Chương 151: Chả lẽ lầm rồi sao?
Thời gian sáng sớm.
Một tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng lại vang lên trên mặt biển.
Lại là một gã võ giả Nhân Vị cảnh bị một đầu tứ cấp Thanh Lân thú xé thành mảnh vụn. huyết nhục của người kia, bị tam cấp Thanh Lân thú xé ra ăn.
Hắn vừa chết, một thân tinh khí trên người lập tức tán ra ngoài, lặng lẽ tới gần Thạch Nham , bị huyệt đạo hấp thu. Thạch Nham âm thầm đem lực lượng mặt trái trong huyệt đạo thôi phát, cùng tinh nguyên ngưng luyện, cấu thành một cái Từ Cức Vực Trường, Vực Trường vừa ra, điên cuồng quấy nước biển, tạo thành một vòi rồng. Lăng không trên mặt biển hình thành một vòi rồng, không có người biết rõ cái vòi rồng này từ đâu mà đến. Nhưng mà, cái vòi rồng này lại tựa hồ như có mắt, trên mặt biển nhấc lên một đường gợn sóng, lập tức đem một con tứ cấp Thanh Lân thú nuốt vào. Vòi rồng nuốt con tứ cấp Thanh Lân thú xong, cũng không có dừng lại, tiếp tục hướng phía con tứ cấp Thanh Lân thú cuối cùng phóng đi. Kịch chiến dưới đáy biển, đoàn người Lâm Đạt phi thường bị động.
Từ lúc xuống dưới biển, bọn họ đã bị Thanh Lân thú bao vây xung quanh. Bốn con tứ cấp Thanh Lân thú nhìn chằm chằm phía dưới, bên phía Lâm Đạt liên tiếp có người tử vong, căn bản không thể tại đáy biển chiếm được tiện nghi của Thanh Lân thú.
Từ khi hai cái vòi rồng đột ngột xuất hiện chiến cuộc bắt đầu thay đổi.
Cái vòi rồng thứ nhất, đem Lâm Đạt cứu ra khỏi hàm răng sắc bén của Thanh Lân thú, cũng đem hai con Thanh Lân thú kia nuốt hết, khiến cho Lâm Đạt có thể rảnh tay.
Cái vòi rồng thứ hai, vừa xuất hiện đã đem một con tứ cấp Thanh Lân thú nuốt vào, kế tiếp hướng về phía con còn lại đánh tới. Bốn con tứ cấp Thanh Lân thú, ba con bị vòi rồng quấn quanh, một con cuối cùng cũng đang bị truy kích, không rảnh mà quản bọn người Lâm Đạt rơi xuống nước.
Lâm Đạt vung đoản kiếm, đem từng con tam cấp Thanh Lân thú giết chết, đôi mắt dễ thương phóng ra tinh quang rạng rỡ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thạch Nham. Nhưng mà, Thạch Nham ở trong nước biển ngoại trừ thần sắc tỉnh táo bên ngoài, cũng không có bất luận động tác gì, trên người thậm chí cũng không có năng lượng dao động. Bởi như vậy, Lâm Đạt cũng có chút nghĩ không ra.
Chẳng lẽ không phải hắn động tay?
Lâm Đạt trong nội tâm tràn đầy nghi hoặc, lại lặng lẽ quan sát một lát, không phát hiện ra Thạch Nham thể hiện lực lượng kinh người. Bị tam cấp Thanh Lân thú truy kích, Thạch Nham một mực đều trốn tránh. Tránh né không nổi, mới cùng Thanh Lân thú giao phong. Nhưng cũng không có được chiến tích gì. Lâm Đạt ngạc nhiên, chợt khẽ kêu lên:
"Quay trở lại thuyền!"
Những võ giả còn sống, nghe Lâm Đạt vừa nói như vậy, nhao nhao hướng về phía Lâm Đạt tụ tập, Thạch Nham cũng không ngoại lệ, rất nhanh tụ lại tại chỗ Lâm Đạt.
Hai cái vòi rồng trên mặt biển, tiếp tục tàn sát bừa bãi xung quanh. Đem từng con Thanh Lân thú ở vùng phụ cận kéo vào trong đó. Cuối cùng một con tứ cấp Thanh Lân thú, bị hai đạo vòi rồng nuốt vào, cùng những con Thanh Lân thú khác bị nhốt cùng một chỗ.
Lâm Đạt xông lên trước, hai thanh đoản kiếm đan vào ra phát ra kiếm quang lập lòe, đem Tam cấp Thanh Lân thú chém thành mảnh vụn.
Tạp Mông tiến lên cùng Lâm Đạt . Dùng một cây trường thương màu bạc, cánh tay rung lên đem từng con tam cấp Thanh Lân thú đâm thủng, hai người này dẫn đội tiến lên, đem vòng vây của đám Thanh Lân thú phá thủng. Một đường phóng tới thuyền nhỏ. Thạch Nham trầm mặc, không nói một lời. Chỉ đi ở phía sau bọn họ.
Trên thuyền nhỏ, sớm đã thả thang dây xuống. Lâm Đạt đi sau, chính mình không lập tức lên thuyền, khẽ kêu nói: "Các ngươi đi trước!"
Những thuyền viên kia, cũng không từ chối. Tựa hồ sớm đã thành thói quen hành sự của Lâm Đạt, nhanh nhẹn leo lên thang dây, rất nhanh đã bò lên trên thuyền nhỏ.
Thạch Nham cũng đi lên thuyền. Không nhìn Lâm Đạt nhiều, đưa tay phải ra bắt lấy thang dây đi lên.
"Xuống!"
Tạp Mông mặt lạnh lùng, tiến lên một bước bắt lấy vạt áo Thạch Nham, mạnh mẽ đem Thạch Nham kéo xuống dưới, quát:
"Hoắc Kiệt, ngươi lên trước!"
Một gã võ giả cùng Tạp Mông giao hảo. Không nói hai lời, lập tức túm lấy thang dây trên tay Thạch Nham.
Rất nhanh trèo lên.
"Tạp Mông!"
Lâm Đạt lạnh lùng quát một tiếng, "Thời điểm này ngươi còn muốn so đo những chuyện này sao?"
"Hắn không phải là người của chúng ta, cần phải ở lại cuối cùng."
Tạp Mông hừ một tiếng. Cùng Lâm Đạt ra tay ngăn cản Thanh Lân thú vây quanh, quật cường nói: "Chỉ có người của chúng ta toàn bộ đi lên, hắn mới có thể lên thuyền. Tên này đầu óc có bệnh, không có lực lượng gì, còn học chúng ta rời thuyền, ta nhìn hắn tại trong biển cái gì cũng không làm, chỉ biết là khắp nơi chạy tới chạy lui, không biết hắn tới làm gì, một điểm hữu dụng cũng không có, đúng là một cái phế vật!"
Thạch Nham cau mày, cũng không có phản ứng, cùng Lâm Đạt dựa vào một chỗ, chờ mấy người khác lên thuyền.
"Ngươi đi lên đi!" Lâm Đạt kéo thang dây qua, nhét vào tay Thạch Nham
"Ta đến yểm hộ."
"Được."Thạch Nham cũng không khách khí, nhận cái thang dây kia. Rất nhanh trèo lên trên thuyền nhỏ.
Lâm Đạt và Tạp Mông cuối cùng ở lại trên biển. Từng đạo kiếm quang từ đoản kiếm của Lâm Đạt bắn ra, chém vào đám Thanh Lân thú đang nhao nhao tiến đến làm máu tươi bắn ra bốn phía. Tam cấp Thanh Lân thú, lân giáp trên người cũng không thể ngăn cản được kiếm quang của Lâm Đạt ở cảnh giới Bách Kiếp nhất trọng thiên, vì bốn con tứ cấp Thanh Lân thú đang bị vây khốn, Lâm Đạt mặc dù ở trên biển, thế nhưng khí thế vẫn lăng lệ ác liệt. Mái tóc của nàng bị nước biển làm ướt nhẹp, vài sợi tóc rủ xuống trước bộ ngực sữa của nàng. Lâm Đạt đem từng đạo kiếm quang bắn ra, tạo thành một nửa vòng tròn, dựa vào lực lượng một người, đem mười con Thanh Lân thú ngăn trở ở ngoài. Tạp Mông cũng lên thuyền, Lâm Đạt lại giết thêm ba đầu tam cấp Thanh Lân thú, sau đó mới kéo lấy thang dây, một tay tiếp tục huy kiếm, nói: "Kéo ta lên đi."