Chương 112: Thân Thế Của Tôn Ngộ Không

Chương 112: Thân Thế Của Tôn Ngộ Không

- Ha ha...

Tôn Ngộ Không cũng lộn nhào mà phi tới, rồi chơi đùa cùng lũ khỉ.

Bầy khỉ kia vô cùng vui mừng, líu ríu ầm ỹ không thôi.

- Đây là Hoa Quả Sơn à?

- Hoa Quả Sơn này lắm khỉ thật.

Sa Tăng và tiểu bạch long liên tục kinh ngạc. Trư Bát Giới thì lần đầu vào Hoa Quả Sơn, cảm thấy rất là choáng ngợp.

Nơi này mặc dù thuộc Nhân giới, nhưng linh khí nồng đậm tới kinh người, không thua kém Thiên Đình là bao. Điểm khác biệt duy nhất là Thiên Đình thuộc về Thiên giới, nơi đó chủ yếu là tiên linh khí. Mà Nhân giới chỉ có thiên địa linh khí. Về bản chất thì hoàn toàn khác nhau.

Đám người Trư Bát Giới khiếp sợ khi lũ khỉ ở Hoa Quả Sơn này quá nhiều, còn Đường Tăng lại nghĩ, nếu tiêu diệt hết lũ khỉ này thì không biết sẽ được bao nhiêu điểm kinh nghiệm?

Nhưng khi nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, Đường Tăng lập tức từ bỏ ý nghĩ ấy.

Hồi lâu sau, Tôn Ngộ Không mới nhớ tới nơi đây còn sư phụ và những người khác.

- Các con, mau tới bái kiến sư phụ đi.

Tôn Ngộ Không hô lên, dẫn lũ khỉ bay tới trước mặt Đường Tăng.

Đám khỉ này còn có thể bay được. Đường Tăng kinh ngạc phát hiện rằng ở đây có ít nhất hơn trăm con khỉ cấp Yêu vương, cũng chính là tương đương với cấp Kim Tiên. Còn lại thì quá nửa là cấp bậc Thiên yêu, một đống tiểu yêu.

Với nhãn lực của Danh Sư bốn sao, Đường Tăng thấy nơi này linh khí ngút trời, còn kèm cả yêu khí. Chẳng qua yêu khí ấy rất thuần, không hề mang tà ác.

- Bái kiến sư phụ...

- Sư phụ sư phụ sư phụ...

- Người chính là sư phụ của đại vương, Đường Tam Tạng à?

- Ngài chính là Đường Tăng sao?

Lũ khỉ đi tới bên người Đường Tăng, líu ríu dò hỏi.

Thậm chí có mấy con khỉ còn bàn tán:

- Người ta bảo rằng ăn thịt Đường Tăng sẽ tăng đạo hạnh. Sư phụ của đại vương, thịt của ngươi liệu có như vậy thật không?

- Sư phụ của đại vương, cho bọn ta ăn một ít đi...

- Thịt Đường Tăng, thịt Đường Tăng...

Lũ khỉ đồng thanh kêu lên, khiến Đường Tăng cảm thấy da đầu giật giật, suýt thì vung Cửu Hoàn Tích Trượng đập bọn chúng.

- Ha ha ha...

Thấy thế, Tôn Ngộ Không cười to, túm mấy con khỉ lên vứt ra ngoài như vứt rác:

- Đi đi, lũ quỷ chỉ biết gây chuyện! Nếu ai vô lễ với sư phụ, đừng nói là con cháu của Lão Tôn này!

- Sư phụ, người xem, đây là Hoa Quả Sơn của Lão Tôn. Nơi này có linh quả ăn mãi không hết, có hoa không bao giờ héo tàn, cỏ xanh bốn mùa.

Tôn Ngộ Không dẫn Đường Tăng bay trên Hoa Quả Sơn, giới thiệu:

- Bên kia là Phi Hầu Nhai, cho lũ khỉ con tập bay.

- Đằng kia là Thiên Đằng Bích, vách đá rất cao, có nhiều dây leo.

Lúc này nơi đó, rất nhiều khỉ con đang cầm dây leo mà leo lên trên, còn giơ tay vẫy vẫy.

Tôn Ngộ Không dẫn Đường Tăng bay qua núi cao sông lớn trong Hoa Quả Sơn. Thập vạn đại sơn mau chóng bị ném sau lưng, biển rộng mênh mông vô bờ tức thì xuất hiện trong tầm mắt.

- Nơi đó là Đông Hải. Nói ra thì Đông Hải Long Vương chính là hàng xóm của Lão Tôn. Con mượn Kim Cô Bổng từ nơi đó đó.

Tôn Ngộ Không nói.

- Mượn? Ngươi định bao giờ trả?

Tiểu bạch long đột nhiên hỏi.

Tôn Ngộ Không ngẩn ra, rồi trừng tiểu bạch long một cái:

- Đi đi, Đông Hải Long Vương kia kẹt sỉ lắm. Ban đầu Lão Tôn nói là mượn, mà hắn bảo là chỉ cần Lão Tôn làm Kim Cô Bổng động thì sẽ cho ta. Kết quả ta cầm đi rồi, hắn lại chạy lên Thiên Đình kiện cáo.

Tôn Ngộ Không hãy còn nhớ cảnh tượng khi đó. Ban đầu tên của Kim Cô Bổng là Định Hải Thần Châm, là một chiếc gậy với đường kính cả vạn mét, chọc sâu vào đáy biển. Lúc ấy, chẳng biết vì sao mà hắn cảm thấy rất thân thiết với Định Hải Thần Châm này, vì vậy mới bước tới. Kết quả là không chỉ lấy được Định Hải Thần Châm, mà còn khiến nó nghe lời.

- Nói tới cũng kỳ quái, Kim Cô Bổng này chẳng nghe ai, chỉ nghe mỗi Lão Tôn.

Tôn Ngộ Không cũng không rõ vì sao.

Đường Tăng nghe vậy, trong đầu lập tức nảy lên một suy nghĩ:

- Ngộ Không, Kim Cô Bổng này của con, chắc là Định Hải Thần Châm của Đại Vũ trị thuỷ đúng không?

- Đúng vậy, lão Long Vương kia nói thế.

Tôn Ngộ Không gật đầu.

Đường Tăng tiếp tục nói:

- Ngộ Không, con có biết Đại Vũ là ai không? Có biết gì về cuộc đời hắn không?

- Không biết, mà sao Lão Tôn phải biết về cuộc đời của hắn chứ?

Tôn Ngộ Không cảm thấy kỳ quái.

- Truyền thuyết kể rằng, vì chống lũ lụt mà Đại Vũ đi ngang qua nhà mình ba lần nhưng đều không bước vào. Vợ quá nhớ nhung nên ngày nào cũng đứng ở cửa nhà ngóng ra phía Đông Hải. Ngày qua ngày, cuối cùng vợ của Đại Vũ biến thành một tảng đá vọng phu.

Nói tới đây, Đường Tăng ngừng lại, sau đó ngạc nhiên hỏi:

- Ngộ Không, hình như con nhảy ra từ trong một tảng đá nhỉ?

- Đúng vậy, sao ạ?

Tôn Ngộ Không chẳng hiểu gì, không biết vì sao Đường Tăng lại hỏi điều này.

- Oa... ha ha ha...

Trư Bát Giới đột nhiên cười to.

- Đầu heo, ngươi cười cái gì?

Tôn Ngộ Không trừng mắt.

- Đại sư huynh, ý của sư phụ là tảng đá đó có thể là vợ của Đại Vũ đó.

Sa Tăng nhắc nhở.

- Vợ của Đại Vũ?

Tôn Ngộ Không sửng sốt:

- Tảng đá dựng dục Lão Tôn là vợ của Đại Vũ? Không đúng, chẳng phải Quan Âm Bồ Tát đã nói rằng đó là Thất Thải Thạch mà Nữ Oa đại thần đã để lại khi vá trời sao?

Đám người Trư Bát Giới và Sa Tăng đều gật đầu. Rất nhiều thần tiên đều biết tới câu chuyện này.

- Như vậy có chứng cớ gì không?

Đường Tăng lại lắc đầu, nghiêm trang nói:

- Ngộ Không, con nghĩ thử xem. Đại Vũ trị thuỷ nên dùng Định Hải Thần Châm, mà vì sao Định Hải Thần Châm không nghe ai, chỉ nghe lời của con?

- Mà vợ của Đại Vũ lại biến thành đá vọng phu, nghe nói cũng ở bên cạnh Đông Hải.

- Sư phụ có một giả thuyết như này. Đại Vũ luyện chế Định Hải Thần Châm, nếu ai thật sự sử dụng được nó, ngoài hắn ra, thì cũng chỉ có kẻ có liên hệ máu mủ ruột già với hắn.

Đường Tăng nói:

- Định Hải Thần Châm mà Đại Vũ rèn ra chỉ nghe lời của một mình con, mà vợ của Đại Vũ lại biến thành đá vọng phu, mà con lại được sinh ra từ trong một tảng đá. Trùng hợp là con có thể dễ dàng khiến Định Hải Thần Châm mà Đại Vũ rèn ra nghe lời.

Đường Tăng nói hơi vòng vo, nhưng lần này Tôn Ngộ Không đã hiểu.

- Đại Vũ...

Tôn Ngộ Không như bị sét đánh:

- Không thể nào! Lão Tôn là do trời đất nuôi dưỡng, không có cha mẹ.

Tôn Ngộ Không luôn cảm thấy mình do trời đất sinh ra và nuôi lớn, không có cha mẹ, không có người thân, nên hắn mới kiêu ngạo không thuần phục như vậy. Nay đột nhiên nghe nói rằng rất có thể mình có cha mẹ, khiến hắn khó mà chấp nhận được.

- Nghe sư phụ nói, cảm giác có vẻ đúng.

Trư Bát Giới giật mình, nói:

- Lão Trư có biết sơ qua về Thần nhân Đại Vũ. Đại Tuy tuy thuộc Nhân tộc, nhưng có huyết mạch của Hồng Hoang Thần Viên.

Đường Tăng nghe vậy, sắc mặt cổ quái:

- Như vậy thì rõ rồi. Ngộ Không, hình dáng này của con hẳn là chưa tiến hoá hết.

- Chưa tiến hoá hết?

Tôn Ngộ Không ngẩn ngơ.

- Có một truyền thuyết thế này: Con người là do khỉ tiến hoá thành. Nếu sư phụ đoán không sai, trong quá trình dựng dục, con đã gặp phải biến cố nào đó, khiến việc tiến hoá thất bại.

Đường Tăng nói:

- Mặt khác, Quan Âm Bồ Tát nói rằng con được dựng dục trong Ngũ Thải Thạch. Mà theo sư phụ biết, sinh linh do trời sinh đất nuôi thật sự ấy đều có một đặc tính, đó là có được một loại thần thông chí cao chí cường.

- Ngộ Không, thần thông của con đâu?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện