Chương 327: Yêu quái bị Đường Tăng hù chạy
Chương 327: Yêu quái bị Đường Tăng hù chạy
Dựa theo ý tứ của Đường Tăng, là ngày đi đêm cũng đi, bởi vì Đường Tăng muốn sớm ngày lấy được chân kinh, sau đó về Nữ Nhi quốc tìm Nữ Vương tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Từ khi rời Nữ Nhi quốc, bọn hắn cơ hồ không có ngừng qua, đều đi cả ngày lẫn đêm, ngựa không dừng vó.
Mặc dù bọn hắn đều là Thần Tiên, cơ hồ sẽ không mệt mỏi, nhưng cũng sẽ cảm giác tâm thần mỏi mệt, cho nên Đường Tăng nghe Trư Bát Giới hỏi, liền đáp ứng:
- Vậy tối nay ở nơi này nghỉ ngơi một đêm đi.
- A!
Trư Bát Giới lập tức reo hò.
Mấy đồ đệ còn lại cũng cao hứng.
Nếu để cho bọn hắn đi chiến đấu, dù chiến đấu mấy ngày mấy đêm cũng không có vấn đề gì.
Nhưng đi đường đơn điệu như vậy, thật sự là tâm mệt mỏi.
Bảy sư đồ mới vừa quét dọn ở trong miếu đổ nát, bỗng nhiên một trận âm phong xuất hiện.
- Cái đồ vật gì đó?
- Chẳng lẽ có yêu quái?
Mấy đồ đệ giật mình, bởi vì bọn hắn không có cảm ứng được yêu khí, cái này không hợp lý, vừa rồi âm phong kia rõ ràng biểu thị có đồ vật tới gần.
Cùng lúc đó, bên ngoài miếu hoang, một lão giả kinh hoảng nhanh chóng bỏ chạy:
- Lại là Đường Tam Tạng tới, may mắn lão già ta chạy nhanh, nếu bị phát hiện liền không xong.
- Bành!
Lão giả này chạy ra mấy bước đột nhiên hóa thành một đoàn sương mù hư không tiêu thất.
Sau khi lão giả bỏ chạy, Đường Tăng thuấn di xuất hiện ở địa phương trước đó lão giả đi ngang qua, hơi nghi hoặc:
- Ta rõ ràng phát hiện nơi này có đồ vật, làm sao không còn nhỉ?
Bỗng nhiên trong lòng hắn hơi động:
- Dựa theo kịch bản của Tây Du, nơi này hẳn là có một đám Thụ Yêu bắt Đường Tăng tới để hắn giảng kinh, sau đó còn bức bách Đường Tăng cùng một nữ Thụ Yêu thành thân.
- Không biết nữ Thụ Yêu kia có xinh đẹp hay không?
Đường Tăng có chút ý động, lúc này kêu lên:
- Ngộ Không, các con ở nơi này, không được đi loạn.
Nói xong, Đường Tăng thuấn di biến mất khỏi tại chỗ.
- Sư phụ...
- Sư phụ đi đâu vậy?
Đám người Trư Bát Giới vội vàng đuổi theo.
- Đại sư huynh, sư phụ đi đâu vậy?
Sa Tăng hỏi.
- Đừng lo lắng, sư phụ hẳn là đuổi theo yêu quái.
Tôn Ngộ Không không thèm để ý nói.
- Đúng, chúng ta ở nơi này chờ sư phụ đi, sư phụ bắt được yêu quái sẽ trở lại.
Tiểu Bạch Long cũng trả lời.
...
Khoảng cách miếu hoang mấy trăm dặm, trong một rừng rậm, nơi này mọc rất nhiều cột đá, sương mù dày đặc.
Lúc này đang có bốn năm lão giả tóc trắng đang đánh cờ luận đạo.
- Không tốt rồi, Đường Tam Tạng tới, nhanh trốn đi...
Bỗng nhiên một tiếng hét lớn kinh hoảng vang lên, lão giả trước đó từ trong miếu hoang chạy trốn hiện ra thân thể.
- Tùng lão, ngươi nói cái gì?
Một lão giả kinh ngạc nói.
- Đường Tam Tạng tới, chạy mau.
- Đường Tam Tạng? Là Đường Tăng kia?
- Vậy chạy mau đi, tuyệt đối đừng để hắn bắt lấy!
Các lão giả vội vàng chạy trốn, quang mang lấp lóe, nháy mắt liền chạy đến không còn hình bóng.
- Hở? Vừa rồi nơi này còn giống như có âm thanh, sao lập tức liền không có rồi?
Các lão giả vừa rời đi, Đường Tăng xuất hiện, nghi hoặc nhìn chung quanh.
- Yêu quái, các ngươi ở đâu?
Đường Tăng hô to:
- Các ngươi hẳn là Thụ Tinh của Kim Tầm lĩnh a, đừng sợ, bần tăng sẽ không tổn thương các ngươi, ra đi.
Nhưng không có bất kỳ thanh âm đáp lại nào, giống như căn bản không có người ở nơi này.
- Không có đạo lý a.
Tiên thức của Đường Tăng càn quét bát phương, tìm kiếm khí tức của những yêu quái kia.
Rốt cục, hắn phát hiện ngoài mấy chục dặm có vài cổ thụ, khí tức có chút kỳ quái, mặc dù ẩn tàng rất khá, nhưng bị hắn phát hiện như cũ.
Hắn thuấn di một cái, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh các cổ thụ, mấy cổ thụ kia hơi run một chút.
- Ha ha, quả nhiên là các ngươi, bần tăng cuối cùng tìm được các ngươi, nhanh hiện thân đi.
Đường Tăng thật cao hứng.
Nhưng mấy cổ thụ kia không phản ứng chút nào, cành lá theo gió chập chờn, giống như cổ thụ phổ thông.
Mấy cổ thụ kia theo thứ tự là cây hạnh, cây tùng, cây bách, cây hòe, cây phong, còn có một cây trúc già.
Ngoài ra bên cạnh còn có vài cây đan quế cùng mai vàng hơi nhỏ.
- Đừng lo lắng, quý khách tới nhà, chẳng lẽ các ngươi không hiện thân hoan nghênh sao?
Đường Tăng nghi ngờ nói.
Những cây kia vẫn không phản ứng chút nào, tựa hồ thật chỉ là thực vật phổ thông.
- Kỳ quái.
Đường Tăng nghi hoặc không thôi, bỗng nhiên hắn bừng tỉnh đại ngộ:
- Ha ha, bần tăng biết, các ngươi là muốn bần tăng giảng kinh cho các ngươi sao? Không có vấn đề, nhanh hiện thân đi.
Nhưng vẫn vô dụng, những cây kia theo gió chập chờn, nhảy múa trong gió, lúc này đã là đêm khuya, gió nhẹ quét qua, nhánh cây phiêu diêu.
- Còn không hiện thân? A, ta biết, các ngươi là muốn gả nữ nhi của các ngươi cho bần tăng? Không có vấn đề, nhanh hiện thân đi, bần tăng đáp ứng các ngươi là được.
Đường Tăng nói.
Bỗng nhiên những cổ thụ kia rung mạnh, sau đó rễ cây đột ngột từ mặt đất nhô lên, vắt chân lên cổ mà chạy.
- Chạy mau, hòa thượng này lại muốn đoạt nữ nhân...
- Chạy mau, đừng để hòa thượng này đạt được.
- Số của chúng ta làm sao khổ như vậy chứ...
Một đám cổ thụ cực kỳ kinh hoảng.
Ngay cả cây trúc kia đều đang phi nước đại, cây đan quế cùng mai vàng cũng thất kinh chạy theo.
Đường Tăng thấy mà đờ ra một lúc:
- Ai ai, các ngươi đi nơi nào? Chớ đi a.
Đường Tăng vội vàng đuổi theo:
- Các ngươi không phải muốn bần tăng giảng kinh cho các ngươi sao? Các ngươi không phải muốn gả nữ nhi cho bần tăng sao? Bần tăng đều đáp ứng các ngươi, đừng chạy a...
Đám cổ thụ kia chạy càng nhanh hơn.
- Chẳng lẽ các ngươi còn không hài lòng? A, ta biết, có phải các ngươi có rất nhiều nữ nhi hay không? Đừng lo lắng, bần tăng cưới hết là được?
Đường Tăng không cam lòng kêu lên.
Nhưng hắn nói chưa dứt lời, đám Thụ Tinh kia càng bị dọa sợ.
- Đường Tam Tạng này lại còn muốn đoạt tất cả nữ nhi của chúng ta...
- Nhanh chạy...
Một đám Thụ Tinh liều lĩnh thi triển bí thuật cấm kỵ, trực tiếp bỏ chạy.
Chỉ thấy quang mang lấp lóe, tất cả Thụ Tinh trốn vào dưới mặt đất, liền biến mất vô tung vô ảnh.
- Uy... sao lại chạy hết rồi?
Đường Tăng phiền muộn.
Bỗng nhiên cách đó không xa vang lên tiếng xột xoạt.
Lỗ tai của Đường Tăng khẽ động, vội vàng đuổi qua, chỉ thấy một gốc cây nhỏ đang chậm rãi di chuyển rễ cây, như người rón ra rón rén đi từng bước.
- Tiểu Thụ tinh, ngươi tốt.
Đường Tăng cười nói.
Thụ Tinh kia nhìn thấy Đường Tăng, lập tức giật nảy mình, bỗng nhiên gia tốc, xoát… chạy không còn hình bóng, trốn vào trong sương mù.
- Ai...
Đường Tăng im lặng, nghi hoặc không thôi, chẳng lẽ phương thức chào hỏi của mình không đúng?
Trong lòng phiền muộn, Đường Tăng mặt lạnh rời đi địa phương này, trở lại miếu hoang.
Lúc này đã khuya, bất quá đám người Trư Bát Giới ngủ không quen, nghe được thanh âm, vội vàng chạy ra đón.
- Sư phụ, bắt được yêu quái không?
Sa Tăng hỏi.
- Bắt bắt bắt, bắt cọng lông a, chỉ biết bắt, vi sư có xấu như vậy sao?
Đường Tăng trợn mắt nói.
- A? Vậy...
Sa Tăng vò đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
- Bắt yêu quái, cũng không tính là xấu a?
Trư Bát Giới vội vàng kéo Sa Tăng qua một bên, nhỏ giọng nói:
- Lão Sa, tâm tình của sư phụ không tốt, đừng nói nhiều.
- Đúng đúng, đừng nói nhiều, làm sư phụ bực bội, cẩn thận bị sư phụ đánh.
Tiểu Bạch Long cũng đồng ý.