Chương 25: Một Khắc Xuân Tiêu Trị Giá 0 Kim
Chương 25: Một Khắc Xuân Tiêu Trị Giá 0 Kim
Ầm...
Một tia chớp bổ xuống.
Ầm...
Đại thụ kia bị nổ nát vụn, lá cây bay tán loạn.
- A...
- Cái này... Thật là lợi hại...
Cao Quý và quản gia trung niên ôm lấy nhau thành một cục, trợn mắt há mồm.
- Như vậy, được chứ?
Đường Tăng mỉm cười nói.
- Được, được, quá được rồi!
Quản gia mừng rỡ:
- Trưởng lão mời vào, nhanh nhanh, mời vào!
Đường Tăng khẽ mỉm cười, trượt xuống khỏi lưng Long Quy, sải bước vào Cao phủ.
Cao lão gia và Cao phu nhân bị kinh động nhanh chóng chạy ra, nghe quản gia nói xong chuyện ở cửa đều mừng rỡ như điên.
- Trời có mắt rồi, Bồ Tát phù hộ, nhất định là Bồ Tát phái pháp sư tới cứu Thúy Lan rồi.
Cao phu nhân chắp tay về phía bầu trời cảm ơn.
Đường Tăng từ phía xa đã nghe được giọng nói của Cao phu nhân, mặt đầy vẻ nghiêm túc nói:
- Việc này không nên chậm trễ, lập tức mang bần tăng đi cứu Cao Thúy Lan đi.
- Đúng đúng đúng, pháp sư mời đi theo ta.
Cao phu nhân lập tức thức tỉnh.
- Xin hỏi pháp sư, có cần phải chuẩn bị đạo cụ làm lễ cúng hay không?
Cao lão gia khẩn trương hỏi.
- Đúng, xin hỏi cần những đạo cụ gì vậy?
Cao phu nhân cũng vội vàng hỏi theo.
Đường Tăng nghe vậy, nhíu chân mày lại, sau đó mang vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Để nói sau đi.
Dưới sự hướng dẫn của người nhà họ Cao, Đường Tăng nhanh chóng đi tới bên ngoài một cái đình viện, phía trước là một cánh cửa bị một cái khóa lớn khóa lại.
- Pháp sư, nữ nhi của ta đang ở bên trong, thỉnh ngài mau cứu nó ra, Cao gia ta cảm ơn đại ân đại đức của pháp sư.
Cao phu nhân mang vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Đường Tăng.
Mặc dù vẫn còn có chút hoài nghi vị cao tăng trước mắt này có năng lực thu yêu hay không, nhưng chỉ cần có một đường hy vọng, Cao phu nhân cũng không muốn buông tha.
- Cầu ngài mau cứu Thúy Lan.
Cao lão gia cũng khẩn cầu.
- Ngã phật từ bi!
Đường Tăng tuyên một câu phật hiệu, sau đó đi về phía cánh cửa bị khóa, đạp một cước.
Rầm!
Cửa bị đạp bay.
Cao lão gia và Cao phu nhân giật mình, trợn mắt há mồm.
- Khí lực thật lớn...
Ánh mắt Cao lão gia sáng lên:
- Pháp sư thực có bản lĩnh, nhất định có thể hàng phục yêu quái kia.
Mất đi cánh cửa cản trở, mọi người thấy được cảnh tượng bên trong, nhưng mà bên trong cũng chỉ có mấy cái cây, một cái lương đình, còn lại không có gì cả.
Đường Tăng lật tay một cái, Thiên Đạo Nhãn Kính xuất hiện, sau đó được hắn đeo lên.
Qua Thiên Đạo Nhãn Kính mọi thứ đều không thể ẩn nấp. Chỉ thấy cảnh tượng trước mắt biến ảo, xuất hiện một con đường nhỏ sâu hun hút.
Cuối đường nhỏ một căn phòng bị yêu pháp bao phủ xuất hiện trong tầm mắt.
- Pháp sư, cầu ngài nhất định phải nhanh cứu Thúy Lan ra.
Cao phu nhân khẩn trương nói, bà hoàn toàn không nhìn thấy tình huống thật bên trong.
- A di đà phật!
Đường Tăng vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Bần tăng chuẩn bị làm lễ cúng rồi, các ngươi thủ ở chỗ này, ngàn vạn lần không nên đi vào, nếu không có lẽ sẽ thất bại trong gang tấc, thậm chí Cao Thúy Lan cũng có thể bị nguy hiểm tới tính mạng!
Cao phu nhân và Cao lão gia bị hù dọa sợ hết hồn.
- Pháp sư yên tâm, chúng ta nhất định không đi vào.
Cao lão gia vội vàng nói.
- Nhưng, vạn nhất yêu quái kia tới thì làm thế nào?
Cao phu nhân lo lắng nói.
- Yên tâm, yêu quái kia không vào được.
Đường Tăng nhìn về phía Tôn Ngộ Không:
- Ngộ Không, yêu quái kia giao cho con, đừng khiến cho sư phụ thất vọng.
- Dạ, sư phụ!
Tôn Ngộ Không cung kính trả lời.
- Ngoài ra, thủ ở ngoài nếu nghe được bất kỳ loại âm thanh gì, cũng ngàn vạn lần không nên đi vào, bởi vì một chút nữa bần tăng làm phép có thể sẽ xuất hiện các loại yêu vật tạo ra huyễn thính, ảnh hưởng tới phán đoán của người thường!
Đường Tăng nghiêm trang cảnh cáo.
- Dạ dạ dạ, chúng ta nhất định không đi vào!
Cao phu nhân bảo đảm nói.
Lúc này Đường Tăm mới gật đầu một cái, sau đó mang theo khuôn mặt đầy đau buồn tiến vào đình viện, hơn nữa còn vung tay lên, làm cho cửa bị đạp hư bay trở về, chặn lại lối vào.
Cao lão gia và Cao phu nhân lập tức có chút nghi ngờ, làm lễ cúng còn không cho nhìn?
Lúc này sắc trời đã dần tối đen xuống.
Đường Tăng theo con đường nhỏ sâu hun hút quẹo trái quẹo phải, nhanh chóng đi tới trước cửa phòng.
Cái phòng này hiển nhiên bị Trư Bát Giới dùng pháp lực bảo vệ, người bình thường không thấy được, cho dù thấy được cũng không vào được.
Nhưng có lẽ Trư Bát Giới hoàn toàn không nghĩ tới người có pháp lực, cho nên pháp lực bảo vệ gian phòng rất yếu, đối phó với người bình thường thì được, nhưng lại không ngăn được Đường Tăng.
Đường Tăng dùng sức đẩy cửa một cái, pháp lực bảo vệ căn phòng lập tức dội ngược.
Nếu Đường Tăng chỉ là người bình thường, chắc chắn bị đánh bay ra ngoài, nhưng không có nếu như, đạo pháp lực kia bị đánh tan, Đường Tăng thành công đẩy cửa ra.
Cũng không phải là người làm phép quá yếu, mà do Trư Bát Giới quá lơ là.
- Hu hu hu...
Pháp lực bảo vệ căn phòng bị phá hư, bầu trời bên ngoài bỗng nhiên gió nổi mây cuộn, từng đám mây đen cứ thế xuất hiện bao phủ Cao phủ.
Đường Tăng lập tức nhíu chân mày lại.
- Yêu quái tới... Yêu quái kia lại tới...
Bên ngoài, Cao lão gia biến sắc.
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nháy mắt, có kim quang nhàn nhạt bắn ra, nhìn thấu yêu vân dày đặc.
- Ngộ Không, ngàn vạn lần không được để yêu quái kia đi vào.
Đường Tăng lớn tiếng nói.
- Sư phụ yên tâm!
Tôn Ngộ Không trả lời.
...
Đường Tăng hài lòng cười một tiếng, sau đó tiến vào trong phòng, trở tay đóng cửa lại.
Trong phòng, treo vải đỏ, dán chữ hỷ, thắp nến đỏ, đây rõ ràng là một gian phòng tân hôn.
Không dùng mắt nhìn, Đường Tăng cũng có thể biết vị trí của Cao Thúy Lan, hắn đi thẳng tới góc nhà.
- Ngươi đừng tới đây!
Bỗng nhiên một cái bình hoa bay tới, đi kèm với âm thanh kinh hoảng của cô gái.
Đường Tăng vươn tay tiếp nhận, đặt bình hoa lên bàn bên cạnh, lúc này hắn rốt cuộc nhìn thấy chủ nhân căn phòng.
Đây là một cô gái chừng hai mươi tuổi, mặt trái xoan, không thể không nói ánh mắt của Trư Bát Giới rất tốt, ít nhất Đường Tăng cảm thấy đây là cô gái đẹp.
Không cần hoài nghi, cô gái này khẳng định là Cao Thúy Lan rồi, mặc dù tên không dễ nghe, nhưng người quả thực đẹp.
Ngực to eo thon, cái mông tròn trịa, mặc trang phục tân nương màu đỏ, thật là đẹp khủng.
Đường Tăng làm một cái động tác tự nhận là rất tuấn tú sau đó mỉm cười nói:
- Bần tăng hữu lễ!
- Ngươi đi ra ngoài, yêu quái, đừng tưởng thay đổi hình dáng là có thể lừa gạt ta.
Cao Thúy Lan ném một cái hộp quà qua.
Đường Tăng tiện tay tiếp được, để sang bên cạnh, nghiêm túc nói:
- Cô nương nàng xem, đoạn thời gian trước bần tăng ăn một cái hổ tiên thật lớn, dược liệu quá mạnh mẽ. Mời cô nương hỗ trợ một chút, bần tăng vô cùng cảm kích.
Sắc mặt Cao Thúy Lan lập tức đỏ bừng, đồng thời muốn chạy trốn.
- Cô nương, nàng xem, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng. Lãng phí thời gian, chính là lãng phí sinh mạng đó.
- Ngươi đừng tới đây... A... Nương cứu con...
Trong phòng truyền ra tiếng kêu khóc tuyệt vọng của Cao Thúy Lan.
Bên ngoài, Cao phu nhân và Cao lão gia nghe thấy tiếng gào khóc của nữ nhi, lập tức cuống cuồng.
Mà lúc này, Tôn Ngộ Không đã không biết tung tích, chỉ còn Tiểu Bạch Long hóa thành Long Quy to lớn không lo lắng nằm một bên.
- Là giọng của Thúy Lan.
Cao lão gia cuống cuồng.
- Là giọng của tiểu thư, thực sự là giọng của tiểu thư...
Quản gia cũng lớn tiếng nói vội.
- Chúng ta không thể đi vào, pháp sư nói, tuyệt đối không thể vào, sẽ ảnh hưởng tới việc làm lễ của pháp sư.
Mặc dù Cao phu nhân cũng rất vội, nhưng vẫn tỉnh táo, bà lo lắng nhất là nữ nhi xảy ra chuyện.
- Đúng đúng đúng, pháp sư nói, khi làm lễ cúng sẽ xuất hiện yêu vật tạo ra huyễn thính, chúng ta ngàn vạn lần không nên bị lừa gạt.
Cao lão gia cũng gật đầu.
- Bồ Tát phù hồ pháp sư nhất định phải cứu Thúy Lan ra.
Cao phu nhân chắp hai tay, thành kính cầu nguyện.
Một lúc này chính là hai giờ.
Trong khoảng thời gian này, trong đình viện không ngừng có âm thanh kỳ quái truyền ra, Cao phu nhân và Cao lão gia vẫn luôn tin chắc đó là huyễn thính.
- Yêu quái này quá mạnh mẽ, huyễn thính chế tạo ra nghe giống như thật vậy.
- Đúng vậy, yêu quái này thật là quá khó đối phó rồi, lại chế tạo ra loại âm thanh như vậy để quấy nhiễu tâm cảnh người ta, thật là đáng ghét. Hy vọng pháp sư có thể thu yêu quái kia.
Cao phu nhân và Cao lão gia vẻ mặt đầy thành kính cầu nguyện.