Chương 8: Đến Ngũ Hành Sơn
Chương 8: Đến Ngũ Hành Sơn
Đại Hán nghe vậy, quả thực muốn đập lên mặt Đường Tăng một dép, trong lòng tự nhủ ta đã sớm nói, là ngươi không tin.
Bất quá Đại Hán không dám bão nổi, nhìn vừa rồi Đường Tăng một trượng đập nát cự thạch, đã biết rõ không phải hắn có thể trêu chọc.
- Đại sư, hiện tại ngài đã tin tưởng chưa? Ta là thợ săn ở phụ cận, ta gọi Đức Thái Lạp. Xin hỏi đại sư muốn đi phương nào? Nếu không đi nhà của ta ở một đêm?
Đức Thái Lạp lau mồ hôi lạnh trên trán nói.
- Bần tăng sẽ tin ngươi một lần.
Đường Tăng nghiêm túc nói:
- Nhà của ngươi ở đâu? Trong nhà có những người nào? Ngươi có nữ nhi không?
- Nhà của ta ở Ngũ Hành thôn, cách nơi này hai mươi dặm. Trong nhà chỉ có vợ già, không có nhi nữ.
Tuy Đức Thái Lạp nghi hoặc vì sao đại sư hỏi mình có nữ nhi hay không, nhưng không dám hỏi nhiều.
- Nha. Vậy ngươi biết Ngũ Hành Sơn đi như thế nào không?
Đường Tăng nghiêm túc hỏi.
- Biết rõ. Ngũ Hành Sơn cách nơi này có chút xa, khoảng ba trăm dặm, vượt qua Ngũ Lan Hà liền thấy.
Đức Thái Lạp nói:
- Từ nơi này một đường tiến lên năm mươi dặm, sẽ thấy Ngũ Lan Hà.
- Nha.
Đường Tăng gật đầu, bất quá ngẫm nghĩ lại cảm thấy không đúng, nói gấp:
- Đa tạ thí chủ.
Sau đó xoay người rời đi.
Đức Thái Lạp lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nhũ, ở trước mặt vị cao tăng này, thật sự là áp lực như núi.
...
Sau khi thăng cấp, thân thể Đường Tăng cường đại, lại có một tia pháp lực, cho nên đi đường tốc độ cực nhanh.
Trước khi trời tối, hắn rốt cục đi tới bên cạnh Ngũ Lan Hà.
Ngũ Lan Hà này cũng không sâu, nhưng rất rộng, ra ngoài ý định, Đường Tăng cảm thấy ở đây hẳn là một thung lũng to lớn.
- Oanh!
Đường Tăng vung Cửu Hoàn Tích Trượng, một trượng nện đứt một cây đại thụ.
- Rầm rầm đùng...
Đại thụ ngã xuống, áp gãy thân cành.
Sau đó Đường Tăng lấy ra dao găm Linh khí hạ phẩm, gọt thân cành, làm thành bè gỗ giản dị, đưa vào trong nước, đứng lên phía trên.
Căn bản không cần mái chèo, trực tiếp để cho Cự Mộc xuôi dòng mà xuống, ngẫu nhiên dùng Cửu Hoàn Tích Trượng điều chỉnh phương hướng một chút là đủ.
Cũng may cây khá lớn, Đường Tăng cũng lớn gan, trực tiếp qua đêm ở trên cành cây, ngồi xuống niệm kinh.
Cũng may Ngũ Lan Hà này rất cạn, cho dù rơi vào trong sông, đoán chừng cũng không chết chìm được, cho nên ít có khả năng xuất hiện quái vật.
Về phần yêu quái? Tây Du ký chánh bản không phải nói, phiến khu vực này không có yêu quái sao?
Sở dĩ Tôn Ngộ Không xuất hiện ở chỗ này, cũng không phải sinh ra đời ở chỗ này, mà là bị Như Lai phật tổ trấn áp.
Khoan hãy nói, Đường Tăng niệm kinh Phật cả đêm, ngoài ý muốn phát hiện, tâm linh của mình thông thấu, linh đài thanh minh.
- Kinh Phật Phàm cấp này, xem ra cũng có chút tác dụng nha.
Đường Tăng tựa hồ minh bạch vì sao Đường Tam Tạng sẽ trở thành cao tăng rồi, loại kinh văn này, có tác dụng tĩnh tâm tập trung tư tưởng suy nghĩ, thậm chí khu trừ Tâm Ma, còn có thể siêu độ người chết.
Thường xuyên niệm kinh, có thể bảo trì linh đài thanh minh, trong nội tâm yên lặng, quên ưu sầu.
- Trách không được rất nhiều người một khi thất tình hoặc bị đả kích, liền muốn xuất gia.
Đường Tăng thầm nghĩ nói.
Ngày hôm sau thời điểm bình minh, Đường Tăng rốt cục đến bờ sông.
Lúc này đã có thể chứng kiến, một ngọn núi ngăn trở ở phía trước.
Ngọn núi kia, chia làm năm ngọn núi, tựa như năm ngón tay.
- Chỗ đó, hẳn là Ngũ Chỉ Sơn đi à nha!
Con mắt Đường Tăng sáng lên, nhìn về phía Ngũ Chỉ Sơn, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ngộ Không, vi sư đến rồi! Khặc khặ-x-xxxxx khặc khặ-x-xxxxx...
- Sư phụ...
Bỗng nhiên trong núi phía trước truyền đến một tiếng kêu to.
- Ai nha, yêu quái...
Đường Tăng sợ hãi kêu lên một cái, thiếu chút nữa quay người bỏ chạy.
- Sư phụ, ngươi rốt cuộc đã tới, mau tới thả ta ra ngoài đi...
Thanh âm kia tiếp tục truyền ra, nương theo cảm xúc hưng phấn.
Mặc dù cách thật xa, Đường Tăng cũng có thể nghe ra hưng phấn trong thanh âm kia.
- Móa, kia không phải là Tôn Ngộ Không sao?
Đường Tăng khiếp sợ, thanh âm kia tối thiểu cách mấy vạn mét, xa như vậy lại vẫn có thể lớn như thế, quả thực như vang lên ở trong đầu hắn.
Cái này là năng lực của Tôn Ngộ Không sao? Sao cảm giác còn cường đại hơn trong TV nhỉ?
Bất quá ngẫm lại cũng phải, sản phẩm truyền hình trong nước căn bản không cách nào thể hiện hết uy lực chính thức của truyện huyền huyễn, Tôn Ngộ Không đã có thể đại nháo thiên cung, năng lực há lại là bài trí?
- Sư phụ, là ta, ta là Tôn Ngộ Không ah, ha ha, nhanh tới cứu ta...
Thanh âm kia đinh tai nhức óc, rõ ràng có thể nghe ra là ở bên ngoài mấy vạn mét, nhưng cảm giác như quanh quẩn ở bên tai.
- Sư phụ, mau thả lão Tôn ta ra ngoài, lão Tôn ta bảo hộ ngươi đi Tây Thiên lấy kinh !
Thanh âm trên Ngũ Chỉ Sơn không ngừng quanh quẩn.
Đường Tăng hơi sợ, hắn vốn nghĩ mình là Siêu Cấp Đường Tăng cấp 4, đã rất lợi hại rồi.
Nhưng ở trước mặt Tôn Ngộ Không, không, tại đây cách Tôn Ngộ Không còn có mấy vạn mét, hơn nữa lúc này Tôn Ngộ Không còn bị trấn áp ở dưới Ngũ Hành Sơn.
Dù vậy, Đường Tăng cũng có loại cảm giác kinh hồn táng đảm.
Như vậy, Tôn Ngộ Không ở thời kỳ toàn thịnh sẽ mạnh bao nhiêu?
Đường Tăng lập tức nghĩ đến một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, nếu như cứu Tôn Ngộ Không ra, quản không được thì làm sao bây giờ?
Ở trong Tây Du ký, lúc mới bắt đầu, Tôn Ngộ Không hoàn toàn chính xác rất không nghe lời, thậm chí muốn đánh Đường Tăng, nếu không phải Kim Cô chú, Đường Tăng có thể sẽ bị một gậy đánh chết.
Ngẫm lại cũng phải, Tôn Ngộ Không là người hiền lành sao?
Đại nháo thiên cung, ăn cướp Diêm La điện cùng Tứ Hải Long cung, ngay cả Ngọc Đế cũng không để vào mắt.
Loại tồn tại này, làm sao có thể đơn giản thuận theo người khác? Đặc biệt còn là một người thực lực chẳng ra gì?
- Đúng rồi, Kim Cô chú!
Con mắt Đường Tăng sáng ngời, Quan Âm Bồ Tát cho tam cô, thì có Kim Cô chú.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, thế giới này không quá giống tiểu thuyết lúc trước, Quan Âm Bồ Tát lại cho Đường Tăng Kim Cô chú trước.
Đường Tăng vội vàng từ trong túi hành lý tìm ra, chuyển vận một tia pháp lực.
Quả nhiên, một đạo tin tức xuất hiện ở trong đầu Đường Tăng, đó là một câu chú ngữ, chỉ cần niệm câu chú ngữ này, thì có thể làm cho Kim Cô chú siết chặt.
- Cái này quả nhiên là bảo vật.
Đường Tăng đại hỉ.
Sau đó hắn lại luyện hóa Kim Cô cùng Cấm Cô.
Tác dụng của Kim Cô tựa hồ là để cho người mang Kim Cô một lòng hướng thiện.
Về phần Cấm Cô, là cấm dục niệm...
- Nếu như ta để cho Tôn Ngộ Không đeo lên Kim Cô trước, không phải là được sao?
Đường Tăng vỗ đùi:
- Cứ như vậy!
- Sư phụ, mau tới ah, còn đứng ngây ra đó làm gì? Cứu lão Tôn ra, lão Tôn ta bảo hộ ngài đi Tây Thiên lấy kinh...
Thanh âm của Tôn Ngộ Không vẫn còn quanh quẩn, như thiên thần truyền lời, không ngừng vang vọng ở trong dãy núi.
- Được rồi, tới ngay đây.
Đường Tăng nói một tiếng, sau đó bước nhanh tiến lên, hắn biết rõ Tôn Ngộ Không nhất định có thể nghe được.
Quả nhiên, thanh âm của Tôn Ngộ Không lập tức hưng phấn lên:
- Nhanh nhanh, lão Tôn ta một giây đồng hồ cũng không muốn chờ. Nữ nhân Quan Âm Bồ Tát kia cũng thật là, nói ngươi sẽ tới rất nhanh, kết quả để ta chờ nhiều năm.
Đường Tăng nghe mà khóe miệng co giật, Tôn Ngộ Không này giống như so với hắn tưởng tượng càng bướng bỉnh, ngay cả Quan Âm Bồ Tát cũng không tôn kính.
Nếu như không thuần phục trước, về sau khẳng định sẽ rất đau đầu.
Bỗng nhiên trong nội tâm Đường Tăng khẽ động, hỏi hệ thống nói:
- Hệ thống, nếu như ta giết Tôn Ngộ Không, có điểm kinh nghiệm không?