Chương 49: Tại hạ họ Bạch, tên là Bạch Mã Hoàng Tử
Chương 49: Tại hạ họ Bạch, tên là Bạch Mã Hoàng Tử
- Vâng, sư phụ.
Tôn Ngộ Không lóe lên một cái đã xuất hiện trên một thân cây cách đó mười mét.
Đường Tăng lặng lẽ đi theo phía sau, phóng ra Linh Giác khóa chặt Thanh Dật, xem nàng muốn làm gì.
Mặc dù Thanh Dật mất đi pháp lực, nhưng thể chất vượt xa phàm nhân, một hơi chạy hơn hai ngàn mét, sau đó tiến đến trước một cây đại thụ, quyền đấm cước đá, tức giận công kích cái cây kia.
- Hòa thượng chết tiệt, hòa thượng khốn nạn, ta đánh chết ngươi!
- Ta đánh chết ngươi. . .
Thanh Dật tức giận công kích cây kia, khiến Đường Tăng ngạc nhiên:
Cô nàng này không phải bị ảo giác chứ?
Thanh Dật giống như phát điên, hết đấm rồi lại đá cây đại thụ.
- Hòa thượng chết tiệt, ngươi bắt nạt người ta à!
- Ta đánh chết ngươi. . .
- Ô ô. . . . . .
Đến cuối cùng, Thanh Dật dĩ nhiên ôm cây kia khóc lên:
- Sư phụ, mau tới cứu Thanh Dật. . .
- Sư phụ, ngài ở đâu? Tại sao vẫn chưa tới cứu Thanh Dật?
. . . . . .
Đường Tăng núp trong bóng tối thấy cảnh này, không khỏi ngây người, sau đó có chút lúng túng, dĩ nhiên làm người ta khóc.
Đường Tăng có một đặc điểm, đó chính là không chịu được khi nữ nhân khóc, đương nhiên nếu như không có quan hệ gì với hắn thì không sao, nếu như là hắn làm khóc, hắn sẽ không hiểu sao lại cảm thấy rất tội lỗi.
- Lẽ nào ta làm hơi quá đáng rồi?
Đường Tăng tự hỏi trong lòng, thật ra hắn cũng không phải thật sự chán ghét Thanh Dật.
Sở dĩ bắt Thanh Dật, nguyên nhân chân chính vẫn là bởi vì Thanh Dật xinh đẹp, hắn cũng thật nghĩ tới bồi dưỡng Thanh Dật làm áp trại phu nhân đây, dù sao thật lòng mà nói, Cao Thúy Lan đều không đẹp bằng một nửa Thanh Dật.
Hơn nữa, Thanh Dật đã là tiên nhân, trên người có một loại khí chất phiêu dật mà Cao Thúy Lan không có, mặc dù hơi cao ngạo một chút, nhưng có thể dạy dỗ từ từ mà.
- Tên hòa thượng chết tiệt kia thật đáng ghét, thật đáng ghét, Thanh Dật rất muốn giết hắn!
- Ta muốn uống máu hắn, ăn thịt hắn!
Tiếng nghiến răng ken két của Thanh Dật truyền đến, nhất thời khiến Đường Tăng rùng mình một cái.
- Khoa trương như vậy ư?
Hắn nói thầm.
- Ai đang nói chuyện đấy?
Thanh Dật đột nhiên quay người, cảnh giác nhìn phía sau.
Chân mày Đường Tăng cau lại, năm giác quan của cô nàng này thật nhạy cảm, phải biết bây giờ hắn cách Thanh Dật tận hơn một trăm mét, hơn nữa Thanh Dật lại còn bị phong ấn pháp lực.
Bỗng nhiên Đường Tăng linh cơ hơi động, ở trong lòng hỏi:
- Hệ thống, ta muốn xem kĩ năng.
Trong đầu hắn lập tức xuất hiện bảng kĩ năng, hắn lại nói:
- Ta cần kĩ năng biến hóa, loại có thể biến thân ngụy trang.
Rất nhanh, hắn đã thấy được rất nhiều kĩ năng biến thân, đều là một vài tiểu phép thuật, đương nhiên cũng có phép thuật rất thần kỳ, có thể trực tiếp biến hóa toàn bộ ngoại hình, thậm chí có thể biến thành các loại chim vân vân, nhưng rất đắt.
Cuối cùng, hắn lựa chọn một loại phép thuật tên là 《 Hạo Nhiên Chi Thuật 》, đây là một loại biến thân thuật, sau khi biến thân, mặc dù là đại tiên cũng khó có thể nhận ra, trừ phi có loại năng lực như Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không.
《 Hạo Nhiên Chi Thuật 》 này cần 10000 điểm kinh nghiệm, nhìn như rất nhiều, nhưng bây giờ để thăng cấp cần rất nhiều điểm kinh nghiệm, so sánh một chút, 10000 điểm kinh nghiệm, thật không tính là nhiều.
- Hệ thống, ta muốn đổi 《 Hạo Nhiên Chi Thuật 》!
Đường Tăng nói.
Rất nhanh, tất cả thông tin của 《 Hạo Nhiên Chi Thuật 》 đều xuất hiện trong đầu hắn, mà lúc này điểm kinh nghiệm của hắn chỉ còn 27129 điểm.
Nói thì chậm, trên thực tế từ Thanh Dật nhận ra được sự tồn tại của hắn, đến bây giờ, cũng mới mười mấy giây mà thôi.
- Biến!
Sau một khắc, Đường Tăng lắc mình biến hóa, đã biến thành một thư sinh áo trắng, tóc dài xõa vai, Cửu Hoàn Tích Trượng trong tay thì lại biến thành một cái chiết phiến màu trắng, bên trên có vẽ tranh sông núi.
Khẽ mỉm cười, Đường Tăng lắc lắc chiết phiến, từ trong bóng tối đi ra, mỉm cười nhìn Thanh Dật:
- Cô nương, vì sao muộn thế này rồi ở đây gào khóc?
- Ngươi là ai?
Thanh Dật cảnh giác nhìn tên thư sinh kia, đồng thời nhanh chóng lau khô nước mắt, không muốn bị người khác nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình.
- Tại hạ họ Bạch, cô nương có thể gọi ta Bạch Mã Hoàng Tử.
Đường Tăng nghiêm túc nói.
- Bạch Mã Hoàng Tử?
Thanh Dật sững sờ:
- Ngươi là hoàng tử?
- A di. . . . . . Khụ, không phải, không phải, Bạch Mã Hoàng Tử là tên tại hạ, đương nhiên cô nương cũng có thể coi tại hạ như Bạch Mã hoàng tử. Cô nương lạc đường? Chúng ta đều là người lưu lạc thiên nhai, tại hạ cũng lạc đường, rừng cây này thật to lớn, không bằng chúng ta cùng đi đi.
Đường Tăng cười nói.
- Không cần!
Thanh Dật lạnh giọng nói, sau đó xoay người rời đi, đồng thời nàng hơi nghi hoặc một chút, tên hòa thượng đáng ghét kia dĩ nhiên không đuổi theo, chẳng lẽ không sợ nàng chạy trốn sao?
- Nơi rừng cây hoang dã như vậy, một mình cô nương không an toàn, ngộ nhỡ đụng phải mãnh thú thì làm sao bây giờ?
- Không cần ngươi quan tâm!
Thanh Dật lạnh lùng nói, mặc dù mất đi pháp lực, nhưng mãnh thú bình thường còn chưa chắc có thể làm nàng bị thương được, trừ phi là yêu vật tu luyện có chút bản lĩnh.
Ùng ục. . .
Bỗng nhiên bụng Thanh Dật phát ra tiếng kêu, nhất thời khuôn mặt nàng đỏ lên, vội vàng ôm bụng, quá mất mặt.
- Có vẻ cô nương rất đói rồi, cô nương xin chờ một chút!
Đường Tăng nói xong, bỗng nhiên quay người chạy vào trong bóng tối.
Thanh Dật sững sờ, còn chưa phản ứng lại
thư sinh
này đi làm gì, lại phát hiện hắn đã trở về, trong tay cầm mấy quả dại.
- Cô nương, ăn đi, quả dại trong núi, không có độc.
Đường Tăng đưa quả dại cho Thanh Dật.
Thanh Dật cảnh giác nhìn Đường Tăng, không nhận lấy.
- Chẳng lẽ cô nương sợ có độc? Vậy tại hạ nếm thử một quả trước.
Đường Tăng cầm lấy một quả cắn một cái:
- Rất ngọt, không có độc, yên tâm.
Lúc này bụng Thanh Dật lại kêu, nàng do dự một chút, cầm hai quả ăn, nàng thật sự rất đói rồi, tướng ăn rất bất nhã, nhưng cũng vẫn có loại cảm giác vui tai vui mắt.
Một hơi ăn xong quả dại, Thanh Dật mới rốt cục cảm thấy thư thái chút, lạnh nhạt nói:
- Cám ơn, bản cô nương sẽ báo đáp ngươi.
- Chuyện nhỏ ấy mà, không đáng gì! Làm người khác vui là những người đọc sách chúng ta nên làm.
Đường Tăng lắc lắc chiết phiến, mỉm cười nói.
Thanh Dật liếc mắt nhìn này thư sinh áo trắng này, ấn tượng đối với hắn tốt hơn rất nhiều, trong lòng nói: cùng là người, Bạch Mã Hoàng Tử này lại tốt hơn tên hòa thượng chết tiệt kia rất nhiều, thực sự là không thể so sánh!
- Sư phụ. . .
Bỗng nhiên lưu quang lóe lên, Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, nói với thư sinh kia:
- Sư nương tỉnh rồi, muốn tìm sư phụ.
Sắc mặt Đường Tăng nhất thời tối sầm lại, thầm kêu chết rồi.
Quả nhiên, Thanh Dật ngạc nhiên nhìn Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện, tại sao con khỉ này lại gọi Bạch Mã Hoàng Tử là sư phụ?
Rất nhanh, nàng phản ứng lại, tức giận nhìn về phía thư sinh kia.
- Sư phụ?
Tôn Ngộ Không thấy Đường Tăng không phản ứng, không khỏi lại kêu một tiếng.
Sắc mặt Đường Tăng nhất thời biến thành màu đen, tức giận một cước đá về phía Tôn Ngộ Không:
- Tên nghịch đồ, không thấy sư phụ đang tán gái sao? Gọi linh tinh cái gì?
Tôn Ngộ Không vội vàng lùi về sau, tránh thoát chân Đường Tăng, oan ức mà lại mờ mịt nhìn Đường Tăng.
- Ngươi ngươi. . . . ngươi là tên hòa thượng chết tiệt kia?
Thanh Dật tức giận trừng mắt nhìn Đường Tăng.
- Không phải.
Đường Tăng vội vàng phủ nhận.
- Ngươi nói dối, tên khốn kiếp nhà ngươi!
Làm sao Thanh Dật còn không hiểu, mình bị lừa, nhất thời thẹn quá thành giận, vừa nghĩ tới chính mình dĩ nhiên ăn đồ ăn của người này, càng thêm tức giận.
- Ngộ Không ơi là Ngộ Không, con làm hỏng chuyện tốt của sư phụ rồi!
Đường Tăng trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không một cái, lần này tán gái thất bại!
- Được lắm, quả nhiên là tên hòa thượng chết tiệt nhà ngươi, ta muốn giết ngươi!
Thanh Dật thẹn quá thành giận, uổng công nàng vừa rồi còn cảm thấy thư sinh này là người tốt, nàng cảm giác như bị lừa dối rất nhiều, tức giận đánh về phía Đường Tăng.
------------