Chương 337: Như Lai Phật Tổ đại náo Thiên cung
Chương 337: Như Lai Phật Tổ đại náo Thiên cung
Một đám Bồ Tát kinh ngạc, lúc này bọn hắn rốt cục biết Tiếp Dẫn chi môn kia xuất hiện như thế nào rồi.
Nhưng càng kinh ngạc hơn chính là Linh Cát Bồ Tát, bởi vì ngay cả hắn cũng không biết mũ của mình còn có công năng triệu hoán Tiếp Dẫn chi môn.
Cùng lúc đó, phía đông Thiên giới, trước Nam Thiên môn, một cánh cửa trống rỗng xuất hiện, Trư Cửu Muội từ bên trong rơi ra, ngã ở trên mặt đất.
- Ai u...
Tiểu gia hỏa bị ngã đau, nhíu mày xoa cái mông.
- Người đến là ai?
Một trong Tứ Đại Thiên Vương thủ vệ Nam Thiên môn là Ma Lễ Thanh quát.
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, tiểu gia hỏa vỗ qua một chưởng, lập tức...
- Bành...
- Ai u trứng của ta...
Ma Lễ Thanh kêu thảm ngã xuống, trứng nổ, máu tươi nhuộm đỏ quần.
Trư Cửu Muội có chút khẩn trương nhìn thoáng qua Ma Lễ Thanh ngã xuống, sau đó nhanh chóng chạy vào Nam Thiên môn.
- Ngăn nàng lại...
Ma Lễ Thanh hét lớn.
- Bá bá bá...
- Keng! ! !
Thiên binh thiên tướng thủ vệ Nam Thiên môn rút binh khí ra khỏi vỏ, sát khí bức người.
- A......
Tiểu gia hỏa giật nảy mình, xoay người chạy, lại đụng vào trụ chống trời Nam Thiên môn, đụng đến chóng mặt.
Mắt thấy một đám thiên binh thiên tướng vây quanh lên, tiểu gia hỏa vội vàng cắn hạt châu trong tay nuốt vào, rất nhanh lại triệu hồi ra một cái Tiếp Dẫn chi môn.
Quang mang lóe lên, tiểu gia hỏa liền hư không tiêu thất.
Sau một khắc, tiểu gia hỏa xuất hiện ở trong một hoa viên xa xỉ, nơi này các loại kỳ hoa tranh diễm, mùi thơm xông vào mũi.
Đặc biệt là một đóa hoa trong đó, rõ ràng cánh hoa màu hồng phấn, lại tản ra hào quang bảy màu.
- A..., thật xinh đẹp...
Tiểu gia hỏa mừng rỡ, nhào về phía đóa thất thải chi hoa kia, tay nhỏ bắt lấy đóa hoa kéo mạnh.
Nhưng đóa hoa kia rắn chắc vượt qua tưởng tượng, tiểu gia hỏa sử dụng tất cả vốn liếng cũng kéo không đứt.
- Soạt...
Một tiếng vang thật lớn, chậu hoa rớt xuống, đất tung tóe, đồng thời cả nhành hoa đều bị tiểu gia hỏa kéo ra, rễ cây từng cục, nhìn qua tựa hồ có tuổi tác không nhỏ.
Lúc này nơi xa đi tới một nữ tiên tuyệt mỹ, trong tay nàng cầm bình nước, đang đi về phía bên này.
Nữ tiên này chính là Hoa Cô, mảnh vườn hoa này là lãnh địa của nàng, bên trong trồng rất nhiều tiên hoa trân quý, mỗi một đóa hoa đều giá trị liên thành, ngay cả Thần Tiên cũng khát vọng, bởi vì những phấn hoa kia không chỉ có thể Luyện Dược, còn có thể dùng tăng cao tu vi.
Mà đóa hoa cũng có thể luyện chế thành bảo vật, cực kỳ trân quý.
Nhưng mới tiến vào vườn hoa, Hoa Cô đột nhiên dừng lại, trừng lớn đôi mắt đẹp, bình nước trong tay trực tiếp rớt xuống đất.
- Hoa của ta! ! !
Hoa Cô kêu thảm, thất thải chi hoa nàng trồng hơn ba trăm năm, không dễ dàng mới nở ra, bây giờ lại bị một tiểu gia hỏa nhổ cả gốc.
Tiểu gia hỏa phát hiện Hoa Cô, vội vàng nắm lấy Thất Thải hoa xoay người chạy.
- Yêu quái dừng lại... trả hoa cho ta...
Hoa Cô giận dữ, sát khí sôi trào, nhanh chóng phát ra một đạo pháp lực công kích qua.
- Oanh...
Địa phương trước đó tiểu gia hỏa dừng lại bị tạc ra một cái hố, nàng vội vàng trốn đến sau một bồn hoa khác, sau đó bỗng nhiên lăn khỏi chỗ.
- Oanh...
Kết quả bồn hoa kia nổ tung, cánh hoa phiêu linh.
- A, hoa của ta...
Hoa Cô kêu sợ hãi, phẫn nộ đuổi theo tiểu gia hỏa điên cuồng công kích, lần này nàng hấp thu giáo huấn, không có oanh tạc lung tung, mà lách qua những chậu hoa kia.
Tiểu gia hỏa liên tục né tránh, mặc dù tốc độ của nàng không nhanh, lại thường thường có thể mượn nhờ chậu hoa chung quanh tránh thoát Hoa Cô công kích.
Hơn nữa Hoa Cô sợ ném chuột vỡ bình, không dám phóng đại chiêu, khiến cho tiểu gia hỏa lần lượt hiểm lại càng hiểm tránh qua.
- Bá...
Bỗng nhiên Hoa Cô gia tốc, nhanh chóng lấp lóe, lóe lên liền xuất hiện ở đằng sau tiểu gia hỏa, bắt lấy rễ cây.
Tiểu gia hỏa đang chạy cảm giác trên tay truyền đến lực cản, nhìn lại, phát hiện Hoa Cô bắt lấy rễ cây vẻ mặt sát ý nhìn nàng.
- Tiểu yêu quái, dám đến trộm thất thải tiên hoa của ta, lần này ta nhìn ngươi chạy trốn chỗ nào?
Thanh âm của Hoa Cô rất lạnh, hận không thể giết trộm hoa tặc này.
Tiểu gia hỏa có chút khẩn trương, bỗng nhiên há mồm cắn mất ba cánh hoa, sau đó buông tay xoay người chạy.
Hoa Cô sững sờ tại nguyên chỗ, thẳng đến tiểu gia hỏa chạy không còn hình bóng mới phản ứng được, thân thể mềm mại run rẩy:
- Hoa của ta a a a! ! !
Trong hoa viên truyền đến tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, hấp dẫn rất nhiều nữ Tiên ở gần đó tới.
Lúc này tiểu gia hỏa đang chạy ra bên ngoài, một bên nhai cánh hoa, sau đó nuốt xuống, toàn thân phát sáng, trên thân nhiều hơn một loại tiên khí nói không rõ.
Bỗng nhiên nàng nhìn thấy rất nhiều nữ tiên bay tới bên này, vội vàng xoay người chạy về một phương hướng khác, nhưng phương hướng này cũng có người chạy tới, nàng dưới tình thế cấp bách, lại gặm một hạt châu nuốt vào.
Tiếp Dẫn chi môn xuất hiện, hút nàng vào, trong nháy mắt liền biến mất.
Sau một khắc, tiểu gia hỏa đi vào một cung điện cổ kính, nơi này rất kỳ quái, mặc dù là cung điện, nhưng không xa hoa, ngược lại có mùi rượu nồng đậm.
Mùi rượu cực kỳ thuần hương, ngửi một chút liền làm cho người tinh thần phấn chấn, tựa hồ tu vi cũng muốn đột phá.
Trư Cửu Muội nhíu nhíu mũi heo đáng yêu, lần theo hương rượu tìm qua, không bao lâu, liền nhìn thấy trong cung điện, đang có một pháp bảo to lớn bộ dáng lồng hấp.
Lồng hấp đang bốc hơi nóng, từng đạo bạch khí như thăng hoa xuất hiện, mùi rượu nồng đậm là từ bên trong phát ra.
- Thơm quá...
Tiểu gia hỏa hưởng thụ hít hà, sau đó bò lên trên lồng hấp, lồng hấp chỉ cao hai mét, nhưng nàng quá nhỏ, chỉ có thể leo lên, nơi này tựa hồ có cấm chế, nàng tu vi không cao còn không bay lên được.
Mặc dù lồng hấp bốc lên nhiệt khí, lại không nóng bỏng.
Tiểu gia hỏa bò lên trên lồng hấp, dùng sức xốc nắp lên.
- Bang lang...
Cái nắp to lớn rớt xuống đất, tiểu gia hỏa rốt cục thấy được đồ vật trong lồng hấp, nhưng bên trong căn bản không phải rượu, mà là các loại thiên tài địa bảo, là dùng để cất rượu.
Những thiên tài địa bảo này mỗi vật đều cực kỳ trân quý, có chút thậm chí còn tản ra quang mang.
Tiểu gia hỏa trực tiếp nhảy vào trong lồng hấp, cầm lấy một viên tiên dược cắn, hương vị còn rất ngon, lại có rượu mùi, hiển nhiên dược lực trong đó đang chuyển hóa thành rượu.
- Sưu...
Nàng tiện tay ném viên tiên dược kia ra, nắm lên một viên tiên dược khác gặm, sau đó lại ném đi.
- Sưu!
- Sưu!
- Sưu!
...
Từng viên tiên dược bị tiểu gia hỏa ném ra, rớt xuống mặt đất, cảm giác không tệ nàng liền cắn một cái, bề ngoài không dễ nhìn liền trực tiếp ném đi.
Rất nhanh tiên dược trong lồng hấp bị ném sạch, tiểu gia hỏa lại ném khí cụ, phá hủy linh kiện trong lồng hấp, từng linh kiện bị ném ra bên ngoài.
Rốt cục, sau khi linh kiện phá sạch, dưới đáy tận cùng xuất hiện một cái thùng, trong thùng có chất lỏng, mùi rượu nồng đậm là từ bên trong phát ra.
Tiểu gia hỏa dùng tay chấm một chút đưa vào miệng, lập tức vui vẻ nheo mắt lại.
- Thơm quá...
Nàng cao hứng trực tiếp nhảy vào trong thùng, miệng lớn uống rượu.
Theo tiên tửu vào trong bụng, tu vi của tiểu gia hỏa lập tức vụt vụt vụt dâng lên.
Đồng thời bởi vì tiểu gia hỏa nhảy vào trong thùng, khiến cho tiên tửu trong thùng tràn ra, chảy tới mặt đất, mùi rượu nồng đậm phát tán ra, tràn ngập cả cung điện.
Ở bên ngoài cung điện, một lão đầu cõng hồ lô rượu, mũi màu đỏ, bỗng nhiên nhíu nhíu mũi:
- Thơm quá, chẳng lẽ mùi thơm của ngự tửu đã nồng đậm đến có thể đột phá lồng hấp rồi?