Chương 50: Lão thái thái chỉnh đốn Tô Thanh
Những người đứng xem náo nhiệt thấy Dung Vân Hạc xuất hiện, lập tức nhao nhao tản ra, giống như có chút e ngại.
Mà Dung Vân Hạc cũng không để ý, lúc này ánh mắt của hắn dừng lại trên người Vân Thiên Mộng, chỉ cảm thấy cô gái này có thanh âm thật là quen tai. Càng làm người ta chú ý là trên người cô gái này phát tán ra khí tức ẩn chứa một sự thần bí.
Thực tế là trong khi mọi người nhốn nháo trốn tránh mình thì nữ nhân trước mặt lại không chút do dự, bước vào cổng Thiên Phúc Lâu, khiến cho Dung Vân Hạc không thể không nhìn nàng bằng một con mắt khác.
"Mộ Xuân, còn không buông tay ra?"
Vân Thiên Mộng liền tiến lên trước, không nói chuyện với Dung Vân Hạc mà trước hết bảo nha hoàn buông tay.
Nhưng Mộ Xuân đã cầm lấy được quá nửa hộp giấy, lúc này đâu chịu bỏ qua như vậy, chu mỏ thấp giọng nói:
"Tiểu thư, là do gã kia cướp của chúng ta mà . Nô tì đứng canh ở đây hai canh giờ rồi, nhưng đâu có thấy hắn đến đây xếp hàng..."
"Ngay cả ta nói mà ngươi cũng không nghe sao? Phép tắc ngươi học hàng ngày đi đâu cả rồi?
Vân Thiên Mộng căn bản là không nghe nàng giải thích. Dưới tấm khăn che mặt, một ánh mắt nghiêm nghị chợt xuất hiện, Mộ Xuân liền ngoan ngoãn buông tay.
Gã sai vặt kia lập tức mừng rỡ, ôm hộp giấy vào người, nhìn về phía Mộ Xuân, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Mộ Xuân đương bị trách cứ, nhưng lại không tỏ ra tủi thân, ngược lại nhu thuận, lùi ra sau lưng Vân Thiên Mộng, sắc mặt chuyển biến to lớn, khiến cho gã sai vặt kia tưởng là mình đã nhìn lầm.
Dung Vân Hạc nhìn qua hết thảy, con ngươi băng lãnh hiện ra một tia dị sắc, thuận chân bước một cách thận trọng xuống lầu, đi đến sau lưng hắn, bình thản nói:
" Đem điểm tâm trả lại cho vị tiểu thư này."
Tứ Nhi nhất thời không kịp phản ứng, còn lấy tay ra sức ngoáy ngoáy lỗ tai của chính mình, xoay đầu lại, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi:
"Công tử, cái này, là nô tài tới xếp hàng trước mà."
Chỉ thấy Dung Vân Hạc nhếch mắt bắn ra một tia lạnh lẽo, Tứ Nhi sợ tới mức cầm điểm tâm trong tay nhét vào tay Mộ Xuân ngay tức khắc, sau đó bực bội lùi ra sau lưng Dung Vân Hạc, không dám nói một lời.
Mộ Xuân nhìn điểm tâm trong lòng mình, thật là lấy cũng không phải mà không lấy cũng không xong, bèn nhìn sang Vân Thiên Mộng, chờ nàng ra lệnh.
Vân Thiên Mộng cũng không từ chối, hướng về phía Dung Vân Hạc cúi đầu cảm tạ:
"Đa tạ."
Liền dẫn đám người Mộ Xuân đi ra khỏi Thiên Phúc Lâu.
Lúc này, xe ngựa của tướng phủ đã đến đúng ngay cửa Thiên Phúc Lâu, vú Mễ dìu Vân Thiên Mộng lên xe ngựa, bấy giờ mới dặn dò phu xe cẩn thận.
Dung Vân Hạc nhìn qua cửa thấy xe ngựa rời đi, nhận ra trên vách chiếc xe ngựa kia khắc chữ "Vân", lòng đã hiểu ra.
Đúng lúc quay người đi cùng Tứ Nhi, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra thân ảnh mà nửa tháng trước hắn vô tình gặp ở trong hoàng cung, ánh mắt lạnh lùng nổi lên một tia kinh ngạc, lòng không nén nổi, tự vấn mình:
“Không lẽ là nàng?”
Tứ Nhi trong lòng tức giận, đi sau lưng Dung Vân Hạc, hắn thực sự không hiểu vì sao tính cách công tử nhà hắn vốn quái gở, hôm nay lại đem tặng điểm tâm tận tay cho tiểu nha đầu kia?
Đây chính là điểm tâm mà công tử đã chuẩn bị cho Lão phu nhân, Lão phu nhân đã lớn tuổi, khẩu vị lại không được tốt, chỉ thích bánh đậu xanh của Thiên Phúc Lâu mà thôi.
Lại trùng hợp hôm nay công tử không có việc gì nên đã nói trước cho Lão phu nhân, giờ tay không mà về, chẳng phải làm cho Lão phu nhân thất vọng sao?
Tứ Nhi càng nghĩ càng không phục, cả khuôn mặt tròn trĩnh trở nên cau có.
Vừa lúc ấy Dung Vân Hạc vừa quay đầu lại, thấy vẻ mặt của hắn liền lắc đầu ngao ngán, ngay cả một tiểu nha đầu của tướng phủ cũng không như Tứ Nhi.
Hai người cùng nhau lên xe ngựa của phủ, Dung Vân Hạc ngồi ngay ngắn trong xe, nhắm mắt dưỡng thần, Tứ Nhi trộm nhìn rèm xe được vén lên, thèm thuồng nhìn ngó cảnh đẹp bên ngoài.
"Tứ Nhi, ngươi còn không biết sai sao?"
Lúc này, Dung Vân Hạc đang nhắm mắt chợt mở miệng, giọng điệu bình thản như trước, lại pha lẫn thái độ nghiêm túc làm cho người ta kính sợ. Tứ Nhi sợ đến nỗi tay run lên, "soạt" một tiếng, rèm xe rớt khỏi đầu ngón tay.
Tứ Nhi tự biết chắc chắn thiếu gia biết rõ chính mình đã láu cá lại ham chơi, lập tức hai chân quỳ xuống đất, nhận sai nói:
"Thiếu gia, là nô tài ham chơi, chạy đi đầu phố xem xiếc, vốn định đợi bánh đậu xanh kia vừa ra nồi liền mang về, lại không nghĩ hôm nay chỗ này lại bán đông khách đến như thế! Tứ Nhi biết sai rồi, xin thiếu gia trách phạt."
Nhưng Dung Vân Hạc vẫn nhắm hai mắt, mặc cho Tứ Nhi quỳ gối trước mặt, trong xe hoàn toàn yên tĩnh...
Tứ Nhi trong ngực không ngừng đánh trống, thiếu gia nhà hắn vì mái tóc mà từ lúc sinh ra đã không được mọi người chào đón, nhưng đối với chính mình, nô tài đi theo hắn từ nhỏ, tình như huynh đệ.
Chỉ là hôm nay bản thân lại nói dối trước mặt mọi người, khiến cho thiếu gia hổ thẹn, e rằng đã làm cho thiếu gia không vui, muốn đuổi mình ra khỏi phủ cho xong.
Nghĩ thế, trán Tứ Nhi toát một trận mồ hôi lạnh, lại biết rõ tính tình của Dung Vân Hạc, bây giờ chính mình cầu xin tha thứ chỉ sợ kết cục còn thảm hại hơn, đành cúi đầu quỳ trước mặt hắn.
Đến khi xe ngựa đứng trước cửa phủ, Dung Vân Hạc lúc này mới mở mắt, nhưng đôi mắt quá lãnh đạm, làm người khác không nhìn ra được vất kì cảm xúc nào, làm cho Tứ Nhi sợ đến nỗi cả người rụt lại.
"Kể từ hôm nay, phạt ngươi ba tháng tiền công! Nếu còn có lần nữa, lập tức rời phủ."
Miệng nói như gió mát quất vào mặt, dọa dẫm Tứ Nhi vốn đã hoảng sợ, liên tục gật đầu, đuổi sát theo Dung Vân Hạc vào trong phủ.
Trong xe ngựa của tướng phủ, Mộ Xuân vui mừng ôm lấy hộp giấy, hít hít cái mũi bé bé, ra sức ngửi mùi thơm từ bên trong hộp giấy lan ra, mắt mở to tròn sùng bái nhìn Vân Thiên Mộng. Khai Tâm lên tiếng:
"Tiểu thư thật lợi hại! Gã đó quả thực đáng giận, rõ ràng là đến sau, lại còn mặt dày mày dạn nói hắn đến trước. Nô tỳ đứng đợi cả hai canh giờ, đâu có thấy bóng dáng hắn?"
Vân Thiên Mộng thấy nàng ôm hộp bánh đậu xanh như bảo bối, lại thấy gương mặt tiểu nha đầu có chút oán giận, bật cười lắc đầu, ngón tay thon dài đẩy nhẹ đầu Mộ Xuân, có chút cưng chiều nói:
"Ngươi nha, đừng có đắc ý mà khoe mẽ. Người ta cũng đã nhường cho ngươi rồi, ngươi còn không chịu tha!"
Bị Vân Thiên Mộng trêu chọc như thế, vú Mễ cũng bắt đầu cười theo, hai gò má Mộ Xuân hơi đỏ lên, nhớ tới chính mình cùng nam tử kia tranh đoạt đồ ăn bên đường, nhất thời chỉ cảm thấy thật là mất mặt.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới người tóc trắng khi nãy, Mộ Xuân nén ảo não trong lòng, có chút nghi hoặc:
"Tiểu thư, công tử vừa mới xuất hiện kia, e rằng là Dung công tử. Không ngờ tới hắn càng lớn càng tuấn tú như thế, chỉ tiếc mái đầu kia là tóc trắng..."
Nói xong, tiểu nha đầu lắc đầu ý tiếc nuối, có phần thương xót.
Vân Thiên Mộng thấy nàng nói về Dung Vân Hạc, liền mở miệng hỏi:
"Đáng tiếc sao?"
Không đợi Mộ Xuân mở lời, vú Mễ đã cướp lời :
"Nghe nói nhà họ Dung,cháu đích tôn lúc sinh ra đầu đầy tóc trắng. Dung lão gia cho là vợ cả sinh ra nghiệp chướng, thiếu chút nữa đã bắt người hầu đem dìm Dung thiếu gia cho chết chìm. May mà Lão phu nhân đuổi theo kịp, mới bảo toàn tính mệnh cho Dung thiếu gia, còn tuyên bố với người ngoài là Dung thiếu gia có tư chất thông minh, ông trời sợ hắn chết trẻ, nên mới làm thế. Nhưng mà, Dung lão gia từ lúc ấy không màng tới vợ cả nữa, đối với đứa con trai này càng làm như không thấy, độc sủng mỗi Chu di nương."
Vân Thiên Mộng nghe vú Mễ giải thích, cảm thấy không khỏi buồn cười, tựa hồ cái thời cổ này, các nam tử đều thiên vị di nương, quả thật thê không bằng thiếp sao.
Huống hồ, tóc trắng cũng không hẳn là không thể chữa trị, hơn nữa cho dù ở thời hiện đại, cũng có thiếu niên tóc trắng, cũng là những người thông minh.
Nhưng người thời cổ đại này mù quáng không chịu được, hơi có tí hiện tượng lạ liền cho rằng là yêu ma tác quái, thật đáng tiếc cho vị Dung thiếu gia kia rơi vào hoàn cảnh này.
Nghe vú Mễ kể chuyện cũ, Vân Thiên Mộng nói:
"Nói như thế, thiếu gia kia đúng là rất đáng thương!”
Nghe Vân Thiên Mộng cảm khái, vú Mễ ra sức lắc đầu, nghiêm mặt nói:
"Dung thiếu gia dù không chiếm được sự yêu thương của Dung lão gia, nhưng Dung lão phu nhân cùng Thái phi nương nương lại vô cùng yêu thương hắn. Nghe nói Thái phi nương nương kia xem Dung thiếu gia như con ruột, thỉnh thoảng lại cho hắn tiến cung cùng trò chuyện. Chỉ dựa vào điểm này thôi, Dung lão gia với Chu di nương kia dù là cha mẹ ruột, nhưng cũng thể làm gì được."
Nói chuyện phiếm suốt cả đường đi, xe ngựa cũng đến cổng tướng phủ.
Mộ Xuân nhảy xuống xe ngựa, rồi đỡ Vân Thiên Mộng chậm rãi xuống xe, ngồi lên kiệu:
"Đến Bách Thuận Đường trước."
Màn kiệu vừa được buông xuống, Vân Thiên Mộng nhẹ giọng phân phó. Vú Mễ nhẹ gật đầu, chỉ hướng Bách Thuận Đường cho mấy người khiêng kiệu, bản thân ôm chiếc hộp gỗ tử đàn đi về Khởi La Viên.
Nguyên giờ này đã qua giờ ăn trưa, mọi người đã trở về nghỉ ngơi, không nghĩ sẽ gặp Vân Thiên Mộng bước vào sân trong của Bách Thuận Đường. Lúc này, Tô Thanh đang bị phạt đứng trong phòng, vú Vương quì gối bên cạnh nàng, khóc lóc cầu xin Lão thái thái.
"Lão thái thái, xin người thương xót! Di nương nhà ta đang mang thai, thân thể mảnh mai, thực không thể đứng chịu phạt. Nô tì nguyện thay thế chịu phạt cho di nương, Lão thái thái, người ra xem di nương đi, thật sự di nương không được khỏe..."
Vân Thiên Mộng xem trận chiến trước mặt, thật không thấy được Tô Thanh có chỗ nào không khỏe, mà ngược lại vú Vương la to làm cho người khác thấy phiền hà, thật ra là trưng cái mặt đầy nước mắt nước mũi, nhất thời chỉ khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.
Tô Thanh nghe tiếng bước chân bèn quay lại, thấy Vân Thiên Mộng sắc mặt bình tĩnh, đứng một bên nhìn mình cười nhạo, băng lãnh, trong mắt không khỏi hiện ra một tia hận ý. Thế mà vú Vương lại trơ mặt, đứng lên chạy đến bên Vân Thiên Mộng, nịnh nọt.
"Đại tiểu thư, Lão thái thái hợp ý với người nhất! Người xem di nương của chúng ta hiện đang mang hài tử của tướng gia, sao có thể chịu đựng đứng được lâu như thế. Kính xin người cầu xin Lão thái thái, nếu không con nối dõi của tướng gia có xảy ra chuyện gì, không phải là Đại tiểu thư có lỗi sao?"
Nghe vú Vương uy hiếp mình, Vân Thiên Mộng chợt thấy buồn cười, một bên ngăn lại Mộ Xuân đang muốn lao tới tranh luận, lạnh nhạt nói:
"Ta có thân phận gì? Ngươi đúng là xảo quyệt, rõ ràng dám để ta hạ mình thỉnh cầu cho di nương, ngươi già rồi nên hồ đồ hay khinh suất, có muốn ta báo cáo Lão thái thái đuổi cả chủ tử ngươi và ngươi ra khỏi tướng phủ hay không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, tiếng khóc của vú Vương tắc nghẹn như diều đứt dây, sắc mặt Tô Thanh tức thì bị Vân Thiên Mộng làm cho tái nhợt. Vốn còn tưởng mượn được tên Vân Thiên Mộng sát hại con của Vân Huyền Chi, khiến cho Lão thái thái đem lửa giận trong người bùng nổ, mà lại không nghĩ tới Vân Thiên Mộng ngày thường khéo mồm khéo miệng, một chút mảy may cũng không ăn được.
Vân Thiên Mộng thấy vẻ mặt hai chủ tớ không ngừng đổi sắc, nghĩ đến vú Hạ chịu khổ chốn này, trong lòng cười lạnh, bị người khác nói vài câu thì không chịu nổi, đối với những người bị các nàng làm tổn thương, cả chút lời lãi cũng không thu trở lại!
Mà mình cũng chỉ tùy tiện nói, há có thể làm cho Lão thái thái thật sự đuổi Tô Thanh ra khỏi tướng phủ!
Huống hồ lúc này nàng ta đang mang thai, khó đảm bảo Vân Huyền Chi sẽ không xây một tòa nhà mới cho Tô Thanh ở. Đến lúc đó mình muốn đòi lại tất cả cũng khó khăn rồi.
Ngược lại chính mình nên giữ lại Tô Thanh, đối đãi ‘tốt’ với nàng ta!
Đang lúc đôi bên giằng co, Liễu di nương cười đi từ trong buồng đi ra, thấy Vân Thiên Mộng, khỏi phải nói nụ cười trên mặt có biết bao hăng hái rồi, lập tức đi lên phía trước, cung kính hành lễ với Vân Thiên Mộng, sau đó cười nói:
"Lão thái thái nói dường như nghe được tiếng Đại tiểu thư, sai nô tì ra xem. Bản thân nô tì không tin, bèn xem xét một chút, quả thật là Đại tiểu thư! Lão thái thái cùng người thật đúng là bà cháu tình thâm đó nha."
Vân Thiên Mộng thấy Liễu Hàm Ngọc hôm nay vui vẻ như thế, lại trông Tô Thanh mang vẻ mặt uất hận, liền biết ngay vì sao Liễu Hàm Ngọc cao hứng đến thế.
Lướt qua Tô Thanh với vẻ lãnh đạm, Vân Thiên Mộng tinh tế dò hỏi:
"Lão thái thái chịu dùng cơm chiều sao?"
"Dùng qua rồi! Nhưng mà, bởi Đại tiểu thư ra ngoài từ sớm, Lão thái thái thường nhớ tới bánh đậu xanh kia."
Vừa đi vừa nói, Liễu di nương cùng Vân Thiên Mộng đi vào trong phòng. Đang bước vào phòng sưởi, Liễu Hàm Ngọc kéo Vân Thiên Mộng lại, nhỏ giọng nói vào tai nàng:
"Lão thái thái muốn đón tiểu thư của Nhị lão gia tới, Tô di nương không đồng ý nên mới bị phạt đứng."
Vân Thiên Mộng gật đầu nhẹ, tỏ vẻ tự mình biết rồi, nhận lấy hộp giấy Mộ Xuân đang bưng trên tay bước vào buồng sưởi.
"Cháu gái bái kiến bà nội!"
Lúc này, Lão thái thái đang ngồi trên giường, trong tay cầm xem một chiếc khăn lụa màu rám nắng.
Thấy Vân Thiên Mộng đi tới, liền buông khăn lụa, hướng về nàng vẫy vẫy tay. Đợi Vân Thiên Mộng đến gần mình, sờ bàn tay nhỏ bé mềm mại nhưng hơi lạnh của nàng, lúc này mới cả giận nói:
"Trời lạnh như vậy, lần sau để bọn hạ nhân đi mua là được! Con là thiên kim tiểu thư của tướng phủ, không thể làm bản thân bị bệnh được!"
Nghe vậy, trên gương mặt Vân Thiên Mộng hiện lên vẻ cảm động, lập tức sà vào lòng Lão thái thái, trong lòng đầy xúc động nói:
"Bà nội sao lại nói như thế? Hiếu kính với bà nội là việc cháu gái nên làm mà! Hơn nữa, hiện giờ đã là đầu xuân, bên ngoài cũng không lạnh như vào mùa đông. Chỉ cần bà nội vui vẻ, có phải làm gì cháu gái cũng cam tâm."
Nói xong liền hai tay dâng bánh đậu xanh còn nóng hổi kia. Mở hộp giấy ra, chỉ cảm thấy hương thơm thoang thoảng xông vào mũi, trong mắt Lão thái thái càng vui mừng:
"Bà nội, mời người nếm thử, xem mùi vị có giống trước kia hay không."
Vân Thiên Mộng nhận lấy khăn ướt nha đầu đưa tới, lau tay sạch sẽ, mới cẩn thận từ li từng tí cầm lên một chiếc bánh đậu xanh óng ánh trong suốt, bỏ vào miệng Lão thái thái, ôn nhu nói.
Lão thái thái cũng không từ chối, cầm lấy tay Vân Thiên Mộng và cắn từng ít một, nhai kĩ, sau mới nuốt vào, thỏa mãn nói:
"Giống hệt như trước đây. Thím ngươi trước kia có mời về nhà đầu bếp chuyên làm cái này! Thế nhưng không biết như thế nào, vẫn không thể làm ra được mùi vị kia. Hôm nay, có lẽ là phúc của Mộng Nhi, Tổ mẫu mới được thỏa mãn thế này."
Vân Thiên Mộng cười khiêm tốn, cầm bánh ngọt giao cho vú Nhuế bên cạnh Lão thái thái, tự tay rót cho Lão thái thái chén trà nóng, cười nói:
"Bà nội biết không, đây là thím đã nhắc nhở Mộng Nhi! Đúng là thím sợ bà nội ở đây không quen, nên mới cố ý dặn dò cháu gái!"
Thấy Vân Thiên Mộng không kiêu ngạo kể công, trái lại còn đem tất cả công lao đẩy sang người con dâu, điều này khiến Lão thái thái đối với cô cháu gái này càng ngày càng hài lòng.
Vân Thiên Mộng trông thấy chiếc khăn vuông lụa Lão thái thái xem vừa nãy, nhìn trên mặt thêu một quả đào mừng thọ, khéo léo tinh xảo, làm người ta cảm thấy đây đúng là một quả đào tươi mới, bèn cười tán dương:
"Tay nghề ai tốt như vậy? Thêu quả đào mừng thọ quả trông rất thật!"
Lão thái thái nghe vậy, cười theo, ngón tay chỉ Liễu di nương nói ra:
"Là nha đầu Vân Yên thêu đó! Nói là sợ ta không đủ khăn dùng nên đã làm suốt đêm."
Liễu di nương thấy Vân Thiên Mộng đột nhiên hỏi đến chiếc khăn lụa, trong lòng hồi hộp, hai tay xiết chặt trong khăn, dáng tươi cười, tranh thủ giải thích:
"Hôm qua nô tì nghĩ đến Đại tiểu thư hiếu kính với Lão thái thái như thế, Tam tiểu thư là muội muội càng phải học tập Đại tiểu thư, mới quyết định đem khăn lụa dâng lên! Chút ít thế này cũng không thể sánh với Đại tiểu thư."
Liễu di nương nói như thế cũng không sai.
Phải biết rằng, bánh đậu xanh của Thiên Phúc Lâu không phải ai cũng có thể mua được.
Chủ quán sẽ xem thẻ bài mà người mua đưa ra, nếu không phải là con nhà danh giá, cách mấy cũng không thể mua được.
Bởi thế, khăn lụa của Vân Yên với bánh ngọt của Vân Thiên Mộng, thực không thể so sánh được.
Trên mặt Vân Thiên Mộng không có chút bất mãn, ngược lại còn tinh tế thưởng thức chiếc khăn lụa kia cả nửa ngày, rồi ca ngợi nói:
"Di nương quá khiêm tốn rồi! Đường thêu của muội muội thật tinh tế tỉ mỉ, để bà nội dùng quả thật phù hợp với tuổi, có thể nói là đã rất khổ tâm suy nghĩ rồi. Hiếu thuận đến mức này cũng không thua gì ta. Huống hồ, tay nghề tam muội muội tinh xảo như thế, ta còn muốn mời tam muội muội dạy ta thêu thùa."
Lời vừa nói ra, trong mắt Lão thái thái chứa đầy tiếu ý, Liễu di nương lại thở dài một hơi.
Lúc này, trong nội viện truyền tới tiếng quát thát của vú Vương, thanh âm hơi khàn khàn rơi vào tai lại càng chói, lập tức làm mất đi sự hứng thú của Lão thái thái, có chút không vui nói.
"Nếu mọi người trong phủ đều hiểu chuyện như Mộng Nhi, ta cũng không cần phải lo lắng! Nhưng hết lần này đến lần khác mang đến sự xui xẻo như vậy, dù là trẻ con cũng không tha thứ:”
Vân Thiên Mộng vội thả chiếc khăn cầm trong tay, dùng đầu ngón tay vỗ về lên ngực Lão thái thái, có ý bảo vệ, trong ánh mắt hàm chứa đầy khó hiểu:
"Lúc cháu gái mới vào thì gặp Tô di nương đứng trong nội viện. Bà nội, dù sao Tô di nương cũng mang cốt nhục của phụ thân, hay là để cho nàng về nghỉ ngơi đi! Ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì, không phải là làm tổn hại đến tình cảm mẹ con của người và phụ thân sao?"
Lão thái thái nghe Vân Thiên Mộng khuyên giải, đã dằn xuống cảm xúc vốn bị khơi mào lúc đầu, đột nhiên ngồi thẳng lại, sắc mặt khó coi nói:
"Con hồ ly đó tưởng có thể phá hư tình cảm mẹ con chúng ta hay sao? Đừng tưởng rằng ả có thai thì không phải giữ khuôn phép! Dù người khác thực có sợ ả thì ta cũng phải sợ ả sao? Là di nương, tưởng muốn lật trời là được hay sao? Cho dù đứa bé kia có được sinh ra, ta cũng sẽ không thừa nhận, càng đừng nghĩ tới việc được ghi vào gia phả!"
Lão thái thái hướng về phía cửa sổ, bắt đầu lớn tiếng răn dạy, để cho mọi người trong ngoài phòng đều được nghe rõ ràng. Trong chốc lát, thanh âm vú Vương yếu dần đi, thân hình Tô Thanh có chút lay động, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
***
Vân Thiên Mộng không cần đi ra ngoài cũng biết Tô Thanh lúc này đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, so với Vân phu nhân đã qua đời mà nói, chỉ sợ là cả một sợi tóc tí ti đều thua kém.
Lão thái thái uống vài ngụm trà, nén nộ khí, mới nói sâu xa.
"Nha đầu, lòng dạ ngươi cũng thật tốt, khí chất hoàn toàn hợp với tước vị cao. Hôm nay, nàng ta bất kính với ta như thế, ngươi lại còn nói tốt như vậy, còn không bị nàng ta cưỡi lên đầu? Sớm muộn gì cũng không thể miễn thỉnh an! Nhớ ngày đó, lúc mẹ ngươi mang thai ngươi, ngày ngày cũng đến đây thỉnh an, không một ngày lơ là. Quy củ này có thể phá hủy trong tay một di nương! Huống hồ, thân phận nàng ta sao có thể so sánh với chính thê? Nếu hôm nay không phải nàng ta vô lễ chống đối, ta cũng sẽ không biết đối đãi với nàng ta như thế."
Nói xong Lão thái thái lại thở dài.
Vân Thiên Mộng thấy Lão thái thái cuối cùng cũng nói thẳng vào trọng tâm, liền hỏi:
"Không biết rốt cuộc là chuyện gì làm cho Tổ mẫu khó chịu?"
Lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng hiểu chuyện như thế, bèn nghiêm túc, trực tiếp đi thằng vào vấn đề:
"Mộng nhi, ba tỷ muội các con cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bầu bạn với nhau, cũng không cô độc! Mà Dịch Nhi kia, ở trên có hai ca ca, bên dưới lại không anh em gì. Hôm nay hai ca ca đã đến tướng phủ, chỉ còn lại một mình nàng, không tránh khỏi cô đơn! Ta nghĩ không bằng nhận lấy, cùng các con làm bạn chẳng phải rất tốt sao? Nhưng người đàn bà lòng dạ độc ác kia lại nói rằng nàng có cha mẹ chăm sóc tốt cho là được rồi, không cần tới đây. Ngươi nói, ta có thể lạnh lùng thế sao?"
Vân Thiên Mộng cúi đầu chăm chú nghe từng lời từng chữ của Lão thái thái. Lông mi dài như cánh bướm che lấy ánh mắt nàng khiến Lão thái thái cũng không nhìn thấu được ý nghĩ của nàng.
Đến khi Lão thái thái nói xong, Vân Thiên Mộng mới ngước khuôn mặt tuyệt mỹ lên, đôi mắt rực rỡ như sao lóe lên ánh cười, khóe miệng giương cao, vui vẻ nói.
"Bà nội, đây là chuyện tốt! Mộng Nhi cũng rất vui, không gì tốt hơn có thêm bạn! Chỉ là, việc này bà có thể nói trực tiếp với cha, vì sao phải thông qua Tô di nương?"
Lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng dễ dàng ưng thuận, trong lòng vui vẻ.
Lại nghe nàng nhắc tới Tô Thanh, không khỏi hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
"Cha con sủng ái nàng ta như thế, lời của ta có thể so với nàng ta ư! Đưa việc này ra cho phụ thân ngươi và nàng ta, có lẽ nàng ta sẽ phản đối ngay, một mực cự tuyệt! Nàng ta là muốn gia đình không yên, loại ác phụ này, giữ lại có ích gì?"
Đương nhiên, Vân Thiên Mộng bèn nói rõ ràng ra, chẳng qua là lão thái thái mượn đề tài để nói chuyện của mình, đem tất cả nhục nhã phải chịu đựng trước kia do Tô Thanh gây ra đòi lại bằng hết!
Phương pháp này lại không làm cho Vân Huyền Chi sinh lòng chán ghét, trực tiếp dùng tình thân làm lá chắn.
Nhưng mà, có lẽ để đưa Vân Dịch Dịch đến tướng phủ, cũng là Lão thái thái đã sớm tính toán. Dù sao, một nam nhân như Sở Phi Dương, ở nước Tây Sở quả thực khó tìm ra người thứ hai.
Hơn nữa, lão thái thái nhiệt náo một phen, Vân Huyền Chi nhất định đã sớm nhận được tin tức, chỉ e bữa tối nay sẽ nói đến việc này.
Lần này, bản thân Vân Huyền Chi cũng bởi vì muốn biểu hiện sự hiếu thuận nên mới đón Lão thái thái trở về, giờ phút này bác bỏ đề nghị của Lão thái thái, chính là đại bất hiếu!
Việc làm vừa rồi của Tô Thanh đã chạm đến điểm cốt yếu của Vân Huyền Chi, e rằng nàng sẽ bị Vân Huyền Chi chán ghét trong một thời gian.
Không thể không nói, gừng càng già càng cay, Lão thái thái thật sự là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bị kìm nén suốt mấy mươi năm, hôm nay rốt cuộc cũng thu lời rồi.
Nghĩ đến việc không cần tự mình ra tay trừng trị Tô Thanh, tâm tình Vân Thiên Mộng nhất thời rất tốt, mở nắp chén trà thổi nhè nhẹ vào trong, thư thái uống một ngụm, đợi xem màn kịch tối nay.
Quả thật, không đến bữa tối, đã nghe thấy bước chân nặng nề của Vân Huyền Chi đi vào Bách Thuận Đường.
Nhưng mà, lúc hắn chứng kiến Tô Thanh đứng phạt trong sân suốt từ trưa tới giờ, sắc mặt tái nhợt, loạng choạng sắp ngã, trong đôi mắt đầy phẫn nộ kia nhất thời hiện lên đau lòng, lập tức đi lên phía trước, ôm Tô Thanh vào lòng, ôn nhu hỏi:
"Tại sao lại thế này?"
Mắt Tô Thanh tràn đầy ủy khuất, nước mắt cố nén vô tình rơi lên mu bàn tay Vân Huyền Chi, nhất thời làm ấm lòng Vân Huyền Chi, khiến lửa giận bỗng chốc tan thành mây khói. Lại nhìn thấy Tô Thanh hai mắt trắng dã, hình như có dấu hiệu ngất xỉu, lập tức đỡ ngang nàng, đưa nàng đi khỏi Bách Thuận Đường.
Lão thái thái sớm đã nghe người hầu báo, nói lão gia đã đến viện, định bày ra bộ dạng thương tâm, lại không nghĩ đến người hầu báo lại Vân Huyền Chi đã ôm Tô Thanh rời khỏi, đôi môi liền phát run, hận không thể ném chén trà nhỏ trước mặt cho hả giận.
Mà Vân Thiên Mộng sớm đã ngờ tới Tô Thanh sẽ ra tay, định thần nhàn nhã uống trà, đợi Vân Huyền Chi trở lại.
Trong buồng sưởi yên ắng, có chút u ám đáng sợ, Liễu di nương nhìn thấy sắc mặt Lão thái thái ẩn giấu cơn phẫn nộ cùng với Vân Thiên Mộng bình tĩnh không đếm xỉa chuyện gì, tìm cớ lui ra, mới nhẹ nhàng thở phào, phân phó người hầu chuẩn bị trước bữa tối.
Một lúc sau, trời hoàn toàn tối om, trong tướng phủ đã lên đèn, Vân Huyền Chi cũng không quay lại, làm cho cơn giận Lão thái thái bộc phát.
Vân Thiên Mộng thấy tình trạng như thế, vội trấn an.
"Bà nội chớ bực bội! Có lẽ Tô di nương thật sự động thai. Nếu không chúng ta đến xem thử một chút đi."
Nghe xong, lòng phiền muộn Lão thái thái bỏ đi, giọng tàn nhẫn nói:
"Có bản lĩnh thì cứ sinh bệnh! Muốn ta đi gặp nàng à, nằm mơ!"
Vân Thiên Mộng thấy thái độ Lão thái thái kiên quyết như thế, trên mặt hiện ra vẻ ngượng nghịu, nhẹ thở dài, đi đến bên cạnh Lão thái thái, đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lên vai Lão thái thái, ôn nhu phân tích:
"Bà nội, phụ thân lo lắng cho con mình, điều này cũng không có gì sai! Nếu như người không đi, chẳng phải là thừa nhận với cha tất cả đều là do người cố ý sao? Đến lúc đó, tình mẫu tử há còn có thể tốt không? Huống hồ, lần này cha cũng là xuất phát từ hiếu tâm nên mới toàn tâm toàn ý muốn mời người hồi phủ, nếu người không đi, há đã xác nhận tin đồn bên ngoài việc mẫu tử người bất hòa? Hơn nữa, nhận thêm muội muôi là một chuyện vẫn cần phụ thân đồng ý."
Vân Thiên Mộng nói như thế, chẳng qua là cho Lão thái thái một lối thoát. Nếu mẫu tử các nàng quá cương, dĩ nhiên là Tô Thanh đắc ý. Vân Thiên Mộng tuyệt đối không để cho Tô Thanh được như ý.
Mà Lão thái thái cũng là người thông minh, biết rõ Vân Huyền Chi đến nay không có tước vị là vì một chữ hiếu. Nếu như chính mình giờ này làm ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai, sợ cũng sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của hai cháu trai.
Nghĩ vậy, dù Lão thái thái không muốn nhìn thấy Tô Thanh, cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Vân Thiên Mộng thấy vậy, lập tức phân phó Liễu di nương đang đứng hầu hạ bên ngoài buồng sưởi.
"Đem cháo mật ong, bánh gừng đến đây!"
Lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng làm việc chu toàn như thế, không có chút nghi ngờ, chỉ là Vân Thiên Mộng từ chối bọn nha đầu, đưa hộp thức ăn giao lại cho vú Nhuế. Rốt cuộc, trên mặt Lão thái thái cũng đã có chút ít vui vẻ. Hai bà cháu như những người bạn, tự nhiên hướng về phía Phong Hà Viên mà đi.
Bên trong Phong Hà Viên, Vân Huyền Chi nhìn Tô Thanh nằm mê man trên giường, không khỏi tức giận, hướng vú Vương quát:
"Các người đều không sợ chết sao? Di nương đang mang thai, sao cơ thể để nàng đứng trong gió rét hết cả buổi chiều?"
Vú Vương thấy Vân Huyền Chi lúc này quan tâm đến Tô Thanh như thế, tảng đá lớn trong lòng chung quy cũng rơi xuống, thậm chí không để ý đến đầu gối đang đau buốt, quỳ trước mặt Vân Huyền Chi lần nữa, cầu khẩn
"Tướng gia, xin người thương xót di nướng của chúng ta! Hôm nay, vì di nương nói sai một câu, Lão thái thái liền phạt di nương đứng cả buổi chiều, cứ thế này mãi, chỉ e đứa trẻ trong bụng di nương...."
Càng nói, thanh âm vú Vương càng nhỏ dần, sợ như người khác sẽ nghe thấy.
Vân Huyền Chi thấy nàng nói ra phân nửa lại ngừng, lòng sốt ruột, quát:
"Ai dám động đến nàng? Nếu Thanh nhi có chuyện gì, ta sẽ cho toàn bộ các ngươi phải chôn cùng."
Lão thái thái cùng Vân Thiên Mộng vừa đén cửa Phong Hà Viên, liền nghe được câu này, sắc mặt Lão thái thái lập tức trầm xuống. Nhưng Vân Thiên Mộng lại cười nhạt, dìu một tay nàng, khẽ nói ngay:
"Phụ thân đang giáo huấn nô tài! Chúng ta chỉ đi thăm bệnh!"
Nghe vậy, Lão thái thái đè nỗi khó chịu trong lòng xuống, cơn tức giận trong mắt cũng biến mất, dùng vẻ mặt ôn hòa, đi thẳng vào phòng.
Vân Huyền Chi còn tính hỏi tiếp, nhưng thấy Lão thái thái dẫn nhiều người đi đến, liền tạm thời ngừng nói, xoay sang bước nhanh về phía Lão thái thái, tự mình dìu nàng đi vào buồng sưởi.
"Trời đang rất lạnh, làm sao dám phiền mẫu thân tự mình đến đây?"
Lão thái thái, ánh mắt sắc bén quét qua vú Vương đang quỳ trên đất, mới cất cao giọng:
"Nghe nói Tô di nương té xỉu trong sân viện của ta! Nàng lại đang mang cốt nhục của Vân gia chúng ta, dĩ nhiên là không chủ quan được!"
Lão thái thái mở lời đã nói rõ ràng sự quan tâm của mình với Tô Thanh, thực có lòng yêu quý đối với đứa trẻ chưa ra đời kia, khiến cho vú Vương tay đang gạt lệ có chút ngừng lại, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lão thái thái, thấy nàng thần sắc thản nhiên, hoàn toàn không giống vẻ hung hãn buổi chiều.
Vân Huyền Chi cũng khẽ giật mình, thật không ngờ Lão thái thái vì quan tâm Tô Thanh mà đến.
Lúc này, vú Nhuế đã sớm cho bọn nha đầu đem hộp thức ăn xách đến, cẩn thận từng li từng tí lấy cháo cùng điểm tâm, từng thứ bày lên bàn.
Vân Huyền Chi nhìn cháo nóng hôi hổi, nhất thời có chút hổ thẹn, càng hết lòng đỡ Lão thái thái ngồi xuống, tràn ngập cảm kích nói:
"Lại để cho mẫu thân hao tâm tổn trí! Nhưng mà, mấy chuyện này, cứ để vú Vương đi làm là được, trong phủ nhất quyết không để cho di nương thiếu cái ăn! Để cho mẫu thân chuẩn bị những thứ này cho di nương, con quả thật xấu hổ."
Thấy Vân Huyền Chi mặt đầy hổ thẹn, Lão thái thái cũng không nỡ trách cứ, mà vỗ vỗ tay hắn, thành khẩn nói:
"Ta là mẹ con, mẹ tất nhiên sẽ không làm khó con! Huống hồ, Tô di nương có thai, chẳng lẽ vì mẹ, con lại để cháu ta chịu khổ hay sao?"
Vân Huyền Chi thấy Lão thái thái thật lòng nói chuyện với mình, nhẹ gật đầu.
Hôm nay rõ ràng là Lão thái thái cố tình dùng lời nói gây khó dễ chính mình, sau đó phạt mình đứng cả buổi chiều.
Đến khi Vân Huyền Chi đến Bách Thuận Đường, cả các nha đầu trong buồng sưởi đều chưa từng quan tâm đến mình, có chăng lúc này Lão thái thái sợ mình tố cáo, không biết xấu hổ mà chạy tới, giả vờ ra vẻ người tốt.
Thật sự là giỏi tính toán, vừa duy trì tốt tình mẫu tử, vừa muốn bôi nhọ mình. Chiêu thức ấy của Lão thái thái cũng đủ cho sự thật biến mất.
Lúc này, Tô Thanh chỉ cảm thấy giận run lên, như là đã ngất, chỉ có thể miễn cưỡng đè nén lửa giận không thể nào ức chế được. Nhưng trên gương mặt đang ngủ kia không thể giữ nguyên, lông mi không khỏi có chút run rẩy.
Liễu Hàm Ngọc lúc này đứng sau lưng Lão thái thái, đối với cuộc trò chuyện của Lão thái thái và Vân Huyên Chi, nàng tất nhiên là không có tư cách gì để xen vào, liền dồn mọi chú ý lên người Tô Thanh.
Vốn có chút hoài nghi Tô Thanh có ngất thực hay không, lúc này Liễu Hàm Ngọc lại bắt được vẻ mặt khác thường của Tô Thanh, liền hừ nhẹ một tiếng.
Vân Huyền Chi đang cùng Lão thái thái nói chuyện tình cảm, bị Liễu Hàm Ngọc cắt ngang, liền có chút không vui, thấp giọng quát:
"Chuyện gì? Không thấy ta cùng với Lão thái thái nói chuyện sao?"
Liễu Hàm Ngọc trông vẻ đã biết sai, mắt nhìn Tô Thanh lần nữa, mới thấp giọng nói:
"Nô tì biết sai, xin lão gia bớt giận!"
Chỉ có điều Vân Thiên Mộng cùng Lão thái thái đã chú ý tới ánh mắt vừa rồi của Liễu Hàm Ngọc, Lão thái thái bèn phân phó:
"Liễu di nương đi xem Tô di nương đi, nếu không có việc gì, chúng ta cũng nên trở về. Trong phòng quá nhiều người cũng không nên, đừng làm ảnh hưởng đến Tô di nương nghỉ ngơi!"
Liễu Hàm Ngọc hướng về phía Vân Huyền Chi và Lão thái thái cúi đàu chào, rồi nhỏ giọng đi đến bên giường. Vú Vương thấy thế, định lên tiếng nhắc nhở Tô Thanh. Nhưng Tô Thanh lúc này đang giả vờ mê ngủ, nếu tự dưng lên tiếng, đã nói lên Tô Thanh gạt người đấy sao?
Nghĩ vậy, vú Vương chỉ đành ngạm bồ hòn làm ngọt, không nói nên lời, chỉ có thể dùng cả tấm lòng, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Liễu Hàm Ngọc đang dần dần đến bên giường.
Lão thái thái ngầm ra hiệu cho vú Nhuế. Chỉ thấy vú Nhuế lập tức đi đến trước mặt vú Vương, chặn tầm mắt của nàng!
Tô Thanh lúc này cảm thấy có luồng khí không tí hảo ý tập kích bên giường mình, trong lòng biết mình không thể giả bộ ngủ, bèn cố chớp chớp hai mắt. Tô Thanh dần dần tỉnh lại.
Liễu Hàm Ngọc vừa muốn ra tay, Tô Thanh trùng hợp tỉnh lại, trong lòng đầy thất vọng, trên mặt đầy tươi cười, vui vẻ nói:
"Tô di nương tỉnh rồi!"
Nói xong liền tự mình tiến lên, thân thiết đỡ Tô Thanh ngồi dậy, cười báo tin vui cho Vân Huyền Chi.
"Tướng gia, di nương tỉnh rồi!"
Vú Vương nghe Liễu Hàm Ngọc nói thế, tâm trạng đang lo lắng đã vơi bớt một nửa, lúc này mới thấy sau lưng đã ướt đẫm hết.
Nhưng Liễu Hàm Ngọc nói mà không khiến cho Vân Huyền Chi lộ ra vẻ vui mừng, trái lại nhìn Tô Thanh với ánh mắt cổ quái, trong lòng đầy hoài nghi.
Lão thái thái thấy rõ sắc mặt Tô Thanh, mới chịu gật đầu, đứng lên nói:
"Đã tỉnh rồi thì ăn cháo đi, không thể để cho đửa trẻ trong bụng chịu ủy khuất. Thần sắc ngươi không tốt, về sau cũng không cần dậy sớm thỉnh an, lo sinh nở cho tốt! Chúng ta trở về đây."
Vân Huyền Chi nghe Lão thái thái phân phó, lại thêm Tô Thanh thức tỉnh kịp lúc, trong lòng chợt sáng tỏ, vẻ mặt hơi trầm xuống, cung kính nói với Lão thái thái:
"Hết thảy đều là lỗi của con! Mệt mỏi cho mẫu thân rồi."
Nghe ra trong lời nói Vân Huyền Chi thật tình áy náy, Lão thái thái biết rõ mục đích chuyến đi này của mình đã đạt, cười xua tay, rộng lượng nói:
"Ngươi là con ta, không nên có nhiều quy củ như vậy. Chỉ có điều, Tô di nương dù sao cũng đang có thai, ngươi nghỉ đêm ở Phong Hà Viên cũng bất tiện, lát nữa Liễu di nương sẽ sắp xếp cho ngươi, sớm nghỉ ngơi đi."
Nói xong liền dắt tay Vân Thiên Mộng đi ra khỏi buồng sưởi. Liễu Hàm Ngọc đi đến trước mặt Vân Huyền Chi, thấp giọng nói:
"Lão gia, nô tì hầu Lão thái thái cùng đại tiểu thư dùng bữa tối trước, chút nữa sẽ đến hầu ngài."
Nghe vậy, Vân Huyền Chi nhíu mày, quan tâm:
"Lão thái thái với Mộng nhi còn chưa dùng bữa tối?"
Liễu Hàm Ngọc nhàn nhạt gật đầu, cũng cùng đi theo ra khỏi Phong Hà Viên.
Buồng sưởi nhất thời trở nên yên tĩnh. Vân Huyền Chi đứng ngay cửa buồng, ánh mắt chằm chằm vào đầu giường Tô Thanh, chỉ thấy một mái tóc đen rũ xuống vai, nổi bật lên một gương mặt nhỏ nhắm đáng yêu, lại càng thêm ảm đạm.
Chỉ là, nàng đã giả vờ bất tỉnh lừa gạt mình để lấy sự đồng tình.
Mà mẫu thân mình dù đã cao tuổi, có đói bụng nhưng vẫn đến thăm di nương trước, khiến Vân Huyền Chi trong lòng đau xót, lạnh lùng nói:
"Quy củ không thể bỏ! Nếu không gia pháp cũng không có tác dụng gì. Tô di nương về sau mỗi ngày sớm chiều nhất định phải thành tâm đi thỉnh an Lão thái thái, không được tiếp tục dối trá."
Nói xong, Vân Huyền Chi đầy thất vọng bước ra khỏi Phong Hà Viên.
Tô Thanh không ngờ khổ nhục kế của mình cả buổi chiều lại bị Lão thái thái kia chọc phá, nhất thời hận đến mức dùng sức vứt áo gấm xuống đất. Vú Vương sự tới mức vội tiến lên, vội vàng lấy chăn đắp lên người nàng, trấn an:
"Phu nhân phải cẩn thận thân thể! Nếu lúc này người bị bệnh,chẳng phải vừa ý người nào đó? Huống hồ, Nhị tiểu thư vẫn còn đang ở nhà thờ tổ chờ người."
Lời nói làm cho Tô Thanh bình tĩnh ngay. Vân Huyền Chi vừa nãy không nổi giận, mà cực kỳ tỉnh táo, lạnh lùng nói với nàng lời nói kia, khiến trong lòng Tô Thanh quả thật bất an.
Dù sao cũng là vợ chồng chung chăn chung gối nhiều năm, tất nhiên Tô Thanh thập phần hiểu rõ tính cách Vân Huyền Chi.
Lúc hắn tức giận, có thể sẽ không sinh ra ngăn cách
Nhưng lúc hắn nói lời lạnh nhạt, chỉ có thể nói đối với người đó hắn đã không còn tín nhiệm.
Những năm vừa qua, Tô Thanh sở dĩ ở tướng phủ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, là do hiểu được tính tình của Vân Huyền Chi.
Nhưng một tay Lão thái thái thôi đã khiến cho Vân Huyền Chi lãnh đạm với mình. Điều này làm cho Tô Thanh chuẩn bị không kịp, thậm chí có chút hối hận vì muốn hãm hại Vân Thiên Mộng, mà để cho Vân Huyền Chi đưa Lão thái thái về lại tướng phủ.
Hơn nữa, điều làm cho Tô Thanh phiền muộn là sáng sớm hôm sau, Vân Huyền Chi phái Lưu hộ vệ ra khỏi thành, mau chóng đón Vân Dịch Dịch tới tướng phủ.
Nhận được tin, mặt Tô Thanh tái nhợt, tình thế trước mắt không thể không cười mà nói đối với Vân Huyền Chi việc lần này rất tốt.
Lão thái thái thấy con trai hôm nay hướng về mình như thế, nhìn về phía Tô Thanh trong mắt lộ vẻ đắc ý. Bất giác, trong lòng càng sinh ra ỷ lại Vân Thiên Mộng, chỉ cảm thấy đề nghị tối qua của Vân Thiên Mộng quả thật chính xác
Liễu di nương biết rõ Vân Dịch Dịch kia là người Lão thái thái yêu quý nhất, liền cùng Vân Thiên Mộng bàn bạc, có phải đem Thu Bích Cư bên cạnh Bách Thuận Đường cho sửa sang lại, để cho Vân Dịch Dịch ở đó.
Vân Thiên Mộng nhìn sâu vào mắt Liễu Hàm Ngọc, trong lòng biết nàng sợ Vân Dịch Dịch được yêu quý, Vân Yên càng không có địa vị, cười và để cho chính nàng tự xử lý.
Liễu di nương thấy Vân Thiên Mộng quan tâm đến mình như thế, sự trung thành với nàng trong lòng lại tăng thêm
Lúc này, Vân Thiên Mộng đã hành lễ cùng đám người hầu rồi đi vào buồng sưởi của Lão thái thái. Thấy Lão thái thái đang cầm vài xấp lụa so sánh màu sắc, liền cười hỏi:
"Bà nội, người đang làm gì thế?"
Vú Nhuế thấy Vân Thiên Mộng đến đây, cười tiến đến bên, nhận chiếc áo khoác ngoài trắng ngần mà nàng cởi ra, cười trả lời:
"Lão thái thái sợ tứ tiểu thư không có quần áo, làm mất thể diện tướng phủ, nên dùng tiền túi may cho tứ tiểu thư vài bộ quần áo mới."
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng trong mắt hiện vẻ không đồng tình, đoạt lấy xấp gấm trong tay Lão thái thái giao lại cho vú Nhuế, có chút tức giận nói:
"Bà nội là chủ của tướng phủ, lại xuất tiền riêng, chẳng phải là khiến người khác chê cười? Người ngoài không biết chắc chắn nói tướng phủ hà khắc với con của người cùng họ. Bà nội đừng như thế, đừng nói là phụ thân không cho, Mộng nhi nhất định cũng không chịu! Một lát nữa, Liễu di nương tới, sẽ mời ông chủ phường dệt vải Giang Nam làm cho muội muội vài bộ quần áo. Về đồ trang sức, về sau tứ muội muội tới, Mộng nhi tự mình sẽ đưa nàng đi chọn lựa."
Buổi nói chuyện, vừa thân thiết vừa ấm lòng, đừng nói là Lão thái thái, ngay vú Nhuế cũng tán dương cách xử sự của Đại tiểu thư với mọi người.
"Lão thái thái, người xem, vẫn là Đại tiểu thư của chúng ta hiểu lý lẽ. Có lẽ người nên nghe theo Đại tiểu thư, đừng phụ lòng hiếu thuận của nàng."
Lão thái thái thấy trên mặt Vân Thiên Mộng đã có nét giận dữ, lại được vú Nhuế khuyên giải, bèn ưng thuận ý muốn Vân Thiên Mộng.
Nhưng trong lòng lại lo sợ, cháu gái lớn đang tính toán cho cháu gái nhỏ, chỉ sợ Vân Thiên Mộng mặt ngoài hào nhoáng, trong lòng thì ghen ghét.
Lão thái thái mới dò xét cẩn thận Vân Thiên Mộng. Chỉ cảm thấy trên người nàng một bộ váy màu lục đầy sức sống, trên người phủ một chiếc áo bạc ít hoa văn, nhan sắc trắng trong thuần khiết. Mái tóc vén lên, cài chiếc trâm Tượng nha Lan hoa, vẻn vẹn hai hàng tóc mai, ngoài ra không còn vật gì khác. Điều này làm cho Lão thái thái trong lòng bất mãn, cảm thấy nữ nhi như vậy thật sự là quá mức mộc mạc, liền sai vú Nhuế đem tới một chiếc hộp gỗ, lấy ra bên trong một cái hộp ngọc tím, chọn lấy chiếc trâm Khổng tước, cài lên cho Vân Thiên Mộng, lúc này mới thỏa mãn nói:
"Bây giờ mới đúng là đại tiểu thư của tướng phủ."
Vân Thiên Mộng biết rõ Lão thái thái sợ mình hiểu sai, liền lập tức đứng dậy, trên mặt sợ hãi nói:
"Cháu gái có thể nào lấy một lễ vật quý của bà nội như thế."
Nói xong, liền đem chiếc trâm gỡ xuống...
Lão thái thái vội ngăn động tác của nàng, kéo Vân Thiên Mộng ngồi xuống, cười yếu ớt:
"Mấy năm rồi, ta cũng không cho con được thứ gì. Hôm nay, con có lòng hiếu thuận với bà nội, yêu quý muội muội, cần phải khen thưởng."
Vân Thiên Mộng thấy Tổ mẫu khăng khăng như thế, liền đứng dậy, hành lễ cảm tạ:
"Thiên Mộng tạ bà nội ban thưởng!"
Lão thái thái thỏa mãn gật đầu, hai bà cháu ngồi nói chuyện phiếm. Kể đến tiệc mừng thọ sắp tới, Lão thái thái hứng thú nói:
"Nhiều năm như vậy, không gặp Lão thái quân, không biết dung mạo nàng có gì thay đổi! Nhớ ngày đó, bà ngoại của cháu cũng là mỹ nữ nổi tiếng kinh thành!"
Vân Thiên Mộng thấy Lão thái thái rốt cục không nhịn được, bắt đầu hỏi thăm chuyện phủ Phụ Quốc Công, bèn giấu đi lãnh ý trong đáy mắt, cười nói:
"Bà ngoại thân thể khỏe mạnh. Những năm qua đều do cậu mợ quản lý trong ngoài phủ, bà ngoại toàn thời gian là dành cho con cháu. Chỉ là, tuổi của bà ngoại chung quy cũng đã cao, trong lòng vô cùng hoài niệm thời gian trước kia, đặc biệt là nghĩ đến bà nội, nói hai người thân thiết với nhau, lại là thông gia, cảm tình tất nhiên là không thể đánh đồng với người bên ngoài được."
Nghe Vân Thiên Mộng nói xuôi tai như thế, Lão thái thái bật cười, chỉ vào Vân Thiên Mộng, nhìn vú Nhuế tán dương:
"Nha đầu này, nhìn xem, cái miệng nhỏ nhắn này ngọt không kìa?"
Vú Nhuế cũng cười theo. Ngay sau đó, nói với Lão thái thái:
"Đúng thế ạ! Đại tiểu thư hiếu thuận như thế là phúc của Lão thái thái!"
Lão thái thái thích nghe nhất nịnh nọt, hôm nay được tán tụng cao như thế, trong lòng có chút lâng lâng. Nhưng mà, đầu óc bà vẫn tỉnh táo, lúc này nên hỏi về những việc khác. Bà thân mật kéo tay Vân Thiên Mộng, nghiêm mặt nói:
"Ta nhiều năm rồi không ở kinh thành, đối với nhiều quan được điều động ở kinh thành tất nhiên là không biết. Ta nhớ rằng người con cả của cậu mợ của con cũng đã lớn rồi?"
Vân Thiên Mộng nhìn hai tay mình bị ôm bên trong tay Lão thái thái, đôi môi hồng nhạt có hơi giơ lên, trong mắt mang theo vẻ tươi cười:
"Đại biểu ca năm nay đã 19 tuổi, không thể tưởng tượng được trí nhớ của bà nội tốt như thế, lại nhớ rõ những chuyện nhỏ nhặt này."
Nghe vậy, trong mắt Lão thái thái hiện lên vẻ không đồng ý, nhìn Vân Thiên Mộng nghiêm túc nói:
"Nha đầu ngốc, đây cũng không phải là chuyện nhỏ! Con cái các đại gia tộc, trong mắt người khác đều là miếng mồi ngon. Công tử nhà nào đó đến tuổi trưởng thành, tiểu thư nhà nào cập kê, người ngoài còn nhớ rõ hơn là chính bọn hắn, đã nghĩ đến việc tranh đoạt. Thực ra, nhà bà ngoại của con, bệ hạ mặc dù không phải do Thái Hậu sinh ra, nhưng tình cảm mẫu tử hai người so với cha mẹ ruột chắc còn tốt hơn, cái này cũng đã mang đến phồn vinh cho phủ Quốc Công, con cháu có hoàng ân mênh mông, con đường làm quan chắc chắn thuận buồm xuôi gió! Đối với tướng phủ chúng ta, là trăm ích mà vô hại."
Nghe xong, trong Vân Thiên Mộng xẹt qua một tia cười lạnh. Bà nội này chẳng những trải đường cho Vân Huyền Chi mà còn muốn trải đường cho cả hai cháu trai, thậm chí bàn tính lợi dụng cả phủ Phụ Quốc Công.
Chỉ có điều Vân Huyền Mặc tuy xem như là thân đệ của Vân Huyền Chi, nhưng hắn không có công danh, điều này làm cho xuất thân của huynh đệ Vân Dịch Hoành trở nên thấp hơn, không thể so sánh với đám vương tôn công tử khác.
Chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân làm cho lão thái thái nóng vội.
Nhưng mà, nếu không có thực học, con đường làm quan cũng không thể tiến xa.
Khúc Trường Khanh tuy là xuất thân địa vị cao quý, nhưng hắn vẫn văn võ toàn tài, từ nhỏ đã vào quân doanh tôi luyện, mười lăm tuổi tham gia thì võ, đoạt được thám hoa năm đó, bởi thế mới danh chính ngôn thuận làm Binh Bộ Thị Lang.
Mà bên ngoài đối với vị trưởng tôn của phủ Phụ Quốc Công cũng đánh giá tương đối cao, nhao nhao tán dương hắn không dựa vào gia tộc phù hộ, dựa vào chính mình mở ra con đường làm quan.
Tuy nhiên Lão thái thái lại không rõ đạo lý đó, một lòng chỉ nghĩ đến tận dụng mối quan hệ để đường đi của cháu được trót lọt.
Nhưng Vân Thiên Mộng lại không thể dứt khoát cự tuyệt Lão thái thái, đỡ làm Lão thái thái mất mặt, lại khiến mình vô duyên vô cớ trở thành địch nhân của bà.
Chỉ thấy nàng cười ngọt ngào, hơi cau mày, dựa vào Lão thái thái, làm nũng:
"Bà nội, người nói những thứ này Mộng Nhi không có hứng thú! Cái này là chuyện quốc gia đại sự, không phải do phụ nữ chúng ta định đoạt. Vả lại, Mộng Nhi nhìn thấy hai vị Đường ca đều thông minh lanh lợi, tương lai dù không dựa vào người khác cũng có thể một phen đến đỉnh cao."
Lão thái thái thấy nàng thật không để tâm nói chuyện này, thầm nghĩ còn nhiều thời gian. Có một số việc hoàn toàn không cần gấp, bây giờ chỉ cần đối đãi thật tốt đứa cháu ngoại của Cốc lão thái quân, mai sau phủ Quốc Công còn không thấy tình cảm này mà giúp đỡ sao?
Nghĩ như thế, Lão thái thái cũng không quá níu lấy việc này, vuốt má Vân Thiên Mộng cảm thán nói:
"Nếu Dịch Nhi cũng hào phóng như thế này thì ta cũng an tâm. Chỉ e đứa bé kia lớn lên địa phương nhỏ, sợ không thể thích ứng với các tiểu thư ở kinh thành."
Thấy trong mắt Lão thái thái lộ vẻ lo lắng, Vân Thiên Mộng biết bà muốn mang Vân Dịch Dịch tham gia thọ yến.
Chỉ là, dùng thân phận Vân Dịch Dịch, thật không có tư cách bước vào phủ Phụ Quốc Công, nên chỉ có thể dựa vào mình.
Lúc này, Vân Thiên Mộng ngồi thẳng, trấn an:
"Cháu gái ngược lại cho rằng cứ dắt theo Tứ muội. Nếu bà nội không tin, lần thọ yến này, cứ để cho Tứ muội đi theo."
Lão thái thái đợi cả buổi, rốt cục Vân Thiên Mộng cũng ưng thuận, tất nhiên là vô cùng vui mừng, lập tức thưởng chút điểm tâm do Tô Thanh mang đến, còn để cho Vân Thiên Mộng mang về thưởng cho nha đầu trong viện ăn.
Lúc này, bà vú hầu hạ gian ngoài cung kính đi đến, bẩm báo Tô di nương đến rồi.
Vân Thiên Mộng đưa mắt sang vú Mễ. Chỉ thấy vú Mễ kéo màn cửa lên một góc, lên tiếng:
"Mời Tô di nương vào."
Tô Thanh đứng bên ngoài, thấy có người mời vào, tất nhiên cho rằng đây là ý Lão thái thái, bèn cẩn thận từng tí, nhẹ nhàng đi vào buồng sưởi.
Lão thái thái thấy bộ dáng nàng nũng nịu không chịu được, trong người máu dồn lên đỉnh đầu, sự vui vẻ lập tức tan thanh mây khói. Nhìn trời, hiển nhiên là đã qua giờ Thìn, gần tới giờ Tỵ, di nương thỉnh Lão thái thái sáng sớm tốt lành rõ ràng là lề mề đến gần giữa trưa mới đến, có thể thấy được Lão thái thái lại muốn cho Tô Thanh chút phiền toái.