luyện cần thu thập Huyền Âm khí, Thạch Nham cân nhắc hai ngày, cũng không biết đi chỗ nào tìm Huyền Âm khí nên cũng bỏ qua.
Nhưng "Ô Quang Thuẫn" tu luyện, không cần cái gì phụ trợ, chỉ cần dựa theo gân mạch đồ vận chuyển Tinh Nguyên là có thể tu luyện.
Lấy vũ kỹ "Ô Quang Thuẫn" từ trong túi ra, Thạch Nham nhắm mắt âm thầm ghi nhớ, ghi tạc trong đầu phương pháp tu luyện "Ô Quang Thuẫn", quyết định thử tu luyện xem sao.
"Ô Quang Thuẫn" là vũ kỹ thuần túy phòng ngự, lợi dụng Tinh Nguyên trong cơ thể ở bên ngoài thân thể hình thành một tầng ô quang, để chống đỡ công kích của đối thủ, "Ô Quang Thuẫn" chỉ là Phàm cấp vũ kỹ, tu luyện không cần chú ý gì, chỉ cần trong cơ thể có Tinh Nguyên lưu động là được.
Một lần nữa thu túi lại, Thạch Nham quan sát bốn phía một lát, lặng lẽ leo lên cổ thụ phía sau, náu mình trong đống cành lá rậm rạp trên cổ thụ, rồi bắt đầu tu luyện "Ô Quang Thuẫn".
Sau khi bước vào cảnh giới Tiên Thiên, gân mạch toàn thân hắn thông suốt, chỉ cần trong lòng có ý niệm, Tinh Nguyên liền có thể ở trong gân mạch nhanh chóng di chuyển.
Nhắm mắt lại, nín thở ngưng thần, Thạch Nham y theo gân mạch đồ của "Ô Quang Thuẫn", yên lặng điều động Tinh Nguyên tu luyện.
Từng đợt Tinh Nguyên như dòng suối chảy qua thân thể, Thạch Nham thật cẩn thận khống chế, đột nhiên tốc độ lưu động của Tinh Nguyên tăng nhanh.
"Bồng!"
Ô quang đột nhiên từ trong thân thể hắn xuất hiện, ô quang này như thực chất, có tính mềm dẻo rất mạnh, thong thả đến bên cạnh cành lá nơi hắn ẩn thân, hình thành một vòng màng mỏng như cánh ve, bao lấy toàn bộ thân thể hắn.
Thạch Nham trong lòng bình tĩnh, biết đã tu luyện đúng hướng, lại đẩy tốc độ vận chuyển Tinh Nguyên nhanh hơn.
Trên người hắn dần dần tràn ra nhiều ô quang hơn, lúc ban đầu chỉ có nửa thước, chậm rãi tăng lên một thước, so với tình huống lúc trước Tạp Lỗ thi triển "Ô Quang Thuẫn" giống nhau như đúc.
Sau một hồi, Thạch Nham nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, Tinh Nguyên trong cơ thể vận chuyển sáu đại chu thiên xong, mới chậm rãi mở hai mắt.
Đại thành công!
Thạch Nham cười cười, phát hiện vũ kỹ "Ô Quang Thuẫn" tu luyện cũng không quá khó.
Mới một buổi tối, hắn đã nắm giữ yếu điểm, về sau Tinh Nguyên gia tăng, chỉ cần đẩy tốc độ Tinh Nguyên lưu chuyển nhanh hơn, là có thể làm cho lực phòng ngự "Ô Quang Thuẫn" càng ngày càng mạnh.
Ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện ánh trăng đã biến mất, hình như rất nhanh trời sẽ sáng.
Không có vội vã lập tức rời đi, Thạch Nham tĩnh tâm lại, tiếp tục thúc giục Tinh Nguyên trong cơ thể, đưa Tinh Nguyên lưu động về phía cánh tay trái, đợi cho Tinh Nguyên đụng đến huyệt đạo thứ nhất, Thạch Nham trong lòng ý niệm chợt khẽ động, Tinh Nguyên từ luồng khí xoáy trong huyệt đạo đột nhiên xoay chuyển.
Ba hơi thở sau, ý niệm của Thạch Nham lại thay đổi, Tinh Nguyên kia đột nhiên nghịch hướng lưu động, cơn đau đớn như bị kéo xé, đột nhiên từ gân mạch đó truyền đến!
Đây là hiện tượng chỉ có khi tu luyện "Bạo Tẩu".
Cố nén thống khổ từ trên cánh tay truyền đến, Thạch Nham cắn răng tiếp tục thúc dục Tinh Nguyên, lấy phương thức tu luyện như thế cánh tay phải lại lần nữa phát lực.
Bắp thịt cánh tay trái hắn co lại, dần dần gầy đi, sương trắng mơ hồ chậm rãi từ trên cánh tay trái tràn ra...
Trong sương trắng ẩn chứa cảm xúc tiêu cực sợ hãi, thô bạo, tuyệt vọng, lực lượng quỷ dị có sức mê hoặc lòng người, những cảm xúc tiêu cực đến từ chính huyệt đạo trong cánh tay trái, tạm thời bị trói buộc trong đám sương trắng kia, một khi giao thủ với người khác, có thể trực tiếp từ trong cánh tay lao ra.
Mặt trời đã lên cao.
Trong đống lá cổ thụ, toàn thân Thạch Nham mồ hôi đầm đìa, hai mắt sắc bén như đao, nhìn chằm chằm cánh tay trái, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, từng đợt lực lượng tà ác trong sương mù lờ mờ trên cánh tay trái, giống như yêu linh quấn trên tay hắn, khiến hắn sinh ra ý niệm cuồng bạo rất khó chịu.
"Vù vù!"
Thở hổn hển từng hơi, khống chế được dục vọng trong lòng, Thạch Nham chậm rãi thu lại Tinh Nguyên trong cánh tay, Tinh Nguyên từng chút lui về tiểu phúc, cánh tay kia chậm rãi khôi phục bình thường, sương trắng lờ mờ quấn tay trên cánh tay, một lần nữa theo gân mạch trở về huyệt đạo, cho đến lúc toàn bộ biến mất.
Vô lực tựa lên thân cây, Thạch Nham sắc mặt tái nhợt, tâm tình phức tạp.
Vũ kỹ "Bạo Tẩu" này có thể thúc giục đủ loại lực lượng tiêu cực chất chứa ở trong huyệt đạo hắn, nhưng mà những lực lượng tiêu cực đó sẽ nhiễu loạn tâm thần hắn. Vũ kỹ này là thanh kiếm 2 lưỡi, lúc giết địch cũng có thể khiến hắn tiến vào tình trạng mất đi lý trí, tuy "Bạo Tẩu" uy lực kinh người nhưng cũng nguy hiểm vô cùng.
Nhưng mà, nghĩ đến vũ kỹ mạnh mẽ oanh phá "Ô Quang Thuẫn" của Tạp Lỗ như bẽ gãy cành khô, còn có dị trạng lực lượng tiêu cực dũng mãnh vào trong đầu Tạp Lỗ, Thạch Nham liền quyết định phải nhanh tu luyện vũ kỹ tà ác khắp toàn thân, hắn muốn nhìn xem sau khi lực lượng tiêu cực trong huyệt đạo toàn thân cùng nhau bị thúc giục ra, thân thể hắn có gì khác.
Hắn cảm thấy, một khi toàn bộ "Bạo Tẩu" nhất trùng thiên tu luyện xong, thân thể hắn sẽ phát sinh biến hóa thật lớn, thực lực của mình nháy mắt tăng vọt một hai lần cũng là điều có thể.
"Sưu sưu sưu!" Thanh âm thân phá hư không, đột nhiên theo phía xa truyền đến.
Thạch Nham nhướng mày, lặng lẽ thu liễm khí tức trên người, liền ngay cả Tinh Nguyên trong cơ thể cũng đình chỉ lưu động, yên lặng nhìn xuống phía dưới.
Không bao lâu, bảy bóng người áo xám, thân ảnh dẫn đầu mang mặt nạ trắng xám, đột nhiên dừng lại bên cạnh cổ thụ dưới thân hắn, hình như đang đợi cái gì.
Trên vai bảy thân ảnh áo xám, có sáu người thêu dấu hiệu ngôi sao màu bạc, một người thêu dấu hiệu trăng khuyết màu bạc.
"Ong ong ông!" Âm ba kỳ dị, từ trong khu rừng phía trước truyền đến, âm ba như là một loại tín hiệu trao đổi.
Dưới cây cổ thụ, người áo xám cao gầy trên vai thêu dấu hiệu trăng rằm màu bạc, trong đôi mắt dưới mặt nạ lóe ra tà quang băng hàn âm lãnh, hắn lẳng lặng lắng nghe năm giây, âm thanh lạnh lùng nói: "Trong sơn cốc nhỏ ngoài hai mươi dặm, Ám Sứ đang theo dõi bọn họ, theo ta đuổi theo!"
Một đội bảy người vội vàng rời đi.
Đợi cho bảy người rời khỏi được mười hơi thở, Thạch Nham mới ló đầu ra lá cây, vẻ mặt âm trầm do dự trong chốc lát, rồi hắn từ trên cây nhảy xuống, lặng lẽ mò mẫm đi theo.