Q6 - Chương 13
“không THỂ THẾ ĐƯỢC!” – Alec hốt hoảng kêu lên – “Lão ta đâu có linh hồn. Lão ta không thể đi qua bên này được.”
“Ôi.” – Emma thu hai chân lại trên ghế, giống như cách cậu ấy thường làm mỗi lần xem phim kinh dị, để không bị ai hoặc cái gì ở dưới gần ghế thò lên túm cổ chân – “Lý do duy nhất mình có thể ngủ hằng đêm là vì cậu nói lão ta không thể đi qua bên này. Và rằng không có cửa nào cho các tà ma xâm nhập vào thế giới của chúng ta – một quy luật bất di bất dịch từ xưa đến nay. Vậy mà giờ lão ta có thể phá vỡ được quy luật ấy là sao?”
“Kaylee.” – bà Madeline nói, trước khi cả tôi có thể trả lời Emma – “Tôi đã chết hơn một nửa thế kỷ rồi, và các thượng cấp của tôi thậm chí còn lâu hơn, nhưng tôi chưa từng nghe ai nói về chuyện một tà ma có thể vượt qua màn sương mù giữa hai thế giới. Chuyện đó là không thể. Nếu không bọn chúng đã xâm chiếm vương quốc loài người từ nhiều thế kỷ trước rồi.”
“Vương quốc á? Ý bà là toàn bộ thế giới ý hả?” Emma giật mình hỏi lại.
“Làm ơn đừng dùng từ vương quốc được không?” – Sabine cau có nói – “Làm tôi nhớ đến mấy cái hội chợ khoa học viễn tưởng.”
“cô mà cũng tới mấy chỗ đó cơ à?” Alec hỏi và cô nàng mara nhún vai.
“Tụi đầu to mắt cận đó hay có nhiều kiểu ác mộng quái dị lắm. Bọn họ sợ tất cả mọi thứ.”
“Mọi người làm ơn tập trung cái nào!” – Tôi khẽ gắt lên, sau đó quay sang nói với Alec – “Nếu chỉ vì không có linh hồn mà các tà ma không thể đi qua bên này thì tại sao bọn chúng không kiếm đại một linh hồn nào đó mà dùng? Riêng năm nay7 thì lão Avari đã đánh cắp được gần chục linh hồn rồi.”
“không đơn giản như thế đâu.” – Alec giải thích – “Để nuốt trọn một linh hồn và biến nó thành của riêng mình không hề giống như việc đã có sẵn nó trong người. Lão Avari đã tìm mọi cách để thực hiện điều đó suốt nhiều thế kỷ nay mà có thành công đâu. Cứ hễ nuốt linh hồn nào vào là linh hồn ấy lại biến mất và lão ta không thể vượt qua màn sương mù. Để qua được bên này, lão ta cần phải... đặt được một linh hồn vào cơ thể mình. Và điều đó là không thể.”
“Vậy thì giờ lão ta đã tìm ra cách rồi đấy. Chỉ trong vòng hai ngày tôi đã gặp và nói chuyện với lão ta tận hai lần, trong chính thế giới của chúng ta. Mỗi lần lão ta lại khoác lên mình xác của một người khác nhau. Đầu tiên là Scott Carter, sau đó là Heidi Anderson.”
Emma nhún vai. “Nhỡ đâu lão ta chỉ đang nhập vào họ thôi, chứ không phải thực sự đi qua bên này. Mặc dù như thế cũng đủ rùng rợn rồi.”
“Nhưng hai câu chuyện đó thì có khác gì nhau?” Luca hỏi và tôi hất hàm chuyển câu hỏi sang Alec.
“Các tà ma chỉ có thể nhập vào những người đang ngủ hoặc đang bất tỉnh, với điều kiện họ phải có mối liên hệ gì đó với Cõi âm. CÁc nạn nhân bị nhập phải từng bị chết – dù chỉ là trong chốc lát – hoặc từng đi qua màn sương mù ít nhất một lần. Và vò nó chỉ đơn thuần là đi mượn cơ thể của người khác nên khả năng của các tà ma ma sẽ bị giới hạn trong khả năng của những nạn nhân bị nhập.”
“Như kiểu lúc lão ta nhập vào Sabine và gieo rắc ác mộng cho cậu á?” Emma hỏi và tôi gật đầu, còn cô nàng mara thì tỏ vẻ khó chịu khi bị nhắc lại chuyện từng bị mất kiểm soát cơ thể.”
“Nhưng mấy cái đó không áp dụng được ở đây.” – Alec quả quyết – “Bởi vì lão ta không thể nhập vào người chết. không ai có thể. Đó là điều không tưởng. Chấm hết.”
“anh có chắc không?” – Nash hỏi và Alec gật đầu chắc chắn – “Em có chắc là Scott đã chết lúc em nói chuyện với cậu ấy không? Có khi nào là lỗi đánh máy trong bản cáo phókhông?”
Tôi nhún vai. “Em e là không. Kể cả nếu khi đó Scott vẫn còn sống lúc lão Avari nhập vào anh ấy thật đi nữa thì cũng không giải thích được chuyện lão ta xuất hiện trong thân xác của Heidi Anderson. Chị ấy chết từ 7 tháng trước rồi mà. không thể đổ lỗi đánh máy được.”
“OK, thế Scott và Heidi có điểm gì chung?” Sabine lên tiếng.
“Em chưa từng gặp hai người đó đúng không?” anh Nash hỏi.
Sabine gật đầu. “Và em sẽ chẳng bao giờ có thể gặp. Bởi vì cả hai đều đã chết.”
“Cũng có nghĩa là họ không còn cần đến linh hồn nữa...” – Tôi quay sang nói với Alec – “Và bằng cách nào đó lão Avari đã tìm ra cách đặt linh hồn vào cơ thể mình.”
“không thể nào.” Alec gạt đi, nhưng chẳng ai để ý tới lời anh ta.
“Và nó giúp lão ấy có vẻ bề ngoài giống như chủ nhân của linh hồn đó?” Emma hỏi.
“nói đúng hơn là nó giúp lão ta nhập được vào thân xác trước đấy của linh hồn đó.” – bà Madeline nói – “Các linh hồn không thuộc sỡ hữu của bất kì ai, một khi chúng đã rời khỏi thân xác. Chúng sẽ được tái sinh như đã từng được tái sinh trước đây. Nhưng cho tới khi chuyện đó xảy ra, chúng sẽ lưu lại được mọi kí ức về cuộc đời mình vừa sống, và thân xác mình vừa trú ngụ.”
“không chỉ có thế.” – Alec bổ sung thêm – “Thứ mà các linh hồn sau khi lìa khỏi xác lưu lại còn nhiều hơn là một ký ức. Nếu không làm sao các tà ma có thể tra tấn nó năm này qua năm khác được? sự sống được chia thành hai phần.” – Alec hơi nhoài người ra phía trước và mọi người trong phòng cũng vội ngòa người theo, sốt sắng lắng nghe.
“Phần thể xác và phần linh hồn. Khi phần thể xác chết đi, thần chết sẽ mang linh hồn đi để tái sinh, nhưng điều đó không có nghĩa là linh hồn ấy sẽ ngừng tồn tại. Nó sẽ vẫn có úy nghĩ và cảm xúc như bình thường, vì thế các tà ma ma mới có thể tra tấn nó để làm niềm vui hoặc lấy dinh dưỡng. Vì thế nếu lão Avari đã tìm ra cách đặt linh hồn vào cơ thế mình, chứng tỏ lão ta đã biết làm sao để hấp thụ sự sống của con người. Và nếu đó là sự thật, tất cả chúng ta – toàn bộ 7 tỷ con người – đang gặp rắc rối to.”
“OK, giờ thì cậu làm mình sợ rồi đấy.” Giọng Emma run rẩy.
“Biết sợ là tốt.” – Alec nhoài người sang nắm lấy tay Emma an ủi – “Nếu điều Kaylee vừa nói là đúng thì tất cả chúng ta đều có lý do phải lo lắng. Và bằng mọi giá chúng ta cần pahir ngăn chặn lão Avari đi qua bên này, trước khi cả đám tà ma còn lại nối đuôi lão ta sang đây.”
“OK, vật hì chsung ta hãy vạch chiến lược ngay thôi.” – bà Madeline đề nghị. Tôi nhận ra nãy giờ chưa có ai động tới một tẹo bỏng ngô nào, kể cả Sabine – “Nhưng trước tiên, Kaylee, linh hồn àmà cô lấy về đâu?”
“À, con dao găm vẫn đang ở trong phòng tắm. Để tôi đi lấy nó.”
“Sao lại có con dao găm ở đây?” Bà Madeline nhíu mày hỏi lại và tôi sực nhớ ra là nãy giờ mình vẫn chưa báo cáo tình hình cho bà ấy biết.
“À, lão Avari đã đưa lại nó cho tôi. Lão ấy nói cái vò hai quai không có tác dụng với lão ta và các trích đoạt viên khác đã chết bởi vì không có con dao đó.”
“Sao lão ấy có được nó?” Trán Alec nhăn tít lại đầy lo lắng.
“Tôi đoán là lão ta lấy trộm nó trong phòng của tôi.” – Tới giờ tôi vẫn chưa lý giải được lão ấy lẻn vào nhà tôi bằng cách nào và từ bao giờ - “rõ ràng là lão ấy còn nhiều khả năng khác mà chúng ta vẫn chưa khám phá ra.”
“Mang con dao ra đây cho tôi xem nào.” Bà Madeline nói và tôi nhổm dậy định đi lấy nhưng anh Nash đã nhanh chân hơn.
“Để anh đi lấy cho.” anh nói.
“Cảm ơn anh.” – Tôi nói, và anh đứng dậy đi về phía hành lang – “Nếu những gì chúng ta nói về lão Avari là đúng, sẽ phải có hai linh hồn đang đợc cất giữ trong con dao kia.
một của Heidi Anderson, và một của người phụ nữa lão ta vừa giết trong trung tâm thương mại.” – Và rồi tôi sực nhớ ra một người nữa – “À, nếu tính cả của tên Beck nữa là ba.”
Tôi không thể không tự hỏi con dao găm nhỏ xíu kia có thể chứa được bao nhiêu linh hồn.
“Hãy kể cho chúng tôi nghe mọi điều cố có thể nhớ được về hai lần đối mặt với gã tà ma ma kia.” – Bà Madeline rút rs một cuốn sổ và bắt đầu ghi chép – “hắn ta có thân xác cụ thể hay chỉ là một bóng ma?”
“trên đời này làm gì có ma hả bà Madeline.” Luca lên tiếng phản đối.
“không sai, nhưng đấy là hiểu theo nghĩa đem. Còn thực chất những người đã chết như chúng ta chính là những bóng ma, chỉ có điều ở hình dạng khác mà thôi.” Bà Madelinenhẹ nhàng giải thích.
“Vậy ra đó là cách họ gọi chúng ta à?” – Tôi không hề tàng hình, mà tôi là một bóng ma – “Hèn gì tôi có thể chạm vào lão ta nhưng những người khác không hề nhìn thấy chúng tôi.”
“Kaylee, chuyện quái gì đã xảy ra thế?” anh Nash hốt hoảng chạy ra hỏi, một tay cần con dao găm, một tay cầm cái áo dính đầy máu của tôi.
Tôi nhún vai. “Hóa ra để lấy lại được linh hồn từ một tà ma, anh sẽ cần phải đâm nó chết. Mọi người không thể tưởng tượng nổi điều đó kinh khủng thế nào đâu.”
Bà Madeline đứng dậy cầm lấy con dao găm và giơ nó lên dưới bóng đèn để nghiên cứu. “Lưỡi dao bằng thép được tôi luyện bởi các tà ma ma...” – Bà ấy lẩm bẩm lật qua lật lại lưỡi dao – “trên này có khắc chữ nhưng tôi không nhận ra thứ ngôn ngữ này.” – Cuối cùng bà ấy hạ con dao xuống và quay sang nói với tôi – “nói chung là công dụng của nó cũng giống cái vò hai quai tôi đưa cho cô thôi, nhưng theo trường phái man rợ hơn.”
“Cái đó thì khỏi phải nói rồi, nhất là khi bà dùng nó để đâm một con quỷ đột lốt một cô gái đến chết.”
“Đầy là máu thật đấy à?” Bà ấy đặt con dao xuống bàn rồi cầm lấy cái áo sơ-mi trên tay anh Nash và giơ lên cao để nghiên cứu kỹ hơn.
“thật 100%. Máu và những lời đe dọa. Avari nói nếu tôi không chịu đâm lão ta, lão ta sẽ giết chết cô bé con đang đứng chơi gần đó. Tại sao lão ý lại làm như vậy? Tại sao lão ta lại tình nguyện chết?”
“Bởi vì Avari biết chuyện đó sẽ gây chấm động mạnh tới tinh thần cô và mọi sang chấn tinh thần của cô sẽ giống như món sô-cô-la hạnh nhân đối với lão ta.” – Alec giải thích – “Thơm ngon và béo ngậy.”
Sabine nhún vai. “Đồng thời cũng là để nhắn gửi một thông điệp.”
“Thông điệp gì cơ?” Emma hỏi.
“Rằng chúng ta chẳng là gì đối với hắn. Chúng ta chỉ như những con kiến trên đường, quá nhỏ bé so với bàn chân của lão ta, đến nỗi để gẫm chết một người còn khó hơn là gẫn chết cả đám. Qua đó Avari muốn nhắn nhủ với chúng ta rằng lão ấy có thể nhập vào bất cứ ai và bất cứ lúc nào lão muốn.” – cô nàng mara phân tích, và tôi thấy rùng mình trướcsự am hiểu của chị ta về lối suy nghĩ của một tà ma ma.
“Hy vọng các linh hồn trong con dao găm này có thể nói cho chúng ta biết điều gì đó.” – bà Madeline gặt cái áo xuống bàn rồi cầm con dao lên – “Và nếu linh hồn của Heidi Anderson đang ở trong này thật, tôi nghĩ đó là bằng chứng hùng hồn nhất cho việc lão Avari đã tìm ra cách sử dụng linh hồn của người chết ở bên thế giới của con người.
“Câu hỏi thực sự là làm cách nào mà lão ta có thể lấy được linh hồn của Heidi.” – anh Nash nói – “Nếu là linh hồn của Scott thì còn có thể hiểu được. Avari có thể đã cử Thaneđi giết cậu ấy hoặc tự lão ta ra tay. Nhưng Heidi đã chết từ nhiều tháng trước và khi ấy lão Avari không hề lấy được linh hồn của chị ta.”
“Sao cậu biết?” Bà Madeline hỏi và bụng tôi bỗng thấy nôn nao khi nhớ lại chuyện đã xảy ra
anh Nash nhún vai. “Bởi vì mụ Belphegore đã lấy được nó.”
“Belphegore là ai?” – Hai bà cháu nhà Madeline đồng thanh hỏi, và đến Alec trông cũng có vẻ bối rối.
“Mụ ta là con quỷ của phù hoa mà bác dâu tôi đã thỏa thuận để đổi lấy sắc đẹp và tuổi thanh xuân vĩnh cửu. Bác Val đã thuê một ả thần chết nổi loạn tên là Marg để thu thập đủ năm linh hồn của năm cô gái vô tội, tất cả bọn họ đều đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới. Heidi là người đầu tiên trong số đó. Ả Marg đã định lấy đi linh hồn của Sophie, chị họ của tôi, làm linh hồn thứ năm nhưng bác dâu tôi đã tình nguyện hy sinh bản thân để cứu lấy cô con gái. Mụ Belphegore đã lấy được đủ năm linh hồn, bao gồm cả linh hồn của bác dâu tôi.”
“Mẹ của Sophie đã chết để cứu cô ấy à?” Luca trố mắt hỏi.
“Ừ, và chị ấy mới chỉ biết điều đó được vài tuần nay.” Từ cái đêm tôi chết.
“Vậy là mụ Belphegore cũng có liên quan tới chuyện lần này à?” Emma co rúm người lại. Linh hồn của cậu ấy cũng là một trong những linh hồn mà ả Marg định mang đi nhưng thấy bại, và chúng vì một phút rưỡi chết đi ấy mà Emma đã trở thành mục tiêu để lão Avari nhập vào.
“Cũng có thể lắm. Chứ không làm sao lão Avari lấy được linh hồn của Heidi?” – Tôi gật gù tán thành. Nước mắt bắt đầu chang chứa trong mắt Emma. Tôi quay sang ôm cô bạn thân vào lòng an ủi, đó là tất cả những gì tôi có thể làm lúc này, trừ phi ai đó phát minh được loại băng dán urgo có thể giấu đi được nỗi kinh hoàng – “Tôi nghĩ chúng ta cần phải nhìn nhận sự thật là lão Avari sẽ còn quay trở lại, và chúng ta không biết là ở đâu, khi nào và trong hình dạng của ai.”
Bà Madeline chỉ vừa đi được vài phút thì bố tôi về đến nhà. Bà ấy cầm theo con dao găm để xác định lại danh tính của những linh hồn có trong đó, và hứa sẽ tìm ông Levi thông báo tình hình và nhờ ông ấy giúp đỡ.
Sau khi nghe xong chuyện, bố tôi lập tức nhấc máy gọi cho cả cô Harmony và bác Brendon, người chỉ hai mươi phút sau đã xuất hiện ở cửa nhà tôi cùng với chị Sophie. Bỗng dưng căn nhà nhỏ của bố con tôi trở nên chật chội hơn bao giờ hết, nhưng mọi người đều nhất trí là chúng tôi sẽ an toàn hơn khi ở bên nhau.
Styx gào khóc đòi vào nhà cho bằng được, để rồi gầm gừ với tất cả những người mới gặp lần đầu. Cuối cùng tôi đành phải nhốt nó vào trong phòng ngủ, đề phòng nó nổi cơn đi cắn người lung tung.
Mặt chị Sophie sưng xỉa và tỏ ra rất thiếu hợp tác cho tới khi nhìn thấy Luca từ trong phòng tắm đi ra. Ngay lập tức thái độ của chị ấy thay đổi 180 độ, thậm chí còn xung phong gọi đồ ăn cho cả nhà.một tiếng sau, mọi người vừa ăn tối vùa cập nhập tình hình cho các phụ huynh, trong khi tôi chỉ im lặng cắm cúi với dĩa thức ăn của mình. Tôi thà bứt sạch tóc trên đầu và sống cả đời với cái đầu hói đó còn hơn phải giải thích lại một lần nữa với mọi người rằng to không biết làm thế nào mà lão Avari đi qua được bên này hay lão ta định âm mưu gì.
Sau bữa tối, bác Brendon lái xa đưa Luca đi một vòng quanh thị trấn – theo gợi ý của chị Sophie – để xem cậu ấy có cảm nhận được sự hiện diện của Thane hay Mareth không.
Chúng tôi dám chắc là tên Thane đã bắt cóc chị ta và đem nộp cho lão Avari, nhưng không phải ai cũng muốn thừa nhận sự thật phũ phàng đó. Chưa phải lúc này. Chúng tôi vẫn chưa lý giải được tại sao lão Avari lại muốn có thêm một thần chết nữa.
anh Tod xuất hiện, lúc gia đình bác Brendon vừa đi khỏi, và kéo tôi vào phòng để tránh ánh mắt dò xét của mọi người. “nói chung tàng hình được cũng có nhiều cái lợi.” anh vừa nói vừa khép cửa lại sau lưng.
“Hôm nay em mới biết được một điều…” – Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh – “Chúng ta không phải là đang tàng hình, mà chúng ta là những bóng ma.”
“anh không quan tâm người ta gọi chúng ta là gì, miễn sao chỉ có hai bọn mình là được. Sao tự dưng hôm nay dân tình kéo đến đông thế?”
“Ôi, nãy còn đông hơn cơ.” – Tôi ngập ngừng nói tiếp – “À, em… đã không thể giữ bí mật về chuyện chiều nay.”
“Chiều nay?” – anh liếc về phía cái giường hỏi lại và tôi đỏ bừng mặt gật đầu – “Emma à?” – anh hỏi và tôi lại gật đầu lần nữa – “Kaylee, anh không quan tâm ai biết chuyện đó,
miễn sao em thấy thoải mái là được. Và miễn sao em nói tốt về anh là được.”
Tôi bật cười. “Cậu ấy đã không moi dược nhiều chi tiết như mong đợi.” – Tôi ngồi xuống mép bàn học và kéo anh lại gần – “Chuyện đó là của riêng chúng ta.”
“anh thế nào cũng được…” anh cúi xuống định hôn tôi nhưng tôi đã ngăn anh lại.
“Cả Sabine cũng biết.”
Lông mày của anh khẽ nhướn lên ngạc nhiên. “anh không biết là hai người thân nhau thế đâu.”
“Đâu có. Tự chị ta đoán ra đấy. Nhưng chị ta cứ thành thật một cái thái quá.”
“Là sao…?”
“Chị ta muốn kể chuyện đó cho anh Nash nghe.”
anh Tod cau mày. “anh không nghĩ đấy là một ý hay.”
“Em cũng thế. Chúng ta đã gây ra cho anh ấy quá đủ tổn thương rồi. Em đã nói với Sabine là nếu muốn làm bạn với em, chị ta cần tôn trọng quyết định của em và không được nói gì với anh Nash.”
“Giờ bọn em là bạn cơ đấy?”
“Nếu điều đó ngăn chị ta không đi rêu rao chuyện riêng của chúng ta cho cả thế giới biết thì đúng, bọn em là bạn.”
“Chị Sophie?” Tôi đặt ba-lô xuống cạnh chân bàn ăn quan thuộc bên ngoài sân trong, ngạc nhiên khi thấy bà chị họ của mình đang ngồi lù lù ở đấy. Thường thì tôi luôn là người đầu tiên ra đây đợi mọi người – do tôi không có lớp vào tiết ba – và kể cả nếu không phải là tôi thì cũng không phải là chị Sophie. Hai năm qua, chị ấy chưa một lần ngồi ăn trưa cùng với tôi, và lần nào gặp mặt cũng phải xúc xiểm một câu gì đó mới chịu.
Nhưng hôm nay chị ấy chỉ ngước mắt nhìn tôi và nói “Xin chào.”
Tôi đứng thần mặt ra mất vài giây. Nếu không phải chị ấy vẫn đang nói bằng giọng bình thường chắc tôi đã nghĩ là chị ta đang bị nhập – điều từng xảy ra trước đây. “Có chuyện gì không ổn à?”
“không.” – Sophie khẽ nhíu mày rồi chữa lại – “À, có. Mọi thứ đều không ổn. Nhưng chắc am là người rõ điều đó hơn ai hết.”
“Ý em là tại sao chị ở đây?”
Sophie nhún vai. “Chị có hẹn với Luca. Chị vẫn không sao thuyết phục được anh ấy gia nhập vào nhóm của mình.”
“Thế chị nghĩ là Luca thấy thoải mái khi ngồi giữa một đám hợm hĩnh ấy à?” – Tôi hất hàm chỉ về phía bàn ăn nới đám bạn nhà giàu của chị ấy vẫn ngồi suốt hai năm qua.
Sophie thở dài cái thượt và ngập ngừng gật đầu nói. “Em nói cũng đúng. Chỉ là…” – Tôi cứ ngỡ chị ấy sẽ phải tuôn ra một tràng dài những lời cay độc cơ – “Chị vẫn chưa có cơ hội để nói với em là chị rất tiếc về chuyện xảy ra với em tối hôm đó.”
Chị ấy đã có quá nhiều cơ hội là đằng khác. Có điều chị ấy không chịu nắm bắt mà thôi.
“À.” – Tôi khoanh hai tay lại trước ngực – “Ý chị nói là cái đêm em bị giết hại dã man ở nhà em chứ gì?”
Sophie nhăn mặt khó chịu lại. “Em không cần phải nói kiểu…”
“Kiểu gì? Em có sao nói vậy thôi mà.”
“Kiểu… gây sốc như vậy. Ít ra cũng có được cái kết hạnh phúc.”
“Cái kết hạnh phúc á?” – Tôi trợn tròn mắt nhìn bà chị họ, không dám tin vào tai mình – “Chị gọi việc biến thành một cái ‘xác sống’ là cái kết hạnh phúc ý hả? Theo chị thì em hạnh phúc ở chỗ nào khi mà em thậm chí còn chưa đủ tuổi kết hôn hay đi bar thì phải chết rồi?” – Mặc dù mấy chuyện đó đối với tôi giờ không còn ý ngĩa gì nữa – Chưa kể vẫn có một con quỷ ở thế giới khác đang ngày đêm săn lùng linh hồn em, và sẵn sàng giẫm đạp lên những người thân của em cho tới khi lấy được nó mới thôi. Vẫn biết có sự khác nhau rất lớn trong cách nhìn nhận cuộc đời giữa hai chúng ta, nhưng thiết nghĩ chị cũng nên mở to mắt một chút thì hơn.”
“Kaylee, người ta đang cố xin lỗi ở đây vậy mà em cứ thích làm khó cho người ta là sao.” Trông chị ấy bắt đầu có vẻ nóng mặt.
“Xin lỗi đã làm chị khó chịu vì đã nói ra sự thật. Thôi, chị nói tiếp đi, em nghe đây.”
Đúng là tôi đã hơi khó khăn với chị ấy thật. Nhưng chị ấy sẽ còn phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn thế nhiều trong cuộc đời mình, nếu chị ấy sống sót được qua năm nay, với lão Avari luôn rình rập khắp nơi.
“Bố chị nói em đã cứu mạng chị tối hôm đó.” – Sophie nói, và tôi chỉ im lặng nhún vai. Thực ra tôi đã cứu mạng chị ấy vài lần rồi, nhưng ai mà đếm được bao nhiêu – “Vì thế chị muốn nói một tiếng cảm ơn em, và xin lỗi về những điều không phải đã làm với em trong thời gian qua. Nếu biết em chết sơm như thế thì chị đã không làm.”
Tôi cũng không biết nên thương hại hay nên tát cho chị ấy một cái nữa. May mà tôi đã không phải lựa chọn vì đúng lúc đó tiếng chuông hết giờ vang lên và học sinh từ các nơi bắt đầu túa ra sân, trên tay mỗi người là một khay thức ăn.
anh Nash và Sabine đến trước Luca vài phút. Chỉ cần liếc qua khay thức ăn của họ là tôi đã thấy sung sướng vì từ nay không còn phải ăn trưa ở trường này nữa, nếu được phép chọn lựa.
“Ông anh anh có ở đây không?” anh Nash ngồi xuống cái ghế đối diện tôi, cạnh Sabine. Còn Sophie ngồi ở bên còn lại để tiện ngắm Luca.
“không, và em cũng không chắc là anh ấy có đến được không. anh ấy phải làm tất cả các ca, cho cả phần của Mareth nữa. Nhưn ông Levi sẽ tới trực thay cho anh ấy tối nay đểanh ấy có thể đi làm thêm ở tiệm pizza.”
“Bởi vì công việc giao pizza quan trọng hơn công việc thần chết?” Chị Sophie nhướn mày lên hỏi, rồi với tay nhón một miếng cà rốt bên khay của Luca.
“Đâu phải ai cũng như cô, không phải nghĩ tới chuyện hóa đơn điện thoại. hay tiền xăng xe. Hay tiềm mua quần áo.” Giọng Sabine đầy mỉa mai. Thực sự sẽ không hề dễ nếu bắt tôi phải chọn bên nào, Sophie hay Sabine.
“Thế ai là người trả hóa đơn điện thoại cho chị?” Sophie nhíu mày hỏi.
“Đó là điện thoại trả trước.” anh Nash đỡ lời cho Sabine và qua nét mặt hiện giờ của anh tôi hiểu là anh đang ân hận vì đã ngồi giữa hai người bọn họ.
“Thế thì chị ta trả trước bằng cách nào?”
Sabine nhoài người qua anh Nash vầ trừng mắt nhìn Sophie. Tôi thề là khi ấy giống như vừa có một đám mây đi qua che khuất Mặt trời làm cả cái sân trong bỗng dưng tối sầm lại.
“Đừng có hỏi những câu mà cô không muốn biết câu trả lời.”
“OK, thôi nào!” – Luca giơ hai tay lên giảng hòa – “Chúng ta vào công việc trước khi Jayson xuất hiện đi nào.”
“Bà của cậu có xác định được danh tính của các linh hồn có trong con dao không?” Tôi hỏi. Sáng nay tắm xong về phòng tôi đã thấy con dao nằm ngay ngắn trên bàn học của mình rồi, nhưng bà Madeline bận quá chẳng có thời gian ở lại gặp tôi.
“Có. Cậu nói đúng. Ngoài linh hồn của gã incubus, còn có hai linh hồn khác, một trong số chúng chính là linh hồn đã bị mất tích” – Hiển nhiên là ả Marg rồi – “Vì thế không khó để đoán được nó đã được bán cho mụ Belphegore và sau đó lọt vào tay lão Avari… nói chung là các giả thuyết của họ cũng giống như của chúng ta thôi.”
Tức là vẫn chưa ai phát hiện ra mối quan hệ giữa lão Avari và mụ Belphegore, hoặc thứ lão Avari cần ở các thần chết.
“Cậu có tìm ra tên Thane không?” Tôi hỏi. Nhờ có anh ta mà tôi mới biết là thần chết Mareth vẫn đang mất tích. Trước mắt tôi anh ấy vẫn tỏ ra là không lo lắng nhưng tôi biết trong thâm tâm anh đang rất lo.
“không.” – Luca thở dài não nề - “một là hắn đã rời khỏi thị trấn này, hai là hắn đã bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới này.”
“Tôi cá là khả năng thứ hai.” Sabine nói, và Sophie bật cười to đến nỗi xém chút nữa thì sặc cả cà rốt.
“Tiền đâu ra mà cá?”
Sabine đứng bật dậy, hai tay co thành nắm đấm. anh Nash dã phải kéo chị ta ngồi xuống.
“Chị Sophie, hai hôm trước một mình Sabine đã hạ gục cả một gã thần chết đấy.” – Tôi cảnh báo – “Và không chừng một ngày nào đó chị ta lại là người duy nhất đứng giữa chị và một con quỷ đang chuẩn bị vặt đầu và hút cạn linh hồn chị ấy chứ. Vì thế chị nghĩ xem chọc tức chị ta có nên không?”
Sophie liếc từ tôi sang Sabine sau đó cau mặt nói với tôi. “Chị chẳng sợ chị ta. Chị có thể tự giải quyết mọi chuyện.”
“Ờ, bọn mèo con mới nứt mắt ra cũng luôn nghĩ là mình ghê gớm lắm.” Sabine cười khẩy.
“Thôi nào, hai người.” – Tôi vẫn chưa quen với việc là trung tâm của mọi sự chú ý, và cảm thấy rất không thoải mái khi bị mọi người nhìn chòng chọc về phía mình. Nhưng ai đó cần phải nói điều cần nói – “Mọi người ở đay đều có lý do để không ưa những người khác. Ngoại trừ Luca.” – Tôi nói thêm, lúc thấy cậu ta định mở miệng phản đối – “Nhưng chúng ta không có thời gian hay năng lượng để phí phạm cho việc nhiếc móc hay giận dỗi nhau. Vì thế từ giờ trở đi, chúng ta cần phải tạm gác lại hết mọi ác cảm và tư thù cá nhân. OK?”
“Em cũng biết là nói bao giờ cũng dễ hơn làm mà Kaylee.” anh Nash nói rất khẽ và tất cả chúng tôi đều hiểu anh ấy đang ám chỉ anh Tod. Về sự phản bội mà anh ấy không nghĩ là có thể tha thứ cho anh trai mình. Nhưng anh ấy đã lầm.
“Em biết. Nhưng em sẵn sàng…” Tôi vội ngưng bặt lại khi thoáng nhận ra bóng người đang lấp ló sau lưng anh Nash. một cô gái trong chiếc áo đồng phục xanh trắng, nép mình sau bức tường của trường học.
“Kaylee ơi?” anh Nash ngoái đầu lại nhìn them ánh mắt tôi.
Tôi đứng bật dậy và cô gái đó mỉm cười với tôi. Trái tim tôi lại một lần nữa ngừng đập.
không. không thể nào.
Meredith Cole. Bạn cùng đội khiêu vũ với chị Sophie, người đã chết từ hồi thánh 9 năm ngoái tại chính cái sân trong này. Tôi đã cất tiếng khóc cho linh hồn của cô ấy nhưng cuối cùng vẫn bị ả thần chết Marg đem đi nộp cho mụ Belphegore, con quỷ của phù hoa.
Meredith đã quay trở lại và điều đó chỉ có thể nói lên một điều.
“Thôi chết.” – Luca lầm bầm thốt lên, trong khi tôi vẫn không dám rời mắt khỏi Meredith – “Có một cái xác. Hình như là ở trong bãi đậu xe.”
Tôi vội chộp lấy cái ba-lô và trèo vội qua ghế, ngay khi Meredith biến mất đằng sau tòa nhà. Tôi chạy thục mạng đuổi theo cô gái đó, vù qua trước mặt Emma và Jayson làm cho hai người họ ú ớ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Kaylee!” anh Nash gọi ầm lên, và tôi nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo mình, nhưng tôi không biết đó là những ai. Tôi chỉ hy vọng những người không liên quan sẽ không vì tò mò mà chạy theo để chứng kiến những điều khủng khiếp sắp sửa xảy ra.
Tôi đuổi theo Meredith ra phía sau tòa nhà và cô ấy dừng lại quay người đối diện với tôi ở chính giữa bãi để xe. Thấy vậy tôi liền đi chậm lại và một tay nắm chặt lấy cái quai ba-lô, một tay từ từ mở khóa.
“Avari?” Tôi hỏi rất khẽ.
“Còn ai vào đây nữa?” – Gã tà ma nói bằng giọng của Meredith – “cô thấy ta mặc bộ đồng phục này thế nào? Trông dáng ta hợp với nó chứ? Có điều ta không chắc là đã bắt chước được đúng nụ cười thì phải.” Vừa nói lão ta vừa giang rộng hai tay của Meredith, khoe với tôi. Trông cô ấy vẫn giống y như cái hôm chết ở trong sân sau. Từ chiếc áo đồng phục dến cái váy ngắn cũn cỡn và đôi chân không thể gầy guộc hơn. Gã tà ma này thật bệnh hoạn. Lão ta đang dùng chính những ngời tôi không thể cứu – những bóng ma của quá khứ - để quay lại ám ảnh tôi.
“Lần này thì ông đã giết ai?” Tôi lặng người hỏi, những tiếng bước chân đằng sau tôi cũng đã dừng lại cách đó không xa.
Meredith nghiên đầu sang một bên. “Ta đã không hỏi tên hắn. Ta chỉ hỏi xem hắn có biết cô không và hắn ta chỉ mới kịp thốt lên là học cùng lớp cô thôi. Có vẻ như hắn cũng nhận ra thân xác của ta.”
Hai tay tôi rung lên bần bật. Lại thêm một cái chết nữa đặt dưới chân tôi. Lại thêm một người bạn nữa oahir chết một cách vô cớ. Ai sẽ là người tiếp theo? một người bạn của tôi?
một người thân của tôi? Nỗi khiếp sợ gần như che mờ tầm nhìn của tôi. Tôi không thể cho phét chuyện này tiếp tục xảy ra.
“Ta đã cảnh cáo cô rồi, Cavanaugh, nhưng cô vẫn cứ tham lam giữ rịt lấy linh hồn của mình cơ. Trong khi đáng ra cô có thể cứu lấy bạn bè và người thân của mình.”
“Meredith?” – Chị Sophie nghẹ ngào thốt lên, và dừng lại bên cạnh tôi. Cũng may không có ai – không có con người nào – chạy theo chúng tôi ra đây. Nhưng sớm muộn gì cơn tò mò của họ cũng sẽ nổi lên và toàn bộ cái sân trong sẽ đổ hết ra đây cho mà xem.
Tôi định bước lên chặn trước mặt chị Sophie nhưng đã bị chị ấy gạt sang một bên. Hai mắt chị ấy mở to và chan chứa nước mắt.
“Đưa chị ấy ra khỏi đây đi!” Tôi ra lệnh cho Luca và cậu ấy tìm moi cách để kéo Sophie đi nhưng chị ấy nhất quyết không chịu.
“Meredith?” Giọng chị ấy như sắp khóc.
Gã tà ma đã khiến tôi choáng váng khi đáp lại bằng giọng của Meredith. “Đừng để cho họ hại mình, Sophie ơi. cô em họ điên khùng của cậu đang muốn giết mình.”
“Kaylee?” – Sophie lập tức quay ngoắt sang nhìn tôi. Và tôi thấy anh Nash bước tới giúp Luca lôi chị ấy đi – “không! Buông em ra!” – Chị ấy hét ầm lên – “Kaylee, đó có phải là Meredith không?”
“không. Meredith chết rồi.” Tôi bất lực đứng nhìn gã tà ma nhếch miệng tận hưởng nỗi đau đớn và cơn hoảng loạn của chị Sophie.
“Chính em cũng chết rồi còn gì!” – Sophie rít lên, đẩy anh Nash ra. Nếu chị ấy làm ầm lên, chắc chắn mọi người sẽ đổ xô ra đây ngay lập tức. Vì thế chúng tôi phải làm sao để chị ấy vừa trật tự vừa tránh xa khỏi gã tà ma – “Có phải là Meredith đã quay trở lại không? Em không được giết cậu ấy! Chị sẽ không để cho em làm như thế!”
“Sophie, hãy ra khỏi đây mau và để em làm công việc của mình!” Tôi không hề muốn chị ấy chứng kiến cảnh mình đâm chết con quỷ đang đội lốt cô bạn thân của chị ấy.
Luca bước tối chặn trước mặt chị Sophie và gã tà ma. Khi chị ấy tìm cách đẩy cậu ấy ra, cậu ấy liền vòng tay ôm chặt lấy chị - trông nó giống một cái ôm an ủi hơn là một cái ôm khống chế. Sau đó cậu ấy thủ thỉ vào tai chị ấy những lời nhỏ đến nỗi tôi phải căng tai mãi mới nghe thấy được. “anh không biết Meredith là ai nhưng nếu Kaylee nói không phải làcô ấy thì là không phải. Đó thậm chí còn không phải là thân xác thực sự của cô ấy – em phải tin lời anh.”
“Vậu thì đó là cái gì?” – Sophie lập cập hỏi lại – “Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nếu đó không phải là Meredith thì nó muốn gì?”
“Mình quay lại là vì cậu mà Sophie.” – Thân xác của Meredith nói tiếp – “đi với mình đi. Địa ngục mới dành cho cậu. Đó là nơi những con ranh hợm hĩnh như cậu đáng phải đến.” Gã tà ma nhếch mép cười đầu nham hiểm. Và chị Sophie lại càng rú ầm lên như mất trí.
Luca và anh Nash thấy vậy vội bịt mồm chị ấy lại nhưng vẫn không làm sao che được tiếng rú kinh hoàng của chị. Trong một thoáng tôi tự hỏi phải chăng trong người chị ấy vẫn có chút gì đó của dòng máu bean sidhe?
Tôi lục vội trong túi và rút ra con dao găm. Cũng may là sáng nay tôi đã cất nó vào trong túi để phòng thân.
Gã tà ma sung sướng tận hưởng cơn hoảng loạn của chị Sophie nhưng đôi mắt của Meredith ngay lập tức chuyển sang nhìn chằm chằm vào tôi khi phát hiện ra con dao trên tay tôi. “À, đây là phần yêu thích nhất của ta.” – Lão Avari giang rộng hai tay và nói bằng giọng của Meredith – “Hẹn gặp lại lần sau…”
Tôi đâm thẳng con dao găm vào chính giữa ngực Meredith.