Chương 19 .2
Sông ngầm ( Phần hạ )
Phương Mộc lấy ra một bao diêm, đánh lửa, ngọn lửa đung đưa cháy sáng. Trong động sao lại có gió được nhỉ, Phương Mộc theo phản xạ nhìn xuống tàn thuốc trên tay, làn khói thuốc mỏng manh, vẫn bay theo một hướng nhất định, Phương Mộc nhìn về phía sau, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Cậu lấy đèn pin ra, hướng luồng ánh sáng vào sâu trong động, động này không lớn, độ sâu chỉ tầm vài mét, bốn mặt đều là vách đá trơ trụi, chỉ có phía dưới nền là có một búi cỏ khô.
Phương Mộc đi tới, ngồi xổm xuống, đồng thời lấy sức hít một hơi thuốc thật dài sau đó phun ra. Khói thuốc không hề đọng lại mà nhanh chóng luồn vào trong cỏ khô.
Phương mộc ra sức lôi búi cỏ khô ra, thân rễ không hề dính liền với nhau, hiển nhiên là do con người mang vào.
Dưới búi cỏ khô, một cái cửa động hiện rõ trước mắt.
Phương Mộc nhìn cửa động, lặng người chừng nửa phút. Cậu ngàn vạn lần cũng không nghĩ ra, nó lại ở chính trong cái động nhỏ mà cậu và Lục Hải Yến đã từng ở qua đêm. Có lẽ tối hôm đó lúc Phương Mộc vất vả tìm kiếm Lục Hải Đào, thì cậu ta cũng đang trốn cách phía sau cậu chỉ vài mét mà không dám thở mạnh.
Phương Mộc phục hồi tinh thần trở lại, dùng đèn pin cẩn thận chiếu vào cửa động. Cửa động đường kính ước chừng một mét, rêu xanh lồ lộ trên vách, có vết tích bị trầy sát rất mới, nhưng không nhiều. Cửa động dài khoảng hai mét rồi ngoặt xuống dưới chiều sâu không xác định.
Phương mộc vứt tàn thuốc, đứng lên, ngẩng đầu ngó ánh trăng ngoài động, có thể đây là lần cuối cùng mình thấy được ánh trăng sáng.
Phương Mộc hít sâu một hơi, chui vào cửa động.
Rêu xanh trơn trượt ngoài sức tưởng tượng của Phương Mộc, vừa mới bước xuống cậu liền bị ngã sấp mặt, cả người lăn về phía trước. Phương mộc bất chấp khuôn mặt bị trầy xước vội vàng chụp lấy chiếc đèn bị văng ra, dưới ánh đèn pin, một động đá màu đen sâu thăm thẳm hiện ra trước mặt cậu. Động cao chừng 1,5 mét, chiều sâu không thể xác định. Phương Mộc điều chỉnh ánh sáng đèn pin tới mức yếu nhất, khom người, cẩn thận từ từ tiến về phía trước.
Trong động tràn ngập một mùi hôi thối, dưới chân có cảm giác trơn trượt, thỉnh thoảng còn truyền tới mấy tiếng “rắc” giòn tan. Phương Mộc chiếu đèn pin xuống chân, chỉ thấy một đám đen đặc, ở giữa đống lổn nhổn đó còn có một số vật thể màu trắng, nhìn qua giống như xương cốt động vật. Đang định xem rốt cục là cái gì, Phương Mộc lại thấy trước mặt tối om, tiếp đó một loạt tiếng phạch phạch vang lên, trong động bỗng nhiên bay lên một đám sinh vật gì đó. Phương mộc vội vàng dùng tay che đầu, cảm giác có mấy đôi cánh táp vào mặt, những cái vuốt sắc nhọn cào lên người. Bầy sinh vật này tới cũng nhanh mà đi cũng lẹ, trong nháy mắt biến mất ở một hướng khác của động.
Phương Mộc hoảng hồn dựa vào vách động, tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sau khi cố gắng phục hồi lại được tinh thần, cậu mới nhận ra loài sinh vật bay loạn xạ kia hẳn là dơi. Một nỗi lo âu càng lúc càng lớn ập vào lòng Phương Mộc: không biết động này dài bao nhiêu, cũng không biết bầy dơi bị đánh động bay tứ tung kia có làm cho người trong động phát hiện ra hay không?
Phương Mộc ngồi xổm người xuống, tắt đèn pin, nín thở tập trung, mấy phút đồng hồ sau, không gian trong động vẫn im lìm như trước, lúc này cậu mới bật sáng đèn pin, tiếp tục tiến tới. Đi được khoảng chừng mấy trăm mét, trước mặt đột nhiên xuất hiện một ngã ba. Ngoài lối đi thẳng về phía trước, hai bên trái phải cũng chia làm hai nhánh. Phương Mộc hơi do dự, lấy sổ ghi chép ra, ngậm đèn pin vẽ phác thảo một bản sơ đồ, sau đó chọn lối đi chính giữa tiếp tục tiến tới.
Đi được mấy chục mét, Phương Mộc phát hiện đây là một con đường cụt, trước mặt ngoài vách đá lỏm chởm, không còn lối đi nào khác. Phương Mộc theo đường cũ quay lại, rẽ vào lối đi bên trái, sau khi đi được một đoạn, phát hiện lối đi cũng là đường cụt, chỉ khác là ở cuối lối đi có một hồ nước nhỏ mà thôi. Phương Mộc vốc một vốc nước xem thử, nước rất trong, chắc là có mạch nước ngầm, dùng gậy gấp thăm dò cũng không thể thấy đáy.
Phương mộc vòng lại lần nữa, tiến về hướng bên phải, bên trong động vẫn một màu tối đen như cũ, tình trạng không khác gì so với lúc trước. Vì động bên trái có một hồ nước, cho nên để đề phòng sẩy chân rớt xuống nước, Phương mộc phải cẩn thận để tâm chú ý dưới chân. Đi được mười phút đồng hồ, bên tai bỗng nhiên mơ hồ truyền tới tiếng nước chảy, lòng phương mộc chợt lạnh, phía trước chẳng lẽ lại là một cái hồ nước, vậy thì thực sự là không có đường để đi rồi.
Phương mộc giơ đèn pin chiếu về phía trước, chỗ ánh sáng chiếu tới không phải là vách đá lởm chởm nữa mà dường như là một khoảng không rộng rãi. Phương Mộc lập tức chỉnh đèn pin tới nấc yếu nhất, đồng thời bước chậm lại, nhích từng chút từng chút một tới gần.
Cuối cùng, Phương Mộc dừng lại bên một cái cửa động khác, qua tiếng nước chảy cùng ánh đèn pin yếu ớt, Phương mộc có thể cảm nhận, hệ thống sông ngầm chảy xuyên qua động Long Vĩ đang ở ngay phía dưới cách cậu không đầy ba mét.
Phương Mộc soi đèn pin xuống dưới chân, rêu xanh trên cửa động cũng có dấu vết bị trà sát, lần theo dấu vết này, cậu nhìn thấy vết trà kéo dài từ khối nham thạch gồ gề trên cửa động thẳng đến gần bờ sông ngầm, chỉ cách một đoạn rất ngắn mà thôi.
Phương mộc không cầm nổi lòng mình trào dâng cảm giác hưng phấn, vậy là cuối cùng cũng tới rồi.
Cậu không vội đi xuống bờ sông ngầm, mà ngồi tại chỗ thận trọng quan sát động tĩnh chung quanh, sau khi xác định không có người, mới chậm rãi giẫm lên mấy khối nham thạch kia cẩn thận đi xuống.
Nói là bờ sông, kỳ thật nơi này chỉ cách mặt nước chừng nửa mét, Phương mộc xem thiết bị định vị toàn cầu GPS, chỗ cậu đang đứng nằm ở thựơng du sông ngầm, cũng chính ở khúc sông chưa được khai phá kia. Phương mộc quan sát bốn phía một chút, không có những ánh đèn lung linh, trước mắt chỉ là động đá vôi với dáng vẻ âm trầm đáng sợ, với những nhũ đá đã tồn tại hàng vạn năm, giống như những móng vuốt từ trên trời chụp xuống, còn dòng sông ngầm lẳng lặng chảy xuôi kia, giống như một cái miệng khổng lồ đang chực chờ nuốt trọn hết thảy. Phương Mộc nhìn chăm chú mọi thứ trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh. Đối diện với tạo vật đã hình thành từ thời tiền sử này một phương mộc còn chưa tới ba mươi tuổi thật sự là quá nhỏ bé. Mấy ngàn năm trước, hoặc lâu hơn nữa, có lẽ cũng có người từng bước vào đây và khi dòng sông ngầm này hiện ra trước mắt người đó cảm giác của họ so với phương mộc giờ phút này cũng giống nhau như đúc. Dòng sông vẫn đứng lặng yên như vậy, lầm lũi chảy xuôi, cho dù bên ngoài đã trải qua bao năm tháng, vật đổi sao dời cũng không hề ảnh hưởng. Cho dù tới khi con người được tôn xưng vạn tuế đã tan thành sương khói, nó vẫn tồn tại như vậy, mấy trăm vạn năm vẫn một dáng hình như muốn chứng minh bản thân mãi mãi trường tồn.
Những thứ gọi là bất hủ đều vô nghĩa. Không ai biết rằng, sự vĩnh hằng mới đáng sợ biết bao.
Phương Mộc xem đồng hồ đeo tay, mới đó mà đã ba giờ sáng, thời gian không còn nhiều. Phương Mộc xem thiết bị định vị GPS, tính toán khoảng cách. Vị trí trước mắt của bản thân đã gần khúc sông được khai phá hơn một chút, chắc chắn chỗ giấu những bé gái kia không phải ở hạ du, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện.
Phương Mộc xoay người đi về hướng thượng du, mới bước đi mấy bước, liền phát hiện đường rất khó đi, lối đi này căn bản không hề có đường. Trong sơn động tuy tối tăm, nhưng mặt đất bằng phẳng, còn ở trên bờ sông này chỗ đặt chân chỉ là những tảng nham thạch cao thấp chằng chịt, hơi lơ là chút thôi, sẽ ngã xuống sông ngầm ngay. Phương mộc gắn đèn pin lên trên mũ, dùng cả tay chân bò tới. Chẳng mấy chốc toàn thân cậu đã đẫm mồ hôi. Điều này cũng dễ hiểu, nơi đây nhiệt độ khoảng chừng gần 10 độ, chênh lệch so với bên ngoài đến mấy chục độ. Phương mộc đứng ở một chỗ nham thạch tương đối bằng phẳng cởi áo khoác nhét vào ba lô, cảm thấy cơ thể di chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đoán chừng nơi mà đối phương đang ẩn náu có lẽ đã ở phía trước mặt không xa, Phương Mộc không dám vặn đèn pin quá sáng, bởi vậy chỗ mà ánh sáng đèn có thể chiếu tới đều là một màu đen của đất đá. Khi bò qua một khối nham thạch thấp hơn, trong ánh đèn đột nhiên thoáng xuất hiện màu trắng lấp loáng khiến cậu cảm thấy hơi ngạc nhiên. Cậu gỡ đèn pin xuống, đi tới chỗ có ánh quang, nhìn thấy phía sau một khối nham thạch gồ lên dường như có cái gì đó.
Phương Mộc ngẫm nghĩ, lấy từ trong balô ra cây gậy gấp, tay trái nắm chặt một góc nhũ đá phía trên, chân trái móc vào trong khe nham thạch, thân người cố gắng rướn về phía sông ngầm, sau khi làm đi làm lại mấy lần, rốt cục cũng có thể lôi cái thứ kia vào bờ.
Sau khi đứng vững, Phương mộc nhìn thử thứ trong tay, hóa ra là bao ni lông của chai nước khoáng, chắc là từ trên thượng du trôi xuống, mắc vào phía sau khối nham thạch kia.
Vậy thì thượng du chắc chắn có người!
Điều này làm cho niềm tin của Phương Mộc tăng lên rất nhiều, điều đó chứng tỏ mình đã chọn đúng hướng đồng thời cũng khiến cậu nảy sinh một ý định.
Phương Mộc lấy từ trong ba lô ra bình nước khoáng chỉ còn một nửa, uống cạn, sau đó xé từ trong sổ ghi chép ra một mảnh giấy, vội vàng viết: Nếu như có người nhặt được tờ giấy này, chứng tỏ tôi đã gặp nguy hiểm, xin gọi: 1351428****, cám ơn.
Đây là số điện thoại của Tiêu Vọng, lần trước cậu không nói lại chuyện giao dịch với Cảnh húc cho Tiêu Vọng biết, kết quả bản thân đã không bảo đảm nổi sự an toàn của Cảnh Húc, dẫn đến thua một nước cờ. Hơn nữa, Tiêu Vọng từng công tác tại cục công an thành phố S, điều động nhân lực cũng tương đối thuận lợi. Nếu như lần này mình có gặp bất trắc gì, Tiêu Vọng nhất định có thể lần theo manh mối này mà điều tra.
Phương Mộc gấp tờ giấy lại, nhét vào trong chai nước khoáng, cẩn thận để vào trong ba lô, có tờ giấy giống như bản di ngôn này khiến Phương Mộc như trút được gánh nặng cậu chỉnh lại hành trang tiếp tục tiến lên.
Trèo lên rồi lại leo xuống, quan sát, lắng nghe. Phương Mộc dần dần quên mất khái niệm về thời gian, chỉ biết tiến về phía trước. Đến lúc thiết bị định vị GPS trong tay báo hiệu bản thân sắp đi đến thượng nguồn sông ngầm, cậu mới để ý, một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Tốc độ của Phương Mộc chậm lại, tập trung chú ý theo dõi động tĩnh xung quanh, mục tiêu có lẽ ở ngay phía trước. Quả thật, sau khi qua một khúc ngoặt, màu nước sông trước mắt bỗng nhiên sáng lên trong xanh. Phía trước có ánh lửa!
Phương mộc lập tức tắt đèn pin, khom người xuống, lặng lẽ từng bước từng bước tiến tới.
Càng tới gần chỗ đó, nước sông càng sáng, còn mơ hồ có tiếng người vẳng tới. Phương Mộc nhìn thấy một khối nham thạch khổng lồ chừng mười mấy tấn chắn ngang con sông phía trước. Cậu núp ở phía sau nham thạch, quan sát xung quanh một chút, tới gần bức tường nham thạch, có mấy chỗ gồ lên, có thể bám vào để leo lên trên. Cậu vừa suy nghĩ, vừa dùng tay chân nhẹ nhàng trèo lên, tay trái vịn chặt nham thạch, dồn sức, cả cơ thể liền dán sát trên vách nham thạch. Chân phải của cậu dò dẫm ở trên khối nham thạch vài cái, tìm thấy một cái hốc đá cạn, dẫm vào đó, chân trái bước lên một chỗ nham thạch gồ lên. Phương Mộc hít sâu một hơi, bất ngờ dồn sức rướn lên trên, hai mắt liền thấy tình hình ở phía sau khối nham thạch.
Cách đó không xa, dưới vách đá có một khoảng đất trống lớn, trên đó rải rác mấy đống lửa, có bóng người chập chờn lay động.
Phương mộc không dám nhìn nhiều, nhanh chóng rụt đầu lại. Vừa rồi thoáng nhìn, ngoài những hoạt động đang diễn ra trước mắt, Phương Mộc còn thấy rõ địa hình nham thạch ở đó, mặt đất khá bằng phẳng, lý tưởng nhất là ở gần bức tường bằng nham thạch, còn có một cái khe, một người ẩn nấp không thành vấn đề.
Hai tay Phương Mộc bám vào rìa khối nham thạch, ngầm lấy hơi, chân phải bước lên một khối nham thạch cao hơn, khẽ rướn quá nửa người phía trên lên khối nham thạch kia. Cả người cậu nằm phục dưới đất, từ từ bò tới cái khe ở phía trước, nghiêng người lăn một vòng, ẩn mình trong cái khe kia.
Lúc đã an toàn trong khe đá, Phương mộc mới nằm thở dốc. Cậu không dám hít thở quá mạnh, cố gắng từ từ điều hòa hơi thở. Chờ tới lúc hơi thở hồi phục một chút, cậu mới lấy từ trong ba lô ra kính viễn vọng nhìn ban đêm, nhìn về phía đám lửa.
Nơi này chắc hẳn là điểm bắt nguồn của con sông ngầm. Khoảng đất trống dưới vách đá rộng chừng trên một trăm mét vuông, giống như một gian phòng khách. Những ánh lửa kia đến từ những ngọn nến cắm xung quanh. Hai gã đàn ông ngồi túm tụm trên bờ sông, đang uống rượu và ăn thứ gì đó. Ở phía sau bọn họ, chỗ gần vách đá có một khối nham thạch lớn, một sợi dây xích quấn quanh đó, bên kia xích sắt là một đống cỏ khô vung vãi, bốn đứa bé gái nằm ngồi co ro trên đó, tất cả đều bị khóa chân bằng xích sắt kia.
Cơ thịt trên mặt Phương mộc từ từ đanh lại, hàm răng nghiến chặt vang lên tiếng ken két. Hướng tầm nhìn sang góc bên phải ánh mắt của cậu bắt gặp hai người một nam một nữ.
Mắt Phương mộc liền trợn trừng.
Người nam là Lục Đại Xuân, còn người phụ nữ bên cạnh hắn chính là Lục Hải Yến.
Lục Đại Xuân mặt đỏ bừng bừng, bước chân không có lực, dường như đã uống quá nhiều rượu. Hắn kéo Lục Hải Yến tới một đống cỏ khô khác sạch sẽ hơn, sau khi điên cuồng hôn hít một lúc, liền bắt đầu giở trò.
Lục Hải Yến nét mặt ngây dại, vẫn không nhúc nhích mặc cho hắn hành sự, dường như đã chai sạn rồi.
Hai gã gàn ông kia ngồi không yên, bắt đầu cười hô hô.
“Đại Xuân, thằng nhóc này không lo làm việc cho tốt, bắt Yến Tử tới đây để chơi, cẩn thận tao mách lại với cha mày!”
Phương Mộc nhận ra giọng nói này, chính là gã nông dân tên Lục Đại Giang.
Gã kia cũng bắt đầu phụ họa theo: ” Đúng vậy, mẹ kiếp mày chơi sướng vậy, để anh em tao ở đây làm ké với!”
“Làm con mẹ chúng mày, chúng mày dám!” Lục Đại Xuân đẩy Lục Hải Yến ra, lắc lư loạng choạng đứng dậy, rút từ sau lưng ra một khầu súng lục K54, “Có tin bố bắn hai đứa chúng mày không?”
Lời nói không biết thật giả nhưng súng trong tay là thực. Lục Đại Giang cùng gã kia cười gượng rồi ăn uống tiếp, không dám nói gì nữa.
Lục Đại Xuân tựa hồ khâm phục “Khí phách anh hùng” của mình, liền lôi Lục Hải Yến lên, đi đến phía sau một khối nham thạch.
Lục Hải Yến không chút kháng cự, cứ ngây ngây dại dại nhìn về phía trước, mặc kệ vạt áo trước ngực bung ra, hiện ra một đôi nhũ hoa nửa lộ nửa khép, khiến Lục Đại Giang cùng gã thôn dân kia cứ lén lút nhìn trộm.
Khối nham thạch kia tuy rằng có thể che mắt người khác, nhưng lại ở trong tầm nhìn của Phương Mộc. Lục Đại Xuân thô lổ xoay thân thể Lục Hải Yến lại, bắt cô khom người chống hai tay lên trên khối nham thạch, sau đó tụt quần của cô xuống tới dưới đầu gối, tự mình cũng cởi quần, áp sát vào…
Phương Mộc để kính viễn vọng xuống, nhắm hai mắt lại.
Cứu cô ấy ư? Lục Hải Yến bây giờ chỉ giống như một xác chết biết đi mà thôi, thậm chí cậu cũng không biết chắc chắn cô ấy bị ép buộc hay là tự nguyện. Hơn nữa, bây giờ mà ra tay có thể sẽ “đánh rắn động cỏ”.
Không cứu cô ấy sao? Cậu làm sao có thể trơ mắt nhìn một cô gái đầu óc ngây thơ, giản đơn bị làm nhục như vậy?
Những tiếng thở gấp cùng tiếng rên rỉ của gã đàn ông cầm thú kia được động đá vôi thiên nhiên rộng lớn này khuếch tán đến vô hạn!
Phương mộc bịt chặt lỗ tai, trong lòng dường như cảm thấy nỗi nhục nhã còn dữ dội hơn so với Lục Hải Yến.
Cuối cùng, mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh. Lục Đại Xuân thỏa mãn kéo quần lên, lách người đến ngồi trước đống cỏ khô, dạng tứ chi nằm ngửa ra. Lục Hải Yến toàn thân run rẩy, kiệt sức quỳ xuống, một lúc lâu mới run run kéo quần lên, buộc lại dây lưng.
Hàm răng Phương mộc muốn cắn nát mọi thứ. Cậu lấy thiết bị GPS ra, đánh dấu vị trí hiện tại. Lửa giận trong lòng cuộn lên tưởng như sắp làm cho máu cậu sôi trào, nhưng Phương mộc hiểu rõ, giờ phút này cần nhất là phải kiềm chế và tỉnh táo. Ở đây không có tín hiệu điện thoại, phải nghĩ cách rời khỏi chỗ này trước khi hừng đông tập hợp lực lượng đặc nhiệm bao vây nơi này. Đến lúc đó sẽ đòi lại hết mọi thứ!
Phương Mộc chống cả tay chân xuống đất, quyết định bò theo đường cũ xuống tảng nham thạch. Lúc này, giọng nói lờ đờ uể oải của Lục Đại Xuân lại truyền tới: “Mấy giờ rồi?”
Lục Đại Giang nhìn đồng hồ đeo tay: “Bốn giờ mười lăm phút.”
“Ờ, Xe tải năm giờ rưỡi sẽ tới.” Lục Đại Xuân xoay người ngồi dậy: “Đừng có ngủ đấy.”
Xe tải sao? Phương Mộc dừng lại, ngẫm nghĩ, rồi lui trở lại cái khe.
Lục Đại Xuân vẫy tay, Lục Hải Yến nghe lời đi qua, ngồi ở bên cạnh hắn. Lục Đại Xuân ôm cô vào ngực, lại tự tiện sờ soạng.
Lục Đại Giang nhìn bọn họ, hiển nhiên bị kích thích không nhỏ, hắn uống một hơi cạn bình rượu, xoa xoa đũng quần, đứng dậy đi tới chỗ mấy cô bé kia.
Hắn đứng bên cạnh đống cỏ khô, cúi người nhìn một hồi, sau khi lựa được một bé gái, không cần giải thích, nhào đến xé rách y phục của nó. Bé gái bừng tỉnh, ra sức giãy dụa, kéo mạnh xích sắt ở chân, khiến những bé gái khác đang ngủ cũng tỉnh dậy, chỉ một thoáng, tiếng la khóc vang ầm ỹ trong động đá vôi.
Lục Đại Xuân chửi đổng một tiếng, tiện tay nhặt một cục đá ném tới, trúng ngay phía sau lưng Lục Đại Giang. Lục Đại Giang ối một tiếng, hổn hển quay đầu: “Mẹ kiếp, mày làm gì vậy?”
“Cút xuống cho tao!”
“Bố mày không động đến đàn bà của mày, chơi bọn nó cũng không được sao?”
“Thối! Ông chủ Lương đã đặc biệt dặn bảo, không thể động đến bọn nó!”
“Dù sao cũng không còn là chim non nữa rồi, chơi một chút có ai biết đâu?” Lục Đại Giang hai mắt bị lửa dục thiêu đốt đỏ bừng bừng, cúi người xuống tiếp tục xé rách quần áo của bé gái kia.
Lúc này, chỉ nghe một tiếng “cạch”, Lục Đại Giang không khỏi giật thót mình, từ từ quay đầu lại…khẩu súng trong tay Lục Đại Xuân đã lên đạn, họng súng đen ngòm chĩa vào người hắn.
“Cút xuống cho tao! Đừng bức bố mày trở mặt!”
Lục Đại Giang ủ rũ, chửi thầm một câu, phẫn nộ đứng dậy: Được được, xem như mày lợi hại.”
Lục Đại Xuân cũng cảm thấy hành động của bản thân hơi quá đáng, giọng điệu cũng có vẻ dịu xuống: ” Mày ngu như con lừa chỉ biết ăn no thôi, đợi đến lúc tống mấy con bé này đi rồi, về nhà làm với vợ mày có phải đã hơn không. Nếu như mày thấy không đã ghiền, lần sau đi mua đồ tao sẽ dẫn mày theo, cho mày nếm thử mùi vị con gái thành phố.”
Lục Đại Giang sắc mặt khá hơn một chút, nhưng nhìn khẩu súng trong tay Lục Đại Xuân mặc dù đã hạ xuống, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi: “Hay là bảo cha mày nói với ông chủ Lương cấp cho hai người chúng tao mấy con chó lửa này đi.”
Lục Đại Xuân cười khẩy, vẻ kiêu ngạo.
“Thứ này có thể tùy tiện cấp được sao?” Hắn khóa cò súng lại, lật qua lật lại khẩu súng sáng bóng trong tay: “Cha tao có nói, ai có súng trong tay, kẻ đó chính là đại ca!”
Lông mày Phương mộc càng nhíu chặt. Xem ra năm giờ rưỡi, sẽ có xe tải tới chở mấy cô bé này đi. Núi Long vĩ ở gần biên giới, các cô bé này trước khi bị mang sang biên giới làm gái điếm sẽ được đưa qua trạm trung chuyển chính là nơi này.
Phương Mộc nghĩ lại lúc mình lần đầu tiên lên núi, ngồi ở trên xe tải do Lục Tam Cường lái. Lúc ấy cậu nghe mang máng ở phía sau có tiếng động, hỏi cái gì, thì Lục Đại xuân trả lời là heo. Số “heo” đó chính là bốn cô bé bị xích này.
Nghĩ đến cảnh mình từng gần những bé gái đáng thương này trong gang tấc, trong lòng Phương Mộc liền liên tục mắng mình ngu ngốc. Tiếp đó trong đầu cậu liền xuất hiện một nghi vấn ngày càng lớn.
Ông chủ Lương là ai?
Từ cách nói chuyện của bọn chúng, ông chủ Lương chắc chính là chủ sự đứng đằng sau đường dây buôn bán trẻ em qua biên giới, cũng chính là hắn cung cấp tiền tài cùng vật chất cho thôn dân trong Lục gia thôn. Phương Mộc không thể nào đoán biết được, vì thứ nhất những manh mối thu thập được về nhân vật này quá ít, thứ hai cậu cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện này.
Phương mộc hiểu rất rõ tình thế bây giờ…không thể không thay đổi kế hoạch. Nếu như bây giờ cậu đi khỏi, chưa cần chờ cậu dẫn cảnh sát đến, thì bốn đứa bé gái đã bị xe tải chở đi qua bên kia biên giới. Có lẽ cơ hội giải thoát bọn chúng sẽ còn khó hơn lên trời.
Cứu người, hay là bắt người, nhất định phải đưa ra quyết định.ngay lập tức.
Phương mộc thầm cười khổ một cái, với tính cách của cậu, còn có lựa chọn nào khác sao?
Cứu người, khó khăn rất lớn. Đầu tiên, đối phương có ba người ( phương mộc chỉ có thể hy vọng Lục Hải Yến không đối địch với mình ), mình đơn thân độc mã, tiếp nữa, trong tay Lục Đại xuân có súng còn vũ khí mạnh nhất của cậu thì chẳng qua chỉ là một cây gậy gập. Cuối cùng, chân của bốn bé gái kia đều bị khóa ở trên tảng nham thạch, trừ phi có chìa khóa, nếu không, dẫn mấy cô bé này đi mà không làm kinh động bọn chúng là điều không thể.
Nhưng, cậu có quyền lựa chọn sao?
Phương mộc chậm rãi rời khỏi cái khe, lặng lẽ trượt xuống khỏi khối nham thạch. Sau khi tiến tới mấy chục mét, cậu lấy ra một cái chai nhựa có chứa tờ giấy, ném vào dòng sông ngầm. Nhìn nó theo dòng nước chảy xuống hạ du, Phương Mộc âm thầm cầu nguyện cái chai này có thể nhanh chóng được người ta nhìn thấy.
Trở lại trên khối nham thạch, Phương Mộc kiểm tra lại trang bị trên người, cài cậy gậy gấp ở chỗ thuận tiện để có thể rút ra kịp thời, sau đó lẳng lặng núp ở trong cái khe, thỉnh thoảng ngó động tĩnh trên bãi đất trống. Cậu đang chờ đợi cơ hội, nếu như thật sự không còn cách nào khác thì chỉ có thể cô gắng mà thôi.
Có điều khả năng thành công là cực kỳ nhỏ bé. Nếu như thực sự có thể ra khỏi nơi này an toàn thì đó đúng là một kỳ tích. Phương Mộc cố gắng không nghĩ tới hậu quả nếu như thất bại, dù sao chiếc chai kia cũng đã được thả vào dòng sông, bất luận ra sao, thì cũng có thể lưu lại một vài manh mối. Nghĩ đến điều này, Phương Mộc dần dần bình tĩnh trở lại, cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút.
Ban đầu có thể nghe thấy loáng thoáng giọng nói của ba người kia, về sau thanh âm dần dần nhỏ lại, cuối cùng thì hoàn toàn yên tĩnh.
Phương Mộc lặng lẽ thò đầu ra, Lục Đại Xuân đang ôm Lục hải Yến, nằm trên đống cỏ khô ngáy khò khò. Lục Đại Giang cùng gã thôn dân kia có vẻ uống hơi nhiều rượu, dựa vào nhau mà ngủ.
Phương Mộc nín thở, bây giờ có lẽ là cơ hội tốt nhất dành cho cậu. Cậu lặng lẽ bò đến một phía khác của tảng nham thạch, trong lòng không kìm được cảm giác vừa mừng vừa lo: chỗ đó có một sườn dốc nối liền với bãi đất phía dưới. Phương mộc xoay người lại, từ từ trượt xuống sườn dốc từng chút từng chút, rốt cục cũng xuống tới khoảng đất trống.
Phương mộc không vội hành động, mà núp ở một nơi bí mật gần đó quan sát động tĩnh của bốn người, sau khi xác định bọn họ đều đã ngủ say, mới nhón mũi chân, cẩn thận dè dặt đi tới. Đến khi cách vị trí của những bé gái kia hơn mười thước, Phương Mộc cảm giác như mấy thế kỷ đã trôi qua. Quả thật tới được chỗ đó không hề đơn giản, Phương mộc cúi người xuống xem xét những sợi xích sắt, một bé gái bỗng nhiên bị đánh thức. Con bé nhìn thấy Phương mộc đang lúi húi, vừa định khóc thét lên, liền bị Phương Mộc bụm chặt miệng.
“Đừng kêu, anh là cảnh sát.” Phương Mộc nói khẽ bên tai nó: ” Anh tới đưa bọn em ra khỏi nơi này, nghe hiểu không?”
Có lẽ bị nhốt quá lâu, con bé phản ứng có chút chậm chạp, vài giây sau, đôi mắt đang hoang mang mới trợn lên liên tục gật đầu.
“Đánh thức mấy bé gái kia đi, nhỏ giọng một chút.” Phương Mộc buông tay ra, chỉ chỉ ra chỗ bọn Lục Đại Giang cùng gã thôn dân kia đang ngủ: “Đừng kinh động bọn chúng.”
Nhân lúc cô bé gọi bạn, Phương Mộc quan sát xích sắt trên chân bọn họ, trên chân mỗi đứa đều có một cái vòng sắt nối liền với nhau, chỗ tiếp nối là một cái lỗ tròn đường kính khoảng ba milimét, một cây sắt gấp khúc gài ở bên trong, bên kia bị khóa vào xích sắt bằng ổ khóa. Nếu như muốn rút cây sắt ra, nhất định phải mở cái ổ khóa này. Mặc dù chỉ cần mở một ổ khóa, Phương Mộc vẫn vô cùng thất vọng, vì sao lúc trước không chịu học mấy chiêu mở khóa của lão Quỷ.
Dùng sức cạy chắc chắn sẽ kinh động ba tên canh giữ kia, biện pháp duy nhất là tìm được chìa khóa. Phương mộc suy nghĩ, chìa khóa chắc chắn ở trên người Lục Đại Xuân. Cậu hướng mấy bé gái nét mặt đầy mong chờ hi vọng nhìn mình kia dùng tay ra hiệu im lặng, xoay người lặng lẽ tiến đến bên cạnh Lục Đại Xuân.
Lục Đại Xuân đang ngửa mặt lên trên trời ngủ say, Lục Hải Yến nghiêng người co ro trong cánh tay trái của hắn, hai mắt nhắm nghiền. Phương Mộc quan sát trên dưới Lục Đại Xuân một chút, hắn mặc một cái áo lông, quần bò, trên người hắn có chừng sáu bảy cái túi. Chìa khóa dấu ở chỗ nào đây? Phương Mộc suy nghĩ, cúi người lặng lẽ mò túi áo lông bên phải. Không có. Phương Mộc thầm chửi rủa một câu, đang định lục túi áo bên trái của hắn, đôi mắt Lục Hải Yến bỗng nhiên mở to.
Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau, mọi thứ chung quanh cơ hồ như đều ngừng lại.
Ánh mắt Lục Hải Yến vẫn đờ đẫn như cũ, cảm giác như trước mặt Phương Mộc chỉ là một tảng đá hoặc một thứ gì đó không có sinh mệnh. Vài giây sau, cô dường như nhận ra cậu, đồng tử đột nhiên thu nhỏ lại, hai ánh mắt sáng rực chiếu thẳng vào mặt Phương Mộc.
Cậu không nói gì, cô cũng không nói.
Chỉ cần trong phút chốc ánh mắt giao nhau là đủ rồi.
Có hối hận vui mừng cùng phẫn nộ, nhưng hơn hết là tâm trạng được an ủi.
Phương Mộc hướng phía cô khẽ gật đầu, dùng tay ra hiệu động tác mở khóa. Lục Hải Yến ánh mắt tựa hồ không muốn rời khỏi khuôn mặt cậu, thò tay vào trong túi quần bò của Lục Đại Xuân. Khi tay cô rút ra từ trong túi quần bên cạnh, trong lòng bàn tay đã có thêm một chiếc chìa khóa.
Phương Mộc nhận chìa khóa, chỉ kịp trao cho cô một ánh mắt cảm kích, liền vội vàng đi về phía mấy bé gái kia.
Mở khóa, nhẹ nhàng rút cây sắt ra, vừa mới mở những cái vòng sắt kia, nỗi vui mừng trong lòng Phương mộc tăng thêm một phần. Cuối cùng, bốn bé gái đều được giải thoát khỏi xích sắt, nơm nớp lo sợ chụm vào nhau run rẩy, trong mắt lại có thêm một tia hi vọng có thể sống sót thoát khỏi nơi này.
Phương Mộc nhìn khoảng trống phía sau động đá vôivẫn là con sông ngầm lặng yên như trước, lại đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất lớn: đi đường nào bây giờ?
Phương Mộc nhìn con đường mình vừa mới tới, bảo mấy đứa bé này bò lên sườn dốc kia có lẽ không phải việc khó, có thể không bị phát hiện nhưng trèo từ khối nham thạch kia xuống tuyệt không phải chuyện dễ. Còn nữa, từ nơi này đến cái cửa động kia, đều là dốc cao núi hiểm, bản thân còn có thể cố gắng xoay sở, mấy bé gái này có thể làm được sao? Trời sắp sáng rồi, những tên canh giữ này lại có thể để cho bọn cậu có nhiều thời gian thong thả mà đi hay sao?
Mồ hôi lạnh thấm đầy trán Phương Mộc, cậu không có thời gian tự trách mình tính toán không chu đáo, bây giờ cần phải tỉnh táo suy tính lại.
Từ dấu vết trên cửa động mà mình vừa đi qua, lối vào đó hẳn là không phải lối mà người trong Lục gia thôn thường xuyên qua lại, có lẽ chỉ có hai chị em Lục Hải Yến mới biết lối đi đó mà thôi. Như vậy, người Lục gia thôn đi vào động đá vôi này từ chỗ nào?
Nhất định còn có một lối ra khác!
Phương mộc hướng ánh mắt dò hỏi về phía Lục Hải Yến. Cô trước sau vẫn lặng yên nhìn chằm chằm hành động của Phương Mộc, lúc bốn mắt chạm nhau, ý tứ của cậu cô đã nắm rõ trong lòng.
Lục Hải Yến giơ một bàn tay lên, chỉ một nơi nào đó phía sau.
Phương Mộc nhìn theo, thấy một cái động chữ V thấp thoáng trên vách đá. Nhất thời, cậu cảm giác toàn thân đều tràn đầy sức lực. Cậu xoay người ra hiệu cho mấy bé gái đi theo mình, sau đó…..
Cậu lại xoay người lại, nhìn Lục Hải Yến, giơ một bàn tay ra.
Tôi đã nói, tôi nhất định sẽ trở lại. Bây giờ, tôi sẽ dẫn em đi.
Đừng băn khoăn về quá khứ, cũng đừng lo lắng cho tương lai. Chuyện này không phải là tình yêu nam nữ, càng không liên quan tới mối duyên một lần gặp gỡ.
Chỉ đơn giản là trách nhiệm.
Lục Hải Yến vẫn không nhúc nhích cứ nhìn chằm chằm bàn tay cậu, vài giây sau, đôi mắt vẩn đục của cô sáng ngời lên.
Em đã chết rồi. Tại thời khắc vung búa lên đập chết em trai mình, em coi như đã chết.
Có điều anh đã trở về.
Có lẽ em có thể tiếp tục gắng gượng mà sống?
Lục Hải Yến chậm rãi ngồi dậy, trong chốc lát hai mắt không muốn rời khỏi đôi bàn tay kia. Nó có thể đưa mình đi tới đâu?
Tới đâu cũng được, chỉ cần nơi đó không có hồi ức, không có sự sỉ nhục, không có niềm vui tột cùng, không có đau đớn xé nát tâm can. Nơi nào cũng được
Hiện tại mình vẫn ở trong địa ngục tăm tối, nhưng bước về phía trước một bước, chính là thiên đường.
Lục Hải Yến đứng dậy, giơ một bàn tay lên.
Bỗng nhiên, cô liền cảm thấy cổ chân mình bị túm chặt.
Lục Đại xuân ngáp một cái, ngồi dậy, nóng ruột hỏi: “Em định đi đâu?”
Lập tức hắn liền nhìn thấy Phương Mộc cùng bốn bé gái kia.
Lục Đại Xuân trợn trừng mắt, nhìn Phương Mộc, tựa hồ không thể tin nổi.
“Mày….”
Trong thời khắc Lục Đại Xuân tỉnh lại, Phương Mộc cảm giác như toàn bộ máu trong cơ thể đều đông cứng lại, có điều giờ khắc này không được phép do dự. Cậu hét to một tiếng “Bỏ vũ khí xuống, cảnh sát đây!”
Đây là thủ tục quy định trong nghề của cậu, cậu biết làm như vậy căn bản không dọa được đối phương. Lời còn chưa dứt, cậu đã nhanh chóng vọt tới trước mặt Lục Đại Xuân, rút cây gậy gập ra dồn lực đập tới.
Lục Đại Xuân theo quán tính giơ tay trái lên đỡ, “oành” một tiếng trầm đục, cây gậy gập làm bằng hợp kim nhôm biến dạng thành hình chữ L, Lục Đại Xuân hét thảm một tiếng, lăn sang một bên.
Phương Mộc ném bỏ cây gậy gập, không cần nhìn, cậu cũng biết hai tên thôn dân ở phía sau lưng đã bị đánh thức. Cậu hướng về phía bốn bé gái đang sợ đến ngây ngốc hét lớn một tiếng “Chạy!” rồi lập tức xoay người chạy tới sợi xích sắt. Vừa mới chạy được một bước, liền nhìn thấy Lục Đại Giang chân tay luống cuống chắn ở trước mặt mình, dường như còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Phương mộc bay lên đạp một đạp vào ngực của hắn. Thừa dịp hắn ngã xuống đất kêu gào, Phương Mộc đã vọt tới trước sợi xích sắt, duỗi tay chụp lấy thanh sắt kia.
Ngay vào lúc này, phía sau truyền tới một tiếng “đùng” là tiếng súng, gần như đồng thời, một viên đạn bắn trúng tảng nham thạch bên cạnh cậu, tóe lửa.
Phương Mộc hạ quyết tâm, xoay người lại.
Lục Đại Xuân tay trái đặt ngang trước ngực, tay phải nắm chặt khẩu súng, họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào mình.
“Tao đã từng nói với mày, nếu mày còn trở lại tao sẽ giết chết mày!” Lục Đại Xuân vẻ mặt hung ác điên cuồng, ngón tay đặt trên cò súng bất ngờ bóp mạnh, ” Mày chết đi cho tao…”Lời cón chưa dứt, Lục Đại Xuân đột nhiên cảm thấy trọng lượng cơ thể tăng lên, mất thăng bằng, viên đạn kia bắn trúng đỉnh động đá vôi. Ngay sau đó gò má và cần cổ của hắn truyền tới cảm giác đau rát.
Là Lục Hải Yến đầu tóc cô bù xù giống như một con báo mẹ nhào lên trên người Lục Đại Xuân, vừa cào vừa cắn.
Phương Mộc đang định tiến lên đoạt súng, liền bị Lục Đại Giạng nhặt một cục đá ném tới.
Thừa dịp Phương Mộc nghiêng người né, hắn nhặt một cây gậy gỗ, nhảy tới nhảy lui tại chỗ. Nhìn hắn còn cẳng thẳng hơn cả Phương Mộc, hai mắt ra sức nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang.
Phương Mộc không muốn dây dưa mất thời gian với gã, xách cây sắt xông tới phía Lục Đại Giang, gã thôn dân này ngay cả dũng khí để ngăn cản cũng không có, liên tiếp lui về phía sau. Trong nháy mắt Phương mộc đã đánh bay cây gậy gỗ trong tay hắn, gậy thứ hai đập trúng ngay đầu của hắn, thoáng chốc máu tươi văng tung tóe.
Giải quyết tên này trước đã! Phương mộc tiến lên đang định đập thêm một nhát, lại bị tên thôn dân còn lại từ phía sau ôm chặt lấy thắt lưng. Phương mộc dồn sức đấm đá liên tục, nhưng vẫn không thể thoát. Mắt thấy Lục Đại Xuân đã lôi được Lục Hải Yến ở trên người xuống, ném xuống đất, Phương Mộc cắn chặt răn đột nhiên lùi nhanh mấy bước về phía sau, tên thôn dân kia bất ngờ không kịp đề phòng, cũng đành phải lùi về phía sau.
Bỗng nhiên gã thét lên một tiếng kinh hãi, Phương Mộc cảm thấy vòng tay ôm ngang hông mình đột nhiên buông lỏng, ngay sau đó, liền ngã chổng vó!
Hai người đều rơi vào trong sông ngầm.
Lúc bị nước sông chui vào trong miệng mũi, Phương Mộc chỉ kịp hít sâu một hơi, trước mắt là một màu tối đen, cậu nín thở, vừa gạt nước, vừa dùng mũi chân đạp đạp phía dưới, chẳng mấy chốc đã chạm tới đáy sông rắn chắc. Phương mộc dồn sức khẽ đạp chân trồi đầu lên khỏi mặt nước. Lúc đang định bơi vào bờ, cậu cảm giác dây thắt lưng bị người nào đó ra sức túm chặt, lôi xuống, Phương Mộc lại bị kéo xuống đáy sông lần nữa, cậu cuống quít mở khóa thắt lưng, tháo bỏ ba lô, nhưng cổ áo lại tiếp tục bị gã thôn dân kia túm chặt.
Hai người quần nhau dưới nước, khả năng xoay sở dưới nước của đối phương hiển nhiên là giỏi hơn Phương Mộc, nên hắn muốn dìm cho Phương Mộc chết đuối. Trong lúc giằng co Phương Mộc cảm thấy không khí càng lúc càng thiếu, rất suốt ruột, đột nhiên nổi lên ý định giết người. Cậu liền níu chặt gã thôn dân kia, dồn sức trồi lên trên, đầu ngón tay của bàn tay kia chọc thật mạnh vào cổ họng để lộ ra của hắn. Đối phương bị đau nhói nơi cổ họng, hơi thở không thông, nước sông lập tức tràn vào miệng rồi tiến vào trong phổi, nháy mắt liền bị tê liệt trong dòng nước.
Phương Mộc thoát ra được, trái tim cũng gần như muốn ngừng đập. Cậu dùng một chút hơi sức còn lại chồi lên trên mặt nước, còn chưa kịp thở một hơi, liền cảm thấy trước mắt tối om, cậu vuốt hết nước từ trên đầu xuống, nhìn chăm chú bóng đen trước mặt, lập tức cảm thấy đáy lòng lạnh buốt.
Bên bờ, Lục Đại Xuân đứng thẳng, súng trong tay đang chỉ thẳng vào trán Phương Mộc. Ở phía sau hắn, Lục Đại Giang đang ôm đầu không ngừng chửi rủa, và Lục Hải Yến mặt đầy máu đang nằm bất tỉnh nhân sự. Lục Đại Xuân vặn vẹo khuôn mặt, một con mắt bị bầm tím xung quanh, một con mắt khác đang phóng ra một thứ ánh sáng như dã thú.
“Mày giỏi lắm, ngay cả đàn bà của tao cũng giúp mày.” Cơ thịt trên mặt Lục Đại Xuân liên tục co giật: “Bây giờ, mẹ kiếp mày đi chết đi!”
Kết thúc.
Lần này, thực sự phải chết rồi.
Không, không nên nhắm mắt lại, không được để cho chúng thấy sự mềm yếu, trước từ đường mình đã nhát gan, chỉ một lần được phép như vậy thôi.
Giống như Đinh Thụ Thành, giống như Lục Hải Đào đã chết mà thôi.
Phương mộc ra sức nhìn chằm chằm họng súng đen ngòm như hắc động kia, chờ đợi viên đạn kia bắn thủng đầu mình.
“Ầm!”
Trước mắt Phương Mộc tóe lên một ánh lửa, đáy lòng của cậu vô cùng yên tĩnh.
Trong giây phút ánh lửa chớp lên, cậu biết viên đạn kia đã xoay tròn bên trong nòng súng, bay ra xuyên thấu xương sọ của mình, sau đó quấy cho óc của mình nát nhừ, xuyên qua gáy, bắn vào con sông ngầm lặng lẽ chảy ở phía sau. Đến lúc đó, đầu của mình sẽ biến thành một đống máu thịt bầy nhầy.
Nhưng mọi thứ đều không diễn ra như cậu tưởng tượng.
Lúc Phương Mộc khôi phục lại thị giác từ trong ánh lửa chói mắt, phát hiện mình vẫn nổi ở trên sông như trước. Đầu vẫn còn nguyên vẹn, Phía trước cậu là Lục Đại Xuân đang trợn mắt há mồm.
Lục Đại Xuân tựa hồ còn chưa định thần lại, chỉ ngây dại nhìn cánh tay của mình, dưới chân hắn, từ khẩu súng lục đã vỡ tan tành bay lên từng làn khói nhẹ.
Phương Mộc liền hiểu ra, đây nhất định là một khẩu súng tự chế phi pháp, vì bắn liên tục nên sinh ra tắc đạn.
Chẳng lẽ mình thực sự đang có thần phật phù hộ?
Phương mộc vịn vào tảng nham thạch bên bờ, dồn sức bò lên bờ sông.
Bàn tay phải Lục Đại Xuân cơ hồ hoàn toàn bị nổ bay, chỉ còn lại những sợi gân nhỏ nối liền với cổ tay. Hắn hoàn toàn không chú ý đến Phương Mộc đang đi qua bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay phải vừa biến mất trong nháy mắt.
Phương Mộc dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn thoáng qua Lục Đại Giang đã hoàn toàn bị dọa đến ngây ngốc, bước nhanh đến bên cạnh Lục Hải Yến, ngồi xổm người xuống, lay lay cô: “Hải Yến, Hải Yến, tỉnh lại tỉnh lại.”
Lục Hải Yến đầu lắc qua lắc lại theo từng cú lay của Phương mộc, hai mắt trước sau vẫn nhắm chặt.
“Aaaaaaaa”
Phương Mộc giật mình quay đầu lại. Là Lục Đại Xuân, hắn cuối cùng cũng biết bàn tay phải của mình đã hoàn toàn bị mất đi, sau khi thét lên tiếng thét tuyệt vọng, ngã lăn xuống đất ngất xỉu.
Phương Mộc dời ánh mắt về phía Lục Đại Giang đang run rẩy.
“Xuống vớt hắn lên,” Cậu chỉ chỉ sông ngầm: “Có lẽ hắn còn có thể cứu.”
Lục Đại Giang không nói tiếng nào, vừa lăn vừa bò xuống sông.
Lúc này thân thể mềm mại ở trong lòng Phương mộc động đậy.
Quay lại nhìn Lục Hải Yến, cô đã tỉnh lại, sau khi ánh mắt vẩn đục chuyển động vài cái, liền yên lặng chăm chú nhìn ánh mắt Phương Mộc.
“Anh…Anh thực sự trở lại rồi sao?” khóe miệng bị rách bầm tím của cô hé nở một nụ cười, tựa hồ như không phải đang ở nơi giao tranh mà là ở trong màn trướng dạt dào ý xuân.
“Em đi được không? Anh đưa em đi khỏi nơi này.” Phương Mộc lấy sức đỡ Lục Hải Yến, cố gắng dìu cô dậy.
“Không, em không đi được.” Lục Hải Yến lắc đầu: “Anh đi nhanh đi, đi tìm những đứa bé kia…Nơi này sẽ có người tới liền đó.”
“Không được.” Phương Mộc dốc hết sức nâng thân thể Lục Hải Yến lên: “Anh không thể để em ở lại chỗ này.”
“Anh đi nhanh đi!” Lục Hải Yến khăng khăng đẩy Phương Mộc ra: “Lục Đại Xuân sẽ không làm gì em đâu…Dù sao em đã là người của hắn…”
Tiến thoái lưỡng nan. Phương Mộc chân tay luống cuống ngồi ở bên cạnh Lục Hải Yến, lòng như dao cắt.
Lục Hải Yến nhắm mắt lại, giơ một bàn tay lên, nhẹ nhàng ra dấu “Đi nhanh đi”
Phương Mộc cắn chặt răng, thấp giọng nói: “Em hãy bảo trọng.”
Nói xong, cậu đứng dậy chạy về phía cửa động kia. Vừa mới chạy được mấy bước liền nghe thấy phía sau truyền tới một tiếng gọi “Phương mộc.”
Phương Mộc vội vàng dừng lại, quay đầu.
Lục Hải Yến ánh mắt mở to, trong trẻo vô cùng, giống như lúc mới gặp nhau.
“Lần này, em làm đúng….” cô nhẹ nhàng hỏi: “Có phải không?”
Phương Mộc nhìn chằm chằm cô vài giây, ánh mắt dần dần mơ hồ.
Cậu ra sức gật gật đầu.
Lục Hải Yến cười, hai mắt một lần nữa khép lại, một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống khuôn mặt.
Phương Mộc nhìn cô một lần cuối, xoay người, nhanh chân rời đi.