Chương 216: Bất đảo. (4)
Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:
- Chuyện thứ ba kỳ thật cũng không có gì, tôi đã tới tuổi vào đời tu luyện. Lịch đại cao tăng truyền pháp điển, người tu hành chúng ta cần vào đời tu hành một lần, cảm thụ hồng trần, vào đời tu luyện là chương trình học, cách gọi của hiện giờ là xuất thế, chỉ như vậy mới hiểu chân lý của phật. Cho nên, tôi sẽ lưu lại Kinh Thành một năm, sẽ cùng sinh hoạt với các vị, các vị sẽ mang tôi mở mang kiến thức với thế giới bên ngoài. Kiến thức chính là hồng trần.
Nghe Trát Cách Lỗ nói, toàn trường vắng lặng, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hai mặt nhìn nhau, bọn họ không ngờ chuyện cuối cùng là như vậy.
Từ Đông hỏi dò:
- Đại sư, ngài muốn kiến thức hồng trần sao? Chẳng lẽ ngài không bị hồng trần ô nhiễm?
Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:
- Nếu là như vậy, chỉ nói rõ tôi phật lý không sâu, trong hồng trần cuồn cuộn, mới có thể chính thức tìm được sơ hở trong nội tâm của mình. Phật tại tâm, hy vọng các vị sẽ giúp tôi.
Từ Đông gật gật đầu, nói:
- Vậy được rồi, đại sư, tôi sẽ giúp ngài.
Trát Cách Lỗ chắp tay trước ngực, nói:
- A Di Đà Phật, vậy đa tạ anhh rồi, hổ.
Tề Nhạc đốt điếu thuốc cho mình, nói:
- Đại sư, ngài phải vào hồng trần một lần, có cần chúng tôi tận lực mang ngài đi lăn lộn trong hồng trần hay không?
Vừa nói, trong ánh mắt toát ra thần quang tà ác.
Yến Tiểu Ất lập tức hiểu ý Tề Nhạc, hát đệm nói:
- Tôi nghĩ Trát Cách Lỗ đại sư nhất định đã có tính toán như vậy, dù sao, chỉ có ở chữ ‘ hồng ’ mới hiểu được bất đắc dĩ trong hồng trần, đại sư, có phải như vậy hay không?
Trát Cách Lỗ vô ý thức gật gật đầu, nói:
- Trên căn bản là ý này a. Vậy làm phiền các vị rồi. Kế hoạch của tôi là ở nơi này một năm, tôi nghĩ, thời gian một năm, cũng đầy đủ cho tôi thể nghiệm hồng trần, mà Kinh Thành chính là một nơi đô hội, có lẽ đầy đủ cho tôi thể nghiệm rồi.
Tề Nhạc, Từ Đông, Yến Tiểu Ất ba người nhìn nhau cười dâm đãng, đều xuất hiện nụ cười tà ác.
Hải Như Nguyệt dàn xếp cho Trát Cách Lỗ ở lại trong biệt thự, biệt thự rất lớn, phòng ốc rất nhiều, Trát Cách Lỗ đã đến, đương nhiên nàng phải noi rõ những chuyện xảy ra trong thời gian này, kể cả biên hóa trên người Tề Nhạc, cộng thêm quá trình bốn đại gia tộc thần phục, nghe Hải Như Nguyệt nói, Trát Cách Lỗ lập tức tán dương Tề Nhạc, nhất là nghĩ cử hắn dùng máu của mình cứu Minh Minh.
Dàn xếp tốt cho Trát Cách Lỗ, Hải Như Nguyệt vừa mới đi vào trong phòng, trước mặt đã đụng phải Tề Nhạc. Nàng như không nhìn thấy Tề Nhạc, bình tĩnh đi xuống lầu.
- Như Nguyệt.
Tề Nhạc gọi nàng lại.
Hải Như Nguyệt dừng bước lại, cũng không quay đầu lại.
- Có việc gì thế?
- Không có việc gì không thể gọi cô sao! Như Nguyệt, những ngày này hình như cô cố ý tránh tôi, từ khi tôi tỉnh lại, chúng ta cộng lại cũng chưa nói được mười câu, tôi cũng không có chọc cô a.
Tề Nhạc gãi gãi đầu. Quả thật hắn có cảm giác kho hiểu, từ khi hắn tỉnh táo lại, Hải Như Nguyệt vẫn ôn hòa như trước, không có lạnh như băng, nhưng có chút hờ hững với hắn, giống như hắn là người xa lạ.
Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Anh bây giờ có bổn sự như vậy, còn quan tâm tới tôi sao? Ngày đó chẳng phải anh rất dũng mãnh sao? Anh có thể tự tin một mình bình định bốn đại gia tộc, anh đã trở thành thủ lĩnh Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta một cách chân chính rồi.
Tề Nhạc chợt nói:
- Thì ra cô giận chuyện nay sao! Tôi cũng không có giấu diếm cái gì, các người không hỏi, chẳng lẽ tôi tự mình khoe khoang hay sao? Huống chi thực lực tôi biểu hiện ra ngoài, đại đa số đều là lúc tăng lên cảnh giới ba vân, thực lực tăng lên, mới có hiệu quả như vậy. Cô cũng biết, mỗi tăng lên một vân, thực lực sẽ tiến bộ thật lớn, hơn nữa một khi sử dụng Kỳ Lân Bản Tương Dị Hóa, sẽ có biểu hiện mạnh hơn. Tôi chỉ là côn đồ, sao có thể lãnh đạo Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần được chứ? Những chuyện này cần nhờ cô rồi! Như Nguyệt, đừng nóng giận được không? Sau này có chuyện gì tôi sẽ nói với cô trước, ngay cả đồ lót mỗi ngày màu gì cũng nói với cô, vậy được chưa.
Hải Như Nguyệt tức giận quay đầu lại, nói:
- Tốt vậy sao?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Được rồi, Như Nguyệt, cô đừng nóng giận. Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta là người một nhà, thực lực của tôi tăng lên là chuyện tốt mà.
Hải Như Nguyệt nói:
- Ít giả bộ ngớ ngẩn lừa đảo, ngày đó không phải thể hiện ra trong chiến đấu rồi sao, đồng thời còn có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, những kinh nghiệm này co từ nơi nào? Những chuyện của anh tôi không rõ lắm.
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Chẳng lẽ cô cho rằng tôi đi Takla Makan nhiều ngày như vậy là vô dụng sao? Có cơ hội cô nên đi tới đó một chuyến, sẽ hiểu được những kinh nghiệm của tôi có được từ đâu.
Hải Như Nguyệt hừ một tiếng, nói:
- Dù sao anh cũng cẩn thận cho tôi, về sau tôi phát hiện anh có giấu diếm cái gì, hừ hừ...
Tề Nhạc có chút bất mãn nói:
- Cô biến thành mẹ tôi khi nào vậy, từ nhỏ tôi không có cha nuôi, không có mẹ quản, hiện giờ có cô rồi...
Nhìn thấy Hải Như Nguyệt thay đổi sắc mặt, hắn vội vàng nuốt câu sau lại
- Tề Nhạc, dường như Minh Minh còn không biết xe ta xi là có ý gì, nhưng mà, tôi đã điều tra kỹ càng chuyện trước kia của anh, có muốn tôi nói cho Minh Minh nghe chuyện anh và Tiểu Ất tranh giành xe ta xi không?
Nghe xong lời này, sắc mặt Tề Nhạc suy sụp xuống.
- Ngừng, tôi, tôi sai còn không được sao? Như Nguyệt, cô bỏ qua cho tôi đi,tôi và Minh Minh của cô chỉ mới bắt đầu thôi.
- Minh Minh của tôi, hừ, anh nên cắt da mặt bên trái dán vào bên phải đi.
- Có ý gì?
- Một bên còn nghịch ngợm, một bên không biết xấu hổ.
- ...
Nhìn thây bong lưng Hải Như Nguyệt rời đi, Tề Nhạc thực sự im lặng rồi, hắn phát hiện, mình càng ngày càng sờ không rõ tính cách của Phách Vương Long. Nhưng mà, hắn phiền muộn rất nhanh biến mất, bởi vì Từ Đông mới nói cho hắn nghe, buổi tối hôm nay, sẽ mang theo mình, Tiểu Ất cùng Trát Cách Lỗ đại sư đi thể nghiệm cái gọi là sinh hoạt hồng trần.
Màn đêm buông xuống, Minh Minh cùng Hải Như Nguyệt cùng đi ra ban công ngắm cỏ xanh mướt trong sân.
Lúc này, bốn đạo thân ảnh đang lặng lẽ đi ra khỏi cửa chính, lặng lẽ đi tới biên giới bãi cỏ xanh mướt.
Hải Như Nguyệt nhìn về phía Minh Minh, nói:
- Em cho anh ta phóng túng như vậy sao? Mấy gia hỏa này đi chung với nhau chắc chắn không có gì tôt.
Minh Minh mỉm cười, nói:
- Nam nhân, nên cho không gian tư nhiên. Anh ta là Kỳ Lân, huống chi lịch lãm hồng trần là yêu cầu của đại sư. Em chưa từng nghĩ sẽ hạn chê Tề Nhạc cái gì, đại sư không phải đã nói, trước khi không có bốn hồng nhan tri kỷ, anh ta nhất định phải bảo trì đồng thân, em sợ cai gì chứ?
Hải Như Nguyệt cũng cười, nhẹ nhàng ôm vai Minh Minh.
- Nha đầu ngốc, có lẽ em xem thường trình độ dâm đãng của đám người này rồi. Không phải là bôn nữ nhân sao? Nếu như bọn họ nguyện ý, tìm cho Tề Nhạc bốn nữ nhân, chơi 5P cũng chả là gì.