Chương 484: Na Tra đến báo thù
Chương 484: Na Tra đến báo thù
Nàng nhớ rất rõ, Quan Âm Bồ Tát nói, hình như Đường Tăng đang hấp hối, trạng thái rất không ổn định.
Cũng không biết Nữ Oa nương nương đã làm gì Đường Tăng, từ biểu hiện thì hắn không bị tổn thương.
Sau một phen bận rộn, rốt cục Dương Thiền tìm ra một hạt Kim Đan cứu mạng, đây là Kim Đan đại ca lưu lại cho nàng bảo vệ tính mạng, nghe nói có hiệu quả phục sinh thần kỳ.
Thời điểm nàng chuẩn bị cho Đường Tăng ăn, Dương Thiền lại lo lắng, hiện tại Đường Tăng không có một chút tu vi nào, trực tiếp cho hắn ăn một viên Kim Đan như vậy, có thể xảy ra chuyện không may hay không?
- Chắc là không, loại Kim Đan này có hiệu quả ôn hòa, cho dù phàm nhân ăn cũng không có gì.
Cuối cùng Dương Thiền an ủi mình như vậy, sau đó nàng mở miệng Đường Tăng ra và cho hắn ăn Kim Đan.
Hiệu quả của Kim Đan tiến hành theo chất lượng, cũng không phải vào miệng là hóa như các tiên đan khác.
Tiên đan vào bụng, trên người Đường Tăng tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, sắc mặt của hắn tốt hơn rất nhiều.
Dương Thiền thấy thế, rốt cục yên lòng, tuy Kim Đan phi thường trân quý nhưng nàng tuyệt đối không đau lòng, chỉ cần Đường Tăng có thể khỏe lại, nàng đã vui vẻ.
- Nữ Oa nương nương thật là, lại ra tay nặng như thế!
Dương Thiền phàn nàn nói ra.
Bỗng nhiên Dương Thiền cảm ứng có khí tức cường đại đang bao phủ bên ngoài Thánh Mẫu miếu, trong nội tâm nàng kinh ngạc, vội vàng nhìn ra bên ngoài.
Ngoài Thánh Mẫu miếu, Nhị Lang thần cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao trong tay, sắc mặt âm trầm đi tới, nói:
- Tiểu muội, ngươi ở đâu?
- Nhị ca?
Hào quang lóe lên, Dương Thiền đi ra ngoài, nàng nghi ngờ nói:
- Sắc mặt ngươi không tốt, phát sinh chuyện gì sao?
- Nữ Oa nương nương can thiệp, Ngô Cương lên làm Ngọc đế.
Nhị Lang thần nói.
Dương Thiền ngạc nhiên, Nữ Oa nương nương vậy mà...
Cũng đúng, nếu để cho mấy đại thần Thiên đình tiếp tục đánh nhau, Nhân Gian giới sẽ không bình an.
Dương Tiễn đi vào Thánh Mẫu điện, hắn tiến vào Thánh Mẫu điện của muội muội mình, hắn không cần chào hỏi, trước kia đều là như thế, song lần này Dương Thiền lại ngăn cản hắn.
- Nhị ca, kỳ thật lên làm Ngọc đế thì có cái gì tốt, lao tâm lao lực.
Dương Thiền an ủi.
- Ta chỉ không muốn bị người ta vung tay chỉ trỏ mà thôi.
Dương Tiễn nói ra:
- Không mời ta vào ngồi một chút?
- Ta biết rõ, thực lực nhị ca ngươi mạnh như vậy, tự nhiên không cam lòng ăn nhờ ở đậu.
Dương Thiền chột dạ tiếp tục kéo chủ đề:
- Hiện tại Thiên đình tình huống như thế nào?
Dương Tiễn nghi ngờ nhìn tiểu muội của mình, bỗng nhiên hắn biến mất, lách qua người Dương Thiền tiến vào Thánh Mẫu điện.
- Nhị ca...
Dương Thiền biến sắc, nàng vội vàng theo vào.
Trong Thánh Mẫu điện, sau khi Dương Tiễn đi vào đã nhìn khắp nơi, cũng không có phát hiện gì, hắn càng khó hiểu.
Sau khi Dương Thiền đi vào, nàng thấy nhị ca đang cảm thấy khó hiểu, nàng chột dạ nhìn về phía giường, đột nhiên sắc mặt nàng thay đổi, bởi vì Đường Tăng biến mất.
- Bá!
Dương Thiền vội vàng tiến lên, vén chăn lên, sau đó nhìn dưới giường, nàng không nhìn thấy Đường Tăng.
- Tại sao lại không thấy... Ngươi không nên làm ta sợ...
Dương Thiền cuống đến phát khóc.
- Tiểu muội, ngươi đang tìm cái gì?
Dương Tiễn nghi ngờ nói.
Dương Thiền không để ý tới hắn, tiếp tục tìm khắp trong Thánh Mẫu điện, nhưng nàng khồn tìm thấy, Đường Tăng đột nhiên biến mất.
- Tiểu muội?
Dương Tiễn gọi nàng lần nữa.
Dương Thiền lập tức bộc phát, nàng đẩy Dương Tiễn ra:
- Đều tại ngươi, đều tại ngươi, ngươi tới nơi này làm gì? Dọa hắn bỏ chạy!
- Ta dọa ai chạy? Có phải tiểu muội ngươi giấu người nào ở nơi này đúng không?
Sắc mặt Dương Tiễn lạnh lẽo.
- Ta... Ta...
Dương Thiền vừa vội vừa giận, đồng thời cũng có chút chột dạ.
Khi bị Dương Tiễn ép hỏi, Dương Thiền cắn răng một cái, nàng quyết định nói ra sự thật.
Cho dù ca ca ngăn cản thì nàng cũng không nghe, nàng sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai, cho dù nhị ca ngại Đường Tăng là hòa thượng cũng vô dụng.
Nằm ngoài dự kiến là, sau khi Dương Tiễn nghe xong lại im lặng, cũng không có phản đối nàng ưa thích Đường Tăng.
- Theo như ngươi nói như vậy, ta thấy Đường Tam Tạng cũng không phải đang hấp hối, mà là đang tránh né cái gì đó.
Dương Tiễn phân tích.
- A?
Dương Thiền sững sờ:
- Tránh né? Không có khả năng, trước kia chỉ xuất hiện đám người Tề Thiên đại thánh, những người này là đồ đệ của hắn, tại sao hắn lại tránh né?
Dương Tiễn không có trả lời, hắn cau mày suy nghĩ.
Bỗng nhiên, Dương Tiễn nghĩ đến cái gì, khóe miệng của hắn nở nụ cười lạnh quỷ dị:
- Tiểu muội, ngươi đừng lo lắng, tên kia âm hiểm giảo hoạt, cho dù ai gặp chuyện không may cũng không tới phiên hắn gặp chuyện không may.
Nhìn thấy vẻ mặt Dương Thiền sốt ruột như thế, Dương Tiễn bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đừng lo lắng suông, nếu tên kia thật ở nơi này, sẽ không có ai dọa hắn chạy.
Nói xong, Dương Tiễn lẩm bẩm:
- Thời điểm nên nhịn đã hiểu phải nhịn, không làm gì đã đứng ra mắng Thiên Đạo bất công, còn không bằng trốn tránh ở nơi này, chờ mạnh lên lại đi đánh chết Thiên Đạo!
Dương Thiền nghe xong không hiểu gì cả, không biết tại sao nhị ca lại nói như vậy.
- Hiện tại Thiên đình đang chỉnh hợp, trước kia ta đắc tội Ngô Cương kia, hắn có thể sẽ trả thù, ngươi trong khoảng thời gian này không nên lên Thiên đình. Nhưng ta cảm thấy hắn thật sự không dám định tội ta.
Cuối cùng Dương Tiễn nói ra:
- Ta đi trước, ngươi có Bảo Liên đăng, bọn đạo chích không phải đối thủ của ngươi, chính mình cẩn thận.
Nói xong, Dương Tiễn rời khỏi Thánh Mẫu điện, hơn nữa trực tiếp rời khỏi Hoa Sơn.
Ánh mắt Dương Thiền nhìn xuyên thấu qua tượng thần của mình, nàng nhìn nhị ca Dương Tiễn rời đi, lúc này lại sốt ruột.
Nàng vừa quay người đã phát hiện Đường Tăng nằm trên giường lần nữa, hắn không có rời đi.
Dương Thiền vui mừng, nàng vội vàng đi sang và mừng đến phát khóc:
- Ta còn tưởng rằng ngươi lại biến mất.
Đồng thời, Dương Thiền cũng khó hiểu, vừa rồi nàng đã tìm kiếm khắp nơi, đã dùng tiên thức dò xét mỗi tấc đất nhưng không tìm ra Đường Tăng.
Thậm chí còn không cảm ứng được khí tức của hắn, Đường Tăng giống như người bình thường, tại sao hắn có thể ẩn nấp kỹ như thế?
...
Đám người Tôn Ngộ Không trở lại Nữ Nhi quốc, cũng không đi tìm Đường Tăng.
Cuối cùng Trư Bát Giới đề nghị đi Cao lão trang tìm, cả đám người lại chạy tới Cao lão trang, kết quả lại vồ hụt.
Thậm chí bọn họ đã đi tới Đại Đường một chuyến, kết quả vẫn không tìm được.
Một đám bảy người, trừ Như Lai Phật tổ trước sau vẫn lộ ra vẻ mặt hả hê, những người còn lại đều ưu sầu.
- Ôi chao! Đại sư huynh, ngươi nói, sư phụ thật sự chết, hắn có đi âm tào địa phủ hay không?
Bỗng nhiên Sa Tăng nói ra.
Ánh mắt mọi người sáng lên.
- Âm tào địa phủ?
Tôn Ngộ Không nháy mắt:
- Có lẽ khả năng không lớn, diêm vương tuyệt đối không dám giữ sư phụ.
- Vậy thì khó nói, trạng thái sư phụ hiện tại khẳng định không xong, vạn nhất diêm vương mang thù thì sao?
Ngưu Ma Vương nói.
- Như vậy lão Tôn đi một lần, nếu diêm vương dám giam giữ sư phụ, lão Tôn ta sẽ cho hắn đẹp mắt!
- Chúng ta cũng đi!
Ngưu Ma Vương nói.
- Đại sư huynh, ta đi Hoa Sơn xem một chuyến.
Bỗng nhiên Trư Bát Giới nói ra.
- Hoa Sơn?
Tôn Ngộ Không nhìn Trư Bát Giới, nghĩ đến Tam Thánh mẫu, lập tức gật đầu:
- Vậy được, ngươi đi Hoa Sơn.
...
XÍU...UU!...
Một tia hỏa diễm từ trên trời giáng xuống, tốc độ hỏa diễm nhanh như sấm sét, lúc này đáp xuống trước Hoa Sơn Thánh Mẫu miếu.
Người tới chính là Na Tra, mặt hắn không lộ ra thần thái nào, chậm rãi bước vào trong Thánh Mẫu miếu.
Trong Thánh Mẫu điện, Dương Thiền đang lau mặt cho Đường Tăng, bỗng nhiên nàng cảm ứng được có sát ý lạnh như băng.
- Ai...
Dương Thiền kinh ngạc, nàng muốn đứng lên, đột nhiên Đường Tăng đang hôn mê lại bắt tay của nàng, ngay sau đó hai người biến mất.
Oanh! !
Thời điểm Đường Tăng và Dương Thiền biến mất, Thánh Mẫu miếu nổ tung, sau đó hỏa diễm bao phủ khắp nơi.