Chương 312: Kinh thư dị biến
Chương 312: Kinh thư dị biến
- A, cây thần thiết kia sao?
Lục Nhĩ Mi Hầu rất ngạc nhiên, cũng không nghĩ nhiều, từ trong lỗ tai lấy ra Kim Cô Bổng, lúc đầu chỉ như hạt vừng, hắn nhẹ nhàng thổi, thần thiết này lập tức dài ra, dài hai mét, lớn như cánh tay trẻ con.
Chỉ là từ bên ngoài nhìn vào, thần thiết này giống Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không như đúc, màu sắc cùng đường vân cũng giống nhau.
Tôn Ngộ Không cũng tò mò nhìn qua, nháy mắt mấy cái, trong mắt có hỏa diễm kim sắc lấp lóe.
- Ai u, còn rất nặng a.
Trư Bát Giới cầm thần thiết, kinh ngạc nói, thần thiết này hoàn toàn chính xác nặng hơn Cửu Xỉ Đinh Ba của hắn không ít.
- Lão Tôn nhìn xem.
Tôn Ngộ Không lóe lên đi vào bên người Trư Bát Giới, trực tiếp từ trong tay Trư Bát Giới đoạt đi thần thiết của Lục Nhĩ Mi Hầu.
Thái độ của Lục Nhĩ Mi Hầu thả rất thấp, không có ngăn cản.
- Ngô?
Tôn Ngộ Không mắt hiện kim quang, cẩn thận nhìn chằm chằm thần thiết, bất quá rất nhanh, hắn liền ghét bỏ ném cho Trư Bát Giới.
- Giả giả, hắc hắc hắc hắc, đây chỉ là Thiên Ngoại Thần Thiết luyện chế thành, công năng không khác Kim Cô Bổng nhiều lắm, nhưng so với Kim Cô Bổng của lão Tôn vẫn có khoảng cách.
Tôn Ngộ Không rất đắc ý, đồng thời cũng thở dài một hơi.
Mặc dù Lục Nhĩ Mi Hầu vì ngụy trang thành Tôn Ngộ Không, hạ công phu rất lớn, nhưng cũng không có khả năng giả bộ như đúc.
Bị Tôn Ngộ Không nói như vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu rất khó chịu:
- Không phải ngươi vượt lên trước một bước, cướp đi Định Hải Thần Châm từ trong tay Đông Hải Long cung sao, có cái gì đáng giá kiêu ngạo.
- Hắc hắc, đó cũng là lão Tôn có bản lĩnh, Định Hải Thần Châm kia đặt ở Đông Hải lâu như vậy, lão Tôn đi tới mới xuất thế, nói rõ lão Tôn và nó hữu duyên...
Tôn Ngộ Không nói đến nơi này, bỗng nhiên dừng lại, trong mắt có vẻ phức tạp lóe lên liền qua.
Bây giờ hắn đã biết, mặc dù mình từ trong viên đá sinh ra, nhưng cũng không phải thật không cha không mẹ, chỉ là bị người động tay động chân mà thôi.
Mà Kim Cô Bổng kia, cũng không phải thật hữu duyên với hắn, hắn hoài nghi, Kim Cô Bổng vốn thuộc về hắn, hoặc là nói, đang chờ đợi hắn tới lấy đi.
- Lục Nhĩ, thần thiết của con lấy được từ đâu?
Đường Tăng nhìn ra cảm xúc của Tôn Ngộ Không không cao, vội vàng đổi chủ đề.
Đám người Tôn Ngộ Không quả nhiên bị hấp dẫn, bởi vì chuyện này quá kỳ quái.
Lục Nhĩ Mi Hầu lớn lên giống Tôn Ngộ Không thì thôi, nhưng rất trùng hợp là, Lục Nhĩ Mi Hầu cũng có một cây thần thiết giống như Kim Cô Bổng, đây quả thực không bình thường.
- Cái này...
Lục Nhĩ Mi Hầu có chút do dự, bất quá nghĩ đến trước đó Đường Tăng nói, nghĩ đến mình đã chân chính bái sư, thái độ liền kiên định:
- Trước đó đồ nhi gặp được một lão giả, hắn đưa cho đồ nhi.
- Đưa cho con? Là ai?
Đường Tăng hỏi.
Thần thiết như vậy, tuyệt đối là Chí Bảo, có thể tiện tay tặng người loại Chí Bảo này, tồn tại kia tuyệt đối không đơn giản.
Đám người Tôn Ngộ Không cũng vểnh tai.
Đặc biệt là Tôn Ngộ Không, hắn rất muốn biết, đến cùng là ai luyện chế cây thần thiết kia.
Có thể luyện chế ra bảo vật công năng giống Kim Cô Bổng như đúc, tồn tại kia tuyệt đối rất hiểu rõ Kim Cô Bổng, nếu không không thể nào làm được.
Hắn muốn biết là, tồn tại kia cùng Kim Cô Bổng có quan hệ gì, hoặc là nói, cùng vị phụ thân kia, phải chăng có quan hệ?
- Đồ nhi cũng không biết hắn là ai.
Lục Nhĩ Mi Hầu vò đầu, trên thực tế hắn cũng nghi hoặc, bỗng nhiên ánh mắt hắn sáng lên:
- Đúng rồi, lúc ấy hắn nói một câu.
- Câu gì?
Đường Tăng truy vấn.
- Hắn nói có cây thần thiết này, ngươi cũng coi như hợp cách, lúc ấy đồ nhi rất kỳ quái, hỏi hắn là có ý gì, nhưng hắn không nói, trực tiếp rời đi.
Lục Nhĩ Mi Hầu nói:
- Hắn rất mạnh, cực kỳ mạnh, chí ít đồ nhi tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
- Mạnh bao nhiêu? Có thể đánh thắng lão Tôn không?
Tôn Ngộ Không hỏi.
- Ngươi?
Lục Nhĩ Mi Hầu khinh thường liếc xéo Tôn Ngộ Không:
- Ta không biết hắn mạnh bao nhiêu, nhưng ta cho rằng, một đầu ngón tay của hắn liền có thể đâm chết ngươi.
- Cái gì?
Tôn Ngộ Không trực tiếp nhảy dựng lên, muốn đơn đấu với Lục Nhĩ Mi Hầu.
Đường Tăng vội vàng kéo Tôn Ngộ Không lại, thầm nói:
- Có cây thần thiết này, ngươi cũng coi như hợp cách?
- Đúng, hắn là nói như vậy.
Lục Nhĩ Mi Hầu trả lời.
Tư duy của Đường Tăng cực tốc vận chuyển, nhìn chằm chằm Lục Nhĩ Mi Hầu, để Lục Nhĩ Mi Hầu run rẩy.
- Lục Nhĩ, Thất Thập Nhị Biến của con học được từ chỗ nào?
Hắn hỏi.
- Đúng đúng đúng, Lục sư đệ, sao ngươi cũng biết Thất Thập Nhị Biến?
Đám người Trư Bát Giới cũng truy vấn.
Lần này Lục Nhĩ Mi Hầu không do dự:
- Lúc trước đồ nhi du lãm tứ phương, tìm kiếm danh sư, trong lúc vô tình tiến vào một sơn động, đạt được ở trong sơn động.
- Đạt được ở trong sơn động?
Đám người Đường Tăng ngạc nhiên, đồ vật trân quý như vậy, lại đạt được ở trong sơn động?
- Đúng vậy, cái sơn động kia hẳn là đã từng có người ở, bất quá bị vứt bỏ rất nhiều năm, đồ nhi trong lúc vô tình rơi vào, học được Thất Thập Nhị Biến, mới thoát ra được.
Lục Nhĩ Mi Hầu gật đầu.
- Có gì đó quái lạ.
Đường Tăng hoài nghi:
- Đưa thần thiết cho vi sư nhìn xem.
- Vâng.
Lục Nhĩ Mi Hầu đưa thần thiết qua.
Thần thiết tới tay, cực kỳ nặng nề, chẳng qua hiện nay Đường Tăng vẫn cầm được, hắn đã bắt đầu tu luyện Bất Diệt Chân Thân Quyết cùng Bất Tử Trường Sinh Kinh, phòng ngự cùng lực lượng nhục thân đều đã cực kỳ cường đại.
Hắn dùng ý chí cảm ứng thần thiết trong tay, rất nhanh liền phát hiện manh mối.
Trong thần thiết này, ẩn chứa một tia khí tức Tam Muội Chân Hỏa.
- Tam Muội Chân Hỏa?
Đường Tăng nỉ non.
- Tam Muội Chân Hỏa?
- Tam Muội Chân Hỏa? Chẳng lẽ lại có quan hệ tới Thái Thượng Lão Quân?
Ánh mắt đám người Ngưu Ma Vương cổ quái, sau đó quỷ dị nhìn chằm chằm Lục Nhĩ Mi Hầu, đừng nói con khỉ này cũng là nhi tử của Thái Thượng Lão Quân nha?
- Không, không quan hệ tới Thái Thượng Lão Quân.
Đường Tăng lại nói:
- Có lẽ vi sư đã đoán được là ai.
- Sư phụ, là ai?
Tôn Ngộ Không vội vàng hỏi.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng tò mò.
- Tồn tại phía sau Thái Thượng Lão Quân.
Đường Tăng nói.
- Ồ?
- Phía sau Thái Thượng Lão Quân? Sư phụ, phía sau Thái Thượng Lão Quân là ai?
- Ta biết, là Thánh Nhân kia?
Ngưu Ma Vương nghĩ tới, hắn là một trong những người biết chuyện, biết phía sau Thái Thượng Lão Quân có một Thánh Nhân, trước đó ở Kim Đâu sơn, Thánh Nhân kia còn hình chiếu xuống.
Đám người Tôn Ngộ Không bừng tỉnh đại ngộ, nếu như là vị kia, vậy không quá kì quái.
Chỉ là mấy người vẫn không hiểu, vị Thánh Nhân kia, làm sao lại vô duyên vô cớ đưa thần thiết cho Lục Nhĩ Mi Hầu?
- Được rồi, tiếp tục lên đường đi.
Đường Tăng không có nhiều lời, hắn đại khái đoán được một chút, hắn hoài nghi Lục Nhĩ Mi Hầu đạt được Thất Thập Nhị Biến, cũng là Thánh Nhân lưu lại, thậm chí có thể là cố ý lưu cho Lục Nhĩ Mi Hầu.
Mục đích của Thánh Nhân kia làm như vậy đến cùng là gì?
- Hẳn là hắn muốn can thiệp con đường thỉnh kinh?
Đường Tăng không khỏi nghĩ.
Thánh Nhân kia đã bồi dưỡng Lục Nhĩ Mi Hầu giống Tôn Ngộ Không như đúc, hơn phân nửa là muốn can thiệp hành trình thỉnh kinh.
Nếu thật như vậy, bí ẩn lại càng nhiều, tồn tại kia tất nhiên đã sớm biết hành trình thỉnh kinh sẽ xuất hiện kiếp nạn này, sớm an bài nhiều chuyện như vậy.
Nhưng hắn không kiêng nể gì cả, vì sao đám người Như Lai Phật Tổ không ngăn cản? Coi như không ngăn cản được Thánh Nhân kia, cũng có thể ngăn cản Lục Nhĩ Mi Hầu a.
Hoặc là nói, Như Lai Phật Tổ quá tự tin với Tôn Ngộ Không?
Hoặc là nói, là những tồn tại siêu cấp kia ngầm đồng ý?
Nếu Lục Nhĩ Mi Hầu thật thay thế Tôn Ngộ Không, thành công đi theo Đường Tăng lấy kinh, sẽ như thế nào? Như Lai Phật Tổ không có khả năng không biết, nhưng Như Lai Phật Tổ sẽ ngăn cản sao?
Đây hết thảy đều là bí ẩn.
Thời điểm sư đồ Đường Tăng vượt qua thảo nguyên, ngoài Tam giới, trong hỗn độn, Nữ Oa Nương Nương nhíu mày.
- Đường Tam Tạng này, thật sự là làm loạn.
Đường Tăng thu Lục Nhĩ Mi Hầu làm đệ tử, mang theo Lục Nhĩ Mi Hầu chung một chỗ thỉnh kinh, cái này làm rối loạn hành trình thỉnh kinh.
- Quái sự, vậy mà kinh thư vẫn được tạo ra.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Nữ Oa Nương Nương hiện lên vẻ không hiểu, cái này nói rõ hành trình thỉnh kinh không có thất bại.
Trước đó nàng vốn định ngăn cản Đường Tăng mang Lục Nhĩ Mi Hầu đi thỉnh kinh, nhưng thời khắc cuối cùng lại kinh ngạc phát hiện, phần kinh thư kia vẫn đang được hình thành, hơn nữa tựa hồ phát sinh một loại biến hóa nào đó.