Chương 156: Miễn Tả tướng, phong Sở Vương!

"Hoàng Thượng thương cảm Vương phi sắp đến U Châu, đặc biệt lệnh cho nô tài chuyển cáo Vương phi, mấy ngày này Vương phi cứ ở trong phủ hảo hảo tĩnh dưỡng, không cần tiến cung tạ ơn!" Nhìn sắc mặt Vân Thiên Mộng bình thản, Dư công công nói tiếp, sau đó lần nữa nhìn chăm chú Vân Thiên Mộng, cũng không như mới vừa nãy vội vã rời đi.

Vân Thiên Mộng nghe qua lời Dư Công công, trong lòng mặc dù kinh ngạc, sắc mặt lại bình tĩnh, không thấy bất kỳ sơ hở nào, dù mặt đối mặt Dư công công vẫn tỉnh táo như cũ làm cho người khác kính sợ, khiến Dư công công tìm không ra chút dấu vết.

Mặc dù lúc này trong lòng Vân Thiên Mộng rất muốn hiểu rõ chuyện bất thình lình này, nhưng đối mặt với Ngọc Càn Đế bụng dạ khó lường, nàng biết rõ không thể tiết lộ nửa điểm, ngoại trừ vẻ tỉnh táo, chỉ thấy nàng nhàn nhạt gật đầu, trên mặt thủy chung treo lên nụ cười nhẹ đoan trang hữu lễ, dịu dàng lên tiếng: "Đa tạ công công chỉ điểm."

Dư công công cũng là người trong nội cung, mặc dù nhìn không ra cái gì trên người Vân Thiên Mộng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt, huống hồ phong phi vốn là việc vui, liền thấy hắn cười tươi như hoa, hướng Vân Thiên Mộng khom người một cái, cung kính nói: "Vương phi khách khí rồi! Nếu Vương phi không còn chuyện gì khác, nô tài cáo lui!"

"Công công đi thong thả." Hướng Dư công công nhẹ gật đầu, nhìn hắn rời khỏi hoa viên Đoan Vương phủ, Vân Thiên Mộng mới thu hồi ánh mắt.

"Sở Vương phi, xin mời!" Mãi đến khi Dư công công rời đi rồi, Đoan Vương phi mới theo cấp bậc lễ nghĩa chu toàn dẫn Vân Thiên Mộng đi về hướng chủ bàn, sắc mặt nàng tự nhiên, hoàn toàn không bởi vì Vân Thiên Mộng đột nhiên được phong làm Vương phi mà có chỗ giật mình hay không thích ứng. Đoan Vương phi quả thật không phải thường nhân, cũng khó trách nàng đem cái Đoan Vương phủ này quản lý ngay ngắn rõ ràng, không thấy chút nào mất trật tự.

Đoan Vương phi rất biết điều không lộ ra tâm tình như vậy, lại chỉ ra độ chênh lệch rõ ràng với đám phu nhân tiểu thư đang nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng, nghĩ mãi mà không rõ, vì sao nữ tử từng bị từ hôn này lại nhảy lên trở thành Vương phi được, mà các nàng đời này mang gia thế hề không kém cỏi. Ông trời rốt cuộc muốn hậu đãi Vân Thiên Mộng đến khi nào mới có thể chiếu cố đến một thân khuê tú gia phả trong sạch, xuất thân quý phái bọn họ!

"Chúc mừng Vương phi!" Hai người cùng nhau đi đến chủ bàn, Hàn phu nhân vốn đứng sẵn ở đó mỉm cười hướng Vân Thiên Mộng hành lễ.

"Phu nhân xin đứng lên đi." Vân Thiên Mộng có chút đưa tay, ý bảo Hàn phu nhân đứng dậy, cùng Đoan Vương phi ngồi xuống, nha đầu lanh lợi một bên đã sớm vì Vân Thiên Mộng đổi lại một bộ bát đũa sạch sẽ, vú quản sự Đoan Vương phủ đa sớm bỏ canh thừa đã bị người dùng qua, đổi lại một bàn món ngon hoàn toàn mới, tốc độ vừa rồi cực nhanh lại không khiến cho mọi người chú ý. Đoan Vương phủ quả là một nơi không thể khinh thường, hẳn là bất kể Đoan Vương phi hay chính bản thân Đoan Vương đều hết sức nghiêm khắc quản giáo nô tài trong phủ.

"Còn chưa kịp chúc mừng Phu nhân cùng Hàn Thị lang, chén rượu này thay cho tâm ý bản phi, kính xin Hàn phu nhân chớ để ý." Nếu đã là Vương phi, xưng hô đương nhiên phải đổi, Vân Thiên Mộng bưng lên ly rượu trước mặt, động tác ưu nhã hướng phía Hàn phu nhân, thanh âm mát lạnh êm tai như nước chảy xẹt qua khe đá cuội, lại mang theo một tia hồn nhiên lẫn thiên thành uy nghiêm, làm cho Hàn phu nhân liền vội giơ ly rượu lên, cùng Vân Thiên Mộng uống.

"Đa tạ Vương phi! Chỉ là không có ngờ tới hôm nay là ngày tốt lành của người, lại không kịp hạ lễ, ngày khác sẽ chuẩn bị ổn thỏa đến chúc mừng Vương phi!" So với Đoan Vương phi trong trẻo nhưng lạnh lùng, Hàn phu nhân lại lộ ra ôn hòa.

Vân Thiên Mộng nhìn chăm chú gương mặt mặc dù ôn nhu nhưng hoàn toàn không có chỗ nào tương đồng Hàn Thiếu Miễn, thanh nhã cười cười, chậm rãi mở miệng: "Phu nhân có lòng. Chỉ là, Hàn Thị lang tên đề bảng vàng, mới khiến người ta mừng rỡ. Sinh ra hài nhi xuất chúng như vậy, Phu nhân thực là có phúc lớn."

Hàn phu nhân tĩnh tâm nghe lời nói của Vân Thiên Mộng, vui vẻ trong mắt cũng hơi chậm lại, thận trọng cười nhẹ nhàng, nhàn nhạt hạ tầm mắt, giống như rất nghiêm túc nghe Vân Thiên Mộng nói chuyện, kì thực cất dấu suy nghĩ của mình, trong lòng thì kinh ngạc vị Sở Vương phi này, nàng vẫn còn nhỏ tuổi lại lợi hại như vậy, đôi con ngươi kia thanh tịnh thấy đáy, như vừa nhìn đã hiểu, thực ra lại chất chứa càn khôn, làm cho người ta không mò ra nàng đến cùng có ý đồ gì.

"Vương phi khen nhầm! Miễn Nhi còn có thật nhiều chỗ thiếu sót, ngày sau còn cần các Vương gia chỉ điểm cùng tài bồi!" Chờ lời nói của Vân Thiên Mộng buông ra hết, Hàn phu nhân mới chậm rãi mở miệng.

Theo lời đáp của nàng cũng có thể nhìn ra vị Hàn phu nhân này cũng là người có tâm kế, Dư công công mới đến đây tuyên chỉ, chỉ nói đến việc phong tước một vị Sở Vương phi, lại không nhắc đến Sở Vương.

Một câu "các Vương gia" này của Hàn phu nhân đem tất cả mọi người gom vào trong, không có đắc tội Đoan Vương phi đang ngồi đó, cũng không đắc tội Vân Thiên Mộng.

Tâm tư thận trọng như vậy, quả nhiên là khó cho nàng.

Mà lúc này, Sở Khiết cùng Tạ Uyển Uyển, Tạ Viện Viện cùng nhau đi tới, ba người cười nhẹ nhàng đứng trước Vân Thiên Mộng, cung kính thi lễ một cái, giọng rành mạch nói: "Chúc mừng Vương phi!"

Nhìn ba người Sở Khiết không hề có biểu lộ hay động tác chế nhạo, Vân Thiên Mộng cũng hiểu ý cười cười, lập tức mở miệng: "Mau dậy đi. Đều là người một nhà, giữ lễ tiết như vậy làm gì."

Nghe vậy, Sở Khiết lại cười một tiếng, thần sắc rất nghiêm túc mở miệng: "Gia có gia quy, quốc có quốc pháp, Khiết Nhi tuy năm không nhưng cũng biết đạo lễ nghĩa phải làm đối với Vương phi! Mong Vương phi chớ ghét bỏ!"

"Sao lại ghét bỏ? Ta và muội vốn là người một nhà, không nên nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy." Vân Thiên Mộng thẳng thắn nhìn Sở Khiết, nói ra hết sức chân thành tha thiết, trong lòng lại có chút cười lạnh.

Sở Khiết xuất hiện lúc này, chỉ sợ là nhắc nhở mọi người, bên trong Sở Vương Phủ này vẫn còn nằm một vị Tạ thị bỏ mình cứu người, nhưng Tạ thị không có leo lên vị trí Sở Vương phi, ngược lại là chính con dâu nhặt được lợi ích khổng lồ.

Hôm nay Vân Thiên Mộng thân phận cao quý, mọi người tự nhiên không dám lên tiếng nghị luận, nhưng rất nhiều ánh mắt nhìn về phía nàng lại xen lẫn khinh thường, mỉa mai, ghen ghét. Chắc hẳn mọi người đều cảm thấy cái ghế Sở Vương phi ngồi có chút danh bất chính, ngôn bất thuận đi.

"Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi!" Mà lúc này, Khúc Phi Khanh cùng Hạ Hầu An vốn là đứng ở xa xa lại đi tới, hai người cười nhẹ dịu dàng liên tiếp hướng Vân Thiên Mộng khẽ phúc thân, lễ nghi theo tiêu chuẩn trong nội cung lập tức hướng thế nhân thể hiện gia thế tốt đẹp cùng giáo dưỡng của các nàng.

Hạ Hầu An dung mạo thanh lệ tuyệt tục liền đem ba người Sở Khiết hạ thấp xuống, làm cho bọn nam tử trong hoa viên đều trông ngóng chờ đợi, nhìn chăm chú lên vị Công chúa Hạ Hầu tộc thân phận cao quý này, nhất thời đem ba người Sở Khiết ném ra sau đầu.

"Biểu tỷ và biểu muội sao cũng đi theo trêu ghẹo ta?" Vân Thiên Mộng đưa tay tự mình nâng hai người trước mặt dậy, tươi cười nhiều hơn một phần ôn hòa, con ngươi linh động cùng Khúc Phi Khanh nhanh chóng nhìn nhau một khắc, toàn bộ lời đều không nói, chỉ cười trong bụng.

Khúc Phi Khanh cùng Hạ Hầu An đến, làm cho mấy kẻ nội tâm vừa chỉ trích Vân Thiên Mộng đoạt vị thấy rõ hiện trạng.

Trừ bỏ việc Vân Thiên Mộng đã từng bị Thần Vương từ hôn, thân phận nàng vẫn là Đại tiểu thư con vợ cả Vân Tướng Phủ, còn có phủ Phụ Quốc công làm chỗ dựa, hôm nay theo thái độ Hạ Hầu An cũng có thể nhìn ra, cái ghế của Vân Thiên Mộng được Hạ Hầu tộc thừa nhận.

Đem đám người Sở Khiết ra so sánh cùng, nhất thời không có ưu thế. Cộng thêm Sở Phi Dương vốn văn võ toàn tài, trước chiến trường, sau nhập cung, giết địch, bầy mưu đều làm được, hắn kế tục tước vị hoàn toàn hợp lý.

Nghĩ như thế, mọi người liền nhao nhao thu hồi ánh mắt bất thiện, nhìn mấy thiếu nữ đứng cách đó không xa, sóng ngầm bắt đầu nổi lên, tâm lý xem trò vui chỉ nhiều lên chứ không ít đi, đoán xem lần này Vân Thiên Mộng phải chăng có thể ngồi vững vàng ở vị trí Sở Vương phi.

"Trêu ghẹo gì đâu! Chúng ta là thật tâm đến chúc đấy!" Khúc Phi Khanh lặng lẽ trừng mắt nhìn Vân Thiên Mộng, âm lượng so với vừa nãy đẩy cao chút ít, làm cho tất cả mọi người đều nghe rõ lời nàng.

Vân Thiên Mộng cười thầm Khúc Phi Khanh nghịch ngợm nhưng ánh mắt lại đặt trên người Sở Khiết, thấy nàng từ đầu tới cuối duy trì vui vẻ, phảng phất không phát giác được hết thảy quanh mình.

Chỉ là theo sau lưng Sở Khiết lại truyền đến một đạo ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt Vân Thiên Mộng đuổi theo lại chỉ thấy Hàn Triệt an tĩnh trong đám người, ánh mắt sâu thẳm mang theo một tia mát lạnh, cũng chú ý tới tầm mắt của nàng, có chút hướng phía Vân Thiên Mộng gật đầu.

Sóng mắt Vân Thiên Mộng hơi đổi, nhìn về phía Khúc Phi Khanh, trong lòng thì thầm than, không biết khi nào biểu tỷ mới có thể phát hiện trên đời này trừ người thân còn có một người đã từng vì nàng đã làm rất nhiều chuyện.

Đám người Sở Khiết đã tự mình hướng Vân Thiên Mộng chúc mừng, các nữ quyến còn lại cũng theo đó đứng dậy, trên mặt tươi cười đi về phía Vân Thiên Mộng, nhất thời, không khí trầm mặc trong hoa viên trở nên sống động, nam tân trong bữa tiệc cũng theo đó dễ dàng hơn mời rượu hàn huyên, nhìn quanh là một mảnh vui vẻ hòa thuận.

Lúc này, trên triều là một rổ thanh âm tranh chấp, mấy phe phái đối với chuyện người thừa kế vị trí Sở Vương mà hăng hái biện luận, thật tình không biết, trong cảnh ồn ào này, lập trường của bọn hắn sớm đã bạo lộ trước đáy mắt Ngọc Càn Đế.

Sở Phi Dương khí định thần nhàn đứng trong đại điện, không tham dự vào, thái độ cũng không tỏ vẻ mưu cầu danh lợi đối với cái vương vị này, hai mắt hắn trong trẻo, khóe miệng mỉm cười, thần sắc thản nhiên đứng cạnh một mảnh huyên náo, làm cho người ta có cảm giác hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

"Sở Tướng, chuyện này ngươi thấy thế nào?" Đợi quần thần tranh luận mệt mỏi, âm tahnh trên đại điện cũng ít hơn, Ngọc Càn Đế mới cười cười trầm giọng hỏi Sở Phi Dương.

Thu hồi nụ cười nhạt trên mặt, Sở Phi Dương hai mắt lợi hại quét qua tất cả đại thần, sau đó chắp tay trả lời: "Hồi bẩm hoàng thượng, tranh chấp mới vừa rồi của các vị đây đã đem lợi và hại phân tích rõ, thần mở miệng chính là vẽ rắn thêm chân. Tin tưởng trong nội tâm Hoàng Thượng sớm đã có phán đoán suy luận, thần cẩn tuân thánh ý."

Sở Phi Dương nhả ra một đoạn lại làm cho đại bộ phận triều thần lâm vào khó hiểu. Chuyện này liên quan đến vương vị đấy, mặc dù Sở Phi Dương công huân đầy người, nhưng Tể tướng và Vương gia vẫn không cách nào đánh đồng được, tại thời khắc mấu chốt hắn lại nhàn nhã nhẹ nhõm như vậy, đối với vị trí vương gia này xì mũi coi thường hay chỉ là huyền hư mê hoặc hai mắt mọi người đây?

Khúc Trường Khanh đứng thẳng lưng trong đội hình, nghe Sở Phi Dương nói như vậy, đáy lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nếu không phải nắm chắc mười phần, Tướng gia sẽ không mở miệng như thế.

Vân Huyền Chi đứng bên cạnh Sở Phi Dương càng thêm nhẹ nhàng thở ra. Vân Tướng Phủ cùng Sở Tướng Phủ quan hệ thông gia, việc này hắn không tiện mở miệng. Sở Vương vị quá nhiều hấp dẫn, hắn tự nhiên là lo lắng Sở Phi Dương sẽ buông tha. Lúc này xem ra, Sở Phi Dương không phải là buông tha, mà là lấy lui làm tiến, đem quyền lựa chọn giao cho Ngọc Càn Đế, từ đó, dù hắn đạt được Sở Vương vị, chắc chắn thanh âm phản đối trong triều cũng không mãnh liệt giống như vừa rồi.

Ngón trỏ phải Ngọc Càn Đế gõ nhẹ long án, chuỗi ngọc trên mũ miện che hào quang phức tạp lưu chuyển trong đôi mắt, đến khi thấy Dư công công vội vàng chạy về đại điện, hướng hắn gật đầu, khóe miệng Ngọc Càn Đế mới chậm rãi giương lên, cất cao giọng nói: "Sở Phi Dương tiếp chỉ!"

"Vi thần tiếp chỉ!" Sở Phi Dương đã sớm thấy Ngọc Càn Đế liếc nhìn Dư công công đang không kịp thở, đáy mắt một vòng tinh quang hiện lên, lập tức đi ra hàng quỳ gối đợi chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Tả tướng - Sở Phi Dương chiến công hiển hách, ưu dân ái quốc, quyết định miễn chức Tả Tướng, nay đặc biệt phong Sở Vương, mùng năm tháng hai tiến đến U Châu, hiệp trợ Hổ Uy Tướng quân xử lý thế sự."

"Vi thần tạ chủ long ân!" Sở Phi Dương hạ bái dập đầu, thanh âm trong sáng.

"Đô sát viện Tả đô Ngự sử - Tần Hoắc tiếp chỉ !" Còn không đợi chúng thần tiêu hóa xong thành chỉ phong Vương, Dư công công đã móc từ trong tay áo ra phong thánh chỉ thứ hai tuyên đọc.

"Thần, Tần Hoắc tiếp chỉ!" Tần đại nhân hơn 70 tuổi bước chân vững vàng từ trong đội ngũ đứng ra, lập tức quỳ gối bên cạnh Sở Phi Dương, ánh mắt nghiêm túc và trang trọng chờ Dư công công tuyên đọc thánh chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Đô sát viện Tả đô Ngự sử - Tần Hoắc làm quan thanh liêm, một lòng vì dân, phong Tả Tướng, ngay hôm nay nhậm chức!"

"Thần tạ chủ long ân!" Một vòng kinh ngạc xẹt qua đáy mắt Tần đại nhân, cũng rất nhanh bình xuống, lập tức dập đầu tạ ơn, cùng Sở Phi Dương đứng lên.

"Khoa cử làn này cũng tuyển ra không ít người tài, Tần đại nhân có thể xem biểu hiện ngày thường của bọn hắn, tiến hành tôi luyện, tuyển người tài có thể sử dụng đảm nhiệm chức Đô Sát Viện!" Tần đại nhân được tín nhiệm nhưng dù sao tuổi tác đã cao, thân một người kiêm hai chức chỉ e thân thể không gánh được lâu dài, Ngọc Càn Đế thương cảm lão thần mà nói ra những lời ấy.

Tuy nhiên trong đó cũng đã bao hàm ý tứ khác, lúc này cả triều văn võ bá quan người có thể sử dụng khá nhiều, nhưng người tâm tư thuần lương ít càng thêm ít, chẳng bằng lớn mật uỷ quyền cho đám học sinh trẻ tuổi, có khi có thể đạt được tác dụng không tưởng.

Mà Đô sát viện trong triều có tác dụng cực lớn, nếu lợi dụng thoả đáng, đối với Ngọc Càn Đế mà nói là như hổ thêm cánh.

"Vi thần tuân chỉ!" Tần đại nhân cung kính trả lời, sau đó liền đứng trở lại đội ngũ ban đầu, trên mặt biểu lộ lạnh nhạt với cả đời vinh hoa, không vì mình lên chức Tả Tướng mà đắc chí, hai đầu lông mày hiển hiện một vòng trầm trọng.

Vân Huyền Chi hơi nhíu mày, vốn mình cùng lão Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử này không hợp, nhiều năm qua hắn làm giám quan, vạch tội rồi mình nhiều lần, nay Tần Hoắc đã thành Tả Tướng, chỉ sợ tương lai mâu thuẫn giữa hai người ngày càng sâu sắc thêm.

Thực là vui buồn trời sinh một cặp, Sở Phi Dương trở thành Sở Vương vốn là chuyện vui, nhưng nghĩ đến việc từ nay về sau vào triều một cái là đụng Tần mặt mo, trong lòng Vân Huyền Chi ẩn ẩn hiển hiện một vòng khó chịu.

Bọn người Hải Vương, Thần Vương, Hải Trầm Khê sớm đã đoán được tâm tư thiên tử sau hai đạo thánh chỉ vừa rồi.

Ngọc Càn Đế có lẽ đã chuẩn bị thánh chỉ này từ lâu, chỉ là chuyện Nam Tầm đột nhiên xảy ra, lại làm cho Sở Phi Dương kế tục Sở Vương tước vị sớm hơn dự định.

Chỉ có điều, nhìn Ngọc Càn Đế lúc này ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng đeo lên bộ dáng nghiêm túc, trong lòng mấy người không khỏi xẹt qua một tia không vui. Chỉ sợ hôm nay trên triều đình, chúng đại thần đều bị vị đế vương này xếp đặt một đạo, người nào phe nào cũng đã bị Ngọc Càn Đế nhìn rõ rành rành, đế vương chi đạo quả nhiên là sâu không lường được, làm cho người ta khó lòng phòng bị, quả thật là thú vị cực kỳ.

"Nếu đã quyết định như thế, Sở Vương liền thừa dịp hai ngày này chuẩn bị một chút rồi đến U Châu. Bãi triều." Sự tình đã định, Ngọc Càn Đế lạnh giọng mở miệng, vịn tay Duư Công công rời khỏi đại điện.

"Thực là chúc mừng Sở Tướng vinh dự trở thành Sở Vương!" Ngọc Càn Đế vừa ly khai, không khí trên đại điện lập tức trở nên sống động, mọi người nhao nhao tiến lên chúc mừng, Sở Phi Dương chỉ hơi cười mà ứng đối lấy.

Thần Vương nghe xong câu cuối cùng của Ngọc Càn Đế, con ngươi vốn là âm trầm dần hiện ra một vòng sáng khác thường.

Sở Phi Dương cũng không buông tha biểu lộ trên mặt hắn, uyển chuyển cự tuyệt lời mời của mọi người, Sở Phi Dương chậm rãi đi đến bên người Thần Vương, cười nói "Thực là vất vả Vương gia rồi, ra sức tranh luận như vậy, nhưng đáng tiếc thánh ý khó dò a, lại khiến Vương gia phí công một hồi!"

Nghe được giọng Sở Phi Dương ẩn ẩn mỉa mai, ánh mắt Giang Mộc Thần híp lại, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, lập tức phản bác: "Trong lòng Sở Tướng mới rồi hẳn là cũng hết sức bất an đi! A, sai rồi, là Sở Vương! Thói quen xưng hô Sở Tướng thực là nhất thời không đổi được! Sở Vương lần này thắng hiểm, chỉ là sau khi trở về không biết nên đối mặt Sở đại nhân như thế nào?!"

Xưa nay tranh đoạt vương vị hay ngôi vị hoàng đế cũng đều thảm thiết như nhau, vương phủ nào nhiều con cháu, thủ túc tương tàn càng nhiều, tiền lệ nhi tử mưu hại phụ vương cũng chẳng hiếm hoi gì.

Mặc dù Sở Nam Sơn giảo hoạt thông minh như thế nào cũng khó có thể dạy nổi ham muốn danh lợi của con cháu. Huống chi, Sở Bồi rời kinh nhiều năm, tâm tưởng có thay đổi hay không, chẳng ai có thể biết.

Nghe vậy, Sở Phi Dương phác thảo môi cười cười, khóe môi giơ lên đường cong hoàn mỹ, giống như con người hắn, tựa hoàn mỹ vô khuyết, làm cho người ta tìm không ra nửa tia khuyết điểm nhỏ nhặt, trong ánh mắt lộ ra trầm ổn tỉnh táo, đáy mắt lưu chuyển cơ trí, làm cho lòng người sinh kính sợ: "Vương gia lần này có thể phải hảo hảo chỉnh thói quen một phen rồi, dù sao, xưng hô này sẽ theo bổn vương cả đời, Vương gia nếu cứ theo thói quen gọi sai, chẳng phải là làm trò cười cho người ta hay sao?"

"Cả đời? Sở Vương có lòng tin như vậy?" Giang Mộc Thần trong lời nói giấu lời nói , không rõ ý nghĩa, lại làm người ta kinh ngạc không thôi.

"Chẳng lẽ Vương gia còn có tính toán khác?" Sở Phi Dương giả bộ như không hiểu, mở to hai mắt nhìn về phía Giang Mộc Thần, khẽ nhếch âm điệu hỏi lại.

"Không biết hai vị Vương gia đang đàm luận mấy thứ gì đó?" Đột nhiên, Hải Trầm Khê đẩy đẩy Hải Vương đi tới , hai cha con cùng nhau nhìn về phía hai người đang vừa đi vừa nói chuyện, Hải Vương liền mở miệng cười hỏi.

"Thần Vương đang cùng Bổn vương đàm luận vấn đề bố trí phòng ngự trong kinh thành. Sau Bắc Tề, Nam Tầm cũng lộ ra không an phận cho lắm, Thần Vương yêu nước yêu dân, không đành lòng nhìn dân chúng trong kinh chịu khổ, liền tâm huyết nghiên cứu cách bố phòng Kinh Đô, hy vọng có thể làm không sơ hở tý nào!" Nghe được giọng nói của Hải Vương, Sở Phi Dương hơi nghiêng thân, mở miệng cười nhạt "Hải Vương là cao thủ bài binh bố trận, Thần Vương chi bằng cùng Hải Vương thảo luận một phen, chắc hẳn có thể có thu hoạch."

Nhìn Giang Mộc Thần vì lời nói của mình mà càng phát ra biểu lộ lạnh như băng, Sở Phi Dương thản nhiên nói từng chữ.

"Sở Vương nói đùa! Bổn Vương thoái ẩn nhiều năm, những binh pháp bố trận kia sớm đã quá hạn sử dụng, mà phòng thủ thành đô và chiến sự lại không giống nhau, há có thể nói nhập làm một? Vạn nhất xảy ra sai sót, gặp nạn vẫn là dân chúng trong kinh. Huống hồ, Hoàng Thượng đem việc phòng thủ kinh thành giao cho Thần Vương chính là tin tưởng năng lực Vương gia, làm sao còn cần Bổn Vương yêu sách lung tung chứ?" Hải Toàn lắc đầu cười từ chối, cũng không vì Sở Phi Dương đột nhiên chụp nan đề lên đầu hắn mà mặt ủ mày chau, đàm tiếu tà tà hóa giải tất cả mũi nhọn đang hướng về phía hắn.

"Thật đúng là đáng tiếc! Thần Vương, Hải Vương khiêm tốn như vậy, bổn Vương cũng đành lực bất tòng tâm!" Nghe Hải Toàn từ chối khéo, Sở Phi Dương lập tức chối bỏ ngay hành vi châm ngòi, đâm thuê kích đểu vừa mới. Chẳng những để Thần Vương cho rằng Hải Vương cố ý cự tuyệt, lại làm cho Hải Vương nghĩ năng lực Thần Vương chưa đủ liền muốn thỉnh giáo cho hắn, mà Sở Phi Dương chỉ là người hiền lành đảm đương công tác thúc đẩy ngoại giao.

"Sở Vương phí tâm rồi! Tâm tư như vậy không biết có thể quản lý tốt mọi việc bên trong Sở Vương Phủ hay không?" Lạnh lẽo liếc nhìn Sở Phi Dương, Giang Mộc Thần sớm đã hiểu rõ thói láo của Sở Phi Dương, ánh mắt hàm băng bắn hắn, cười nhạo phản kích.

Vui vẻ trong mắt dần lạnh, Sở Phi Dương không hề nhượng bộ chút nào đánh trả: "Không so được Vương gia, chuyện nhà ta lại làm Vương gia phiền não, quả nhiên là để cho bổn Vương cảm kích không thôi! Chỉ có điều, Bổn Vương tốt xấu gì cũng đã cưới vợ, Vương gia nếu rảnh rỗi, không bằng cũng sớm tuyển một vị Vương phi tình-đầu-ý-hợp-, đây mới là việc chính!" Cũng miễn cho cả ngày đưa ánh mắt đặt ở trong khuê phòng nhà người khác, cách chia rẽ vợ chồng người ta.

Lời không nói hết nhưng ý tứ lại tinh tường, song phương trong lòng hiểu rõ là được, sao có thể nói rõ ràng rồi lại để cho Hải Toàn chê cười?

"Ha ha, đáng tiếc Bổn Vương chỉ có hai nữ nhi, mà lại đều đã gả đi!" Việc này, Hải Toàn ôn hòa lên tiếng: "Nhưng mà Hạ Hầu công chúa quả là mỹ nhân thế gian hiếm có, Sở Vương cùng Thần Vương nếu hợp ý như vậy, hay là Thần Vương cưới Hạ Hầu công chúa, chẳng phải là việc vui sao?"

"Tiểu muội từ nhỏ tinh nghịch, chịu không nổi câu thúc, Hải Vương xin chớ giễu cợt nàng. Mà mới tại dạ tiệc Đoan Vương phủ, Thần Vương đã nói rõ trong lòng hắn đã có người, chúng ta sao có thể nhẫn tâm chia rẽ? Chẳng phải đã bổng đả uyên ương rồi hả?" Mấy câu nói đùa, vừa thay Hạ Hầu An ngăn trở một đoạn nhân duyên không thích hợp lại vừa đâm chọt Thần Vương đau đớn một hồi, đồng thời còn để cái miệng Hải Toàn dò hỏi tin tức ngậm lại, một mũi tên trúng ba con chim, cũng chỉ có Sở Phi Dương có thể làm được.

"Hiện nay còn sớm, chắc hẳn trong phủ tiệc còn chưa kết thúc, chi bằng mời mấy vị Vương gia cùng nhau hồi Đoan Vương phủ một phen!" Lúc này, Đoan Vương từ trong đại điện đi ra, đến gần mấy người mở miệng hỏi thăm.

Đã đến gần cửa cung , Sở Phi Dương thấy Tập Lẫm hướng mình nhẹ gật đầu, liền theo lời nói của Đoan Vương cười nói: "Nếu Vương gia đã có ý tốt, bổn Vương đương nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh!"

Giang Mộc Thần thấy Sở Phi Dương quyết định đến, chắc hẳn lúc này Vân Thiên Mộng vẫn còn ở Đoan Vương phủ, liền lãnh đạm hướng Đoan Vương gật đầu, cùng mọi người nhảy lên lưng ngựa, dẫn đầu hướng phía Đoan Vương phủ chạy đi.

"Bổn Vương hành động bất tiện, phải hồi Vương phủ rồi! Trầm Khê, ngươi thay Phụ vương đi đi!" Thị vệ của Hải vương phủ đón lấy xe lăn từ tay Hải Trầm Khê, thận trọng đem Hải Vương đẩy lên xe ngựa.

"Vâng, phụ vương!" Hải Trầm Khê trầm mặc nhìn xe ngựa Hải Vương Phủ rời đi rồi mới thật nhanh ngồi lên lưng ngựa, theo sát mấy bóng người đã đi xa mà đi.

Lúc này yến hội vẫn còn tiếp tục, chỉ là mọi người cũng không câu nệ như trước đó, ngồi ở trong bữa tiệc dùng cơm, các phu nhân, tiểu thư tam thong dong tản bộ trong hoa viên Đoan Vương phủ, mà nam tân môn thì ba phần đứng thành nhóm ngồi thương thảo chuyện triều chính, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua quét lại.

Khúc Phi Khanh cùng Hạ Hầu An cùng nhau tản bộ.

"Không biết trong triều lại xảy ra chuyện gì!" Nước hồ gợn dịu dàng, nhộn nhạo, một vòng lại một vòng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đẫm nguyệt sắc, lại làm nội tâm Hạ Hầu An bất an, không rõ vì sao trong nháy mắt Ngọc Càn Đế lại hạ xuống một đạo thánh chỉ như vậy.

Nhìn như ban thưởng vinh hoa phú quý, kì thực lại là một rổ phiền toái lẫn nguy hiểm.

"Aizz..." Khúc Phi Khanh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cũng không bình luận gì hơn đối với chuyện này. Dù sao đây là Đoan Vương phủ, vẫn cẩn thận là hơn. Chỉ là trong lòng lo âu cho Vân Thiên Mộng không thôi, mới từ thái độ của Sở Khiết liền có thể nhìn ra, kẻ nhìn như vô hại thường thường một câu liền có thể đưa người vào chỗ chết, mà Sở Khiết chỉ sợ cũng không phải đơn thuần như vậy.

Khúc Phi Khanh lại không biết, tại một góc nàng không thấy được, một đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng thủy chung nhìn chăm chú lên nàng, cặp mắt kia đè nén cùng che dấu nóng bỏng, thận trọng bảo hộ không cho bất kỳ người nào nhìn ra manh mối.

"Hàn huynh, nhìn cái gì đấy? Sao lại thất thần như thế?" Hàn Thiếu Miễn cùng Hàn Triệt đứng cạnh khóm Tường Vi trao đổi mấy việc vặt vãnh gần đây, lại không nghĩ mình mới càm ràm một nửa, tâm tư Hàn Triệt sớm đã chạy đi nơi nào.

Hàn Thiếu Miễn không khỏi phóng mắt nhìn về phía hoa viên đứng đầy khuê tú tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp, mặt trăng chiếu nghiêng nghiêng, trong ánh trăng mông lung chỉ thấy các nàng dáng người yểu điệu xinh đẹp, mang theo nét không giống với nam tử cương nghị, mà triển hiện nhu hòa nữ nhi mới có.

Ánh mắt Hàn Thiếu Miễn không khỏi cười khẽ, tưởng rằng Hàn Triệt là một con mọt sách, thì ra cũng là một gã phong nhã hiểu ngắm hoa giám tháng nha.

"Để Hàn đại nhân chê cười rồi! Hạ quan chỉ là nhất thời mê con mắt!" Hàn Triệt nghe tiếng Hàn Thiếu Miễn nhắc nhở liền phục hồi lại tinh thần, hai mắt khôi phục tỉnh táo, trên mặt cười nhẹ nhìn Hàn Thiếu Miễn, không thấy chút nào bối rối chật vật.

"Nói cái gì đó?! Chúng ta đồng khoa trúng cử, cái gì hạ quan với chả thượng quan? Mà ta và huynh mới quen đã thân, đã là bạn tốt, há có thể nói mấy lời xa lạ này?" Thấy Hàn Triệt giữ lễ tiết như vậy, Hàn Thiếu Miễn lắc lắc đầu. Nếu hắn với Hàn Triệt không hợp ý, yến hội đêm nay sao lại mời hắn đến đây?

Dạ tiệc Đoan Vương phủ mặc dù không so được Cung yến nhưng cũng không phải quan viên nào cũng có tư cách vào.

"Là ta sơ sẩy. Hàn huynh mới vừa nói đến..." Hàn Triệt vừa định đón lời nói của Hàn Thiếu Miễn lại thấy một gã sai vặt của Hàn phủ đi tới, khom người nói: "Thiếu gia, lão gia xin ngài cùng Hàn Hàn lâm đi qua một chuyến!"

Mắt Hàn Thiếu Miễn lộ khó hiểu, vì sao Phụ thân đột nhiên muốn gặp Hàn Triệt?

Mà thần sắc Hàn Triệt lại lạnh nhạt, cũng không vì đối phương mời mà lộ ra vẻ mở cờ trong bụng.

"Hàn huynh, xin mời!" Thấy Hàn Triệt ổn trọng như vậy, Hàn Thiếu Miễn nhoẻn miệng cười, lập tức đưa tay làm một tư thế mời, dẫn Hàn Triệt đi về hướng chủ bàn.

"Phụ thân!" Lúc này trên chủ bàn còn sót lại Hàn phụ, một mình nhấm nháp rượu chờ Hàn Thiếu Miễn đến.

Đến khi Hàn Thiếu Miễn lên tiếng, Hàn Chính Kiên mới quay đầu nhìn hướng người tới, thấy đi theo sau lưng Hàn Thiếu Miễn là Hàn Triệt hình dạng tuấn mỹ không thiếu khí chất trầm ổn, nhất thời, trong mắt Hàn Chính Kiên hiện chút phức tạp, rồi lại trong nháy mắt trở về bình tĩnh, ôn hòa hướng phía hai người cười cười, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, mở miệng: "Chắc hẳn đây là Hàn Hàn lâm?! Mời ngồi!"

"Hàn Triệt bái kiến bá phụ!" Nếu Hàn Thiếu Miễn nhận hắn là bằng hữu, Hàn Triệt tự nhiên cũng không phải người thích nhăn nhó làm bộ, liền cung kính hướng phía Hàn Chính Kiên chắp tay, nói.

"Ha ha, không cần khách khí, ngồi đi ngồi đi!" Hàn Chính Kiên tựa hồ như đối với Hàn Triệt hết sức thoả mãn, chén rượu bưng trên tay sớm đã buông, lực chú ý hoàn toàn đặt trên người Hàn Triệt. "Sớm đã nghe danh Hàn Hàn lâm từ Thiếu Miễn, không thể tưởng được hôm nay gặp mặt, Hàn Hàn lâm quả nhiên là tuấn tú lịch sự, khó trách có thể trúng cử Trạng Nguyên!"

"Bá phụ nói đùa! Là Hàn huynh không chê Hàn Triệt xuất thân bần hàn lấy lễ đón tiếp, có thể cùng Hàn huynh kết bạn, là phúc khí của Hàn Triệt!" Hàn Triệt cười nhẹ mà đối đãi, hữu lễ đáp lời Hàn Chính Kiên.

"Hàn hiền chất nay đã có phẩm tước, có định đưa cha mẹ vào kinh thành bảo dưỡng tuổi thọ không?" Trong lúc nhất thời, Hàn Chính Kiên tựa hồ hết sức quan tâm cha mẹ Hàn Triệt.

Mà Hàn Triệt chỉ thanh nhã cười cười, lập tức trả lời: "Vốn có ý đó, chỉ là cha mẹ bỏ không được quê quán, tạm thời chỉ để tiểu muội đến Kinh Đô cùng Hàn Triệt làm bạn."

Hàn Chính Kiên nghe xong khẽ gật đầu một cái, không có tiếp tục hỏi lại, lại hơi có vẻ nhiệt tình nói: "Hàn hiền chất trong lúc rảnh rỗi xin qua Hàn phủ đi đi lại lại, Thiếu Miễn thường ngày không luyện tập võ nghệ cũng là nghiên cứu binh pháp, ta thật đúng là sợ hắn sẽ buồn đến độ sinh bệnh!"

Nghe vậy, Hàn Triệt gật đầu cười khẽ, Hàn Thiếu Miễn nhân duyên thật tốt, như thế nào lại giống mọt sách suốt ngày buồn bực trong nhà vậy?

Bị phụ thân của mình nói giỡn trước mặt hảo hữu, Hàn Thiếu Miễn cũng không giận, mang theo tính cách đặc hữu cởi mở thoải mái của quân nhân cười cười.

"Khởi bẩm Vương phi, Vương gia và Sở Vương, Thần Vương, Hải quận Vương cùng trở về phủ!" Mà lúc này, quản gia của vương phủ vội vàng đi tới, xoay người đứng trước mặt Đoan Vương phi, khom lưng nói.

Mọi người nghe Sở Phi Dương đã thành "Sở Vương" liền biết vương vị của Vân Thiên Mộng chuẩn xác không lệch vào đâu được rồi, liền nhao nhao đứng dậy chờ mấy vị Vương gia đến.

Đến khi bốn người cùng nhau bước vào cổng vòm, âm thanh chúc mừng liên tiếp hướng phía Sở Phi Dương vang lên, nhưng ánh mắt Sở Phi Dương ngay từ đầu đã ngưng dệt trên người Vân Thiên Mộng, thấy nàng đoan trang cười ngồi bên người Đoan Vương phi, đáy mắt Sở Phi Dương không khỏi nổi lên một vòng cười ấm, theo Đoan Vương đi về hướng chủ bàn Hàn Chính Kiên đang ngồi.

Hàn Triệt cùng Hàn Thiếu Miễn sớm đã đứng lên lúc bốn người đến đây, ánh mắt Đoan Vương mỉm cười liếc nhìn Hàn Thiếu Miễn, cũng thu hồi ánh mắt lúc thấy rõ tướng mạo Hàn Triệt.

Vốn dĩ Hàn Triệt thụ phong tiếp chỉ tham gia cung yến, nhưng lúc đó trong bữa tiệc đông quan viên, cộng thêm phần lớn là do buổi tối ánh mắt mơ hồ, ở khoảng cách gần như vậy nhìn rõ hình dạng Hàn Triệt quả là lần đầu tiên.

Nhìn cặp con ngươi Hàn Triệt mang trong trẻo nhưng lạnh lùng u tĩnh, ánh mắt Đoan Vương hiện lên kinh ngạc, lại vì còn có mấy vị gia hỏa khó dây dưa ở đây, liền đè xuống khác thường trong lòng, để cho Hàn Thiếu Miễn học cách chiêu đãi khách, chính mình lưu lại khoản đãi bọn người Sở Phi Dương.

"Sở Vương lần này đến U Châu, không biết dừng lại mấy ngày?" Hải Việt lúc này cũng đã từ nơi khác trở về, nhìn xem Sở Phi Dương đã được tấn phong, trên mặt cười cười nhưng trong lòng hơi có chút cảm giác khó chịu, không khỏi có chút tức tối Sở Phi Dương vận tốt, không giống nhà mình huynh đệ bốn người, khó giải quyết nhất Hải Trầm Khê.

"Thế tử không phải gửi gắm tình cảm nơi sơn cốc sao? Hôm nay cũng quan tâm triều chính như thế?" Lời của Hải Việt mang âm tiết cứng rắn vừa rơi ra, giọng nói của Hải Trầm Khê liền vang lên ngay được.

Vân Thiên Mộng theo giọng nói của Hải Trầm Khê nhìn về phía hắn, chỉ cảm thấy kẻ này thật đúng làm cho người ta không phân biệt ra chính tà, ở chốn dạng như nơi này cũng không thèm bận tâm mặt mũi Hải Vương Phủ mà có chỗ thu liễm.

So sánh một chút, Hải Trầm Khê thật giống cha hắn, cười cười làm cho người ta không phát hiện được gì, thâm trầm tựa như biển cả, không biết tương lai hai người này đoạt vị sẽ phát sinh chuyện gì.

"Ngũ đệ nói đùa, bản thế tử tự nhiên là muốn thay phụ vương phân ưu!" Một câu ngắn ngủn nghe như bình thường lại ẩn hàm tuyên chiến trộn lẫn đắc ý.

Hải Trầm Khê nay đã là Hải Quận vương lại có toàn bộ sủng ái của Hải Vương, trong tay cầm binh quyền Quận Vương, há có thể để Hải Việt hắn an tâm làm thế tử?

Cộng thêm Hải Điềm mặc dù lấy chồng xa ở Bắc Tề, nhưng dù sao với Hải Việt cũng là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, tự nhiên là hướng về ca ca mình, vô hình cho Hải Việt một phần thẻ bạc chiến thắng, so với quá khứ thì hôm nay Hải Việt lộ ra cao ngạo nhiều lắm.

"Thế tử và Quận vương chí thuần chí hiếu, Hải Vương quả là có phúc lớn." Thấy giữa hai người bắt đầu có mùi thuốc súng, Đoan Vương chậm rãi mở miệng.

Nghe Đoan Vương nói, Hải Việt ôn hòa cười cười, Hải Trầm Khê lại âm tà cười lạnh, lập tức đứng lên rời tiệc đi về hướng hoa viên tản bộ ngắm cảnh, dù phải chịu vô số ánh mắt ái mộ từ đám khuê tú, hắn lại làm như không thấy, ánh mắt lạnh lùng tà mị, cười tà.

Hồ sen lăn tăn sóng phản xạ ánh trăng u lãnh, trong đình ẩn hiện dáng giai nhân xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt Hải Trầm Khê.

Nhìn rõ thân ảnh của người trong chòi nghỉ mát, Hải Trầm Khê tâm tình đột nhiên tốt lên, bước chân hơi đổi bước vào đình.

"Thực là hạnh ngộ, có thể nhìn thấy Khúc tiểu thư và Hạ Hầu công chúa!" Nhìn hai người ngồi trong chòi đang thì thầm, Hải Trầm Khê mở miệng cười, trong mắt lại nổi lên hứng thú cười lạnh, hắn ngược lại muốn xem xem không có Vân Thiên Mộng trông nom, hai người trước mặt sẽ xử trí mình như thế nào.

Khúc Phi Khanh cùng Hạ Hầu An nghe vậy, thấy Hải Trầm Khê đang chậm rãi đi vào đình nghỉ mát, đáy mắt hai người lập tức dựng thẳng lên đề phòng, đồng thời đứng dậy hành lễ: "Tham kiếm Hải Quận vương!"

"Hai vị sao lại tránh đi xa như vậy? Sao không thấy hai vị đi chúc mừng Sở Vương phi?" Bắt được vẻ cảnh giác cùng địch ýnơi đáy mắt các nàng, Hải Trầm Khê lơ đễnh, tiêu sái ngồi lên ghế tròn, nhàn nhạt mở miệng.

"Quận Vương làm sao biết được chúng ta đã đi chúc hay chưa?" Hạ Hầu An tính tình nóng nảy chút ít, cộng thêm tia đùa giỡn nơi đáy mắt Hải Trầm Khê khi nhìn hai người các nàng, càng khơi dậy không phục trong đáy lòng Hạ Hầu An, nàng liền lạnh giọng mở miệng cười, trong mắt nhìn Hải Trầm Khê nhiều hơn một tia khiêu khích.

"Mỹ nhân như Công chúa, trong mắt mỉm cười sẽ càng thêm khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà ngậm lấy vẻ tức giận như vậy thực sự lại có một hàm súc thú vị đặc biệt." Thật tình không biết, Hải Trầm Khê lại đột nhiên nói sang chuyện khác, không nể mặt Hạ Hầu An chút nào, chọc thủng ngụy trang của nàng, hắn ung dung giơ chén trà lên trước mặt khẽ nhấp một ít.

"Thì ra mỹ nhân Ngũ đệ chung tình lại là Hạ Hầu công chúa! Khó trách lúc trước Mẫu phi đến Phụ Quốc Công Phủ, Ngũ đệ không vui!" Theo sau Hải Trầm Khê mà đến, Hải thế tử phi cũng thò chân đi vào đình nghỉ mát, nàng hiển nhiên là đã nghe được đối thoại mới vừa rồi của hai người.

"Con mắt nào của Thế tử phi thấy Bổn Quận Vương chung tình người nào đó rồi hả?" Cũng chẳng ai nghĩ, Hải Trầm Khê chẳng những không cho Hải thế tử phi nửa phần mặt mũi, mà ngay cả Hạ Hầu An cũng bị hắn bác bỏ.

Nhất thời, trong lòng Hạ Hầu An vô cùng giận dữ, chỉ cảm thấy sao cái gã Hải Trầm Khê này lời nói lại ác độc như vậy, gặp ai cũng cắn.

"Nếu Thế tử phi cùng Quận vương có việc, chúng ta liền cáo lui trước!" Khúc Phi Khanh nhìn Hải thế tử phi lai giả bất thiện, lại thấy Hải Trầm Khê cũng không phải đèn đã cạn dầu, liền kéo Hạ Hầu An đứng lên muốn lẹ lẹ rời đi.

"Khúc Tiểu Thư đây là ý gì? Sao bản thế tử phi vừa đến, Khúc Tiểu Thư cùng Hạ Hầu công chúa liền phải ly khai?" Lúc trước yến hội đúng lúc có Vân Thiên Mộng thay các nàng chống đỡ làm cho Hải thế tử phi không làm được gì, lúc này Vân Thiên Mộng lại đang cùng Đoan Vương phi làm bạn, Hải thế tử phi đương nhiên không thể bỏ qua hai người. Thực tế, gương mặt xinh đẹp này của Hạ Hầu An làm cho ánh mắt Hải Việt dừng lại cả nửa buổi, có thể không để cho Hải thế tử phi thầm hận trong lòng hay sao?

"Thế tử phi và Quận Vương vốn là người một nhà, chúng ta người ngoài, đương nhiên là bất tiện. Lại không nghĩ Thế tử phi lại xuyên tạc hảo ý của Phi tỷ tỷ, thật là khiến người ta thương tâm!" Hạ Hầu An đồng dạng không chào đón Hải Thế tử phi, nếu nàng định không nói gì một phen, chẳng phải lại để cho Hải Trầm Khê coi thường.

"Chúng ta nói chuyện cũng chẳng phải gì bí mật, Khúc Tiểu thư và Hạ Hầu công chúa có thể lưu lại." Nói xong, Hải thế tử phi liền đưa mắt liếc nha đầu phía sau một cái, lối vào đình nghỉ mát lập tức đứng đầy bốn tỳ nữ, các tỳ nữ còn lại chia nhau đứng sau lưng Khúc Phi Khanh và Hạ Hầu An Nhi.

"Thế tử phi sẽ không quên đây là Đoan Vương phủ đi? Sở Vương phi còn không có phổ trương như vậy đâu, thế tử phi thật khiến người ta lau mắt mà nhìn." Không cần nhìn cũng biết, Hải thế tử phi đây là định cường hành giữ hai người bọn họ ngồi xuống 'tâm sự'.

Nhưng Hạ Hầu An mang tính tình quật cường, càng không cho nàng làm gì, nàng càng tìm cách làm cho được, hai mắt hàm uy bắn về phía hai tỳ nữ sắp chạm vào áo mình, lập tức khiến hai ả sợ tới mức vội cúi đầu, bước chân cũng theo đó có chút dừng lại không dám tới gần. Khúc Phi Khanh cũng không yếu thế thoát khỏi, lạnh lẽo nhìn Hải thế tử phi mặt sắc mặt khó coi trước mắt.

"Quả nhiên là xem thường các ngươi rồi." Lại không nghĩ, Hải Trầm Khê ngoan ngoãn ngồi xem trò vui lại đột nhiên mỉm cười mở miệng, sau đó chỉ thấy hắn vung tay lên, đám tỳ nữ mới vừa nghe theo Hải thế tử phi lại nhao nhao lui về vị trí vốn đứng.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện