Chương 6: Yểm Mộ Người Chết
Lập tức ngày hôm đó trở về nhà, tôi liền ra đến mộ phần của mẹ để xem xét. Thành thực mà nói thì mẹ tôi được chôn trên mảnh đất hoang phía sau nhà nên dù cho có trộm đi chẳng nữa thì tôi và Nội cũng không hề hay biết.
Sau khi ra đến nơi rồi tôi mới chết trân người ra khi thấy phần mộ của mẹ đã bị ai đó đào lên rồi lấp lại, tôi vội chạy đến vừa chắp tay vái lạy vừa khấn.
- Nam mô a di đà phật, nay ra đây con mới biết là có người động chạm tới nơi mẹ đang nằm, hichic...
Vừa nói tôi không thể nào giấu nổi được sự xúc động, kèm theo đó là cơn tức giận đang sục sôi trong người.
"Mẹ tôi từ trước đến nay không có hiềm khích với ai cả, lúc nào cũng đối xử tối với mọi người xung quanh, ai ai cũng mến thì cớ gì lại có người ghét đến độ mẹ tôi chết rồi mà vẫn còn phải bốc mộ lên kia chứ?"
Không còn cách nào khác! Cũng trong ngày hôm đó tôi cùng mấy ông anh hàng xóm bàn kỹ với nhau rồi mới bắt đầu vung xẻng đào mộ mẹ tôi lên lần nữa.
Bầu trời của ngày hôm đó cũng âm u lạ thường, cho đến khi chúng tôi đào tới tận cái quan tài của mẹ rồi từ từ mở ra mới bất ngờ khi thấy xác mẹ tôi đã bị ai đó cắt đi cái đầu, giờ chỉ còn lại phần thân mà thôi. Sấm chớp bắt đầu kéo đến ì đùng, một cơn mưa lớn đột ngột rơi ngay sau khi nắp quan tài của mẹ tôi được mở.
Tất thảy có cả 5 người, trong đó có tôi và đều đứng đó chứng kiến, ai nấy cũng không khỏi giật mình hoảng sợ khi nhìn thấy cái xác không đầu của mẹ tôi nằm gọn trong chiếc quan tài gỗ cùng với một lá bùa dán bên trong.
- Nam mô a di đà phật, cô Liễu chết có linh thiêng thì mong cô ở dưới đó nguôi ngoay, chúng tôi sẽ cố gắng tìm lại phần đầu cho cô... nam mô .. nam mô...
Những người có mặt ở đó ai cũng chắp tay khấn như thể cầu xin sự cứu rỗi cho mẹ tôi vậy, nhưng riêng tôi thì cứ đứng đó khóc không thành tiếng. Chuyện đào mộ mẹ vẫn may là tôi đã giấu Nội để đi làm một mình nên không sao, vì nếu Nội mà biết thì chắc Nội sẽ lại lo lắng và không để tôi làm như vậy.
Tức tốc anh Hưng, người hàng xóm đã cùng tôi phụ đào mộ lên trong số 4 người khi nãy mới chạy đi mời ông T ở xóm trên qua coi tình hình vì chuyện này rất là nghiêm trọng. Ông T là một thầy phong thủy bình thường sống ở trong một ngôi nhà nhỏ cách chỗ tôi 15 phút đi bộ, dù không phải là thầy pháp nhưng nếu nói về bùa ngải thì ông cũng biết không ít, chính vì thế mà anh Hưng mới nghĩ ngay đến lão T mà đi mời về.
Cho đến khi ông T đến được tận hiện trường, nơi mảnh đất hoang sau nhà tôi và rồi nhìn cái xác của cô Liễu thì lúc ấy ông mới thất kinh hồn vía.
- Trời đất!... cái xác này... nó... nó.
Ông T ấp úng không nói được câu nào, lão hít một hơi thật sâu và bắt đầu kiểm tra tử thi thật kỹ. Lão cẩn thận nâng cánh tay của cái xác lên rồi nhìn qua nhìn lại, đến khi kiểm tra ở dưới chân thì cả tôi và những người có mặt của ngày hôm đó mới bất ngờ thêm lần nữa khi thấy ngay bên dưới chân của cái xác còn có thêm một ký hiệu bùa chú lạ, lật đật ông T mới nói với tôi rằng:
- Hừm... mẹ của cậu không may bị người ta ếm bùa rồi, tôi không biết mục đích của họ là gì, những cách yểm bùa tàn độc này sẽ làm cho vong linh của mẹ cậu không thể nào siêu thoát được, với lại việc động mồ động mả như thế này là điều rất đại kỵ đối với người chết, nếu cứ đơn phương phá bùa thì tôi lại lo sợ rằng vong hồn của cô Liễu mẹ của cậu sẽ lại tích tụ thêm oán khí mà đi trả thù,... Haizz... thật là độc ác, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một cảnh hy hữu này.
Nghe ông T nói vậy nên tôi cũng thấy lo nhưng mà kẻ ác vẫn còn đang ngoài vòng pháp luật như thế thì tôi không thể nào ngủ yên được. Cả ngày hôm đó tôi quyết định tạm lấp mộ mẹ trở lại y như cũ và nhắc nhở các ông anh và lão T giữ kín chuyện đào mộ mẹ tôi không để cho Nội tôi biết.
Đêm đó tôi không tài nào chợp mắt được vì cứ mỗi khi nhắm mắt lại là thấy hình ảnh mẹ tôi hiền với một cái thân hình không có đầu, khắp người mẹ tôi thì bị dây xích quấn rất chặt, những vết máu loang lổ in đỏ thẫm khắp cái xác trơ xương ấy, ... cứ thế mà làm tôi giật mình thức giấc trong đêm, nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời vẫn mưa ào ạt như hồi chiều. Giữa đang đêm mưa lạnh nhưng người tôi thì lại ướt sũng mồ hôi, khoảnh khắc đó thực sự khiến tôi như muốn nổ tung vậy.
Những kí ức, những nỗi ám ảnh ấy đối với một cậu thanh niên chưa đầy 18 tuổi như tôi có thể nói là quá sức tưởng tượng nhiều lắm.
Sáng hôm sau, tôi lại giấu Nội để đi gặp lại ông thầy pháp lần trước tôi xem. Lần này như đoán được ý định nên ông ta đã nói thẳng vào vấn đề.
- À ừm... cậu đến đây để xin giải thư ếm trên người mẹ cậu có đúng vậy không?