Chương 186: Hỗn chiến

Có vết xe đổ này của Sương Vũ, Đường Hoa lập tức phát tin nhắn tập thể ngay: giết sói xong rồi, đừng nên đến nữa. Tiếp đó lại nhắn một tin cho riêng Phá Toái với Huy Hoàng: mau lên, cứu mạng với!

Phá Toái với Huy Hoàng nhận được ba tin nhắn này mà cùng vò đầu bứt tóc, làm cái quái gì đây hả trời? Có khi nào lát nữa sẽ lại nhắn tin bảo mình đừng có tới nữa hay không? Nếu như là đến thành thị lớn, vậy dùng kỹ năng của môn phái, tốn 10 kim là có thể truyền tống đến ngay, nhưng đây là Đông Lai đó, lúc đi sẽ không cảm thấy xa lắm, nhưng ngươi đừng quên rằng lát nữa còn phải tốn thời gian bay về à!

* * * * * *

Đường Hoa: “Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Đang chặt cây đây này.” Quàng Khăn Đỏ trả lời: “Ngươi cũng biết mấy cái cây này mà, dùng kỹ năng sẽ bị nổ thành bụi, không dùng kỹ năng thì ta thân là một người con gái, trước giờ đã từng đốn củi đâu? Với lại, người ta đốn cây là dùng cưa điện, còn ta dùng phi kiếm, không thuận tiện chút nào cả. Với lại nữa, ngươi bảo ta phải chọn cái cây lớn nhất, ngươi có biết cái cây này nó lớn đến bao nhiêu không?”

Nghe có mùi oán thán này. Đường Hoa bèn hỏi: “Bao lớn?”

“Đại khái là ba người mới ôm hết được.”

Đường Hoa bi ai trả lời: “Thực ra chỉ cần nửa người ôm là được rồi mà.” Mình chết dí ở Đông Lai này cũng đã lâu, toàn trông thấy cây nhỏ thôi, chưa bao giờ trông thấy cây đại thụ cao chọc trời kiểu đó cả... Mà cũng phải, hình như con bé này có thể giao lưu với cây cỏ mà, cho nên có tìm được một cái cây BOSS ẩn như thế cũng là bình thường thôi.

“Ngươi không nói sớm.”

Đường Hoa cảm thấy trong tin nhắn này chứa đầy oán khí, bèn vội vàng phản hồi: “Tỷ tỷ, ngài tốt xấu gì cũng nên nghĩ lại xem đốn cây xong phải dùng cái gì mang đi chứ. Ít ra cũng nên tìm một cái cây mà túi Càn Khôn có thể đựng được, bết bết lắm cũng là một cái cây mà ngài có thể khiêng đi được mới phải chớ.” Không phải ta không nhắc nhở ngươi, mà là ngươi không biết suy nghĩ đó mỹ nữ à.

“Cũng đúng nhỉ.” Quàng Khăn Đỏ nghĩ đến cảnh tượng mình ngự kiếm phi hành, rồi vác theo một thân cây mà bản thân mình cũng ôm không hết... Khá là dị dạng đấy.

* * * * * *

Hai người chơi một NPC tiếp tục chơi trò chơi đánh bóng, Đường Hoa tràn đầy vẻ đắc ý, tự thấy bản thân mình tính toán không hề có kẽ hở, nhưng không ngờ kẻ đến trước lại không phải là Quàng Khăn Đỏ, mà là hàng vạn mũi tên.

Trên vách đá vốn không cao ở hai bên hải vực này đã đứng đầy những binh sĩ nhà Tuỳ, cứ ba người một tổ trang bị một cái xe nỏ, ba tổ là một đội thay phiên nhau xạ kích không phân biệt mục tiêu với hải vực này.

“Đệt!” Sát Phá Lang vội vàng huỷ bỏ trò dùng Ma Kiếm đụng bóng, mà thu kiếm về hộ thân.

Đường Hoa thì cuống cuồng lặn xuống sâu hơn, nhờ sức nước để triệt tiêu lực bay của xe nỏ, đồng thời cũng vội thả phi kiếm ra hộ thân.

Hai người chơi bị màn tập kích bất ngờ này khiến cho cuống cả tay chân, họ không ngờ Vũ Văn Thác lại điên đến như thế, đi mệnh lệnh cho đám binh lính tấn công không phân biệt mục tiêu luôn. Nhưng xem một lúc rồi mới biết Vũ Văn Thác kia không phải là điên, mà là gian. Lực phòng ngự của Vũ Văn Thác thuộc cấp bậc nào? Người ta tốt xấu gì cũng được coi là một con BOSS, vừa có ưu điểm da dày thịt béo của BOSS, lại có kiếm khí của Hiên Viên kiếm bảo vệ, tình trạng của hắn lúc này phải khỏe hơn hai tên người chơi nhiều lắm.

Mắt thấy Vũ Văn Thác đang bơi về phía Vạn Linh Huyết, mà bản thân mình không kịp ngăn cản nữa rồi, Đường Hoa bèn cấp tốc phát tin nhắn ngay: “Thái Sơn Áp Đỉnh! Nã pháo về phía ta!”

“Đến đây!” Quàng Khăn Đỏ - đang dùng tốc độ cao nhất lao tới bờ biển - trước tiên trả lời tin nhắn, rồi sau đó mặc kệ đám binh lính nhà Tuỳ ở hai bên vách đá, cứ thế túm một toà núi nhỏ nện xuống.

Vũ Văn Thác cười lạnh một tiếng, trong nước mà muốn dùng loại pháp thuật này tổn thương mình à? Không quan tâm...

Hắn biết uy lực trong nước của pháp thuật này nhỏ, đương nhiên Đường Hoa cũng biết, nhưng điều Đường Hoa muốn không phải là dùng Thái Sơn đè chết Vũ Văn Thác, mà là dùng Thái Sơn ngăn cản đám tên nỏ đang bắn tới như mưa rào kia. Đúng như hắn dự định, Thái Sơn đã ngăn được tên nỏ, mà Vạn Linh Huyết đang sắp rơi vào tay Vũ Văn Thác lại bị một cột lửa của hắn cuốn đến trước mặt mình.

Nhưng Đường Hoa lại quên mất một chuyện, hắn có thời cơ ra tay, tất nhiên Sát Phá Lang cũng có, mà có đánh chết Sát Phá Lang cũng sẽ không để cho Đường Hoa có được Vạn Linh Huyết, cho nên Ma Kiếm đã xuất ra rồi...

Lại nữa rồi, đệt cả dòng họ nhà nó! Ngay lúc Sát Phá Lang đang sắp làm lặp lại một vòng tuần hoàn đến vô hạn, một thanh âm trong trẻo truyền đến: “Pháp thuật cấp 8 hệ mộc: Vạn Mộc Quy Tông!”

Đệt, Vạn Mộc Quy Tông? Lại còn cấp 8 nữa? Thanh âm này hình như là của Quàng Khăn Đỏ... Sát Phá Lang hay đi dạo phố cùng Mặc Tinh, mà Quàng Khăn Đỏ cũng trùng hợp bị giao phó cho Mặc Tinh, cho nên hai người cũng có chút quen biết. Sát Phá Lang biết phân lượng và tính cách không nói dối của Quàng Khăn Đỏ này, bèn kinh hoàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cây trụ gỗ đồ sộ đang từ trên mặt biển nện xuống chỗ này. Đây chẳng phải là Nhất Mộc Quy Tông sao? Sát Phá Lang chỉ tùy nghĩ một chút rồi lập tức chạy trốn ngay, lúc này mà đi so đo với Quàng Khăn Đỏ về việc "nhất mộc" hay là "vạn mộc" thì chỉ là hành vi mất lý trí thôi.

Vũ Văn Thác dĩ nhiên cũng đã phát hiện ra biến cố này, hắn vung tay lên, kiếm khí Hiên Viên kiếm chém thẳng tới cây trụ gỗ kia, mắt thấy sắp chém trúng rồi, ai ngờ trụ gỗ không những không hạ xuống tiếp, mà như có linh tính, xoay ngang một cái, từ kiểu nằm dọc đã biến thành nằm ngang, né được kiếm khí. Vũ Văn Thác giật bắn người lên, thế này là thế nào?

Một giây sau, hắn đã giải đáp được vấn đề này, hóa ra là thế ấy. Nơi phần đuôi của trụ gỗ có ló ra một bóng người, hóa ra đây căn bản không phải là pháp thuật gì cả, mà là đang có một người ôm một cây trụ gỗ lao vào trong biển. Cây trụ này đang bị quật về phía Vạn Linh Huyết, dĩ nhiên Vũ Văn Thác sẽ không bỏ qua, nhưng... Đường Hoa đã hành động rồi, hắn vừa động thủ là bắn ra cả ngàn đóa hoa sen, đồng thời cũng kích động đám này ngay, khiến cho nơi này lại một lần nữa xuất hiện một biển lửa.

Sát Phá Lang và Vũ Văn Thác đều thắc mắc: bọn ta không nhìn thấy được Vạn Linh Huyết, lẽ nào ngươi khác à?

“Thừa Thiên Tái Vật!” Quàng Khăn Đỏ kích hoạt pháp thuật phòng ngự mạnh nhất của hệ thổ rồi vọt vào trong biển lửa, ôm lấy cây trụ gỗ quay vòng vòng.

Hóa ra là như thế, người ta đang định mượn gió bẻ măng đó mà. Đi ra ngoài mò cá, trừ kỹ thuật với nhãn lực ra thì quan trọng nhất chính là ở đồ nghề. Tuy đồ nghề của Sát Phá Lang với Vũ Văn Thác là chén to, nhưng cái cây trụ của Quàng Khăn Đỏ lại có thể làm ra được tới N chiếc chén to lận!

“Có không đó?” Đường Hoa vội vàng hỏi.

“Ta không biết!” Quàng Khăn Đỏ thật sự không biết mình có quơ được Vạn Linh Huyết hay không nữa, dù sao thì trên dưới trái phải nàng đều đã múa hết rồi.

“Chạy trước đã!” Vũ Văn Thác với Sát Phá Lang đã liên thủ rồi, một mình Đường Hoa thì không thể nào mà ngăn nổi, nên hắn vội bảo Quàng Khăn Đỏ rút lui. Quàng Khăn Đỏ bắt đầu lùi về phía Đường Hoa, Đường Hoa trước dùng bảo tháp trấn áp Sát Phá Lang, sau bày ra trận hoa sen trước mặt Vũ Văn Thác: “Vũ Văn thái sư, vạn nhất thứ kia không bị bọn ta lấy được mà còn đang ở chỗ cũ, vậy chẳng phải ngài đuổi theo là sẽ khiến tên kia được lợi sao?”

Đúng nhỉ! Bây giờ chưa có chứng cớ nào chứng minh rằng Quàng Khăn Đỏ đã lấy được Vạn Linh Huyết cả, đương nhiên cũng không có chứng cớ nào cho thấy nàng chưa lấy được. Đuổi theo Quàng Khăn Đỏ thì sẽ đuổi kịp đấy, nhưng quả thật cũng không thể cam đoan rằng Vạn Linh Huyết có còn ở chỗ cũ hay không. Vũ Văn Thác lại nhìn qua bên Đường Hoa, thấy hắn đã thu tháp lại, còn Sát Phá Lang đang cầm chiếc chén gỗ mò loạn xạ trong biển lửa. Nhất thời, trong lòng Vũ Văn Thác cảm thấy khá là rối rắm.

Bởi vậy Vũ Văn Thác cũng lấy ra một chiếc chén gỗ rồi bắt đầu tìm, dù sao cũng không thể không làm bất cứ chuyện gì chứ nhỉ...

* * * * * *

Biển lửa rất nhanh đã biến mất, bốn người cả thảy tám con mắt đều đổ dồn vào một điểm sáng màu đỏ. Nó đương nhiên là Vạn Linh Huyết rồi, nó đang giống như bị bôi keo 502 vậy, cứ dính chặt lên trên cây trụ gỗ của Quàng Khăn Đỏ.

Gặp gỗ thì dừng, đây chính là đặc tính của Vạn Linh Huyết, nó đã vượt khỏi bất cứ điều kiện vật lý nào rồi. Nó chỉ tuân thủ có hai điều kiện: gặp đất thì tự biến mất, gặp gỗ thì đọng lại ở trên bề mặt.

“Chặt bỏ đoạn đó ném vào trong túi Càn Khôn!” Đường Hoa là người đầu tiên tỉnh táo lại, hắn vội vàng hạ lệnh.

“A! Hai loại vật phẩm không giống nhau thì không thể chồng lên nhau được.” Chặt thì chặt ra rồi, nhưng rất đáng tiếc là hệ thống thông báo rằng thứ này ngươi chỉ có cách cầm trên tay mà thôi. Điều này là tất nhiên rồi, ngươi đâu thể nào quăng cả pháp bảo lẫn bánh màn thầu vào cùng một ô chứa được chớ? Tách ra rồi quăng vào à? Túi Càn Khôn không phải vàng, không phải gỗ mà cũng không phải đất, bỏ vào là Vạn Linh Huyết sẽ xuyên ra ngay. Lại nói, ngươi dùng công cụ nào để tách nó với miếng gỗ kia ra chứ?

“Chạy!” Cách thì lúc nào cũng có thể nghĩ ra, nhưng mà tuyệt đối không thể nghĩ vào lúc này được. Có vẻ như Sát Phá Lang với Vũ Văn Thác đã bỏ đi thành kiến, chuẩn bị cùng làm thịt Gia Tử rồi, lúc này ba mươi sáu kế tẩu là thượng sách.

Quàng Khăn Đỏ “Ừ” một tiếng, lập tức bay vọt lên khỏi mặt nước. Đường Hoa đang định ngăn cản Sát Phá Lang với Vũ Văn Thác thì chợt “Vù” một tiếng, Quàng Khăn Đỏ đã trở về rồi. Đường Hoa buồn bực hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Bị bao vây rồi.”

“Oa ha ha ha, Gia Tử chết tiệt, viện quân của ông đã đến rồi, biết khôn thì mau bỏ Vạn Linh Huyết xuống, ông chừa cho mi một con đường sống.”

Quàng Khăn Đỏ gật đầu khẳng định lời của Sát Phá Lang: “Bên ngoài hết thảy đều là người của Thần Chi Lĩnh Vực cả, quân Tùy bị họ giết sạch cả rồi, kẻ cầm đầu chính là Mông Mông, nàng vừa thấy ta là đã hỏi ngươi đang ở đâu đấy.”

“Bọn họ có bao nhiêu người?”

“Gần một ngàn.”

“Đậu xanh, ông chỉ mới lừa gạt tình cảm của nàng thôi, chứ có cưỡng gian nàng đâu mà, cần gì phải làm thế chứ?”

Vũ Văn Thác một lúc lâu vẫn chưa mở miệng, giờ đột ngột nói: “Ta muốn hỏi một câu, các ngươi lấy Vạn Linh Huyết để làm gì thế? Vì sao lại phải ép nhau tới đường này?”

“Làm gì à?” Đường Hoa gãi đầu, thật sự hắn không biết cái thứ này có tác dụng gì cả. Đường Hoa thậm chí còn không biết đây là đạo cụ hay pháp bảo, là trang sức phẩm hay vật phẩm chỉ sử dụng một lần duy nhất nữa là: “Ta thấy ngươi khẩn trương, cho nên nghĩ đây nhất định là đồ tốt thôi. Còn phần để làm gì thì... Ta nghĩ chẳng có chút xíu gì là quan trọng cả.”

“Vậy ngươi nghĩ thế nào?” Vũ Văn Thác hỏi Sát Phá Lang.

“Ừm... Về cơ bản ta đồng ý với nhận định của kẻ xấu kia. Sẵn tiện nói một câu, ta vì thấy tên ấy lén lút đến đây cho nên mới theo dõi hắn, thấy thứ kia được hắn coi trọng nên ta nghĩ nó nhất định là đồ tốt.”

Vũ Văn Thác khóc không được mà cười cũng không xong, nói: “Thực ra Vạn Linh Huyết này chẳng có bất cứ tác dụng gì với các ngươi cả.”

“Nói dối! Nếu nó không có tác dụng gì, vì sao ngươi không nói sớm chứ?” Ngay cả Quàng Khăn Đỏ cũng thấy được rằng đó là một lời nói dối.

“Lúc trước ta cho rằng giết các ngươi rất dễ, cho nên không muốn giải thích. Vừa rồi là bởi vì không muốn hạ mình, nên không chấp nhận giải thích. Còn bây giờ...” Bây giờ thì người ta nhiều người, mình chỉ độc thân, chỉ sợ khó mà đoạt được trở lại, nên đã đến lúc phải lấy đại nghĩa làm trọng rồi. Vũ Văn Thác nói: “Thực ra Vạn Linh Huyết này vật cần để kiến tạo con đường Ba Biệt.”

“Con đường Ba Biệt?”

“Đúng!” Vũ Văn Thác bèn kể ra hết sự tình. Nói đến sự tình này, phải nhắc lại lúc vừa mới bắt đầu trò chơi không lâu, lúc Đường Hoa đang giúp cho bang Nhất Kiếm lấy được Thái Sơn. Lúc đó có một sao chổi màu đỏ xuất hiện từ phương tây, tựa như tạo thành một vết rách trên bầu trời vậy. Vũ Văn Thác từ miệng một cao nhân biết được, vết rách này gọi là Thiên Chi Ngân, là do có yêu ma phương tây đã trà trộn vào trong Trung Nguyên, xé rách kết giới bảo vệ Trung Thổ mới tạo thành. Vết rách này tạm thời chưa lớn, mà kích cỡ của đám yêu ma phương tây đều không nhỏ, cho nên tạm thời còn chưa thể lọt vào được. Nhưng theo đà phá hư của những gian tế đã lọt vào trong nội bộ quân ta, sớm muộn cũng sẽ có một ngày quần ma phương tây xuất hiện nơi Trung Thổ, ăn tươi nuốt sống mọi sinh linh trên nhân gian này.

Vũ Văn Thác đã nghĩ ra hai cách, hoặc là trị phần ngọn, hoặc là trị phần gốc. Trị phần ngọn tức là tìm ra gian tế, làm chậm lại tốc độ mở rộng của Thiên Chi Ngân, còn trị phần gốc là triệt để chữa trị vết rách ấy. Vũ Văn Thác là một người có tài, nên khi hắn còn chưa tìm ra được gian tế, đã bắt đầu song song trị phần gốc luôn. Theo lời của bằng hữu hắn, muốn tu bổ lại vết rách kia nhất định phải kiến tạo một ngọn tháp cao tận trời, đến trung gian của vết rách rồi dùng đá Nữ Oa tu bổ lại. Vật liệu quan trọng nhất để kiến tạo nên tòa tháp kia chính là Vạn Linh Huyết, nên thứ này chỉ là vật liệu kiến trúc thôi, chứ không phải là pháp bảo trang bị gì hết.

“Một khi vết rách đó mở rộng ra, mọi yêu ma phương tây dưới sự dẫn dắt của ma vương sẽ...”

“Khoan đã!” Sát Phá Lang ngắt ngang: “Ngươi nói tới ma vương à? Thượng Đế đi đâu mất rồi, hắn không quản sao?” Kẻ tử thù của mình định đến Trung Nguyên phát triển lực lượng, chắc hắn sẽ không ngồi yên chứ nhỉ?

“Ừm...” Câu hỏi này của Sát Phá Lang khiến Vũ Văn Thác phải sững người lại, đúng nhỉ, đám yêu ma xâm lấn với quy mô lớn như vậy, thân là anh đại của thế giới phương tây, nếu Thượng Đế cứ ngồi xem thì đúng là hết biết phải nói gì luôn. Ít nhất thì cũng phải thông báo với Ngọc Đế của bọn ta là địch nhân đang tập kết binh lực quy mô lớn, chuẩn bị xâm lấn lãnh thổ của các ngươi, để Ngọc Đế có đủ thời gian an bài mới phải chứ? Cho dù là cảm thấy cấp bậc của Ngọc Đế không đủ, vậy tốt xấu gì cũng nói với Nữ Oa mốt tiếng mới phải, hai bên đều là kẻ tạo nên loài người cả, tức là những nguyên thủ cùng cấp, cứ im lìm không báo một tiếng thật không phải đạo nhỉ? Rất nhanh, Vũ Văn Thác đã nhận được đáp án từ nơi Ốc Vít: “Đây là đạo trời, là hạo kiếp của Viêm Hoàng chúng ta. Cho nên mong hai vị trả lại Vạn Linh Huyết cho ta.”

Mặc dù Ốc Vít đã đoán được rằng sẽ có người chơi định hạ thủ với Vũ Văn Thác để cướp thần khí, nhưng vẫn không ngờ lại có người sẽ đến cướp đi Vạn Linh Huyết. Nhưng Ốc Vít là kẻ không hiền, hắn trực tiếp dập cho một câu: đây là đạo trời, là thiết lập của hệ thống. Nếu ngươi bất mãn với đạo trời, tức là bất mãn với thiết lập của hệ thống, mà bất mãn với thiết lập của hệ thống, tức là bất mãn với Ốc Vít ta, còn bất mãn với Ốc Vít ta, chính là phản chính phủ phản nhân loại, phải biết ta chính là máy tính có trí năng duy nhất được chỉ định từ phía chính phủ đó, hà hà hà...

“Trả lại ngươi thì ta có ích lợi gì?” Đường Hoa hỏi.

“Các ngươi muốn được thứ gì?”

“Đưa Hiên Viên kiếm của ngươi cho ta mượn chơi hai ngày, ta sẽ viết giấy nhận nợ của hệ thống cho ngươi.”

“Hai ngày, chỉ sợ một khi ta đưa Hiên Viên kiếm cho ngươi mượn, trong hai phút ngươi đã coi ta là BOSS mà đánh rồi đó chứ.” Vũ Văn Thác không phải là kẻ dốt.

Thực đê tiện đấy, nháy mắt mà đã nhìn thấu được kế sách đê tiện cỡ đấy của mình rồi, thật thất bại quá mà. Đường Hoa bèn chỉ vào Sát Phá Lang: “Xử lý hắn đi, ta sẽ trả lại ngươi ngay.”

Sát Phá Lang khẩn trương, vội nói: “Hiện giờ tốt xấu gì chúng ta cũng đang cùng một trận tuyến, nếu ngươi giết ta sẽ không ngăn hắn được lại đâu.”

“Ngươi là đồ chơi - gian chết tiệt.” Đường Hoa nghiến răng, vì cái mạng của mình, vì ích lợi của bản thân mình mà bán đứng người chơi cho NPC, hành vi này thật đáng chết mà.

“Không biết ngươi có nghe rõ hay không vậy, Vạn Linh Huyết này chẳng có chút tác dụng nào với ngươi cả. Nhưng với ta mà nói, nó lại là công cụ để ngăn hạo kiếp lại cho Trung Nguyên. Lẽ nào ngươi mong gia viên của ngươi bị hủy sao? Lẽ nào ngươi muốn nhìn thấy bằng hữu của ngươi bị đồ sát à?” Vũ Văn Thác bắt đầu chụp mũ cho Đường Hoa.

“Coi ngài nói kìa, Trung Nguyên ta nhiều yêu quái thần tiên lắm, còn sợ gì đám yêu ma phương tây đến cướp địa bàn? Đừng nói là Tề Thiên Đại Thánh, chỉ cần Tam Thanh tùy tiện bước ra một người cũng đủ bóp chết ma vương như bóp con rệp nữa là.”

“Ngại quá, NPC sẽ không để ý tới việc sống chết của các ngươi đâu.”

“Chẳng phải ngươi cũng là NPC đó sao?”

“Đúng! Nhưng ta là NPC trợ giúp các ngươi. Nếu ta kiến tạo ngọn tháp kia thành công, vậy sẽ mở ra được một giới để làm chiến trường cho các ngươi và bọn yêu ma kia. Nếu ta không thể kiến tạo thành công, vậy Trung Nguyên sẽ chính là chiến trường của các ngươi.”

Sát Phá Lang: “Ta khinh bỉ ngươi, đồ gian thương chuyên vơ vét khi quốc gia gặp nạn.”

“Cút đi...” Đường Hoa hỏi: “Nếu chúng ta giúp ngươi tìm được gian tế của yêu ma phương tây kia thì sao?” Thứ gì ăn vào bụng rồi mà phải nôn ra thì rất là khó chịu, cho dù thứ đó có là thuốc trừ sâu đi chăng nữa.

“Vậy một năm sau yêu ma phương tây mới có thể đến đây. Trừ khi là chữa trị được vết rách kia, nếu không họ sớm hay muộn gì cũng tới thôi.”

“Ha ha! Vậy yên tâm đi. Một năm sau ta cam đoan Trung Nguyên này sẽ có cả trăm vạn Đại La Kim Tiên với ma tôn cho xem. Đừng nói là chúng muốn tới, cho dù chúng không muốn tới chúng ta cũng sẽ đánh qua thôi. Đến lúc đó ta sẽ bắt ma vương làm nam sủng cho ngươi, bắt hắn múa thoát y cho ngươi xem.”

“Nhưng người nhà Tùy có cả ngàn vạn, làm sao ngươi biết được ai là gian tế chứ?”

“Ngươi là heo à? Kẻ dạy ngươi cái pháp trận Vạn Huyết này, có tám phần là gian tế đó. Thứ tà môn như thế này...”

“Tám phần?”

“Tám phần còn chưa đủ à? Ta thì thấy một phần là đã đủ rồi. Thà giết sai, còn hơn bỏ sót mà. Ta có thể chém người giúp ngươi, đồ rớt ra thuộc về ta, còn giết lầm thì số công đức âm ta sẽ lãnh.” Dám làm thì dám chịu, Đường Hoa anh hùng vô địch, chính khí ngời ngời.

“Giết!” Vũ Văn Thác còn chưa biết phải trả lời ra sao thì Mông Mông đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi tiếp nữa rồi, nàng không thèm để ý đến tin nhắn của Sát Phá Lang mà nhảy vào trong biển ngay, nàng chỉ vào Đường Hoa với Vũ Văn Thác: “Hai tên này.”

Đường Hoa vội vàng hiển thị danh hào: Đông Phương Gia Tử. Đừng có chán sống à...

Thấy mọi người thực sự bị dọa không dám tiến lên, Mông Mông bèn la lên: “Chúng ta có Sát Phá Lang trợ giúp mà, chỉ cần thêm một con ruồi nhép lên trên cán cân là có thể xử lý được hắn ngay. Chia ra làm hai tổ, động thủ. Sát Phá Lang!”

“Đến đây!” Sát Phá Lang có chút bất đắc dĩ trả lời một tiếng, đang nghe kể chuyện đây mà, đã bảo ngươi đừng xuống mà cứ không chịu nghe cơ. Có điều đã tới bước này rồi, không ra tay là không được.

Đường Hoa quay đầu bỏ chạy ngay, nữ nhân chết tiệt kia nói đúng thật không sai đâu, đầu tiên, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của cả ngàn người này. Thứ hai, dù mình có thể thoải mái giết được một bộ phận người trong đó, chuyện này thì người khắp Trái Đất đều biết được, đám Thần Chi Lĩnh Vực đương nhiên cũng biết được, cho nên khi mình hiển thị danh hào ra, bọn chúng không ai dám đứng ra làm chim đầu đàn, nhưng khi thêm vào Sát Phá Lang thì lại khác lắm, người khắp Trái Đất ai cũng biết hai người này mà đánh nhau thì tuyệt đối phải là ngang tay, cho nên chỉ cần cho thêm chừng mười tên có năng lực ra hỗ trợ, trái cà phương đông biến thành trái cà héo là chuyện đơn giản còn hơn cả giản đơn hà.

* * * * * *

Chạy trốn chính là mặt mạnh của Đường Hoa, đặc biệt là tìm đường chạy trong biển, thật là tâm đắc vô cùng. Hắn không nhì nhằng đã lặn thẳng xuống chỗ sâu hơn. Quàng Khăn Đỏ nhìn một bầy Thần Chi Lĩnh Vực lướt qua người mình để truy sát Đường Hoa, dường như không đếm xỉa tới mình mà trong lòng vô cùng thắc mắc, bèn nhắn tin: “Gia Tử, chẳng phải ngươi cũng là người trong bang Thần Chi Lĩnh Vực đó sao, vì sao họ lại truy sát ngươi?”

Đúng nhỉ, mình vẫn còn là người trong cái bang hội cà què này mà! Đường Hoa Đường Hoa bèn vội vàng cưỡng chế rời khỏi bang hội. Oa ha ha ha! Xem ta chơi chiến thuật du kích đây! Lý do chủ yếu mà hắn mãi vẫn chưa rời khỏi Thần Chi Lĩnh Vực chính là vì để thuận tiện cho việc độ kiếp sau này, khi nào tìm ra cách độ kiếp rồi, cứ bắt lấy mấy trăm người trong Thần Chi Lĩnh Vực mà chém, thế là tức khắc có thể độ kiếp ngay. Lúc trước hắn vẫn cứ canh cánh mãi chuyện không thể giết đám người này nhiều, nếu không điểm âm công đức còn lên nhanh hơn cả tiền lãi khi vay nóng nữa, nhưng bây giờ thì đã rõ rồi, chẳng phải chỉ là điểm công đức âm đó sao, chẳng phải cần giết thêm một mớ người đó sao, đâu cần phải cứ khăng khăng treo cổ ở đúng một chiếc cây đâu. Huống chi một khi mình cưỡng chế rời bang thì không những người trong Thần Chi Lĩnh Vực không thể tổ đội với mình, mà mình với chúng giết nhau còn không bị trừ công đức nữa... Ây da, xem các ngươi sẽ đuổi theo ta thế nào nhé.

Thế là hai mươi mấy tên thành viên Thần Chi Lĩnh Vực có khả năng bơi với tốc độ 100% trong nước nên dẫn đầu đã bị Đường Hoa chơi cho một chiêu hồi mã thương, đưa về nhà hết ráo. Mông Mông bèn vội vàng hô: “Lấy Sát Phá Lang làm trung tâm, bảo trì đội hình! Mau mau dồn hắn đến bãi biển.”

Nước đã càng ngày càng cạn rồi, Đường Hoa thấy thế bèn cười ha ha một tiếng, dồn đến bãi biển à? Làm như ông đây là cá, một khi rời khỏi nước biển là sẽ không thể đánh nhau đấy phỏng?

Rời khỏi mặt nước rồi! Khung cảnh trước mắt chợt trở nên sáng sủa hơn, Đường Hoa sửng sốt phát hiện có hai tên chết bầm đang đứng giữa không trung hết nhìn đông lại nhìn tây, hắn bèn bay lên hỏi: “Tìm cái gì mà tìm?”

“A! Tìm được rồi, Gia Tử, tình hình thế nào rồi? Có nhiều người Thần Chi Lĩnh Vực vậy à?” Phá Toái hỏi, trong bang hội có quy định là khi chưa xin chỉ thị thì không được phép tham dự vào hành động quy mô lớn của bang hội khác, nên hắn với Huy Hoàng trong nhất thời thực sự chỉ có thể đứng xem náo nhiệt thôi.

“Bọn họ cướp BOSS của ta, cũng chính là con BOSS mà ngày mai các ngươi sẽ phải chặt đấy. Với lại Sương Vũ đã bị hắn xử rồi.” Kẻ hèn đây chỉ nói rằng Sương Vũ đã bị ‘hắn’ xử rồi, chứ chưa có nói ‘hắn’ không phải là Vũ Văn Thác, phần này có hiểu hay không còn tùy ở năng lực lý giải của các ngươi nhé.

Phá Toái tức giận bừng bừng: “Dám chém Sương Vũ nhà ta, muốn chết!”

“Nói thế nào Sương Vũ cũng là người Côn Lôn ta, lên!”

“Lên!” Đường Hoa bèn xoay người, ba kiếm cùng hợp nhất. Thực ra hắn biết điều Phá Toái với Huy Hoàng cần chỉ là một cái cớ mà thôi. Cho dù là biết mình đang lừa bọn họ, bọn họ cũng coi như không biết vậy, xong việc thì đổ hết mọi chuyện lên đầu mình là xong. Dù sao thì hai người này cũng biết mình đây không ngại gánh oan thay họ mà.

Sát Phá Lang lau mớ mồ hôi đang đổ như thác: “Mông Mông, đánh không lại đâu!”

“Sao Nhất Kiếm và Song Sư lại có thể động thủ với chúng ta thế này, ta đi nói lý với họ đã.”

Sát Phá Lang vội vàng giữ chặt nàng lại: “Đừng nha, ngươi mà bước ra là tức khắc bị xử ngay đó, người ta không khách khí đâu.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Tổ người đằng kia hiện đang vây BOSS lại để đánh xa luân chiến đấy, lập tức phái người gia nhập vào đánh phụ, mặc kệ sống chết, phải mau chóng giải quyết được hắn ngay. Đừng để cho bọn kia đắc lợi.”

“Được!”

*** chơi – gian: xưa có Hán gian, nay có người chơi – gian.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện