Chương 5
Trần Uyển đột nhiên thức dậy, nhìn thấy di động có tin nhắn:
“Anh chờ em bên bờ sông.”
Cô mỉm cười, vội bò khỏi giường, mẹ nhìn dáng vẻ của cô, hơi nghi ngờ: “Uyển Uyển, gần đây con bận gì thế?”
Trần Uyển: “Không có gì ạ, tụ tập với bạn bè.”
Sáng sớm mặt trời vừa mọc, thuyền cứ thế trôi trên sông. Buổi trưa, Trần Uyển ngủ trên giường của anh, khi tỉnh lại phát hiện anh nằm bên cạnh, ôm eo cô. Trần Uyển nhìn anh một lúc lâu, trong lòng hơi chua xót.
Mấy ngày đó, hai người dường như lúc nào cũng dính lấy nhau. Thị trấn không lớn, bọn họ đã nhanh chóng đi dạo hết. Minh Đạm là người rất biết hưởng thụ cuộc sống, mỗi sáng mang cô đi ăn những món đa dạng. Sau mấy lần ăn trưa và tối bên ngoài, sau đó gần như đều ăn đồ do chính tay anh nấu trên thuyền. Anh còn lái thuyền mang cô xuôi dòng, ven sông là những đảo nhỏ, bến tàu, bọn họ đều lên chơi mấy lần.
Anh hôn cô trong đầm lầy, trong đầm cỏ, nắm tay cô đi dạo trên một đảo nhỏ hoang vắng. Có rất nhiều lúc Trần Uyển cảm thấy cuộc sống ở Bắc Kinh, công việc, ông chủ như thể là chuyện của thế giới bên kia, chỉ có ánh sáng trước mắt này, độ ấm lòng bàn tay anh, còn cả con người anh mới là thật sự.
Song Trần Uyển thích nhất vẫn là đứng trên thuyền của anh đi đến bất cứ nơi đâu. Một con thuyền nhỏ, một người đàn ông sạch sẽ mặc quần vén đến mắt cá chân, tựa như một giấc mộng phiêu bạt trên sông, cuốn theo cô chìm đắm.
Trong lúc đó, giám đốc cũng từng gọi điện thoại đến, nhưng lần đó giọng của Trần Uyển rất khác, bởi vì lúc ấy cô ngồi trên mặt cỏ, nhìn Minh Đạm câu cá. Cô nói: “Vâng, giám đốc, hết kì nghỉ tôi sẽ trở về. Công việc ngài giao cho tôi không có vấn đề gì.” Giọng cô dường như thuận theo, rồi lại vô cùng bình thản. Nếu nói Trần Uyển từng không chắc lắm về thủ đoạn của bọn họ, hiện tại nếu đổi lại là người sau lưng giám đốc là anh, biết đâu Trần Uyển sẽ sa lưới.
Hôm sau bắt đầu đếm ngược số ngày nghỉ. Hôm nay mẹ Trần Uyển vốn muốn gọi cô đi cùng thăm người thân, nhưng cô từ chối. Mẹ cô liếc mấy cái, nhưng không nói gì.
Từ sáng Trần Uyển đã lên thuyền Minh đạm.
Ăn sáng xong, anh ôm lấy cô, ngồi ở đầu thuyền hóng gió. Hôm nay cả hai đều rất im lặng.
Trần Uyển hỏi: “Hôm nay chúng ta làm gì?”
Minh Đạm đáp: “Hôm nay anh phải đi đón dâu với anh họ ở làng, mai mới về. Tí nữa sẽ lên đường, anh về sẽ tìm em.”
Trần Uyển không nói gì.
Minh Đạm xoay mặt cô về phía mình, hỏi: “Sao vậy?”
Trần Uyển: “Sáng mai em sẽ quay về Bắc Kinh, phải đi làm rồi.”
Minh Đạm im lặng một lúc, hỏi: “Khi nào quay về?”
Trần Uyển: “Nhanh nhất cũng phải Tết âm lịch.”
“Vậy còn hai tháng nữa.”
“Đúng vậy.”
Không bao lâu sau, anh họ gọi điện thoại đến thúc giục. Minh Đạm cập thuyền vào bờ, Trần Uyển nhảy lên bến, nói: “Minh Đạm, tạm biệt.” Ai ngờ Minh Đạm cũng nhảy lên bờ, ôm lấy cô, không nói gì bắt đầu hôn cô. Trên bến có không ít người, tất cả đều ồn ào. Minh Đạm không để ý, Trần Uyển cũng vậy. Một lát sau, Minh Đạm thả cô ra, “Uyển Uyển, tốt rồi.”
Hôm nay Trần Uyển hơi bất an, thế nên về nhà ánh mắt mẹ nhìn cô vô cùng u ám, cô cũng không phát hiện ra, song nhìn thấy cô sắp xếp hành lý, sắc mặt mẹ cũng dịu đi không ít.
Tới đêm, Trần Uyển lại không ngủ được. Bên ngoài mưa càng ngày càng to, lộp độp trên mái hiên. Trần Uyển đứng lên, nhìn cả thị trấn chìm trong bóng đêm. Hôm nay Minh Đạm lái thuyền đi, có lẽ hiện tại anh đang tham dự hôn lễ, có lẽ đang làm loạn động phòng, có lẽ cũng đang ngủ chăng? Anh không hề nhắn tin hay gọi điện. Bọn họ cứ tạm biệt như thế, liệu có còn gặp lại?
Đột nhiên nhận được tin nhắn.
Minh Đạm: “Em ngủ chưa?”
Trần Uyển nhìn đồng hồ, một rưỡi sáng. Đột nhiên lập tức có phản ứng, nhảy khỏi giường mặc quần áo. Mẹ cô vốn đang ngủ, nghe thấy tiếng động khoác áo ra khỏi phòng, hỏi: “Hơn nửa đêm rồi còn đi đâu?”
Trần Uyển: “Bạn học con có việc gấp.”
Mẹ: “Bạn học bạn học! Con làm gì từng thân thiết với bạn học nào đến thế? Rốt cuộc là đi đâu?”
“Mẹ không cần quan tâm.”
Mẹ cô lập tức nổi giận, quát: “Đêm hôm khuya khoắt, một cô gái như con, rốt cuộc còn muốn đi đâu chơi bời?” Trần Uyển nghe thấy hai chữ “chơi bời”, tim như bị đâm một nhát dao. Cô nói: “Không cần chờ con.” Tông cửa xông ra ngoài.
Bị mẹ mắng nhiếc một trận, Trần Uyển đi vội, xuống dưới nhà mới phát hiện không mang theo ô. Trong lòng cô có chỗ nào đó đang cuộn trào, cho nên hoàn toàn không thèm quan tâm đến mưa miếc gì hết, xông vào màn mưa.
Chạy băng băng một đường, khi đến bờ sông, phát hiện xung quanh tối om, ngay cả bờ cũng không thấy, chỉ có một chiếc thuyền cô quen thuộc đứng ở bến. Bên trong đèn vẫn còn sáng, anh ở trong đó càng thêm bấp bênh.
Trần Uyển nhảy lên thuyền, cửa khoang lập tức mở ra, Minh Đạm đứng lên, Trần Uyển nhào vào trong ngực anh. Anh ôm chặt lấy cô, đóng cửa lại, tất cả mưa đều bị ngăn hết bên ngoài. Anh giật mình: “Sao không che ô, để ướt thành thế này?” Trần Uyển hơi rùng mình, cười nói: “Quên mất,” Anh nói: “Mau lên giường, cởi quần áo ướt ra, đắp chăn vào.” Nói xong, đi đến căn phòng bên cạnh, đó là phòng bếp nhỏ của anh.
Trần Uyển hơi do dự, nhưng vẫn cởi sạch, chui vào trong chăn, một lúc lâu mới có cảm giác sống lại. Đây là chiếc chăn, chiếc giường mỗi ngày anh dùng, cô cảm nhận được sự run rẩy trên từng tấc da thịt.
Minh Đạm xách chiếc bếp lò nhỏ vào, đặt bên giường, sưởi ấm cho cô, lại mang theo cái giá, vắt khô từng chiếc quần áo, rồi mới phơi lên. Sau đó rót cho cô cốc trà nóng. Trần Uyển cầm cốc trà, lúc này mới chú ý tới anh đang ngồi bên bếp lò, sắc mặt ửng đỏ, hơn nữa trong khoang thuyền còn có mùi rượu.
Trần Uyển hỏi: “Anh uống rượu à?”
Minh Đạm: “Ừ.”
Trần Uyển: “Không phải nói mai mới trở về sao? Tại sao nửa đêm đã về rồi?”
Minh Đạm vẫn đang vắt nước từ quần áo, “Lúc đầu uống rượu, ngủ mấy tiếng, sau khi tỉnh lại đột nhiên nhớ đến em nên lái thuyền quay về.”
Trần Uyển: “À. Anh bị rượu sai khiến.”
Minh Đạm mỉm cười: “Đúng vậy, suýt chút nữa thì lái sai hướng đến Bắc Kinh.”
Trần Uyển im lặng.
Bóng đèn màu vàng chiếu xuống khoang thuyền yên tĩnh. Minh Đạm lại cầm lấy một món, là bra của cô. Anh khẽ vắt nước, rồi phơi lên. Động tác hơi dừng lại, Trần Uyển nhìn thấy chỉ còn lại món đồ cuối cùng, là quần lót của cô.
Trần Uyển muốn nói “Để em tự làm”, nhưng lời đến bên miệng, lại nuốt xuống.
Minh Đạm vắt khô, phơi lên, sau đó mới tựa vào ghế, quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười,
Trần Uyển đột nhiên cảm thấy không thể ngăn cản được nữa. Không thể ngăn cản nụ cười của anh, không thể ngăn cản luồng nhiệt nào đó đang bao phủ lấy đầu óc mình. Cô nói: “Minh Đạm, anh lại đây, hôn em.”
Minh Đạm đứng lên, cơ thể che khuất hơn nửa ánh sáng. Trần Uyển nhắm mắt lại, rồi lại mở ra. Anh hỏi: “Em chắc chắn chứ?” Trần Uyển gật đầu, mỉm cười: “Dù chết cũng không tiếc.” Minh Đạm leo lên giường, giữ mặt cô qua lớp chăn: “Nói lời vớ vẩn gì đấy.” Trần Uyển đã nhào qua hôn anh. Hôm nay cô rất chủ động, hôn một lát, Minh Đạm cũng không nhịn được nữa. Anh xốc chăn lên, chui vào.
Trần Uyển chưa bao giờ thực sự làm tình với đàn ông, nhưng Minh Đạm mang lại cho cô sự kích thích quá mãnh liệt. Đêm đó bọn họ làm đến bốn lần, khi bình minh, cả người Trần Uyển mềm nhũn như bùn, được anh ôm chặt trong ngực. Hai người mơ màng ngủ một lúc, khi Minh Đạm tỉnh lại, phát hiện Trần Uyển đã mặc quần áo, đang đứng gọi điện thoại.
Trần Uyển cúp máy, lên tiếng: “Em vừa gọi điện thoại cho giám đốc.”
Minh Đạm gối đầu lên tay, nhìn cô.
Trần Uyển: “Em xin nghỉ thêm ba ngày.”
Minh Đạm vươn một tay ra, kéo cô vào trong lòng hôn một lát, mỉm cười, Trần Uyển cũng cười. Hai người không ngừng thân mật.
Trần Uyển: “Thực sự muốn cứ tiếp tục thế này.”
Minh Đạm: “Vậy làm thế đi.”
Trần Uyển cười, không tiếp lời.
Hai người còn trò chuyện rất lâu, nói về cá trên sông, cây trên núi, những tiết học trong truyền thuyết, cuộc sống của cô ở Bắc Kinh, khi anh đi học ở Trường Sa, thậm chí nói về việc năm đó anh tham gia thi đấu game chuyên nghiệp. Tuy vậy chỉ có một đề tài Trần Uyền không nhắc tới, đó là tương lai.
Bởi vì Trần Uyển biết ở bên bất cứ người đàn ông nào đều phải suy tính đến tương lai.
Chỉ có người đàn ông duy nhất là Minh Đạm này, cô không có cách nào nhắc đến thỏa hiệp và tương lai với anh.