Chương 117: Đường Tăng Ngâm Thơ Trong Miếu Tam Thánh Mẫu
Chương 117: Đường Tăng Ngâm Thơ Trong Miếu Tam Thánh Mẫu
Trong bức tượng ấy có một không gian rất lớn, dài và rộng phải chừng tới trăm mét. Nơi này giống như một toà điện cực lớn, đầy đủ mọi tiện nghi. Tiên quang rực rỡ khắp nơi. Khó mà tin được nó lại ở trong một bức tượng thô ráp như vậy.
Nơi này chính là Thánh Mẫu Điện, nơi ở của Tam Thánh Mẫu Dương Thiền.
Lúc này Tam Thánh Mẫu Dương Thiền đang ôm một chiếc bảo kính mà ngẩn người. Khi Đường Tăng bước vào miếu thánh mẫu, nàng liền biết. Là chủ nhân của toà miếu này, nàng có thể biết tất cả mọi thứ bên ngoài.
Nhưng lúc trước có rất nhiều người đi ngang qua nơi này, qua đêm ở đây, nên Dương Thiền không quan tâm lắm bởi nàng đã quen rồi.
- Ôi, ngày này cũng thật đơn điệu quá.
Dương Thiền thở dài, bỗng nhớ tới Chức Nữ.
- Chức Nữ thật can đảm, dám một mình hạ phàm để thành đôi với phàm nhân, cho dù bị trừng phạt cũng không oán không hối hận.
Dương Thiền ở đây một mình quá lâu, dần không chịu được nỗi cô đơn. Nàng nghĩ rằng một ngày nào đó liệu mình có gặp được người mà mình thích không?
Người đó liệu có phải là phàm nhân không?
Đến lúc đó liệu mình có vì tình yêu mà vi phạm luật trời không?
Bởi vì mẫu thân của nàng vì yêu phàm nhân, vi phạm luật trời nên bị Ngọc Đế, cậu của nàng, trấn áp một cách tàn nhẫn, cho nên nàng khá kháng cự với chuyện như vậy.
Chẳng qua nghìn năm cô đơn khiến nàng có phần khó chịu.
- Tượng của ai vậy? Thật là đẹp quá. Phải chăng thế gian thực sự có người con gái nào đẹp đến vậy ư?
Bỗng một tiếng kêu đầy ngạc nhiên truyền tới từ bên ngoài, thu hút sự chú ý của Dương Thiền.
Dương Thiền ngẩng đầu nhìn, ánh mắt nàng xuyên qua Thánh Mẫu Điện, nhìn thư sinh nghèo bên ngoài bức tượng.
Chỉ thấy thư sinh ấy đang say mê nhìn bức tượng của nàng, miệng thủ thỉ:
- Thật là một người con gái thật đẹp! Nếu kiếp này ta lấy được người đẹp như vậy, có chết cũng không hối tiếc!
Nghe vậy, mặt Dương Thiền đỏ bừng. Nàng tức giận vì hành vi ngôn ngữ của thư sinh kia không khác gì đang khinh nhờn nàng:
- Tên thư sinh nghèo kiết xác này, chỉ được cái ăn nói quàng xiên!
Nhưng chẳng biết sao nàng lại mừng thầm, lòng còn tự hỏi: Ta thực sự đẹp như vậy sao?
Lúc này bên ngoài, Đường Tăng bỗng nói:
- Ta nghèo khó cả đời, nhưng chí ta thì không nghèo. Nếu ta có được một người vợ xinh đẹp như nàng, ta quyết chí tự cường để cho nàng cuộc sống hạnh phúc nhất thế gian. Ta sẽ khiến nàng trở thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian này.
...
- Ôi chao, cái tên thư sinh nghèo này ăn nói lung tung gì vậy?
Trong tượng, Dương Thiền mặt đỏ bừng lên:
- Chỉ giỏi nói linh tinh. Bản Thánh Mẫu là thần tiên, một tên thư sinh nghèo như ngươi há xứng được với ta?
...
- Nếu nàng không thích cuộc sống như vậy, thì chúng ta sẽ sống cuộc đời nam cày nữ dệt. Tựa như Ngưu Lang và Chức Nữ, nàng dệt ta cày, dậy sớm về muộn, ắt sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
...
- Sao hắn biết chuyện của Chức Nữ nhỉ? Đúng rồi, chuyện về Ngưu Lang và Chức Nữ đã truyền tới thế gian rồi.
Nam cày nữ dệt, nàng dệt ta cày...
Mặc dù mình không biết canh cửi, nhưng là thần tiên, có thể thỉnh giáo Chức Nữ.
- Ấy, ta đang nghĩ linh tinh gì thế?
Dương Thiền bừng tỉnh, xấu hổ vì cái suy nghĩ đó không thôi. Nàng đặt Huyền Quang Bảo Kính xuống, tay ôm má, khẽ cười.
...
- Bình Hồ sương trắng mênh mang, sầu giăng lất phất ngỡ ngàng hoa niên. Cùng trăng đối bóng triền miên, uyên ương đẹp mộng thần tiên chẳng màng.
Đường Tăng đã bắt đầu ngâm thơ, đồng thời nghĩ rằng sao Tam Thánh Mẫu còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ thư sinh chưa đủ sức hấp dẫn Tam Thánh Mẫu?
Không có lý, tại sao Lưu Ngạn Xương được mà mình lại không?
Chẳng lẽ Tam Thánh Mẫu Dương Thiền không ở đây?
"Thử lại lần nữa xem nào!" Đường Tăng thầm bơm hơi cho bản thân. Hắn không tin chuyện đại náo Lăng Tiên Bảo Điện hắn còn làm được, huống chi là không lừa được một Dương Thiền đã cô đơn cả nghìn năm?
...
- Bình Hồ sương trắng mênh mang, sầu giăng lất phất ngỡ ngàng hoa niên. Cùng trăng đối bóng triền miên, uyên ương đẹp mộng thần tiên chẳng màng.
Dương Thiền nghe Đường Tăng đọc mấy câu thơ này bên ngoài, cơ thể khẽ run, sự cô độc sâu trong lòng bị gợi lên, càng lúc càng không thể cứu vãn được.
- Uyên ương đẹp mộng thần tiên chẳng màng...
Dương Thiền cảm thấy lòng mình nóng lên.
Đúng vậy, uyên ương đẹp mộng thần tiên chẳng màng. Chim uyên ương còn có đôi có lứa, tại sao thần tiên lại phải chấp nhận sự cô đơn vĩnh hằng.
Nếu có thể cho nàng một tình yêu ngọt ngào và chân thành, nàng cho rằng có làm thần tiên hay không cũng chẳng sao.
Nàng từng hỏi Chức Nữ. Chức Nữ thường nói rằng tình yêu là thần thánh. Vì tình yêu, thân phận và năng lực thần tiên có gì là, cho dù mất đi cả vạn năm sống nàng ấy đều nguyện ý.
- Tình yêu, thật sự đẹp như vậy ư?
Theo bản năng, Dương Thiền vuốt ve khuôn mặt mình.
...
- Tam Thánh Mẫu, tiểu sinh biết nàng là thần tiên, nhưng sau khi gặp được bức tượng của nàng, tiểu sinh đã yêu nàng sâu đậm, không thể kìm nén được.
Đường Tăng lại bắt đầu nói:
- Tiểu sinh chưa từng làm thàn tiên, nhưng biết rằng thần tiên ở rất cao, nên hẳn là Tam Thánh Mẫu chướng mắt tiểu sinh.
...
- Thì ra tên thư sinh thối này cũng biết ta là Tam Thánh Mẫu.
Dương Thiền bĩu môi, biết thần tiên cao như vậy, ngươi còn dám nói linh tinh?
...
- Nếu ta là thần tiên thì tốt rồi. Nếu thân phận chúng ta ngang bằng nhau thì tốt rồi. Như vậy, ta chắc chắn sẽ từ bỏ địa vị thần tiên mà cùng nàng, cho dù có tan xương nát thịt cũng không hối tiếc!
Nói xong, vẻ mặt Đường Tăng trở nên buồn bã, còn mang theo khát vọng da diết.
...
Dương Thiền lập tức kinh hãi, trái tim như dao động.
- Cho dù có tan xương nát thịt cũng không hối tiếc!
Dương Thiền cảm thấy linh hồn mình cũng đang run rẩy.
...
"Còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ Tam Thánh Mẫu Dương Thiền quả thực không ở nhà?" Đường Tăng thầm nghĩ, cảm thấy lần này công cốc rồi.
Đúng lúc này, tiên quang bỗng loé lên trên bức tượng. Một bóng người đi ra.
Đây là một thiếu nữ trông có vẻ mới mười bảy, mười tám tuổi. Nàng mặc một váy thần tiên màu xanh nhạt. Dung mạo nàng vô cùng thanh thuần. Thắt đáy lưng ong. Da của nàng rất mềm mại.
Đường Tăng lập tức ngẩn ra, vị thiếu nữ như mới trưởng thành này chính là Tam Thánh Mẫu? Chẳng phải Tam Thánh Mẫu nên lớn tuổi hơn một chút sao? Chí ít cũng phải hai mươi rồi chứ?
Chẳng lẽ, chỉ cần là giống cái là có thể thành Thánh Mẫu?
Trong lúc Đường Tăng quan sát Dương Thiền, Dương Thiền cũng đang quan sát hắn.
Lúc này Dương Thiền vừa xấu hổ, lại vừa tức giận. Mà xấu hổ kết hợp với tức giận thì biến thành nổi giận. Nàng đang định doạ cái tên thư sinh ăn nói lung tung này, dám chạy tới miếu Thánh Mẫu mà quấy rồi nàng.
Dương Thiền cảm thấy sau khi mình hiển linh, tên thư sinh nghèo này thấy khuôn mặt cao quý và thánh khiết này thì sẽ sợ hãi, rồi quỳ lạy, còn cầu xin tha thứ và hứa không dám ăn nói lung tung nữa. Bởi vì những phàm nhân mà nàng gặp lúc trước đều như vậy.
Dương Thiền mặc dù có đôi phần cảm động, nhưng nghĩ tới luật trời lạnh lẽo kia, nàng liền đánh bài lùi, tốt nhất là doạ cho tên thư sinh nghèo này phải bỏ chạy.
Nhưng chuyện lại ngoài suy đoán của Dương Thiền.
Thư sinh nghèo này thấy nàng xuất hiện, chẳng những không sợ, mà chỉ ngơ ngẩn chốc lát rồi mừng rỡ như điên, nhào tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kích động mà nói:
- Tam Thánh Mẫu, rốt cuộc nàng đã bằng lòng gặp ta! Ta biết là nàng sẽ hiện thân gặp ta mà. Tốt quá, thì ra nàng cũng để ý tới ta!