Chương 30: Biến đổi bất ngờ
Nghe thấy Thái Hậu nhắc nhở, trong lòng Vân Thiên Mộng cả kinh, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Nguyên Đức Phi sau đó dịu dàng cúi đầu hành lễ:
“Thần nữ ra mắt Thái Phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
"Đứng lên đi!"
Một thanh âm trong trẻo nhưng hơi lạnh lùng từ phía trên chợt vang lên, không đợi Vân Thiên Mộng đứng vững thì Nguyên Đức Phi lại mở miệng:
“Tỷ tỷ, nha đầu kia lớn lên nhìn thật sự rất khá, với dung mạo như vậy thì còn hơn cả chúng ta ấy chứ!”
Vẫn là âm thanh lạnh lùng đó nhưng khác ở chỗ là Nguyên Đức Phi đang khen ngợi Vân thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng hơi cúi xuống một chút nữa, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, vội tiếp lời:
“Tạ ơn Thái Phi nương nương tán dương, thần nữ dung mạo bình thường đâu dám so cùng các vị nương nương!”
Nguyên Đức Phi nghe Vân Thiên Mộng nhún nhường như vậy cũng không biểu hiện ra vẻ cao hứng, mà nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó mới thản nhiên nói:
“Vân tiểu thư hà tất phải khiêm tốn như vậy, thật không giống với người nào đó từng mở miệng cự hôn a!”
Nghe ngụ ý trong lời nói của Nguyên Đức Phi thì dường như đã đem chuyện tình ngày đó cự hôn Thần Vương, tất cả trách tội lên người Vân thiên Mộng vậy.
Thấy Vân Thiên Mộng bị chất vấn, nụ cười trên khóe môi Thái Hậu vẫn như trước không mất đi, bà bước tới trước mặt Nguyên Đức Phi cười nói:
“Là ngươi ầm ĩ muốn gặp Mộng Nhi, sao giờ gặp được rồi lại bắt đầu làm khó đứa bé này? Trước đây Ai Gia cùng với Tiên Hoàng tứ hôn cho Thần Vương là một chuyện, trong lòng ngươi cùng với Thần Vương tất có điều không bằng lòng, hiện tại vừa lòng rồi lại bắt đầu trả đũa phải không, ngươi đây không phải là muốn làm khó Ai Gia sao?”
Đối với ý muốn làm khó của Nguyên Đức Phi, Thái Hậu không cứng không mềm cản lại, đồng thời cũng khiến Nguyên Đức Phi giữ được mặt mũi mà nàng cũng không thể mượn chuyện từ hôn để làm loạn!
Nguyên Đức Phi bị Thái Hậu ngăn cản nhưng nàng cho rằng điều này chẳng khác nào bản thân đang làm trò trước mặt hai tiểu bối Vân Thiên Mộng cùng Hoàng Hậu vậy, điều ấy khiến nàng ta có chút mất hứng. Nguyên Đức Phi không để ý tới lời Thái Hậu nói mà lại lần nữa đánh giá Vân Thiên Mộng!
Hôm nay Vân Thiên Mộng diện một bộ váy xanh nhạt, bên trên có thêu hoa văn kim sắc càng tôn lên vẻ thanh nhã cao quý.
Vân Thiên Mộng không mở miệng mà trầm tĩnh đứng bên Thái Hậu. Đối với việc cố ý gây khó dễ của Thái Phi, trên môi nàng vẫn luôn hiện lên nụ cười yếu ớt, đồng thời từ đáy mắt ẩn hiện sự tự tin khiến trong lòng Thái Phi lóe lên một tia kinh ngạc!
Vốn tư liệu dò xét Vân Thiên Mộng truyền về chỉ nói rằng tướng phủ có một nữ nhi tính tình nhu nhược. Mà ngay cả truyện trước đó không lâu, nàng này từ hôn ngay tại trên Kim Loan điện cũng bị liệt vào loại chịu không nổi nên mới cắn răng đưa ra hạ sách đó.
Nhưng hôm nay Nguyên Đức Phi tận mắt thấy được phong thái của Vân Thiên Mộng, trong lòng liền lập tức phủ định kết luận ấy. Nhưng đối với hành động của Thái Hậu, nàng lại nổi lên nghi ngờ…
Trong tẩm cung hoàn toàn yên tĩnh chỉ khe khẽ vang lên tiếng nắp cùng chén trà thỉnh thoảng va chạm…
Đúng lúc này, từ ngoài điện vọt vào một thân ảnh màu hông nhạt, cùng với đó là tiếng la khe khẽ:
“Tiểu công chúa cẩn thận kẻo ngã.”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì thân ảnh hồng nhạt kia đã vọt vào lòng hoàng hậu, âm thanh nũng nịu cũng vang lên:
“Mẫu hậu, Dao Nhi muốn người chơi đùa cùng với Dao Nhi!”
Mà Hoàng Hậu nguyên vẫn luôn trầm mặc nhưng lúc này trong mắt nàng cũng hiện vẻ cưng chiều, tươi cười đỡ lấy thân thể tiểu công chúa, ôn nhu nói:
“Dao nhi sao lại vô lễ như vậy? Mau lành lễ với các vị trưởng bối đi.”
Dao công chúa chính là hòn ngọc quý trên tay vua Ngọc Càm và Hoàng hậu, thân phận vô cùng tôn quý, lúc này nghe thấy lời nhắc nhở của Hoàng Hậu liền nhẹ nhàng hướng mọi người hành lễ.
Mọi người nhìn thân hình nho nhỏ của nàng lại học bộ dáng người lớn hành lễ đều mỉm cười gọi cung nữ đỡ nàng dậy.
Chỉ là Dao công chúa vừa thấy Vân Thiên Mộng, hai mắt to tròn lấp lánh, lập tức mỉm cười gục đầu vào lòng Vân Thiên Mộng, quấn quýt lấy nàng mà reo lên:
“Mẫu hậu, Dao Nhi thích tỷ tỷ.”
Nói xong liền lôi kéo nàng hướng ngoài cung bước đi.
Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời đều cười to. Thái Hậu không muốn Nguyên Đức Phi lại làm khó Vân Thiên Mộng liền phất tay cho đi, đồng thời phân phó vú nuôi của Dao công chúa:
“Ngươi mang những người này theo công chúa và Vân tiểu thư, chỉ chơi đùa ở ngự hoa viên phụ cận thôi, hãy cẩn thận hầu hạ cho tốt.”
Vân Thiên Mộng không thể làm gì hơn, mà nàng cũng không muốn dây dưa cùng Nguyên Đức Phi nên đành để Dao công chúa lôi kéo ra ngoài cung Thái Hậu…
Hiện tại là sau giờ ngọ, tuy đang mùa đông nhưng mặt trời vẫn phủ xuống những tia sáng vàng nhạt khiến người ta ấm áp dị thường.
Dao công chúa rốt cuộc tìm được người chơi đùa cùng mình nên vô cùng hưng phấn. Dọc theo đường đi, nàng ra sức lôi kéo Vân Thiên Mộng chạy đi khiến đám thái giám cùng cung nữ đằng sau vô cùng sợ hãi, liên tục thấp giọng nhắc nhở….
Vân Thiên Mộng cúi đầu nhìn công chúa vì chạy mà thở hồng hộc liền khẽ kéo nàng ngồi xuống, sau đó giúp nàng sửa sang lại mấy sợi tóc tán loạn vì gió, nhu hòa nói:
“Công chúa, Thiên Mộng rất thích cảnh sắc mỹ lệ của ngự hoa viên, xin công chúa đi chậm một chút.”
Tiểu công chúa chỉ cảm thấy một mảnh ôn nhu lướt qua mặt giống như lúc mẫu hậu cưng nựng mình vậy, nhất thời nhoẻn miệng cười nhìn Vân Thiên Mộng. Mà nàng nhìn Vân Thiên Mộng lúc này còn xinh đẹp hơn nhiều so với khi mới gặp, hai cánh tay nhỏ bé liền vòng qua cổ Vân Thiên Mộng, nghiêm túc gật đầu, non nớt nói:
“Được”.
Vân Thiên Mộng thấy tiểu công chúa nghe lời như vậy, lại nhìn thân hình như ngọc của nàng thì mỉm cười, dang hai tay ôm nàng vào lòng.
Chúng cung nữ thái giám đằng sau biết rõ tiểu công chúa vốn không thích gần gũi người lại, vậy mà giờ lại thấy nàng để Vân Thiên Mộng ôm, trong lòng vô cùng kinh ngạc, khóe mắt lộ ra quang mang hiếu kỳ.
“Tỷ tỷ, đó là đình nghỉ mát.”
Tiểu công chúa một tay khoát lên vai Vân Thiên Mộng, một tay chỉ về phía trước giới thiệu cảnh sắc ngự hoa viên cho Vân Thiên Mộng.
Ánh mắt Vân Thiên Mộng nhìn theo cánh tay nhỏ bé của tiểu công chúa lại phát hiện trong đình xa xa có một gã nam tử đang ngồi, thân mặc cẩm bào màu bạc, mái tóc trắng phiêu dật. Chỉ là nam tử kia đang quay lưng về phía họ nên nhất thời không thấy dõ dung mạo …
“Tỷ tỷ, đó là cậu của Dao Nhi.”
Tiểu công chúa tuy nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu ánh mắt người, thấy trong mắt Vân Thiên mộng có chút nghi hoặc liền vội vàng nhắc nhở.
Vừa nghe vậy, trong đầu Vân Thiên Mộng nhất thời hiện lên một ít ký ức vụn vặt, vị thiếu niên tóc trắng này sợ rằng chính là cháu trai lớn nhất của đệ nhất phú hào ở Tây Sở.
Mà người nọ tựa hồ nhận thấy Vân Thiên Mộng đang nhìn mình, rốt cuộc xoay người lại. Bốn mắt nhìn nhau, Vân Thiên Mộng cũng không né tránh mà lễ phép hướng Dung thiếu gia gật đầu, sau đó ôm Dao công chúa đi tiếp…
Nhưng vừa đi tới lối rẽ ở hành lang thì gặp ngay Thần Vương đang đứng sững ở đó.
Dao công chúa trong lòng Vân Thiên Mộng vội dúi đầu vào vai nàng. Vân Thiên Mộng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể vừa ôm Dao công chúa vừa quỳ xuống hành lễ:
“Thần nữ gặp qua Thần Vương gia.”
Hôm nay Thần Vương mặc một bộ trường bào cùng áo khoác màu đen, càng tôn lên vẻ tuấn lãnh. Đừng nói là tiểu công chúa, dù là người trưởng thành nhìn thấy thì trong lòng cũng có cảm giác sợ hãi.
Nhưng thanh âm Vân Thiên Mộng vẫn vô cùng lãnh tĩnh không chút gợn sóng, nhất là Thần Vương đã nhìn thấy cảnh vừa rồi nàng đối mắt cùng Dung Vân Hạc. Điều này rốt cuộc khiến trong lòng Thần Vương có một chút không vui, âm lãnh nói:
“Xem chừng Vân tiểu thư đã tìm được cành cây cao rồi hả?”
Nghe vậy, thân thể Dao công chúa cứng đờ một chút rồi mới hơi thả lỏng lại. Vân Thiên Mộng đưa tay vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng, sau đó giương mắt nhìn lại, cười nhạt nói:
“Vương gia hao tâm rồi, thần nữ xin cáo lui.”
Nói xong cũng không để ý tới hai mắt sắp phún lửa của Thân Vương, nàng mang theo mọi người lướt qua bên cạnh hắn đi thẳng về phía trước…
Chẳng qua là Thần Vương lại không cam lòng, vừa muốn ngăn cản lối đi của Vân Thiên Mộng thì một đạo thân ảnh màu lam lặng yên không một tiếng động đi tới trước mặt mọi người:
“Tiểu công chúa, thì ra người ở nơi này a!"
Người tới chính là Sở Phi Dương. Chỉ thấy trên khóe môi hắn lúc nào cũng ẩn hiện nụ cười nhẹ, đứng cạnh một Thần Vương sắc mặt âm lãnh tạo thành bức tranh tương phản rõ rệt. Mà tiểu công chúa vừa nghe thấy âm thanh của hắn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hai tay vươn ra để Sơ Phi Dương ôm lấy.