Chương 373: Quất bay Lữ Động Tân
Chương 373: Quất bay Lữ Động Tân
- Nhược nhi, Bình nhi, chúng ta đi!
Đường Tăng vung tay lên, mang theo hai thị nữ hóa thành quang mang đi xa.
Lưu lại thanh niên kia hoảng sợ không thôi, khó có thể tin nhìn Trần Diên Nhi đi xa.
Trước kia Trần Diên Nhi cũng không như vậy, mặc dù không nói hòa ái, nhưng thời điểm đối mặt hạ nhân đều cực kỳ trầm ổn, năng lực xử sự rất mạnh.
Nếu không phải như thế, Trần Diên Nhi sao có khả năng trở thành chưởng môn phu nhân?
Đại phái giống như Côn Luân tiên môn, chưởng môn phu nhân cũng không phải tùy tiện quyết định, tựa như Thiên Đình Vương Mẫu, nhất định phải là nữ cường nhân mới có thể ngồi lên vị trí kia.
Khác biệt duy nhất là, Thiên Đình Ngọc Đế cùng Vương Mẫu có quyền lực chí cao, nhưng chưởng môn Côn Luân tiên môn cùng chưởng môn phu nhân không cách nào một lời quyết định đại sự, còn cần các Đạo Tổ trưởng lão cùng nhau thương nghị.
Cũng chỉ có Côn Luân Thánh Nhân, mới có quyền lực kia, Thánh Nhân nói không người nào dám phản bác.
...
Côn Luân tiên môn cực kỳ lớn, ở trong Hỗn Độn hư không, đây là một tiểu thế giới to lớn, ngoại trừ Lục Đạo Luân Hồi, còn lại cơ hồ đều đầy đủ hết.
Mà toàn bộ thế giới chủ yếu từ một đại lục khổng lồ cùng đại dương mênh mông tạo thành.
Sinh linh nơi này cũng không phải toàn bộ đều thuộc về Côn Luân tiên môn, vẫn có rất nhiều phàm nhân, bất quá phàm nhân nơi này yếu nhất cũng là cấp mười, mặc dù có chút không có thiên phú tu luyện, nhưng vừa ra đời liền là nhục thân mười cấp, rất kinh người, tiên thiên cường đại, điểm xuất phát rất cao.
Côn Luân tiên môn là thánh địa của đại lục, chỉ có tồn tại thiên phú tuyệt luân, mới có tư cách tiến vào Côn Luân tiên môn.
Đồng thời Đường Tăng từ trong ký ức của Trần Diên Nhi hiểu rõ, Côn Luân tiên môn là Côn Luân Thánh Nhân mở, có thể nói, Côn Luân Thánh Nhân Trần Côn Luân, là Thủy tổ khai sơn, hắn một mực sống đến hiện tại, là lão quái vật hàng thật giá thật.
Đường Tăng mang theo hai thị nữ một đường bay qua, phát hiện nơi này cùng Thiên Đình thật không sai biệt lắm, khắp nơi có thể thấy được tồn tại Thiên Tiên, các loại linh thú linh cầm bay múa.
Kim Tiên cũng không ít, Huyền Tiên cũng rất dễ dàng nhìn thấy.
Ngẫu nhiên cũng có thể gặp được Tiên Đế, chỉ đi ngang qua, Đường Tăng liền cảm ứng được khí tức Tiên Đế, đã vượt qua một trăm.
- Thật không hổ là Côn Luân tiên môn danh xưng có thể chống lại Thiên Đình!
Trong lòng Đường Tăng sợ hãi thán phục.
Bất quá để hắn mừng thầm là, trên đường đi, ngẫu nhiên cũng có thể cảm ứng được một tia Phật đạo ý chí ba động, đó là một loại tín ngưỡng, vậy mà ẩn ẩn hội tụ về phía hắn.
Chỉ là bởi vì đẳng cấp của hắn còn chưa đủ, không cách nào hấp thu lực lượng tín ngưỡng.
Chỉ có đạt tới Phật Tổ cảnh, hoặc được Phật Tổ sắc phong thành Bồ Tát, mới có thể hấp thu lực lượng tín ngưỡng.
Đường Tăng biết, những lực lượng tín ngưỡng kia, hẳn là Sơ Âm Bồ Tát phát triển người tin Phật, nội bộ Côn Luân tiên môn đã bắt đầu có người tin Phật.
Bất quá bởi vì Đường Tăng từng bàn giao, để những người tu Phật kia không nên quy y, che giấu tung tích, cho nên tạm thời còn không có người phát hiện.
Có thể tưởng tượng, một khi Đường Tăng tấn thăng Phật Tổ, những lực lượng tín ngưỡng kia sẽ như giang hà chảy vào biển, trở thành lực lượng của Đường Tăng.
Mà lúc kia, sẽ xuất hiện một Đường Tăng Phật Tổ.
- Hắc hắc hắc hắc...
Nghĩ đến chỗ cao hứng, Đường Tăng cười hắc hắc, để Nhược nhi cùng Bình nhi ở sau lưng kinh hãi.
- Ai nha, đây không phải Hoắc phu nhân sao?
Bỗng nhiên phía trước có một thanh niên anh tuấn, lưng cõng một thanh Tiên Kiếm, cười nói:
- Nhìn Hoắc phu nhân tựa hồ rất cao hứng, có chuyện gì có thể nói cho ta một chút không?
Thanh niên này Đường Tăng vừa vặn nhận biết, lại là Lữ Động Tân, hắn lại ở trong Côn Luân tiên môn?
Đường Tăng đi qua liền vung một tát.
Ba một tiếng, quất Lữ Động Tân bay ra ngoài.
- Phu nhân không thể...
Sắc mặt của Nhược nhi cùng Bình nhi đại biến.
Lữ Động Tân cũng bị một tát này đánh cho hồ đồ, ngơ ngác nhìn Trần Diên Nhi.
Trần Diên Nhi tư thái xinh đẹp, mỹ lệ vô song, quý khí bức người, nàng nâng bộ ngực cao vút nhìn xuống Lữ Động Tân, quát lớn:
- Lớn mật, nhìn thấy bản phu nhân cũng dám không hành lễ?
- Phu nhân, hắn không thuộc về bản môn...
Bình nhi vội vàng nhắc nhở.
- Coi như thế, cũng nhất định phải hành lễ, nếu không cấp bậc lễ nghĩa định ra làm gì?
Trần Diên Nhi phẫn nộ quát:
- Lữ Động Tân, quỳ xuống!
Lúc này Lữ Động Tân rốt cục lấy lại tinh thần, trong lòng tức giận lan tràn, xem như Ngọc Đế cùng Vương Mẫu cũng không dám như vậy với hắn, nữ chủ nhân của Côn Luân tiên môn này lại phách lối bá đạo như thế, quá ghê tởm.
Ngay thời điểm Lữ Động Tân muốn nổi giận, Trần Diên Nhi bỗng nhiên phất tay:
- Được rồi, niệm tình ngươi vô tri, không biết vô tội, lần sau ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, nhìn thấy bản phu nhân nhất định phải quỳ xuống hành lễ, nếu không bản phu nhân sẽ dẫn đại quân tiến đánh Thiên Đình, mà ngươi, sẽ thành tội nhân của Thiên Đình!
Trần Diên Nhi nói xong, vung tay lên, pháp lực quấn lấy hai thị nữ, nhanh chóng rời khỏi địa phương này.
- Ghê tởm!
Lữ Động Tân giận dữ, kiếm khí quét sạch trăm vạn mét, tầng mây vỡ nát, lửa giận ngút trời, thật muốn xông lên một kiếm bổ chưởng môn phu nhân của Côn Luân tiên môn kia, khinh người quá đáng.
...
- Phu nhân, lần này ngài gây hoạ rồi, Lữ Động Tân kia là Tiên gia thành danh của Thiên Đình, như vậy sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt với Thiên Đình.
Vẻ mặt Nhược nhi lo lắng nhìn phu nhân nhà mình, sợ mất mật, cảm thấy sắp có đại sự phát sinh.
- Gấp cái gì, cho hắn mười lá gan cũng không dám!
Vẻ mặt Trần Diên Nhi không sợ:
- Lại nói, Côn Luân tiên môn ta có Thánh Nhân tọa trấn, sao lại sợ Thiên Đình? Nếu người của Thiên Đình thật chạy đến, liền diệt bọn hắn!
- Cái này...
Hai thị nữ hãi hùng khiếp vía, cảm giác phu nhân khẳng định là điên rồi.
Thậm chí hai thị nữ cảm thấy, phu nhân căn bản chính là cố ý gây chuyện, nhưng các nàng lại không dám ngăn cản.
Lúc này ba người đi ngang qua một vườn hoa to lớn, nơi này có thật nhiều nữ tử chăm sóc hoa cỏ, những nữ tử kia tu vi thấp nhất cũng là Thiên Tiên, cao nhất càng là Kim Tiên.
- Bái kiến phu nhân.
Nhìn thấy Trần Diên Nhi đến, tất cả nữ tử đều cung kính hành lễ.
Nhược nhi cùng Bình nhi biến sắc, lo lắng phu nhân lại nổi điên, bởi vì trước kia phu nhân đối với mấy nữ tử chăm sóc hoa cỏ này đều không có sắc mặt tốt, những nữ tử chăm sóc hoa cỏ này, cơ hồ đều là bị giáng chức xuống.
Hiện tại phu nhân tâm tình không tốt, những nữ tử này khẳng định nguy rồi.
Bất quá để các nàng kinh ngạc là, phu nhân không giống như trước mặt lạnh lấy, ngược lại đột nhiên mặt mày hớn hở, khua tay nói:
- Tốt tốt tốt, không tệ, các vị muội muội vất vả, chăm sóc hoa cỏ tốt như vậy. Nhược nhi, ban thưởng.
- A?
Nhược nhi sợ ngây người, đây là phu nhân nhà mình sao?
Phu nhân không phải ghét những nữ tử này nhất sao?
Mà những nữ tử chăm sóc hoa cỏ kia, cũng cực kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, cho là mình nghe lầm.
Những nữ tử này, hoặc là tướng mạo cực đẹp, bởi vì Trần Diên Nhi ghen ghét mà bị giáng chức xuống, hoặc là phạm sai lầm bị đày đến nơi đây.
Có thể nói, những nữ tử này đều là Trần Diên Nhi chán ghét, nhưng bây giờ lại muốn ban thưởng?
Tất cả mọi người cho là mình xuất hiện ảo giác.
- Nhược nhi, không nghe thấy bản phu nhân nói sao?
Trần Diên Nhi quát lớn, Nhược nhi nắm giữ một bộ phận bảo vật của Trần Diên Nhi, cơ hồ đều là dùng cho ban thưởng, dù sao thân là chưởng môn phu nhân, không có khả năng mỗi lần đều tự mình khen thưởng hạ nhân.
- A a, vâng.
Nhược nhi vội vàng gật đầu, lúc này nàng cũng không dám chọc phu nhân, vội vàng vung tay lên, Tiên tinh bay ra đầy trời, cơ hồ mỗi người đều được một viên Tiên tinh.
Tiên tinh là tiền tệ thông dụng, cũng là bảo vật tu luyện, một viên Tiên tinh tương đương với một trăm viên Tiên thạch, đã có thể mua sắm được một kiện Tiên Khí phổ thông.
Tất cả nữ tử chăm sóc hoa cỏ đại hỉ, vội vàng tiếp được.
- Đa tạ phu nhân ban thưởng.
Các nữ tử cảm kích không thôi, cảm thấy đám người mình cố gắng cuối cùng không có uổng phí, phu nhân cuối cùng cho bọn người mình sắc mặt tốt.
- Tốt tốt.
Trần Diên Nhi đi đến bên người một nữ tử, vỗ vỗ vai thơm của nàng, hài lòng nói:
- Muội muội, ngươi tên là gì?