Chương 457: Dân tộc Thổ trên núi cao. (1)
Tề Nhạc lại giải thích trao đổi của hai bên cho Văn Đình và Tuyết Nữ nghe, ba người đi theo sau lưng thanh niên người Thổ, bắt đầu đi lên núi.
Hiển nhiên thanh niên người Thổ vô cùng quen thuộc địa hình nơi này, dường như muốn biểu hiện bản lĩnh của mình với ba người, tốc độ leo núi của hắn rất nhanh, linh hoạt như khỉ vậy. Đương nhiên, cho dù tốc độ nhanh hơn nữa, cũng không có khả năng làm khó bọn người Tề Nhạc.
Trong ba người, Tề Nhạc có năng lượng yếu nhất, nhưng mà, dù sao hắn có thân thể Kỳ Lân, sau khi khôi phục cánh tay phải, tiềm lực bản thân hắn cũng khôi phục lại, trong quá trình leo núi, cơ thể của hắn nương tựa vào thân thể cường hãn và năng lượng không nhiều lắm, nhẹ nhõm đi theo sau lưng thanh niên kia, về phần Văn Đình cùng Tuyết Nữ thì không cần phải nói, hai người chỉ cần mượn lực rất nhỏ từ thực vật và dốc núi là được, một trái một phải, đi theo bên người Tề Nhạc.
Bốn người nhanh chóng đi lên đỉnh núi, ngọn núi này cũng không phải cao nhất của phiến sơn mạch, đứng trên đỉnh núi, phóng nhãn nhìn lại, nhìn dãy núi to lớn chặn ngay trước mặt, dãy núi phập phồng, nhìn thấy một biển cây màu xanh lá.
Tề Nhạc cảm thán:
- Đây mới là thiên nhiên tinh khiết, sinh thái hoàn mỹ a! Vào thời đại của chúng ta, chỉ sợ đi tới bất cứ quốc gia nào cũng không có được núi rừng thế này.
Thanh niên quay đầu, lại nhìn Tề Nhạc cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn.
- Đại ca ca, từ đây đi xuống dưới. Lại đi qua hai ngọn núi nữa là tới chỗ tộc nhân của tôi ở. Chỗ đó là nhà của tôi. Thân thủ của các vị không tồi a. Trong tộc chúng tôi, người nổi danh leo núi thiện nghệ nhất, cũng không có khả năng làm được như các vị.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Tôi nghĩ, tất cả dân tộc đều giống nhau, nếu như chúng ta có thân thể không tốt, cũng không dám lưu lạc khắp nơi.
Trong mắt của thanh niên hiện ra bộ dáng khâm phục, nói:
- Đúng vậy a! Tôi rất bội phục các vị đấy. Bên ngoài khắp nơi đều là các loại quái thú. Nếu là tôi, chỉ sợ đi một chút là bị quái thú ăn mất rồi.
Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, nói:
- Phiến sơn mạch này lớn như thế, chẳng lẽ đều là lãnh địa của nhân tộc sao? Những quái thú kia có xâm lấn không?
Thiếu niên có chút đắc ý nói:
- Đương nhiên, cả sơn mạch này đều là lãnh địa của dân tộc Thổ chúng tôi. Chúng tôi là dân tộc Thổ trên núi cao nổi danh nhất, có người trực tiếp gọi chúng tôi là dân tộc Cao Sơn, kỳ thật, chúng tôi chỉ là một phần của dân tộc Thổ mà thôi. Đại ca ca, anh cũng biết a. Dân tộc Thổ chúng tôi là một trong những dân tộc lớn nhất đấy.
Trong nội tâm Tề Nhạc chấn động, thanh niên này hoàn toàn không phòng bị bọn họ, đây là thời cơ tốt khi mình muốn tìm hiểu tin tức a! Tâm niệm hơi động một chút, hắn đi tới bên người thanh niên, vừa đi về phía trước, vừa nói:
- Tiểu huynh đệ, chúng ta đi lần này, muốn nhìn ra bên ngoài một chút. Dân tộc Khựa chúng tôi là tiểu tộc. Hơn nữa lãnh địa còn rất ít. Lần này chúng tôi muốn biết một chút, vừa rồi anh nói nhân loại có mấy đại chủng tộc?
Thanh niên cũng không có hoài nghi, nói:
- Hiện tại số lượng nhân loại chúng tôi rất nhiều, nhưng dù sao chúng tôi rất nhỏ yếu, căn bản không cách nào chống cự những cự thú kia. Tổng cộng có năm đại chủng tộc, dân tộc Thổ chúng tôi là một trong số đó. Còn có Bạch Tộc, Nguyệt Tộc, Cửu Lê Tộc cùng Hỏa Tộc. Trong đó, người dân tộc Thổ chúng ta nhiều nhất. Bạch Tộc thứ hai, sau đó là Cửu Lê Tộc, Cửu Lê Tộc cũng không phải người tốt, bọn chúng phi thường hung hãn, là địch nhân của nhiều chủng tộc khác.
- Hỏa Tộc cùng Nguyệt Tộc có nhân số ít lắm. Nhưng bọn họ đều có năng lực đặc thù, có thể bảo vệ mình. Dân tộc Cao Sơn chúng tôi là dân tộc Thổ trên núi cao. Trong phiến sơn mạch này, chúng ta tổng cộng có ba mươi sáu bộ lạc, trong đó tù trưởng đại bộ lạc là tộc trưởng dân tộc Thổ của chúng ta. Mà bộ lạc của mình. Trong ba mươi sáu bộ lạc đứng hàng thứ bảy.
Nghe thiếu niên nói. Tề Nhạc lập tức có lý giải mới với thế giới này, nhân loại đã phát triển tới trình độ nhất định rồi. Đã chia thành năm đại bộ tộc, như vậy, xã hội nguyên thuỷ hiện này có lẽ lấy mẫu hệ làm tộc trưởng.
Âm thanh Giải Trĩ vang lên trong nội tâm Tề Nhạc.
- Nghe đứa nhỏ này nói, hiện tại chính là lúc trung hậu kỳ thời viễn cổ cự thú. Là thời kỳ nhân loại bắt đầu bộc lộ tài năng của mình. Sau khi nhân loại hình thành năm đại bộ tộc, sau đó bắt đầu phát triển nhanh, đây cũng là thời kỳ viễn cổ cự thú suy bại.
Tề Nhạc có chút tò mò nói:
- Vì sao viễn cổ cự thú mạnh như thế, còn đi về hướng suy bại? Chẳng lẽ bởi vì thần thú và hung thú tranh đấu với nhau hay sao?
Giải Trĩ nói:
- Không, cũng không phải như vậy. Thời kỳ viễn cổ cự thú chấm dứt, cũng có quan hệ mật thiết với nhân loại các ngươi. Trí tuệ của nhân loại có thể so sánh với cự thú có trí tuệ cao cấp nhất, tuy năng lượng của các ngươi không cường đại, nhưng mà, có một bộ phận nhân loại các ngươi có thiên thần chiếu cố, những người này chỉ cần có được năng lực của thần, đồng dạng có thể có được lực lượng cường đại.
- Hơn nữa, trí tuệ nhân loại, khiến cho bọn họ biết không thể đối kháng trực tiếp với cự thú, dưới tác dụng của trí tuệ, bọn họ có thể lợi dụng nhiều thứ. Chính là vì như vậy, nhân loại mới không ngừng phát triển, mà hung thú cùng thần thú tranh đấu với nhau cộng thêm ảnh hưởng của nhân loại nên từ từ suy bại. Tôi nghĩ, chờ anh tiếp xúc nhiều với nhân loại thế giới này, anh sẽ hiểu được.
Âm thanh Giải Trĩ biến mất, Tề Nhạc lại khôi phục tinh thần, chỉ nghe thanh niên kia tiếp tục nói:
- Đại ca ca, các người đi tới bên này, không bằng gia nhập dân tộc Thổ của chúng tôi. Thân thủ của các vị tốt như vậy, bộ lạc chúng tôi phi thường mạnh đấy.
Tề Nhạc khẽ mĩm cười nói:
- Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ anh không sợ chúng tôi là người xấu sao?
Thiếu niên nói:
- Đương nhiên không sợ, trừ Cửu Lê Tộc ra, nhân loại chúng ta không có người xấu.
Tề Nhạc cười nói:
- Vậy anh dám xác định chúng tôi không phải Cửu Lê Tộc?
Thiếu niên nói:
- Khẳng định ah! Người Cửu Lê Tộc không giống chúng ta, hoặc là nói, mỗi một chủng tộc có khác nhau nhất định. Ví dụ như, Nguyệt Tộc nữ nhân tương đối nhiều, Hỏa Tộc thì nhiều nam nhân. Mà Cửu Lê Tộc bọn họ trời sinh tràn ngập khí tức hung lệ, hơn nữa thân thể to lớn, so với người bình thường chúng ta còn cao hơn nửa người, khí tức trên người các vị khiến tôi cảm thấy thân thiết, tại sao có thể là người Cửu Lê Tộc chứ? Nhưng mà, con rắn vừa rồi bên cạnh các vị giống sinh vật Cửu Lê Tộc a. Đại ca ca, các người thật sự không phải Cửu Lê Tộc chứ?
Tề Nhạc cười một tiếng nói:
- Đương nhiên không phải. Đến đây, cho anh ăn trái cây này.
Vừa nói, hắn như làm ảo thuật lấy mấy hoa quả hái được trước kia đưa cho thanh niên.
Thanh niên này cũng không khách khí. Trực tiếp ăn vào.