Chương 165: Hư Trương Thanh Thế
Thể hình thon dài, so với sự phồng lên dày cộm của quang giáp thông thường, cái quang giáp này linh hoạt như là 1 con chim.
Quang giáp của Tông sở và các loại hình quang giáp Diệp Trùng quen thuộc đều không giống nhau, Diệp Trùng không thể phán đoán tính năng cụ thể của chúng thế nào, nhưng hắn vẫn nắm được 1 số chỗ ưu nhược có thể đại khái phán đoán được của quang giáp Tông sở.
Thí dụ, quang giáp của họ thường là phù hợp với địa vị của bọn họ. Lại thí dụ, quang giáp cao cấp của bọn họ thường thoát thai từ loài chim, tuy rằng Diệp Trùng không hề biết là loại chim gì, nhưng không hề ảnh hưởng hắn có loại hiểu biết này.
Cái quang giáp trước mắt này tuyệt đối là 1 cái quang giáp cao cấp trong nội bộ Tông sở, bởi vì cánh của nó! Loại cánh này Diệp Trùng lúc trước cũng từng thấy qua, chính là cái quang giáp màu tím đột nhiên xuất hiện khi bị Hiệp hội sư sĩ bao vây lần trước đó.
Giống như cái quang giáp màu tím đó, nó cũng có 1 cặp cánh cực kfy giống thật! Diệp Trùng cũng không cách nào phán đoán mấy cái cánh này rốt cuộc phải là thuộc về cánh ngang hay cánh xếp. Giống cánh thật sự của loài chim, chúng cũng là do rất nhiều phiến kim loại nhỏ như là lông chim tạo thành. Diệp Trùng vẫn luôn đoán loại cánh này nhất định là có chỗ dùng đặc biệt, năng lực phòng ngự siêu cường của cánh cái quang giáp màu tím lần trước đó làm Diệp Trùng ghi nhớ cực kỳ sâu sắc!
Nhưng hiện giờ có 1 cái rơi vào tay mình, khà khà, vậy mình phải nghiên cứu thật tốt!
Điều duy nhất làm Diệp Trùng cảm thấy tiếc nuối là lúc này đây thật sự không phải thời cơ mình nghiên cứu! Hiện giờ, mỗi 1 chút thời gian đều rất quý báu, không được lãng phí!
Diệp Trùng với tốc độ nhanh nhất chui vào buồng lái của cái quang giáp này. Muốn điều khiển cái quang giáp này, vẫn còn 1 vấn đề đặt ra trước mặt hắn, đó chính là cài đặt ban đầu! Mỗi 1 cái quang giáp trắng trước khi sử dụng đều phải thực hiện cài đặt ban đầu, quá trình này là 1 khâu không thể thiếu, nếu không tuyệt đại đa số công năng đều không cách nào kích hoạt! May mà Diệp Trùng không phải là lần đầu làm việc này, tay chân mau lẹ, quá trình thành thục.
Qua Dực, chính là tên của cái quang giáp này, đương nhiên là không tránh khỏi Thương trề môi cười khinh thường cái tên này cổ quái, không có khí thế, thật sự là thiếu trình độ, vân vân!
Cặp mắt quét 1 cái, Diệp Trùng đã xem sơ qua 1 lượt các loại công năng. Trong lòng lại vô cùng vui sướng, may mà minh xử đẹp Mộc Phi khi hắn chưa gọi quang giáp ra, nếu không, 1 mình mình vẫn không biết có thể thu thập hắn được không.
So với quang giáp khác, về mặt thao tác căn bản, Qua Dực không hề khác biệt, ít nhất điều khiển là không thành vấn đề.
Cửa khoang thông ra ngoài mở ra, Diệp Trùng điều khiển Quá Dực ầm ầm bay vào vũ trụ.
Chính trong khoảng thời gian này, bên phía Tông sở chỉ còn lại 4 cái quang giáp đang cực khổ chống đỡ, nhưng cho dù là vậy, vẫn không có 1 cái quang giáp nào bỏ chạy, có thể thấy được tính kỷ luật của họ.
Qua Dực xuất hiện liền làm cho tình thế chiến trường xảy ra biến hóa!
Toàn thân Qua Dực tỏa ra quang mang màu xanh nhạt, sau lưng mở ra đôi cánh còn chói lọi hơn, trong vũ trụ tối đen vô cùng bắt mắt. Bốn cái quang giáp Thần Thức còn lại vừa nhìn thấy Qua Dực xuất hiện, sĩ khí lập tức tăng mạnh, tình hình vốn vô cùng nguy ngập nhất thời có chút chuyển tốt!
Mà mấy cái quang giáp đó của Hắc giác cũng nhìn thấy Qua Dực. Vốn đang đau đầu không biết phải làm thế nào, Diệp Trùng lại kinh ngạc phát hiện, mười mấy cái quang giáp còn lại này lại quay đầu bỏ chạy, bỏ lại 4 cái quang giáp Thần Thức thương tích đầy người, dùng một loại tốc độ như là bị người ta giẫm đạp lên đuôi mau chóng bỏ chạy.
Ngụy dị, quá ngụy dị rồi! Làm cho Diệp Trùng nhìn thấy mà há hốc mồm!
Diệp Trùng không biết, cái quang giáp hắn hiện đang điều khiển này, ở trong 3 thế lực lớn nổi danh tới mức nào! Mộc Phi Qua Dực, 1 trong mấy át chủ bài lớn của Tông sở, làm người khiêm tốn, được người ta trông đợi nhất trong mấy át chủ bài lớn của Tông sở. Nhưng cũng như tính khí của hắn, nổi tiếng còn có kỹ xảo chiến đấu cao siêu của hắn, so với các át chủ bài khác, không chút thua kém!
Át chủ bài, trong 3 thế lực lớn chiếm địa vị khá quan trọng! Kỹ xảo chiến đấu xuất chúng, phối hợp với quang giáp có uy lực mạnh mẽ, trong xung đột quy mô nhỏ thường có tác dụng quyết định thắng lợi! Ba thế lực lớn đối với việc tuyên truyền át chủ bài của mình cũng không tiếc công sức, 1 mặt có thể tạo tác dụng kiểu mẫu cho bên mình trước đại chúng, mặt khác lại có thể chấn nhiếp kẻ địch. Kỳ tích từng trải của mấy át chủ bài này cũng được truyền bá rộng rãi.
Mười mấy cái quang giá của Hắc giác đó vừa nhìn thấy Qua Dực, lập tức bị dọa khiếp vía, không ngờ trên tàu này lại còn có 1 át chủ bài của Tông sở, sức chiến đấu của át chủ bài cường hãn, thực sự không phải quang giáp thông thường có thể theo được. Có thể kiềm chế át chủ bài cũng chỉ có át chủ bài mà thôi!
Khi quan chỉ huy trên tàu Hắc giác nhìn thấy Qua Dực cũng bị dọa khiếp, vội ra lệnh rút lui, nếu không, với tính kỷ luật thế này của Hắc giác, làm thế nào mà lâm trận lại rút lui?
Chỉ là, con tàu này rốt cuộc là muốn làm cái gì? Ngoài 4 tiểu tổ chiến đấu tiêu chuẩn của Tông sở còn có thêm 1 át chủ bài, nếu như chỉ là ra ngoài chơi, đánh chết hắn cũng không tin! Rõ ràng chỗ này đã ra khỏi phạm vi của Quỹ hình khuyên, theo như thói quen của Tông sở, nếu như không phải có nhiệm vụ, tuyệt sẽ không phái sức chiến đấu to lớn thế này ra khỏi Quỹ hình khuyên! Đối với Còn vì Hắc giác mà tới, hắn cũng như vậy mà không tin, nhiệm vụ lần này của mình tuyệt không có khả năng tiết lộ ra ngoài. Điều cũng làm hắn nghi hoặc còn là đối phương tại sao chủ động khiêu khích, hơn nữa, có 1 át chủ bài ở đây, hơn nữa còn là Mộc Phi, thế nào lại đợi bên mình sắp bị tiêu diệt sạch mới xuất hiện? Mộc Phi trong truyền thuyết vẫn luôn xông lên trước binh lính, chăm sóc thuộc hạ, cực được mọi người trông chờ! Chẳng lẽ truyền thuyết cũng là giả sao?
Nhất thời, vô số vấn đề trong đầu hắn quanh quẩn không đi, nhưng hắn vẫn tự cho mình thông minh, ra lệnh rút lui.
Bốn cái quang giáp Thần Thức còn lại đều nhất tề nhìn Qua Dực, nhưng thấy Qua Dực không có động tĩnh, chỉ đành trừng mắt nhìn đối phương bỏ trốn! Trong lòng lại không tránh khỏi suy nghĩ, lúc này nếu như đuổi theo nhất định cót hể giết sạch đối phương! Biết làm sao, át chủ bài ở trong sư sĩ của Tông sở có quyền uy tuyệt đối, quyết định của đại nhân nhất định có đạo lý của người! Bốn sư sĩ còn lại chỉ đành nghĩ thế.
Chỉ thấy tay quang giáp của đại nhân phẩy 1 cái, ra dấu mọi người về tàu.
Mọi người ngẩn ra, đại nhân tại sao không dùng máy liên lạc? Nhưng thế tay này mọi người vẫn hiểu, tuy rằng có chút hoài nghi, nhưng 4 sư sĩ vẫn lập tức bay tới bên cạnh Diệp Trùng. Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, tuy rằng vẫn là cái Qua Dực đó, bên trong lại không phải Mộc Phi đại nhân tôn kính của bọn họ, mà là tên tiểu tử bọn họ xem ra không có sức trói gà đó! Với bọn họ mà nói, điều này quả thật là quá hoang đường rồi!
Năm cái quang giáp bay tới gần con tàu, cửa tàu mở ra, 5 cái quang giáp nối nhau bay vào cửa tàu!
Toàn thân 4 cái quang giáp đã hư hại quá chừng, 4 người ngay khi quang giáp vừa tới, liền từ trong buồng lái bò ra, trận chiến đấu vừa rồi đó quá ư là kích thích, thần kinh bọn họ vẫn luôn khẩn trương cao độ, mãi tới lúc này mới thở phào ra. Ngay cả bọn họ được huấn luyện bài bản, lúc này đi ra, ai ai cũng đều mệt mỏi! Đã xuống tới nơi, bọn họ vẫn đang đợi đại nhân Mộc Phi từ trong quang giáp đi ra.
Nhưng đợi 1 hồi, vẫn không thấy đại nhân đi ra.
Bốn người không khỏi nhất loạt ngạc nhiên nhìn cái Qua Dực này của đại nhân, vừa nhịn không được lại 1 lần nữa khen ngợi sự ưu nhã và mạnh mẽ của Qua Dực trong lòng, vừa nảy sinh nghi hoặc, đại nhân bị sao thế?
Ngay khi 4 người cảm thấy không hiểu, đột nhiên, 4 tia laser bắn về phía 4 người...
Nơi mi tâm của 4 người có 1 cái lỗ đỏ to bằng ngón tay, trong ánh mắt không hiểu trước khi chết của 4 người, Diệp Trùng từ trong buồng lái đi ra, khi đạp lên sàn tàu, 4 người ngửa mặt té xuống!
Cự ly gần thế này, thời gian dài như thế, cho dù kỹ xảo xạ kích của Diệp Trùng có tệ hơn nữa, trình độ xạ kích tự động của Qua Dực so với trình độ của Hiệp hội sư sĩ vẫn còn rất xa, nhưng 4 phát này lại không hề hụt phát nào, làm cho Diệp Trùng còn cho rằng kỹ xảo xạ kích tồi tệ vô cùng của mình cũng được nâng lên!
Đám người cuối cùng có thể tạo thành uy hiếp với mình này cuối cùng đã giải quyết xong.
Diệp Trùng thở 1 hơi thật dài!
Điều thành công nhất của lần hành động này là, tất cả hành động đều không cho bất cứ ai trên tàu có cơ hội bóa cáo với Tông sở, tức là nói, Tông sở hiện giờ vẫn không có chút phát giác nào đối với tàu Glendon! Một điểm này đối với Diệp Trùng quá quan trọng, cũng tức là nói, Diệp Trùng lần sau gặp được người của Tông sở, thân phận Cốt tượng sư của mình vẫn có thể dùng được! Nhưng tiền đề là mình có thể chế ra 1 câu chuyện đủ hợp lý!
Tuy rằng cho rằng không có quá nhiều khả năng lại có dây dưa gì với Tông sở, nhưng cẩn tắc vô áy náy vẫn là không sai!
Tàu Glendon bay trong vũ trụ.
Phòng thuyền trưởng to lớn giờ chỉ có mình Diệp Trùng, đương nhiên Thương sống chết đòi ra ngoài đổi hơi, may mà nới này đủ lớn, cũng không sợ hắn phá hư tàu thuyền trưởng! Thi thể Diệp Trùng đã thu thập, trải qua sự gột rửa nhiều ngày như vậy, mùi máu tanh đã nhạt đi không còn ngửi thấy.
Cả con tàu Glendon hiện giờ chỉ còn lại Diệp Trùng và Thương, nếu như không phải Thương đủ khả năng khống chế cả con tàu, chỉ sợ mang Glendon tặng không cho Diệp Trùng, Diệp Trùng cũng không cách nào khởi động nó!
- Bước tiếp theo của chúng ta là cái gì? Diệp Trùng hỏi.
- Tìm thầy của Lộ Thải Trì, trị quái bệnh cho ngươi. Nhưng chúng ta hiện giờ phải mau chóng tìm 1 hành tinh, vòng mạng mô phỏng, tra chỗ ở của thầy hắn! Theo lời Lộ Thải Trì, hình như thầy của hắn rất lợi hại. Thương nói.
Diệp Trùng không đồng ý, lắc đầu: "Không được, nơi này quá gần Quỹ hình khuyên, ước chừng rất dễ bị Tông sở lấy được tin tức, vậy chúng ta phiền phức rồi!"
- Ừ, vậy cũng đúng, điểm này đích xác rất làm người ta đau đầu! Xem ra, chúng ta hình như phải rời xa nơi này càng xa càng tốt! Thương tán đồng nói.
- Không sai! Nhưng mà Thương, ngươi có bản đồ hành tinh không? Diệp Trùng hỏi.
- Có, bản đồ hành tinh ngoài Quỹ hình khuyên ra, ta có mấy phần! Thương kiêu ngạo nói.
- Vậy không phải chúng ta có thể dùng bước nhảy không gian sao? Trong lời nói của Diệp Trùng ngấm ngầm có chút mong chờ.